Chương 84 - Ảnh Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạnh gương đồng, lặng trang điểm, se mày ngài, một bút điểm giữa trán, sáng bừng một đời tươi đẹp. Tần Mặc Phi gắm trâm phượng vào búi tóc, nở nụ cười thanh thiển. Nàng quay đầu lại, đi đến bên giường, quỳ xuống nhìn xuống tân nương đang ngủ say của mình. Gả y đỏ tươi mặc trên người nàng, mang đến khuôn mặt tái nhợt ấy một chút sức sống. Nàng giống như một đóa tường vi dính đầy máu trong sương sớm, nở bừng chói mắt, nở đến huy hoàng, nhưng cuối cùng vẫn phải héo rũ.

Cầm chiếc lược gỗ đào trên bàn nhỏ, Tần Mặc Phi nâng tóc Đường Vũ Tuyền lên, dùng lược cẩn thận chải chuốt.

Một chải, chải đến đuôi,

Hai chải, đầu bạc tề mi,

Ba chải, con cháu đầy đàn...

Dừng tay, Tần Mặc Phi nhìn dung nhan thanh lệ của Đường Vũ Tuyền, tự giễu nở nụ cười.

Bốn chải được người giúp đỡ, ra đường gặp quý nhân,

Năm chải, con cái thi đỗ về đón mẹ, phú quý giàu sang không thiếu loại nào,

Sáu chải thân bằng tới chúc phúc, hương khuê nhìn gương thoa son hồng,

Bảy chải Thất tiên nữ xuống trần gả Đổng Vĩnh, bắt cầu Hỉ thước đến gặp nhau,

Tám chải Bát tiên tới mừng thọ, cả đời phúc lộc an khang,

Chín chải cửu tử liên hoàn (1) loại nào cũng có,

Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu(*)

(Nhặt một ít bên dichtienghoa.com/blog/van-hoa/thap-so-ca)

Vợ chồng bên nhau tới bạc đầu — Tần Mặc Phi vuốt sợi tóc tinh tế của Đường Vũ Tuyền, yên lặng lẩm nhẩm, nước mắt lặng yên trào ra.

Phù thế yên hoa, trần duyên như mộng, có bao nhiêu người yêu nhau có thể đến bạch đầu giai lão? Lại có bao nhiêu người có thể không phụ Như Lai không phụ người.

"Không phải ngươi đã nói thích ta ư, không phải nói muốn bên ta cả đời ư, không phải muốn ta không bỏ ngươi lại ư? Nhưng vì sao ngươi, lại bỏ ta –"

Nàng nhớ lại vẻ mê mang của Đường Vũ Tuyền khi gặp nhau lần đầu, nhớ lại vẻ ẩn nhẫn của Đường Vũ Tuyền khi bị thương, nhớ lại vẻ mừng rỡ thoáng hiện khi mình choàng vai nàng, nhớ lại vẻ ngượng ngùng của nàng mình đưa nàng vòng tay, nhớ lại vẻ ý lại của nàng khi cả hai dây dưa –

Xuân quang thành thu bích, trong khắp dòng phong hoa tuyết nguyệt, sẽ không tìm được bóng dáng kề cận ấy nữa. Tịch dương sông dài cũng được, trăng tàn gió nổi cũng thế, dù sau này có gặp được phong cảnh thế nào, khi quay đầu lại, nàng cũng không thể bắt gặp ánh mắt trong suốt ấy nữa, sẽ không thể ở giữa cánh đồng mênh mông, đẩy ra từng bụi cỏ lau, tìm đến một nữ tử ôn nhu như thế nữa.

Trong những năm tháng trưởng thành, các nàng đã lại gần nhau hơn, nhưng cũng không gần được bao nhiêu. Nàng từng cố gắng theo đuổi bước chân mình như thế, mà nay, cuối cùng cũng từ bỏ. Khi bản thân hiểu ra tình cảm chân thật nhất trong nội tâm, hiểu được từng chút cảm động mà nàng ấy mang đến, người cứ nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn nhìn về mình lại lặng yên rời đi. Không hề cho mình một đường sống. Ngay cả cơ hội để bù đắp cũng không cho. Như là muốn cho sự áy náy và hối hận buộc chặt chính mình trọn đời, khắc sâu tên nàng vào đáy lòng, kiếp này, kiếp sau cũng không thể quên được.

Tương lai khát khao bao nhiêu tốt đẹp, bây giờ tiếc nuối kéo dài bấy nhiêu. Lồng ngực bên trái trống rỗng đau đớn, đau đến chết lặng, đau đến hít thở không thông. Con đường phía trước, đã biến thành mình nàng đơn độc bước đi. Dù nàng có không chịu tin đi chăng nữa, ước định làm bạn cả đời này, cuối cùng chỉ còn lại một người tồn tại.

