Chương 106: Kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khi Mạnh Nguyệt bước vào, Hedy lập tức đứng dậy tiến tới, cung kính chào bà và tự giới thiệu bản thân.

Nhưng Mạnh Nguyệt từ đầu tới cuối không đáp lời Hedy, mà nhàn nhã nhìn quanh toàn bộ phòng khách, cuối cùng đưa mắt nhìn Hồng Toàn đang đeo mặt nạ.

"Vị này là?" Mạnh Nguyệt nhìn Mạnh Dĩ Lam.

"Đây là vệ sĩ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tôi," Hedy chủ động trả lời, "Giống như tôi, cậu ấy không phải người Trung Quốc."

Trên thực tế, Hedy thật sự có mang vệ sĩ đến, nhưng trên đường tới đây người này bị bệnh, bởi vì thiếu thuốc, đã chết trước khi Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đón được.

Mạnh Nguyệt cười với Hedy: "Vệ sĩ còn lại đâu? Tại sao bây giờ chỉ còn người này thôi?"

Hedy sững sờ.

"Một người bạn của tôi trong chính phủ có nhắc đến các vị," Mạnh Nguyệt chậm rãi giải thích, "Cậu ấy nói ban đầu định sắp xếp chỗ ở cho ba người, nhưng sau đó các vị đều chuyển đến chỗ ở của Dĩ Lam."

Hedy hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị hỏi câu này, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Mạnh Dĩ Lam đứng ở một bên bình tĩnh trả lời: "Gần đây trời lạnh, vị kia không cẩn thận bị cảm lạnh và sinh bệnh, tình trạng có chút nghiêm trọng, còn đang nghỉ ngơi trong phòng."

Mạnh Nguyệt hơi nhướn mày.

"Cảm ơn cô mẫu trước kia đã phái người đưa thuốc đến thành phố B," Mạnh Dĩ Lam khéo léo chuyển chủ đề, "Mấy ngày trước, chính phủ vừa mới đưa thuốc đến, vệ sĩ uống xong liền thấy khỏe hơn nhiều."

Mạnh Nguyệt không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, khiến người ta khó có thể nhìn ra được cảm xúc của bà lúc này.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngột ngạt, Hedy dựa theo kế hoạch đã bàn bạc với Mạnh Dĩ Lam trước đó, xoay người cùng Hồng Toàn đi lên lầu với lý do bận công việc, Hoa tỷ thì lại theo chỉ thị của Mạnh Dĩ Lam rời khỏi phòng khách.

Bất quá, Mạnh Nguyệt cũng không có bảo trợ lý quay lại xe chờ, hiển nhiên là còn mang theo chút cảnh giác.

"Cô mẫu, mời ngài ngồi," Mạnh Dĩ Lam không vội, vừa pha trà, vừa xin lỗi với giọng điệu không kiêu ngạo và cũng không tự ti, "Mấy ngày nay con bận quá, không về công ty để gặp mặt ngài được."

Mạnh Nguyệt cuối cùng cũng ngồi xuống sofa, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thoải mái, liền hỏi: "Con vừa xảy ra chuyện, mới trở về không bao lâu, lại bận rộn thành như vậy?"

Nhìn có vẻ rất quan tâm đến Mạnh Dĩ Lam, nhưng thực ra giọng điệu của bà ấy rất thờ ơ.

So với thái độ trước đây, bà ấy dường như là một người hoàn toàn khác.

Mạnh Dĩ Lam trầm giọng đáp: "Tình huống bây giờ phức tạp như vậy, ngài cũng rất bận rộn, con sao có thể lơ là."

"À, là do ta hiểu lầm," Mạnh Nguyệt có vẻ mỉa mai cười, "Còn tưởng rằng con vì quá thương tâm nên không ra ngoài."

Lời nói mang tính chất ám chỉ cực mạnh, khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam đông cứng, cô không trả lời mà chỉ đợi đối phương nói tiếp.

Mạnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạnh Dĩ Lam, như đang quan sát biểu cảm của cô ấy một cách cẩn thận: "Ta cũng đã từng nếm trải cảm giác bị người thân nhất của mình phản bội."

Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ, "phản bội" ​​mà đối phương nhắc tới chính là tin đồn Bạch Tử cấu kết với Bạch Tang để bắt cóc cô.

