Chương 86 - Ngăn cản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi ngày càng lớn, trắng xóa khắp trời. Từng bống tuyết như những đóa hoa lớn xé rách bầu trời rơi xuống đất, khi dẫm lên thì phát ra tiếng xì xẹt.

Con ngựa dẫm bước trầm ổn từ xa lại gần, ngừng ở bên hồ. Diệp Sóc Nguyệt tựa vào trong lòng Diệp Thanh Vũ, híp mắt nhìn hướng xa xa. Trên mặt hồ đã kết một tầng băng mỏng, dãy núi đằng xa đều bị tuyết trắng bao phủ.

"Hạ lưu nơi này, nối liền với Đông hải. Một năm trước, ở hồ Vô Danh này, ta và Tần Mặc Phi đã chứng kiến bè trúc ấy trôi về hướng Đông hải."

"Nơi này chính là nơi Vũ Tuyền rời đi à?" Diệp Sóc Nguyệt thở ra khói trắng, thẫn thờ nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh. "Thì ra đây là nơi ngươi cứ lén lút đến."

Chuyện ấy là nỗi đau trong lòng nàng không thể xóa nhòa, cũng là sự tiếc nuối vĩnh viễn. Muội muội ruột thịt gặp nhau quen biết, cuối cùng lại không thể nhận nhau. Nàng tiêu phí mười bảy năm chờ đợi, lại đổi về một ngày tận mắt chứng kiến cái chết của muội muội. Không chỉ có Thanh Vũ, cha cũng chịu đả kích. Một năm này số lần ngẩn người ngày càng nhiều, đôi khi đang nói thì lại trầm mặc, còn luôn mang vẻ lo lắng không yên. Trong lòng ông ấy, chắc cũng vô cùng mong nhớ đứa con gái nhỏ đi.

"Ừ. Lúc tâm tình không tốt, ta sẽ tới nơi này. Có lẽ do tất cả đều xảy ra quá đột ngột, đến hiện tại, ta còn cảm thấy, nàng cũng không phải thật sự đã rời đi. Giống như vẫn còn sống vậy."

"Thanh Vũ –" Sóc Nguyệt ngẩng đầu, nghiêng người qua, Diệp Thanh Vũ tiện thể cúi đầu, tì cằm lên vai nàng. "Sóc Nguyệt, người ta quan tâm không nhiều lắm, giờ Vũ Tuyền đi rồi, ta chỉ còn có cha và muội. Có lẽ sẽ có một ngày, muội và cha sẽ đứng ở hai mặt đối lập. Ta biết muội đang sợ hãi điều gì, tương lai như thế nào, ta cũng không rõ ràng. Nhưng việc duy nhất ta có thể nói với muội, đó là ta vĩnh viễn sẽ không buông tay muội ra. Nỗi đau mất đi quá mức dày vò, ta không muốn nếm thử lần thứ hai."

"Cho dù cha phản đối, ngươi cũng sẽ không buông ra sao?"

Diệp Thanh Vũ gật đầu: "Chỉ cần muội không buông, ta cũng sẽ không buông. Ta sẽ giải thích rõ ràng với cha."

Sóc Nguyệt nhìn nàng không chớp mắt, khóe mắt ướt át. Nàng dựa sát ra sau: "Cám ơn ngươi, Thanh Vũ."

"Ngốc quá, với ta mà còn nói cảm ơn gì chứ?"

Sóc Nguyệt nhếch khóe miệng, dựa vào ngực nàng. Dù có thể nàng thì nàng cũng cảm thấy rất an tâm. Chỉ cần có người này ở bên, nàng sẽ không sợ hãi nữa.

"Đúng rồi, vẫn không có tin tức của Tần Mặc Phi sao?"

Diệp Thanh Vũ ngập ngừng, nhẹ giọng đáp: "Ừm, từ sau khi rời khỏi hồ Vô Danh, ta cũng chưa từng gặp lại nàng. "

"Nàng biến mất cùng Vũ Tuyền sao? Nghe thúc thúc nói Tần Mặc Phi huyết tẩy Khôi Nham thành, ngay cả võ công cao cường như Tư Đồ Thuần cũng chết trong tay nàng, hơn nữa tử trạng vô cùng khủng khiếp. Chuyện này huyên náo trong giang hồ một hồi lâu, ngay cả phụ nữ trẻ em đều biết. Nàng lại biến mất như hư không — Thanh Vũ, ngươi nói xem, có phải nàng cũng đã chết không?"

