Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----""Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là quá non rồi, còn thiếu kiên nhẫn nữa. Đã nhiều năm như vậy, ngươi thương nó như thế, chắc hẳn nhớ nó lắm nhỉ.""-----

Mấy ngày nay, Dự Châu khá là yên bình. Văn Mặc Huyền chậm rãi bước trên con phố dài, đi về phía Trần phủ phía tây thành Dự Châu.

Nơi này chính là một trong ba cứ điểm còn sót lại của Tâm Tích các tại Dự Châu, bên ngoài kinh doanh cửa hành bán sách mực. Nhóm người Văn Hạo Khâm tạm thời đang ở lại Trần gia.

Nhẹ nhàng gõ cửa, một lão giả áo xám mở cửa phủ ra, nhìn thấy Văn Mặc Huyền một thân áo trắng, lúc nhìn thấy mặt nạ của nàng thì hơi sững lại, , sau đó mở miệng nói: "Vị công tử này, đến Trần phủ có chuyện gì chăng?"

Văn Mặc Huyền thi lễ: "Mua mực."

"Công tử, mua mặc nên đến Thư Mặc Trai, trong phủ không có hàng."

"Mực này rất hiếm, sợ là Thư Mặc Trai không có, chỉ quý phủ mới có."

"A, không biết là loại mực gì vậy?"

"Gặp nước không tan, trăm năm không mờ, mài thế gian đau khổ, viết thế sự bất bình."

Lão giả chòm râu, cười nói: "Công tử nói đùa rồi, thế gian nào có như thế loại mực đặc biệt như vậy. Nhưng mà trong phủ có một loại mực khá tốt, công tử có muốn xem thử không?"

Văn Mặc Huyền chắp tay: "Từ chối chính là bất kính, làm phiền rồi."

Lão giả mở cửa cho Văn Mặc Huyền đi vào, nhỏ giọng nói: "Mời công tử."

Đi thẳng qua tiền sảnh vào sân trong, đi đến trước hòn giả sơn, lão giả nhẹ nhàng chuyển động một viên đá tròn, lộ ra một cánh cửa đá. Sau khi Văn Mặc Huyền bước vào, hết thảy lại khôi trạng thái cũ.

Đằng sau cánh cửa đá, là một cái sân, giống hệt với cái sân bên ngoài kia.

Nhìn sân vườn này, Văn Mặc Huyền cười cười. Xem ra những năm qua, Tô Vọng bọn họ tìm được không ít người tài ba dị thế.

Liêu Nguyệt ở trong phòng nghe được động tĩnh đi ra xem, nhìn thấy Văn Mặc Huyền thì rất là vui vẻ: "Các... Công tử!"

Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu: "Dạo này sao rồi?"

"Công tử yên tâm, hết thảy đều ổn. Tình huống ở Văn Uyên các và Huyền Âm Môn mấy môn phái chúng ta đã điều tra ra hết. Mấy người Văn các chủ đang thương lượng cách ứng phó, có lẽ có hy vọng. Còn thứ cổ quái nọ, dù không phát hiện được độc nhân ở Danh Kiếm sơn trang, nhưng đã tìm thấy ở Thanh Châu, không bao lâu sẽ có thể đưa đến chỗ Nhược Quân cô nương." Liêu Nguyệt không đợi Văn Mặc Huyền hỏi đã vội vàng báo cáo tình huống những ngày này qua rồi.

"Rất tốt, hai đệ tử của Văn Uyên các kia đã đưa tới chưa?"

"Ngày hôm trước đã đưa tới rồi. Vừa nhìn thấy văn Các chủ, bọn họ chỉ ngẩn ngơ, rồi tiếp nhận sự thật rất nhanh. Đã nhận mặt nhau rồi."

Văn Mặc Huyền cũng không kinh ngạc. Văn Hạo Khâm của Văn Uyên các hôm nay là kẻ thân thân cận Danh Kiếm sơn trang, mà Văn Uyên các từ sau khi Văn Vận Lam vô cớ mất tích, vẫn luôn không vừa lòng Danh Kiếm sơn trang. Hơn nữa một vài hành vi của Danh Kiếm sơn trang mấy năm qua, đều làm những tiểu bối nhiệt huyết Văn Húc thấy khinh thường. Vả lại, bọn họ cũng là người thông minh, là thật hay giả, tự nhiên có thể phân biệt rõ.

