Chương 89 - Trần thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lưng vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Diệp Hướng Khôn không quay đầu lại, hắn biết đó là tiếng Diệp Sóc Nguyệt chân trần đi trên nền đất.

"Cha, sàn nhà lạnh, ngài vẫn nên đứng lên trước đi."

Diệp Hướng Khôn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Sóc Nguyệt. Không ngờ khi biết được bí mật mình cất giấu nhiều năm rồi, mà nàng vẫn còn bằng lòng gọi mình một tiếng cha nữa.

"Nếu cha cũng ngã bệnh, Thanh Vũ nhất định sẽ đau lòng." Diệp Sóc Nguyệt cắn khóe môi, nàng hận Diệp Hướng Khôn không nổi, nhưng cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ được.

"Thanh Vũ, đều biết rồi à."

"Không có, ta không nói với nàng, cũng mong cha hãy chôn vùi chuyện này luôn đi." Diệp Sóc Nguyệt nâng hắn dậy: "Tuy rằng mấy năm nay, bởi vì chuyện của mẫu thân và muội muội, nàng vẫn luôn thầm oán ngài, nhưng trong thâm tâm, Thanh Vũ vẫn rất kính trọng ngài, chỉ là không nói ra thôi. Ta không muồn để nàng thất vọng."

Diệp Hướng Khôn ngơ ngác nhìn Sóc Nguyệt, đứa trẻ mình một tay nuôi nấng này đây, dường như đang bất tri bất giác thay đổi. Nàng trở nên ổn trọng, bình tĩnh, tâm tư tinh tế hơn, còn biết suy nghĩ thay người khác, tất cả đều là bởi vì Thanh Vũ sao? Nàng vì Thanh Vũ mà thay đổi, cũng vì Thanh Vũ mà cam tâm chôn giấu hết hận thù. Nếu không phải bởi vì Thanh Vũ, có lẽ nàng thật sự đã trở thành vật hy sinh trong vòng xoáy thù hận rồi.

"Được, cha biết, cám ơn con." Diệp Hướng Khôn run run môi, không biết nên nói gì với Diệp Sóc Nguyệt nữa. Hắn đã không có tư cách làm phụ thân của nàng rồi.

"Ta đã sớm không phải là huyết mạch hoàng thất gì cả, thân phận của ta chính là một người dân bình thường thôi." Diệp Sóc Nguyệt quay sang: "Ta không cần lang quân như ý gì đó, ta cũng không muốn gánh di nguyện gì hết, ta chỉ quan tâm đến Thanh Vũ mà thôi. Cho nên, nếu cha thật sự thương ta, thương Thanh Vũ, thì xin ngài hãy đón nhận chúng ta."

"Cha biết hai đứa là thật lòng thích nhau." Diệp Hướng Khôn áy náy vô cùng: "Thật ra cha đã sớm tiếp nhận rồi, lúc trước cũng là vì sầu lo chuyện này, mới đối xử với con như vậy. Bây giờ cha đã nói hết tất cả với con rồi, tảng đá trong lòng cha cũng được hạ xuống. Sóc Nguyệt, hai đứa đều à con gái mà cha thương yêu nhất, cha không cầu mong con có thể tha thứ cho cha, chỉ cần đời này, con và Thanh Vũ có thể sống tốt, thì cha đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Đời người, chuyện hạnh phúc nhất là được gắn bó bên nhau với người mình yêu thương mà."

Hắn xoay người, nhìn mưa tuyết vẫn chưa ngừng rơi bên ngoài phòng: "Ha ha, chỉ có ta đã bỏ lỡ cả đời này."

---

"Lăng Nhi! Ngươi chậm một chút! Coi chừng đường trơn!"

Tiếu Lăng Nhi căm giận liếc mắt xem thường: "Ngươi còn nói nữa, không phải đều do ngươi ngày quái quỷ này đi thăm Giản Khuynh Mặc à? Còn vượt cả đại tuyết cơ đấy!"

"Trời tuyết không tốt sao, phong cảnh đẹp mà. Lăng Nhi cũng nhiều năm rồi không có thấy tuyết đi." Sở Nguyệt Đồng từ phía sau vượt qua, khoác áo lông cừu lên cho nàng: "Trên núi lạnh, phải mặc nhiều một chút, coi chừng lạnh cóng đó."

Tiếu Lăng Nhi phủi tuyết trên vai cho nàng, phóng mắt nhìn phong cảnh trên núi. Tuyết trắng bao trùm cả Thúy Vũ Sơn, quả nhiên vô cùng đẹp mắt. Bông tuyết lả tả, nơi nơi đều lượn lờ sương khói, đẹp tựa tiên cảnh. Lúc trước Giản Khuynh Mặc chọn nơi này để ẩn cư, chắc cũng là vì cảnh quan nơi đây đi?

