Chương 91 - Trầm luân [Chương cuối]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mách nhỏ: các bạn có thể vừa đọc vừa nghe bài "Thiên hạ vô song" của Trương Lượng Dĩnh]

Ngoài phòng tuyết dần tan, rêu xanh trên tường viện dần hiện ra. Trên mái hiên vẫn còn mấy mũi băng, nước từ đó nhiễu xuóng, nện lên thềm đá.

Tần Mặc Phi nắm mặt ngọc trước ngực, muốn dùng đầu ngón tay ấm áp sưởi ấm hồ lô. Rốt cuộc mình còn phải đợi ở đây bao nhiêu năm nữa, một năm, hai năm, ba năm, hay là cả đời?

Có lẽ đã không còn ý nghĩa gì nữa . Lòng của nàng đã hoàn toàn an tĩnh, nếu không cho bản thân một lý do, Tần Mặc Phi không biết chính mình còn có thể làm gì nữa. Cái gọi là làm lại từ đầu theo lời Diệp Thanh Vũ, nàng không thấy hy vọng, cũng không nắm bắt rõ ràng. Tựa như nàng không biết nên làm thế nào mới có thể quên Đường Vũ Tuyền.

Thôi, không quên được, thì cứ nhớ cả đời vậy. Dù sao đây cũng là mình nợ nàng, không biết nên bù đắp như thế nào, liền vĩnh vĩnh viễn viễn nhớ kỹ. Cho dù tất cả mọi người đều quên, nàng vẫn muốn nhớ mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười mỉm, khắc sâu nàng trong tim mình.

Chẳng sợ đổi lấy là ngày càng nhiều tuyệt vọng.

Cốc cốc cốc.

Từ cửa vang lên ba tiếng gõ nhẹ.

Lúc này, còn ai đến nữa đây? Tần Mặc Phi thu hồi ánh mắt mờ mịt, nhìn sang cánh cửa gỗ sơn đỏ kia. Cửa phòng chậm rãi mở ra, ánh chiều tà nháy mắt tỏa khắp phòng, làm căn phòng âm u sáng hẳn lên, cũng làm mắt nàng nhói lên. Căn phòng chợt sáng lên, Tần Mặc Phi theo bản năng giơ tay che mặt lại, mặt mày hoảng hốt khi trông thấy một bóng dáng đơn bạc.

Nàng kia mặc áo lông chồn, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, tết 3 bím nhỏ bên tai, trên trán đeo dây bạc đính ngọc lưu ly cùng mã não đỏ vòng qua sau đầu. Màu đỏ thì trơn bóng như đậu tương tư, màu trắng thì trong sáng như bông tuyết rơi trên tóc nàng. Mà trên cổ tay buông bên người nàng, lộ ra một vòng bạc chạm rỗng, trên vòng tay đó, có khắc hoa văn, là hình điệp luyến hoa.

Đó là cách ăn mặc vừa lạ vừa quen trong trí trí nhớ phủ đầy bụi, đó là nỗi tiếc nuối chỉ có thể hoài niệm không thể tái kiến mãi khắc sâu trong lòng nàng.

Mang vòng tay này, về sau, ngươi chính là người của Tần Mặc Phi ta, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, bao gồm ta. Nhưng nếu có ngày ngươi phụ ta, cũng đừng trách ta không niệm tình cũ.

Đường Vũ Tuyền, ngươi chỉ có thể là của ta.

Lời nói năm đó quanh quẩn bên tai, Tần Mặc Phi ngơ ngác nhìn mặt nàng, trái tim như bị chụy nện phải đau kịch liệt. Vòng tay kia từng là gông xiềng mà bản thân đã đeo cho Đường Vũ Tuyền, khóa trên cổ tay nàng. Nàng đã ích kỷ nhường nào, bá đạo nhường nào, muốn thân thể của nàng ấy, muốn cả lòng của nàng ấy. Lại keo kiệt không cho nàng một chút đáp lại, dùng quyền lợi Đường Vũ Tuyền cho để mà tổn thương nàng.

Rõ ràng Đường Vũ Tuyền đã rời đi lâu như vậy, vì sao hôm nay từng dòng ký ức ngắn ngủi đều hiện rõ mồn một như vậy. Đây là ảo giác sao? Nhưng tại sao lại cảm thấy người trước mắt quen thuộc đến thế?

