Chương 90 - Khúc mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, một bóng dáng mảnh mai đang đứng bên vách núi đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng giương mắt tò mò nhìn nhưng bông tuyết không ngừng rơi xuống, vươn tay cẩn thận đón lấy, thấy bông tuyết tan thành nước trong lòng bàn tay, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi thở tươi mát. Nàng tùy ý ngồi xuống một tảng đá gần đó, đung đưa hai chân, ngắm nhìn những bông tuyết kia lần lượt rơi xuống vực sâu không đáy phía trước.

Trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một đóa mai hồng, nàng ngẩng đầu, bên người nhiều thêm một người mang mặt nạ bằng đồng, tay áo trái trống không phất phơ trong gió.

"Ảnh Tử."

Nàng nhẹ giọng gọi tên của người đó.

Khóe miệng Ảnh Tử nhếch lên nụ cười, nàng ngồi xổm xuống, ôn nhu xoa má của nàng: "Ngồi trên tảng đá không biết lạnh à?"

"Không lạnh. Tuyết nơi này, rất đẹp."

"Ừ." Ảnh Tử gật gật đầu: "Vũ Tuyền, sau khi tuyết ngừng, thì theo ta xuống núi nhé."

"Xuống núi? Xuống núi đi đâu?"

"Đi tìm người ngươi vẫnluôn trốn tránh." Xuyên qua mặt nạ lạnh lẽo, ánh mắt Ảnh Tử ôn nhu nhìn nữ tử đang cầm đóa mai hồng. "Đi gặp Tần Mặc Phi."

"Tần Mặc Phi?" Đường Vũ Tuyền lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong đầu nàng hiện lên một đoạn ký ức ngắn, lập tức lại biến mất không thấy.

"Ta không nhớ nàng."

"Ngươi không nhớ, nhưng lòng của ngươi lại nhớ rõ." Ảnh Tử cất giọng cưng chiều, trong ngữ điệu đều là ôn nhu. Một năm, trừng phạt đối với nàng ta như vậy là đủ rồi. Đã đến lúc trả lại Đường Vũ Tuyền cho Tần Mặc Phi rồi.

Tuy Đường Vũ Tuyền đã phong kín tất cả quá khứ, quên hết, tinh thuần giống như nhưng bông tuyết trắng phiêu bồng giữa ngọn núi này, nhưng Ảnh Tử biết, nàng cũng không vui vẻ. Cùng mình ẩn cư trên núi này hơn ba trăm ngày đêm, Ảnh Tử chưa bao giờ thấy Đường Vũ Tuyền cười cả. Nàng đang trốn tránh những ký ức làm nàng đau khổ kia, nàng đang trốn tránh sự quan tâm đối với Tần Mặc Phi, trong lòng nàng có một nút thắt mãi mãi không thể tháo gỡ.

Ngày ấy ở Khôi Nham thành, nhìn thấy Đường Vũ Tuyền bị tra tấn đến hấp hối, Ảnh Tử đau lòng cùng cực. Nàng hận Tư Đồ Thuần tàn nhẫn, hận Tần Mặc Phi sơ suất, càng hận những kẻ đã tổn thương Đường Vũ Tuyền. Nàng dùng một cánh tay trả giá, khiến Tư Đồ Thuần trọng thương, cũng đổi về cái mạng của Đường Vũ Tuyền.

Trong lúc hôn mê, Đường Vũ Tuyền vẫn luôn thì thào gọi tên Tần Mặc Phi. Ảnh Tử không biết nàng đã làm thế nào có thể gắng gượng kéo thân tàn để về đến Ngự Kiếm sơn trang, trở lại bên cạnh Tần Mặc Phi. Nàng nhìn người nọ đứng dưới ánh lửa lay lắt, chịu đựng Tần Mặc Phi lạnh lùng cùng trách cứ mà phẫn nộ đến siết chặt tay.

Tần Mặc Phi không có giữ lời hứa sẽ bảo vệ Đường Vũ Tuyền, người như vậy căn bản không có tư cách có được nàng ấy. Cho nên Ảnh Tử làm một quyết định ích kỷ, dùng cách giả chết, và trong lúc Tần Mặc Phi hoảng hốt tâm như tro tàn, mang Đường Vũ Tuyền đi trước mắt nàng ta. Nàng cho Đường Vũ Tuyền uống thuốc, giúp Đường Vũ Tuyền chữa thương. Ốm đau sẽ khỏi, vết thương cũng sẽ lành, nhưng Ảnh Tử không thể chữa khỏi vết thương lòng của nàng được.