Cơ mà, trên núi lạnh như thế, nữ nhân kia không sợ đông chết à? Nhiều năm như vậy đều chỉ biết làm bạn với dược liệu, thật đúng là chịu được tịch mịch. Tiếu Lăng Nhi nắm thật chặt áo khoác lông cừu, kéo Sở Nguyệt Đồng đi về phía trước. Tốn công tốn sức leo lên đây thăm nàng, thì phải ăn không ở không chừng mười ngày nửa tháng hẵng đi mới được. Nếu không, Tiếu Lăng Nhi sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân mình.

"Giản Khuynh Mặc! Đi ra đây!"

Xa xa nhìn thấy căn phòng nhỏ lẳng lặng nằm giữa trời tuyết, Tiếu Lăng Nhi không chút khách khí, ngưỡng cổ gọi to tục danh của Giản Khuynh Mặc, tiếng quát này nội lực mười phần vang vọng thật xa trong gió, quanh quẩn cả đỉnh núi. Sở Nguyệt Đồng vội vàng che miệng của nàng lại: "Lăng Nhi, dù sao tiên sinh cũng đã cứu ngươi, sao ngươi có thể hô cả họ lẫn tên của nàng như vậy?"

"Ta biết, nhưng có gọi một tiếng cũng không chết. Ngươi đừng có lúc nào cũng treo chuyện nàng đã cứu ta bên miệng như vậy được không?" Tiếu Lăng Nhi cực kỳ bất mãn, từ lúc rời khỏi Thúy Vũ Sơn năm đó, Sở Nguyệt Đồng liền hoàn toàn thành chó săn của Giản Khuynh Mặc, coi người ta như thần tiên mà cung phụng trong lòng, mỗi khi nhắc tới đến xúc động đến rơi nước mắt. Lúc trước khi nàng làm môn chủ, cũng không thấy nàng bội phục ai cả mà!

Có điều mình đã gọi lâu như vậy, tại sao cánh cửa kia còn chưa có động tĩnh gì thế? Không phải là do trời lạnh quá, đông chết ở bên trong rồi đấy chứ. Tiếu Lăng Nhi đang độc ác suy đoán trong đầu, cửa gỗ trước mặt đã kẽo kẹt mở ra.

"Kẻ nào lớn mật, dám làm càn ở đây."

Ánh vào mi mắt ngoài bộ áo lông màu đỏ chói, là một khuôn mặt xinh đẹp. Trên mặt nữ nhân đó hiện rõ sự khinh miệt cùng ngạo mạn, khiêu khích nhìn về phía Tiếu Lăng Nhi.

Được, tốt lắm. Tư sắc không tệ, ánh mắt không tệ, khí thế lại càng không tệ. Ý chí chiến đấu của Tiếu Lăng Nhi lập tức bốc lên. Nàng nâng mày, không cam lòng yếu thế đối diện cùng nàng kia: "Ngươi là ai?"

Lãnh Hinh Đông nhếch khóe miệng: "Chủ nhân sân này."

"Ngươi là chủ nhân sân này, vậy Giản Khuynh Mặc đâu, chuyển nhà, hay là đông chết rồi?"

"Lăng Nhi!" Sở Nguyệt Đồng ra dấu với nàng: "Đừng có nói bậy."

"Giản Khuynh Mặc?" Lãnh Hinh Đông nheo lại mắt phượng: "Ai cho ngươi gọi tên của nàng. Không lễ phép."

Tiếu Lăng Nhi dựng lông: "Ngươi có quyền gì xía vào chuyện của ta? Ta muốn gọi cái gì thì gọi cái đó, còn hải báo cáo với ngươi à?"

"Được rồi được rồi, đừng cãi..." Mắt thấy bầu không khí giữa hai người bất ổn, Sở Nguyệt Đồng vội vàng đi ra hoà giải: "Chúng ta tới tìm Giản tiên sinh, xin hỏi nàng có ở đây không?"

Giọng điệu Lãnh Hinh Đông lập tức dịu xuống, nàng quay đầu lại nhìn vào trong sân: "Khuynh Mặc ấy à, còn ở trên giường ấy. Trời lạnh quá, ta để nàng ngủ nhiều hơn một chút. "

Trên giường?! Tiếu Lăng Nhi quét mát nhìn Lãnh Hinh Đông từ trên xuống dưới mấy lần, lập tức hiểu ra tất cả. Nàng đại phu vạn năm buồn tao kia rốt cuộc không chịu được tịch mịch đã tìm một người làm ấm giường cho mình rồi. Nàng còn tưởng rằng Giản Khuynh Mặc thật sự vô dục vô cầu vô vướng bận ở Thúy Vũ Sơn làm Xích Cước đại tiên cả đời chứ.

