Chương 82 - Tâm chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Canh đến nửa đêm, cuối cùng Diệp Thanh Vũ cũng tỉnh lại. Diệp Sóc Nguyệt đang ngồi ngủ gật trên bàn, nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở mắt ra, kích động tiến lên ôm lấy nàng: "Thanh Vũ!"

Diệp Thanh Vũ khẽ cau mày, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Nàng kinh ngạc nhìn người nhào vào trong lòng mình: "Sóc Nguyệt? Sao muội lại khóc?"

Sóc Nguyệt bắt đầu nghẹn ngào: "Ngươi không biết ngươi ngủ bao lâu đâu, ta thực sợ ngươi sẽ ngủ miết mà không tỉnh lại. Ta... ta khóc là vì ta rất mừng, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh –"

"Nha đầu ngốc, ta không sao." Diệp Thanh Vũ chống tay ngồi dậy, xoa xoa thái dương. Nàng nhớ lại mình đang từ cửa tiệm trang sức đi ra, vai bị vỗ một cái, nàng vừa xoay người, sau đó thì không còn biết gì nữa. "Sóc Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tư Đồ Thuần biết ta đến nơi này tìm ngươi, nên sai người bắt ngươi đi để uy hiếp ta hiện thân." Tần Mặc Phi đi tới, sâu kín nói: "Bây giờ ngươi đã an toàn rồi."

"Là ngươi đã cứu ta?" Giờ phút này Diệp Thanh Vũ mới nhìn thấy Tần Mặc Phi ở trong phòng, có hơi bất ngờ. Tần Mặc Phi cứu mạng nàng, nàng nên cảm kích mới phải. Nhưng nhớ tới những chuyện nàng làm với Sóc Nguyệt, ngữ khí liền lạnh đi.

"Cám ơn."

"Ta cứu ngươi không phải vì cần câu cám ơn này, chỉ là muốn trả ơn cho ngươi mà thôi." Đôi mắt Tần Mặc Phi hiện lên một tia mất mát, lập tức khôi phục như thường. Nàng sớm đoán được Diệp Thanh Vũ sẽ có thái độ như vầy. Nàng đã làm nhiều chuyện sai trái, dù có là bất đắc dĩ, cũng không thể làm nàng ấy tha thứ. Huống hồ, nàng cũng chưa từng muốn cầu xin được tha thứ. Mục đích của nàng lần này, chính là tuân thủ hứa hẹn mang Đường Vũ Tuyền trở về nhận thân với bọn họ mà thôi.

"Ngươi tỉnh là tốt rồi. Phòng bếp có nấu ít cháo, ngươi ăn một chút, ta đi xem Vũ Tuyền đây." Nếu Diệp Thanh Vũ đã tỉnh lại, thì không còn gì đáng ngại. Tuy rằng người nọ nói đã ăn rồi, nhưng nghe nàng nói chuyện với mình chẳng có chút sức lực gì, dáng vẻ còn vô cùng mệt mỏi nữa. Lo lắng Đường Vũ Tuyền cảm nặng thêm, nàng muốn chăm nàng ấy thêm một chút, làm vài món cho nàng ấy ăn.

Nghe Tần Mặc Phi nói như vậy, Diệp Thanh Vũ đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng lập tức xuống giường: "Tần Mặc Phi, ngươi dẫn Vũ Tuyền về đây?"

"Ừ. Ta nói rồi, chỉ cần ta tìm được nàng, sẽ mang nàng trở về gặp ngươi."

"Nàng có sao không?" Diệp Thanh Vũ vội vàng hỏi: "Ngươi có chăm sóc nàng kỹ càng không? Giờ nàng đang ở đâu?"

"Thanh Vũ!" Diệp Sóc Nguyệt giữ chặt nàng: "Thanh Vũ, ngươi đừng sốt ruột, nàng không có việc gì, chỉ bị cảm lạnh thôi. Nàng đang nghỉ ngơi ở phòng khách."

"Ta muốn gặp nàng trước!"

Diệp Thanh Vũ chạy chân trần ra ngoài, bị Tần Mặc Phi ngăn lại: "Không được."

"Làm sao, muội muội của ta, đi gặp nàng còn cần hỏi ngươi có đồng ý hay không hả?" Mâu sắc Diệp Thanh Vũ trầm xuống: "Tần Mặc Phi, ta biết Vũ Tuyền có tình cảm với ngươi, nhưng ngươi đừng lấy nó để mà khống chế nàng, nàng không phải tài sản của ngươi. Nếu ta biết nàng chính là muội muội mà ta vẫn tìm kiếm, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để ngươi khi dễ nàng nữa!"

