Chương 69 - Chân thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng y thủ vệ nghe tiếng động thì chạy tới, khi nhìn thấy hai người có khuôn mặt giống hệt nhau đang giao đấu, đều ngây ngẩn cả người.

"Xảy ra chuyện gì?"

Quan Thủy Manh đẩy mấy người ra, có chút kinh ngạc. Một người bên cạnh quay sang bẩm: "Cung chủ đại nhân, hai vị này— ai là An tiểu thư?"

"Quan Thủy Manh! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau bắt kẻ giả mạo này lại!"

"Ngươi mới là kẻ giả mạo! Quan Thủy Manh, đừng nghe lời nàng ta!"

Quan Thủy Manh lạnh mặt nhìn các nàng chằm chằm, tầm mắt chuyển ra phía sau, dừng trên người Tần Mặc Phi và Đường Vũ Tuyền. Tần Mặc Phi nửa quỳ trên mặt đất, ôm Đường Vũ Tuyền trong lòng, trong mắt toàn là sự khinh thường.

"Tần Mặc Phi?"

Nàng híp mắt lại, phất phất tay: "Bao vây hết đám người này lại, không được để kẻ nào chạy thoát."

An Quân Nguyệt nghe thế thì nổi giận, còn phải lui ra sau né tránh công kích của Ảnh Tử: "Quan Thủy Manh, ta kêu ngươi bắt các nàng, ngươi bắt ta làm gì?!"

"Làm sao ta biết ngươi có phải An Quân Nguyệt thật hay không?" Quan Thủy Manh chắp tay, mặt không đổi sắc nhìn nàng: "Có thể giả dạng người khác giống như đúc, cũng chỉ có một mình Ảnh Tử thôi. Ha ha, một kẻ có thể biến thành người khác, nhưng không thể tìm thấy chính mình, lại có thể lừa mọi người xoay vòng vòng."

Nàng đi lên phía trước vài bước, quan sát An Quân Nguyệt cùng Ảnh Tử một lượt: "Các ngươi còn thất thần làm gì, sao chưa động thủ?"

An Quân Nguyệt oán hận cắn răng, bỗng nhiên bật người, đâm về phía Tần Mặc Phi và Đường Vũ Tuyền. Ảnh Tử chưa kịp phản ứng lại, không trung bỗng nhiên vụt tới một dải lụa đỏ, cuốn lấy đao võ sĩ của An Quân Nguyệt quăng ra thật xa.

Cùng lúc đó, một bóng dáng màu đỏ cũng xuất hiện. Ánh mặt nàng lạnh lùng, mang theo sự khinh thường, thản nhiên nói: "Có ta ở đây, không kẻ nào có quyền tổn thương đồ nhi của ta."

Tần Mặc Phi khiếp sợ nhìn nàng: "Sư tôn –"

Quan Thủy Manh đứng sững, bộ đồ trên người nàng, cũng là màu lửa đỏ như của Lãnh Hinh Đông. Trong đôi mắt hẹp dài ấy, giây phút nhìn thấy Lãnh Hinh Đông đã hiện lên một chút ngạc nhiên, rồi lập tức âm lãnh hẳn đi.

"Các ngươi có thấy rõ rốt cuộc ai là chủ tử của các ngươi chưa hả?!" An Quân Nguyệt trở lại tát võ sĩ phía sau một bạt tai, chỉ vào Ảnh Tử gầm lên: "Các nàng đều là một ruột đó!"

Mấy người lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ biết sai!"

"Ha ha, cô cô cũng thật dũng cảm. Ta còn tưởng, cô cô vì mạng của mình mà không thèm để ý các đồ nhi nữa chứ." An Quân Nguyệt tỏ vẻ trào phúng. "Thật không ngờ, cô cô lại quay về, cũng không uổng công Thủy Manh chờ đợi."

"Sư tôn!" Nhan Sở Ca đuổi tới, che chở Lãnh Hinh Đông ở sau người. Lãnh Hinh Đông cầm cánh tay nàng, khẽ lắc đầu. Nàng quét mắt An Quân Nguyệt liếc một cái, nói với Quan Thủy Manh: "Người ngươi hận là ta, người ngươi muốn đối phó cũng là ta. Bây giờ, ta đã trở lại, mời ngươi thả các đồ nhi của ta ra. Chúng nó không liên quan gì tới chuyện này hết."

