Chương 9 - Giáo huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi phòng, Tần Mặc Phi mới nghe rõ thứ làm mình tỉnh giấc là tiếng sao. Âm thanh du dương truyền vang trong không gian mờ ảo của sương sớm, vòng quanh cửa cung thật lâu không tiêu tan. Nàng mặt không đổi sắc, nhấc chân nhẹ nhàng đi tới phía trước. Bên ngoài thạch môn, cạnh ao sen, một nam tử đang ngồi trên tảng đá lớn, tiếng sáo đúng là xuất phát từ sáo ngọc của hắn.

Bác Nhã, Bác Văn thấy Tần Mặc Phi đi ra, lập tức nhỏ giọng báo: "Thiếu gia thiếu gia, nàng đi ra rồi!"

Tần Mặc Phi tầm mắt ở mấy người trên người tảo cái qua lại, lãnh đạm hỏi:"Các ngươi là người nào? Vì sao ở trong này ồn ào?"

Tư Đồ An Nam lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ: "A, tại hạ Tư Đồ An Nam, là thiếu thành chủ của Khôi Nham thành, gia phụ là Tư Đồ Thuần, cô nương đã từng nghe —-"

Tần Mặc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tới nơi này để làm gì?"

"Trước đó vài ngày tại hạ bị cừu nhân tập kích, suýt nữa đã mất mạng, may mắn có Mục Thiền muội muội cứu giúp, hiện đang dưỡng thương. Mấy hôm trước lạc đường trong Hồng Hoa Cung, đến nhầm nơi này, trùng hợp gặp được cô nương, vẫn nhớ mãi không quên —- một lòng muốn gặp lại cô nương một lần, không biết như thế nào cho phải, mới lợi dụng tiếng địch dẫn cô nương đi ra —-"

"Dường như ta không quen biết ngươi." Tần Mặc Phi cắt ngang lời hắn. "Chẳng lẽ hôm nay ngươi xuất hiện lúc này cũng là vì lạc đường?"

"Không, tại hạ là cố ý tìm đến cô nương —-" Tư Đồ An Nam nhìn thoáng qua Đường Vũ Tuyền mang theo mặt nạ đứng phía sau nàng, cổ họng nuốt vài cái. Hắn chỉ nghe Vu Mục Thiền nói Tần Mặc Phi đối nhân lãnh đạm, nhưng hắn đã duyệt qua vô số nữ nhân, cho dù nàng có lãnh đạm cỡ nào, chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được. Ai ngờ Tần Mặc Phi không hề nể mặt như thế, nói mấy câu làm người ta nghẹn họng thật sự, làm hắn nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

"Tìm ta, tìm ta làm gì?" Ánh mắt Tần Mặc Phi chống lại tầm mắt Tư Đồ An Nam. "Chẳng lẽ Tư Đồ công tử là muốn chỉ giáo ta một chút về âm luật?"

"A, không dám không dám, chín vị thánh nữ của Hồng Hoa Cung đều là người tinh thông âm luật. Ta chỉ là kẻ phàm phu, nào dám múa búa trước cửa Lỗ Ban(*) —-"

(*): chỉ những người kém cỏi mà thích khoe khoang, Việt Nam có câu 'múa rìu qua mắt thợ'

"Phàm phu? Kiếm pháp của công tử, cũng là của hạng phàm phu sao?" Khóe miệng Tần Mặc Phi nở nụ cười ý vị thâm trường: "Phụ thân ngươi Tư Đồ Thuần trên giang hồ là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, hổ phụ vô khuyển tử, nói vậy thiếu thành chủ, cũng sẽ không kém."

Bác An kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, kiếm pháp của thiếu gia nhà chúng ta tuy rằng còn chưa vượt qua lão thành chủ, nhưng cũng đã đạt tới bảy tám phần!"

"Bác An, ngươi lại nhiều chuyện!" Bác Văn cùng Bác Nhã đẩy hắn một cái. "Ngươi quên thiếu gia không cho ngươi nói lung tung rồi sao."

"Ta đang nói giúp thiếu gia, cũng không phải nói lung tung, sao lại không thể nói?"