"Ta hiểu rồi, ta đi gặp họ trước nhé."

"Dạ."

Lúc này đám người Văn Hạo Khâm đều tập trung ở sảnh lớn, thương thảo biện pháp ứng phó, nhìn thấy Văn Mặc Huyền đi vào, đều kinh hỉ mà đứng dậy, khom mình hành lễ: "Tô công tử."

Văn Mặc Huyền đáp lễ, nhẹ giọng nói: "Các vị khách khí rồi. Xin đừng bận tâm tới tại hạ, hãy tiếp tục thương thảo."

Mọi người có lòng muốn nghe ý kiến của Văn Mặc Huyền, nên đã nói rõ chi tiết suy nghĩ của mình.

Văn Mặc Huyền gật đầu: "Đúng vậy, ra tay từ người thân cận nhất của các vị, có le họ là người dễ tiếp nhận nhất. Dù cho không xác định, cũng sẽ không dễ dàng hại các vị. Chẳng qua là, lòng người khó dò. Đã qua nhiều năm, dù là ai cũng không thể thật sự đảm bảo phán đoán của mình là chính xác. Mà các vị hôm nay, lại không thể mạo hiểm được."

Nét mặt của Văn Hạo Khâm và Vệ Hiền có chút khó xử, những điều này bọn họ đã từng băn khoăn rồi. Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có biện pháp này dễ đi nhất mà thôi.

Văn Mặc Huyền phủi phủi ống tay áo: "Đương nhiên ý kiến của các vị tiền bối rất tốt, chỉ là suy nghĩ của ta chính là mong không có tý sơ hở nào, cũng không được đánh rắn động cỏ. Bởi vậy có đôi chỗ cần thích hợp thay đổi."

"Điểm nào?"

"Giống như Văn các chủ vậy, không phải là các vị chủ động đi tìm họ, mà là để cho họ tới gặp các vị." Văn Mặc Huyền nhìn nhìn Văn Húc, Văn Mạt đứng bên cạnh Văn Hạo Khâm, nói khẽ.

Văn Hạo Khâm cùng Vệ Hiền đều sáng tỏ. Thật sự đã bị cái gọi là võ lâm chính tông trói buộc rồi. Vào lúc này nên hành sự khác thường một chút mới phải.

"Nhưng mà làm sao để bọn họ tới gặp chúng ta?" Vệ Hiền có chút lo lắng mà nhìn Văn Mặc Huyền.

"Vệ môn chủ yên tâm, tại hạ đã nói sẽ giúp các vị rồi, việc này cứ giao cho tại hạ đi."

Tất cả mọi người đều hiện vẻ vui mừng, kêu lên: "Đa tạ Tô công tử cao thượng!"

Văn Mặc Huyền chẳng qua chỉ cười mà không đáp.

Đợi bọn họ thương thảo xong rồi giải tán, Văn Hạo Khâm vội khẽ hỏi: "Sao Lưu Tích không cùng công tử đến đây?"

"Sư môn của Tích nhi có việc, hôm nay đã lên đường trở về đất Thục rồi, nên không thể tới đây."

Văn Hạo Khâm nhẹ gật đầu, có chút thất vọng.

Văn Mặc Huyền biết ông muốn gặp Cố Lưu Tích, nên ôn tồn nói: "Ngài yên tâm, đợi Tích nhi trở về, ta sẽ dẫn nàng đến thăm ngài." Nói rồi, nàng nhìn Văn Húc cùng Văn Mạt đầy nghi hoặc phía sau, khẽ cười chào: "Hai vị, lại gặp rồi."

Văn Húc nhíu mày: "Quả thật là ngươi?"

Bọn hắn vừa nghe đến giọng Văn Mặc Huyền, không hiểu sao cảm thấy khá quen, nhưng lại nghĩ không ra. Những lời của Văn Mặc Huyền vừa rồi này đã khiến hai người họ lập tức xác định được.

"Ngày ấy, tại hạ có chuyện quan trọng, để thuận tiện làm việc nên cố ý ngụy trang một phen, mong hai vị chớ để trong lòng."