"Vũ Tuyền, Vũ Tuyền –" Nàng cúi đầu, ôm người vào trong ngực, dùng chóp mũi cọ lên hai má lạnh lẽo của nàng, nước mắt ấm nóng dính đầy ra.

"Xin lỗi, là ta không biết quý trọng ngươi. Đều là lỗi lầm của ta –"

"Thanh Vũ, thật sự phải làm như vậy sao?"

Diệp Thanh Vũ lấy lại tinh thần, nhìn sang Sóc Nguyệt, nở nụ cười đầy miễn cưỡng, gật gật đầu: "Sóc Nguyệt, muội ở lại chăm phụ thân, ta và Tần Mặc Phi, tiễn Vũ Nhi đoạn đường cuối cùng–"

"Ta cũng muốn đi cùng ngươi." Mắt Diệp Sóc Nguyệt đỏ hồng, khóc thút thít: "Nếu lúc ấy... Nếu lúc ấy ta trông nàng ấy kỹ càng, nàng ấy sẽ không thể lén chạy đến Khôi Nham thành được. Xin lỗi, xin lỗi Thanh Vũ... Ta không có chăm nom muội muội ngươi tốt, để nàng ấy ngốc –"

"Ngốc à, sao có thể trách muội chứ." Diệp Thanh Vũ đau lòng lau nước mắt cho nàng. "Muội và ta đều biết lòng của Vũ Tuyền ở nơi nào. Nàng vì người kia, chuyện gì cũng làm được. Sao muội có thể ngăn nàng được. Cha bị đả kích, nghe mấy lời của Tần Mặc Phi xong thì suýt ngất, muội vẫn nên ở nhà cùng Mộ Dung đi. Ta cũng... ta cũng không hy vọng nhiều người đi theo, sẽ quấy rầy các nàng –"

"Thanh Vũ –"

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, mở ra. Diệp Thanh Vũ cùng Diệp Sóc Nguyệt theo bản năng quay lại, đều là ngẩn ra. Tần Mặc Phi ôm Đường Vũ Tuyền chậm rãi bước ra khỏi phòng. Làn váy hỉ phục đỏ tươi thướt tha, dung nhan khuynh thành được trang điểm tinh xảo, đẹp đến động lòng người, lại vô cùng tiều tụy. Đường Vũ Tuyền trong lòng nàng cũng mặc gả y, nàng tựa vào trong ngực Tần Mặc Phi, môi hơi mím, trông rất an tường.

Ánh mắt Diệp Thanh Vũ dừng trên người Đường Vũ Tuyền, thần sắc đau khổ. Nàng nhắm mắt, hỏi Tần Mặc Phi: "Xong rồi sao?"

Tần Mặc Phi gật đầu, cúi đầu nhìn Đường Vũ Tuyền trong lòng, chuyển bước nhanh chóng đi ra ngoài sơn trang.

Xe ngựa đi thẳng một đường, đến cuối là cái hồ Vị Danh. Nước trong hồ chảy về hướng đông, nhập vào Đông Hải. Đường Vũ Tuyền đã hy sinh vì mình rất nhiều, vì mình mà cam tâm hành động trong khuôn khổ, trói buộc bản thân, Tần Mặc Phi không muốn chôn vùi nàng trong đống bùn đất không thấy ánh mặt trời, mà lựa chọn phương thức này, trả lại tự do cho nàng.

Dọc đường đi, Tần Mặc Phi đều ôm chặt Đường Vũ Tuyền trong lòng, thời gian ngắn ngủi, một đường xóc nảy, cuối cùng cũng tới điểm dừng.

Tần Mặc Phi ôm Đường Vũ Tuyền xuống xe, nhìn mặt hồ mênh mông vô bờ trước mặt cùng dãy núi trùng điệp nhấp nhô phía xa xa, trông có vẻ vô cùng hoang mang.

"Làm sao vậy?" Diệp Thanh Vũ hỏi.

Tần Mặc Phi siết chặt tay, lại buông ra, lắc đầu: "Không có gì."

Bên bãi cạn trên hồ nước, có để một cái bè trúc. Tần Mặc Phi lội đến đó, đặt người mặc gả y trong lòng lên bè trúc.

Lấy nên đỏ cầm theo trong người ra, châm từng cây một, đặt quanh người nằm trên bè trúc, giống như ma trơi dẫn đường, chỉ dẫn nàng rời đi. Tần Mặc Phi nâng một đóa hoa hồng nhạt lên, thả xuống vạt áo đỏ thẫm của nàng.

