Chương 72 - Công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Như Yên."

Trì Mộ đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: "Nổi gió lớn rồi, về phòng thôi."

Đằng Như Yên lắc đầu: "Ta không lạnh. Ta còn muốn ngồi thêm chốc nữa."

Nhìn hốc mắt nàng đỏ lên, Trì Mộ đau lòng. Nàng cúi người cầm tay Đằng Như Yên: "Sư tôn muốn rời khỏi nơi này, từ đây về sau Hồng Hoa Cung đều giao cho Sở Ca tỷ tỷ chưởng quản. Như Yên, ta có thể hỏi muội thử, muội có dự tính như thế nào không? Mấy ngày nay, trong cung đã xảy ra nhiều biến cố, ta biết trong lòng muội khó chịu. Nếu muội muốn đi, ta sẽ đi cùng muội."

Đằng Như Yên quay đầu, trong mắt đầy mê man: "Đi?"

Trì Mộ gật đầu: "Chỉ cần muội bằng lòng, bây giờ ta có thể mang muội đi ngay. Chúng ta đến nơi khác, quên hết mọi thứ ở nơi này, bắt đầu một lần nữa."

"Đi, có thể đi đâu chứ? Những chuyện đã xảy ra, chung quy là đã tồn tại. Cứ bỏ đi, là có thể xem như chưa từng xảy ra sao?" Nàng cúi đầu, nâng nụ hồng mới nở bên bờ ao, mỉm cười,"Mọi ký ức của ta đều ở nơi đây, bảo ta sao có thể vứt bỏ được? Mục Thiền còn ở nơi này, nàng — cũng còn ở nơi này. Nơi đó chắc là rất lạnh, nên ta muốn ở bên họ, không muốn để họ phải cô đơn."

Bọn họ trưởng thành trong cung này, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn. Cứ tưởng rằng hoa tàn rồi cũng sẽ có lúc nở lại, cứ tưởng rằng hôm nay mặt trời xuống núi, ngày mai mặt trời sẽ lại mọc lên. Sống trong thái độ tự cho là đúng như thế mãi, bọn họ đã lỡ mất biết bao cơn mưa như sương như khói, lỡ mất cái gọi là nghĩ cho người khác một cách thản nhiên.

Người nọ bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào, thậm chí còn không thèm nói với mình một câu tạm biệt nữa. Lồng ngực Đằng Như Yên như bị đá đè, khóe mắt cay xè, lại khóc không nổi. Vì sao phải đến tận bây giờ mới hiểu lòng mình? Mà cũng có thể, bởi vị lòng kiêu ngạo của các nàng quá cao, không thể bỏ xuống tự tôn. Cả hai bên đều không chịu thừa nhận, tình cảm chân thật nhất của trái tim mình.

Đằng Như Yên dùng ngón tay xoa môi mình. Bên trên dường như vẫn còn mang theo hương rượu và độ ấm của nàng ấy. Rõ ràng là hận nàng, vì sao trong lúc vô tình lại thích nàng mất rồi? Rời đi, cũng không thể xóa nhòa đau đớn. Nếu đây đã là số mệnh, như vậy nàng chỉ có thể lựa chọn thản nhiên chấp nhận. Những hồi ức ngọt ngào còn lưu lại quá ít, nàng không muốn ngay cả một chút ít ấm áp này cũng bay đi. Cho dù nàng không thể dùng cả đời bù đắp mình, Đằng Như Yên cũng ở lại đây, mãi mãi làm bạn bên cạnh nàng. Cho dù phải sống một đời lạnh lẽo.

"Như vậy, ta sẽ ở lại cùng muội." Trì Mộ mỉm cười: "Đừng lo lắng, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh muội."

Đằng Như Yên quay đầu xem nàng. Cặp mắt luôn có vẻ lờ đờ say kia lúc này lại phản chiếu rõ hình dáng của mình. Sao nàng lại không hiểu tâm ý của người này chứ. Nhưng trong lòng nàng, có lẽ đã không thể buông xuống bóng hình kia rồi.

Giản Khuynh Mặc cùng Lãnh Hinh Đông rời đi. Trước khi đi, nàng ngẩng đầu, nhìn những bóng dáng mơ hồ trước gió trên tường cung. Mà người trước mặt, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên trước.

