Chương 83 - Liền cành(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh Vũ! Sóc Nguyệt!"

Diệp Hướng Khôn vội vàng chạy vọt vào sân. Đi được nửa đường bị thị vệ mà Sóc Nguyệt phái đi ngăn lại, biết Thanh Vũ bị người của Khôi Nham thành bắt đi, bọn họ lập tức quay đầu trở về.

Sân viện yên ắng lạ kỳ, nhìn xung quanh, không thấy một bóng người. Diệp Hướng Khôn rõ ràng nhận thấy tình huống không đúng, lập tức chạy tới phòng của Diệp Thanh Vũ. Vừa tới hành lang, cửa phòng đối diện lập tức mở ra. Diệp Sóc Nguyệt mang đôi mắt đỏ hồng, nhìn thấy Diệp Hướng Khôn, nức nở gọi: "Cha –"

"Sóc Nguyệt, sao con lại khóc?" Diệp Hướng Khôn lo lắng đỡ lấy vai nàng:"Con nói cha nghe, sao lại thế này? Tại sao Thanh Vũ lại bị người của Khôi Nham thành bắt đi?"

"Cha, Thanh Vũ đã trở lại, Tần Mặc Phi đã cứu nàng. Nàng không có sao, là — là –"

Diệp Sóc Nguyệt nói không được nữa, nàng cắn môi, hít hít mũi: "Là Vũ Nhi –"

"Vũ Nhi? Tần Mặc Phi mang con bé về rồi ư?" Diệp Hướng Khôn vui vẻ trong lòng, tiếp theo lại trầm xuống: "Nhưng điệu bộ này của con là sao? Là Vũ Nhi xảy ra chuyện gì à? Con bé bị thương hay là mắc bệnh?"

Diệp Sóc Nguyệt cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào. Diệp Hướng Khôn chờ sốt ruột, đi thẳng vào phòng luôn. Trong phòng tối mịt, không có mở cửa sổ. Diệp Thanh Vũ ngồi bên bàn bát tiên, trên mặt không có cảm xúc gì. Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên, bờ môi trắng bệch khẽ gọi: "Cha."

Diệp Hướng Khôn nhìn chằm chằm nàng chốc lát, rồi đưa mắt dừng ở bên giường nhìn người quỳ trên mặt đất đưa lưng về hướng này. Bên hông của nàng chảy đầy máu, thân mình lại quỳ thẳng đứng, trên giường hình như còn có một người nằm. Mặt người nọ chôn trong lòng Tần Mặc Phi, không thể nhìn rõ diện mạo.

"Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?" Mộ Dung Vũ đi theo vào: "Sao lại điều thị vệ đi hết rồi?" Hắn kinh ngạc thấy mấy người trong phòng đều trầm mặc.

Diệp Hướng Khôn không rảnh giải thích với Mộ Dung Vũ: "Thanh Vũ, đây là làm sao vậy? Sao lại thế này? Mấy đứa đang làm cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cha..." Diệp Thanh Vũ nhìn mặt bàn dại ra, giọng nói vô cùng yếu ớt: "Cha, Vũ Nhi— đã chết –"

Lời này giống như sấm chớp giữa trời xanh, khiến Diệp Hướng Khôn chấn động. Hắn lảo đảo lui về sau hai bước: "Cái gì? Không phả con đã nói Tần Mặc Phi sẽ đem con bé về nhận thân với chúng ta sao?"

Hắn lại chuyển mắt nhìn người trên giường, trù trừ đi lại gần bên giường.

"Nàng vì bảo vệ Tần Mặc Phi chu toàn, trước khi Tần Mặc Phi tới Khôi Nham thành, đã, một mình... đối đầu với toàn bộ Khôi Nham thành–"

"Sao... sao có thể như vậy?" Diệp Hướng Khôn không thể tin. Đi tới gần, hắn mới nhìn rõ mặt của Đường Vũ Tuyền. Sắc mặt nàng tái nhợt không có chút máu, im lặng nằm trong lòng Tần Mặc Phi. Mà hai mắt Tần Mặc Phi trống rỗng, vẫn ôm nàng không nhúc nhích, trên mặt có vài vết xước, khóe miệng còn dính vết máu đã khô.

