Chương 75 - Nợ máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm!

"Ả yêu nữ đó! Cả gan làm càn đến thế! Đám phế vật các ngươi, lại để ả chạy thoát!"

Tay vung lên, chưởng nát cái bàn gỗ lim. Gân xanh hai bên thái dương Tư Đồ Thuần nổi cộm. Ánh mắt ác liệt, hai tay siết chặt kêu răng rắc. Từ sau khi vợ mất, Tư Đồ An Nam là người con hắn thương yêu nhất, quý trọng nhất, thế mà lại chết oan trong tay Tần Mặc Phi. Nha đầu còn chưa dứt sữa đó, không những hại chết con hắn, còn hại chết chị vợ hắn! Là hắn quá sơ suất quá,, không có hoàn thành trách nhiệm của mình, không có thực hiện hứa hẹn của mình, không bảo vệ được người quý trọng nhất của thê tử! Đau thương cùng tự trách mỗi ngày đều ngập tràn nội tâm, khiến Tư Đồ Thuần đau khổ không chịu nổi.

Trên đời này, người hắn quan tâm đều lần lượt chết đi, lại còn chết trong tay của một người duy nhất. Hắn thân là chủ một thành, kiệt ngạo ngông nghênh, ngoài chuyện đây là huyết hải thâm cừu, càng không thể chịu được là Tần Mặc Phi đã giẫm lên tôn nghiêm của hắn. Hắn quyết không thể để một yêu nữ tà giáo tiếp tục làm càn. Vô luận trả giá đại giới như thế nào, hắn cũng nhất định phải khiến Tần Mặc Phi nợ máu trả bằng máu. Chờ bắt được ả, hắn nhất định sẽ khiến ả nếm mùi đau khổ sống không bằng chết!

Tùy tùng quỳ trên mặt đất sợ hãi mở miệng: "Xin thành chủ bớt giận, yêu nữ Tần Mặc Phi kia thật sự quá lanh lẹ, chờ chúng thuộc hạ đuổi tới, ả đã chạy đi mất. Nhưng mà, đã tra ra được hai kẻ đi cùng khi ả ta bị truy đuổi ở ngoài thành ngày ấy. Một kẻ là tùy tùng của Tần Mặc Phi, tay trái sử kiếm Đường Vũ Tuyền. Nữ nhân còn lại luôn được ả che chở là Diệp Thanh Vũ, con gái của Diệp Hướng Khôn chủ nhân Hách Liên tiêu cục phân bộ Hoài An."

Mặt Tư Đồ Thuần trầm xuống: "Ngươi nói cái gì? Hách Liên tiêu cục? Bọn họ thế mà lại cấu kết cùng với tà giáo sao?"

"Ngày đó Phích Lịch đường đuổi giết các nàng, không biết tung tích Tần Mặc Phi, chỉ tìm được Đường Vũ Tuyền cùng Diệp Thanh Vũ. Đường Vũ Tuyền đã trúng một chưởng của Thẩm đường chủ, tính mạng nguy cấp nhưng vẫn liều chết bảo vệ Diệp Thanh Vũ, dám phá ra vòng vây mang nàng thoát đi. Nhất định là được Tần Mặc Phi căn dặn. Quan hệ của Diệp Thanh Vũ và Tần Mặc Phi bởi vậy mà có phần ám muội. Căn cứ theo những nơi mà Tần Mặc Phi xuất hiện, có thể ả muốn đi tìm Diệp Thanh Vũ. Thuộc hạ hạ, nếu có thể bắt Diệp Thanh Vũ áp chế Tần Mặc Phi, ả nhất định sẽ đến Khôi Nham thành đòi người. Đến lúc đó chúng ta ở trong thành đặt bẫy, nhất định có thể một lưới bắt hết cả ả và Đường Vũ Tuyền!"

"Một khi đã như vậy, các ngươi còn không mau đi tìm Diệp Thanh Vũ!"

"Nhưng...... thưa Thành chủ, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Thuộc hạ cũng chỉ dám nghĩ sơ qua, mới hỏi ý thành chủ. Chưa nói đến Diệp Thanh Vũ là con gái Diệp Hướng Khôn, lại còn nhận trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Mộ Dung Vũ làm sư phụ. Nếu bọn họ biết chúng ta bắt Diệp Thanh Vũ đi, chắc chắn sẽ tới cửa làm ra lẽ. Liễu Xanh sơn trang cũng nhất định sẽ không ngồi yên. Đến lúc đó, chúng ta nên ứng đối như thế nào?"