"Thả?" An Quân Nguyệt hung tợn trừng Tần Mặc Phi: "Không có khả năng, ngươi, và các nàng đều phải chôn cùng! Các ngươi còn thất thần làm gì, để cho kẻ ngoài xâm nhập đã là không hoàn thành nhiệm vụ, còn không mau giết chúng để chuộc tội!"

"Nhưng— nàng là tiền nhiệm cung chủ đại nhân –" Hồng y thủ vệ hai mặt nhìn nhau, chậm chạp không dám tiến lên. Tuy nói Hồng Hoa Cung đã không còn do Lãnh Hinh Đông chủ trì, nhưng họ vẫn còn sự kiêng nể đối với nàng.

"Nhận lệnh không nhận người, đây không phải là quy củ của Hồng Hoa Cung xưa nay ư? Hiện tại cung chủ của các ngươi là Quan Thủy Manh, như thế nào, các ngươi muốn làm trái lời cung chủ, phạm tội đại bất kính sao?!" An Quân Nguyệt siết chặt tay, lên tiếng trách Lãnh Hinh Đông: "Nếu không phải nương của ta yêu ngươi, cũng sẽ không bị thương vì ngươi, cuối cùng còn đánh mất tánh mạng. Lãnh Hinh Đông, ngươi vốn nên chết từ ngày đó rồi!"

"Thả các nàng ra."

"Cái gì?" An Quân Nguyệt không tin vào lỗ tai, nàng túm tay áo Quan Thủy Manh: "Ngươi điên rồi! Chúng ta thật vất vả mới đợi được ngày nay, giờ ngươi lại mềm lòng thả hết các nàng sao?"

Quan Thủy Manh nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Hiện tại ta là cung chủ, những người này, tự nhiên đều phải nghe ta sai sử."

"Hừ, ngươi đừng quên, lúc trước là ai hại chết Vu Mục Thiền, là ai lập bẫy đuổi Kỉ Như Sương đi?" An Quân Nguyệt giận sôi: "Đến bây giờ lại sợ hãi, muốn giả làm người tốt sao? Những người ai cũng hận ngươi tận xương, cho dù ngươi thả các nàng, các nàng cũng sẽ tìm ngươi báo thù thôi!"

Quan Thủy Manh chỉ bước từng bước đến trước Lãnh Hinh Đông, nhìn thẳng vào hai mắt nàng. Lãnh Hinh Đông khẽ nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười thoải mái. Một ngày này, cuối cùng vẫn đến. Kia vốn là tội nghiệt nàng gây ra, là nàng thiếu nợ đứa trẻ này. Nếu dùng mạng của mình, có thể đổi lấy sự tha thứ của nàng, chết thì có gì đáng ngại?

"Thủy Manh, bây giờ, ta đứng trước mặt ngươi rồi đây. Ta biết, những năm gần đây ngươi vẫn luôn hận ta, hận ta bỏ mặc ngươi không lo không nghĩ, hận ta vứt bỏ ngươi, ta không phủ nhận. Là ta không có can đảm để đối mặt, mới lựa chọn coi ngươi như vật hi sinh." Nàng nhìn nữ tử cao bằng mình đứng trước mặt. Lúc bỏ đi, nàng chỉ mới là đứa trẻ sơ sinh còn bọc trong tã lót, nay đã trưởng thành cao lớn rồi. Trên khuôn mặt kia, cũng có vài phần tương tự mình. Là sơ sót của mình, mới không nhận ra nàng từ lần gặp đầu tiên. Nếu không phải do sự ích kỷ của mình trong hơn hai mươi năm qua, nàng làm sao lại chôn mầm mống thù hấn sâu trong lòng được? Lãnh Hinh Đông hiểu là do mình sai.

"Ta hỏi ngươi, cha ta, có phải ngươi giết hay không?"

