Chương 79 - Giăng lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?"

Diệp Sóc Nguyệt kinh hãi, nàng nôn nóng túm ống tay áo Tần Mặc Phi: "Tại sao Khôi Nham lại muốn bắt Thanh Vũ? Tần Mặc Phi, có phải ngươi lại làm gì hay không! Ngươi nói đi chớ!"

"Ta không có. Có lẽ lúc ấy ở Lân Châu, người của Phích Lịch đường nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau, cho là chúng ta hợp mưu hại Tư Đồ An Nam. Tư Đồ Thuần muốn dùng nàng uy hiếp ta hiện thân đây mà." Tần Mặc Phi bỏ tay nàng ra, trong mắt phụt ra lửa giận, cắn chặt hàm răng. Tư Đồ Thuần hiểu lầm mình có quan hệ với Diệp Thanh Vũ, mới đi bắt nàng. Không ngờ, đường đường là người đứng đầu một thành mà lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế, dám dùng Diệp Thanh Vũ để bức nàng.

"Chỉ cần đụng tới ngươi, Thanh Vũ sẽ không gặp chuyện gì tốt lành cả! Không, không được, ta phải mau chóng báo cho cha và thúc thúc mới được! Thật sự là đòi mạng mà, ác cái, trùng hợp hai người đều không có ở đây nữa chớ!" Diệp Sóc Nguyệt nói năng lộn xộn, dáng vẻ hoảng sợ, mới vừa đi ra hai bước đã bị Tần Mặc Phi giữ chặt.

"Không còn kịp rồi, mục tiêu của bọn họ là ta, không cần kéo cha ngươi và Mộ Dung Vũ tiến vào. Bọn họ chỉ rõ, muốn ta chui đầu vào lưới, để đổi mạng của Diệp Thanh Vũ về."

Nàng đẩy Diệp Sóc Nguyệt về phía cửa: "Ngươi đợi ở đây, ta sẽ mang nàng ấy vê."

"Tần Mặc Phi, dựa vào đâu ta phải tin ngươi?"

"Đến lúc này, ta còn lý do gì để gạt ngươi chứ?" Tần Mặc Phi khinh thường lườm nàng một cái: "Nếu không biết nên làm gì bây giờ, thì tốt nhất là nên nghe lời ta. Ta nhất định sẽ đưa Diệp Thanh Vũ về, bởi vì là ta nợ nàng. Tin hay không, tùy ngươi đó. Giúp ta chăm lo cho Vũ Tuyền. Nếu ta trở về mà thấy nàng bị thương dù chỉ một chút, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.!"

"Ngươi!"

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Đường Vũ Tuyền đi chân trần đứng cạnh cửa, nhìn Tần Mặc Phi chằm chằm không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Vũ Tuyền?" Tần Mặc Phi không ngờ lại đánh thức Đường Vũ Tuyền, nàng thấy đôi bàn chân trắng bệch của Đường Vũ Tuyền, lập tức nói: "Mau trở lại giường đi, nền đất lạnh đó."

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu?" Đôi mắt của Đường Vũ Tuyền cất chứa những cảm xúc khó hiểu. Nàng từng bước đi lên trước, thì thào hỏi: "Muốn đi đâu?"

"Diệp Thanh Vũ bị người của Khôi Nham thành bắt đi, là bị ta liên lụy, ta phải đi cứu nàng." Tần Mặc Phi nhìn sang Diệp Sóc Nguyệt, cất giọng mang ngữ điệu không thể chối từ: "Giúp ta chăm nàng, ta đi rồi về liền."

Sống lưng căng thẳng, sau lưng bỗng được hơi ấm bao phủ. Tần Mặc Phi sửng sốt: "Vũ Tuyền, ngươi làm gì vậy?"

