Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Ảnh vốn ngại chuyện nam nữ khác biệt nên không đi vào, lúc này cũng bất chấp, xông vào theo, lập tức muốn động thủ nữa.

Tử Hi không hề buông lỏng tay, gấp giọng nói: "Vì sao đêm hôm khuya khoắc Cố cô nương lại xông vào Tô phủ? Vô luận vì sao cô đến đây, đừng hòng tổn hại chủ nhân!"

Mặc Ảnh nghe thế thì ngừng lại, cũng nhận ra kia là Cố Lưu Tích.

Cố Lưu Tích khàn khàn nói: "Ta đến thăm nàng, tuyệt không có dụng ý xấu."

Mắt thấy Văn Mặc Huyền cắn chặt hàm răng, khóe miệng đã chảy máu, Cố Lưu Tích không nhịn được nữa. Nàng bước nhanh qua, kéo khăn vải gần đó lau khô tay, cầm bộ y phục ngăn cách thân thể ướt đẫm của mình. Đưa tay lên dịu dàng cạy mở miệng Văn Mặc Huyền ra, rồi nhét tay mình và giữa hàm của nàng, gấp giọng nói: "Nhét thanh gỗ mềm vào đi!"

Bích Thanh đứng một bên đang muốn chất vấn thì bỗng ngẩn người, rồi tranh thủ nhét thanh gỗ vào. Bấy giờ Cố Lưu Tích mới rút bàn tay đau điếng của mình ra. Xoắn ống tay áo ướt nhẹp lên, vận nội lực đưa vào trong cơ thể Văn Mặc Huyền.

Ai ngờ ba người nọ sợ hãi khẩn trương kêu lên: "Dừng tay!"

"Dừng tay!" Từ ngoài cửa truyền tới tiếng quát y hệt, dĩ nhiên đã không kịp, nhất thời lòng cả đám người như rơi xuống vực sâu!

Tô Nhược Quân chỉ choàng tấm áo mỏng, chân ngọc cũng đi trần, trên mặt tràn đầy sợ hãi...

Tử Tô vừa chạy tới cũng rơi lệ đầy mặt!

Lúc này Cố Lưu Tích một lòng đặt ở trên người Văn Mặc Huyền, nghe tiếng kêu sợ hãi của mấy người kia trong lòng cũng căng thẳng không thôi, mà biểu hiện của bọn họ sau đó càng khiến nàng có chút ngạt thở. Nhưng nội lực đã phóng ra thì không dám thu về.

Ngoài tiếng sấm sét tiếng mưa rơi ẫm ĩ bên ngoài, cùng tiếng kêu đau đớn đầy khắc chế của Văn Mặc Huyền, không còn tiếng động nào khác. Tia chớp trắng sáng đánh xuống, ánh lên khuôn mặt mấy người, thê lương tái nhợt.

Thời gian chầm chậm trôi đi, thân thể Văn Mặc Huyền dần dần bớt run rẩy, tiếng rên cũng dần nhỏ lại, cuối cùng mềm nhũn tựa trong ngực Cố Lưu Tích.

Đám người Mặc Ảnh bi phẫn gần chết, nhưng Tô Nhược Quân lại thấy sự huyền diệu đến khó tin trong cơn tuyệt vọng, lập tức đôi mắt càng ngày càng sáng.

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu khe khẽ, Tô Ngạn vọt vào: "Nhược Quân, chủ tử sao..." Chứng kiến Cố Lưu Tích đang truyền nội lực cho Văn Mặc Huyền, cũng lập tức cứng đờ.

Tô Nhược Quân lại khẽ cười một tiếng: "Mọi người đừng khẩn trương, A Mặc bình thường lại rồi, không sao nữa rồi."

Tử Tô run rẩy nói: "Thật sự... Chủ tử... Không phải..."

Giữa lúc nàng run run lắp bắp, giọng nói yếu ớt nhỏ xíu của Văn Mặc Huyền vang lên: "Ta... không sao, mọi người... đừng... đừng có động đến nàng."

Nghe thấy tiếng Văn Mặc Huyền, trái tim đang ở dưới vựuc sâu của cả đám người như được cứu rỗi, đều đã qua rồi.