"Phải." Lãnh Hinh Đông trả lời không hề do dự. Chuyện tới nay, tranh cãi thì có ý nghĩa gì? Cho dù Cát Xuyên Tuấn làm nhiều việc ác như thế nào, hắn cũng là phụ thân của Quan Thủy Manh, làm hại nàng trở thành kẻ không cha không mẹ, đúng là chính mình. Nàng khẽ khép mắt lại, từ miệng An Quân Nguyệt biết tin người kia đã chết, quả tim trong lồng ngực cũng chết lặng. Cả đời này, nàng chỉ nợ hai người, một là Quan Thủy Manh, một người còn lại, đó là Vân Nhi.

Quan Thủy Manh nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, móng tay găm chặt lòng bàn tay: "Ngươi không có lời nào muốn giải thích với ta sao?"

"Là ta nợ ngươi. Nếu ngươi muốn ta trả, ta nguyện dâng bằng hai tay. Hôm nay ta đến đây tìm ngươi, là muốn chấm dứt tất cả." Lãnh Hinh Đông vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng: "Nếu cái chết của ta có thể cho ngươi được giải thoát, như vậy, xuống tay đi."

"Sư tôn!"

Nhan Sở Ca tiến lên từng bước, bị Lãnh Hinh Đông chặn lại: "Sở Ca, đừng tới đây, đây là ta chuyện của ta và nàng."

Hai tay Quan Thủy Manh run run, nàng rút kiếm ra, kê trên cổ Lãnh Hinh Đông, mắt trợn to đỏ ngầu, hơi nước trào ra, lại chậm chạp không xuống tay.

Đây là lý do để bản thân sống sót hơn hai mươi năm qua, là người mà mình hận nhất. Bản thân còn sống, chính là vì muốn gặp nàng ta, là nàng ta khiến mình sống đau khổ như thế! Chỉ cần giết nàng ta, là có thể thoát khỏi khổ đau. Chỉ cần nàng ta chết, mình sẽ không phải hận như thế nữa–

Nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, Quan Thủy Manh không cách nào tàn nhẫn ra tay được. Những năm gần đây, nàng luôn lẳng lặng quan sát Lãnh Hinh Đông. Lúc nàng ta cười, lúc nàng ta phẫn nộ, lúc nàng ta lạnh lùng, lúc nàng ta ngủ, từng chút từng chút một, ghi tạc trong lòng. Thù hận càng sâu, bi thương cũng càng đậm. Cho dù chính mình chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp, cho dù chính mình chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác được yêu thương, nhưng tận sâu trong đáy lòng, Quan Thủy Manh vẫn ao ước, được người trước mặt đây yêu thương và trân trọng. Nàng bỗng phát hiện, đối mặt với người mình hận nhất, lại không có cách nào hạ thủ được.

An Quân Nguyệt siết chặt tay, dư quang khóe mắt liếc quanh bốn phía, nếu không giết Lãnh Hinh Đông, chỉ sợ hôm nay khó có thể rời đi. Nàng thấy Quan Thủy Manh chậm chạp không động thủ, bỗng rút ra con dao xông về phía Lãnh Hinh Đông.

"Quan Thủy Manh, ngươi tránh ra cho ta!"

Động tác này quá nhanh, không ai dự đoán được nàng ta lại tập kích Lãnh Hinh Đông. Quan Thủy Manh cảm giác sau lưng có luồng sát khí mãnh liệt ập tới, theo bản năng xoay người, thay Lãnh Hinh Đông đỡ lấy một đao này.

Lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào trong ngực, máu đỏ sẫm phun ra như thác, hắt đầy mặt An Quân Nguyệt. Nàng kinh hãi lui về ra sau: "Ngươi, ngươi... đồ ngu xuẩn!"

"Cung chủ đại nhân!"

"Thủy Manh!" Mặt Lãnh Hinh Đông trắng bệch, tung một chưởng về phía An Quân Nguyệt. An Quân Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, ngực đã đau nhói, ngã ập xuống đất, phun ra một búng máu. Hồng y thủ vệ thấy nàng đâm Quan Thủy Manh, cùng nhau tiến lên. Đám võ sĩ che mặt vội vàng phóng phi tiêu, nâng An Quân Nguyệt dậy, dẫn nàng chạy về phía tây.

"Đuổi theo cho ta!"

