Chương 74 - Trầm mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đường Vũ Tuyền mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Đỉnh đầu là tấm màn màu nhạt, khung cảnh bốn phía đều xa lạ. Nhìn cách trang trí, chắc là đang ở khách điếm. Tần Mặc Phi nằm ở ngay bên cạnh, không biết đã nhìn nàng bao lâu. Thấy nàng tỉnh, mỉm cười, dịu dàng vuốt má nàng: "Vũ Tuyền, tỉnh rồi à?"

Người trong lòng vẫn nhìn nàng không chớp mắt, Tần Mặc Phi nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Đường Vũ Tuyền vẫn không nói lời nào. Nàng nâng tay, chạm lên chân mày của Tần Mặc Phi, dọc theo hàng mày, đến đôi mắt, mũi, môi, cằm. Tần Mặc Phi bắt lấy tay nàng, nghiêng người đè lên môi nàng, mở khớp hàm, quấn lấy đầu lưỡi của nàng. Đôi mắt thâm thúy mang theo mị hoặc. Hai má Đường Vũ Tuyền đỏ hây hây. Nàng giơ tay đè vai Tần Mặc Phi lại, sức không lớn, Tần Mặc Phi coi như đó là dục cự còn nghênh.

Tần Mặc Phi ôm Đường Vũ Tuyền vào lòng, nghiêng người đặt nàng ở dưới thân, tiếp tục hôn, làm cho cánh môi tái nhợt của nàng bắt đầu đỏ lên. Bàn tay đặt ở bên hông nàng, cũng không dám dùng sức nhiều. Cơ thể gầy gò này đã yếu ớt lắm rồi, tựa như ngọc lưu ly, chỉ cần chạm mạnh, thì có thể sẽ làm nàng nứt ra mất. Đây là người mà Tần Mặc Phi tưởng như đánh mất rồi lại tìm được, là người quan trọng nhất trong lòng nàng. Nàng không nỡ để nàng ấy chịu thêm chút tổn thương nào nữa.

"Vũ Tuyền –" Tần Mặc Phi nhỏ giọng gọi tên nàng, khe khẽ trêu chọc cắn cắn môi nàng. Đường Vũ Tuyền vẫn còn mê mang, đôi mắt phủ đầy sương. Hai tay nàng vịn chặt vai Tần Mặc Phi, dựa sát vào nàng, ngượng ngùng đưa lưỡi nghênh đón Tần Mặc Phi. Nhưng chỉ một chút xíu, rất nhanh lại rụt trở về.

Tần Mặc Phi kinh ngạc mở to hai mắt, vừa rồi, là nàng đáp lại mình sao?

Đường Vũ Tuyền cụp mắt, mặt đã đỏ bừng.

"Vì sao lại không nhìn ta?" Tần Mặc Phi nâng cằm của nàng, khóe miệng nhếch lên: "Vũ Tuyền, ngươi trở nên khác với trước kia rồi đó."

Lông mi Đường Vũ Tuyền rung động, nàng giương mắt, mím môi nhẹ giọng hỏi: "Có gì khác?"

Tần Mặc Phi cũng không trả lời, chỉ nở nụ cười thần bí, ôm Đường Vũ Tuyền chặt hơn, tỳ cằm lên trán nàng. "Ta thích ngươi lúc này. Mấy ngày nay cứ chạy đi suốt, vất vả ngươi rồi. Đợi khi đến Ngự Kiếm sơn trang, thực hiện chuyện ta đã đáp ứng họ, ta sẽ mang ngươi rời đi ngay."

"Ngự Kiếm sơn trang?" Đường Vũ Tuyền hờ hững: "Vì sao chúng ta phải tới nơi đó?"

"Đợi đến đó rồi, ta sẽ nói với ngươi. Bây giờ, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Phải bồi dưỡng ngươi cho khỏe mạnh, là chuyện mà ta quan tâm nhất lúc này."

