Chương 80 - Phá vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thuần chằm chằm, trong mắt đầy ý khinh thường. Tư Đồ Thuần bị ánh mắt khinh miệt đó của nàng chọc giận, gầm lên,"Như thế nào, không phục sao? Ngươi, còn có Tần Mặc Phi nữa, hiện tại chẳng qua chỉ là lũ chó nhà có tang(*), có tư cách gì đòi đấu với ta!"

(*) '丧家之犬' – thành ngữ chỉ những người không nơi nương tựa

Ngay khi hắn vừa mới nói xong, Đường Vũ Tuyền bỗng rút ra một con dao ngắn, hung hăng đâm về phía Tư Đồ Thuần. Tư Đồ Thuần bất ngờ không kịp đỡ, con dao đâm sâu vào đầu vai hắn, máu tươi phun ra.

Hành động này hoàn toàn chọc Tư Đồ Thuần giận điên lên, hắn vung tay tát Đường Vũ Tuyền một bạt tai. Đường Vũ Tuyền té lăn trên đất, ngất đi. Tư Đồ Thuần ôm vai đau nhức, hai mắt đỏ ngầu. Hắn nhất thời khinh địch, mới để Đường Vũ Tuyền có cơ hội. Người bên cạnh gấp rút cầm máu cho hắn, Tư Đồ Thuần trừng trắng mắt nhìn Đường Vũ Tuyền đang hôn mê, cố gắng không chế xúc động muốn chém nàng thành hai nửa.

"A, thật đúng là nô tài trung thành. Yên tâm, ngươi đã thề sống chết theo Tần Mặc Phi, ta đây cũng sẽ cho ngươi được như mong muốn. Chờ Tần Mặc Phi đến đây, ta sẽ tiễn chủ tớ các ngươi cùng nhau lên đường!" Hắn nhe răng cười. "Người đâu, thu dọn chỗ bị oanh tạc đi. Còn nữa, nhốt nàng ta vào lồng sắt luôn đi. Ta thật muốn biết, Tần Mặc Phi, sẽ cứu người nào trước đây?"

Mấy người thả Đường Vũ Tuyền vào lồng sắt, đẩy vào một góc. Tư Đồ Thuần ôm bả vai, Đường Vũ Tuyền ra tay rất nặng, một chiêu này như muốn đâm xuyên vai hắn, đau đớn tự nhiên cũng là gấp bội. Nếu không phải đâm trật, chỉ sợ bả vai cũng bị chặt rớt. Tuy rằng đã dùng tốc độ nhanh để cầm máu, nhưng đầu vẫn cảm thấy hơi choáng.

"Thành chủ, ngài về nghỉ ngơi một lát trước đi ạ." Người bên cạnh đỡ hắn. "Ngài bị thương, kiếm cũng không cầm được, nên mau chóng băng bó lại."

Mặt mày hắn âm trầm, đang định gật đầu, bỗng cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm.

Kẻ đó đã đến.

Tần Mặc Phi cầm roi sắt, nàng cũng không biết Đường Vũ Tuyền đang ở nơi này, từ trên cao nhìn xuống, đối diện với Tư Đồ Thuần.

"Ta đã y theo ước định đến đây, thả nàng."

Tư Đồ Thuần cười to: "Tần Mặc Phi, ta chỉ nói sẽ giữ lại mạng Diệp Thanh Vũ, nhưng không nói ngươi đến ta sẽ thả nàng!"

Tần Mặc Phi cắn răng: "Tư Đồ Thuần, ngươi có ý gì? Ngươi muốn động tới nàng, có từng nghĩ đến phải ăn nói với Ngự Kiếm sơn trang như thế nào chưa?"