"Ta vẫn chưa nói không cho các ngươi gặp nhau, ta có thể mang nàng đến Ngự Kiếm sơn trang, thì sẽ không ngăn cản gì nữa." Sắc mặt Tần Mặc Phi bình thản: "Có điều bây giờ không còn sớm, Vũ Tuyền đã sớm ngủ rồi, cho dù ngươi muốn nhận thân, cũng xin ngươi chờ nàng nghỉ ngơi tốt. Chúng ta đi đường mấy ngày liên tục, vừa phải tránh né tai mắt của Khôi Nham thành, hôm qua còn xảy ra chuyện như thế, nàng mệt muốn chết rồi."

"Ngươi nói, các ngươi cùng đến Khôi Nham thành cứu ta?"

"Không có, chỉ có một mình ta." Tần Mặc Phi nở nụ cười tự giễu: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để muội muội ngươi mạo hiểm đâu. Ngươi lo cho nàng, ta còn hơn cả thế."

"Thanh Vũ, nàng nói cũng đúng — Lúc ta thấy Vũ Tuyền, khí sắc của nàng không tốt lắm. Bây giờ đã khuya rồi, ngươi cũng vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Chờ ngày mai nói sau được không?" Diệp Sóc Nguyệt đau lòng nắm chặt tay nàng: "Nền nhà rất lạnh, ngươi nhanh lên giường nghỉ ngơi, được không? Ta đã kêu người báo cho phụ thân và thúc thúc. Bọn họ nhận được tin rồi, đại khái ngày mai có thể gấp rút trở về. Đến lúc đó, để bọn họ chủ trì đại cục được không?"

Diệp Thanh Vũ siết chặt tay, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, miễn cưỡng đáp ứng: "Tần Mặc Phi, hy vọng ngươi thực hiện hứa hẹn, cũng có thể kết thúc trách nhiệm của chính mình. Vũ Tuyền nàng — quả thật rất để ý ngươi, đừng làm nàng bị thương, cũng đừng tổn thương nàng nữa."

"Ta biết." Tần Mặc Phi gật đầu, xoay người rời đi. Dưới ánh nến lập lòe, Diệp Thanh Vũ phát hiện vạt áo của nàng có rất nhiều chỗ rách bươm, trên người dính nhiều tro bụi, sau lưng thì loang lổ vết máu.

"Tần Mặc Phi, ngươi bị thương?"

Tần Mặc Phi dừng một chút, không có quay đầu lại, rồi mở cửa đi ngay. Diệp Sóc Nguyệt kéo Thanh Vũ về bên giường, do dự nói: "Là nàng đi Khôi Nham thành cứu ngươi rồi bị thương, vết thương sau lưng rất nghiêm trọng."

Giờ phút này tỉnh táo lại, đầu óc Diệp Thanh Vũ cũng rõ ràng hơn nhiều. Khôi Nham thành cùng Phích Lịch đường đều đang đuổi giết nàng, lần này nàng đến Khôi Nham thành có thể nói là một mình hang hổ. Tư Đồ Thuần đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Nàng đã mạo hiểm vứt bỏ tánh mạng mà cứu mình –.

Tần Mặc Phi bưng chén cháo cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng đi đến cạnh giường. Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu xuống trước giường, ánh lên một tầng sáng bạc. Nương chút tia sáng nhạt này, Tần Mặc Phi nhìn thấy ngũ quan nhu hòa của Đường Vũ Tuyền. Nàng im lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, môi hơi hơi mím. Hàng mi cong cong nhiễm ánh trăng càng toát lên vẻ tinh tế.

"Vũ Tuyền, Vũ Tuyền?"

Tần Mặc Phi nhỏ giọng gọi của nàng, sợ rằng mình sẽ dọa đến nàng: "Vũ Tuyền, dậy đi, ăn một chút được không?"

Người trên giường không hề có động tĩnh, vẫn im lặng ngủ. Đoán rằng nàng vì mệt quá mà ngủ sâu, Tần Mặc Phi chuyển chén cháo sang tay trái, vươn tay phải vuốt ve má của nàng.

Đầu ngón tay chạm đến làn da mịn màng, Tần Mặc Phi cứng đờ người. Cảm giác dưới đầu ngón tay, là rét lạnh thấu xương.

Diệp Thanh Vũ ở trong phòng nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ xuống đất, nội tâm trầm xuống. Nàng cùng Sóc Nguyệt nhìn nhau, vội vàng ra cửa chạy tới phòng khách.