Đây là đứa con gái mình thất lạc nhiều năm sao? Nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú kia, quả thật có vài phần tương tự với mẫu thân của nàng, lại trổ mã càng thêm xinh đẹp. Có điều khuôn mặt xinh đẹp ấy giờ lại trắng bệch, khiến nàng không hề có chút sức sống. Diệp Hướng Khôn siết chặt nắm đấm, ánh mắt lãnh liệt. Tại sao cho hắn hy vọng, lại còn để hắn tuyệt vọng? Loại đau khổ như bị đao chém, từng đao từng đao lăng trì trái tim hắn, gây nên nỗi đau kéo dài không ngày kết thúc. Nếu đã như thế, thì hắn tình nguyện Vũ Nhi đã thật sự chết đi vào mười bảy năm trước–.

"Tại sao người của Khôi Nham thành lại muốn bắt Thanh Vũ, tại sao Tư Đồ Thuần lại muốn hại chết con gái của ta! Tần Mặc Phi, có phải do ngươi, có phải bởi vì ngươi hay không!"

Hắn xúc động nâng tay, bổ về phía Tần Mặc Phi: "Hôm nay ta liền thay trời hành đạo, giết yêu nữ ngươi! Báo thù cho con gái ta!"

"Cha!"

"Đại ca!" Mộ Dung Vũ vội vàng tiến lên giữ chặt hắn: "Đại ca, huynh đừng xúc động! Có lẽ là có ẩn tình khác, để chúng nó nói rõ cái đã!"

"Cha, dù sao Tần Mặc Phi đã cứu mạng con –" Diệp Thanh Vũ nhìn Tần Mặc Phi, móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay: "Tuy rằng là nàng khiến Vũ Tuyền rơi vào hiểm cảnh... Nhưng dù sao — cũng đã cứu con –"

Nếu lúc ấy Tần Mặc Phi không vì mình mà phân tâm, phát hiện được Đường Vũ Tuyền, như vậy, nàng cũng sẽ không nằm ở nơi này.

"Ha ha –"

Tần Mặc Phi đang quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên cất tiếng cười lạnh. Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi khuôn mặt Đường Vũ Tuyền. Quỳ dưới đất cả đêm, Tần Mặc Phi không hề dùng nội lực bảo vệ đùi, mặc cho hai chân sớm chết lặng, đầu gối đau đớn như bị kim đâm. Khi nàng ấy bị người ta khi nhục, ắt hẳn còn đau hơn mình lúc này đi? Lúc châm đâm vào da thịt, nàng ấy có cảm thấy vô cùng tuyệt vọng không?

Như tâm tình của mình lúc này đây.

"Ngoài nàng ra, ta chưa từng có lỗi với bất kỳ ai." Nàng lạnh giọng nói, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua hai má Đường Vũ Tuyền. Thân thể này đã cứng ngắc, đã sớm mất độ ấm và mềm mại. Mang đi không chỉ có nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Đường Vũ Tuyền, còn có tất cả hy vọng về tương lai của Tần Mặc Phi.

Đây là người quan trọng nhất của nàng, là thứ vô cùng trân quý mà nàng đã nhận ra sau biết bao lần bỏ lỡ, là người mà nàng muốn toàn tâm toàn ý che chở sau khi tưởng chừng đã đánh mất. Nhưng cuối cùng, vẫn không giữ được.

Là trả thù sao? Trả thù mình đã từng lạnh lùng, trả thù mình đã từng tổn thương và tàn khốc.

Là mệt mỏi sao? Tuyệt vọng mình đã không giữ lời, bỏ nàng lại một mình ở cái nơi lạnh lẽo ấy, nhận hết tra tấn, mỏi mệt không chịu nổi, cho nên mới không theo kịp bước chân của mình nữa.

Rõ ràng đã quyết định dùng mọi thứ còn lại ở kiếp này để che chở nàng yêu thương nàng, không để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương đau lòng nào nữa. Nhưng đến cuối cùng, tự tay đẩy nàng vực sâu không màng tới, vẫn là chính mình –

Ngay cả cơ hội để bù đắp, nàng ấy cũng không chịu cho.