Đầu ngón tay Tần Mặc Phi run run, chống tay đứng lên, hai mắt bàng hoàng vọng tiến vào cặp mắt thâm thúy kia.

"Ngươi là ai?"

Tần Mặc Phi mấp máy môi, cổ họng khàn khàn, người trước mặt cũng không trả lời, chỉ im lặng đứng đó. Hàng mi tinh tế dưới ánh chiều tà rung động như cánh bướm nhẹ chớp lên.

Vì thế nàng chậm rãi bước tới cửa, đến gần thân ảnh gầy gò tựa như ảo mộng kia. Cơn gió lạnh thổi tới, phất bay góc áo người nọ, cũng phất tung mái tóc Tần Mặc Phi lên.

Chẳng lẽ là mình tương tư thành tật, sinh ra ảo giác? Nhưng ảo giác này, lại tốt đẹp như vậy— mặc dù chỉ là một giấc mơ, Tần Mặc Phi cũng hy vọng mình đừng tỉnh lại quá nhanh. Bởi vì cuối cùng, nàng đã có thể thấy mặt Đường Vũ Tuyền trong mơ rồi.

Chậm rãi nâng đầu ngón tay run run lên, Tần Mặc Phi t không dám nháy mắt nhìn người trước mặt chằm chằm, sợ rằng mình sơ sẩy một cái, trước mặt hết thảy sẽ biến mất không thấy. Nàng giơ tay, từng chút một, đầu ngón tay trắng bệch cách gò má người ấy ngày càng gần, ngay khi sắp chạm được bỗng ngừng lại tức thì.

Tần Mặc Phi đang sợ hãi, nàng chưa bao giờ sợ hãi như thế. Sợ hãi cùng mong nhớ giờ khắc này lại ập đến mãnh liệt như thế. Đường Vũ Tuyền trước mặt như là viên ngọc lưu ly dễ vỡ, hoặc như bọt biển mỏng manh dưới ánh mặt trời, nàng mơ hồ cảm thấy khi đầu ngón tay hạ xuống, ảo giác quá mức tốt đẹp kia sẽ mục nát ngay tức thì. Nhưng trong lòng lại có dục vọng mênh mông thúc đẩy nàng, giục nàng đi vuốt ve gương mặt đã hiện lên vô số lần trong đầu kia.

Ngón tay cuối cùng cũng chạm xuống một cách cực kỳ nhẹ nhàng. Khi đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, Tần Mặc Phi ngạc nhiên mở to hai mắt.

"Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai?"

Nàng lầm bầm lầu bầu nói, nội tâm ngày càng dao động mãnh liệt, lòng bàn tay vuốt ve gò má của nàng, khi trượt xuống cần cổ thì chạm phải một mảnh ấm áp. Tần Mặc Phi bỗng nhiên ý thức được, không phải mình đang gặp ảo giác, mà đó là Đường Vũ Tuyền chân chân thật thật.

Trong nháy mắt, sương mù phủ đầy hốc mắt, Tần Mặc Phi gắt gao nhìn mặt Đường Vũ Tuyền, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Vầng sáng chói mắt phía sau nàng chiếu thẳng mắt Tần Mặc Phi, khuôn mặt thanh tú lay động trong quầng sáng cam kia, mà hơi thở của nàng xuyên qua thời gian, một lần nữa quanh quẩn bên người, như là đã qua mấy đời.

"Vũ Tuyền, là ngươi sao, thật là ngươi sao?" Tần Mặc Phi run rẩy cả người, nàng nâng hai tay ôm lấy mặt Đường Vũ Tuyền, sau khi xác định Đường Vũ Tuyền còn sống, thì ôm chầm lấy nàng, thật chặt, sợ rằng nàng lại bị ai cướp đi mất. Lồng ngực chạm đến vật mềm mại, bên tai cảm nhận được hơi thở ấm áp, luôn nhắc nhở với Tần Mặc Phi rằng tất cả này đều là sự thật, không phải ảo giác. Sau một năm, Đường Vũ Tuyền của nàng đã xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa.

Tần Mặc Phi dùng hết toàn lực ôm Đường Vũ Tuyền, dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm tay chân lạnh ngắt gì gió tuyết của nàng, hận không thể đehòa nàng vào trong thân thể mình, không chừa một khe hở nào.