"Đừng đi–" Đường Vũ Tuyền ôm chặt Tần Mặc Phi, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, Nỗi bất an của nàng càng ngày càng mãnh liệ. Nếu là bị Tư Đồ Thuần bắt, Tần Mặc Phi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. "Đừng đi mà"

Đường Vũ Tuyền sợ Tần Mặc Phi đi rồi sẽ không về được nữa.

"Thanh Vũ là vì ta mới bị bắt đi, sao ta có thể không đi cứu nàng chứ?" Tần Mặc Phi nắm lấy cổ tay nàng, lại không thể gỡ ra. Người luôn dịu ngoan này, giờ bị sao vậy?

"Vũ Tuyền, ngươi đừng cáu kỉnh, mau buông tay!" Tần Mặc Phi có chút lo lắng, giọng điệu cũng nặng hơn: "Nghe lời ta, thả tay ra!"

"Ngươi đã nói sẽ không bỏ ta lại nữa mà. Đừng đi, đừng đi mà. Xin ngươi đừng bỏ ta lại." Đường Vũ Tuyền ôm nàng thật, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Không phải ngươi đã nói, vĩnh viễn cũng sẽ không để ta lại một mình sao?"

"Vũ Tuyền, rốt cuộc ngươi bị sao vậy?" Tần Mặc Phi kinh ngạc với sự khác lạ của nàng. Nàng ra sức giãy khỏi cái ôm của Đường Vũ Tuyền, xoay người nắm lấy hai cánh tay nàng. "Ta phải đi tìm nàng, ta đáp ứng với ngươi, ta sẽ bình an trở về. Còn bây giờ, hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong phòng đi nhé. Ngươi còn đang bệnh –"

"Ngươi quan tâm nàng cỡ đó sao?" Trong tim tràn lan nỗi đau tê tái, Đường Vũ Tuyền cắt ngang lời của nàng, ánh mắt có chút trống rỗng: "Mặc Phi, ngươi, thích nàng ư? Cho nên nhất định phải thực hiện lời hứa với nàng, cho nên sẽ vì nàng mà bỏ ta lại –"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Tần Mặc Phi ôm lấy mặt nàng: "Vũ Tuyền, ta mang ngươi trở về, muốn mang ngươi đi gặp nàng, không phải vì ta, là vì ngươi. Vũ Tuyền, nàng, nàng chính người đã đưa mặt hồ lô cho ngươi, cũng là người thân của ngươi, là tỷ tỷ của ngươi!"

Đường Vũ Tuyền ngơ ngác nhìn nàng, Tần Mặc Phi nói, tỷ tỷ — Nhưng mà, mình rõ ràng là cô nhi mà. Không có tuổi thơ, không có ký ức, vĩnh viễn luôn là một người cô đơn.

Vốn định để sau khi gặp được Diệp Thanh Vũ sẽ giải thích rõ ràng với nàng, không ngờ lại để Đường Vũ Tuyền hiểu lầm. Nhìn dáng vẻ nàng thất hồn lạc phách, Tần Mặc Phi đau lòng cực. Nàng ôm Đường Vũ Tuyền vào lòng: "Ta đã nói với ngươi rồi, cho tới bây giờ, ngươi không hề một mình. Ngươi có người nhà, chính là Thanh Vũ cùng phụ thân của nàng. Các ngươi mới chân chính là người một nhà, ta mang ngươi trở về, chính là hy vọng nhìn thấy ngươi cùng đoàn tụ với họ. Vũ Tuyền, ta đã đáp ứng với Thanh Vũ, đợi khi tìm được ngươi, sẽ mang ngươi trở về gặp nàng. Nhưng bây giờ nàng bị người của Khôi Nham bắt đi, Tư Đồ Thuần hắc bạch chẳng phân biệt được. Nếu ta không lộ diện, rất khả năng bọn chúng sẽ làm Thanh Vũ bị thương. Đây là ta nợ nàng, cũng là ta nợ ngươi. Không nên suy nghĩ bậy bạ, tin tưởng ta được không? Chờ ta mang Thanh Vũ trở về, ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi."