"Ta nợ nàng, ta sẽ dùng cách của ta để trả cho nàng. Tương tự, nếu có kẻ khác nợ nàng, ta cũng nhất định khiến đối phương nợ máu trả bằng máu, hoàn trả gấp bội— Đám người tự xưng là chính phái các ngươi, đừng dùng cái mà các ngươi gọi là đạo nghĩa đến giáo huấn ta, đừng có hiên ngang quát lớn bắt ta nhận sai. Thị phi đúng sai, dựa vào đâu chỉ có các ngươi nói mới là đúng? Các ngươi nói tà giáo đả thương người là sai, là luân lý không tha, là đại nghịch bất đạo, vậy các ngươi giết chóc chúng ta thì không phải là sai sao? Các nàng cũng đều là một người sống bình thường thôi mà! Ha ha, thật sự là buồn cười! Các ngươi chẳng qua cũng chỉ là những kẻ tự cho mình đúng mà thôi. Áp đặt ý nguyện của mình lên người khác, nếu người khác làm sai ý của các ngươi, liền công khai chỉ trích người ta không đúng. Thù của Vũ Tuyền, tự ta sẽ đòi từ chỗ Tư Đồ Thuần cho nàng. Hy vọng các ngươi đừng có nhúng tay vào— Nếu xen vào việc của người khác, thì chớ trách ta trở mặt vô tình!"

"Tần Mặc Phi! Ngươi đừng có quá đáng!" Diệp Hướng Khôn bi phẫn trừng nàng: "Nếu không phải vì cứu ngươi, Vũ Nhi sao lại chết được. Nếu không phải bởi vì ngươi gây chuyện thị phi bên ngoài, tạo nên đại họa, hại chết người nhiều như vậy, Khôi Nham thành sao lại đuổi giết các ngươi! Thứ yêu nữ tà giáo ngươi! Mấy năm nay, rốt cuộc ngươi đã sai khiến nàng như thế nào hả!"

Áy náy sâu trọng nội tâm hắn chưa từng thuyên giảm suốt hơn mười năm qua. Dù sao cũng là cốt nhục của mình, năm đó không có thể cứu nàng ra, Diệp Hướng Khôn làm nào có thể an lòng. Mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy đau lòng không ngớt. Mười bảy năm sau, Diệp Thanh Vũ nói với hắn, con gái nhỏ của hắn vẫn còn sống, Diệp Hướng Khôn quả thực mừng rỡ như điên. Hắn chờ mong ngày cha con gặp lại sẽ vui sướng nhường nào. Lại không ngờ được, khi gặp lại, nhìn thấy sẽ là một thi thể lạnh như băng kia.

"Cha –" Diệp Thanh Vũ giữ chặt góc áo Diệp Hướng Khôn, giọng nói khàn khàn: "Cha, Vũ Nhi muội ấy — là tự nguyện."

"Cái gì?" Diệp Hướng Khôn giật mình: "Nó và Tần Mặc Phi này chẳng qua là chủ tớ. Nếu không phải Tần Mặc Phi bức bách, sao nó lại cam nguyện vì nàng ta không tiếc hết thảy chứ!"

"Chúng ta không phải là quan hệ chủ tớ." Mặt mày Tần Mặc Phi âm trầm, ánh mắt lộ ra sát ý, nàng nhìn chằm chằm Diệp Hướng Khôn, môi mỏng hé mở: "Nàng là người mà ta quan tâm nhất trong cuộc đời này, bất luận là ai, đều không có tư cách mang nàng rời khỏi ta."

"Ngươi –" Diệp Hướng Khôn nhìn ra sự ôn nhu và quyến luyến, đau lòng cùng tuyệt vọng trong mắt nàng khi nhìn Đường Vũ Tuyền, rồi nghĩ tới ý tứ trong lời nói của nàng, lại kinh ngạc. Chẳng lẽ con gái mình, đã yêu nữ tử tên Tần Mặc Phi này, cho nên mới vì nàng ta mà vượt lửa lội sông, đánh mất tánh mạng?

"Diệp Thanh Vũ."

Mâu quang Tần Mặc Phi lưu chuyển, giọng nói đã không nghe ra buồn vui: "Nếu ngươi còn nhớ tình nghĩa ta cứu ngươi, có thể, cho ta và Vũ Tuyền làm một chuyện cuối cùng không."

Hốc mắt Diệp Thanh Vũ đỏ bừng, cảm xúc phức tạp: "Ngươi muốn ta làm gì?"

"Ta muốn một chiếc xe ngựa, ba cây nến đỏ, và hai bộ áo cưới." Khóe miệng Tần Mặc Phi bỗng hiện ra nụ cười thản nhiên. Nàng quay đầu lại, hai tròng mắt thâm thúy hơi gợn sóng, dần dần ấm lại: "Ta đáp ứng với Vũ Tuyền, sau khi thực hiện lời hứa với ngươi, sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này, rời xa trần thế thị phi, đến một thế ngoại đào nguyên chỉ có hai chúng ta. Tương thân gắn bó, đời này kiếp này sẽ không chia lìa nữa."

