Chương 70 - Sau tất cả...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng ôm mặt Quan Thủy Manh, đôi mắt đong đầy nước: "Là ta nợ con, không phải con muốn lấy mạng của ta ư, vì sao lại đỡ giúp ta chứ?"

"Đúng vậy, rõ ràng ta rất hận bà, nhưng, lại không nỡ để bà chết–" Quan Thủy Manh ho khan. Ánh mắt nàng dần ôn hòa hơn, nhìn Lãnh Hinh Đông, yếu ớt hỏi: "Cậu nói cha là một tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nói nương vì tư tình mà giết chết ông, từ bỏ ta. Bà, bà có thể nói cho ta biết, rốt cuộc, cha ta là loại người như thế nào không?"

Lãnh Hinh Đông cảm thấy rét run cả người, muốn điểm huyệt cầm máu cho nàng, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Nàng áp lên gò má lạnh ngắt của Quan Thủy Manh, cả quả tim đều vô cùng đau nhức. Buổi đêm mưa to gió lớn ấy, Vân Nhi lén trốn khỏi hoàng cung chạy đến phủ tướng quân tìm nàng, không khéo lại chạm mặt với Cát Xuyên Tuấn trong phòng. Cát Xuyên Tuấn sau khi uống rượu lại cả gan mượn rượu nổi thú tình, muốn đè phi tử của Hoàng Thượng. Lúc đó Lãnh Hinh Đông chạy tới, thấy tên trượng phu khốn kiếp của mình đang đè nàng trên bàn. Trong khoảnh khắc đó, máu trong người nàng như đông lại, rút chủy thủ đâm về phía ngực hắn. Ba người bắt đầu tranh chấp trong phòng. Cát Xuyên Tuấn thân thể rắn chắc, lại xuất thân là võ tướng, Lãnh Hinh Đông yếu đuối sao có thể là đối thủ của hắn được? Trong lúc hỗn loạn, Vân Nhi liều mạng đẩy hắn một cái, tên nam nhân say khướt đó liền lảo đảo ngã ngay mũi dao.

Bản thân bị hoàng huynh coi như vật hi sinh, đưa cho tên nam nhân cuồng vọng tự đại này, để hắn cam tâm tình nguyện giúp hoàng huynh củng cố ngôi vị hoàng đế, giành lấy giang sơn Phù Tang hoàn chỉnh. Mối thù nhục nhã ấy, đời này Lãnh Hinh Đông cũng sẽ không bao giờ quên. Nhưng trong nhưng năm tháng trưởng thành của Quan Thủy Manh, bản thân đã vắng mặt, làm một mẫu thân thất bại, để con gái bị thù hận quấn quanh. Nay, làm sao có thể nói ra chân tướng tàn nhẫn đó cho nàng, đi chửi mắng người phụ thân anh dũng trong lòng nàng được đây?

"Phụ thân con, quả thật là một tướng quân đầy mưu lược, hắn rất thương con, vẫn luôn như thế." Lãnh Hinh Đông cảm giác được cơ thể Quan Thủy Manh dần lạnh đi. Nàng vùi mặt vào cần cổ nàng, ôm nàng chặt hơn, giọng nói đầy nghẹn ngào cất lên: "Con đừng đi, đừng đi... Tại sao ngay cả cơ hội để bù đắp cũng không chịu cho ta chứ... Ta thật sự biết sai rồi — Ta không nên vì trốn tránh mà bỏ đi, không nên bỏ con lại!"

"Mạng này của ta, vốn là được Đằng nguyên gia cứu, bây giờ trả lại, cũng đủ lý đủ tình. Ta, sẽ không oán nàng."

Quan Thủy Manh cười nhạt, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt Lãnh Hinh Đông. Hơi thở của nàng ngày càng mỏng manh, con ngươi cũng dần tan rã. Cái ôm muộn màng này vẫn sưởi ấm được cái rét lạnh trong lòng nàng.