Văn Húc cùng Văn Mạt đã biết được mạng của mình là Văn Mặc Huyền cứu, hơn nữa cũng có thể hiểu được hành vi của Văn Mặc Huyền, tự nhiên sẽ không thật sự để bụng. Nhưng vẫn nghiêm mặt nói:

"Sự việc đều có nguyên do, sao có thể để bụng để dạ được. Chẳng qua là, xin hỏi Tô huynh, ngươi rút cuộc có thân phận gì? Tuy nói chúng ta chịu ân của huynh, nhưng cũng không muốn mơ mơ hồ hồ mà nhận lấy nó đâu."

Khóe miệng Văn Mặc Huyền hơi vểnh lên, trong mắt Văn Hạo Khâm cũng đầy thoả mãn, người như vậy, thật là không tồi.

"Xem ra Văn các chủ chưa nói với hai người. Nhưng mà thân phận của ta cũng không quan trọng mấy, huynh chỉ biết rõ một điều, ta sẽ không hại các người. Hơn nữa, chúng ta có thể xem như người một nhà đấy."

Văn Húc nghe mà sững sờ, nhìn sang Văn Hạo Khâm: "Thái sư phụ?"

"Hắn nói không sai, hắn và Lam cô cô của con có quan hệ sâu xa, ngày sau thời cơ đến, các con sẽ hiểu được thôi."

Nghe nói Văn Hạo Khâm xong, Văn Húc cùng Văn Mạt đều kinh ngạc. Phụ mẫu bọn họ mất từ thuở nhỏ, sau khi vào Văn Uyên các, Văn Vận Lam đối đãi với hai người vô cùng tốt, có thể nói là nuôi dưỡng họ lớn lên. Tuy rằng lúc Văn Vận Lam mất tích bọn họ cũng mới bảy tám tuổi, nhưng nữ tử linh động thoát tục trong trí nhớ kia, đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng họ. Lúc này nhìn Văn Mặc Huyền trông đã gần gũi hơn rất nhiều. Hai người chắp tay, không cần phải nhiều lời nữa.

Văn Mặc Huyền ra hiệu hai người họ ngồi xuống, chậm rãi nói: "Lần này tổng cộng liên quan đến sáu môn phái, trong đó thực lực Văn Uyên các mạnh nhất, cũng liên lụy lớn nhất. Bởi vậy phải cực kỳ thận trọng."

Văn Hạo Khâm gật đầu: "Hôm nay kẻ kia đã hoàn toàn thay thế vị trí của ta, khống chế Văn Uyên các đặc biệt nghiêm mật. Thật ra biện pháp trước đó cũng không phù hợp với Văn Uyên các." Văn Hạo Khâm thở dài, trông khá sầu lo.

Văn Mặc Huyền cúi đầu trầm tư một lát, hỏi: "Văn Húc, huynh đã từng nhìn thấy kẻ kia động võ chưa?"

Văn Húc khẽ gật đầu: "Chỉ vẹn vẹn có một lần."

"Huynh cảm thấy công phu của hắn như thế nào?"

"Nhiều năm vẫn có thể ngụy trang thái sư phụ, công phu đương nhiên không tệ."

"So với Lôi Đình thì sao?"

"Tương xứng, thậm chí cao hơn một bậc."

Văn Mặc Huyền gật đầu: "Nếu như các huynh trở lại, có thể tìm được thời cơ ở riêng với hắn không?"

"Văn Uyên các quy định, mỗi ba ngày, đệ tử trực hệ phải đến vấn an các chủ." Văn Húc nghi ngờ đáp, bỗng nhiên hiểu ra: "Tô huynh dự định trực tiếp bắt hắn?"

Lại nhíu nhíu mày: "Nhưng bằng chúng ta thì tuyệt không có khả năng."

Văn Mặc Huyền cười cười, chậm rãi nói ra suy nghĩ của bản thân. Văn Húc và Văn Mạt đều ngẩn người, có chút do dự.

Văn Hạo Khâm cũng thấy đắn đo: "Công phu của ngươi tuy rằng rất tốt, nhưng muốn một chiêu tất sát thì e là không dễ."

"Ngài yên tâm, ta không phải người tốt. Nếu như đã chuẩn bị đánh lén, thì cần có vài thứ thuốc đặc thù, cũng không thể tiếc rẻ không dùng được."