Những đêm khuya khoắt, Đường Vũ Tuyền thường hay mơ thấy cảnh bị Tần Mặc Phi vứt bỏ, lần lượt chứng kiến bóng lưng của người nọ quay đi, sau đó lại tuyệt vọng thét to. Cũng chỉ có vào ban đêm, Ảnh Tử mới có thể nhìn thấy những giọt nước mắt yếu ớt của nàng. Đã quen im lặng, cho nên Đường Vũ Tuyền không nói gì cả, nhưng Ảnh Tử biết, Đường Vũ Tuyền vẫn đều đang tìm một chỗ dựa, một người có thể cho nàng cái ôm an toàn, một người có thể cho nàng cảm giác ấm áp. Và người kia không phải là mình.

Có lẽ ngay cả Đường Vũ Tuyền cũng không biết, mình là người hiểu nàng nhất trên đời này. Mỗi nhất cử nhất động của nàng, mỗi cái nhăn mày của nàng, lúc nào cũng có thể tác động đến tâm tình Ảnh Tử.

Giống như Tần Mặc Phi đối với nàng vậy.

Vì một kẻ lãnh khốc mà độc sấm đầm rồng hang hổ, vì một kẻ vô tình mà hao phí mấy năm chờ đợi. Ảnh Tử cảm thấy Đường Vũ Tuyền thật khờ.

Nhưng kẻ ngốc trong thiên hạ này làm sao chỉ mình nàng đâu.

Cho nên chỉ cần có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc, chuyện gì cũng thành không sao cả.

---

"Sư phụ."

Hạ Hiệp Miên cung kính chào đón, hành lễ với Phụ Nhân mặc áo bào tro trước mặt: "Nàng kia hôm nay thế nào rồi ạ?"

Phụ Nhân gật gật đầu: "Thần ngưng tâm tĩnh, mới có thể ổn. Một năm này, nàng thay đổi rất nhiều."

Hạ Hiệp Miên nhún nhún vai, ma đầu giết người không chớp mắt còn nhiều mà, sư phụ thật là thiên vị nàng ta. Tốn nhiều sức lực như thế giúp nàng ta, nhận làm đồ đệ, còn mang nàng ta đến Bách Lý tự thanh tu nữa chứ. Mà nữ nhân kia so với hồi mới tới quả nhiên an tĩnh hơn rất nhiều. Không có nổi điên đập phá đủ thứ, cầm roi quất lung tung nữa.

Phật pháp thi nhất hựu thi chúng, bồ tát độ tự canh độ nhân(*). Cho nên người người đều nói y tiên Sở Đình Nhan là người có tâm Bồ Tát. Có tâm có tài biết hành y, cũng đều là học được từ sư phụ. Có lẽ là có thần giao cách cảm với sư phụ, nàng cũng từng gặp Tần Mặc Phi một lần, khi đó khuyên nhủ, Tần Mặc Phi lại không nghe. Tới giờ, chỉ còn nỗi hối hận vô cùng vô tận.

(*) '佛法施一又施众, 菩萨度自更度人' –  mình không hiểu lắm, mong có cao nhân đến giúp đỡ~

Thế gian này luôn vó vài người ngu xuẩn, mất đi rồi mới biết quý trọng. Sư phụ để nàng ta ở lại chỗ này, là từ bi, cũng là tàn nhẫn. Đối với một người đã chết tâm mà nói, mỗi một ngày còn sống đều là tra tấn.

"Người tính khi nào thì thả nàng ta đi, chúng ta phải cùng đi sao?"

Sở Đình Nhan cười khẽ: "Cần một cơ hội."

"Cơ hội?" Hạ Hiệp Miên kinh ngạc: "Sư phụ, có phải người đã tính ra được cái gì không?"

"Thời cơ đến, ngươi tự khắc sẽ biết."

