Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Tô Nhược Quân liếm liếm môi, thấp giọng cười nói: "Mộng Cẩm nhiệt tình quá.""-----

Văn Mặc Huyền cười cười, dẫn Văn Hạo Khâm đi đến cạnh bộ bàn đá ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói: "Nàng là người Tô mỗ quý trọng nhất."

Sắc mặt Văn Hạo Khâm có chút quái dị, muốn nói cái gì, rồi lại cảm thấy bản thân không có tư cách nói, đành khẽ hắng giọng một cái: "Tô công tử thật là đặc biệt."

Văn Mặc Huyền chỉ nhìn ông ta, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng nhíu mày: "Văn các chủ giữ ta lại, chẳng lẽ chỉ vì hỏi tình cảm của hai chúng ta có tốt hay không thôi ư?"

Văn Hạo Khâm có chút lúng túng: "Tô công tử đừng hiểu lầm, lão phu cũng không ý này. Ta... Ta chỉ muốn mạo muội hỏi một câu, vị tiểu hữu kia của Tô công tử còn có thân nhân nào không, hôm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Trong mắt của ông vừa có chờ mong vừa có khẩn trương, thẳng tắp nhìn Văn Mặc Huyền chằm chằm.

Văn Mặc Huyền buông mắt, con ngươi tối trầm. Sau một hồi nàng mới nhìn lão nhân đang nín thở kia, chậm rãi nói: "Phụ mẫu nàng là là cặp vợ chồng nghèo khó ở Dự Châu, sinh vào giữa năm Thiên Nguyên thứ chín."

Môi của Văn Hạo Khâm run run, lẩm bẩm nói: "Năm Thiên Nguyên thứ chín ... năm Thiên Nguyên thứ chín, Lam nhi, Lam nhi vậy mà..." Trong mắt ông ta là một mảnh thê lương, tiếp tục truy hỏi: "Phụ mẫu của hắn ở đâu, có phải là thân sinh phụ mẫu không? Vì sao lại là giữa năm, không biết được cụ thể ngày sinh tháng đẻ sao?"

Văn Mặc Huyền không trả lời vấn đề của ông ta, trầm mặc một lát sau, mới nặng nề nói: "Văn các chủ, ta hiểu ngài đang nghĩ gì, ta tin ngài, nên sẽ thẳng thắn nói rõ với ngài. Sự thật đúng là như ngài nghĩ."

Nghe Văn Mặc Huyền nói xong, Văn Hạo Khâm đứng bật dậy, chùm râu run cầm cập, mặt đỏ bừng vì kích động. Ông ra nói với giọng run run: "Hắn... Quả nhiên là... ngươi... ngươi có chứng cứ không?"

Tuy rằng vô cùng kích động, ông ta vẫn không đánh mất lý trí mà hỏi lại.

Văn Mặc Huyền sẽ không để ý, ngược lại còn bắt đầu chậm rãi kể: "Lúc ta quen nàng, nàng vừa mới năm tuổi. Khi đó năm mới vừa qua, Dự Châu vẫn đang trong trời đông giá rét. Nàng mặc bộ đồ rách rưới rộng thùng thình, đứng nhìn mấy người ăn mày dành cháo ... Đôi phụ mẫu kia đối với nàng cực kỳ không tốt, muốn bán nàng cho nhi tử ngốc nhà thương hộ làm con dâu nuôi từ bé, cuối cùng được ta mang về nhà."

Tuy Văn Hạo Khâm vẫn còn đang kiểm chứng, nhưng trong tâm đã có nhận định, nghe thấy Văn Mặc Huyền kể, đau lòng không chịu nổi. Hai tay nổi gân xanh, hận không thể đi giáo huấn đôi nam nữ hám lợi đen lòng kia. Ông khản giọng nói: "Đứa bé đó sao lại gặp phải người như vậy chứ! Thì ra Lam nhi sinh được một cô bé, tốt... Tốt quá."

Giờ phút này đã bất chấp nghi vấn, Văn Hạo Khâm đỏ bừng hai mắt, bắt đầu nghẹn ngào: "Vậy... Về sau như thế nào?"