Sở Đình Nhan không có lừa nàng.

"Vũ Tuyền — ta biết là ngươi — ta nhất định sẽ không nhớ lầm — thật sự là ngươi —Xin lỗi — Thật xin lỗi, là ta không bảo vệ ngươi tốt. Có phải là ngươi hận ta, cho nên mới để ta nghĩ rằng ngươi đã không còn trên đời này hay không?"

Nàng nghẹn ngào, lắp bắp kể lể với Đường Vũ Tuyền: "Nhưng ngươi có biết hay không, mỗi ngày, mỗi ngày ta đều ở nơi này chờ ngươi –"

Đường Vũ Tuyền chỉ im lặng để nàng ôm, không phản kháng, cũng không đáp lại. Nàng đánh giá hết thảy trong phòng, hai mắt đầy nghi hoặc, khi nghe thấy Tần Mặc Phi lần lượt gọi tên mình thì dần trở nên trong suốt.

"Vũ Tuyền, sao ngươi lại không nói lời nào?" Tần Mặc Phi đỡ vai nàng, cọ lên hai má nàng, trong mắt còn đọng lệ nóng. Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt mờ mịt của Đường Vũ Tuyền, sợ hãi không kiềm được: "Ngươi, ngươi không nhận ra ta sao?"

Đường Vũ Tuyền chỉ trầm mặc nhìn Tần Mặc Phi, một giây, hai giây, ba giây, bỗng nhiên nhào tới, dùng sức cắn lên xương quai xanh của nàng.

Đau đớn kịch lên từ xương quai xanh lan tràn ra, Tần Mặc Phi cơ hồ có thể cảm nhận được răng nanh của nàng găm vào xuống, cùng với sự mềm mại của đôi môi nàng dán trên da thịt. Càng đau đớn, lại càng làm nàng hiểu, tất cả này đây đều là sự thật. Cho nên nàng vẫn ôm chặt Đường Vũ Tuyền, cắn răng để nàng ấy ra sức cắn, không rên một tiếng nàng.

Răng nanh cắn xé da thịt, máu nóng lập tức tràn ra khắp miệng, vừa nhọt vừa tanh. Đường Vũ Tuyền nhắm mắt lại, miệng vẫn không nhả ra, như là muốn dùng hết sức mình, cắn đến nỗi trên trán Tần Mặc Phi thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Ta nhận ra ngươi. Ngươi là Tần Mặc Phi."

Không biết qua bao lâu, đau nhức trên xương quai xanh giảm bớt, môi của nàng rời khỏi vết thương, để lại cảm giác vừa ẩm ướt vừa đau đớn. Làm cho Tần Mặc Phi thất vọng mất mát.

Đường Vũ Tuyền tựa trán lên vai nàng, sâu kín nói: "Ta hận ngươi –"

"Ta biết."

Tần Mặc Phi cười khổ đáp, sao nàng có thể không biết cho đợi? Mình chính là người nàng muốn quên, cũng là người mà đời này nàng hận nhất. Nếu không phải vì Đường Vũ Tuyền, Tần Mặc Phi vĩnh viễn cũng không cảm nhận được sự đau khổ khi bị vứt bỏ. Nàng kéo thân thể đầy thương tích trở về, là vì muốn cho mình tận mắt thấy nàng chết đi. Đó là sự trả thù lớn nhất của Đường Vũ Tuyền đối với mình, nàng dùng cách tổn thương mình để trả thù Tần Mặc Phi. Nàng muốn bản thân khắc ghi nàng trong lòng, mãi mãi cũng không thể nào quên.

"Vũ Tuyền –" Tần Mặc Phi đỡ vai của nàng, nâng cằm nàng lên, thì thấy gương mặt tái nhợt kia đã long lanh nước mắt.