Đường Vũ Tuyền ngước mặt lên, cằm nhọn gác lên xương quai xanh của Tần Mặc Phi. Tần Mặc Phi ôn nhu vuốt má nàng, hôn xuống cánh môi của nàng. "Hãy tin ta, ta sẽ trở về, sẽ không để ngươi chờ ta lâu đâu. Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ ngươi nữa–"

Nàng cầm tay Đường Vũ Tuyền giao cho Diệp Sóc Nguyệt, thả người phóng qua tường viện, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm.

"Mặc Phi –" Đường Vũ Tuyền suy sụp ngồi bệt xuống đất, dùng sức đè lên lồng ngực đau nhức.

---

"Thành chủ, tất cả đều đã muốn sắp xếp xong xuôi. Tần Mặc Phi sẽ thật sự mắc câu sao?"

Tư Đồ Thuần ngồi trên ghế, hốc mắt trũng sâu, tơ máu trải rộng, râu trắng phết. Lúc biết tin con mất, hắn bỗng như già đi mấy chục tuổi, cảm thấy như mất đi tất cả. Mấy ngày nay hắn bị tự trách cùng thù hận tra tấn, thống khổ không thôi. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì luôn thấy được thi thể đầy máu của con trai.

Hắn nắm chặt tay vịn, hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước ngươi đoán quả nhiên không sai, biết được tung tích của Diệp Thanh Vũ, thì có thể tìm được hành tung của Tần Mặc Phi. Ả mạo hiểm đuổi giết chạy đến Ngự Kiếm sơn trang, là để gặp mặt Diệp Thanh Vũ. Nghe nói Hồng Hoa Cung dâm loạn chịu không nổi, nữ nữ hoan ái, ngay cả ả cung chủ kia cũng dưỡng rất nhiều nữ sủng. Có lẽ, quan hệ của chúng còn thân mật hơn cả chúng ta tưởng nữa. Ha ha, nếu giao tình của Tần Mặc Phi và Diệp Thanh Vũ không đơn giản, thì nhất định sẽ vì cứu nàng ta mà chui đầu vô lưới. Lần trước, ả có thể bỏ mặc tất cả mà cứu nàng ta, lúc này đây, cũng sẽ như thế. Các ngươi tăng mạnh cảnh giác, nếu ả xuất hiện, nhất định không thể để ả đào thoát nữa!"

"Dạ!"

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người hô to.

"Trên tường thành có người!"

Tư Đồ Thuần lập tức quay đầu. Quả nhiên, trên tường thành bằng nham thạch màu xám, xuất hiện bóng người màu trắng. Người nọ đội đấu lạp, nhìn về phía góc thành. Trong nhà giam bằng sắt đen, Diệp Thanh Vũ lẳng lặng nằm đó. Nàng nhắm mắt, hơi thở mỏng manh, môi hơi tái.

"Hừ, Tần Mặc Phi, quả nhiên ngươi đến đây." Tư Đồ Thuần nhếch lên nụ cười lạnh, phất tay hạ lệnh: "Chuẩn bị bắn tên."

Mười mấy cung tiễn thủ xếp thành hàng, nửa quỳ trên mặt đất, nhắm ngay người trên tường thành. Người nọ lại không hề sợ hãi, bỗng nhiên thả người lao xuống tường thành.

"Thành chủ cẩn thận!"

Một quả phi tiêu phóng tới, Tư Đồ Thuần nhanh chóng rút kiếm, ngăn cản ám khí nàng ném ra. "Thứ đồ không chịu nổi một chiêu này, cũng hòng giết ta sao?"

Mắt thấy người nọ rút kiếm lao về phía lồng sắc, đệ tử trong thành vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không có ý ngăn cản. Nháy mắt khi bóng trắng kia tiếp đất, mặt đất bỗng rền vang. Cả đống lớn bùn đất cũng bị thổi tung lên. Trong lúc khói đen ngập tràng, một cái lưới lớn được tung ra, cũng tóm gọn luôn cả đống cát bụi dưới nó.