"Về sau nhà của ta gặp biến cố lớn, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, cũng để lạc mất nàng. Nàng lớn lên rất xinh đẹp, tuyệt đối không giống đôi vợ chồng tầm thường kia. Sau này tìm được nàng, ta đã nghi ngờ việc này, bởi vậy tận lực ép hỏi hai vợ chồng đó, bọn họ mới nói ra sự thật. Năm đó mẫu thân của Tích nhi bị kẻ đó đuổi giết động thai khí, sinh ra Tích nhi thì gặp được vợ chồng nhà đó. Chẳng qua lúc ấy nàng đã là nỏ mạnh hết đà, rơi vào đường cùng, trước khi lâm chung đành gửi gắm Tích nhi cho bọn họ."

"Vốn là thỉnh cầu bọn họ đưa đứa bé đến Văn Uyên các, mà hai người bọn họ sợ phiền phức, lại sợ liên can đến mình, cuối cùng giữ đứa bé lại, nói với bên ngoài là con mình. Ban đầu còn ngại mẹ nàng để lại tiền bạc đồ trang sức, cũng coi như nuôi nàng sống qua ngày. Nhưng khi sinh được con trai rồi, gia cảnh bần hàn, cũng bắt đầu đối đãi nàng ngày càng không tốt."

Văn Hạo Khâm rơi lệ đầy mặt, siết chặt bàn đá, bi thống nói: "Là ta không có năng lực, chỉ có đứa con gái duy nhất mà cũng không bảo vệ được, để nàng uổng mạng, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Tự cho là có thể truy tra hung thủ, thay nàng rửa hận, cuối cùng còn bị nhốt trong lao tù, còn để con của nàng bị người ức hiếp. Ta quá hồ đồ, lúc đầu làm sao ta lại không nghĩ tới chuyện đi tìm đứa bé chứ?!"

Văn Mặc Huyền thở dài: "Lúc đó ai cũng không ngờ hắn sẽ phát rồ như thế. Hắn nói với bên ngoài rằng bị tập kích mất tích, chỉ sợ Văn các chủ cũng không muốn thừa nhận nàng gặp bất trắc, cho nên mới chậm trễ. Cũng không trách ngài."

Văn Hạo Khâm dường như muốn tan vỡ. Ông bị giam giữ ở nơi đó nhiều năm, chỉ có duy nhất ý nguyện báo thù cho Văn Vận Lam để chèo chống qua ngày. Hôm nay nhìn thấy cố nhục nữ nhi thương yêu nhất để lại, chạm đến những chuyện cũ đau đớn kia, rốt cuộc không chịu được nữa, ở ngay trước mặt Văn Mặc Huyền rơi lệ. Lão nhân thoạt nhìn nho nhã khỏe mạnh, lập tức ưu thương già đi rất nhiều.

Sau một lúc lâu, Văn Hạo Khâm mới bình tĩnh trở lại, khàn giọng nói: "Lam nhi ở đâu? Đôi vợ chồng kia có từng nói, chôn cất... nàng... ở nơi nào không?"

Văn Mặc Huyền nhìn lão nhân đang chìm trong bi thương, trong mắt có chút không đành lòng: "Vì để kẻ kia không tìm thấy manh mối, nàng... Trước khi chết đã dặn hai vợ chồng đó hoả táng mình, tro cốt... cũng đã... Ta chỉ có thể ở nơi đó xây cho nàng một ngôi mộ không chủ mà thôi."

Văn Hạo Khâm nghe mà như bị ngũ tạng thiêu đốt, hai mắt xung huyết, đau buồn gọi một tiếng nhũ danh của nữ nhi, rồi hộc ra búng máu.

"Văn các chủ!" Văn Mặc Huyền vội đứng dậy nhanh chóng điểm mấy huyệt vị cho Văn Hạo Khâm, truyền một ít nội lực cho ông ấy.

Văn Hạo Khâm gần như muốn điên cuồng, gào rú một tiếng: "Tiêu Diễn!" Đánh nát cả cái bàn đá dày mấy tấc.

Văn Mặc Huyền thấy cảm xúc của ông ấy vỡ tan, cũng mặc ông phát tiết. Một lúc lâu sau, nàng mang tâm trạng phức tạp nói:

"Văn các chủ, ta nói với ngài những lời này, là bởi vì ta hiểu được tâm tình của ngài, cũng hiểu rằng khi biết trên đời này còn có một cháu gái, đối với ngài mà nói có bao nhiêu an ủi. Nhưng mà, ta lại hy vọng, chuyện này, Tích nhi vĩnh viễn không biết."