Đường Vũ Tuyền vùi mặt vào cổ nàng, khẽ gật đầu, đtrong tim lại cảm nhận một ít chua xót. Tần Mặc Phi nói mình đã khác xưa, nàng nói nàng mình của hiện tại. Vậy nàng có biết mình của hiện tại là như thế nào chăng? Liệu nàng có từng để tâm, trong lòng mình rốt cuộc nghĩ gì không?

Nàng đã thay đổi, trở nên mẫn cảm, trở nên tham lam, trở nên yếu đuối. Tần Mặc Phi luôn ở nơi cao xa nhìn xuống mình, cho dù là ôn như với mình, đều mang vẻ bá đạo không thể kháng cự. Nàng có thể làm, chỉ là thật cẩn thận đi theo. Nhưng mình của hiện tại, có còn năng lực bảo vệ nàng ấy nữa không? Những năm phục tùng tuân theo này, đã hao hết tất cả dũng khí của Đường Vũ Tuyền rồi. Rõ ràng là dao động, vì sao vẫn luyến tiếc trước mắt người này? Nàng sợ sự lạnh lùng của Tần Mặc Phi, càng sợ bị Tần Mặc Phi vứt bỏ. Cho nên vô luận Tần Mặc Phi muốn như thế nào, nàng đều chỉ biết yên lặng thuận theo.

Những ngày bị An Quân Nguyệt giam lỏng, mỗi ngày Đường Vũ Tuyền đều sống trong sự sợ hãi cùng mê mang. Muốn biết tâm ý của Tần Mặc Phi, muốn biết Tần Mặc Phi quan tâm tới ai nhất, muốn biết trong lòng nàng, mình rốt cuộc là ở vị trí nào, muốn một đáp án chắc chắc. Nàng rõ ràng là có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Mặc Phi, một câu cũng không nói nên lời.

Trái tim ta, chỉ chứa nổi một người. Từ lúc ta nhận định chủ nhân, trái tim ta liền chỉ biết có nàng. Cho dù nàng có muôn vàn điều không tốt, vô tình cực, cho dù nàng chỉ mang lại cho ta sự đau khổ, nhưng ta nhận định, đó là ta tự nguyện. Ta sẽ vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng, cho dù nàng từ bỏ ta, ta cũng sẽ không nhận thêm một chủ nhân nào khác! Từ nhỏ ta đã mang thân phận thấp kém, không có tư cách chi phối cơ thể của ta, ít nhất, ta có tư cách khống chế trái tim mình –

Tựa như lời đã nói với An Quân Nguyệt ngày đó, trái tim này, từ khi biết đến Tần Mặc Phi, thì cũng chỉ có mình nàng ấy. Chỉ có điều, ngay cả chính nàng cũng không biết, còn có thể kiên trì được bao lâu.

"Vũ Tuyền? Làm sao vậy? Ngươi suy nghĩ gì thế?"

Đường Vũ Tuyền lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, nhích lại gần Tần Mặc Phi hơn: "Không có gì."

Tần Mặc Phi vén tóc mái trên trán nàng. Hai người ôm nhau, đều không có nói cho đối phương biết, thời gian qua đã xảy ra chuyện gì. Trầm mặc, đã trở thành phương thức ở cạnh nhau quen thuộc giữa các nàng.

"Chúng ta cần phải đi." Tần Mặc Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời u ám mờ sương. Người của Khôi Nham thành và Phích Lịch đường đang tìm mình và Đường Vũ Tuyền khắp nơi, các nàng không thể ở lại một chỗ quá lâu. Nhanh chóng đến Ngự Kiếm sơn trang, cũng nhanh chóng giải quyết mối lo ngại này. Sau khi đặt dấu chấm cho tất cả rồi, liền dẫn người rời xa nơi này thôi.

Đường Vũ Tuyền gật đầu, nhấc người ngồi dậy. Tần Mặc Phi phủ thêm áo khoác cho nàng. "Ta nhờ chưởng quầy kêu xe ngựa rồi, chắc là đang chờ ở dưới lầu. Ngươi lên xe chờ ta, ta ra chợ mua chút đồ ăn mang theo."

"Ta đi với ngươi."

