Chương 77 - Đường về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm qua đi, bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần hửng sáng. Vài tia nắng len lỏi qua khe cửa, dừng trước giường.

Diệp Sóc Nguyệt tỉnh lại trong lòng vòng tay ấm áp mềm mại. Cánh tay Diệp Thanh Vũ đang khoát trên lưng mình, tay còn lại thì bị mình gối dưới đầu. Những ngón tay thì đang nắm chặt bàn tay mình.

Nàng híp mắt, nắm lại bàn tay ấm áp của Diệp Thanh Vũ, ôm sát vào ngực. Diệp Sóc Nguyệt cảm thấy an tâm lạ thường.

"Tỉnh rồi à?"

Bên tai thoang thoảng luồng khí nóng, Diệp Thanh Vũ không biết đã tỉnh lại từ khi nào. Nàng sáp tới gần Sóc Nguyệt, dán mặt lên cần cổ nàng ấy, cánh môi mềm mại hôn lên phía sau cổ nàng ấy. Cảm giác được vật thể ấm nóng dán lên sau cổ, Diệp Sóc Nguyệt bất giác muốn tránh thoát. Nàng rút sâu vào trong lòng Diệp Thanh Vũ, xoay người đối mặt với nàng ấy.

"Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Con ngươi thâm thúy của Diệp Thanh Vũ tiến thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng. Nâng tay vén lại mái tóc rối loạn của nàng, nói: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Sóc Nguyệt hiểu ý của nàng khi nhắc đến chỗ khó chịu, ngượng ngùng cụp mi mắt, lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy, hơi là lạ."

"Vậy muội ở trên giường nghỉ ngơi đi, ta đến phòng bếp làm chút đồ ăn cho muội."

"Ai, không cần." Diệp Sóc Nguyệt đè nàng lại, không cho nàng đứng dậy: "Ta còn chưa đói bụng, ở lại nằm với ta một lát được không? Chốc nữa ta và ngươi cùng dậy, bằng không cha sẽ nghi ngờ."

"Không sao đâu, ta sẽ nói với ông ấy, muội cảm thấy không khỏe, cần tĩnh dưỡng."

"Thanh Vũ –" Diệp Sóc Nguyệt rướn lên cắn cằm nàng một cái: "Ngươi mà còn chế nhạo ta nữa, ta sẽ không để ý ngươi luôn đó."

"Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà." Diệp Thanh Vũ xoa đầu nàng, hôn lên trán của nàng. Nếu hai người vẫn có thể vẫn ở bên nhau giống như thế này thì tốt biết mấy. Sự ngọt ngào này sẽ khiến người ta nghiện nó. Nếu cha biết mình làm gì với Sóc Nguyệt, nhất định sẽ rất giận dữ đi. Ở trong mắt cha, các nàng chính là tỷ muội. Tỷ muội với nhau thì sẽ vướng rào cản luân lý. Huống chi Sóc Nguyệt là con gái của ân nhân. Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà tới gần, không nhịn được mà liên tiếp làm ra đủ loại hành động khác người. Nếu sự tình đã phát triển đến nước này, nàng cũng đành chuẩn bị sẵn sàng, quyết tâm đối mặt đến cùng thôi.

Vô luận thế nào, nàng cũng sẽ không đẩy Sóc Nguyệt ra khỏi cuộc sống của mình, sẽ không để nàng ấy cảm thấy cô đơn bất lực nữa.

"Được rồi, ta vẫn phải dậy." Diệp Thanh Vũ bóp mặt Sóc Nguyệt:"Ta gọi người chuẩn bị nước nóng, để muội tắm rửa nhé."

Nàng dừng một chút, lại cảm thấy lo lắng: "Hay là, ta giúp muội?"

"Không cần, không cần, tự ta làm được mà!" Mặt Diệp Sóc Nguyệt nóng lên, vội vàng từ chối: "Ta tự làm được mà." Tuy rằng bây giờ hai người đã không còn khoảng cách, nhưng nói để nàng giúp mình tắm, vẫn là cảm thấy xấu hổ lắm.

"Thật sự không cần ta giúp?"

"Thật mà." Diệp Sóc Nguyệt kéo cao chăn, chỉ lộ ra cặp mắt, ồm ồm thúc giục nàng ; "Ngươi mau đi đi."