Đẩy cửa phòng ra, ánh sáng từ nến và trăng cùng nhau hắt vào, Diệp Thanh Vũ nhìn thấy Tần Mặc Phi đưa lưng về phía cửa, quỳ trên mặt đất. Gần đó là cái chén vỡ tan, đổ cháo đầy ra nền nhà.

"Tần Mặc Phi, xảy ra chuyện gì?" Diệp Thanh Vũ sợ hãi đi lên trước vài bước. "Ngươi làm sao vậy?"

Diệp Sóc Nguyệt cũng lo sợ bất an, không khí nặng nề trong phòng khiến nàng cơ hồ không thở nổi. Tần Mặc Phi khom lưng quỳ gối trước giường, vết thương trên lưng vỡ ra, máu bắt đầu rỉ ra lại. Người này, không biết đau sao? Tuy rằng trong phòng khá tối, nhưng nàng mơ hồ có thể nhìn thấy, người kia đang kịch liệt run rẩy.

"Tần Mặc Phi, ta đang hỏi ngươi, tại sao ngươi không nói lời nào?" Diệp Thanh Vũ dường như hiểu được gì, nàng tiến lên đè vài Tần Mặc Phi đẩy nàng ra. Người trên giường vẫn nằm im, chỉ có tay áo bên phải bị kéo lên, góc chăn cũng lấm tấm vết máu. Mà trên cánh tay gầy yếu đó, dày đặc lỗ kim.

"Vũ Tuyền, Vũ Tuyền –"

Diệp Thanh Vũ sờ hai má nàng, cả người run lên, lại sờ sờ dưới mũi nàng, cả trái tim đều lạnh thấu. Nháy mắt, cả khuôn mặt cắt không còn chút máu. Môi nàng run run, chậm chạm quay đầu lại: "Tần Mặc Phi, đây, đây là sao? Ngươi nói đi chứ!"

Người đang quỳ ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy lúc này trống rỗng, ánh mắt của nàng dừng trên mặt Diệp Thanh Vũ, gương mặt tái mét cũng tràn đầy nước mắt. Kẻ mà luôn mang ý chí sắt đá, vĩnh viễn cao cao tại thượng miệt thị hết thảy, kẻ mà cho tới bây giờ cũng chưa từng biết đồng tình hay cảm ơn, lúc này lại khóc.

Diệp Sóc Nguyệt đến giờ phút này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bầu không khí bây giờ cực kỳ quỷ gì. Nàng khiếp đảm nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Diệp Thanh Vũ: "Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì –"

"Nàng — nàng đã — —đã chết sao –" Cổ họng Tần Mặc Phi run run, giọng nói phát ra vừa yếu ớt vừa trầm khàn. Những từ ngắn củn này lại như sấm sét, đánh ầm vang bên tai Diệp Thanh Vũ cùng Diệp Sóc Nguyệt.

Diệp Thanh Vũ chấn động cả người, trong mắt dần dần toát ra phẫn nộ cùng hận ý khắc cốt. Nàng siết chặt tay, nhìn chằm chằm Tần Mặc Phi, run giọng nói:"Tần... Tần Mặc Phi, đây là chăm sóc tốt mà ngươi nói đó sao? Tần Mặc Phi, không phải ngươi đã nói sẽ chăm lo nàng cho nàng thật tốt sao? Không phải ngươi đã đáp ứng rằng sẽ không để nàng bị thương, sẽ không tổn thương nàng nữa sao?!"

Tần Mặc Phi rũ mi, đôi mắt nhìn Đường Vũ Tuyền chằm chằm, thì thào nói, như là đang lầm bầm lầu bầu: "Vừa rồi rõ ràng vẫn ổn mà — Tại sao, sao lại như vậy — Tại sao có thể như vậy –"

Chát!

Diệp Thanh Vũ rốt cuộc không thể dằn xuống lửa giận được nữa, nàng nâng tay hung hăng tát Tần Mặc Phi một bạt tai, nước mắt ướt đẫm: "Tần Mặc Phi, ngươi chăm sóc nàng như vậy sao? Tại sao nàng lại biến thành thế này!"

Cái tát này rất mạnh, má Tần Mặc Phi lập tức sưng lên, hiện ra rõ dấu năm ngón tay. Nàng ngã người qua một bên, lấy tay chống nền nhà, lại quỳ thẳng người lần nữa, như là đã không còn thấy đau. Nàng chỉ nhìn Đường Vũ Tuyền nằm trên giường, chậm rãi, vươn tay ôm lấy nàng, áp chặt vào trong ngực.