Nghe Lãnh Hinh Đông gọi tên mình liên tục, nàng cố hết sức nắm lấy ống tay áo Lãnh Hinh Đông, nhẹ giọng nói:"Mẫu thân đại nhân, ta không hận bà. Ta trả, tự do lại cho bà — đi đi, đi càng xa càng tốt –"

Khi bàn tay cầm tay mình rũ xuống. Lãnh Hinh Đông như bị rút đi hồn phách, ngơ ngác nhìn người trong lòng đã nhắm mắt. Máu trên ngực nàng nhiễu xuống, thấm vào vạt áo làm nó càng thêm kinh diễm. Trên mặt đất như tỏa ra một đóm lửa đỏ lớn.

Đằng Như Yên co người ngồi trên giường, bỗng nhiên thấy ngực đau nhói. Nàng đè lại ngực, cơn đau kia dữ dỗi đến mức thở không nổi. Một lát sau, cả người nàng đã đầy mồ hôi lạnh rồi.

Có chuyện gì vậy chứ?

"Như Yên, Như Yên!"

Ngoài cửa vang lên tiếng gào, cửa gỗ lập tức bị đẩy ra. Trì Mộ ướt sũng cả người vọt vào trong, kinh hỉ ôm lấy nàng.

"Thật tốt quá, thật tốt quá, muội quả thực ở đây! Nàng không có gạt ta!"

"Trì Mộ? Sao tỷ lại đến được đây, nàng thả ra sao?" Đằng Như Yên có chút kinh ngạc, cơn đau giờ phút này đã ổn lại, lại bị cái ôm lạnh lẽo của Trì Mộ làm cho run lên, nàng mờ mịt nhìn Trì Mộ: "Quan Thủy Manh đâu?"

Trì Mộ giật mình, trù trừ nói: "Nàng, An Quân Nguyệt đánh lén sư tôn, nàng đỡ thay sư tôn... đã... đã... đã chết rồi–"

Tim như là bị thứ gì đó đâm mạnh, Đằng Như Yên ngơ ngác nhìn nàng. Có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống mu bàn tay. Nàng giơ tay láu, mới phát hiện, không biết mình rơi nước mắt từ khi nào.

"Đã chết, sao lại chết chứ? Ta rõ ràng, còn muốn tìm nàng báo thù –" Nàng lầm bầm lầu bầu một câu, bỗng nhiên đẩy Trì Mộ ra, giống như điên rồi bỏ chạy ra ngoài.

Trong Hồng Hoa Cung im lặng dị thường, trên hành lang u ám, không hề thấy bóng dáng thủ vệ nào. Đằng Như Yên liều mạng chạy, như là muốn dùng hết không khí trong lồng ngực luôn vậy. Nàng không tin, không tin kẻ xấu xa kia cứ thế mà chết đi!

Ngoài đại điện trống rỗng, thứ màu đó tươi kia làm mắt Đằng Như Yên đau nhức. Lãnh Hinh Đông đờ đẫn nhìn phía trước, trong lòng, là thân thể sớm lạnh ngắt của Quan Thủy Manh. Xung quanh các nàng là vũng máu kinh người, đã bắt đầu khô lại.

Nàng thất tha thất thểu chạy ập đến, túm lấy tay Quan Thủy Manh. Đầu ngón tay kia đã phiếm xanh, lạnh lẽo đến mức làm người ta sợ hãi.

"Quan Thủy Manh, ngươi đứng lên, ngươi đứng lên đi chứ! Ấn oán giữa chúng ta còn chưa chấm dứt, sao ngươi lại cứ thế chết đi chứ?" Nước mắt của Đằng Như Yên không thể khống chế mà chảy ào ra, nhiễu lên cơ thể Quan Thủy Manh. Gió nhẹ thổi quá, phất tung tóc mái của nàng.

"Quan Thủy Manh — ai cho ngươi chết hả –"

Trì Mộ đứng cách đó không xa, lặng yên nhìn dáng vẻ bi thương muốn chết của Đằng Như Yên trái tim dần nặng trĩu.

Như Yên, thì ra muội thích nàng–

Cảnh tượng hoang vắng. Nó đập ngay vào mắt Giản Khuynh Mặc. Hơi thở của nàng trầm xuống, đi tới gần người đang ngồi ngơ ngác trên mặt đất, đỡ lấy vai nàng.

"Trở về với ta đi."

Lãnh Hinh Đông mờ mịt xoay người, nhìn nàng, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô.