Diệp Thanh Vũ nhướn mày, nghẹo đầu, giọng điệu ấm ức: "Sao vậy, sau khi thân mật, Sóc Nguyệt liền vội vàng muốn đuổi ta đi như vậy sao? Là không muốn nhìn thấy ta ư?"

"Không phải, không phải," Diệp Sóc Nguyệt sốt ruột, nói cà lăm luôn: "Ý ta là, không phải ngươi muốn đến phòng bếp sao. Không, không phải, là ngươi muốn tới chỗ của cha... tóm lại, tóm lại không phải ta muốn đuổi ngươi mà!"

Thấy nàng kích động đến nói năng lộn xộn, Diệp Thanh Vũ mím môi cười khẽ: "Rồi rồi, ta hiểu ý của muội. Muội ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ta trở về liền, biết chưa? Nếu còn khó chịu không có cách nào tắm rửa, thì hãy sai người tới gọi ta. Ta sẽ giúp muội tắm."

"Ừ ừ." Diệp Sóc Nguyệt gật đầu, nhìn nàng đẩy cửa rời đi, trong lòng lại bộc phát lo lắng.

Diệp Thanh Vũ đến phòng bếp. Mấy đầu bếp đang bận rộn ở trong, nhìn thấy Diệp Thanh Vũ, vội vàng hành lễ: "Diệp tiểu thư, có gì sai bảo ạ?"

"Không có gì, mọi người cứ làm việc đi. Ta chỉ muốn mượn cái bếp lò, nấu chút cháo thôi."

"A, Diệp tiểu thư muốn ăn cháo ư, để bọn ta làm là được rồi!"

"Không cần, ta muốn tự làm."

"Ồ, vậy, được rồi. Nếu tiểu thư muốn hỗ trợ gì, cứ việc phân phó là được."

"Ừm."

Diệp Thanh Vũ cười nhẹ, lấy mấy nắm gạo trong thúng ra, cẩn thận vo sạch, rồi bỏ vào nồi. Nhớ tới dáng vẻ ngủ ngon lành của người nọ tối hôm qua, cùng vẻ mặt ngượng ngùng sáng nay, nàng liền cảm thấy thật ấm áp. Vì người mình yêu làm chuyện gì đó, đang mang đến cảm giác hạnh phúc đong đầy. Nếu về sau, cũng có thể giống như bây giờ thì thật tốt.

Từ sau khi trở về, không hề thấy truy binh đuổi theo. Có lẽ Mục Khuynh Thành nói đúng, tuy rằng Công Tôn Tần Đình tâm ngoan thủ lạt, nhưng là một người tuân thủ hứa hẹn. Chuyện Trấn quốc tướng quân Mục Trùng mưu phản đã trở nên ồn ào hỗn loạn, hình như mới đây đã dẫn dắt một đám phản quân tấn công kinh thành, chuẩn bị một hồi giãy dụa cuối cùng, viện quân của Phù Tang lại bị thủ binh ngăn chặn ở quan ngoại tự khi nào mất rồi.

Phụ thân mang binh tạo phản, lại ở trước mặt phần đông tướng sĩ mặt ngỗ nghịch với Công Tôn Tần Đình, tình cảnh của Mục Khuynh Thành bây giờ, chắc là chẳng tốt đẹp gì. Cũng không biết vì sao, từ ngày ấy ở Bách Lý tự bắt gặp ánh mắt của Công Tôn Tần Đình nhìn Mục Khuynh Thành, Diệp Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy, Công Tôn Tần Đình sẽ không vì thế mà trút hết lên người Mục Khuynh Thành.

Bây giờ nàng lo lắng nhất, đó là Tần Mặc Phi và Đường Vũ Tuyền. Tuy rằng đại thế của Mục Trùng đã mất, không còn gì uy hiếp, nhưng Khôi Nham thành sẽ không buông tha báo thù. Bọn chúng đã sớm giăng thiên la địa võng, tìm kiếm tung tích Tần Mặc Phi khắp nơi. Cũng không biết giờ Tần Mặc Phi đang dẫn Đường Vũ Tuyền đến nơi nào. Chỉ có đợi nàng đến, một nhà bọn họ mới xem như chân chính đoàn tụ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, khung cảnh trước mắt trở nên tiêu điều hơn, sắp tới mùa đông rồi. Diệp Thanh Vũ nhớ tới, mấy ngày nữa, chính là sinh nhật của Vũ Nhi. Đứa trẻ ấy, có lẽ từ nhỏ đến lớn, cũng không biết mình sinh ngày nào, cũng không biết có ai tổ chức sinh nhật cho nàng hay không nữa.