Tô Nhược Quân nhanh chóng bắt mạch cho nàng, xúc cảm dưới đầu ngón tay mặc dù yếu ớt vô lực, nhưng vững vàng không đáng ngại, rồi nhìn về Cố Lưu Tích đang chật vật ngồi bên kia, trong mắt lấp lánh tinh quang.

"Hoàn toàn ổn rồi, ta lại thay nàng châm cứu khơi thông khí huyết, sẽ khỏe lại thôi. Tử Tô ở lại hầu hạ, mấy người còn lại thì có thể về rồi, yên tâm đi."

Sợ quấy rầy việc châm cứu của Tô Nhược Quân, cả đám người vừa hoang mang, vừa lui ra ngoài.

Tuy rằng Cố Lưu Tích bị Tô Nhược Quân nhìn đến sợ, cũng không hiểu mấy người kia vì sao lại khẩn trương đến thế, nhưng vẫn nhớ Văn Mặc Huyền rất nhiều.

Tử Tô đốt nến lên, Cố Lưu Tích thấy bộ y phục nàng lót cũng đã ướt, nàng vội vàng cẩn thận để Văn Mặc Huyền nằm nghiêng ở chỗ khô ráo, rồi hơi rụt người lại, gấp giọng hỏi: "Mặc Huyền, ngươi thấy sao rồi?"

Ý thức của Văn Mặc Huyền đã tỉnh táo, cố gắng mở mắt, trông thấy nàng toàn thân ướt đẫm, sắc mặt cũng trắng bệch, khóe miệng còn dính máu, lông mày càng xoắn chặt hơn.

"Vẫn còn khó chịu sao?" Cố Lưu Tích sốt ruột, nhưng Tô Nhược Quân lại hiểu rõ, ngồi một bên yên lặng châm cứu, cũng không quấy rầy các nàng.

Văn Mặc Huyền vẫn cảm thấy suy yếu rã rời không thôi, trận co giật khi nãy như đã rút hết sức lực của nàng. Nàng nhìn Cố Lưu Tích, giọng nói phát ra nhỏ đến hầu như không thể nghe thấy: "Ngươi... ngươi đi thay đồ đi, rồi để Nhược Quân xem cho ngươi một chút, sắc mặt ngươi thật..."

Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy như có con dao đâm thẳng vào đáy lòng nàng, cái mũi ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa là ứa ra. Sau đó Văn Mặc Huyền đưa mắt nhìn Tô Nhược Quân, lúc này mới hôn mê thiếp đi.

Tô Nhược Quân nhìn Cố Lưu Tích đỏ mắt, chăm chú nhìn Văn Mặc Huyền, lông mày cau lại, quay sang nói với Tử Tô vừa bưng nước ấm vào: "Tử Tô, tìm bộ y phục cho Cố cô nương thay đi, lấy bộ mà A Mặc chưa mặc ấy."

Cố Lưu Tích vội vàng nói: "Không cần, đổi y phục với chăn đệm của nàng trước đã, bị ta làm ướt hết rồi, đừng để nàng chịu lạnh."

"Hồng nhi, Tú nhi, các ngươi thay đệm giường của tiểu thư đi." Rồi nói với Cố Lưu Tích: "Cố cô nương bị nội thương, cẩn thận bị cảm lạnh, nơi này có ta, không có việc gì nữa đâu."

Cố Lưu Tích cũng sợ thân mình ướt sũng ảnh hưởng tới Văn Mặc Huyền, đành phải nói lời cảm tạ, đi theo Tử Tô xuống dưới thay quần áo.

Tô Nhược Quân nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt mờ mịt không rõ. Nội lực của nàng rõ ràng không có đả thương đến A Mặc, chẳng lẽ là...?

Tô Nhược lắc đầu, vô luận thế nào, chỉ cần nàng ấy thiệt tình đối đãi A Mặc, nàng cũng sẽ không để trong lòng những thứ này. Quay người ngồi xuống, thấy thị nữ thay xong chăn đệm, liền bảo các nàng lui ra. Nàng lấy ngân châm, nhanh chóng hạ châm, thay Văn Mặc Huyền khai thông nội lực trong cơ thể được Cố Lưu Tích chuyển qua, loại trừ khí lạnh đã tích tụ khi phát bệnh lúc này.