Mọi người không khỏi nghĩ đến Tô Nhược Quân. Nghe thấy Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng nói mình không phải là người tốt, lập tức sượng mặt. Việc này đáng giá kiêu ngạo à.

Văn Húc nhìn nhìn Văn Mặc Huyền, hơi khó xử nói: "Nhưng vóc người Tô huynh có hơi gầy, khác ta rất nhiều, giả trang thành ta... Sợ là..." Văn Húc nói đến thật cẩn thận, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của "hán tử" Văn Mặc Huyền.

Văn Mặc Huyền lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Văn Mạt.

Ba người lập tức sững sờ, sau đó đều thán phục, trong lòng càng thêm xem trọng Văn Mặc Huyền. Người trong võ lâm, nữ giả nam trang không hiếm thấy, nhưng nam giả nữ tử, quả thực khá khó xử, thậm chí được coi là nỗi khuất nhục, mặc dù trông yếu đuối, cũng rất khó làm được.

Thân phận của Văn Mặc Huyền không tầm thường, lại có thể dứt khoát đưa ra quyết định, khiến ba người cảm động không thôi. Dù sao cũng là hi sinh vì Văn Uyên các mà.

Văn Mặc Huyền biết rõ bọn họ đang suy nghĩ gì, thực sự không có ý định nhiều lời, nhỏ giọng nói: "Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, ta đi tới chỗ Nhược Quân lấy vài thứ trước."

Nhìn bóng người nho nhã tuấn dật ấy chậm rãi rời khỏi, Văn Mạt cùng Văn Húc vẫn chưa dứt cơn thán phục. Văn Hạo Khâm thì khá hài lòng mà vuốt vuốt râu. Con gái ông cả đời bất hạnh, nhưng cháu gái lại gặp được lương nhân, xem như cho ông chút an ủi cuối đời rồi.

Ở một nơi khác, Nhiễm Thanh Ảnh một mực chờ đợi tin tức của Phương Tư Nhiêu, khi nhìn thấy nam tử mặc áo bào màu mực bước tới thì hơi ngẩn ra: "Sao ngài lại tự mình tới đây?"

Nam tử kéo cái mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt đường nét rõ ràng cương nghị, trông phong trần nhưng vẫn tuấn lãng. Hắn trầm giọng nói: "Thanh Châu xảy ra chuyện lớn như thế, ta có thể không đến sao?"

Cặp mắt âm trầm của hắn quét tới, khiến mặt Nhiễm Thanh Ảnh lập tức cứng đờ.

"Ta..."

Lận Ấn Thiên ngắt lời nàng, trong mắt mang tia trào phúng: "Ngươi cho rằng để Phương Tư Nhiêu qua mặt, ta liền không biết."

Sắc mặt Nhiễm Thanh Ảnh có chút khó coi, giọng trào phúng kia khiến nàng không nhịn được, cúi đầu xuống, ngón tay trong tay áo siết chặt, đè nén nói: "Không phải. Chẳng qua là những ngày qua đã nhiều lần phạm sai lầm, ta định xử lý ổn thỏa xong sẽ nói với ngài sau."

"Ngươi tự hiểu lấy." Hơi dừng một chút, Lận Ấn Thiên nhìn điệu bộ gắng gượng nhẫn nhịn của nàng, giọng dịu lại: "Nhưng mà, phát hiện manh mối của vật nhỏ kia, lại tìm được tung tích của Lưu Vân bạch ngọc cũng khá lắm, xem như không phụ kỳ vọng ta đối với ngươi."

Khóe miệng Nhiễm Thanh Ảnh cong lên, cười lạnh một tiếng: "Là nhờ nghĩa phụ dạy bảo."

Lận Ấn Thiên chậm rãi ngồi trên ghế bành, trầm giọng nói: "Vậy có thể nói, người lẻn vào Thanh châu đúng là Tô Lưu Thương?"

"Chắc là thế. Thanh Châu gửi thư tới, nói điều tra được đi vào hẳn là hai nam tử trẻ tuổi, nhưng có lẽ là cải trang mà thành."

Lận Ấn Thiên nhẹ gật đầu: "Có tra được bọn chúng trốn ở đâu không, có liên quan gì tới Tâm Tích các chăng?"