Là chính mình xem nhẹ tình cảm của Tần Mặc Phi đối với Đường Vũ Tuyền. Hiện tại nghĩ đến, sự đau khổ nàng ta chịu đừng còn to lớn hơn bất kỳ ai khác. Cái chết của Đường Vũ Tuyền nhất định đã đả kích nàng ra rất lớn, mới có thể khiến nàng ta điên lên mà huyết tẩy Khôi Nham thành. Nếu không phải ôm quyết tâm muốn chết, cũng không thể giết Tư Đồ Thuần được.

"Như vậy sau đó nàng đã đi đâu? Là trọng thương trốn đi, chết ở nơi khác, hay đã quy ẩn?"

"Ta cũng không rõ nữa. Không tiết lộ hành tung, thứ nhất là vì tránh né báo thù, thứ hai chắc là không muốn cho chúng ta biết. Có lẽ, nàng cần một chỗ, để cho lòng mình thanh tĩnh lại." Diệp Thanh Vũ xoa tai Sóc Nguyệt, kéo chặt áo khoác của nàng lại. "Có phải lạnh lắm không? Chúng ta cần phải về, đợi lát nữa cha không tìm thấy, sẽ suy nghĩ nhiều cho coi."

"Ừm, được."

Sóc Nguyệt cầm dây cương, Diệp Thanh Vũ thì nắm tay nàng, hai người vẫn là cùng cười một con ngựa, chậm rãi từ từ trở về.

Mới vừa đến cổng tiêu cục, Diệp Thanh Vũ liền thấy một bóng người quen thuộc.

"Là cha, trời đổ tuyết, ông ấy đứng ngoài cửa làm gì vậy?"

"Thanh Vũ, Sóc Nguyệt!" Trên đầu vai Diệp Hướng Khôn rơi xuống rất nhiều tuyết, hiển nhiên đã đợi lâu, thấy Diệp Thanh Vũ cùng Sóc Nguyệt trở về, nhẹ nhàng thở ra. "Hai đứa chạy đi đâu đó, làm cha tìm khắp tiêu cục cũng không thấy đâu!"

"Cha à, con chỉ mang Sóc Nguyệt ra ngoài giải sầu thôi, cha đừng lo quá." Diệp Thanh Vũ nhảy xuống ngựa, đón Sóc Nguyệt xuống dưới, rồi đưa dây cương cho tùy tùng ở gần bên.

"Nhưng trước khi ra ngoài, ít nhất mấy đứa phải nói với cha một tiếng chứ." Diệp Hướng Khôn trách cứ: "Hại ta lo lắng cả buổi. Hai cái đứa này, càng ngày càng không để cha vào mắt."

Thanh Vũ và Sóc Nguyệt cười cười như đã quá quen rồi, một trái một phải choàng tay Diệp Hướng Khôn. Diệp Sóc Nguyệt cọ cọ tay Diệp Hướng Khôn làm nũng: "Cha à, sao có thể như vậy được. Bọn con thương cha nhất đó. Chẳng qua là đi ra ngoài một lát thôi, cha khẩn trương cái gì. Người lớn tuổi nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt, sao mà cha ngày càng thích lo lắng vu vơ vậy?"

"Còn không phải do hai đứa à." Diệp Hướng Khôn bóp cái mũi của Sóc Nguyệt: "Hai đứa vào đây, cha có lời muốn nói."

"Dạ."

Hai người đi theo Diệp Hướng Khôn vào sảnh chính. Phủi hết bông tuyết trên người, Diệp Hướng Khôn kêu người lui ra, đóng cửa phòng lại. Hắn ngồi xuống bên bàn, châm một tách trà nóng. Diệp Sóc Nguyệt đợi nửa ngày cũng không thấy hắn mở miệng, tính tình nóng nảy không chịu nổi liền hỏi: "Cha, rốt cuộc cha muốn nói với tụi con chuyện gì vậy? Cha mau nói đi, cứ câu giờ hoài."