Bên kia Cố Lưu Tích mặc quần áo tử tế, liền vội vã đến xem Văn Mặc Huyền. Tử Tô nhìn nàng mặc bộ y phục màu trắng của chủ tử, tóc cũng buộc lên lại, trong lòng thầm nghĩ, Cố cô nương này trông thật thanh tú.

Cố Lưu Tích vào phòng thì thấy Tô Nhược Quân đang châm cứu, cũng yên tĩnh mà đứng ở một bên.

Đợi đến khi châm cứu xong, nàng mới đi tới, nhìn Văn Mặc Huyền ngủ mà vẫn không thoải mái, thấp giọng hỏi: "Nhược Quân cô nương, nàng không sao chứ?"

"Hiện tại thì không sao, chẳng qua là mỗi lần phát bệnh, thân thể nàng sẽ suy yếu thêm một phần." Giọng nàng trầm thấp đầy sầu lo, quay đầu nhìn thấy Cố Lưu Tích mặc một thân áo trắng, một tia kinh diễm lướt qua trong mắt.

Bộ đồ màu trắng này, làm nổi bật lên nước da trắng nõn của Cố Lưu Tích. Đứng dưới ánh nến, thân hình nàng như tượng ngọc, nhỏ nhắn yểu điệu, thoạt nhìn thanh tú thoát tục, hai đầu lông mày lại nhíu chặt, càng tăng thêm tư thái phong độ. Tô Nhược Quân thầm than, quả thật là một người khéo léo. Những hành động của nàng vừa rồi đã đủ thấy nàng tinh tế tri kỷ thế nào, lại còn thiệt tình đối đãi A Mặc, khó trách A Mặc đối xử với nàng khác biệt.

"Tại hạ mạo muội xin hỏi, Mặc Huyền tại sao lại mắc bệnh này, thực sự... thực sự không có cách nào trị tận gốc sao?" Cố Lưu Tích thật sự nhịn không được, nàng cũng đoán được Tô Nhược Quân người chữa bệnh cho Văn Mặc Huyền, lúc này mới đặt câu hỏi.

Tô Nhược Quân nhìn nàng một cái: "Ít nhất, trước mắt ta thúc thủ vô sách, thứ thuốc duy nhất có thể chữa khỏi cho nàng, được ghi chép sơ lược trong một cuốn sách cổ. Mà dược liệu ghi chép từ trăm năm trước, làm sao có thể dễ dàng tìm được. Nhiều năm qua Tô gia tiêu phí vô số tinh lực cũng chỉ công dã tràng. Về phần bệnh của nàng, là khi còn nhỏ gặp chuyện ngoài ý muốn."

Cố Lưu Tích thấy nàng không muốn nói rõ, cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ khẩn trương hỏi thêm: "Thuốc đó là gì?"

"Hoa Song Sinh Lưu Ly!"

"Song Sinh Lưu Ly?" Cố Lưu Tích khổ sở, nàng mới nghe lần đầu, đã biết là cũng không thể nào trợ giúp.

"Theo ghi chép, hoa Thất Diệp Lưu Ly sinh trưởng ở vùng Tây Nam, trong điều kiện khắc nghiệt, cực kỳ yếu ớt, về nhiệt độ hay độ ẩm đều đòi hỏi cực kỳ chính xác. Hoa này có bảy lá, trên cùng một thân lại nở hai đóa hoa song sinh, một tím một trắng, cánh hoa lấp lánh như ngọc lưu ly."

Cố Lưu Tích chán nản nói: "Nếu không tìm được, nàng sẽ thế nào?"

Trong lòng Tô Nhược Quân cũng run lên, khổ sở nói: "Nếu ta không tìm được phương pháp chữa trị cho nàng, cứ theo đà này, chịu được không quá một năm."

