Chương 68 - Mặt nạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Quân Nguyệt ngồi bên bàn, híp mắt nhìn chằm chằm Đường Vũ Tuyền đang đứng bên cửa sổ.

Đầu ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn, trong mắt nàng mang vẻ do dự, xoa nắn đóa Phù Tang, ánh mắt dừng trên lư hương trong phòng. Chỉ cần bỏ đóa Phù Tang này vào, nàng sẽ có thể khống chế Đường Vũ Tuyền giống như đã khống chế Lãnh Hinh Đông –

Rõ ràng là bị thái độ của nàng chọc giận, không muốn tiếp tục dễ dàng tha thứ bao dung nàng nữa, nhưng đến khi buộc phải chọn, lại bắt đầu do dự.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa có tiết tấu: "Công chúa đại nhân."

An Quân Nguyệt cất hoa Phù Tang vào trong tay áo: "Vào đi."

Một võ sĩ che mặt đẩy cửa bước vào, cung kính quỳ một gối trước mặt An Quân Nguyệt, một tay đặt trước ngực: "Thuộc hạ bái kiến công chúa đại nhân. Chuyện công chúa sai chúng thuộc hạ làm, đã hoàn thành xong."

Đầu ngón tay Đường Vũ Tuyền run lên, nhưng mặt vẫn hướng về phía cửa sổ.

An Quân Nguyệt liễm mi, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nàng liếc mắt nhìn qua Đường Vũ Tuyền: "Tốt lắm, thứ ta muốn, đã mang đến chưa?"

Võ sĩ gật đầu, lấy ra một cái túi nhỏ từ trong vạt áo, cung kính giơ lên đỉnh đầu, đưa đến trước mặt An Quân Nguyệt. An Quân Nguyệt từ tốn cầm lấy, bên trong túi đó, là một roi sắt lạnh ngắt. Mà ở đuôi roi, vẫn còn dính vết máu đã khô.

"Đường Vũ Tuyền, thứ này, ngươi có nhận ra không?"

An Quân Nguyệt ném roi sắt đến bên chân Đường Vũ Tuyền: "Lúc này đây, ngươi còn không hết hy vọng sao?"

Nghe thấy tiếng động, Đường Vũ Tuyền hờ hững xoay người lại. Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, cánh môi hồng nhuận khi xưa nay lại trắng bệch. Khóe mắt võ sĩ che mặt quỳ gối trước mặt An Quân Nguyệt run rẩy, rồi lại cúi đầu.

Ánh mắt nàng dừng trên cái roi dưới chân, đôi ngươi đang mờ mịt bỗng co rút, ngay cả thân mình đều nhịn không được mà run lên, như là không thể tin được thứ nhìn thấy trước mắt. Đường Vũ Tuyền nhìn chằm chằm cái roi kia, chất vấn: "Roi này — ngươi từ đâu mà có?"

"Nó cũng đã xuất hiện ở đây rồi, còn không chịu hiểu? Trong Hồng Hoa Cung này, người dùng roi sắt chín khúc ngoài Tần Mặc Phi ra, còn ai khác nữa?" An Quân Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đã lạnh lùng với ta như thế, cũng đừng trách ta vô tình với ngươi. Đường Vũ Tuyền, ta đã nói rồi, ta sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để có được ngươi. Cái này, ngươi đã tin, Tần Mặc Phi thật sẽ không bao giờ trở lại chưa?"

Đường Vũ Tuyền khom lưng, nhặt cái roi lên, siết chặt trong tay, đến nỗi da rắn bọc cán roi kêu sột soạt.

Nàng ngẩng đầu, mâu quang ảm đạm lại phụt ra phẫn nộ hỏa diễm: "Ngươi đã làm gì nàng? An Quân Nguyệt, rốt cuộc ngươi đã làm gì hả!"

"Nàng ta đã chết!" An Quân Nguyệt lớn tiếng nói: "Đây là vật tùy thân của nàng ta, nay lại ở trong tay ta, Đường Vũ Tuyền, đừng hận ta, cái chết của nàng ta, tất cả đều là một tay ngươi tạo thành. Nếu không vì sự cố chấp của ngươi, nàng cũng sẽ không rơi xuống kết cục như vậy. Ngươi có biết không, ngươi càng để ý Tần Mặc Phi, ta lại càng không muốn nàng ta sống yên ổn! Ha ha ha, hiện tại nàng ta đã chết, vĩnh viễn sẽ không trở lại được nữa!"

"Lừa đảo, ngươi là kẻ lừa đảo!" Đường Vũ Tuyền xông lên túm áo nàng, trong lồng ngực dâng lên cơn đau đớn tê tâm liệt phế, cặp mắt đỏ bừng đầy vẻ sợ hãi: "Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta! Nàng không thể có chuyện gì được, nàng sẽ không chết!"

"Vậy thứ này thì sao?" Mặt An Quân Nguyệt mang nụ cười, nhưng ánh mặt lại lạnh lẽo như băng tuyết. Nàng nâng tay trái lên, trong lòng bàn tay là mặt ngọc hồ lô, chuỗi ngọc màu đỏ đã bị vỡ phân nửa. Đường Vũ Tuyền nhìn thấy nó, mặt cắt không còn giọt máu, bộ dạng như thất hồn lạc phách. Trong lòng An Quân Nguyệt tràn ngập khoái ý trả thù.