"Hừ, con gái hắn cấu kết với tà giáo, hại chết con ta, món nợ này, ta không đòi hắn thì thôi. Hắn có tư cách gì mà nói đạo lý với ta?" Ngữ điệu của Tư Đồ Thuần trầm thấp, trong mắt toàn là sát khí: "Bọn họ người đông thế mạnh, nhưng Khôi Nham thành của ta cũng không phải dễ chọc, Tư Đồ Thuần ta là loại nếu người không động ta ta sẽ không động người. Nhưng nay, ngay cả con cũng chết trong tay kẻ khác, ta còn phải nói đạo nghĩa gì với bọn chúng nữa ư! Vô luận dùng thủ đoạn gì, đều phải đem Diệp Thanh Vũ về cho ta. Bằng không, các ngươi cũng đừng trở về nữa!"

Tư Đồ Thuần chắp hai tay, nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, nheo ánh mắt lại, đồng tử tràn đầy cừu hận. Tần Mặc Phi, cho dù là đuổi tới chân trời góc biển, dùng hết mọi thủ đoạn, ta cũng nhất định khiến ngươi trả giá đại giới.

---

"Sóc Nguyệt, Thanh Vũ!"

"Cha?" Diệp Thanh Vũ kinh ngạc vạn phần: "Sao cha lại ở đây?"

"Thúc thúc của con đã sớm báo hết mọi chuyện cho cha biết rồi. Lúc còn và Mộ Dung xuất phát đi cứu Sóc Nguyệt, cha cũng đã xuất phát chạy tới Ngự Kiếm sơn trang rồi."

Diệp Hướng Khôn thấy hai đứa con gái đã an toàn quay về, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn kích động chạy tới, kiểm tra trên dưới khắp người các nàng, cuối cùng dừng mắt trên người Diệp Sóc Nguyệt.

"Sóc Nguyệt, con trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Mấy ngày nay, để con chịu khổ rồi." Hốc mắt Diệp Hướng Khôn đỏ lên, run run vươn tay, cánh mũi Diệp Sóc Nguyệt ê ẩm, nhào vào trong lòng hắn, khóc lên: "Cha –"

"Ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi –"

Nghe giọng nói dỗ dành nhỏ nhẹ của Diệp Hướng Khôn, nỗi sợ hãi và ấm ức trong lòng Diệp Sóc Nguyệt toàn bộ bùng nổ, ôm Diệp Hướng Khôn khóc lớn. Lúc trước, Diệp Sóc Nguyệt vẫn nghĩ rằng mình đã trưởng thành, nhưng những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến nàng trở tay không kịp. Cũng bởi vì thế, Diệp Sóc Nguyệt mới ý thức được bản thân rốt cuộc nhỏ yếu đến cỡ nào. Nàng rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức ngay cả năng lực bảo vệ mình cũng không có, ngay cả năng lực bao thù cho cha mẹ cũng không có. Vậy thì làm sao có thể bảo vệ được những thứ quan trọng nhất, làm sao có thể bảo vệ được hạnh phúc của Diệp Thanh Vũ?

Mục Trùng châm ngòi nàng có thể không để ý tới, nàng nguyện ý nghe lời Diệp Thanh Vũ. Nhưng với cha mẹ vốn là không hề có chút ấn tượng nào, ngay tại lúc đối mặt với kẻ thù lại mang tới cảm nhận sâu sắc, trở thành khối đá nặng nề đặt đè trong lòng khiến nàng khổ sở không thôi. Rõ ràng kẻ thù giết cha đang ở trước mắt, nhục nhã mình, nhưng bản thân lại chẳng làm được gì? Mình như thế, còn có ích lợi gì?

Diệp Thanh Vũ trầm mặc nắm chặt kiếm, đối với Diệp Sóc Nguyệt mà nói, phụ thân mới là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của nàng đi.

"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Mặt lấm lem tùm lum, Sóc Nguyệt sao đi gặp người ta nữa đây?" Diệp Hướng Khôn đau lòng vỗ về lưng Diệp Sóc Nguyệt. "Sau này, cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để kẻ khác khi dễ con nữa. Cha, cùng tỷ tỷ của con, sẽ luôn ở bên con."