Có điều, thật sự không nhìn ra, Giản Khuynh Mặc lại thích loại này, khẩu vị nặng như vậy, tiêu hóa được không đây. Con ngươi Tiếu Lăng Nhi quay tròn vài vòng, không có hảo ý hỏi: "Đêm qua Giản tiên sinh mệt mỏi lắm chăng, mới chậm chạp không dậy nổi? Đừng cứ tham hoan, lớn tuổi rồi, gì cũng phải có mức độ thôi."

"Không nhọc Tiếu cô nương lo lắng, ta rất ổn." Đang nói chuyện, Giản Khuynh Mặc cũng đã bước ra. Nàng rõ ràng nghe được câu cuối của Tiếu Lăng Nhi, mặt hoàn toàn đen đi.

"Ai nha, ta còn nghĩ có cần vào phòng thăm tiên sinh hay không, thì tiên sinh đã đi ra rồi. Không phải tiên sinh đang ngủ à, sao dậy rồi?"

"Giọng của ngươi lớn như vậy, ai mà ngủ được nữa." Lãnh Hinh Đông khẽ xì khinh bỉ, rất tự nhiên mà ngả thân lên người Giản Khuynh Mặc. Tiếu Lăng Nhi lườm nàng khinh thường, thắt lưng của nữ nhân này không có vấn đề chứ, sao mà vừa thấy Giản Khuynh Mặc đã mềm èo vậy?

"Khuynh Mặc, có lạnh không, chúng ta nên mau về phòng thôi."

Sở Nguyệt Đồng cùng Tiếu Lăng Nhi mở lớn mắt nhìn. Giản Khuynh Mặc thế mà lại không hề có ý bài xích hay ngượng ngùng với hành động vô cùng thân thiết của Lãnh Hinh Đông, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ ê răng của Tiếu Lăng Nhi, trong lòng nàng kỳ thật còn chút đắc ý. Năm đó sau khi nàng thấy bộ mặt thật của Tiếu Lăng Nhi liền hối hận vạn phần, hận mình không nên lầm tưởng nàng là cừu nhỏ dịu ngoan mà giúp nàng khi dễ Sở Nguyệt Đồng, cuối cùng không chỉ có bị bạch nhãn lang kia trả đũa ăn không ở không, còn không thèm cảm kích mà khắp nơi gây khó dễ mình nữa chứ. Chính cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người mạnh tất có người mạnh hơn, rốt cuộc có cơ hội áp đảo sự kiêu ngạo Tiếu Lăng Nhi, nên để người ta đánh tan nhuệ khí của nàng bớt đi. Mà để mình tự hào hơn cả, người làm chuyện đó lại là nữ nhân của mình.

Thì ra đây là cảm giác tự hào khi có người làm chỗ dựa cho mình.

Tiếu Lăng Nhi chà chà cánh tay: "Đỉnh núi này thật là lạnh quá đi. Giản tiên sinh, chúng ta không ngại xa vạn dặm mạo hiểm gió to tuyết lớn đến thăm ngươi, dù sao cũng phải mời khách đi vào nghỉ ngơi chút chứ? Nếu phòng không đủ giường ngủ không đủ, ta không ngại chia giường với các ngươi đâu."

"Trời còn chưa tối mà sư phụ đã muốn đi ngủ rồi sao?"

Sau lưng Giản Khuynh Mặc truyền tới một giọng nói quen thuộc, sau đó là khuôn mặt càng quen thuộc hơn. Nụ cười của Tiếu Lăng Nhi cứng đờ trên mặt, lập tức thành thật: "Tiểu Mộc, sao ngươi lại ở đây? Tử Ngôn cũng đến à?"

Chết tiệt, nàng cũng không ngờ mỗi lần nhìn thấy đồ đệ của mình đều không có khí thế như vậy. Cũng không biết vì sao, từ sau khi Mộ Dung Tuyết trở nên ngày càng thành thục ngày càng ổn trọng, khí thế của nàng cũng càng ngày càng áp đảo mình.

Thật sự là hoài niệm tiểu ngốc nghếch mặc người khi dễ năm đó quá đi.

Mộ Dung Tuyết tức giận trừng trừng vị sư phụ già mà không kính của mình: "Vừa rồi người đòi chia giường ngủ với ai vậy?"

"Đâu, đâu có, nhất định là ngươi nghe lầm rồi." Tiếu Lăng Nhi lập tức kéo Sở Nguyệt Đồng đang ngẩn người qua: "Chúng ta nói, hôm nay đi đường rất vất vả, dứt khoát nghỉ ngơi tại nơi này của Giản tiên sinh luôn. Không ngờ các ngươi cũng ở đây."