Sắc mặt Văn Hạo Khâm cứng ngắt: "Vì sao?"

Ánh mắt Văn Mặc Huyền đầy thương xót: "Ngài cảm thấy phần huyết thống đến muộn mười mấy năm này đối với nàng mà nói, là hạnh phúc, hay là đau khổ? Có lẽ ngài sẽ rất đau lòng nàng, cũng có thể sẽ nói cho nàng biết, mẫu thân nàng rất thương nàng. Nhưng ngài muốn nàng tiếp nhận như thế nào đây. Khi còn bé nàng rất cực khổ, mẹ ruột của nàng chết, đều là bởi vì tên nam nhân cho nàng sinh mệnh tạo thành, ngài bảo nàng tiếp nhận như thế nào đây? Nàng sinh ra căn bản chính là một bi kịch, phụ thân ruột thịt của nàng còn là một ngụy quân tử."

Văn Hạo Khâm mặt xám như tro, cả đời ông được người khen ngợi, tự nhận là nhân đức thông minh, nhưng mà sai lầm lớn nhất lại giáng xuống người nữ nhi ông thương yêu nhất. Chỉ một cái sai, lại khiến ông không cách nào vãn hồi. Nữ nhi không còn, tìm được cháu gái, lại không có mặt mũi, cũng không có tư cách đi nhận!

"Vậy ngươi... Vì sao lại nói cho ta biết?"

Trong đôi mắt của Văn Mặc Huyền chứa đầy đau xót, nhỏ giọng nói: "Nàng trôi qua rất khổ, dù cho nàng không nói, ta cũng hiểu, nàng vẫn là rất hy vọng có một thân nhân có thể yêu thương bảo bọc nàng. Tuy rằng nàng sư phụ thương nàng, ta cũng dùng hết khả năng sức lực để thương nàng, bảo vệ nàng, nhưng mà tình cảm máu thịt thân tình, ta không bù đắp được. Ta không cho nàng mẫu thân được, cũng không có biện pháp để cho nàng nhận phụ thân, thậm chí một ông ngoại, ta cũng không thể quang minh chính đại để nàng biết đến. Nói cho ngài biết sự hiện hữu của nàng, để trên đời này có một người có quan hệ huyết thống với nàng quan tâm nàng, yêu thương nàng, dù cho nàng không hay biết, cũng coi như là có chút an ủi rồi. Hơn nữa, có lẽ có một ngày, nàng sẽ nhận ngài, trên đời này cũng chỗ để mà dựa vào."

Văn Hạo Khâm nhìn thẳng vào công tử áo bào trắng trước mắt. Người không lớn nhưng lại có sự trưởng thành ổn trọng khiến ngay cả ông cũng kinh ngạc.

Từng câu từng chữ vang bên tai, đều là sự quan tâm săn sóc đối với cháu ngoại của ông, còn bộc lộ sự thâm tình của hắn.

Văn Hạo Khâm lần này đặc biệt nghiêm túc quan sát Văn Mặc Huyền, bề ngoài trông rất tốt, tuy rằng có hơi gầy, nhưng công phu lại cực tốt. Tuy rằng thân phận thần bí, nhưng chắc chắn là có thể bảo vệ tốt cháu gái của ông. Có tâm kế lại đủ lỗi lạc, những hành vi biểu hiện trong hôm nay, đủ để nhìn ra nhân phẩm xuất chúng của hắn.

Mà quan trọng nhất là... thật sự để tâm đến cháu gái của ông. Người như vậy làm Văn Hạo Khâm rất hài lòng, ông nói: "Lão phu hiểu, ở trước mặt nàng, ta tuyệt đối sẽ không để lộ. Chẳng qua là, lão phu lắm miệng, công tử cùng cháu của ta là?"

Văn Mặc Huyền cũng không ngại ngùng, nghiêm mặt nói: "Hai ta đã sớm định nhân duyên, dù chưa kết hôn, nhưng trong lòng ta, nàng đã là thê tử."

Văn Hạo Khâm cảm thấy con mắt ướt át: "Đối với nàng mà nói, ngươi tất nhiên là người quan trọng nhất của nàng, ta cũng có thể cảm giác được ngươi đối với nàng là thật lòng. Ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện của các ngươi, chỉ cần ngươi có thế cho nàng vui vẻ, ta đã thỏa mãn rồi."