Diệp Sóc Nguyệt khóc thật lâu mới dừng lại được. Nàng thút thít ngẩng đầu, ngước đôi mắt đỏ bừng lên: "Cha, có phải Sóc Nguyệt rất ngốc, rất vô dụng không. Những năm qua, đã làm phiền mọi người rất nhiều đúng không?"

"Sao con lại nghĩ như thế? Chúng ta đều là người nhà của con, quan tâm chăm sóc con, vốn chính là trách nhiệm của chúng ta mà."

"Nhưng người lại không phải cha ruột của ta, Thanh Vũ cũng không phải tỷ tỷ của ta." Diệp Sóc Nguyệt chùi mắt. "Nếu không phải bởi vì thân phận ta, mấy năm nay người cũng không phải mai danh ẩn tích tìm nơi nương tựa trong giang hồ. Nếu không phải bởi vì ta, mọi người cũng không cần phải hao tâm tổn trí phí sức tìm ta khắp nơi, còn chọc giận triều đình. Nếu không phải vì ta, nương cùng muội muội của Thanh Vũ sẽ không phải chết –"

"Sóc Nguyệt –" Diệp Hướng Khôn xoa đầu nàng: "Không phải bởi vì con đâu, đừng đổ hết trách nhiệm lên người mình. Đừng tự coi nhẹ mình!"

"Nhưng người cứu ta, nuôi dưỡng ta, đều là vì cha ta có ân với người, cho nên người muốn báo ân thôi, không phải sao?" Cả người Diệp Sóc Nguyệt run lên: "Ta vô dụng như vậy, nếu không bởi vì cha ta, ta cũng đã sớm chết rồi. Cha ta là cha ta, ta là ta, ta không muốn người vì cảm thấy thiếu nợ mà dồn hết sức hồi báo trên người ta!"

"Sóc Nguyệt!" Diệp Hướng Khôn nghe thế thì vừa tức giận vừa đau lòng. Hắn nhìn Diệp Sóc Nguyệt chằm chằm, sắc mặt trắng bệch, trong mắt xẹt qua luồng cảm xúc khó hiểu, môi run lên, đứt quãng nói: "Quan tâm con, là trách nhiệm của cha. Sóc Nguyệt, cha nuôi con lớn, cũng, cũng không phải chỉ là để báo đáp ân tình của cha con đâu — Nếu, nếu con biết –"

Hắn nói đến một nửa, thật sự không nói tiếp được, ôm mắt cúi đầu. Diệp Sóc Nguyệt mê mang hỏi lại: "Cha, biết cái gì?"

Diệp Hướng Khôn chần chờ chốc lát, gượng cười lắc đầu: "Cha muốn cho con biết, cha nuôi dưỡng con, là thật lòng coi con là con gái của mình. Ta đã mất đi một nữ nhi, ta không thể mất thêm con và Thanh Vũ nữa–"

Mộ Dung Vũ nhìn cha con họ đoàn tụ, lại biến thành cảnh đau lòng như thế, vuốt chòm râu nhẹ nhàng lắc đầu. Mà Diệp Thanh Vũ đứng một bên lại sâu kín nói: "Cha, thật ra, Vũ Nhi muội ấy còn chưa chết."

Lời vừa ra khỏi miệng, mấy người đều kinh sợ. Diệp Hướng Khôn không thể tin: "Thanh Vũ, con nói cái gì?"

Từ mười bảy năm trước, khi phủ Vương gia bị đốt sạch, các nàng đã cùng nhau táng thân biển lửa, bị đốt thành tro bụi. Nhiều năm qua đi, Thanh Vũ đều bởi vì hắn cứu Diệp Sóc Nguyệt nhưng không thể cứu mẫu thân cùng muội muội nàng mà trách cứ hắn. Bây giờ lại một lần nữa nhắc đến, chẳng lẽ là vẫn không thể tha thứ nỗi bất đắc dĩ của hắn năm đó, vẫn không muốn tin tưởng sự thật kia sao?

"Cha, con nói thật đấy ạ. Chuyện này, lúc trước con đã đề cập với Mộ Dung thúc thúc rồi." Diệp Thanh Vũ nhìn phụ thân của mình: "Đây không phải là ảo tưởng của con, cũng không phải là nói dối. Nếu không phải Sóc Nguyệt bị Tần Mặc Phi mang đi, có thể con sẽ mãi mãi không biết được tung tích của Vũ Nhi rồi."