Nàng ôm Đường Vũ Tuyền, không hề kiêng kỵ, cúi đầu hôn lên cánh môi ấy. Cho nên dù hiện tại bọn họ đã âm dương cách biệt, nàng cũng muốn giữ lời hứa.

"Ta muốn cưới nàng."

"Cái gì?" Diệp Hướng Khôn giận dữ, gân xanh thái dương lộ rõ: "Tần Mặc Phi, ngươi đang nói mê sảng cái gì đó! Các ngươi đều là nữ tử, sao có thể kết nhân duyên!! Ngươi hại nàng còn chưa đủ sao? Nàng đã chết rồi, còn muốn phá hư thanh danh của nàng ư!"

"Cha, nếu đây là tâm nguyện của Vũ Nhi, vì sao không giúp nàng hoàn thành?"

Diệp Hướng Khôn không thể ngờ Diệp Thanh Vũ cũng sẽ nói như vậy: "Thanh Vũ, con đang nói bậy bạ gì đó? Sao con có thể mặc cho yêu nữ này làm xằng làm bậy được?!"

"Vì sao cùng là nữ tử thì không thể kết nhân duyên? Nếu thật tình yêu nhau, vì sao lại ngăn cản các nàng ở bên nhau? Ai nói nữ tử và nữ tử bên nhau sẽ không hạnh phúc?" Diệp Thanh Vũ nhìn Đường Vũ Tuyền trên giường, lồng ngực đau nhức liên hồi, đau đến nỗi, nàng cơ hồ không thể hô hấp.

"Vũ Tuyền — lớn lên trong Hồng Hoa Cung, đã gắn bó cùng Tần Mặc Phi nhiều năm, lòng của nàng đã sớm cho người này rồi — Cho dù người kia phản ứng trì độn, lạnh lùng tàn khốc, nàng vẫn toàn tâm toàn ý ở bên nàng ta, bảo hộ nàng ta, không rời không bỏ — Mười bảy năm qua, nàng rốt cuộc đã trải qua những gì, con nghĩ không ai rõ ràng hơn Tần Mặc Phi. Điều chúng ta có thể làm, có lẽ chỉ là giúp Vũ Nhi thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mình, cùng nàng yêu, mãi mãi bên nhau."

Nàng nghiêng đầu, nước mắt lại chảy xuống lần nữa. Nàng còn nhớ rõ ánh mắt Đường Vũ Tuyền nhìn Tần Mặc Phi khi đó. Lúc nhìn thấy Tần Mặc Phi nhíu mày, con ngươi nàng sẽ bịt kín một tầng hờ hững, nhìn thấy Tần Mặc Phi mỉm cười, ánh mắt nàng sẽ tản ra ánh sáng ấm áp. Tuy rằng khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ, nhưng tất cả quyến luyến và cô đơn hàm chứa trong hai tròng mắt ấy vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Nữ tử nhu nhược ấy đã một mình chịu đựng tất cả thống khổ và cô đơn, chỉ yên lặng thủ hộ người trong lòng, thật cẩn thận duy trì phần tình cảm yếu ớt kia. Nhất cử nhất động, từng cái nhăn mày, đều chỉ vì người kia.

Là do mình làm một người tỷ tỷ không đủ trách nhiệm, người tìm mười bảy năm gần ngay trước mắt, nhưng lại không phát hiện. Cuối cùng cả đời đều bỏ lỡ.

Nàng lấy một cây trâm gắn cánh bướm từ trong tay áo, nắm chặt trong lòng. Nếu mình không có đi mua món quà sinh nhật này, những chuyện này có phải sẽ không bao giờ xảy ra không? Ngay cả cơ hội nhận nhau, nàng cũng không có.

Đây có lẽ là chuyện cuối cùng, cũng là chuyện duy nhất mà mình có thể làm cho nàng.

(*) '连理' - Cái tên chương làm mình liên tưởng đến cụm 'Như chim liền cánh, như cây liền cành', không biết có đúng không~

-------

Editor có lời muốn nói: cả tuần mỗi ngày ngủ chưa tới 4 tiếng khiến mình muốn rã cả người. Đã vậy những chương cuối cùng này thật sự bi thương đến nát lòng, nản dễ sợ luôn~ Nếu có chỗ nào dở thì các bạn bỏ qua nhé, mình sẽ chỉnh lại sau~ OTL

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net