Văn Mặc Huyền liễm thần nghiêm túc nói: "Ngài yên tâm, ta sẽ quan tâm nàng thật tốt, đến chết cũng không thay đổi. Vô luận ngày sau phát sinh chuyện gì, cũng mong ông ngoại nhớ kỹ lời nói vào hôm nay, chớ có nuốt lời."

Văn Hạo Khâm cũng nghiêm nghị nói: "Đương nhiên rồi." Sau đó lại cao giọng nở nụ cười: "Tuy rằng không được nghe nàng gọi ông ngoại, nhưng có ngươi gọi cũng được."

Dõi theo lão nhân cười ra nước mắt, thì thào gọi tên nữ nhi, Văn Mặc Huyền khẽ thở dài.

"Muội đó, lừa gạt trưởng bối như vậy, ổn không?"

Nói chuyện chính là Tô Nhược Quân, nàng đã bắt mạch cho ba người trúng độc xong, vừa đi tới đã nghe được đối thoại của hai người, thấy người đi rồi, mới lên tiếng cảm khái.

Văn Mặc Huyền ngoắc môi: "Ta cũng không nói ta là nam tử, huống hồ lúc trước ông ấy cũng cho rằng Tích nhi là nam hài mà? Lại nói, ta cũng không phải là tận lực giấu giếm, chỉ do hình thức bức bách, không thể không che giấu thôi."

"Giảo biện. Nhưng mà ông ta đã sai một lần rồi, có lẽ lần này sẽ không sai nữa đâu. Nhưng mà, thật lòng muốn gạt Lưu Tích sao? Kẻ kia dù sao cũng là phụ thân của nàng, nếu đến cuối cùng nàng lại biết được từ miệng người khác, có thể sẽ..."

Ánh mắt Văn Mặc Huyền càng thêm tối, nét mặt có chút rối rắm: "Nếu nàng thật muốn biết, ta sẽ không giấu được bao lâu. Chỉ hy vọng nàng không muốn biết, ta có thể giấu diếm nàng cả đời. Ta không sợ nàng sẽ dao động, dựa theo tính tình bướng bỉnh của nàng, ta rất chắc chắn, ta và kẻ kia, nàng sẽ chẳng suy nghĩ lựa chọn đâu. Nhưng mà, ta chỉ sợ nàng tự tổn thương mình thôi có phải là, ta sợ nàng làm bị thương chính mình."

Tô Nhược Quân thở dài: "Cái gọi là tình thâm bất thọ, có khi ta thật hy vọng hai người bọn muội đều có thể ích kỷ chút ít."

Đang nói chuyện, Liêu Nguyệt bước nhanh đến: "Công tử, khắp nơi ở Thanh Châu đều là đệ tử của ba đại môn phái, tìm lâu như vậy, có lẽ bọn họ đã ra ngoài thành rồi. Sợ là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, bằng không thì, mặc dù có thể ứng phó, nhưng sẽ bại lộ mất thôi."

Văn Mặc Huyền nhướng mày, sau đó nói: "Trong nội thành còn có thám tử đang làm nhiệm vụ không?"

"Dạ có, ta cố ý đã sắp xếp. Trong lúc hỗn loạn như thế này, chắc hẳn có thể điều tra được rất nhiều chuyện bí mật."

"Được rồi, chúng ta rút lui trước, người nên ở lại thì không cần động. Nếu bọn họ đuổi theo tới đây, cũng không thể để bọn họ tay không mà về, nhớ phải để dành đại lễ ở lại. Nếu như Thanh Châu đã thành vũng nước đục, vậy cứ sẵn tay quấy một cái. Giả như mấy chỗ Tích nhi đánh dấu có động tĩnh, thì lập tức làm lớn chuyện lên."

Văn Mặc Huyền khẽ nhếch môi, nét mặt vẫn ôn hòa, nhưng ý cười không thấm đáy mắt.

"Thuộc hạ tuân mệnh. Chủ tử, không biết người chuẩn bị đi đâu? Tô Châu hay là..."

Văn Mặc Huyền ngập ngừng: "Mười năm rồi, nên trở về nhà thôi."