"Nàng cấu kết với tà giáo, hại chết con ta, hại chết ngườin nhà của ta, sao ta có thể dễ dàng buông tha hả? Ngự Kiếm sơn trang thì thế nào! Nhưng đau khổ ta phải chịu, ta muốn trả lại cho ngươi gấp bội! Hừ, Tần Mặc Phi, nếu muốn cứu nàng, thử xem ngươi có bản lãnh không!" Mắt Tư Đồ Thuần đục ngầu: "Lấy kiếm lại đây!"

"Nhưng thành chủ, ngài bị thương –"

"Ít nói nhảm đi! Lấy kiếm tới!" Tư Đồ Thuần nhìn Tần Mặc Phi chằm chằm. "Hôm nay, ta nhất định phải chặt đầu yêu nữ ngươi xuống, báo thù cho người nhà của ta!"

"Dạ, dạ –"

Tùy tùng bên cạnh đưa thanh kiếm tới cho hắn, thì thấy bộp một tiếng, Tư Đồ Thuần quỳ sụp trên đất, hắn ôm ngực, mày nhíu chặt, cảm thấy buồn nôn.

"Thành chủ! Ngài làm sao vậy!"

Tư Đồ Thuần đột nhiên hiểu ra, trách không được Đường Vũ Tuyền lại bát chấp sống chết đâm mình một dao. Trên con dao kia, có độc. Ả đàn bà chết tiệt–

Tần Mặc Phi đã nhảy từ trên cao xuống.

Tư Đồ Thuần run run môi: "Lấy viên đan giải bách độc ra cho ta — Các ngươi ngăn ả lại, mau –" Cho dù ăn xong giải dược, thì trong vòng nửa canh giờ vẫn không thể vận nội lực. Hắn giữ chân Tần Mặc Phi, không thể để yêu nữ đó chạy thoát nữa.

Tại lồng sắt được vùi trong góc vang lên tiếng lạo xạo, Đường Vũ Tuyền đang mê man thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, cố hết sức mở mắt ra.

Nàng chống người ngồi dậy trên đống cỏ khô. Bên ngoài lồng sắt rất hỗn loạn, tiếng đánh nhau, tiếng chửi mắng, còn có một đám người đang hỗn chiến với nhau. Tầm mắt nàng lướt qua mấy kẻ không ngừng nhấp nhoảng tránh né, dừng lại trên bóng hình phiêu dật phía xa.

Roi sắt củaTần Mặc Phi tạo ra những đường cong hoàn mỹ trên không trung, quất mạnh lên người một người, nháy mắt, kéo rớt cánh tay của người đó luôn. Máu đỏ tươi lập tức phùn ào ào ra ngoài.

"A!"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, dòng máu nóng văng xa, bắn lên áo bào của hơn mười người. Tần Mặc Phi lại không bị dính giọt nào, nàng đạp đầu mọi người bay lên trời, mang đầy khí thế gặp thần giết thần, ngộ phật giết phật, khuôn mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí. Nàng xả hết tất cả lửa giận và thù hằn lên những người đó.

"Ngăn ả lại, mau ngăn ả lại!"

Mọi người kêu la xông lên, Tần Mặc Phi ra sức vung roi sắt, phá tan thế công nhìn như dồn dập khí thế lại chẳng chịu nổi một kích đó. Mũi chân chạm đất chốc lát, tiếp tục tới gần lồng sắt nhốt Diệp Thanh Vũ. Lòng của Đường Vũ Tuyền giờ phút này như bị bóp chặt, chung quanh lồng sắt kia đều có chôn thuốc nổ! Xuất phát từ bản năng, nàng vồ tới vách lồng, hô to lên: "Đừng qua đó!"

Bên tai xẹt qua tiếng gió, dường như Tần Mặc Phi nghe thấy tiếng nói quen thuộc. Nàng quay đầu theo bản năng, muốn tìm kiếm nơi phát ra tiếng gọi đó. Nhưng vào lúc này, bên tay phải vang tiếng nổ, mảnh đất rộng bị nổ tung, gạch đất đá bay cao văng xa. Ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng oanh tạc một vùng trời. Tần Mặc Phi bị bao vây trong bụi đất, Đường Vũ Tuyền không thể tìm được nàng, lo lắng quát to: "Mặc Phi! Mặc Phi!"

Nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm, trái tim đau đớn như bị ngàn kiếm xuyên qua. Đường Vũ Tuyền túm chặt khung sắt, ngón tay bị khí lạnh đông trắng bệch cũng không chịu buông ra. Ánh mắt của nàng đăm đăm nhìn vào nơi đầy bụi đất bị đám người vây quanh. Đám đệ tử ra vẻ đạo mạo kia giờ đang giơ trường kiếm, cẩn thận nhích từng bước tới hố sâu.

Keng!

Tiếng thiết khí nện vào vật lớn, trong màn bụi, mơ hồ tóe lên mấy tia lửa. Ngay sau đó chính là tiếng đứt gãy thanh thúy, trong đám đông có người kêu to: "Ả chặt đứt xích sắt rồi!"

Khói bụi dần lắng xuống, Tần Mặc Phi đã đứng bên trong lồng sắt, y bào của nàng dính đầy bụi đất. Hai má có mấy vết trầy trước, vạt áo rách vô số chỗ, nhưng nhìn sơ qua vẫn chưa thấy vết thương lớn nào. Đường Vũ Tuyền thở phào một hơi, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống.

"Mau đóng lồng sắt lại!"

Một tiếng kêu la khiến đám người bừng tỉnh, một người trong đó lập tức xông lên trước. Một tay vừa chạm tới cửa sắt, liền nghe thấy tiếng vụt xé gió, cổ họng lập tức bị xỏ xuyên. Mắt hắn trợn to, thân thể ngã ập xuống, không kịp nói lời nào.

Tần Mặc Phi cõng Diệp Thanh Vũ còn hôn mê trên lưng, sát phá vòng vây, giữa đoàn tấn công mãnh liệt, dần chiếm thế thượng phong. Nàng mở con đường máu, dẫm lên đống thi thể, tránh những chỗ có thể chôn thuốc nổ, nhẹ nhàng phóng lên tường thành màu xám.

Ánh mắt Đường Vũ Tuyền vẫn dõi theo nàng, thấy nàng dùng ánh mắt cao ngạo khinh miệt nhìn những kẻ bên dưới, thấy nàng cõng Diệp Thanh Vũ trên tường thành, thấy bóng dáng nàng ngày càng cách xa mình. Lúc này nàng mới ý thức được, nàng ấy đã đi mất rồi. Nàng ấy tới là vì mang Diệp Thanh Vũ đi, mà không phải bản thân mình, mình chính là kẻ bị bỏ lại. Trên trận nổ ầm trời kia, nàng đã gọi tên Tần Mặc Phi, nhưng Tần Mặc Phi không để ý đến. Nàng ấy, chung quy không thèm để ý mình –

"Bắt lấy ả, bắt lấy ả ta mau! Lũ ngu ngốc các ngươi, đồ cái thứ thùng cơm vô dụng!"

Bên tai là tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ của Tư Đồ Thuần. Đường Vũ Tuyền chỉ si ngốc nhìn chằm chằm cái bóng nọ. Có thứ gì đó đang dần tan vỡ, cuối cùng chìm sâu dưới đáy lòng, đè ép khiến lồng ngực nàng phát đau.

"Mặc Phi –"

Nàng run run môi, khẽ gọi Tần Mặc Phi. Nhưng người nọ đã không còn nghe thấy nữa. Nàng ấy đã cõng Diệp Thanh Vũ vượt qua bên kia tường thành, tới nơi mà Đường Vũ Tuyền không thể ngóng theo được nữa.

Ngón tay như bị đông lại trên song sắt của lồng giam, đã muốn biến thành màu tím xanh. Đường Vũ Tuyền hơi dùng sức để nhấc tay ra, trong lòng bàn tay có chỗ bị rách cả da, lập tức máu từ từ rỉ ra, đau rát.