Sắc mặt Cố Lưu Tích đột nhiên trắng bệch, lui lại mấy bước, lắc đầu nỉ non: "Sẽ không, không đâu, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có!"

Ở kiếp trước, rõ ràng Văn Mặc Huyền sống được qua một năm này, thẳng đến bốn năm sau nàng vẫn còn khỏe cơ mà! Cố Lưu Tích cố gắng tự an ủi mình. Thế nhưng nàng vẫn sợ hãi. Dù chống đỡ được bốn năm, thân thể Văn Mặc Huyền cũng không hề suy yếu như vầy, nhưng nàng vẫn nói bản thân sống không được bao lâu nữa.

Ở kiếp trước, Tô Nhược Quân hẳn là đã tìm được cách kéo dành tính mệnh cho nàng, nhưng vẫn không thể trị khỏi cho Văn Mặc Huyền! Hơn nữa nàng càng sợ sự xuất hiện của mình sẽ mang đến chuyện xấu, khiến Văn Mặc Huyền đánh mất luôn cả cơ hội kéo dài tính mạng kia!

Tô Nhược Quân thấy Cố Lưu Tích phản ứng lớn như thế, vẻ nghi hoặc trong mắt càng sâu. Cố cô nương này coi trọng A Mặc quá rồi, chẳng lẽ thực sự là người kia?

"Cố cô nương, không cần quá lo lắng, chỉ cần có ta đây, ta sẽ không tiếc hết thảy đại giới, để nàng được sống sót. Dù cho không có Song Sinh Lưu Ly, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khác."

Cố Lưu Tích cũng ý thức được, hành vi của mình đêm nay sợ là khiến người này nghi kị muôn phần rồi, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ thôi. Vẻ mặt trầm tĩnh lại, khẽ gật đầu.

Tô Nhược Quân cười cười với nàng, đưa tay vào trong túi thuốc, lấy ra một bình sứ trắng nhỏ: "Cố cô nương vừa rồi bị thương cũng không nhẹ. Màn đêm tối tăm, bọn họ lại quá mức khẩn trương nên không nhận ra cô tới, ra tay không có nặng nhẹ, thỉnh cô nương chớ trách tội. Thuốc này rất có ích cho trị nội thương, một ngày uống hai viên, sáng một lần tối một lần."

Cố Lưu Tích nghe nàng tận lực cường điệu màn đêm tối tăm, cũng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nàng. Chẳng qua, là bản thân tự tiện xông vào Tô phủ, cũng không gì đáng trách. Vì vậy lễ độ đáp lời: "Đa tạ thuốc của Nhược Quân cô nương. Lần này là Lưu Tích thất lễ, nếu nói là trách tội, cũng nên là các ngươi trách tội ta. Xuất hiện ở Tô phủ, Lưu Tích thật sự không thể nói rõ lý do. Nhưng ta có thể nói, trên đời này người ta không muốn tổn thương nhất, chính là nàng."

Tiếng sấm ngoài cửa sổ yếu dần, mưa vừa tạnh, bên ngoài vẫn ẩm ướt như đã mưa cả đêm rồi. Trong phòng, hai nữ tử đứng yên dưới ánh nến, nhìn thẳng đối phương, một thản nhiên, một dò xét. Một lát sau, Tô Nhược Quân nở nụ cười: "Cố cô nương rất thú vị. Đêm đã khuya, ta dặn Tử Tô chuẩn bị phòng cho cô nương rồi, cô đi nghỉ ngơi đi."

Cố Lưu Tích nhìn qua người đang bình yên chìm vào giấc ngủ bên trong màn trướng, thần sắc do dự, nhưng khổ nỗi bản thân không tiện đòi ở lại trông coi nàng, đành gật gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên nhớ tới mấy người khi nãy, trăm miệng một lời ngăn cản mình truyền nội lực cho Văn Mặc Huyền, còn có vẻ kinh hoảng kia nữa, nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Nhược Quân cô nương vừa nãy khi bước vào lại quát bảo ta dừng tay, không biết là vì sao?"

Tô Nhược Quân thản nhiên nói: "Thân thể nàng cực kỳ yếu ớt, không chịu được nội lực chấn động, ta sợ Cố cô nương không nắm chắc sức lực, ngược lại làm hại nàng."

