Chương 87 - Quyết tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, là con trêu chọc Thanh Vũ trước, cũng chính con yêu nàng trước. Cha có muốn đánh thì hãy đánh con đi!" Sóc Nguyệt đau lòng xoa má Thanh Vũ, chắn ở phía trước nàng: "Tại sao Thanh Vũ không thể thích con, tại sao bọn con không thể ở bên nhau?! Chỉ vì còn là con gái của Công Tôn Thượng Đức, chỉ vì cha muốn báo ân thôi sao? Ngài chỉ một lòng suy nghĩ muốn báo ân, nhưng tại sao lại không chịu lo nghĩ đến cảm nhận của chúng con cơ chứ!"

"Câm mồm! Ta đã nói rồi, chuyện này không thể thương lượng!" Mặt Diệp Hướng Khôn đỏ bừng, hắn mạnh mẽ tách hai người ra, kéo Sóc Nguyệt đi ra ngoài. Diệp Thanh Vũ nôn nóng bất an: "Cha muốn dẫn Sóc Nguyệt đi đâu?"

Diệp Hướng Khôn không để ý tới nàng, chỉ lôi Sóc Nguyệt đi tiếp, khi đến phòng của nàng thì đẩy nàng vào trong, khóa cửa lại. Diệp Sóc Nguyệt đập cánh cửa không nhúc nhích, sốt ruột hô: "Cha, cha làm gì đó? Mở cửa! Thả con ra!"

"Thành thành thật thật ở trong đó cho cha. Cha sẽ kêu người ta tới gặp con. Chờ thêm vài ngày thằng nhóc kia đến đây, ta tự nhiên sẽ thả con ra."

"Cha!" Diệp Thanh Vũ đuổi theo tới, siết chặt hai tay. Nàng chưa bao giờ thấy Diệp Hướng Khôn nổi giận đến như vậy. Tuy nàng biết bảo ông ấy chấp nhận chuyện tình cảm của mình và Sóc Nguyệt là rất khó khăn, nhưng nghe ông ấy nói, lại không giống để ý chuyện mình yêu nữ tử, mà như là để ý mình đã yêu phải Sóc Nguyệt vậy.

"Đừng gọi ta là cha!" Diệp Hướng Khôn vung tay áo: "Nếu mày không chấm dứt ý niệm đó trong đầu, thì đừng có nhận người cha này nữa!"

"Cha là vì thân phận của Sóc Nguyệt sao? Không phải ngài đã nói, Sóc Nguyệt sớm cắt đứt liên hệ với hoàng tộc rồi, nàng sinh ra trong giang hồ lớn lên ở giang hồ, là nữ nhi của ngài sao? Nhưng tại sao lại muốn nàng vì kéo dài huyết mạch cho Công Tôn gia mà đi làm chuyện mình không muốn cơ chứ? Nếu đây là vì bù lại sự áy náy cùng cảm kích của ngài, vậy thì ngài cũng quá mức ích kỷ đi! Cha, ngài không thể vì này, mà áp đặt phần hồi báo đó lên người Sóc Nguyệt được!"

"Ta đã nói rồi, chuyện này không thương lượng, mày đừng có nói thêm lời nào nữa." Diệp Hướng Khôn giận không thể át.

"Cha đã bỏ lỡ một lần, đã thành tội nhân, chẳng lẽ con cũng muốn giống như cha sao? Thanh Vũ, buông tha cho Sóc Nguyệt đi. Nàng không phải là hạnh phúc của con đâu, con cũng không phải là hạnh phúc của nàng đâu. Cha biết, con có lòng với nàng, trên đời này cũng không phải chưa từng có chuyện nữ tử yêu nữ tử, nếu ta phản đối, mấy đứa sẽ lấy chuyện của Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết tới khuyên ta mất. Nhưng Diệp Thanh Vũ, bây giờ cha có thể nói rõ với con, con thích nữ tử, cha hiểu được, cha sẽ không làm khó dễ con, nhưng đừng đi thích Sóc Nguyệt! Công Tôn gia chịu khổ diệt môn, chẳng lẽ con còn muốn họ đoạn tử tuyệt tôn sao?!"

"Cha, cha nói thành tội nhân rồi là có ý gì?" Diệp Thanh Vũ khó hiểu: "Chẳng lẽ, cha đã làm chuyện gì có lỗi với Công Tôn gia sao?"