Diệp Hướng Khôn nhìn Diệp Thanh Vũ, lại nhìn qua Sóc Nguyệt, ho khan một tiếng: "Sóc Nguyệt, mấy năm nay cha chưởng quản phân bộ của Hách Liên tiêu cục, kết giao với rất nhiều anh hùng hào kiệt, có con của vài vị tiền bối, cũng ngang tuổi với hai đứa, mấy ngày trước đây –"

Diệp Hướng Khôn chưa kịp nói xong, Diệp Sóc Nguyệt đã hiểu được ý của hắn. Nàng lập tức cắt ngang: "Cha, cha muốn sắp xếp người cho con làm quen?"

Diệp Hướng Khôn gật đầu, nhìn ra sắc mặt nàng không tốt, lại nói tiếp: "Con cũng tới tuổi rồi, nên tìm một lang quân như ý. Thế nào, cha làm như vậy không đúng? Sao con lại mất hứng?"

"Hứng gì chứ, có gì để hứng thú đây ạ?" Diệp Sóc Nguyệt giận không chỗ xả: "Cha ghét bỏ Sóc Nguyệt ở bên người chướng mắt, cho nên muốn nhanh chóng đuổi Sóc Nguyệt đi sao ạ?"

"Sóc Nguyệt, con nói gì thế! Cha lớn tuổi, không thể bảo vệ con cả đời, huống hồ nam hôn nữ gả là đạo lý ngàn đời, là chuyện hợp tình hợp lý. Con vốn không thể ở bên cha cả đời được."

"Con không muốn lập gia đình, con cũng không muốn lang quân như ý gì hết á!" Diệp Sóc Nguyệt quật cường nhìn hắn: "Cha, con không thích người ta, tại sao phải gả cho hắn?"

"Cha cũng chưa nói là bắt con lập tức gả cho nó mà. Nếu cảm thấy không thích hợp, cha sẽ giới thiệu người khác cho con. Vả lại, con còn chưa gặp người ta, sao có thể khẳng định sẽ không thích được? Thế nào, chẳng lẽ con giống Thanh Vũ, trong lòng đều đã có người thích?"

Diệp Sóc Nguyệt sửng sốt, trách không được cha không còn thúc giục nàng ấy nữa. Thì ra Thanh Vũ đã nói như vậy với cha rồi. Nàng liếc nhìn Thanh Vũ: "Dạ, con đã có người mình thích rồi ạ. Cho nên ngoài nàng ra, con sẽ không thích người khác nữa!"

"Người nọ là ai, giờ đang ở đâu?" Diệp Hướng Khôn không khỏi hoài nghi: "Con nói thật sao?"

"Là thật, cha nè, cha tin Thanh Vũ, mà lại không tin con ư? Đến đúng lúc, con tự nhiên sẽ nói cho cha hay."

"Cha đương nhiên là tin con. Nhưng mà, dù sao hai đứa cũng phải mang người đó đến cho ta xem mặt, thì ta mới có thể hoàn toàn tin tưởng được chứ." Diệp Hướng Khôn lượn tới lượn lui trước mặt hai người. "Mình Thanh Vũ nói thì không kỳ lạ, nhưng cả hai đứa đều nói thế, ta cũng không thể không nghi ngờ. Có phải hai đứa thông đồng với nhau gạt cha hay không?"

"Cha à! Thật sự không có!"

"Vậy dẫn hắn tới gặp ta!" Diệp Hướng Khôn chắp tay: "Nếu không được, con phải đi gặp người ta chọn!"

"Cha à, sao cha lại bá đạo như vậy chứ?" Diệp Sóc Nguyệt căm giận bất bình: "Con đã nói là con không thích, tại sao cha lại ép con?"

"Tóm lại, con phải đi, chuyện này để cha sắp xếp, không phải do con chọn đâu. " Diệp Hướng Khôn có chút tức giận, giọng điệu bắt đầu cứng rắn: "Chuyện của Thanh Vũ cha có thể mặc kệ, nhưng chuyện của con, phải làm như vậy! Gả cho người tốt, lưu truyện hậu đại cho Công Tôn gia, để an ủi linh hồn của cha và nương con trên trời."

"Nếu cha con còn sống, ông ấy nhất định sẽ không ép con làm chuyện mà con không muốn!"