Nàng nắm tay Đường Vũ Tuyền, áp lên gò má mình, nhỏ giọng tự nói: "Tại sao vẫn lạnh? Tại sao ta làm nhiều như vậy, ngươi cũng không chịu tỉnh lại — Chẳng lẽ ngươi thật sự, muốn bỏ ta mà đi ư? Cho nên dù ta có cầu xin như thế nào, hy vọng như thế nào, ngươi cũng sẽ không tỉnh lại, đúng không –"

Diệp Thanh Vũ đứng trên bờ, nhìn Tần Mặc Phi và Đường Vũ Tuyền im lặng nằm trên bè trúc trong nước, ngực như bị đè ép khó chịu. Nàng quay mặt đi, nhắm hai mắt lại.

Thời gian từng khắc trôi qua, Tần Mặc Phi vẫn ngâm mình trong hồ nước lạnh lẽo, nắm tay Đường Vũ Tuyền. Mãi đến khi mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà phủ một tầng sáng nhạt lên mặt hồ, phản chiếu cái bóng chập chờn của bản thân. Nàng ngẩng đầu, nhìn khối cầu đỏ dần lùi về sau núi ở đằng ra. Bỗng nhiên sinh ra cảm giác khủng hoảng vô cùng, cứ như rằng một khi mình buông tay Đường Vũ Tuyền ra, thì nàng thật sự, vĩnh viễn không thể gặp lại nàng ấy được nữa.

"Vũ Tuyền — Vũ Tuyền, ngươi tỉnh lại được không. Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào –" Tần Mặc Phi run run đứng lên, nàng không thể nhìn thẳng vào sự sợ hãi trong lòng, nàng nắm tay Đường Vũ Tuyền ngày càng chặt hơn. Cả trái tim đều tràn ngập sự tuyệt vọng tê tâm liệt phế.

Tia nắng cuối ngày chiếu xuống mặt hồ, bỗng nhiên hiện ra một cái bóng màu trắng. Tần Mặc Phi nâng đôi mắt nhập nhòe nước: "Ảnh Tử?"

Dưới ánh tà dương, chiếc mặt nạ màu vàng trên mặt người nọ càng thêm lạnh lẽo. Một thân áo trắng giữa rừng núi bao la càng khiến bóng dáng ấy thêm vẻ tịch liêu. Nhưng cánh tay trái của nàng, lại không thấy.

Tần Mặc Phi không khỏi sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Cánh tay của ngươi, sao lại –"

"Đây là hứa hẹn của ngươi với nàng sao?" Ảnh Tử cắt ngang sự nghi vấn của nàng, đi từng bước nặng nề đến gần Tần Mặc Phi. Nàng tiến vào mặt hồ, lội qua dòng nước lạnh lẽo đi tới: "Không phải ta đã kêu ngươi chăm sóc nàng đàng hoàng rồi sao? Không phải ta đã kêu ngươi dùng hết toàn lực đi bảo vệ nàng rồi sao? Không phải ta đã nói với ngươi rằng, nếu ngươi lại làm nàng bị thương, lúc nào ta cũng có thể xuất hiện mang nàng đi sao?!"

Môi Tần Mặc Phi run run, lại không nói ra lời: "Ta –"

Ảnh Tử bỗng nhiên nâng tay phải, dùng hết toàn lực hung hăng đánh Tần Mặc Phi một quyền. Một quyền đấm lên gò má Tần Mặc Phi, khiến nàng mất thăng bằng, ngã ầm vào trong nước, bàn tay nắm tay Đường Vũ Tuyền cũng buông ra. Bè trúc bị từng đợt sóng nổi lên nhấp nhô đẩy đi, chậm rãi trôi ra xa.

Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên, bước chân vừa đưa ra, lại rút về.

"Tần Mặc Phi, ngươi thật sự biết cái gì là yêu sao? Ngươi thật sự biết nàng muốn cái gì sao?" Ảnh Tử rống vào mặt Tần Mặc Phi, nửa khuôn mặt dưới mặt nạ vô cùng vặn vẹo. "Ngươi cho rằng ngươi cố gắng sắp xếp chu toàn đều là vì nàng, ngươi cho rằng ngươi giúp nàng ngăn cản tất cả mọi chuyện, chính là thích, chính là quan tâm sao? Nhưng ngươi có từng hỏi tới cảm nhận của nàng không? Ngươi có từng nói cho nàng tình cảm của ngươi không? Tại sao lại luôn khiến nàng thấp thỏm lo âu, luôn khiến nàng đi đoán tâm ý của ngươi vậy hả?! Tần Mặc Phi, ngươi có từng nói rõ với nàng rằng, ngươi thích nàng không?!"