Diệp Hướng Khôn sửng sốt, lập tức trầm mặt xuống: "Tóm lại, con cách xa nàng ra cho ta. Chìa khóa ở trong tay ta, trừ phi được ta cho phép, nếu không, ai cũng không được để con bé gặp Sóc Nguyệt!"

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi mất. Diệp Thanh Vũ không thể bình tĩnh, có phải phụ thân còn có chuyện gì gạt mình không, cho nên ông ấy mới kiên quyết phản đối chuyện của mình và Sóc Nguyệt như vậy?

"Cha, cha!" Diệp Sóc Nguyệt liều mạng đập cửa: "Cha thả con ra, thả con ra ngoài đi!"

"Sóc Nguyệt, đừng chống cự nữa, cẩn thận dằm gỗ đâm tay đó." Diệp Thanh Vũ đi qua đặt tay lên cánh cửa. "Cha đã đi rồi, ông ấy không cho phép ai thả muội ra cả. Cũng không cho phép ta gặp muội."

"Thanh Vũ –" Diệp Sóc Nguyệt vừa vội vừa tức. "Ông ấy dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy, dựa vào đâu mà đối xử với chúng ta như vậy? Nếu thích tên kia, thì để ông ấy thành thân với hắn luôn đi!"

"Sóc Nguyệt, cha cũng là hy vọng một tìm được một bên đỗ tốt lành. Nên đừng nói những lời hờn dỗi đó." Diệp Thanh Vũ hít sâu mấy hơi thở, tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. "Cha vẫn rất quan tâm tới muội, hy vọng có thể thay cha mẹ muội cho ngươi tất cả mọi thứ muội nên có. Hôm nay muội đột ngột tỏ rõ như thế, cha cũng cần thời gian điều chỉnh để tiếp thu mà."

"Xin lỗi, Thanh Vũ, ta cuối cùng cũng khiến ngươi gặp rắc rối." Diệp Sóc Nguyệt uể oải dựa vào cánh cửa. "Đều do ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, không suy nghĩ gì liền ngã bải với cha."

Mới sáng các nàng còn cùng nhau ngắm tuyết bên bờ hồ, lúc này đã bị chia cách rồi. Diệp Sóc Nguyệt ảo não vô cùng. Nếu không phải do mình lỗ mãng, cũng sẽ không bị nhìn ra, cũng sẽ không hại Thanh Vũ bị đánh.

"Muội ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, sẽ có người đưa cơm cho muội. Cha bên kia, ta sẽ nói chuyện rõ ràng, cầu xin ông ấy chấp nhận."

"Nếu ông ấy vẫn sống chết không chịu thì sao?"

"Ta vẫn sẽ tiếp tục cầu xin."

Nghe nàng kiên định như vậy, nói không cảm động là giả. Diệp Sóc Nguyệt lập tức đỏ mắt, nàng hít hít mũi: "Ta sợ cha sẽ làm khó ngươi. Ngươi không sợ sao?"

"Ta thấy, cha vẫn là làm khó muội nhiều hơn đó. Ông ấy mắc nợ ân tình với cha muội, cho nên không cho phép ta thay đổi cuộc đời của muội." Diệp Thanh Vũ mỉm cười: "Sao không nói lời nào, muội không có ở trong đó khóc nhè đấy chứ?"

"Làm gì có." Diệp Sóc Nguyệt bĩu môi: "Tuy rằng chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng ta cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Ngươi nghĩ rằng ta còn giống như trước, gặp chút chuyện liền bối rối không biết làm sao à?"

"Như vậy là tốt nhất." Diệp Thanh Vũ chọc khung giấy cửa sổ, đưa ngón tay vào, lập tức bị Sóc Nguyệt nắm lấy. Sự chua xót trong lòng đã giảm bớt, Diệp Thanh Vũ khều khều lòng bàn tay nàng: "Nghe lời ta, ngoan ngoãn đợi trong đó, còn lại giao cho ta."

---

"Hoàng Khuê, sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì?"

"Chủ nhân, thuộc hạ mới từ hậu viện tới, thấy Thanh Vũ đang đứng trong sân, khuyên nàng tiến vào nàng cũng không chịu. Trời tuyết lớn như vậy, lại có gió, cứ tiếp tục sẽ bị đông lạnh đến hỏng mất. Thuộc hạ nghe những người khác nói, sáng nay các người vừa mới gây một trận, ngài còn đem nhốt Sóc Nguyệt lại nữa?"