"Thứ này, cũng là vật Tần Mặc Phi luôn mang theo. Ta đã rất nhân từ rồi, ít ra, còn mang di vật của nàng ta về cho ngươi, coi như để tưởng nhớ –" An Quân Nguyệt bắt lấy hai vai Đường Vũ Tuyền, móng tay cơ hồ đâm vào da thịt của nàng. An Quân Nguyệt nhìn vào ánh mắt đầy bi phẫn của Đường Vũ Tuyền, gằn từng tiếng nói: "Ta đã sớm nói với ngươi rồi, nàng ta sẽ không trở về –"

Đường Vũ Tuyền dại ra nhìn nàng, cơ thể kịch liệt run rẩy. Đôi mắt đột ngột hiện lên sát ý, giơ roi quất ngang cổ họng của An Quân Nguyệt. An Quân Nguyệt đã phòng bị từ trước, túm chặt cổ tay nàng, phong bế huyệt đạo quanh thân nàng, đẩy nàng ngã trên mặt đất, châm chọc nói: "Đường Vũ Tuyền, chỉ bằng bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của ngươi lúc này, mà dám giết ta báo thù cho Tần Mặc Phi sao? Ha ha ha, ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể thuộc về ta."

Nàng ngồi xổm xuống bóp cổ Đường Vũ Tuyền, buộc nàng ngẩng đầu nhìn mình, nghiến răng nói: "Đừng giở trò tự sát với ta, mạng của ngươi ở trong tay ta, chỉ có ta, mới được quyền quyết định sự sống chết của ngươi!"

"Ồ, vậy sao?"

Cần cổ bỗng thấy lành lạnh, là một con dao đang kê trên cổ. An Quân Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại. Võ sĩ vừa rồi còn quỳ trên mặt đất giờ phút này đã ép sát lại gần, tay phải cầm dao kê trên cổ nàng.

Giọng của nàng trầm thấp, lại xen lẫn sự phẫn nộ: "An Quân Nguyệt, thả tay ra."

"Ngươi là ai?"

"Ta không phải nói rồi sao, thả tay ra."

Con dao trên cổ đè mạnh thêm, An Quân Nguyệt cảm thấy đau nhói lên. Nàng trừng mắt nhìn người nọ, không cam lòng thả lỏng tay ra.

"An Quân Nguyệt, thích, không phải nhất định phải chiếm giữ, kẻ chỉ biết tư lợi như ngươi, có tư cách gì nói đến tình yêu?"

An Quân Nguyệt gườm người bịt mặt: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng tràn đầy nghi hoặc, xung quanh Hồng Hoa Cung đều có thủ vệ, lại có võ sĩ Phù Tang âm thầm canh giữ, nàng ta đã trà trộn vào bằng cách nào?

Người nọ cũng không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cởi vải đen che mặt xuống. An Quân Nguyệt kinh ngạc phát hiện, nữ tử này lại có gương mặt giống hệt nàng. Nàng lập tức hiểu ra, thuật dịch dung ư?

Nữ tử nhìn lướt qua ngoài cửa, thản nhiên nói một câu: "Vào đi."

An Quân Nguyệt nhìn theo ánh mắt của nàng, cánh cửa được đẩy ra, một nữ tử mặc trường sam xanh biếc đang đứng đó. Trên dung nhan khuynh thành ấy, chứa đầy hận ý và phẫn nộ. Nàng từng bước một tới gần trước ánh mắt khiếp sợ của An Quân Nguyệt, nâng tay, tát nàng một bạt tai tóe khói.

Khóe miệng đau rát, còn có máu rỉ ra, An Quân Nguyệt nổi điên lên, nhưng lại không thể không kiêng kỵ con dao trên cần cổ được.

"An Quân Nguyệt, có phải rất bất ngờ không? Ta thế mà lại không chết trong rừng cây như ngươi mong muốn?" Tần Mặc Phi lạnh lùng nhìn nàng, tầm mắt dời đi, nhìn tới Đường Vũ Tuyền đang ngã trên nền đất.

Hai mắt Đường Vũ Tuyền hoảng hốt nhìn lên người xuất hiện bất ngờ kia. Trên gương mặt quen thuộc ấy, mang ý cười và sự ấm áp mà nàng hằng mong. Tần Mặc Phi ngồi xổm xuống, giải huyệt cho nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Người này gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt thanh tú tái xanh chẳng có chút máu, nhìn mà khiến nàng đau lòng không thôi. Nàng siết chặt Đường Vũ Tuyền vào lòng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm tay chân lạnh ngắt của nàng. Giọng nói nghẹn ngào cất lên: "Vũ Tuyền –"

Giọng nói này thật chân thật vang vọng bên tai, là gọi tên của mình. Đường Vũ Tuyền run run vươn đầu ngón tay, vuốt ve khuôn mặt như đã cách xa mình mấy đời. Thế giới trước mắt đen tối không rõ, ngón tay nàng cứng nhắc quơ tới bắt lấy ống tay áo của Tần Mặc Phi, cố gắng muốn nhìn rõ ràng hơn. Thân thể chết lặng giờ phút này bỗng trở nên bủn rủn, như là khi gặp được nàng, thì tất cả sức lực đều tan biến hết trong nháy mắt vậy. Đường Vũ Tuyền chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, tất cả sự kiên trì của nàng, đều là vì chờ đợi người này xuất hiện.