"Hồng Hoa Cung luôn luôn kính trọng cường giả, nếu như thế, vậy hôm nay để ta xem một chút, công phu của Khôi Nham thành rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Nếu Tư Đồ công tử không ngại, có bằng lòng tỷ thí một trận với người đứng ở phía sau ta hay không?"

Tư Đồ An Nam bị nụ cười của nàng làm thần hồn điên đảo, không ngừng gật đầu, nhìn thoáng qua Đường Vũ Tuyền từ nãy đến giờ cũng chưa từng nói một câu, khiêm tốn lễ độ hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của vị cô nương này?"

"Vũ Tuyền là tùy tùng của ta, ngày thường làm việc luôn luôn đúng mực, Tư Đồ công tử không cần lo lắng, nàng sẽ không lấy mạng của ngươi."

"Sao có thể, ngươi khẳng định là công tử nhà chúng ta sẽ thất bại sao? Ta nói cho ngươi, lát nữa vạn nhất là nàng bị đánh cho — a!"

Lời Bác An còn chưa dứt, chợt thấy ngón trỏ tay trái đau đớn thấu tim, đau đến nỗi hắn hét to lên, cúi đầu nhìn, thì thấy ngón trỏ đã không còn bóng dáng, chỉ chừa lại một lỗ máu thật lớn ghê người.

Trong tay Tần Mặc Phi không biết khi nào có thêm một cây roi chín khúc(*). Nàng chầm chậm thu roi lại, rồi dùng khăn lau đi vết máu dính trên roi, hai tròng mắt yêu dã khẽ híp, lạnh lùng lên tiếng:

"Cẩu nô tài lắm mồm, nơi này, còn chưa tới lượt ngươi được phép nói. Nếu lại nhiều chuyện, lần sau, sẽ không chỉ lấy một ngón tay của ngươi đâu."

(*): cửu tiệt tiên, hình minh họa:

"Thiếu gia, thiếu gia!" Bác An ôm ngón tay kêu rên liên tục, Bác Văn vội vàng cầm khăn tay băng bó vết thương cho hắn.

Sắc mặt Tư Đồ An Nam biến đổi, chắp tay ôm quyền: "Nô tài nhà ta không hiểu chuyện, mạo phạm cô nương, cô nương chặt mất một ngón tay của hắn đã là khiển trách, thỉnh rộng lượng hơn, buông tha cho hắn!"

Tần Mặc Phi tỏ vẻ vô tội: "Ta nói muốn mạng của hắn khi nào? Thế nào, công tử đang đau lòng? Vậy cuộc tỷ thí này—-"

"Tại hạ đã đáp ứng với cô nương, tất nhiên sẽ làm được. Ta cùng vị Vũ Tuyền cô nương này chỉ mới quen biết, tuyệt sẽ không vì tư oán mà làm nàng bị thương. Nô tài này bình thường bị ta buông lỏng thành quen, cũng nên chịu chút giáo huấn, sau này phải biết khép miệng lại. Đến đây đi, ta sẽ nhường cô nương ba chiêu."

"Ha ha, công tử thật đúng là người nhân từ. Không cần, võ công của Vũ Tuyền tuy rằng không phải tuyệt thế, nhưng cũng không quá kém." Tần Mặc Phi nhìn Đường Vũ Tuyền một cái, điểm nhẹ cằm. "Vũ Tuyền, ngươi tỷ thí cùng hắn một chút đi, không bằng, dùng tay phải của ngươi."

Bác An sắc mặt trắng bệch đứng một bên run run, Bác Văn Bác Nhã cũng bị hành động vừa rồi của Tần Mặc Phi dọa sợ. Nữ nhân này, không hề dịu ngoan giống Vu Mục Thiền. Bất quá lời của nàng cũng thực kỳ lạ, cầm kiếm vốn không phải là tay phải sao?

Đường Vũ Tuyền gật đầu, cũng không nói nhiều, liền đổi kiếm qua tay trái, đi lên phía trước vài bước. Tư Đồ An Nam rút kiếm ra khỏi vỏ, thấy nàng vẫn đứng không nhúc nhích, liền nói: "Vũ Tuyền cô nương, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn!"