"Nó đứng trong sân sao?" Diệp Hướng Khôn kinh ngạc, trời cũng sắp tối rồi, đừng nói là sau khi mình nhốt Sóc Nguyệt lại, nàng liền đứng ở bên ngoài tới giờ đó chứ?

Hắn theo bản năng đứng dậy, đi mấy bước ra cửa, ngoài phòng tuyết rơi thật sự rất nhiều. Mười năm không có tuyết, lần này, chính là rơi cả ngày, xem ra là một ngày đại tuyết rồi.

"Chủ nhân, nếu ngài đau lòng, vì sao không đi khuyên nhủ nàng, để nàng về phòng thôi?"

Diệp Hướng Khôn lắc đầu: "Không cần, nó muốn đứng, cứ để nó đứng đi. Chờ đến khi lạnh không chịu nổi, tự khắc sẽ về phòng. Chuyện nó cầu, ta tuyệt đối không thể đáp ứng."

"Chủ nhân, việc nhà của ngài, Hoàng Khuê cũng không tiện hỏi. Nhưng thuộc hạ thấy, các người nên nói chuyện rõ ràng thì hơn. Nha đầu Thanh Vũ tuy rằng tình tình đạm mạc từ nhỏ, không thích nói nhiều, nhưng khi đã nhận định một việc thì chắc chắc sẽ theo đuổi đến cùng. Thuộc hạ thấy, nàng thật sự có gan đứng trong sân cả đêm lắm đó ạ. Vạn nhất sinh bệnh, thì sẽ nghiêm trọng lắm đây."

Diệp Hướng Khôn không trả lời, cũng dời đề tài đi, hắn vuốt chòm râu trên cằm: "Hoàng Khuê à, ngươi đã ở tiêu cục nhiều năm rồi. Theo ngươi, ta loại người gì? Không cần cố kỵ, cứ nói đừng ngại, ta muốn nghe ý nghĩ thật sự của ngươi một chút."

"Không cần thuộc hạ nói, chỉ cần nghe một chút lời đánh giá của hàng xóm láng giềng với ngài, tự nhiên liền rõ ràng." Hoàng Khuê cười cười: "Ngài làm chủ tiêu cục ở Hoài An nhiều năm, mọi người đều nói chủ nhân là một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, lại thích làm người khác vui lòng, nói là làm. Theo thuộc hạ, chủ nhân cũng là một anh hùng hào kiệt quang minh lỗi lạc, đáng giá kính ngưỡng."

"Nói là làm, quang minh lỗi lạc –" Diệp Hướng Khôn thì thầm, như là nhớ tới cái gì, lại thở dài: "Đúng vậy, cả đời này của ta, đều hy vọng mình có thể làm một người quang minh lỗi lạc ở trước mặt con gái — cho nên mới mang nàng tiến vào giang hồ, bắt đầu lại một lần nữa."

"Chủ nhân, hình như ngài có tâm sự?"

Diệp Hướng Khôn lắc đầu: "Không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Sau khi trận tuyết này ngừng còn phải đi đưa tiêu nữa."

"Nhưng Thanh Vũ –"

"Tạm thời để nó đứng đi." Diệp Hướng Khôn xoa xoa trán: "Ta có hơi khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi sớm."

"Một khi đã như vậy, vậy Hoàng Khuê cáo lui trước. Chủ nhân chú ý thân thể."

"Ừ."

Tiễn bước Hoàng Khuê, đóng chặt cửa phòng lại, cũng ngăn cách với cơn mưa tuyết lả tả ngoài phòng. Diệp Hướng Khôn ngồi xuống bên bàn, rót một tách trà nóng, nhưng không có tâm tình uống. Nhớ tới những lời nói của Sóc Nguyệt cùng Thanh Vũ hôm nay, chẳng lẽ mình thật sự đã làm sai sao? Là mình đã áp đặt lòng áy náy lên người Sóc Nguyệt, muốn để nàng trả ân thay mình sao?

