Chương 8 - Yêu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Khuynh Mặc trên Thúy Vũ sơn xa côi, nào biết rằng hai đồ nhi của nàng lại lấy mình ra làm trò đặt cược như thế, vẫn sáng chiều chăm vườn thuốc, đã quen với không khí thanh tĩnh của nơi này, ngay cả xuống núi dạo chơi cũng không có hứng thú, thu nạp được mấy đồ đệ, liền bế quan, mặc kệ ai tới cầu, cũng không chịu nhận.

"Sao mỗi ngày tiên sinh đều đùa nghịch mấy thứ này, không thấy nhàm chán sao?"

Ở ghế trúc bên cạnh, là một nữ nhân mặc hồng y đang nằm thả lỏng, tay trái chống cằm, tay phải đặt trên bụng, hai chân thon dài lộ ra khỏi váy dài, dưới ánh mặt trời, trắng đến chói mắt.

"Y giả vốn là phải giao tiếp với đống dược liệu này, nếu Lãnh cung chủ cảm thấy nhàm chán, vì sao không trở về Hồng Hoa Cung của ngươi, làm chi lại ở chỗ này chịu mùi thuốc?"

"Hồng Hoa Cung tất nhiên tốt, nhưng là ở lâu, cũng tránh không được mà cảm thấy nhàm chán. Thúy Vũ Sơn này của ngươi, sơn hảo, thủy hảo, mà quan trọng nhất là, nhân hảo, ha ha — Rất thích hợp để thanh tu. Đương nhiên là ta phải ở lại thêm mấy ngày rồi. Thế nào, tiên sinh không thích khách nhân là ta này? Muốn hạ lệnh đuổi khách sao?"

Giản Khuynh Mặc nhịn không được xem thường, lệnh đuổi khách? Ta đuổi ngươi, ngươi sẽ đi sao?

Từ mười năm trước khi nàng cùng Lâm Tư Sở đến Hồng Hoa Cung cứu hài tử bị trọng thương kia, Lãnh Hinh Đông này liền thành khách quen của Thúy Vũ Sơn. Hôm nay nói là đau đầu, ngày mai nói là đau bụng, hôm sau nữa lại nói là đau răng. Mấy năm qua, đã đau hết toàn thân luôn, cuối cùng liền lấy cớ nói đến để thanh tu. Mỗi lần đến đều ở lại mười ngày nửa tháng mới bằng lòng đi. Tính tình Giản Khuynh Mặc lạnh nhạt, ghét nhất bị làm phiền, nhưng ngàn tính vạn tính lại không ngờ mình sẽ chọc tới người phiền phức như vậy. Sớm biết như thế, năm đó có thế nào nàng cũng sẽ không đến Hồng Hoa Cung kia! Hiện tại mỗi khi nhớ tới, liền hồi hận đối xanh cả ruột.

"Tiên sinh, trong tay ngươi là loại dược gì? Bộ dạng sao kỳ quái thế?"

"Đây là linh chi, chẳng lẽ ngay cả cái này Lãnh cung chủ cũng chưa từng thấy qua?"

"Thấy rồi thấy rồi, nhưng đến trên tay tiên sinh, thì trở nên thật khác —-" Khóe môi Lãnh Hinh Đông nở nụ cười quyến rũ. "Nói như thế nào ta đã tới lui trên Thúy Vũ Sơn này nhiều năm, tiên sinh lại không nhìn ra ta có gì bất đồng sao?"

"Ngày thường ta chỉ biết xem thảo dược, không biết xem người."

"Vậy bây giừo ngươi nhìn cũng không muộn —-"

Vừa dứt lời, người trên ghế trúc đã đến trước mặt, cánh tay trẵng nõn duỗi ra, vòng qua cổ Giản Khuynh Mặc, đôi môi đỏ mọng ướt át tiến sát bên tai. "Ngươi nghe thử xem, trên người ta cũng có hương thảo dược giống tiên sinh ngươi chứ?"

Ánh mắt vô tình buông xuống, liếc đến nơi no đủ như ẩn như hiện của nàng bên dưới hồng sa, còn có da thịt trơn mềm ngay cả nếp nhăn cũng chưa từng thấy trên cánh tay, nhìn thế nào cũng không quá hai mươi bảy hai mươi tám. Giản Khuynh Mặc hơi hơi nhíu mi, chẳng lẽ trong Hồng Hoa Cung, bọn họ đều là yêu tinh không già bảo dưỡng vô cùng tốt?