"Không được, sức khỏe của ngươi còn chưa tốt đâu. Nghe lời ta, ở yên trên xe ngựa. nếu gặp chuyện gì, chúng ta cũng có thể chạy đi nhanh hơn." Tần Mặc Phi hôn lên mi tâm của nàng, cầm tay nàng đi xuống lầu. Khi lên xe ngựa ngoài khách điếm, đôi mắt Đường Vũ Tuyền cất chứa u buồn, ngón tay nắm chặt góc áo của nàng.

Mỗi lần mình muốn rời đi chốc lát, Đường Vũ Tuyền sẽ lộ ra vẻ mặt bất lực như thế, làm lòng Tần Mặc Phi như muốn nhũn ra. Nàng đang sợ mình sẽ bỏ đi không trở lại sao?

"Đừng lo lắng, ta đi một lát rồi về. Ngươi sẽ không lạc mất ta đâu."

Tần Mặc Phi cầm lấy bàn tay lành lạnh của nàng: "Bên ngoài lạnh, ngươi ngồi vào trong xe, nằm xuống nghỉ ngơi đi."

"Mặc Phi –" Đường Vũ Tuyền khẽ gọi nàng: "Những lời ngươi nói, đều là thật sao?"

Tần Mặc Phi ngẩn ra, lập tức hiểu ý nàng, gật gật đầu trả lời: "Là thật. Vũ Tuyền, ta biết trước kia ta đã làm nhiều chuyện lầm lỗi, mới khiến ngươi chịu nhiều tổn thương.Hãy tin ta một lần, sau này, ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại nữa. Vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ rơi ngươi nữa. Ta nói rồi, chỉ cần đến Ngự Kiếm sơn trang, làm xong chuyện mà ta đã đáp ứng với người ta xong, ta sẽ mang ngươi đi.""

"Ta –" Đường Vũ Tuyền chần chờ còn muốn nói nữa, nhưng ngập ngừng một chút, lại không nói. Nàng rũ mắt, thả tay ra: "Ta biết rồi, ta ở đây chờ ngươi."

"Ừm."

Tần Mặc Phi lên tiếng trả lời, vừa mới xoay người, trước mặt bỗng xuất hiện mười mấy người, vây kín quanh xe ngựa.

Nàng híp mắt, tâm sinh cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Muốn gì?"

"Hừ, Tần Mặc Phi, ngươi không biết chúng ta, nhưng chúng ta rất rõ ngươi!" Nam tử cầm đầu hung tợn trừng nàng, rút một quyển trục từ bên hông, ném xuống đất. "Hôm nay cuối cùng cũng tìm được yêu nữ nhà ngươi. Ngươi hại chết thiếu thành chủ và đường chủ Phích Lịch đường, toàn bộ Khôi Nham thành chúng ta đều muốn ngươi đền mạng!"

"Khôi Nham thành?" Lòng Tần Mặc Phi lạnh đi, dư quang khóe mắt nhìn về Đường Vũ Tuyền ở phía sau, tay đè lên roi sắt bên hông. "Như vậy hôm nay, các ngươi đến, là vì chuyện gì?"

"Vì chuyện gì? Đương nhiên là lấy đầu ngươi rồi!"

Hơn mười người đều rút kiếm, sáp lại gần xe ngựa. Tần Mặc Phi cười lạnh: "Chỉ bằng công phu mèo quào của các ngươi, cũng muốn giết ta sao? Ta khuyên các ngươi một câu, đừng cản đường ta. Nếu không, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!"

"Hừ, trên dưới Khôi Nham thành đều đang truy nã yêu nữ nhà ngươi. Hôm nay bắt gặp, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng. Chúng ta đều mang tâm thế phải liều mạng với ngươi rồi!"

"Vì một kẻ không liên quan, đáng giá sao?" Tần Mặc Phi rút roi sắt ra, làm những khớp sắt trên thân roi xì xào lay động. Đám ruồi bọ này, cả ngày chỉ biết đến quấy rồi nàng, phiền chết được. Mới đầu nàng còn muốn giải thích Tư Đồ An Nam không phải nàng giết, nhưng nếu họ nhất quyết không chịu tin, vậy không cần giải thích gì nữa.