"Ta hận ngươi — ta hận ngươi –" Đường Vũ Tuyền nhìn chằm chằm hai mắt của Tần Mặc Phi, luôn miệng lặp lại, mang theo nỗi tuyệt vọng sâu sắc: "Ta hận ta không thể quên ngươi, ta hận ta còn yêu ngươi –"

"Xin lỗi — xin lỗi mà –" Tần Mặc Phi khóc, nàng hôn hai mắt Đường Vũ Tuyền, hôn lên những giọt nước mắt chua xót trên mặt nàng: "Ta xin lỗi, cuối cùng ta vẫn làm ngươi khổ sở —cuối cùng ta vẫn tổn thương ngươi... Hãy để ta bù đắp, hay cho ta cơ hội để bù đắp, được không–"

Nàng ôm thân mình gầy gò sát vào người mình, hai tay vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi, nghẹn ngào nói bên tai nàng: "Ta yêu ngươi."

Đường Vũ Tuyền giật mình, không thể tin mà nhìn Tần Mặc Phi.

"Ta yêu ngươi, cho tới nay, người ta luôn thích nhất, yêu nhất đều là ngươi. Ta xin lỗi, là lỗi của ta, mãi cho đến hiện tại mới nói cho ngươi." Tần Mặc Phi hít sâu một hơi, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên mái tóc nàng: "Ta biết ngươi hận, vậy hãy phạt ta bồi thường cho ngươi cả đời đi. Tâm của ta, cơ thể của ta, đều cho ngươi, mặc cho ngươi xử trí. Chỉ xin ngươi, đừng rời bỏ ta nữa –"

Đường Vũ Tuyền mờ mịt, run run môi: "Lời ngươi nói, đều là thật ư?"

"Là thật, đều là thật." Tần Mặc Phi quyến luyến cơ thể mềm mại của nàng, ngón tay trượt xuống cầm tay nàng, đan với năm ngón tay của nàng. Như là phải làm vậy, thì có thể lại lần nữa trói chặt vận mệnh các nàng với nhau vậy.

"Vũ Tuyền, ta yêu ngươi."

Từ nay về sau, nàng sẽ dùng tất cả những gì còn lại trong sinh mệnh này để yêu nàng.

Đường Vũ Tuyền tựa vào cần cổ Tần Mặc Phi, trái tim chết lặng dần dần ấm trở lại. Nàng chần chờ vươn tay, dùng lực ôm Tần Mặc Phi lại, nước mắt làm ướt bả vai của nàng.

Rõ ràng là hận nàng, rõ ràng là không muốn tha thứ cho nàng, nhưng vì sao vừa mới gặp lại nàng thì vẫn cảm thấy đau lòng? Vì sao thấy nàng mất đi vẻ kiêu ngạo ngày xưa vẫn cảm thấy khổ sở? Vì sao còn có thể vì từng câu từng chữ của nàng mà dao động?

Ảnh Tử nói đúng . Trí nhớ của nàng có thể xóa bỏ hình bóng nàng ấy, nhưng lòng của nàng sẽ vĩnh viễn khắc ghi nàng ấy.

Nếu Tần Mặc Phi là kiếp số mà cuộc đời này nàng không thể độ qua, vậy thì hãy để nàng vĩnh viễn trầm luân đi.

[Toàn văn hoàn]

-------

Editor có lời muốn nói: Vậy là sau hơn 17 tháng, bộ truyện Phong hoa tuyết.Nguyệt vũ cũng đã đi đến hồi kết, và cũng là bộ thứ tư mình xếp chữ hoàn~ (۶* 'ꆚ')۶''

Đây thực sự là một bộ truyện khá buồn (có thể nói là ngược quằn quại:3) thành ra không khí từ trong truyện đến ra ngoài truyện đều khá ảm đạm~ Nhưng mình rất vui vì vẫn có nhiều bạn theo dõi đến tận bây giờ, đây là một sự ủng hộ to lớn đối với mình!

Điều mình tiếc nuối đối với bộ truyện này chính là, tác giả không viết thêm phiên ngoại. Cả Đường Vũ Tuyền và Tần Mặc Phi đều đáng thương, mà cảnh ngọt ngào của họ thì không có bao nhiêu, chỉ toàn ngược là ngược, vậy mà mẹ ghẻ vẫn không cho cái phiên ngoại để an ủi tâm hồn độc giả~ T^T

Mình đang xếp chữ bộ Các chủ có bệnh, và sắp tới dự định sẽ làm bộ Ái ngục tiền truyện, nếu thật sự cho ra mắt, mong mọi người nhiệt tình ủng hộ~~ (•‾⌣‾•)و ̑̑♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net