"Khó trách người muốn nhốt Tần Mặc Phi." Hạ Hiệp Miên nói thầm một câu: "Đúng rồi, cô nương kia lại tới nữa, đang ở ngoài cửa chờ đấy ạ."

"Nếu đã đến đây, thì cho nàng vào đi."

"Dạ, để con đi dẫn nàng vào." Hạ Hiệp Miên lên tiếng trả lời, vội vàng đi ra ngoài. Khó lắm mới có người còn nhớ ma đầu kia, một năm luôn dành thời gian đến thăm.

"Đợi lâu không, Diệp cô nương. Cô nương có thể vào thăm nàng rồi."

Hạ Hiệp Miên mở cửa, đón Diệp Thanh Vũ vào: "Từ nơi này đi thẳng sẽ tới phòng của nàng. Cô nương từng tới, hẳn là còn nhớ rõ."

Diệp Thanh Vũ gật gật đầu: "Cám ơn, xin thay ta chào hỏi sư phụ cô."

"Được."

Nàng băng qua đình viện, theo đường cũ, đến trước cửa phòng thì dừng lại, gõ nhẹ ba tiếng, biết sẽ không có người đáp lại, liền tự mình đẩy cửa mà vào.

Người trong phòng đưa lưng về phía của, im lặng ngồi trên đệm cói, nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở mắt.

"Ngươi đã đến rồi."

"Ừm. Ta đến thăm ngươi." Diệp Thanh Vũ đến bên cạnh Tần Mặc Phi: "Ngươi — vẫn còn chờ sao?"

Tần Mặc Phi cười, nụ cười kia từ lâu đã không còn nhìn ra buồn vui.

"Ta cũng không biết." Ánh mắt nàng đầy sự mờ mịt: "Sư phụ muốn ta ở đây tẩy trừ những tội lỗi mình gây ra, muốn ta dập tắt tất cả thù hận. Người nói nếu ta thành tâm, tẩy sạch được một thân đầy máu tanh này, thì cơ hội sẽ đến một lần nữa. Nhưng ta đã không biết ta đang đợi chờ cái gì nữa rồi."

"Ngươi tin tưởng nàng còn có thể xuất hiện sao?"

"Nếu có thể, ta tình nguyện tin rằng nàng còn có thể xuất hiện." Tần Mặc Phi nhẹ giọng trả lời. Nếu có thể làm lại từ đầu, thì tốt biết mấy. Nhưng tất cả đều đã định, trong sự cố chấp chủa nàng, đều thành kết cục đã định.

Đường Vũ Tuyền sẽ không trở về, nàng cũng sẽ không có cơ hội để hiểu cái gì là yêu nữa.

Có lẽ Sở Đình Nhan nói như vậy là vì để nàng sống, có lẽ là vì kiềm chế nàng, không để nàng làm hại giang hồ. Nhưng nàng biết rõ, trong lòng vẫn giữ một tia hy vọng, nguyện ý nghe theo Sở Đình Nhan ở lại nơi cửa Phật lượn lờ sương khói này, chờ một kết cục vĩnh viễn không thể thành hiện thực ấy.

Diệp Thanh Vũ than nhẹ, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng trầm mặc theo. Oán và hận đối với Tần Mặc Phi, đã tan thành mây khói từ lúc Đường Vũ Tuyền chết đi rồi. Yêu cùng hận đều không có đúng sai, Tần Mặc Phi chỉ là lựa chọn cách thức sai lầm để bảo vệ tình yêu của mình mà thôi. Nàng hiểu sự đau khổ của Tần Mặc Phi lúc này.

Nếu Đường Vũ Tuyền còn sống, cũng nhất định hy vọng Tần Mặc Phi có thể sống tốt.

"Sóc Nguyệt khỏe không?"

"Ừ, dạo này mọi người đều bình an vô sự, cũng không có chuyện gì lạ xảy ra cả. Từ sau khi ngươi quy ẩn, trên giang hồ cũng không nghe thấy tin tức gì cả. Dường như chuyện một năm trước đã bị chôn vùi."

"Chuyện trước kia, là ta không đúng. Mong ngươi thay ta xin lỗi nàng." Tần Mặc Phi hít sâu một hơi, từ tay áo lấy ra một vật. Đó là thứ duy nhất Đường Vũ Tuyền để lại cho nàng.