Nhiễm Thanh Ảnh dừng một chút, ánh mắt đầy phức tạp, một lát sau mới mở miệng nói: "Đuổi mãi tới ngoài thành Sóc Châu lại mất tung tích. Nhiều người như vậy có thể lặng yên tránh thoát truy lùng của chúng ta, thế lực sau lưng là không thể khinh thường. Nhưng trong chốn võ lâm các đại môn phái, có thể làm được chỉ có Danh Kiếm sơn trang. Về phần Tâm Tích các, nó quá mức bí ẩn, chỉ từ một trận chiến với Lạc Hà lâu, liền biết nó không đơn giản. Chẳng qua, lúc đó các chủ của bọn hắn bị Thiên Võng ám sát, hơn nữa theo biểu hiện gần đây, có lẽ thật không giống hành động của bọn hắn."

"Danh Kiếm sơn trang? A..." Lận Ấn Thiên lạnh lùng cười cười: "Chút thủ đoạn này của Tiêu Diễn, thật sự không đáng bận tâm. Hơn nữa người giam giữ ở Thanh Châu, có vài kẻ là hắn bắt về. Hắn ra tay đoán chừng cũng là giết người diệt khẩu."

Nhiễm Thanh Ảnh không rối rắm ở chỗ này, do dự hỏi: "Ngài cảm thấy là Tâm Tích các sao? Vậy Tô Lưu Thương là người của Tâm Tích các?"

Lận Ấn Thiên híp mắt: "Tâm Tích các? Nếu thực sự là như thế, những hành động kia của chúng cũng có thể hiểu được. Ngươi nói các chủ Tâm Tích các chết rồi, kẻ đó là người như thế nào?" Lần trước hắn không có kịp hỏi, lúc này mới nhắc lại.

Nhiễm Thanh Ảnh cảm thấy như đụng phải gì đó, ngưng trọng nói: "Trước kia ta từng gặp nàng ở Tô Châu. Lúc đó trông nàng ta cực kỳ yếu ớt, trông như sắp rời xa nhân thế. Nhìn không ra một chút nội lực, như là tiểu thư nhà thương hộ..."

Lận Ấn Thiên nhíu chặt mày rậm: "Đợi một chút!" Cơ thể yếu ớt, không cách nào vận dụng nội lực?

"Ngươi phác họa hình dáng của nàng ta cho ta xem chút?"

Mặt mày Nhiễm Thanh Ảnh sững ra, cảm giác nghi hoặc bất an chợt xông lên đầu. Nàng lập tức nhấc bút, cầm một tờ Tuyên Thành, phác họa ra dáng vẻ của Văn Mặc Huyền. Mặc dù nàng không thích Văn Mặc Huyền, nhưng ký ức về nàng vẫn khá là sâu đậm.

Theo hình dáng đường nét dần dần hoàn thiện, hơi thở quanh người Lận Ấn Thiên càng ngày càng nặng. Đến khi cặp mắt nọ đã điểm xong, Lận Ấn Thiên giật phắt bức họa còn chưa khô mực tới. Nhìn đôi mắt giống hệt Tô Diệp nọ, trong nháy mắt, Lận Ấn Thiên có chút điên cuồng, hung hăng siết nát tờ giấy!

Hắn cười ha hả: "Nhiễm Thúc Diệp ơi Nhiễm Thúc Diệp, ngươi thật là hay quá! Có tài đức gì mà cưới nàng, con sinh được đưa con gái tốt như vậy chứ?! Trốn được Hàn Sát chưởng của ta, còn đùa giỡn người ta bồi dưỡng nên trong lòng bàn tay như thế nữa chứ!"

"Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là quá non rồi, còn thiếu kiên nhẫn nữa. Đã nhiều năm như vậy, ngươi thương nó như thế, chắc hẳn nhớ nó lắm nhỉ." Trong mắt hắn chớp lên tia sáng màu đỏ, sắc mặt có chút vặn vẹo, khóe môi nhếch lên dáng cười kỳ dị, tiếng nói càng trầm xuống, sau lại thì thào nói nhỏ: "A Thu, nàng cũng nhớ Tiểu Thương nhi của nàng lắm đúng không. Ha ha ha, vậy ta đưa nó đến bên nàng nhé. Đưa nó đến bên nàng, nàng chắc chắn sẽ vui vẻ."