"Gần đây ta cùng Tử Ngôn luôn ở trên núi, vì chờ trận tuyết này. Nếu sư phụ cùng sư nương đã đến đây, thì theo chúng ta vào nhà uống chút rượu đi."

"Uống rượu?" Tiếu Lăng Nhi kinh ngạc liết nhìn Lãnh Hinh Đông, nữ nhân này không phải nói các nàng đang ngủ sao?

"Trời lạnh, nấu chút rượu ủ ấm thân mình, thưởng thức ngoài phòng phong cảnh chút đỉnh. Không phải sư phụ nói rất lạnh sao, còn không đi vào? Hay người muốn đứng ngoài núi chơi tuyết với sư nương hơn?"

"Vào, đương nhiên vào." Tiếu Lăng Nhi sảng khoái đáp ứng, kéo Sở Nguyệt Đồng đi thẳng vào trong. Uống rượu cũng được, ngủ cũng được, có thể vào phòng là tốt rồi. Còn đứng ngoài trời tuyết nữa, nàng thật sự sẽ đông cứng luôn quá.. Vào sân, Tiếu Lăng Nhi mới phát hiện còn có ba người, là đệ tử của Giản Khuynh Mặc, Cung Trường Nguyệt, Lâm Tư Sở và Vân Linh Lung. Mộ Dung Tuyết nói đúng, cả nhà các nàng quả thật là vây quanh cùng uống rượu đoàn viên.

Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu, nhìn tuyết rơi lả tả ngoài trời, thích ý ôm lấy Mộ Dung Tuyết: "Ngươi đúng là sinh ra giữa ngày tuyết à? Thật tốt. Sạch sẽ, thuần khiết. Tiểu Tuyết, mùa đông sang năm chúng ta cùng nhau tới đây ngắm tuyết được không?"

"Không phải ngươi sợ lạnh à, sao lại chủ động đề suất ngắm tuyết?"

"Là lạnh, nhưng mà, ôm ngươi liền ấm ngay thôi." Mạc Tử Ngôn tựa cằm lên vai Mộ Dung Tuyết: "Chỉ cần có ngươi, làm cái gì ta đều cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc."

Mộ Dung Tuyết cong khóe miệng: "Ta cũng vậy."

"Tử Ngôn, Tuyết Nhi, vào nhà."

Giản Khuynh Mặc cùng Lãnh Hinh Đông đã đến dưới mái hiên, quay đầu nhìn Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết còn ở ngoài cửa vô cùng thân thiết, nhìn nhau cười. Nhạt nhẽo, nhưng ấm áp.

"Dạ, biết rồi."

"Sư tỷ, các nàng trông có vẻ rất hạnh phúc." Vân Linh Lung hâm mộ nhìn các nàng chằm chằm, sư phụ cùng Lãnh cung chủ, Sở Nguyệt Đồng cùng Tiếu Lăng Nhi, Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn, trên mặt đều mang nụ cười ấm áp tươi cười, lúc họ nhìn đối phương, trong mắt đều là ôn nhu vô bờ bến. Những nữ tử này đã trải qua mưa máu gió tanh, đến cuối cùng đều lựa chọn cách sống giống nhau. Không cầu danh, không cầu lợi, chỉ cầu một người yêu toàn tâm toàn ý.

"Nguyện người một lòng, bạc đầu không phân ly." Cung Trường Nguyệt khe khẽ nói, cảm khái không thôi: "Sư muội, cuối cùng ta cũng có thể ngộ được những lời này của muội. Nhìn sư phụ các nàng, thực làm cho người ta ghen tị. Khi nào thì ta cũng có thể tìm được người thật lòng ở bên ta không rời không bỏ đây?"

"Duyên phận thứ này, không thể gấp." Lâm Tư Sở cười khẽ, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của Vân Linh Lung bên cạnh: "Được rồi, các ngươi cũng đừng cảm khái nữa. Thật vất vả mọi người mới có thể tề tụ cùng nhau mà uống rượu. Về phòng đi, không thì rượu của sư phụ phải đi hâm nóng lại đó."

Ngoài phòng tuyết vẫn rời, trong nhà mọi người chuyện trò vui vẻ, hương rượu tỏa bốn phía. Khung cửa sổ ngăn cách làn hơi lạnh ở bên ngoài, tựa như tất thảy mưa gió trong trần thế, đều không liên quan đến các nàng.

Mùa tuyết năm sau, có lẽ sẽ đẹp hơn nữa

-------

Editor có lời muốn nói: chỉ còn cặp Tuyền Phi nữa thôi~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net