"Sư tôn –" Nhan Sở Ca đau lòng nhìn Lãnh Hinh Đông. Nàng không ngờ, muội muội đồng môn ở bên cạnh mình hơn mười năm lại là thân sinh cốt nhục của sư tôn. Mọi chuyện muội ấy làm đều là vì trả thù, thì tại sao ở giây phút đó lại cứu nàng chứ?

"Sư tôn!"

Đám người Nam Cung Tử Yến cũng đuổi tới, nhìn thấy tình cảnh đó, đều kinh hãi không thôi. Ba người Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền chẳng biết đã đi đâu rồi.

"Sở Ca." Lãnh Hinh Đông nhẹ giọng gọi Nhan Sở Ca, cầm lệnh bài dính máu giao cho nàng. "Hôm nay, ta giao Hồng Hoa Cung cho con cai quan. Từ nay về sau, ta và nơi này, không còn liên quan."

"Sư tôn!" Nhan Sở Ca không chịu: "Rời khỏi đây, sư tôn còn có thể đi đâu chứ? Sư tôn dự định như thế nào?"

Lãnh Hinh Đông không đáp, chỉ ôm lấy Quan Thủy Manh, cười khẽ với Giản Khuynh Mặc bên cạnh: "Cùng ta đi tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, được chứ?"

Đôi mắt Giản Khuynh Mặc trầm xuống, gật gật đầu, đi theo nàng ra cửa cung.

---

"Vì sao lại giúp ta?"

Đứng bên ngoài tường cùng, Tần Mặc Phi cuối cùng nhịn không được, lên tiếng hỏi. Cứu nàng trong lúc nguy nan, lại mang nàng vào cung tìm Đường Vũ Tuyền. Có rất nhiều nghi hoặc, nàng muốn biết. Nhưng người này lại hệt như tên của nàng, đến vô ảnh đi vô tung, y như quỷ mỵ.

Ảnh Tử nhìn tường cung màu trắng phía xa xa, quay đầu nhìn Đường Vũ Tuyền trong lòng nàng, thản nhiên nói: "Tần Mặc Phi, mang nàng rời khỏi nơi này đi, vĩnh viễn cũng đừng về. Nhớ rõ, chăm sóc nàng cho tốt. Nếu để ta biết ngươi phụ nàng, bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ xuất hiện mang nàng đi đó."

Từ ngày Hồng Hoa Cung xảy ra biến cố, nàng liền dịch dung trốn vào nhóm hồng y thủ vệ, yên lặng quan sát tất cả. Hiện tại, Nam Cung Tử Yến chắc là đang tìm kiếm tung tích của mình khắp nơi rồi.

Những năm gần đây, nàng giả trang thành rất nhiều người, lại không thể tìm thấy chính mình. Dung mạo bị tổn thương từ nhỏ này, nhất định cả đời nàng cũng không thể dùng chân diện mục để gặp người. Nàng tự nhận đã đạt đến trình độ có thể hóa trang thành một người giống như đúc, chỉ duy nhất, không gạt được ánh mắt của Đường Vũ Tuyền.

Đường Vũ Tuyền dựa vào ngực Tần Mặc Phi, ngủ rất sâu. Trên cằm nàng còn có mấy dấu đỏ, là An Quân Nguyệt lưu lại. Trong lòng Ảnh Tử gợn sóng khe khẽ. Nữ tử quật cường này, vì chờ đợi người bản thân để tâm, nhất định là chịu rất nhiều đau khổ, mỏi mệt đến cực điểm.

Nàng nhớ lại lời nói của Đường Vũ Tuyền ở trong rừng hoang ngoài thành Lân Châu ngày ấy.

Cho dù ngươi bắt chước giống cỡ nào, cũng không thể biến thành nàng được.

Người này, đã từng bước đi vào lòng ngươi như thế nào? Lấp đầy cả trái tim người, không chừa cho người khác chút kẽ hở nào cả.

Ảnh Tử khẽ mím môi, Đường Vũ Tuyền, hy vọng lựa chọn của ngươi là đúng.

"Ta đã chuẩn bị xe ngựa giúp các người rồi đó, mau đưa nàng đi xuống núi đi." Ảnh Tử ngẩng đầu nói Tần Mặc Phi, rồi tiếp tục: "Sau này còn gặp lại."