Cho tới bây giờ, Nhiễm Thanh Ảnh chưa từng thấy hắn thất thường, điên cuồng như thế. Lận Ấn Thiên như đã điên rồi, không hiểu lại thấy nguy hiểm, nàng chậm rãi lui về phía sau mấy bước.

Lận Ấn Thiên phát giác được động tác của Nhiễm Thanh Ảnh, lập tức quay đầu, tung một chưởng đánh bay nàng. Chậm rãi đi qua, khom lưng tóm lấy nàng, siết lấy cổ nàng.

"Tại sao ngươi lại kém nó? Ngươi là nữ nhi của ta, ta tiêu phí mấy chục năm bồi dưỡng ngươi, vì sao ngươi vẫn không thể so với nó chứ?! Nhiễm Thúc Diệp, ta không sánh bằng ngươi, nữ nhi ta cũng không sánh đứa con hoang của ngươi sao?! Không, ngươi không sánh bằng ta, ngươi chết, đã chết rồi, con gái ngươi cũng không sống được bao lâu nữa đâu! Ha ha... Ngươi thua, ngươi vẫn thua ta!"

Cả căn phòng đều là tiếng cười điên cuồng đó, mang nội lực hùng hậu của hắn, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

Bàn tay càng thêm sức, giống hệt như kìm sắt, mặt Nhiễm Thanh Ảnh đỏ lên. Theo bản năng, nàng vận hết nội lực, hung hăng chưởng vào ngực Lận Ấn Thiên.

Mà sau khi nghe Lận Ấn Thiên nói, Mộ Cẩm thật sự không nhịn được, phá cửa mà vào. Chứng kiến Lận Ấn Thiên ném Nhiễm Thanh Ảnh ra ngoài, bắn ra liên tiếp mười mấy cây ngân châm. Tuy bị đánh bay hơn phân nửa, nhưng dưới cơn cuồng loạn, Lận Ấn Thiên vẫn bị trúng mấy châm.

Có vài cây châm, phía trên bôi thuốc mê, làm Lận Ấn Thiên an tĩnh chút ít.

Hai tiếng "Nghĩa phụ!", "Hữu hộ pháp" cuối cùng kéo lý trí của hắn trở lại.

Thoáng dao động, Lận Ấn Thiên chấn bức ngân châm ra, sau đó nâng mắt nhìn Nhiễm Thanh Ảnh và Mộ Cẩm, mơ hồ đã tỉnh táo hơn vài phần.

Hắn lắc mạnh đầu, kêu lên một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng trong phòng, bắt đầu bình ổn nội tức hỗn loạn.

Nhiễm Thanh Ảnh ôm lấy cổ họng, ho sặc sụa. Mộ Cẩm bị Lận Ấn Thiên bắn ngược mấy cây ngân châm đánh trúng, chỉ có thể ngã xuống đất, phun ra mấy búng máu, gắng gượng nhìn lại Nhiễm Thanh Ảnh.

Nhiễm Thanh Ảnh bình thường trở lại, vô cho Mộ Cẩm ăn giải dược, giúp nàng bức ra ngân châm, lúc này mới sợ hãi mà nhìn nam nhân vừa phát cuồng xong.

Từ nhỏ nàng đã biết Tô gia là cấm kỵ của Lận Ấn Thiên, một khi nhắc tới hắn biến đổi. Nhưng không ngờ một bức họa của Tô Lưu Thương lại kích thích hắn như thế.

Nhớ đến mọi chuyện, còn có lời nói của Lận Ấn Thiên, Nhiễm Thanh Ảnh hung hăng cắn chặt môi.

Văn Mặc Huyền, Tô Lưu Thương!

Ha ha, quả thật là lời nguyền của nàng.

Thuở nhỏ nàng phải gánh thân phận của nàng ta, sống trong cái bóng của nàng ta. Mấy lần đối đầu đều thua trong nàng ta, thậm chí ngay cả Cố Lưu Tích muôn vàn săn sóc đối đãi nàng trong mộng, hôm nay trong mắt cũng chỉ có nàng ta.

Nực cười là đến nay nàng mới biết được, đối thủ của nàng là Văn Mặc Huyền!

Duy nhất một lần mưu tính tự cho là đã diệt trừ, nhưng lại để nàng ta giả chết thoát thân!

Ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, Văn Mặc Huyền...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net