Một câu nhẹ nhàng khe khẽ, mang theo đủ loại cảm xúc, nghe xong Liêu Nguyệt và Tô Nhược Quân đều có chút thương cảm, nhưng cũng xen chút kích động. Nếu như quyết định trở lại chỗ đó, chắc hẳn, rất nhanh sẽ có thể kết thúc mối hận đau khổ hơn mười năm rồi.

Căn dặn mấy người Mặc Ảnh dọn dẹp xong xuôi, Văn Mặc Huyền đi nói rõ tình huống với mấy vị kia.

"Truy binh từ Thanh Châu sắp đến rồi, cảm phiền các vị nhẫn nại một chút, ôm vết thương chạy đi. Bên này gặp bất trắc, chắc hẳn Danh Kiếm sơn trang cũng sẽ nhận được tin tức nhanh thôi. Đến lúc đó, chuyện cần đề phòng cũng càng nhiều. Vì lý do an toàn, chúng ta phải tách ra mà đi. Tại hạ sẽ phái người hộ tống các vị đến một nơi. Hôm nay mọi người đều trong tình cảnh nguy hiểm, hy vọng các vị có thể tin tưởng tại hạ, yên tâm đi theo, đợi chuyện trong nhà các vị được giải quyết, thì có thể bình yên trở về nhà rồi."

Mọi người đều ôm quyền hành lễ: "Tô công tử cao thượng, chúng ta tất nhiên tin phục."

Ngay sau đó mọi người đều chuẩn bị xong đồ đạc ngựa xe, sáu bảy người một tổ, giả trang thành nông phu, thương hộ, chờ xuất phát.

Tác dụng của thuốc đối với Cố Lưu Tích chưa tan. Văn Mặc Huyền sai Tử Hi chuẩn bị xe, giúp nàng thay quần áo xong thì ôm người ra sân nhỏ.

Nhóm người đang đứng chờ đợi cáo biệt thì thấy Văn Mặc Huyền ôm một cô nương đi ra, lại không thấy Cố Lưu Tích, trong lòng nhất thời cười cảm thán: Thiếu niên kia thì ra là một cô nương, khó trách hai người thân mật như thế.

Văn Hạo Khâm thấy Cố Lưu Tích mê man, vội hỏi: "Sao bị thương nghiêm trọng đến vậy?"

"Vết thương trên tay nàng thật đúng là nặng, vừa rồi lúc xử lý đã cho nàng dùng Ma phí tán, dược tính chưa tan nên ngài đừng lo lắng quá."

Văn Hạo Khâm nghe xong mới an tâm mà gật đầu.

Ôm Cố Lưu Tích vào xe ngựa, Văn Mặc Huyền quay ra, ôm quyền với mọi người, nói: "Các vị anh hào đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại ở Dự Châu."

Mọi người cùng hô: "Tô công tử một đường cẩn thận!"

Tô Nhược Quân tất nhiên là đi theo Văn Mặc Huyền, ngồi ở trên xe đằng sau chăm sóc cho Tiêu Uẩn. Nghĩ đến Tiêu Mộng Cẩm, lại không khỏi lo lắng. Thanh Châu xảy ra chuyện, Tiêu Uẩn được cứu đi, Lạc Hà lâu nhất định sẽ hoài nghi nàng.

Nhưng Văn Mặc Huyền đã nói, nàng ấy sẽ đuổi theo. Nếu còn trì hoãn nữa, sợ sẽ lại để Tiêu Uẩn gặp chuyện không may. Bởi vậy nàng chỉ có thể đi trước. Nhưng trong lòng chẳng thể yên ổn.

Đi được mấy dặm đường, Ảnh Tử và ba hán tử trúng độc đi theo nhóm của Văn Mặc Huyền chợt đề phòng, xe ngựa cũng đi chậm lại. Văn Mặc Huyền vén rèm xe, cười nhạt nói: "Đừng khẩn trương, là bằng hữu."

Vừa dứt lời, một bóng người mảnh mai lướt tới, nét mặt mang chút lo lắng. Văn Mặc Huyền nhìn nhìn xe ngựa phía sau, mỉm cười nói: "Đừng vội, người ngươi muốn thấy, đều ở đằng kia."

Trên trán Tiêu Mộng Cẩm rịn lớp mồ hôi mỏng, chân thành thi lễ: "Cảm ơn!" Sau đó vội vã lên chiếc xe ở phía sau kia.