Lãnh Hinh Đông sớm không nghe lọt tiếng động gì nữa, máu trong người như đông lại hết. Hai tay nàng run rẩy, nửa quỳ xuống, ôm Quan Thủy Manh đầy máu me vào trong lòng.

"Thủy Manh, Thủy Manh — con của ta –"

Mặt mũi Quan Thủy Manh không còn chút máu, cánh môi trắng bệch. Mày chau lại. Nghe thấy tiếng gọi của Lãnh Hinh Đông, nàng bỗng mở mắt. Sau đó, nước mặt lập tức tuôn trào.

Lồng ngực đau nhức không thôi, nàng ôm vết thương, gian nan thở dốc, nhìn hai mắt Lãnh Hinh Đông đỏ bừng, khẽ cười. Quan Thủy Manh nhớ lại chuyện trong phòng ngày ấy, Đằng Như Yên cũng từng kề kiếm trên cổ nàng như thế. Nàng ấy phẫn hận trừng mình, nói muốn báo thù cho Vu Mục Thiền, nhưng lại chậm chạp không xuống tay.

Thì ra khi đó, nàng ấy cũng mang tâm tình giống mình lúc này. Cơ thể dần lạnh đi bỗng nhận được một dòng nước ấm. Tàn nhẫn, là vì thù hận, mà thù hận khắc cốt, thường là vì yêu. Đối với người mẫu thân vứt bỏ mình từ khi mới sinh ra này, nàng vẫn ôm nỗi quyến luyến. Cho dù là muốn dùng thù hận để khiến nàng sống sót một cách cao quý trước mặt mình, cũng không nguyện đến cuối cùng lại để chính bản thân mình hủy hoại đi tất cả niềm kiêu hãnh của nàng.

Điều nàng muốn, là để nàng ta thấy mình dù có bị vứt bỏ vẫn có thể vui vẻ. Điều nàng muốn, là để nàng ta biết dù không có nàng ta, nàng vẫn có thể kiên cường sống sót.

Quan Thủy Manh bắt đầu nhớ lại những chuyện có liên quan đến Lãnh Hinh Đông. Trước kia, khi bị phong hàn, sau khi mình ngủ, nàng sẽ giúp mình đắp chăn. Ngày thường, lúc tập võ học nghệ, nàng sẽ yên lặng quan sát từ một nơi nào đó. Lúc bị phạt, nàng sẽ sai người đưa thuốc tới. Tính tình nàng đạm mạc, ngay cả khi quan tâm cũng cứng ngắc, lại làm Quan Thủy Manh thật sự cảm động. Nhưng khi đó, bản thân chỉ chăm chăm so kè với Tần Mặc Phi, cố ý cho rằng nàng đã thiên vị.

Trên khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ lãnh ngạo kia lại chảy hai hàng lệ. Từng giọt nước đều nhiễu xuống mặt, mang theo nhiệt độ có thể làm mình tổn thương. Quan Thủy Manh chưa bao giờ thấy nàng khóc, lúc này, nàng lại rơi lệ ở trước mặt mình.

Sự đau đớn bên trong lồng ngực truyền đến còn mãnh liệt hơn từ vết thương gây ra. Hai mắt Quan Thủy Manh mù sương, run rẩy vươn tay, vuốt lên đôi mắt đẫm lệ kia. Giờ này khắc này, nàng rốt cuộc hiểu được tâm tình chân thực của mình, nhưng tất cả đều tới quá muộn –

"Nếu hận ta, vì sao lại khóc, nếu chán ghét ta, vì sao lúc trước lại để ta sinh ra trên cõi đời này –"

Lãnh Hinh Đông lắc đầu, cầm lấy bàn tay đã lạnh lẽo của nàng, liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi con — Ta hận, là sự ích kỷ của ta, là sự yếu đuối của ta–"

-------

Editor có lời muốn nói: mình đã quay lại rồi đây~ *tung bông* *tung bông* *tung bông*

Nhưng, mình đang trong thời gian thực tập, đi cả tuần luôn, bận đến chóng mặt. Vì vậy, lịch đăng chương sẽ về đúng như đã nêu lúc đầu: 1 tuần 1 chương. Mong các bạn thông cảm~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net