Lãnh Hinh Đông như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, cong khóe miệng cười nói: "Trong Hồng Hoa Cung của ta, có hai dòng suối lạnh nóng đối nghịch, thủy chất(tính chất của nước) kỳ lạ, chỉ cần thường xuyên tắm trong nước, sẽ có thể bảo dưỡng làn da mềm nhẵn vĩnh viễn. Nếu tiên sinh tò mò, có theo ta đến Thủy Uyển xem thử, tốt nhất —- nên cởi hết quần áo vào trong nước một lần—- nhất định sẽ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái khắp toàn thân—-"

"Thủy Uyển kia của ngươi, vẫn nên giữ cho ngươi dùng đi, ta sẽ không tranh với Lãnh cung chủ. Ta đã quen với những thứ thảo dược này, chịu không nổi nơi tràn ngập mùi vị nữ nhân đó." Giản Khuynh Mặc lấy hai cánh tay của nàng đang choàng cổ mình ra. "Trên Thúy Vũ Sơn này ngoài ta và ngươi, còn có đồ đệ của ta, Lãnh cung chủ nên thu liễm một chút, không nên làm ra chuyện vượt cấp bậc lễ nghĩa này, tránh để cho đồ đệ chê cười người làm sư phụ như ta."

Cánh tay bị lấy ra, Lãnh Hinh Đông không thuận theo cũng không buông tha, thân mình mềm nhũn tựa lên vai nàng. Giản Khuynh Mặc làm sao chịu thuận theo, thân mình nghiêng qua né tránh. Nào biết Lãnh Hinh Đông nhất quyết bám đến cùng, vẫn cố dính lấy, sau đó ngã trong lòng nàng.

"Đồ đệ? Không phải ngươi ghét bỏ người bên ngoài làm phiền, đã đuổi hơn phân nửa đồ đệ đi hành nghề rồi sao? Thường xuyên ở lại trên núi ngoài Lâm Tư Sở cùng Cung Trường Nguyệt đã đến nơi khác tìm dược nhiều ngày, còn lại mấy người chưa rời đi, thì cũng ở trong sơn cốc luyện tập nghiên cứu cả ngày. Trên Thúy Vũ Sơn này, tất nhiên chỉ còn lại có hai người ta và ngươi. Ta còn nghĩ rằng —- là tiên sinh muốn ở cùng với ta, nên mới cố ý sắp xếp như thế —-"

Hương hoa trên người nàng hòa lẫn với hương thảo dược trên người mình cùng nhau xông vào mũi. Tuy là nhuyễn ngọc ôn hương, giai nhân thanh lệ, nhưng Giản Khuynh Mặc lại cho là khoai lang nóng phỏng tay. Đã trải qua hơn phân nửa cuộc đời, đã dạo qua một vòng ân oán thị phi yêu hận tình thù, tâm của Giản Khuynh Mặc đã bình thản đến không thể nổi lên một gợn sóng, vô niệm, vô dục, vô cầu, cuộc sống quy ẩn trôi qua rất bình yên. Nhưng bây giờ gặp củ khoai lang xinh đẹp này, quăng thế nào cũng không được, còn liều mạng muốn quấy rầy cuộc sống của nàng, làm nàng căm tức không thôi!

Nữ nhân này, công phu giày vò người khác tuyệt đối không thua kém Tiếu Lăng Nhi! Quả thực chỉ cần bị chú ý, đều sẽ –

"Sư phụ, hôm nay ta đào được một gốc thảo dược ở phía sau núi, bình thường chưa từng gặp qua, ngài —-"

Đẩy cửa viện ra, lỗ mãng xông vào, đúng là Vân Linh Lung, người chưa chính thức trở thành đệ tử bế môn (*) của Giản Khuynh Mặc. Nàng ta ngây ra nhìn sư phụ đang ôm một người nào đó trong viện, lắp bắp không biết nên nói cái gì.

(*): chắc là đệ tử được trực tiếp truyền nghề

"Cái kia — không phải ta cố ý — nếu biết sư phụ đang bận —-"

"Thứ ngươi đào được là 'thu thủy'." Giản Khuynh Mặc cắt ngang lời của nàng, nhân tiện hung hăng buông tay muốn đẩy Lãnh Hinh Đông một chút, người nọ lại nhấc chân nhẹ nhàng xoay người, nằm lại lên ghế trúc, chớp mắt đắc ý.

Giản Khuynh Mặc không nhìn nàng, nhận gốc cây trong tay Vân Linh Lung rồi nói: "'Thu thủy' phơi khô có thể chữa phong thấp, đau đầu, còn phần gốc, có thể làm hương liệu đơn giản, có tác dụng an thần."