Lợi kiếm ra khỏi vỏ, cuốn vòng đâm tới trước ngực Đường Vũ Tuyền. Người nọ vẫn đứng đó không động đậy. Tư Đồ An Nam cả kinh, sợ nàng tránh không kịp thì sẽ bị kiếm của mình đâm chết, theo bản năng muốn thu chiêu, đã thấy trước mắt chợt lóe. Đường Vũ Tuyền đã lộn trên không trung, dừng ở phía sau mình. Nàng rất rút kiếm nhanh, đấm đến phía sau thắt lưng mình. Hai mắt sau mặt nạ cực kỳ bình tĩnh, ngọc lưu lý hình lá trên mái tóc cùng mã não màu đỏ đính trên mặt nạ va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tư Đồ An Nam dùng sức, uốn người vung kiếm, ngăn cản thế công mãnh liệt của nàng. Thân kiếm ép lên thân kiếm của nàng vẽ một vòng tròn, tiện đà mượn lực muốn chém cánh tanh của nàng. Đường Vũ Tuyền chỉ hơi nâng tay, để kiếm xẹt qua y phục, cuốn cổ tay đánh trường kiếm của Tư Đồ An Nam tung lên.

Thiết khí đánh nhau, từng tiếng keng keng lọt vào tai, chấn động làm mang nhĩ ong ong. Toàn bộ thân kiếm cũng không chịu khống chế mà rung dữ dội, khiến hổ khẩu(*) cũng phải tê dại.

(*) chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ

Chiêu thức này, như thế nào —-

Hắn vội vàng lui ra sau hai bước, dùng sức cầm trường kiếm cơ hồ muốn rời tay, hít sâu một hơi cứng rắn bổ tới.

"Thiếu gia cẩn thận a!" Bác Văn nhịn không được hô một câu, nghiêng người nhìn thấy ánh mắt Tần Mặc Phi lạnh lẽo, sợ tới mức lập tức ngậm miệng, hắn cũng không muốn bị chặt mất một ngón tay như Bác An đâu!

Đường Vũ Tuyền giơ kiếm đỡ thế công của hắn, bứt ra lui về sau. Tư Đồ An Nam nghênh kiếm tiến lên, lại thêm vài chiêu chém thẳng ngoan lệ, hoàn toàn là thế cứng đối cứng. Lưỡi kiếm không ngừng va chạm cùng một chỗ, mỗi một lần đánh đều khác vị trí, như là cố ý gây nên. Nét mặt Đường Vũ Tuyền vẫn là vân đạm phong khinh, không nhìn ra chút kích động nào.

Cánh tay bỗng hơi đau đớn, Đường Vũ Tuyền nhíu nhíu mày, xoay người nhảy lên ao sen, dừng trên một mảnh lá sen, tay trái cầm cánh tay phải. Tư Đồ An Nam theo đuổi không bỏ, phi thân cũng nhảy vào trong ao, dẫm lá sen nhằm phía Đường Vũ Tuyền.

Kiếm pháp Khôi Nham thành từ đầu tới đuôi đều là thế công ngang ngạnh hữu lực bá đạo, thích hợp nam tử sử dụng, chỉ cần dựa vào chiêu đánh liên tiếp vào lưỡi kiếm để là tê dại huyệt vị trên cánh tay đối phương, trong vòng ba năm chiêu thì có thể thủ thắng. Cho dù võ công Đường Vũ Tuyền có cao tới đâu, bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ tử. Cứ tưởng rằng một chiêu kia của nàng là kiếm pháp Khôi Nham thành, hiện tại xem ra, cũng chỉ là ngụy trang. Vốn định chỉ cần xuất một chiêu, liền có thể thắng được, ai ngờ Đường Vũ Tuyền bỗng ngẩng đầu, phóng kiếm trong tay, bay thẳng tới bụng dưới của mình. Tư Đồ An Nam kinh hãi, cuống quít nghiêng người tránh, túi hương bên hông bị kiếm phong đâm trúng, bùm một tiếng rơi vào nước ao.