Cô lộ ra vẻ mặt lo lắng, sau khi cười khổ, cô nhắc đến Liêu Vũ Đình: "Nói mới nhớ, dạo này em họ của con thế nào rồi ạ? Mấy ngày nay con chưa có thời gian để gặp em ấy..."

"Có lòng," Mạnh Nguyệt cuối cùng cũng xoay mặt đi, quay đầu nhìn làn khói nóng bốc ra từ tách trà, bình tĩnh trả lời: "Mấy ngày trước con cho người đưa đến một đống thuốc lớn, còn giới thiệu bác sĩ cho ta, nhưng ta còn chưa kịp cảm ơn con."

Mạnh Dĩ Lam chân thành trả lời: "Đây là việc con nên làm."

Dường như rốt cuộc cũng buông lỏng cảnh giác một chút, Mạnh Nguyệt đột nhiên trầm giọng nói: "Dĩ Lam, con và ta... cùng hội cùng thuyền."

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, tựa như hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì.

"Vũ Đình phản bội ta, cũng tương đương với phản bội con," Mạnh Nguyệt tiếp tục, "Con đối với kẻ phản bội còn ân cần như vậy, có lẽ... đây chính là ảnh hưởng của tình thân."

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nhìn Mạnh Nguyệt, cô biết đối phương còn chưa nói xong.

"Khi mới biết Vũ Nhu và Vũ Đình phản bội mình, ta đã vô cùng tức giận," Mạnh Nguyệt cười khổ, nghiến răng nghiến lợi, "Lúc đó, ta ước gì mình chưa từng sinh ra chúng nó, cũng muốn cầm lấy dao rồi tự tay giết chúng nó cho xong."

Nói xong, bà lại thở dài thật sâu: "Nhưng khi nhìn thấy Vũ Đình nằm bất động trên giường, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ta lại cảm thấy đau lòng muốn chết đi."

Mạnh Dĩ Lam chủ động vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay đang run rẩy của Mạnh Nguyệt.

"Đối với những người đã phản bội mình, từ trước đến nay ta luôn tàn nhẫn vô cùng, nhưng..." Mạnh Nguyệt đột nhiên dùng tay trái nắm lấy lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam, nhỏ giọng nói: "Gần đây, ta có một loại trải nghiệm mới ——"

Dừng một chút, bà nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Lam: "Nếu như bị người thân cận nhất trong gia đình phản bội, chúng ta nhất định phải dùng biện pháp nghiêm khắc hơn để trừng phạt và ngăn cản họ. Nếu không, họ sẽ càng ngày càng lầm đường lỡ bước, càng lâm vào tình trạng thống khổ hơn nữa."

Mạnh Dĩ Lam ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Mạnh Nguyệt.

Không cần hỏi thêm, Mạnh Dĩ Lam đã hiểu rõ, "người thân cận nhất trong gia đình" mà đối phương nhắc đến, không phải là Liêu Vũ Đình hay Liêu Vũ Nhu, mà là cô - Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Nguyệt đang cảnh cáo cô không được phản bội người nhà.

"Dĩ Lam, ta vẫn luôn rất coi trọng gia đình của mình," Mạnh Nguyệt nhẹ nhàng nói thêm, "Đặc biệt là vào lúc này, ta không muốn lại mất mát thêm nữa."

Mạnh Dĩ Lam gật đầu đáp: "Cô mẫu, xin ngài yên tâm."

Lúc này, vẻ mặt Mạnh Nguyệt đã hoàn toàn thả lỏng.

Bà đưa tay cầm lên tách trà nóng do Mạnh Dĩ Lam pha, nhấp một ngụm, sau đó quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào đó, rồi chủ động nói về những chủ đề không quan trọng khác.

Không lâu sau, bà đứng dậy và chào tạm biệt Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam cầm chiếc ô bên tường, tiễn bà ra khỏi cửa.

Lúc này, những bông tuyết trên bầu trời đã thay đổi kích thước từ nhỏ như hoa giấy sang dày tựa như lông ngỗng.

Mạnh Dĩ Lam tiễn Mạnh Nguyệt lên xe, đối phương đột nhiên xoay người lại, nghiêm túc nói: "Dĩ Lam, hãy nhớ kỹ, trong tình huống hiện tại, người nhà cùng cội nguồn và cùng loài với con, mới là quan trọng nhất."