"Là ta lỗ mãng."

"Không sao, sự thật nói rõ, Cố cô nương rất biết chừng mực."

Cố Lưu Tích dừng một chút, biết rõ sự thật cũng không phải là như thế, lại không hỏi thêm được, đành yên lặng đi theo Tử Tô đang giữ yên tĩnh nãy giờ.

Trong mắt Tô Nhược Quân toát ra tràn đầy hứng thú, khóe miệng hơi nhếch lên. Biểu hiện của người này, thậc là nhìn không ra chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi đó. Thực sự là ẩn cư trong núi không rành thế sự sao?

Một buổi tối này, Cố Lưu Tích không thể nào ngủ ngon được, trong đầu lặp đi lặp lại vòng vòng toàn là Văn Mặc Huyền.

Ở kiếp trước, nàng luôn mang mặt nạ, điệu bộ lúc nào cũng lạnh lùng, lời nói ra thì nghẹn chết người không đền mạng, lại vào lúc nguy hiểm luôn che chở cho mình, còn có bộ dạng toàn thân nhuốm máu của nàng. Những chuyện đó tựa hồ đã rất xa xưa, rồi lại hệt như mới hôm qua.

Ở kiếp này, Văn Mặc Huyền mà nàng thấy, không có khí phách khi đó, cũng ít lạnh nhạt nghiêm túc hơn, nàng ôn hòa nội liễm tựa như một tách trà. Hương trà không dày đặc, tới gần lại thấm vào ruột gan, nhấp một ngụm, ban đầu thì đắng chát, sau lại tỏa hương thơm ngào ngạt nức lòng, làm người ta xúc động vô cùng.

Cố Lưu Tích cảm thấy chua xót không thôi. Nàng không hiểu, rõ ràng một người hoàn hảo đến thế, vì sao trời cao không chịu đối tốt với nàng, lại bắt nàng trải qua nhiều giày vò như vậy.

Trằn trọc cả đêm, sắc trời cuối cùng cũng hửng sáng. Sáng sớm đã có nha hoàn đưa tới đồ dùng rửa mặt, sau khi Cố Lưu Tích rời giường, thu thập xong, cũng đẩy cửa đi ra ngoài.

Mưa tới tận nửa đêm, toàn bộ Mặc viên như được nước mưa cọ rửa, sạch sẽ thoáng mát. Bầu trời không còn âm trầm như tối qua, mà trong trẻo xanh thẳm, ngẩng đầu nhìn lên, như một khối ngọc lưu ly thượng đẳng treo giữa không trung, dường như còn sáng chói lấp lánh.

Chẳng qua, trên mặt đất có chút ngổn ngang. Cơn giông qua đi, rất nhiều cây cối hoa cỏ bị tàn phá, giữa sân Mặc viên toàn là lá trúc rụng vương vãi, ướt nhẹp dính sát trên mặt đất, bừa bộn không thôi.

Mà gốc cây hợp hoan đẹp nức lòng người kia, đã bị gãy mất mấy cành, hiu quạnh rũ xuống. Vài đóa hoa phấn hồng lưu luyến trên đầu cành, bị dính nước bùn, đành cùng lá rụng xuống vũng nước bên dưới.

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừm, tại đây xem như nhắc sơ qua về chuyện năm đó. Ngẫm lại liền đau lòng Các chủ, nhưng may mắn có một tức phụ tri kỷ ôn nhu. Đời trước Các chủ cả đời nhấp nhô, còn không được phụng bồi bên cạnh Tiểu Tích Tích. Vì thế đời này, tuy rằng thân thể không tốt, nhưng tâm hồn cuối cùng cũng được an ủi. Nhấn mạnh lần nữa, Các chủ tuy rằng thảm thì có thảm, nhưng sẽ không chết được, như vậy cũng coi như là bàn tay vàng rất lợi hại rồi đúng không? Đổi lại mà là phối hợp diễn, vài phút liền cho lãnh cơm hộp~ (ý nói cho kết thúc vai luôn :3)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net