Từ khi Diệp Sóc Nguyệt bị Công Tôn Tần Đình mang đi, nỗi sầu lo của Diệp Hướng Khôn cũng xuất hiện. Sợ rằng chuyện xảy ra ở phủ Vương gia năm đó sẽ bị lật lại, dù sao đâu chỉ có trưởng công chúa biết. Sau khi Diệp Sóc Nguyệt trở về từ Bách Lý tự, vẫn chưa có gì dị thường, xem ra, Công Tôn Tần Đình cùng Mục Trùng không có nói gì với nàng cả. Mà có lẽ, là vì tin tưởng mình, cho nên người khác nói gì nàng cũng không tin. Nhưng càng là như vậy, sự dặn xé trong nội tâm Diệp Hướng Khôn càng mãnh liệt. Là hắn nợ cả nhà Công Tôn Thượng Đức, hơn mười năm qua, những chuyện hắn làm cho Sóc Nguyệt đều không chỉ là bù đắp, là báo ân, mà càng như chuộc tội thì đúng hơn.

Nhưng chuyện này, có thể lừa gạt cả đời được sao?

Hắn nhíu mày trầm tư, lần này là ngồi cả đêm. Sáng sớm hôm sau, mở cửa phòng ra, tuyết đã đọng một lớp dày ngoài thềm.

Chẳng lẽ Thanh Vũ còn đứng trong sana? Chung quy là Diệp Hướng Khôn không yên lòng, liền đi đến hậu viện. Còn chưa đến gần, hắn đã thấy một bóng lưng ở giữa sân rồi.

Diệp Thanh Vũ thật sự đứng trong sân cả đêm. Lông mi, mái tóc thượng đều đọng tuyết. Trên hai vai cũng tích một lớp tuyết dày. Nàng nhắm mắt, môi tim tím, lạnh cứng người, run run giữa trời tuyết.

"Chủ nhân!"

Nha đầu đưa cơm cho Sóc Nguyệt thấy Diệp Hướng Khôn xuất hiện, vội vàng hành lễ: "Chủ nhân, ngài đã tới, xin ngài hãy khuyên nhủ Đại tiểu thư đi ạ. Tiểu thư đã đứng ở đây một đêm rồi!"

"Ừm, ta biết rồi, ngươi đi đi."

Diệp Hướng Khôn ra khỏi mái hiên, chậm rãi thong thả đi đến bên người Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ, con thật sự muốn dùng cách này để đối nghịch với cha sao?"

"Con gái không phải muốn đối nghịch với cha, con gái chỉ cầu mong cha tha thứ, và xin cha thành toàn."

Diệp Thanh Vũ nói không liền mạch, tay chân đều đã lạnh cóng, nàng hít một hơi: "Nỗi đau mất đi người âu yếm, hẳn là cha cũng đã trải qua rồi mà."

"Con thật sự thích Sóc Nguyệt đến vậy sao?" Diệp Hướng Khôn phủi tuyết trên vai nàng xuống. "Mau về phòng đi, con cứ tiếp tục như vậy, sẽ sinh bệnh đó."

Diệp Thanh Vũ cắn môi không nói lời nào, Diệp Hướng Khôn bất đắc dĩ: "Thanh Vũ, đừng làm khó cha, mau về phòng đi."

"Cha." Diệp Thanh Vũ nâng mắt, nhìn Diệp Hướng Khôn không chớp mắt, yếu ớt nói: "Con gái, con gái đã đáp ứng với Sóc Nguyệt, dù... dù có thế nào, cũng sẽ không buông tay nàng."

Giọng của nàng càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng cả người ngã ra sau, đổ rạp xuống đất. Diệp Hướng Khôn vội vàng đỡ lấy nàng: "Thanh Vũ!"

Thân thể của nàng lạnh ngắt, còn không ngừng phát run. Diệp Hướng Khôn nhìn thấy lo lắng không thôi, đặt tay lên trán nàng, đã phát sốt rồi. Hắn vội vàng bế Thanh Vũ vào phòng, đắp kín chăn cho nàng, lại sai người mau chóng nấu thuốc.

"Ai, Thanh Vũ, con và Sóc Nguyệt đều con gái của cha, cha không thương mấy đứa, thì thương ai đây." Diệp Hướng Khôn xoa hai má lạnh băng của nàng: "Con đã cố ý như thế, cha cũng chỉ có thể làm như vậy."

-------

Editor có lời muốn nói: nước sông Hương dâng cao, muốn đi mua 1 ly trà sữa cũng không được~~ Tranh thủ edit tặng các bạn, bạn nào cuối tuần không có việc gì làm thì thoải mái thưởng thức nhé~~

Ôi thèm trà sữa quá~~~~ T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net