"Mặc Phi –"

"Đợi trên xe đi, đừng nhúc nhích." Mặt mày Tần Mặc Phi âm trầm, phi thân xông về phía mấy trước phía trước. Tốc độ của nàng rất nhanh, khiến những người đó không kịp phòng ngự.

Trường tiên quay vòng, đao kiếm leng keng. Hơn mười người vây quanh Tần Mặc Phi, chưa được bao lâu đã bị đánh tan tát. Đôi mắt Tần Mặc Phi lấp lóe hồng quang, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lẽo. Roi giơ lên, máu văng tung tóe, có một ít dính lên áo choàng của nàng. Nếu những người này đã có ý muốn chết, vậy nàng sẵn lòng thành toàn. Dù sao đôi tay này sớm dính đầy máu tươi, nhiều hơn một chút cũng chẳng có gì gọi là!

Đường Vũ Tuyền ngồi trên xe ngựa, nhìn bóng dáng của Tần Mặc Phi, môi run run, lại không nói được câu gì. Trong hai mắt Tần Mặc Phi ngậm ý cười tàn nhẫn, thậm chí có chút dữ tợn. Nàng ra tay không hề do dự, thật giống như những người kêu rên giãy dụa trước mặt này chỉ là tảng đá không nóng không lạnh vậy. Giống như roi sắt kia quất tới, đều không phải là máu là thích vậy. Biểu cảm đó làm Đường Vũ Tuyền cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Dừng tay!"

Từ trong góc đường vang lên một tiếng hét to, nhưng đã không còn kịp rồi.

Tần Mặc Phi đứng giữa đống thi thể, quay đầu lại lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng ngăn chặn.

"Tần Mặc Phi, ngươi đã giết nhiều người như vậy, còn không biết quay đầu sao?" Đó là một phụ nhân mặc áo bào tro. Đôi mắt sắc bén của nàng ta khóa chặt Tần Mặc Phi: "Những tội nghiệt hôm nay ngươi tạo ra, ngày khác sẽ phải hoàn trả toàn bộ!"

"A, lại là một kẻ ra vẻ đạo mạo tự cho là đúng." Tần Mặc Phi lau vết máu dính trên roi: "Nếu bọn họ không đến trêu chọc ta, thì sao ta lại phải giết? Những kẻ không biết phân biệt thị phi đúng sai, chết cũng không oan uổng. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tới khuyên ta, để ta thả xuống đồ đao ư?"

"Nếu ngươi thật sao quan tâm đến người và những chuyện quanh mình, thì sẽ không làm tăng tội nghiệt của ngươi." Giọng của phụ nhân lãnh đạm, nàng nhìn lướt qua Đường Vũ Tuyền trên xe ngựa, tựa hồ đã biết gì đó, lời nói mang theo thâm ý: "Tần Mặc Phi, ngươi thật sự hiểu được cái gì là yêu sao? Ngươi biết người bên cạnh ngươi muốn gì sao?"

Tần Mặc Phi liễm mi: "Ngươi là ai? Ngươi thì biết cái gì?"

"Ta và ngươi có duyên, chính là muốn giúp ngươi độ kiếp. Tần Mặc Phi, một ngày nào đó, ngươi hối hận vì những chuyện đã làm hôm nay."

"Chuyện giữa chúng ta, không cần ngươi quan tâm. Ta muốn làm cái gì, cũng không liên quan tới ngươi." Tần Mặc Phi cất roi, ngước mắt thì thấy phu xe đang đực mặt ra: "Thất thần cái gì, còn không mau cút đi?"

"A... Dạ, dạ!"

Phu xe nhanh chóng nhảy xuống đất, co giò chạy mất. Tần Mặc Phi lên xe ngựa, giục ngựa đi trước. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua phụ nhân vẫn còn đứng tại chỗ.

Vì sao cứ cảm thấy đôi mắt kia như đã gặp qua ở đâu rồi......

-------

Editor có lời muốn nói: Láp muội đã được cứu sống và mình quay lại rồi đây~ Tuần này sẽ có 2 chương để bù cho tuần trước nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net