"Tại sao, tại sao người lại biến thành thế này — Không phải ngươi muốn nghe ta nói về thân thế của ngươi ư? Không phải ngươi đã giao hẹn với ta, đợi đến ngày mai, ta sẽ kể hết cho ngươi rồi ư? Không phải ngươi đã nói — nguyện ý đi cùng ta, chúng ta cùng nhau –"

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhiễu trên gương mặt đã sớm lạnh ngắt của Đường Vũ Tuyền. Tần Mặc Phi hôn mi tâm của nàng, hôn chóp mũi của nàng, hôn hai má của nàng, hôn cánh môi đã mất đi độ ấm của nàng, thì thào cầu xin: "Vũ Tuyền — tỉnh lại đi, mở mắt nhìn ta đi... Xin ngươi... xin ngươi hãy tha thứ cho ta... Ta đã sai rồi... Van xin ngươi hãy mở mắt ra, cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được... Xin ngươi — đừng bỏ ta lại— tỉnh lại –"

Nàng bỗng nhiên hiểu ra, tại sao khi mình đến Khôi Nham thành, Tư Đồ Thuần lại khác thường như vậy, tại sao nàng có thể thuận lợi cứu Diệp Thanh Vũ từ trong tay Tư Đồ Thuần như thế, tại sao lúc về, lại phát hiện không tìm thấy Đường Vũ Tuyền. Tiếng hét nghe được ở trong thành, không phải là ảo giác, mà nàng ấy đang ở ngay phía sau, khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của mình, lại trơ mắt nhìn mình mang Diệp Thanh Vũ đi.

Lúc đó, có phải nàng ấy rất tuyệt vọng không, có phải rất hận mình không? Hận mình lại một lần nữa, bỏ nàng ấy lại –

Ngực tức nghẹn, Tần Mặc Phi phun ra một ngụm máu. Nàng gắng nuốt vào trong, vừa ho khan vừa xoa mặt, xoa cánh tay Đường Vũ Tuyền, ôm sát nàng ấy vào trong ngực, hận không thể hòa nàng ấy vào thân thể mình, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm thân thể nàng ấy. Nàng gọi tên Đường Vũ Tuyền hết lần này đến lần khác, nước mắt mơ hồ, người trong ngực lại chẳng hề có phản ứng.

Càng gọi càng khàn, càng gọi càng nghẹn ngào, cuối cùng nàng cắn chặt môi, đến nỗi bật máu, rồi hét lên một tiếng khản cả giọng.

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tiếng hét xé tan màn đêm, mang theo run rẩy, sợ hãi cùng phẫn nộ cùng cực, mang theo tuyệt vọng sâu sắc và bi thương khôn nguôi. Người này làm bạn bên nàng mấy năm, người này nguyện ý vì nàng chịu đừng tất cả ủy khuất và đau khổ, người này cho tới bây giờ cũng chưa từng rơi nước mắt trước mặt nàng, thật sự không chịu tỉnh lại nữa. Nàng, đã hoàn toàn mất Đường Vũ Tuyền rồi–

Diệp Thanh Vũ suy sụp ngồi bệt xuống đất, Sóc Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống theo, trong lòng khó chịu vô cùng, hốc mắt nàng đỏ ửng, nước mắt đảo quanh, sốt ruột nhìn Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ –"

"Sóc Nguyệt — đây nhất định là ảo giác, đúng không?" Diệp Thanh Vũ dại ra nhìn nàng, nước mắt cũng chảy xuống: "Chúng ta rõ ràng còn chưa nhận nhau nữa. Ta chờ muội ấy mười bảy năm, ta vẫn luôn tìm kiếm muội ấy — Mười bảy năm, ta vẫn, luôn đợi ngày này, nhưng mà, muội ấy lại... Đây nhất định là mơ, nhất định là mơ, muội muội của ta không thể chết được–"

-------

Editor có lời muốn nói: vừa edit vừa nghẹn ngào~ thương Tần cung chủ quá~ T.T

Ps : Bàn một chút về cái tên chương, bản raw là '心殇' - lẽ thường thì nên để là "chết tâm". Nhưng cảm giác của mình về từ "chết tâm" giống kiểu ai đó yêu đơn phương rồi từ bỏ sau 1 thời gian dài bị phũ, hoặc là không còn đặt hy vọng vào việc gì đó nữa. Cho nên mình chọn "tâm chết", vì thấy "tim chết" hay "lòng chết" nó thường quá ^^ Cầu góp ý thêm cho cái tên nghe hay hơn~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net