Bên tai vang tiếng xé gió, Đường Vũ Tuyền đã vài bước nhảy đến trên bờ, kiếm phóng đi không biết đã trở lại tay nàng khi nào. Tần Mặc Phi nhìn Đường Vũ Tuyền đứng trước mặt, phát hiện cánh tay phải của nàng run nhè nhẹ, mâu quang trầm xuống, nâng tay cầm lấy. Đường Vũ Tuyền chợt run lên, quay đầu thấy rõ là Tần Mặc Phi, ngẩn người, trầm mặc cúi đầu.

"Tư Đồ đại ca! Các ngươi sao lại chạy đến chỗ này thế!"

Vu Mục Thiền dẫn theo vài nữ tì vội vàng chạy đến, nhìn thấy Bác An mặt mày thống khổ ôm tay máu chảy đầm đìa dựa vào cột, lại thấy Tần Mặc Phi lãnh nghiêm mặt đứng bên cạnh Đường Vũ Tuyền, vội vàng mở miệng: "Mặc Phi tỷ tỷ, mấy người bọn họ không phải là cố ý mạo phạm tỷ đâu! Ta sẽ dẫn bọn hắn đi ngay!"

"Mục Thiền muội muội, muội đừng lo lắng. Vừa rồi chúng ta chỉ tỷ thí thôi." Tư Đồ An Nam nhảy lên bờ, cong khóe miệng tra kiếm vào vỏ. "Vị cô nương này quả nhiên là hảo thân thủ, nếu là Tần cô nương tự mình xuất thủ, sợ là lại càng không dễ đối phó."

Tần Mặc Phi cười khẽ. "A, công tử khiêm tốn, công phu của Khôi Nham thành, không giống bình thường. So với trong tưởng tượng của ta, quả thật có chút mạnh hơn. Thì ra cá trùng(côn trùng) điểu thú(chim muông), chỉ vì có chút tài mọn, mới dám sinh ra vọng niệm(ý nghĩ ngông cuồng) cắn người."

Tư Đồ An Nam nhất thời không hiểu: "Lời này của cô nương là ý gì?" [mình cũng không hiểu~]

"Các ngươi tự tiện chạy đến Đệ Lục cung, quấy nhiễu tỷ tỷ, vốn là không đúng, sao còn cả gan tỷ thí với người của tỷ tỷ! Tư Đồ đại ca, ngươi tha cho Mục Thiền đi, đừng làm ta gặp rắc rối thêm nữa!" Vu Mục Thiền gấp đến độ dậm chân, chuyện này nếu để Đằng Như Yên biết, nhất định sẽ không cho bọn họ ở lại nữa.

"Vũ Tuyền, theo ta trở về."

Tần Mặc Phi không muốn phải nhiều lời nữa, xoay người liền vào cửa cung, Tư Đồ An Nam bước nhanh tiến lên.

"Cô nương —-"

Ánh mắt nhìn thấy tay trái rõ ràng bắt được cổ tay nàng, tầm mắt lóe lên một cái, lúc nhìn kỹ lại đã bắt vào khoảng không. Lúc hạ tay lại sẵn tiện lướt qua bên hông của nàng, trên tay chợt lạnh, một mảnh ngọc khuyết màu đỏ đã nằm trong lòng bàn tay.

Tư Đồ An Nam mỉm cười, nhanh chóng khép lòng bàn tay, lập tức giấu ngọc khuyết vào đai lưng.

Vu Mục Thiền còn đang ồn ào với mấy người kia, Bác An đau khổ không nói nổi, ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Nói là lợi hại, có thể lợi hại cỡ nào chứ! Ta thấy chẳng quá cũng chỉ có thế!"

"Tay ngươi đã mất một ngón, vẫn còn dám mạnh miệng như vậy?" Bác Văn nhịn không được lắc đầu. "Thật sự là không nhớ kỹ giáo huấn."

"Tốt lắm, các ngươi không cần ồn ào nữa. Mục Thiền muội muội, là chúng ta thất lễ, hiện tại sẽ trở về với muội."

"Thiếu gia, ngài không phải muốn tìm người nọ sao?"

Trên mặt Tư Đồ An Nam là nụ cười tràn đầy tự tin: "Ta tự nhiên có biện pháp, làm nàng tới tìm ta."