"Lãnh cung –"

Nàng muốn gọi danh hào của nàng, lại cảm thấy đã không còn thích hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nói nên xưng hô như thế nào.

"Gọi tên của ta là được rồi." Như là biết nàng suy nghĩ gì, Lãnh Hinh Đông bỗng dừng lại, thản nhiên nói.

"Ngươi — liền tính như vậy, bỏ đi một mình sao? Muốn đi đâu?"

Lãnh Hinh Đông cười khẽ: "Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, đi đâu cũng không quan trọng." Nàng chỉ xoay lưng về phía Giản Khuynh Mặc đứng vài giây, rồi lập tức vội vàng đi tiếp. Điệu bộ kia, như là đang lẩn trốn.

Môi Giản Khuynh Mặc hơi hơi run, lập tức nhăn mày. Trái tim nàng đập mạnh một nhịp, tiến lên ôm lấy Lãnh Hinh Đông, nhẹ giọng nói: "Nếu trong lòng người khổ sở, muốn khóc hay muốn ồn ào gì cũng được. Ở trước mặt ta, ngươi không cần cậy mạnh."

Lãnh Hinh Đông không ngờ nàng sẽ làm như vậy. Cơ thể nàng cứng ngắc được Giản Khuynh Mặc ôm lấy. Trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói: "Người vô tình vô nghĩa, có thể vứt bỏ cả người thân ruột thịt nhất như ta, ngươi còn muốn thương hại ta sao?"

"Ta biết ngươi có nỗi khổ riêng. Những chuyện của quá khứ, cần gì cứ níu kéo nhớ mãi không quên. Người cần phải sống cho hiện tại, không phải chìm trong quá khứ." Giản Khuynh Mặc dừng một chút, vành tai hơi nóng lên. Nàng buông mi mắt, mất tự nhiên nói một câu: "Ta, hy vọng ngươi có thể ở lại."

Người trước mặt chậm rãi xoay lại, đôi mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn ánh mắt của nàng chằm chằm. Giờ phút này Giản Khuynh Mặc lại cảm thấy bình tĩnh, khóe miệng nàng cong lên nụ cười thanh khiết, ôn hòa như dòng nước: "Theo ta trở về đi."

"Ngươi –"

"Với ta mà nói, ngươi cũng không tính là người tốt lành gì. Một ác nhân như ngươi, quả thật nên để người ta trông coi kỹ lưỡng, đỡ cho gây náo loạn giang hồ." Giọng điệu của Giản Khuynh Mặc chứa sự trêu chọc: "Cho nên, ta có nghĩa vụ suy nghĩ cho sinh linh khắp thiên hạ, trông coi ngươi, tuyệt đối không cho phép ngươi đi đến nơi khác."

Lãnh Hinh Đông kinh ngạc nhìn nàng. Trong đôi ngươi ảm đạm dần dần lóe lên tia sáng lấp lánh. Nàng đi tới, bước chân lại mềm nhũn, Giản Khuynh Mặc vội vàng tiến lên, ôm nàng vào trong ngực.

Đắm mình trong vòng tay mang hương thảo dược nhàn nhạt, Lãnh Hinh Đông cuối cùng khống chế không được cảm xúc của mình nữa. Nàng nhắm chặt mắt, vùi mặt trên hõm vai Giản Khuynh Mặc. Từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, đều thấm hết lên áo của Giản Khuynh Mặc. Cho dù người nọ vì bị thù hận che mắt, làm ra rất nhiều chuyện sai trái, nhưng nàng vẫn là cốt nhục của mình. Nhìn nàng dần dần mất sức sống trong vòng tay mình, đôi mắt vĩnh viễn nhắm chặt, nỗi đau trong lòng Lãnh Hinh Đông cho dù là ai cũng không thể hiểu rõ. Trải qua mấy ngày, nàng đã quá mệt mỏi rồi.