Trong nồi cháo bốc lên luồng khói trắng lượn lờ, Diệp Thanh Vũ rút ra một ít củi, giữa hàng mày xen lẫn chút muộn phiền và lo lắng.

Có lẽ, ngày mai các nàng sẽ đến –

---

Xe ngựa xóc nảy đi trước, bánh xe lăn trên mặt đường gồ ghề, phát ra tiếng ồn ầm ầm. Đường Vũ Tuyền ngồi trong xe ngựa, tuy rằng bên ngoài gió thổi rất lạnh, nhưng nàng vẫn cố ý vén rèm lên một góc, nhìn bóng lưng Tần Mặc Phi.

Tần Mặc Phi đánh xe ngựa, khoác áo choàng thật dày, trên đầu còn đội đấu lạp. Đường Vũ Tuyền dựa vào tấm gỗ ngăn, nhìn tấm lưng gầy của nàng không chớp mắt.

Cứ cảm thấy, đây là một chuyến đi không có điểm dừng. Càng đi, lại càng làm nàng cảm thấy bất an. Dọc đường, nếp uốn nơi mi tâm của Tần Mặc Phi chưa từng giãn ra. Tâm sự của nàng, không chỉ đơn giản là sự truy đuổi của Khôi Nham thành cùng Phích Lịch đường. Đường Vũ Tuyền không có năng lực tâm ý tương thông với Tần Mặc Phi, nàng đoán không ra Tần Mặc Phi suy nghĩ cái gì trong lòng. Nếu Tần Mặc Phi không nói, nàng vĩnh viễn sẽ không biết.

Khóe mắt bị gió thổi mạnh cho hơi xót, Đường Vũ Tuyền chớp chớp mắt, lại bắt đầu ho khan.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Đường Vũ Tuyền nghi hoặc ngẩng đầu, Tần Mặc Phi đã xoay người lại.

"Làm sao vậy?" Tần Mặc Phi cởi đấu lạp, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay của nàng, hàn khí xuyên qua lớp áo rót vào làn da. Tầm mắt Đường Vũ Tuyền dừng trên ngón tay nàng, nó đỏ bị lạnh đến đỏ lên.

"Bên ngoài có phải rất lạnh không?"

"Biết lạnh mà còn không mau đóng thùng xe lại sao?" Tần Mặc Phi nghe ra chất khàn khàn trong giọng nói của Đường Vũ Tuyền, sờ thử trán của nàng, lại sờ hai má của nàng: "May quá, chỉ cảm sơ sơ, không có sốt."

"Đợi đến trấn trên, chúng ta ở trọ khách điếm, ta đến quầy thuốc mua ít thuốc cho ngươi."

Đường Vũ Tuyền lắc đầu: "Ta không sao. Mặc Phi, nơi này cách Ngự Kiếm sơn trang bao xa nữa?"

Tần Mặc Phi chần chờ một chút: "Gần thôi, sắp tới rồi."

"Chúng ta đi thẳng đến Ngự Kiếm sơn trang đi, ta không cần nghỉ ngơi."

"Ngươi –" Tần Mặc Phi nhìn nàng: "Ngươi rất muốn tới đó sao?"

Đường Vũ Tuyền khó hiểu, không phải người này nói muốn dẫn mình đi gặp một người, nên các nàng mới đến à. Sao bây giờ lại hỏi ngược lại mình chứ. Nàng chỉ hy vọng mau chóng làm xong chuyện nàng ấy muốn làm, rồi lập tức rời đi. Nàng không thích cái loại cảm giác lo sợ bất an này.