"Lũ ngu xuẩn các ngươi! Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh một lúc. Cả đám đông như thế, vậy mà vẫn để ả trốn thoát!"

Tư Đồ Thuần phẫn nộ vung nắm đấm về phía đám thuộc hạ, động đến vết thương, đau nhe răng trợn mắt. Đám thuộc hạ bại dưới tay Tần Mặc Phi, bị thương rồi còn phải chịu giáo huấn, cả đám không dám rên một tiếng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Một ả đàn bà, chỉ là một ả đàn bà, thế mà lại không trị được!"

Hắn đỏ mắt trừng trừng đám thuộc hạ mặt xám mày tro trước mặt, khóe mắt liếc đến Đường Vũ Tuyền trong lồng sắt, trong mắt xẹt qua một tia âm ngoan.

"Mở lồng sắt ra!"

"Dạ!"

Thuộc hạ nghe lời mở lồng ra, cung kính nghênh hắn đi vào. Tư Đồ Thuần thô lỗ bấu cằm Đường Vũ Tuyền, cười lạnh: "Ngươi nhìn đi, chủ tử của ngươi cũng không cần ngươi, ngươi tới xem náo nhiệt gì hả? Ngươi chỉ là một con chó của ả mà thôi! Ha ha ha, có phải rất hối hận không? Đừng khổ sở, nếu bây giờ ngươi chịu quy thuận ta, làm một chuyện cho ta, ta cam đoan, sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt hơn bây giờ gấp ngàn lần. Như thế nào?"

Sức lực của hắn rất lớn, bàn tay của hắn lại thô ráp, bấu cằm nàng rất đau. Nhưng Đường Vũ Tuyền chỉ đạm mạc đối mắt với hắn. Tư Đồ An không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, chỉ có hơn phần tức giận.

"Tốt, tốt lắm!" Hắn sáp mặt lại gần Đường Vũ Tuyền, nét mặt tràn đầy khinh thường, cất giọng mỉa mai: "Thật đúng là trung thành mà! Bình thường Hồng Hoa Cung đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì để người trung thành như thế hả?! Nhưng dù có trung thành đến thể thì cũng có ích gì? Còn không phải chỉ là con chó thôi sao! Con chó bị chủ nhân vứt bỏ! Ngươi nghe có hiểu không?"

Từng câu từng chữ đầy tính vũ nhục đó như nện thẳng vào trong lòng Đường Vũ Tuyền.

Giọng nói đó càng ngày càng lớn, càng ngày càng chói, cuối cùng bỗng biến thành giọng của Tần Mặc Phi. Nàng nghe thấy tiếng cười lạnh của nàng ấy vang bên tai: Đường Vũ Tuyền, ngươi cùng lắm chỉ là con chó ta nuôi bên người thôi! Ngươi chẳng là cái thá gì với ta cả!

Toàn thế giới như đảo lộn, đầu óc Đường Vũ Tuyền như bị những lời nói đó oanh tạc. Đôi mắt vốn hờ hững của nàng bắt đầu tan rã. Bỗng nhiên, nàng dùng sức đẩy Tư Đồ Thuần ra, ôm tai hét ầm lên.

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tư Đồ Thuần bị nàng đẩy mạnh suýt ngã nhào ra sau. Hắn sững sờ nhìn Đường Vũ Tuyền đang trong trạng thái điên cuồng. Tiếng thét thê lương bén nhọn đâm thẳng vào màng tai hắn.

Sau một lúc lâu, hắn hung tợn nói: "Tần Mặc Phi chạy thoát, vậy thì phải chăm sóc vị cô nương này thật tốt cho ta. Để nàng truyền đạt đạo đãi khách của Khôi Nham thành đến Tần Mặc Phi!"

-------

Editor có lời muốn nói: bắt đầu màn đại ngược, truyện sắp đến hồi kết rồi~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net