Mạnh Dĩ Lam khẽ giật mình, suy tư một lúc mới trả lời: "Cô mẫu, ngài là người nhà thân thiết nhất của con."

Trước đây, Mạnh Dĩ Lam cũng đã nói câu này với Mạnh Nguyệt.

Khi đó, cô hoàn toàn thật lòng.

Nhưng bây giờ, tâm tình của Mạnh Dĩ Lam rất khác.

Không chỉ vậy, ngay cả phản ứng của Mạnh Nguyệt cũng rất khác so với trước đây: "Không, Dĩ Lam..." Bà tiến lại gần một bước, thì thầm vào tai Mạnh Dĩ Lam: "Cha con mới là người nhà thân thiết nhất của con."

Vừa dứt lời, trong lòng Mạnh Dĩ Lam lập tức trầm xuống.

"Dĩ Lam, thứ đang chảy trong người con... đều là máu của ông ấy." Mạnh Nguyệt tiếp tục nói.

Không còn bình tĩnh diễn kịch, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam trở nên vô cùng khó coi vì lời nói của Mạnh Nguyệt.

Nỗi sợ hãi và chán ghét đã lâu không trải qua lại hiện lên, giống như một cuộc viếng thăm của một người bạn cũ kiêu ngạo, tùy ý xâm nhập vào trái tim Mạnh Dĩ Lam.

Thế nhưng, Mạnh Nguyệt vẫn không bỏ qua cho cô.

Như vừa cởi bỏ chiếc mặt nạ ôn hoà và trang nhã, bà dùng giọng điệu của trưởng lão khuyên nhủ, không cho đối phương cơ hội phản bác: "So với người mẹ đã bỏ nhà đi, con nên kính trọng cha mình hơn, có lẽ ông ấy đã làm không ít điều sai trái, nhưng ít ra... ông ấy là đấng sinh thành đã nuôi dưỡng con."

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, chịu đựng xúc động muốn phản bác đối phương.

Thế nhưng, Mạnh Nguyệt lại hỏi một câu khiến cô không kịp phòng bị: "Nghe nói, gần đây con đang hỏi thăm về cha mẹ mình phải không?"

Trả lời lại Mạnh Nguyệt, là một sự im lặng.

Mấy ngày nay, Mạnh Dĩ Lam cẩn thận tìm kiếm manh mối về cha mẹ mình, cô vốn tưởng rằng không có gì rò rỉ được, nhưng hóa ra tin tức đã bị tiết lộ.

Dường như biết Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ gì, Mạnh Nguyệt mỉm cười vỗ vai cô: "Ta biết, con đây là nhớ cha mẹ." Bà hạ giọng, giọng điệu không hiểu sao khiến Mạnh Dĩ Lam hoảng sợ, "Vừa lúc, cha của con... cũng muốn gặp con."

Vừa dứt lời, Mạnh Dĩ Lam lập tức cắn chặt răng, chịu đựng cơn run rẩy trong cơ thể do hoảng sợ đột ngột gây ra.

"Trong thời gian sắp tới, ta sẽ an bài chuyện này thật kỹ," Mạnh Nguyệt lại nói, "Khi thời cơ đến, con nhất định phải sắp xếp thời gian."

Nói xong, không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, bà trực tiếp quay người bước lên xe.

Mạnh Dĩ Lam đứng bên bờ sông nhìn ba chiếc xe từ từ rời đi, cho đến khi không nhìn thấy đèn hậu của những chiếc xe đó, cô vẫn đứng bất động.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, Hoa tỷ bước ra khỏi khoang tàu, gọi Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam mới định thần lại, liếc nhìn khu rừng tối tăm cách đó không xa, sau đó xoay người trở lại tàu.

Cuộc trò chuyện với Mạnh Nguyệt khiến tâm trí Mạnh Dĩ Lam kiệt sức, những người khác nhanh chóng phát hiện ra cô có điều gì đó không ổn.

Đáng lẽ phải nghỉ ngơi ngay nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhất quyết làm theo kế hoạch ban đầu, cô lấy lại tinh thần và cùng Hedy cẩn thận đối chiếu tư liệu phòng thí nghiệm của chính quyền thành phố B và tập đoàn Hoành Á.