"Thì ra là thế, trách không được trong phòng của tiên sinh luôn có một loại mùi kỳ dị." Lãnh Hinh Đông cười đến xinh đẹp, chuông trên cổ tay đánh vào ghế trúc phát ra tiếng vang thanh thúy, âm thanh này đối với Giản Khuynh Mặc mà nói lại giống như bùa đòi mạng. Mỗi lần chỉ cần nghe thấy tiếng 'đinh đang' này, liền biết chắc chắn là Lãnh Hinh Đông lại đến.

"Buổi tối tiên sinh ngủ không tốt sao? Không bằng bỏ ta vào phòng, mỗi ngày ta làm ấm giường cho tiên sinh, nhất định sẽ ngủ thẳng đến hừng đông, còn có thể gặp mộng đẹp."

"Phòng ở quá nhỏ, chỉ sợ chứa không nỗi đại phật cao quý như ngài đây. Không bằng Lãnh cung chủ hãy trở về đi, muốn ngủ ở đâu cũng sẽ không có người quản, cần gì chen chúc ở chỗ này của ta." Giản Khuynh Mặc lấy thảo dược đem ra phơi nắng, quay sang nhìn thấy Vân Linh Lung vẫn còn đứng ở cửa, lãnh nghiêm mặt nói: "Ngươi còn không đi?"

"Nga, nga!"

Giờ phút này Vân Linh Lung mới nhận thấy bản thân mình dư thừa, vội vàng xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại vòng về, kinh sợ muốn đóng cửa viện lại, bị sắc mặt ngày càng đen của Giản Khuynh Mặc dọa sợ, lập tức bỏ chạy.

"Mặt tiên sinh thối như vậy, dọa đồ nhi chạy mất. Ta ở trong này, ảnh hưởng đến tiên sinh lớn như thế sao?"

"Ảnh hưởng thì cũng không có, chẳng qua, nếu không có ngươi, tâm tình của ta sẽ tốt hơn một chút." Giản Khuynh Mặc cầm giỏ trúc, không mặn không nhạt nói một câu: "Ta muốn vào trong núi, thỉnh Lãnh cung chủ tự tiện đi."

Cửa viện 'kẽo kẹt' một tiếng đóng lại, rồi lại lắc lư mở ra, Lãnh Hinh Đông nằm trên ghế trúc, nhìn chằm chằm bóng dáng Giản Khuynh Mặc, cười.

Tốt, tự tiện liền tự tiện. Dù sao nơi này, mình đã rất quen thuộc.

Nàng nhớ rõ bộ dáng nữ nhân này giận đến giơ chân khi lần đầu tiên bị mình dây dưa ba ngày liên tục, xách một thau nước nóng tạt về phía mình. Hoàn hảo khinh công của nàng rất cao, bằng không da thịt của tấm thân này còn không biết sẽ bị bỏng thành bộ dáng gì nữa. bây giờ có vẻ trầm ổn hơn trước kia nhiều. Làm như không thấy? Là quen rồi, hay là cam chịu hành vi của mình đây —-

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn dần dần chìm xuống, ánh chiều tà thiêu đỏ nửa bầu trời. Giản Khuynh Mặc cầm giỏ trúc trở lại, trong viện im ắng, cửa cũng đóng chặt, vì thế thầm phỏng đoán, Lãnh Hinh Đông đã đi rồi?

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, một sân trải đầy thảo dược được ánh nắng chiều màu vàng đỏ bao phủ trông thật mở ảo. Trên ghế trúc trong viện, Lãnh Hinh Đông lẳng lặng nằm, tay trái gối lên sau đầu, tay phải đặt trên bùng, hai mắt nhắm chặt, đang ngủ say. Gió nhẹ thổi qua, thổi bay góc váy đỏ của nàng, như là một mồi lửa giữa hoàng hôn.

Yêu tinh này, ở ngoài này mà cũng có thể ngủ được sao?

Giản Khuynh Mặc nhíu mày đi qua, vốn định đánh thức nàng, tầm mắt vô tình dừng trên khuôn mặt tràn đầy điềm tĩnh của nàng, tay vươn ra lại rút về, đứng trong chốc lát, xoay người về phòng lấy áo của mình, thật cẩn thận đắp lên người nàng.

Tay vừa điều chỉnh lại áo cho nàng, Lãnh Hinh Đông bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra ý giảo hoạt, khóe miệng mỉm cười.

"Tiên sinh không đành lòng để ta bị lạnh, cố ý lấy áo đắp cho ta?"