---

Tần Mặc Phi cho nữ tỳ lui xuống, kéo Đường Vũ Tuyền vào phòng, bất an khó hiểu làm cho nàng buồn bực không thôi, không biết là bị làm sao vậy?

Đường Vũ Tuyền vẫn luốn giống trước kia, cung kính đứng phía sau nàng, chẳng nói chẳng rằng.

"Cánh tay của ngươi, đau không?" Tần Mặc Phi bình tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, híp mắt nhìn chằm chằm Đường Vũ Tuyền, con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì.

Đường Vũ Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, buông ánh mắt, bộ dạng luôn luôn vâng lời này của nàng làm Tần Mặc Phi thấy càng thêm nôn nóng, nàng quắc quắc ngón tay, trầm giọng nói: "Lại đây."

Người nọ chưa kịp đi đến trước mặt, Tần Mặc Phi đã vươn cánh tay cầm lấy tay phải của nàng, thô lỗ kéo đến bên người.

Cánh tay này mười năm trước từng vì cùng tranh đấu với Quan Thủy Manh và Đằng Như Yên mà bị gãy, sau được Giản Khuynh Mặc trị liệu, mới có thể khỏi hẳn. Chỉ là trên cánh tay có để lại khe nứt, trong vòng mấy năm không thể chịu nổi trọng kích, nên nàng phải dùng tay trái sử kiếm, thế nhưng võ công so với lúc trước, lại càng tốt hơn.

Từ nhỏ Đường Vũ Tuyền thiên tư thông minh, ngộ tính võ công rất cao.Trận tỷ thí vừa rồi chỉ là nhất thời nảy lòng tham, thử Tư Đồ An Nam, đồng thời, cũng là muốn thử Đường Vũ Tuyền. Tần Mặc Phi muốn biết, Đường Vũ Tuyền có thực sự nằm trong phạm vi mình toàn quyền khống chế hay không.

Nàng áp chế đau ngâm, cùng với sự run rẩy của cánh tay phải đều chứng thật suy đoán của Tần Mặc Phi. Đường Vũ Tuyền từ đầu tới cuối, đều chưa từng lừa gạt nàng, mặc dù là khiến nàng chịu đau đớn từ vết thương cũ, nàng cũng sẽ không hề phản kháng.

Chính là rõ ràng chiếm được kết quả mình muốn, vì sao vẫn cảm thấy tức giận? Ánh mắt mang theo tia tức giận của Tần Mặc Phi quét lên quét xuống quanh thân Đường Vũ Tuyền một lần. Đường Vũ Tuyền muốn né tránh nên dời ánh mắt đi nơi khác. Nhất thời hai người vào thế giằng co.

Mặt nạ trên mặt bị tháo xuống, lộ ra khuôn trắng bệch cùng vầng trán thấm đẫm mồ hôi lạnh của nàng. Tần Mặc Phi hừ lạnh một tiếng: "Không phải ngươi không đau sao?"

Mới vừa rồi chỉ có đau đớn, hiện tại bị Tần Mặc Phi siết chặt, máu trong cánh tay như tắc nghẽn dồn lại một chỗ, làm cho nàng khắc chế không được run run, ngay cả nhấc tay lên cũng làm không được.

Ánh mắt nàng ảm đạm, nhíu mi cắn môi: "Thực xin lỗi –"

Tần Mặc Phi nhìn chằm chằm Đường Vũ Tuyền trong chốc lát, khí lực trên tay dần nhẹ hơn, nàng buông tay Đường Vũ Tuyền ra.

"Ngươi đi ra ngoài đi. Lần sau, cẩn thận chút, nếu là không được, không cần cố chống đỡ."

Đường Vũ Tuyền hơi nhíu mày, siết chặt nắm tay, cúi đầu hành lễ, rồi cầm kiếm đi ra ngoài. Nàng ôm cánh tay phải quay đầu nhìn nhìn cửa phòng Tần Mặc Phi đã đóng chặt, có chút ảo não. Là cánh tay phải yếu ớt này, làm nàng tức giận không thôi sao?

Phương pháp duy nhất ở lại bên người nàng, chỉ có làm cho bản thân trở nên ngày càng mạnh hơn mới được —-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net