Diệp Sóc Nguyệt hít hít mũi: "Ngươi, ý của ngươi là, Tần Mặc Phi thật sự là muội muội của ngươi?"

"Không phải nàng." Diệp Thanh Vũ lắc đầu. "Sóc Nguyệt, muội có còn nhớ cái người luôn đi bên cạnh Tần Mặc Phi không? Cũng chính là nàng, đã cứu mạng của ta, mang ta an toàn về đến tiêu cục."

Làm sao mà Diệp Sóc Nguyệt có thể không nhớ được, luôn vây quanh Tần Mặc Phi, ngoại trừ Đường Vũ Tuyền, còn ai vào đây có thể mang bộ mặt không có chút cảm tình, buồn vui không hiện ra ngoài như thế. Không ngờ một người luôn tâm tâm niệm niệm Tần Mặc Phi lại là muội muội của Diệp Thanh Vũ? Điều này khiến nàng cảm thấy khiếp sợ. Nàng thế nào cũng không thể ngờ được, người muội muội Diệp Thanh Vũ tìm kiếm mười bảy năm, thế mà lại xuất hiện ở bên cạnh các nàng từ sớm rồi.

"Rốt cuộc hai đứa đang nói tới ai?" Diệp Hướng Khôn nhìn vẻ mặt trầm trọng của con gái, lòng căng thẳng, đây cũng là nỗi đau khắc sâu trong lòng hắn mười bảy năm. "Thanh Vũ, Sóc Nguyệt, rốt cuộc hai đứa biết những gì?"

"Muội muội của con, chính là đứa trẻ lớn lên cùng Tần Mặc Phi ở Hồng Hoa Cung, tên là Đường Vũ Tuyền. Cha có còn nhớ, con từng làm cho Vũ Nhi một cái mặt hồ lô không. Lúc mới gặp Tần Mặc Phi, mặt hồ lô kia là nằm bên hông nàng. Ta muốn biết mặt hồ lô đó có phải của nàng hay không, nên mới đáp ứng đưa nàng đến Lân Châu. Khoảng thời gian đó xảy ra nhiều chuyện, chúng ta cắt đứt liên hệ. Mãi đến mấy ngày trước, nàng bỗng nhiên tới tìm con, chính là vì giúp Mục Trùng bắt Sóc Nguyệt đi. Mục đích nàng chịu làm đồng lõa, thật ra là muốn dùng Sóc Nguyệt để đổi lấy Vũ Nhi. Những kẻ đó nhốt Vũ Nhi, dùng muội uy hiếp Tần Mặc Phi."

Diệp Thanh Vũ nhìn sang Diệp Sóc Nguyệt, ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu: "Tuy rằng con hận nàng bắt đi Sóc Nguyệt, khiến muội ấy lâm vào nguy nan. Nhưng người nàng muốn cứu, cũng là người mà con yêu thương. Cho nên, ta bằng lòng tin tưởng Tần Mặc Phi cũng là có nỗi khổ riêng, cho dù, điều này không có nghĩa là ta tha thứ những tổn thương nàng gây ra cho Sóc Nguyệt."

"Con nói thật ư? Vậy Vũ Nhi, đứa bé tên Vũ Tuyền hiện đang ở đâu?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Có lẽ là đang ở cùng Tần Mặc Phi. Nàng đã hứa, chỉ cần tìm được Vũ Nhi, sẽ lập tức mang nàng trở về gặp chúng ta."

"Thanh Vũ, con cảm thấy lời của yêu nữ có thể tin không?" Mộ Dung Vũ có chút hoài nghi: "Người của Hồng Hoa Cung luôn quỷ kế đa đoan. Lần này nói không chừng lại có ý đồ gì đó."

"Con tin tưởng nàng lần này sẽ không gạt con." Diệp Thanh Vũ trầm ngâm. Nếu Tần Mặc Phi thật sự còn muốn hại mình nữa, cũng không cần phải nói cho mình biết tung tích của Diệp Sóc Nguyệt. Nàng xoay người, ngước nhìn bầu trời, khẽ thở dài một hơi. Sóc Nguyệt đã an toàn trở về. Bây giờ, điều khiến nàng lo lắng chính là an nguy của Đường Vũ Tuyền.

Tần Mặc Phi, ta sẽ tin ngươi một lần cuối cùng.

-------

Editor có lời muốn nói: Nếu được thì mình sẽ cố gắng đăng thêm chương vào giữa tuần sau, vì cuối tuần sau là lễ mà~ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net