Tư Đồ Thuần chắp tay, chậm rãi thong thả đi đến trước tấm lưới, nhìn người nằm trong đó. Thân thể của nàng dính rất nhiều bùn đất, áo ngoài cũng bị rách nhiều chỗ. Dường như là bị chấn động đến hôn mê, nàng co người, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

"Tần Mặc Phi, thật không ngờ nhỉ? Xung quanh lồng sắc, ta đã trang bị rất nhiều thuốc nổ, ngươi muốn trốn cũng không trốn được đâu! Đống thuốc nổ này là chuẩn bị cho ngươi đó. Dù ngươi quỷ kế đa đoan cỡ nào, chắc cũng không tưởng tượng nổi đâu nhỉ?"

Người nằm trên đất vẫn không nói một lời, Tư Đồ Thuần cảm thấy kinh ngạc, ra hiệu cho thuộc hạ giở lưới ra. Hắn cúi người lấy đấu lạp trên đầy bạch y nhân, lại kinh ngạc phát hiện, người đó, không phải Tần Mặc Phi.

Là Đường Vũ Tuyền.

Vụ nổ động trời vừa nãy tựa hồ còn quanh quẩn bên tai, phát ra tiếng ong ong ù ù, khiến nàng choáng váng không chịu nổi. Khuỷu tay bị hòn đá vỡ vụn đập trúng, sưng lên một khối. Đường Vũ Tuyền cau mày, khóe miệng vương tơ máu, sắc mặt đầy đau đớn. Phát hiện kia không phải người mình đợi, Tư Đồ Thuần giận điên lên. Nữ nhân, cả gan gạt hắn! Hắn túm áo Đường Vũ Tuyền lên: "Tại sao lại là ngươi, tại sao lại là ngươi hả?! Tần Mặc Phi, Tần Mặc Phi đâu rồi?!"

Tầm mắt Đường Vũ Tuyền dẫn rõ ràng lại, nàng ho khan hai tiếng, quay sang nhìn Tư Đồ Thuần, cất giọng mỏng manh mà lạnh lẽo: "Không phải nàng làm, Tư Đồ An Nam, không phải nàng giết."

"Hừ, các ngươi đều là một ruột, đừng ngụy biện thay ả ta!" Tư Đồ Thuần bóp cổ nàng: "Như thế nào, lần này ngươi lại là vì chủ tử của mình đến hy sinh, đến thay ả cứu Diệp Thanh Vũ sao? Thì ra Tần Mặc Phi lại là kẻ nhát gan nhường đó, biết Khôi Nham thành đang tìm, mà ả ngay cả đến cũng không dám đến! Đường Vũ Tuyền, chủ tử như vậy, ngươi còn khăng khăng một mực bán mạng cho ả làm gì? Cần gì ủy khuất chính mình làm chó cho ả chứ! Cho dù ngươi có chết, ả cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt đâu!"

Đường Vũ Tuyền cụp, Tần Mặc Phi căn bản không biết mình sẽ chạy tới đây trước nàng một bước. Rõ ràng biết là hiểm cảnh, nhưng không có lựa chọn nào khác. Nếu đây là tai hoạ không thể tránh khỏi, nàng nguyện ý gánh chịu thay Tần Mặc Phi, nguyện ý giúp nàng chịu đựng tất cả đau khổ. Lại ngờ sẽ bị Tư Đồ Thuần tính kế, sự lỗ mãng của nàng chẳng những không thể cứu Diệp Thanh Vũ ra, ngược lại còn khiến bản thân cũng lâm vào hiểm cảnh. Đường Vũ Tuyền hận sự yếu ớt của mình. Cái thân thể rách nát này, thật là chẳng làm được gì sao?

"Tất cả đều là ta tự nguyện."

-------

Editor có lời muốn nói: bắt đầu màn đại ngược~

Vũ Tuyền xúc động quá, yêu đến cực đoan luôn rồi~ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net