Diệp Thanh Vũ giật mình, gật đầu. Tần Mặc Phi vốn là người không biết xin lỗi, cũng chưa bao giờ nhận mình sai. Một năm này, sự sắc bén cùng sát khí trên người nàng, vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng đã sớm biến mất không thấy, làm cho Diệp Thanh Vũ cảm thấy thực xa lạ. Là Sở Đình Nhan thay đổi nàng, hay là thời gian đã thay đổi nàng?

Dây tua màu đỏ trải qua năm tháng đã nhạt màu đi bớt, có vài chỗ còn bong nút tết ra, chỉ có mặt hồ lô và vẫn sáng bóng như trước. Tần Mặc Phi đã đổi dây tua, tận lực làm cho nó giống như cũ. Nàng có thói quen vuốt mặt hồ lô, đầu ngón tay chạm phải sự lạnh lẽo của hồ lô, như là hơi thở của nàng còn ở bên người.

Cho dù thời gian trôi qua đã lâu, Tần Mặc Phi vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, Đường Vũ Tuyền mặc gả y ở trong mắt nàng cỡ nào xinh đẹp kinh người. Sự dịu dàng của nàng, nét điềm đạm của nàng, vẻ nhu tình của nàng, đều trôi xa theo dòng sóng gợn trên mặt hồ ngày đó, cũng mang trái tim Tần Mặc Phi đi luôn.

Nàng cầu nguyện vô số lần, sám hối vô số lần, đều không thể gọi Đường Vũ Tuyền trở về. Nỗi đau này luôn quanh quẩn trong ngực Tần Mặc Phi, từ tê tâm liệt phế đến đau âm ỉ, len lỏi vào từng khớp xương trong người, đan thành một cái lưới lớn, vây chặt nàng bên trong. Sau đó từ từ lan ra nỗi trống trải cùng tiếc nuối.

Đó là chỗ trong trong tâm hồn nàng vĩnh viễn không thể bổ khuyết, mà thẳng đến khi Đường Vũ Tuyền rời đi nàng mới hiểu được.

Có đôi khi nàng cũng sẽ chợt cảm thấy tất cả đều là mơ, chỉ cần tỉnh dậy, thì sẽ trở về với hiện thực, hiện thực vẫn còn có Đường Vũ Tuyền bồi bên cạnh. Nhưng mỗi khi nàng mang theo mong chờ mà mở mắt ra, bên gối luôn là khoảng trống không lạnh lẽo.

"Trễ rồi, ngươi về đi. Sóc Nguyệt không thấy ngươi, nhất định sẽ lo lắng." Giọng nói của Tần Mặc Phi vẫn rất nhẹ: "Cám ơn ngươi đã tới thăm ta." Nếu nàng sớm hiểu ra, có lẽ cũng có thể hạnh phúc giống như Diệp Thanh Vũ bây giờ.

"Ta biết. Ngươi đây, cũng nên chăm lo cho bản thân thật tốt. Ta nghĩ, đây cũng là hy vọng của Vũ Tuyền." Diệp Thanh Vũ đứng lên: "Mặc Phi, tất cả đều đã qua, nếu có thể, ta cũng hy vọng ngươi có thể làm lại từ đầu. Đừng sống trong quá khứ để tra tấn mình nữa."

Tần Mặc Phi không nói gì, dường như lại lâm vào trầm tư. Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa phòng, chần chờ chốc lát mới xoay người đi ra ngoài. Được mấy bước thì gặp Hạ Hiệp Miên từ khúc cua đi ra.

"Diệp cô nương, muốn về à?"

"Đúng vậy. Làm phiền Hạ cô nương và Sở sư phụ lo lắng chiếu cố nàng."

"Nói gì vậy, sư phụ là người thiện tâm, cũng có duyên với nàng nên mới giúp nàng. Hết thảy đều là tùy duyên, cô nương không cần nói lời cảm tạ. Ta đưa cô đi ra ngoài."

Bầu trời bên ngoài đã nhuộm màu vàng óng ánh. Trên dãy núi đằng xa như được tô điểm màu vàng của tịch dương. Hạ Hiệp Miên tiễn bước Diệp Thanh Vũ, đang định đóng cửa lại, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net