"Mặc Phi, ngươi làm sao vậy? Ngươi, suy nghĩ cái gì –"

Tần Mặc Phi biết mình hỏi kỳ lạ, khóe miệng hé ra nụ cười, sờ sờ lỗ tai của nàng, trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói nhỏ với nàng: "Vũ Tuyền, nếu là, trong của sống của ngươi, xuất hiện một người còn quan trọng hơn cả ta. Ngươi, có lựa chọn ở lại, ở lại bên người nàng không?"

"Sẽ không –" Đường Vũ Tuyền nâng mắt, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tần Mặc Phi, thì thào nói: "Không có người kia –" Lòng của nàng nhỏ lắm, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa nổi một mình Tần Mặc Phi thôi.

"Ta là nói, mặc kệ sau đây ngươi gặp ai, gặp chuyện gì, ngươi, đều nguyện ý theo ta rời đi sao?"

Tần Mặc Phi nói, trong giọng nói lần đầu tiên chứa sự không tự tin. Tuy rằng lúc trước đã đáp ứng với Diệp Thanh Vũ, chỉ cần cứu được Đường Vũ Tuyền, nhất định sẽ mang nàng trở về gặp Diệp Thanh Vũ. Nhưng càng tới gần Ngự Kiếm sơn trang, bất an cùng do dự trong lòng lại càng nhiều. Đối với Đường Vũ Tuyền mà nói, Diệp Thanh Vũ cùng Diệp Hướng Khôn, tỷ tỷ và cha của nàng, mới là những người thân thiết, quan trọng với Đường Vũ Tuyền nhất. Những năm này, Đường Vũ Tuyền đã chịu nhiều khổ cực lắm rồi, nếu trở lại bên cạnh người nhà của nàng, có phải sẽ được sống hạnh phúc hơn không. Nếu cho nàng nhận lại người thân ruột thịt, liệu nàng có muốn ở lại luôn không?

Chính mình đã làm ra rất nhiều quyết định ích kỷ, Đường Vũ Tuyền vì mình hy sinh bao nhiêu, Tần Mặc Phi rất rõ ràng. Ở bên mình, thật là mong muốn trong lòng nàng ư? Nếu đến cuối cùng nàng đổi ý, như vậy có phải mình cũng nên lựa chọn thành toàn không–

Tay áo bị nắm chặt, Tần Mặc Phi lấy lại tinh thần, trước mặt là một đôi mắt ngập nước.

"Đừng bỏ ta lại."

Đường Vũ Tuyền co người ôm gối ngồi trên ghế mềm, ngón tay giữ chặt góc áo của nàng, trong mắt tràn ngập bất an cùng bàng hoàng, mù mịt cùng yếu ớt. không thể trở về Hồng Hoa Cung, khắp giang hồ cũng không có chỗ cho các nàng dung thân. Đối với nàng mà nói, Tần Mặc Phi chính là người duy nhất nàng có thể tin tưởng và dựa dẫm. Ngoài nàng, Đường Vũ Tuyền không còn nghĩ ra được ai quan trong hơn nữa.

"Mặc Phi, đừng bỏ ta lại một mình –"

Nàng nhớ lại những lời Ảnh Tử từng nói, 'Nhớ rõ, chăm sóc nàng cho rốt, nếu để ta biết ngươi cô phụ nàng, lúc nào ta cũng có thể xuất hiện mang nàng đi đó'. Bản thân đã thiếu nàng ấy rất nhiều, nàng nguyện ý dùng phần đời còn lại để bồi thường. Nhưng nếu nàng chủ động muốn rời đi, mình có phải cũng nên thành toàn không?

"Vũ Tuyền, ngươi không phải chỉ có một mình, cho tới bây giờ cũng không phải." Tần Mặc Phi đau lòng. Nàng vươn tay, ôm Đường Vũ Tuyền vào lòng, cười đến vô cùng miễn cưỡng. Không phải ta muốn bỏ ngươi lại một mình, mà có lẽ, một ngày nào đó, là ngươi lựa chọn rời khỏi ta.

Đường Vũ Tuyền dựa vào ngực của nàng, trong đôi mắt hiện lên mờ mịt, sẽ có một ngày như vậy sao?

-------

Editor có lời muốn nói: Bắt đầu từ nay, sẽ quay lại tiến độ cũ nha~~ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net