Lời nói của Ảnh Tử giống như cái búa tạ đập vào tim Tần Mặc Phi. Thân mình nàng mềm nhũn, quỳ rạp trong nước, mắt dại ra nhìn mặt Ảnh Tử. Nàng bỗng hiểu ra, vì sao những ngày ấy Đường Vũ Tuyền luôn cảm thấy mỏi mệt bất an. Bản thật thật sự sai mười phần –

"Tại sao ta lại ích kỷ như vậy, ngu xuẩn như vậy... Đến tận bây giờ mới hiểu được rốt cuộc mình đã sai ở đâu –" Tần Mặc Phi gần như sụp đổ, chân tay luống cuống bịt lấy tai, lệ nóng tuôn trào rơi xuống mặt hồ, tán ra từng vòng sáng.

Cho tới nay, biết nàng thương thầm, lợi dụng tấm lòng của nàng, liền coi tình cảm của nàng là đương nhiên. Tần Mặc Phi tưởng mình đã thể hiện rõ ràng rồi, muốn dùng hết toàn lực bảo vệ nàng, muốn giúp nàng xử lý tất cả mọi chuyện, duy nhất có một chuyện là, quên hỏi nàng có bằng lòng hay không.

Nàng cho Đường Vũ Tuyền dựa vào, nhưng sự hoảng hốt của nàng ấy, sự lo sợ của nàng ấy, bản thân lại chưa bao giờ có thể xoa dịu được. Nàng biến Đường Vũ Tuyền thành rối gỗ, nhất cử nhất động, đều do bản thân khống chế, thậm chí chưa từng nói cho nàng ấy biết, tâm ý của mình –

"Ha ha, ngươi hiểu rồi, nhưng cũng đã quá muộn." Ảnh Tử nhếch khóe miệng, mang theo phẫn nộ cùng khinh miệt, nở nụ cười lạnh. Nàng nhìn sang bè trúc đã trôi xa, quay đầu, gằn từng tiếng với Tần Mặc Phi: "Tần Mặc Phi, ngươi vĩnh viễn cũng không còn cơ hội tổn thương nàng đâu."

Nói xong lời này, Ảnh Tử bật người, điểm nhẹ mũi chân trên mặt hồ nhảy về phía xa. Toàn thân Tần Mặc Phi đã ướt đẫm. Trâm cài tóc rơi ra, rớt xuống nước. Tóc dài hỗn độn đập xõa ra, ướt nhẹp trong hồ, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nàng run run cả người, nhìn chằm chằm Ảnh Tử và bè trúc đang dần dần biến mất ở đằng xa, cắn răng, lặp đi lặp lại: "Ta xin lỗi... ta xin lỗi... ta xin lỗi... ta xin lỗi –"

"Tần Mặc Phi." Tim Diệp Thanh Vũ như bị đao cắt, lại thấy người trong nước bỗng nhiên ngã xuống, nàng vội vàng nhảy đến kéo Tần Mặc Phi ra khỏi hồ. Sắc mặt người nọ trắng bệch, cả người lạnh lẽo, như sắp ngất đi.

"Ngươi làm sao vậy?" Diệp Thanh Vũ bỗng nhớ lại, trên người nàng còn có vết thương, không thể dính nước. "Mau đứng lên, vào xe ngựa thay quần áo ngay. Ngươi như vậy vết thương sẽ nhiễm trùng đó!"

"Không sao."

Tần Mặc Phi đẩy Diệp Thanh Vũ ra, cúi đầu quỳ gối trong nước. Ngón tay lạnh lẽo trong nước dần dần gập lại, bi thương trong đôi mắt dần dần bị hận ý bao quanh, sát khí tỏa bốn phía. Nàng siết chặt tay, ấn đến roi sắt bên hông. Tất cả đau khổ nàng phải chịu ngày hôm nay, đều phải trả lại cho kẻ đó gấp mội. Đây là việc cuối cùng nàng có thể làm cho Đường Vũ Tuyền. Dù có chết, cũng phải khiến kẻ đó trả giá đại giới –

Tư Đồ Thuần, ta nhất định khiến ngươi nợ máu trả bằng máu.

-----

(*) Trích trong bài "Thập sơ ca (十梳歌)" - là bài ca dao với ý nghĩa cát lợi khi con gái xuất giá. Trong bản raw có vài chỗ tác giả tự biến đôi câu chữ, nên mình mới "mượn" bên dichtienghoa một ít, chém một ít còn lại :3

(1) Cửu tử liên hoàn là chỉ:

Cửu liên hoàn: Một loại trò chơi trí óc truyền thống của Trung Quốc, thường dành cho trẻ em.

Hoặc:

Cửu liên bảo đăng: Một loại mạt chược và bài. Dánh cho các phu nhân nhà giàu.

Ý trong câu là nói cuộc sống giàu có, con cháu thông minh lanh lợi. (Nguồn: dichtienghoa)

-------

Editor có lời muốn nói: Ôi đau lòng quá~~ Các bạn có thể vừa đọc vừa nghe bài "Chi tử vu quy" của Hoắc Tôn, cực hợp luôn~ T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net