"Mang theo thú hận, sẽ không bao giờ yên tĩnh được đâu. Có lẽ cái chết đối với nàng mà nói, cũng là một loại giải thoát. Quan Thủy Manh dùng cách này để chuộc tội, cũng là để tha thứ cho ngươi. Bởi vậy mới chặt đứt hết thảy những thứ có liên quan tới quá khứ. Ta tin, giây phút trước khi nhắm mắt, nàng đã cảm thấy hạnh phúc." Giản Khuynh Mặc nhẹ vỗ về lưng nàng, trấn an nàng: "Cho nên ta hy vọng, ngươi có thể tha thứ cho An Quân Nguyệt, tha thứ cho tất cả những chuyện mà hoàng huynh của ngươi đã gây ra, giống như nữ nhi của ngươi đã tha thứ cho ngươi vậy. Từ nay về sau, ngươi chính là Lãnh Hinh Đông, không có thân phận khác nữa. Ta nghĩ, Quan Thủy Manh nhất định sẽ không mong muốn mẫu thân của của nàng vẫn tiếp tục chìm trong hận thù quá khứ đâu."

"Là như thế sao –" Lãnh Hinh Đông mờ mịt thì thào, Lệ trong mắt đã thấm ướt đầu vai nàng: "Khuynh Mặc, cám ơn ngươi –"

---

Diệp Sóc Nguyệt dựa vào cửa gỗ ngủ gục, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét lớn bên ngoài. Nàng giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Còn chưa đứng lên, cửa gỗ bên cạnh đã mở tung ra. Có hai người lăn vào, đúng là thủ vệ bên ngoài.

"Ai đó! Đứng lại!"

Diệp Sóc Nguyệt sợ kinh, vội vàng đứng dậy trốn ra sau cây cột. Cả người còn chưa kịp giấu xong, thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vọt vào.

"Sóc Nguyệt!"

"Giọng này... là Thanh Vũ?"

Diệp Sóc Nguyệt thật cẩn thận ló đầu ra. Đứng giữa phòng đánh nhau với đám thủ về, không phải Diệp Thanh Vũ thì là ai? Nàng vui sướng kinh khủng, chẳng lẽ nguyện vọng của mình đã được Diệp Thanh Vũ nghe thấy ư? Nàng thật sự chạy tới cứu mình!

"Thanh Vũ! Ta ở trong này!"

Nàng chạy tới gần, còn chưa nói hết, đã bị Diệp Thanh Vũ ôm chặt lấy. Rốt cuộc cũng nhìn thấy được người mình ngày nhớ đêm mong, trái tim Diệp Thanh Vũ được thả lỏng. Nàng ôm lấy Diệp Sóc Nguyệt, thấp giọng trách cứ: "Ngu ngốc, ai bảo ngươi không chịu nghe lời ta nói!"

"Xin lỗi, ta sai rồi." Diệp Sóc Nguyệt hít lấy mùi hương quen thuộc trên người nàng, lệ nóng quanh tròng: "Thanh Vũ, may mắn ngươi đã đến rồi, ta sợ lắm. Ta sợ ta sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa!"

"Ta không phải đã nói, ngươi đi đâu, thì ta ở đó, sẽ bỏ ngươi lại sao." Diệp Thanh Vũ giữ chặt nàng, vội vàng mang nàng đi ra ngoài: "Mộ Dung thúc thúc ở bên ngoài, chúng ta đi mau!"

"Dám xâm nhập nơi này, còn muốn dẫn người đi sao?"

Mấy cái bóng đao từ trên cao đáp xuống. Mục Trùng cầm đại đao, chắn trước mặt Diệp Thanh Vũ: "Ngươi tưởng, nơi này là Ngự Kiếm sơn trang của ngươi sao?"

"Thả các nàng ra!"

Mộ Dung Vũ mang mười mấy đệ tử vọt vào sân. Hắn trừng Mục Trùng: "Ngươi dám tổn thương tới các nàng, dù chỉ là một sợi tóc, thì sẽ không chỉ có xém đứt một cánh tay đâu!"

"Ngươi –"

"Tướng quân đại nhân!"

Một người từ trong góc nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: "Tướng quân đại nhân, không xong rồi!" Hắn run run môi nói vài câu bên tai Mục Trùng, cả mặt tái mét thúc giục: "Tướng quân đại nhân, nên mau mau chạy thôi!"