Ngay sau đó, đằng sau vang lên mấy tiếng trầm đục, còn kèm theo tiếng kêu rên. Văn Mặc Huyền nhìn thoáng qua màn xe dao động, lắc đầu nở nụ cười: "Chạy đi."

Bên này Tô Nhược Quân đang bụm cái mũi, chảy cả nước mắt luôn. Người mà nàng tâm tâm niệm niệm đang ở sát bên, luống cuống chân tay mà lau nước mắt cho nàng.

Tô Nhược Quân dở khóc dở cười. Vốn là nàng nghe thấy tiếng của Tiêu Mộng Cẩm, nhoài người ra xem, lại bị Tiêu Mộng Cẩm đang nóng vội xông vào trực tiếp đánh ngã. Không gian trong xe ngựa nhỏ, Tiêu Mộng Cẩm vồ ngã nàng, còn đè lên nàng, răng đập vào môi nàng, còn đập trúng mũi, đau đến độ nàng ứa nước mắt. Bảo sao không kêu la cho được.

Mắt thấy mình làm Tô Nhược Quân khóc, Tiêu Mộng Cẩm cũng ngây cả người, bất chấp cả mẫu thân, vội vã nâng người dây, muốn xoa mũi cho nàng.

Tô Nhược Quân lại khó chịu không lên tiếng chỉ ôm mũi, làm cho nàng càng thêm luống cuống: "Xin lỗi mà, ta đụng thương ngươi rồi, cho ta xem chút đi."

Phát hiện nàng không có bị thương, Tô Nhược Quân nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu, nói với giọng nghẹt nghẹt: "Không có sai, chỉ là có hơi ê thôi."

Bị nàng đụng khóc, thật sự quá mất mặt, cương quyết không thể thừa nhận.

Thấy Tiêu Mộng Cẩm vẫn lo lắng mà nhìn mình, nàng đành phải buông tay, cái mũi hồng hồng, trên môi còn rỉ máu, còn có cả dấu rằng. Làm Tiêu Mộng Cẩm thấy mà vừa đau lòng vừa ngại.

Tô Nhược Quân liếm liếm môi, thấp giọng cười nói: "Mộng Cẩm nhiệt tình quá."

Sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm sượng sống, mắt cũng không dám nhìn nàng, lỗ tai đỏ bừng.

Nhìn thấy phu nhân đang ngủ say phía sau, nàng mới bình tĩnh lại, mí mắt cũng không hề chớp.

Tô Nhược Quân vội tránh ra, cầm bàn tay run run của nàng, ấm áp nói:

"Ngươi xem, mẫu thân của người đã an ổn nằm ở đây rồi. Bà ấy bị nhốt quá lâu, mà bệnh cũ chưa chữa tận gốc, nên có hơi yếu. Ta đã cho bà dùng thuốc, sau này ta sẽ từ từ điều dưỡng cho bà ấy. Chắc chắn sẽ làm bà ấy khỏe hơn. Từ nay về sau, ngươi có thể ở bên bà, hiếu thuận với bà, rốt cuộc không cần bị người khống chế nữa rồi."

Tiêu Mộng Cẩm gật đầu thật mạnh, cặp mắt đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu khóc. Tô Nhược Quân thấy mà đau lòng, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng: "Ở trước mặt ta, ngươi không cần cố gắng dũng cảm, muốn khóc thì khóc đi."

Nhìn đôi mắt vốn trong veo lạnh nhạt giờ lại đỏ ửng, Tô Nhược Quân ôm nàng vào lòng, ra vẻ ranh mãnh nói: "Không khóc được à? Ta đây châm cho ngươi vài phát nhé?"

Ngoài dự đoán,Tiêu Mộng Cẩm lại không phát cáu, chôn mặt trong người Tô Nhược Quân mang hương thảo dược thơm ngát, im lặng rơi lệ, cuối cùng trầm thấp nói câu: "Cảm ơn ngươi, Nhược Quân."

Tay Tô Nhược Quân đang ôm eo nàng chợt căng thẳng, sau một lúc lâu mới ôn nhu nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi không gọi cả tên cả họ của ta đấy."

Đôi má của Tiêu Mộng Cẩm ửng hồng, thì thầm một câu nhỏ xíu: "Mới không phải."

Hồi đó khi trở về từ Thương Sơn, lúc nàng vụng trộm hôn nàng ấy, cũng đã gọi như vậy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net