Giản Khuynh Mặc không đoán được nàng sẽ mở mắt bất ngờ như vậy, có chút xấu hổ, buông tay ra, nói: "Ta chỉ là lo lắng ngươi đường đường đứng đầu một cung, nếu ở trên Thúy Vũ nhiễm phong hàn hay bị bệnh gì nặng, Hồng Hoa Cung chắc chắn sẽ đến làm phiền ta. Đến lúc đó quấy rầy ta không thể an bình, ta không thể chịu nỗi thôi."

"Không sao cả, cho dù thật sự nhiễm phong hàn, không phải còn có tiên sinh sao? Tiên sinh vốn là y giả, chút bệnh nhỏ đó có thể làm khó ngươi sao? Huống hồ, cho dù là thật sự xảy ra chuyện ở chỗ này của ngươi, sao ta có thể nhẫn tâm để người bên ngoài đến khi dễ tiên sinh?" Lãnh Hinh Đông kiều mỵ uốn thắt lưng, khẩu khí làm nũng như được một tấc lại muốn tiến một thước nói,"Ghế trúc này thật cứng, không bằng tiên sinh làm người tốt đến cùng, ôm ta vào trong phòng ngươi nghỉ một lát được không –"

Giản Khuynh Mặc ngẩn người, hiểu ra nàng cố ý giả bộ ngủ, mặt không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm. "Trong viện này, ngươi muốn ngủ ở chổ nào thì ngủ ở chỗ đó, tùy ngươi. Nếu là lạnh chết thì thôi, không có liên quan gì tới ta hết!"

Nàng xoay người phất tay áo bỏ đi, Lãnh Hinh Đông để ý lỗ tai Giản Khuynh Mặc có mạt đỏ ửng khả nghi, đưa tay siết chặt chiếc áo, ôm nó nằm xuống, trên áo này có mùi hương giống như mùi thảo dược trên người Giản Khuynh Mặc.

Thật sự là kẻ sĩ diện—- ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thể chịu bao lâu?

---

Ngoài phòng loáng thoáng truyền đến tiếng ồn, Tần Mặc Phi từ trong ngủ mơ tỉnh lại, khẽ nhíu mày, nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng mơ hồ bên ngoài màn, lười nhác mở miệng: "Vũ Tuyền, ngươi tỉnh khi nào?"

"Một canh giờ trước đã tỉnh — ta luôn luôn trông coi ở chỗ này, ngươi muốn rời giường sao?"

"Ân, Hồng Hoa Cung hôm nay sao náo nhiệt như vậy?" Tần Mặc Phi vén rèm lên, tóc dài tán loạn, chân trần bước trên nền. "Có phải Mục Thiền cùng Thi Vân đang đùa giỡn hay không?"

Đường Vũ Tuyền mặc ngoại sam vào cho nàng.

"Là mấy tên nam tử lạ mặt đang tranh cãi ầm ĩ bên ngoài, quấy nhiễu chủ — quấy nhiễu ngươi –"

"Nam tử?" Tần Mặc Phi ngồi xuống trước bàn trang điểm, híp mắt,"Từ khi nào có nam tử xuất hiện trong cung?"

"Là được Cửu tiểu thư cứu vài ngày rước, đang dưỡng thương ở Đệ Cửu cung, ngươi đã gặp qua." Đường Vũ Tuyền cầm lược gỗ nhẹ nhàng cẩn thận chải tóc cho nàng, động tác rất chậm, rất ôn nhu, e sợ sẽ làm đau nàng.

Tay đang chải tóc bị nắm lấy, Tần Mặc Phi thoáng dùng sức, đã kéo Đường Vũ Tuyền khóa ở trong lòng, vén lọn tóc bên tai của nàng, cười lạnh nói: "Bất quá là chịu ân huệ của người ta, giữ được tánh mạng, cư nhiên dám không kiêng nể gì tới đây phá vỡ mộng đẹp của ta. Đồ cái thứ không biết tốt xấu—-"

Đường Vũ Tuyền câu nệ ngồi trên đùi của nàng, hai má hồng thấu, thấp giọng nói: "Nếu là bọn họ chọc giận ngươi, ta đây liền giết bọn họ —-"

"Giết?" Tần Mặc Phi lắc đầu, cười khẽ: "Dù sao cũng là người được Mục Thiền, cũng cần giữ vài phần tình cảm, giáo huấn một chút là được. Vũ Tuyền, ngươi cùng ta ra ngoài xem thử, ta cũng muốn biết, rốt cuộc là hạng người gì, dám ở nơi này làm càn."

-------

Editor có lời muốn nói: Lãnh cung chủ quá nhây~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net