Nhìn gương mặt không có chút sức sống kia đang dần khôi phục vẻ ấm áp, sắc mặt An Quân Nguyệt âm trầm, siết chặt hai tay. Hóa ra, dù nàng có làm gì đi nữa, đều không thể nào thay thế vị trí của người kia trong lòng nàng ấy cả.

"Mặc Phi –" Đường Vũ Tuyền khẽ gọi tên nàng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười yếu ớt. Tần Mặc Phi muốn nắm tay nàng, người trong lòng lại đột nhiên mềm nhũn ngã xuống.

"Vũ Tuyền, Vũ Tuyền?" Tần Mặc Phi thất kinh, Ảnh Tử không ngờ Đường Vũ Tuyền sẽ đột ngột ngất đi, có chút ngạc nhiên, lực tay bất giác thả lỏng theo. An Quân Nguyệt thừa dịp nàng đang phân tâm, chợt dùng lực đẩy cánh tay của nàng ra, hét lớn một tiếng: "Người đâu!"

Ngoài phòng đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng màu đen, nhanh chóng bảo vệ An Quân Nguyệt ở phía sau. An Quân Nguyệt khinh miệt nhìn ba người trong phòng: "Các ngươi thật to gan, đơn thương độc mã đi vào đây, không nghĩ trước sẽ bước ra như thế nào sao?"

"Ha ha, ta thấy, người lớn mật là ngươi ấy." Ảnh Tử không hề e sợ, chắp tay, đạm cười liếc đám võ sĩ Phù Tang, cũng thong thả từ phòng trong đi ra.

"Sao lại thế này, gương mặt giống công chúa đại nhân như đúc luôn?"

Đến khi thấy rõ gương mặt của nàng, mấy tên võ sĩ kinh ngạc hẳn. Bọn họ liếc nhìn nhau, rồi lại đánh giá qua lại trên người An Quân Nguyệt và Ảnh Tử.

"Sao thế, ngay cả chủ tử của các ngươi mà cũng không nhận ra hả?" Ảnh Tử không chút để ý đảo mắt liếc bọn hỏ một cái: "Tặc nhân này thật to gan, cả gan giả mạo bản công chúa, các ngươi còn không bắt ả lại cho ta?"

"Không được nghe nàng ta nói hưu nói vượn!" An Quân Nguyệt nổi trận lôi đình. "Nữ nhân này giả mạo vẻ ngoài của ta vào cung, muốn giết bản công chúa. Mấy kẻ ngu xuẩn các ngươi còn thất thần gì nữa hả, mau bắt nàng ta lại cho ta!"

Mấy tên võ sĩ trù trừ nhìn nàng, lại nhìn qua Ảnh Tử, nhích về trước mấy bước, rồi cẩn thận nhìn tiếp. Vẫn không thể phân biệt được trong hai khuôn mặt giống y đúc kia, đâu mới là chủ tử của mình.

Ảnh Tử còn thêm mắm thêm muối, mang vẻ khinh miệt trào phúng nói: "Thứ đồ giả mạo nhà ngươi, đã sắp chết đến nơi, còn dám làm càn như vậy. Bọn họ đều là thuộc hạ của ta, sao có thể nghe ngươi sai sử chứ? Ngươi giả mạo thân phận của ta, dùng da mặt của ta, mặc quần áo của ta, vụng trộm đi vào trong cung, rốt cuộc là có ý đồ gì?"

An Quân Nguyệt vốn là người tâm cao khí ngạo, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ giả mạo mình còn lên tiếng chỉ trích mình như thế. Nàng tức sôi máu, hung dữ liếc đám tùy tùng cứ rụt rè chần chừ: "Phế vật, một lũ phế vật! Chờ ta lột mặt nạ của kẻ này xuống, rồi sẽ tính sổ các ngươi sau!"

Nàng rút đao võ sĩ xông lên tấn công Ảnh Tử. Ảnh Tử hừ lạnh một tiếng, cũng rút đao của một võ sĩ gần bên xông tới. Hai người đánh nhau nhất thời khó phân thắng thua. Dù là vẻ mặt, hay là chiêu thức, nhìn qua đều giống nhau như đúc, phảng phất như là hai người nhìn qua gương. Đám võ sĩ nhất thời choáng váng hoa mắt, sợ ngộ thương đến chủ tử thật sự, cũng không dám nhúng tay, do dự không chừng nhìn các nàng.

-------

Editor có lời muốn nói: Hè rồi, mình xin phép được lặn 2 tuần~ Hẹn gặp lại~~ ( ˘ ³˘)♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net