"Các ngươi làm sao có thể tìm đến đây?" Hai mắt Mục Trùng đỏ ngầy, tức muốn sùi bọt mép. Hắn cắn chặt răng, chẳng lẽ ả công chúa Phù Tang công chúa bội bạc, bán đứng hắn rồi sao?

Mộ Dung Vũ rút Xích Lân Kiếm, hừ lạnh: "Ngươi không cần biết chúng ta tìm đến đây như thế nào đâu. Hôm nay chúng ta tính cho xong nợ mới nợ cũ luôn. Đừng nghĩ chạy thoát nữa!"

Hộ vệ khắp nơi đều chạy ra, bảo vệ Mục Trùng bên trong. Nhưng vào lúc này, tường viện bên ngoài bỗng nhiên truyền một loạt tiếng ngựa hí, sau đó một tràng trang tiếng vó ngựa nện lên nền đất. Chỉ đoán bằng tiếng động, thì người tới cũng phải cỡ cả ngàn.

"Tướng quân đại nhân! Tướng quân đại nhân! Đi nhanh đi! Các nàng đã sắp đến đây rồi!"

Mặt mày Mục Trùng âm trầm, hắn nhìn Diệp Sóc Nguyệt, lại nhìn sang Mộ Dung Vũ, xoay người bỏ vào trong một căn phòng cùng đám tùy tùng, còn khóa chặt cửa. Những người còn lại thì chiến đấu với đệ tử Ngự Kiếm sơn trang, tử thủ không cho bọn họ tới gần.

Mộ Dung Vũ sửng sốt, kẻ kia muốn làm gì? Hắn đột nhiên hiểu ra, trong phòng đó chắc chắn là có mật đạo, vội vàng quát: "Bắt lấy bọn họ, đừng để tặc nhân đó chạy mất!"

Diệp Sóc Nguyệt ngơ ngác nhìn cảnh vừa rồi. Nàng giật giật góc áo của Diệp Thanh Vũ: "Sao hắn bỏ chạy nhanh quá vậy? Mới vừa rồi không phải hung dữ lắm sao."

Diệp Thanh Vũ không lên tiếng, chỉ nắm tay Diệp Sóc Nguyệt kéo nàng ra phía sau. Mấy trăm binh lính mặc khôi giáp cầm thương xông vào trong, vây kín quanh các nàng.

Mộ Dung Vũ cảnh giác, nhóm người này từ đâu chạy đến đây?

"Các ngươi là ai?"

"Hừ, giang hồ giặc cỏ, dám vô lễ như thế. Thấy công chúa điện hạ sao còn không quỳ xuống!"

Mộ Dung Vũ nheo mắt, cảm thấy cả kinh, công chúa?

Mấy kẻ bị Mục Trùng bỏ lại thấy binh lính vọt vào, không hề phản kháng gì thêm, tất cả đều cắn lưỡi tự sát. Diệp Sóc Nguyệt kinh ngạc đám người đó mất mạng trong khoảnh khắc. Không ngờ bọn họ lại trung thành với Mục Trùng như thế, tình nguyện chết, cũng không để lộ một chút tin tức nào.

Ở đại sảnh bát giác phía trước, vang lên tiếng vó ngựa. Một nữ nhân mặc hoa phục cưỡi hắc mã đi ra từ trong bóng tối. Nữ nhân này cỡ chừng ba mươi tuổi, tóc vấn cao, dùng trâm cài cố định. Trên trán nàng gắn chuỗi ngọc thạch phỉ thúy, trông vô cùng ung dung đẹp đẽ quý phái. Đôi mắt phượng hẹp dài của nàng mang vẻ khinh miệt, giữa mi tâm có chấm điểm đỏ chu sa. Toàn thân đều được bao phủ vẻ tiêu điều ảm đạm (*).

(*) Nguyên văn là '肃杀之气', mình cũng không chắc có dịch đúng không nữa~

Diệp Sóc Nguyệt có chút sợ hãi, nàng lui ra sau mấy bước, bắt lấy tay áo Diệp Thanh Vũ.

Chỉ thấy ánh mắt nữ tử đó lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại chỗ Diệp Sóc Nguyệt. Khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: "Ngươi chính là nữ nhi của Công Tôn Thượng Đức?"

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thậtra, trưởng công chúa cũng là một ngự tỷ khẩu vị rất nặng đó.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net