"Sóc Nguyệt! Con nói lời vô liêm sỉ gì đó! Ta cũng là cha con đó, ta cũng là vì con thôi!" Diệp Hướng Khôn mạnh vỗ cái bàn, gân xanh thái dương nổi lên: "Việc gì cũng có thể tùy con, riêng việc này thì không được!"

"Cha!" Diệp Thanh Vũ thấy Sóc Nguyệt ủy khuất đến đỏ mắt lên, hai cha con đều trừng nhau, không ai chịu thỏa hiệp. Nàng vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Sóc Nguyệt còn nhỏ, chuyện này để từ từ tính nha cha?"

"Từ từ tính, từ từ tính, chính con không làm gương tốt, mới làm muội muội học xấu theo!" Diệp Hướng Khôn trút cơn giận lên Diệp Thanh Vũ: "Hết đứa này đến đứa khác đều không chịu gả, có phải là muốn đợi sau khi cha trăm tuổi, tỷ muội hai đứa sẽ nương tựa lẫn nhau, sống hết đời hay không?!"

"Thì tính sao!" Diệp Sóc Nguyệt tức nổ đầu, bật thốt lên: "Con muốn ở bên Thanh Vũ đó!"

"Con, con nói cái gì?" Diệp Hướng Khôn quá sợ hãi: "Sóc Nguyệt, người con thích là tỷ tỷ mình sao?"

Lúc này Diệp Sóc Nguyệt mới nhận ra mình đã nói lời không nên nói, lại nghĩ dù sao cũng không giấu được, cắn răng thừa nhận: "Dạ phải, người con thích chính là Thanh Vũ. Nhưng nàng không phải tỷ tỷ của con, mà là người con yêu!"

Tay bị người nắm lấy, Sóc Nguyệt sợ hãi quay đầu, vốn tưởng rằng Diệp Thanh Vũ sẽ hoảng sợ trách cứ, thề thốt phủ nhận, thì lại thấy nàng nắm thật chặt tay mình.

Diệp Hướng Khôn tức giận đến run run môi, lồng ngực hắn phập phồng dồn dập, chuyển mắt sang nhìn Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ, con nói cho cha, muội muội con nói có thật không? Nó thích con, vậy còn con, người con thích, chính là nó sao?"

Diệp Thanh Vũ mím môi, trầm giọng trả lời: "Dạ."

"Thứ vô liêm sỉ!" Diệp Hướng Khôn không ngờ nàng lại trả lời gọn lỏn như vậy, giơ tay tát nàng một cái. "Cái thứ lòng dạ bất chính. Làm cái gì không nên, lại cố tình đi câu dẫn muội muội của mày! Tụi bây là thứ đại nghịch bất đạo, luân lý không tha! Hôm nay cha phải đánh chết thứ súc sinh như mày mới được!"

"Cha!" Sóc Nguyệt vội vàng túm lấy cánh tay đang muốn xuất thủ của hắn, lập tức quỳ xuống: "Cha, không liên quan tới Thanh Vũ, là con thích nàng trước mà. Người con đã thích từ nhỏ chính là Thanh Vũ!"

"Cha, là con đã sai trước, nhưng con gái thật lòng thật dạ với Sóc Nguyệt. Nếu không phải do con, nàng cũng sẽ không phải chịu những ủy khuất này." Diệp Thanh Vũ cũng quỳ xuống theo. "Con biết cha nhất thời không tiếp thu được. Nhưng cha có tức giận gì, thì hãy đổ trút lên người con, con gái nguyện ý nhận mọi trách phạt vì những gì mình đã làm."

"Ý mày là, mày tình nguyện chịu phạt, cũng không muốn buông tha cho việc ở bên Sóc Nguyệt sao?"

"Dạ."

"Mày, mày — gia môn bất hạnh, thật sự là gia môn bất hạnh mà. Đây là báo ứng a!" Diệp Hướng Khôn chưởng nát cái bản bên cạnh, nước trà vương đầy ra sàn. "Diệp Thanh Vũ, cha nói cho mày biết, cha không cho phép tụi bây bên nhau! Mày thích ai cha mặc kệ, nhưng không thể thích Sóc Nguyệt! Cha không cho phép mày hủy hoại nó!"

-------

Editor có lời muốn nói: Chúc các bạn có ngày cuối tuần vui vẻ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net