Tần Mặc Phi theo bản năng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Ảnh Tử nhẹ nhàng cười: "Ta chưa bao giờ quan tâm ta muốn đi đâu cả. Như thế nào, ngươi muốn biết sao?"

"Ảnh Tử, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi, có phải thích Vũ Tuyền không?"

Người đối diện hơi sững lại, nàng quay đầu nhìn Tần Mặc Phi, khuôn mặt dưới mặt nạ không hề có cảm xúc gì, sau đó, xoay người nhảy lên cành cây, biến mất.

Tần Mặc Phi cúi đầu nhìn Đường Vũ Tuyền trong lòng, đi vòng ra chiếc xe ngựa sau thân cây, ôm nàng leo lên lưng ngựa, chậm rãi đi về phía sơn đạo. Nàng cẩn thận ôm Đường Vũ Tuyền trong lòng, xoa xoa đôi mày nhăn chặt của nàng ấy, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái xanh của nàng ấy.

Đường Vũ Tuyền như cảm nhận được, lông mi run lên, chậm rãi mở mắt. Tần Mặc Phi kinh hỉ, mỉm cười với nàng,"Tỉnh rồi à?"

"Mặc Phi–"

Nàng run run vươn tay, chạm đến khuôn mặt của nàng. Khi cảm nhận được sự ấm áp trên đầu ngón tay, hai mắt đột nhiên đỏ lên.

"Mặc Phi, thật là ngươi sao? Ta biết mà, An Quân Nguyệt chỉ lừa ta thôi, ngươi không có chết."

"Là ta, ta không chết, ngươi cũng không chết." Tần Mặc Phi cầm tay nàng. "Ta tới đón ngươi. Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, được không?" Nàng ôm chặt Đường Vũ Tuyền, cằm kề sát cần cổ nàng. Dù có thể nào đi nữa, nàng cũng sẽ không buông nàng ra.

"Rời khỏi — đi đâu?" Đường Vũ Tuyền có chút mờ mịt. Giọng của nàng rất suy yếu, còn chưa thoát khỏi cơn mệt mỏi hẳn. Tần Mặc Phi trìu mến hôn lên vành tai nàng: "Đi nơi nào cũng được. Đến một nơi không ai quen biết chúng ta, rời xa chốn thị phi này, chỉ có ngươi và ta. Chúng ta bắt đầu một lần nữa, sống cuộc sống của riêng mình, được không? Nhưng mà, trước đó, ta còn muốn mang ngươi đi gặp một người."

"Là ai?"

"Là người rất quan trọng với người." Tần Mặc Phi lấy mặt hồ lô kia ra: "Hồ lô này, chính là nàng tặng cho ngươi."

Ánh mắt Đường Vũ Tuyền chớp chớp, nghe không rõ ràng lắm, cơn mỏi mệt không ngừng quấn lấy nàng. Mấy ngày rồi nàng ăn không ngon, ngủ không yên, nay Tần Mặc Phi xuất hiện, thần kinh căng thẳng rốt cuộc có thể lơi lỏng bớt. Dựa vào ngực Tần Mặc Phi, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng, Đường Vũ Tuyền nắm chặt góc áo của nàng, vẫn lo sợ đây chỉ là giấc mơ.

"Ngươi mệt lắm à, nghỉ ngơi đi." Tần Mặc Phi ôn nhu lấy tay nàng ra rồi cầm chặt. "Đừng như vậy, sẽ bị thương đó. Để ta nắm là được rồi. Nghe lời ta, ngủ thêm đi, được không?"

"Đừng — Ta sợ, khi mở mắt ra, ngươi lại biến mất –"

Tần Mặc Phi đau lòng, hôn lên cánh môi khô nứt của nàng, xoa dịu nỗi bất an của nàng. "Đứa ngốc, sẽ không như thế đâu. Ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Ta sẽ luôn ôm ngươi."

Giữa tiếng nói dịu dàng của nàng, Đường Vũ Tuyền dần dần nhắm mắt lại. Nghe thấy hơi thở đều đều của nàng, Tần Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đôi mày vừa mới giãn ra mi giờ phút này lại nhịu chặt.

Không biết người nọ, có tìm được Diệp Sóc Nguyệt chưa. Bây giờ, chắc nàng rất hận mình đi.

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn chưa kết thúc đâu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net