Cuối cùng sau khi hoàn thành công việc, Mạnh Dĩ Lam một mình leo xuống hầm.

Trở lại phòng thí nghiệm và đóng cửa lại, sau khi quay đầu nhìn thấy Bạch Tử trên giường, vẻ mặt căng thẳng của Mạnh Dĩ Lam mới hoàn toàn thả lỏng.

Cô không thay quần áo, cũng không cởi búi tóc, mà là đi thẳng đến giường, chui vào trong chăn nằm xuống bên cạnh Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam cuộn tròn thân thể cao gầy của mình thành một quả bóng, rồi duỗi thẳng tay chân như một chú chim non, một lần nữa ôm lấy người đã bất động suốt hai tuần qua.

Sau đó, cô rốt cuộc mới thở ra một hơi nặng nề, giống như một người chết đuối từ biển sâu trở về đất liền.

Lúc này, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam nhịn không được nữa.

"Thật kỳ lạ, trước đây cũng là như thế này, tôi đối mặt với nhiều chuyện như vậy, một mình giải quyết, lại không hề cảm thấy mệt mỏi." Giọng Mạnh Dĩ Lam rất nhẹ nhàng, như đang nói cho Bạch Tử nghe, nhưng cũng như đang nói chuyện với chính mình: "Nhưng bây giờ, tôi luôn cảm thấy... nếu như có thể cùng em bàn bạc xem nên làm thế nào, thì thật tốt quá."

Một cảm giác chua xót dâng lên xoang mũi, nhưng Mạnh Dĩ Lam mím chặt môi, ngăn không cho nước mắt rơi.

Một lúc lâu sau, Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng nói: "Trong đống tài liệu được cất giữ ở bảo tàng nghệ thuật, có một tờ giấy, trên đó viết ba địa chỉ."

Trong bóng tối, ngoại trừ giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, không còn âm thanh nào khác.

"Có địa chỉ của bảo tàng nghệ thuật, còn có địa chỉ của hòn đảo nhỏ mà chúng ta từng ở," Mạnh Dĩ Lam chậm rãi nói với Bạch Tử, "Và... còn có địa chỉ văn phòng công ty mà tôi làm việc một năm trước."

Đột nhiên, cô không nhịn được mỉm cười: "Chính là nơi em cõng tôi từ trên sân thượng xuống."

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam thoáng nhạt đi: "Đoán chừng, thông tin tôi từng tra được cũng bị giấu ở công ty, tôi phải... nhanh chóng lấy lại."

Mạnh Dĩ Lam nghiêng mặt qua, tựa cằm lên vai Bạch Tử: "Nhưng cách đây không lâu, nơi đó bạo phát virus biến dị, đã được ấn định là khu vực cấm."

Mặc dù Bạch Tử không có phản ứng gì, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn dùng giọng điệu tham vấn bày tỏ sự băn khoăn của mình: "Hơn nữa, tình hình hiện tại đã khác với lúc trước, tôi thật sự không yên tâm để người khác đi."

Cô mò mẫm nắm lấy tay Bạch Tử, mười ngón tay đan chặt: "Hiện tại người duy nhất tôi có thể tin tưởng, cũng chỉ có em."

Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Tử, như đang chờ đợi đối phương đáp lại.

Thế nhưng, kỳ vọng vỡ tan.

Không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, nhưng Mạnh Dĩ Lam hơi nhếch khóe môi, dịu dàng nói: "Cho nên, tôi quyết định tự mình đi, em ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé, chờ sau khi tôi trở về... em..."

Nhưng cô còn chưa nói xong, gương mặt vốn bình tĩnh của Mạnh Dĩ Lam dần dần đông cứng lại, lộ ra vẻ khổ sở.

Nhiều ngày qua, một loại cảm xúc nào đó vốn bị đè nén trong lòng, cuối cùng cũng bộc phát.

Sau đó, cô thì thầm như thể đang cầu khẩn: "Em có thể nhanh tỉnh lại được không?"

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, nhưng không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng, cô run rẩy nói ra những gì trong lòng mình: "...Tôi rất nhớ em."

Vừa dứt lời, giọng nói mà cô nhung nhớ đã lâu, cuối cùng lại lần nữa vang lên bên tai ——

"Để tôi... đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!!

Canh gà trích lời hôm nay:
Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net