Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Mặc Huyền vẫn lễ độ gật đầu, Cố Lưu Tích thì nhíu nhíu mày, cả đời trước sao nàng lại không phát hiện Nhiễm Thanh Ảnh dối trá như thế chứ.

Nhiễm Thanh Ảnh tự nhiên như nhà mình, ngồi xuống bên bàn, ngắm suối Hương Thủy, khẽ cười nói: "Hồi xưa lúc đến Tô Châu, đã có người giới thiệu về suối Hương Thủy sau Quán Oa Cung, khổ nỗi luôn không thể tranh thủ đi, hôm nay đến thử một lần, quả thật là cảnh đẹp khó gặp. Phía trước chính là vườn Ngô đồng rồi, đáng tiếc bằng hữu Cố cô nương không khỏe, thật là đáng tiếc."

Mặc dù không muốn nghe Nhiễm Thanh Ảnh nói những thứ này, nhưng trong lòng Cố Lưu Tích vẫn khá áy náy. Nàng nhìn Văn Mặc Huyền, trong mắt có chút chán nản.

Văn Mặc Huyền lại khẽ nói: "Có nhiều thứ chân chính chiếm được ròi, có lẽ sẽ không thấy quý nữa, giữ một ít tiếc nuối ngược lại càng sẽ cảm thấy tốt đẹp hơn. Suối Hương Thủy đã dạo được một nửa, sự rạo rực cũng có, cảnh sắc cũng lĩnh hội một phen. Ta cảm thấy quá đủ rồi. Nhiễm cô nương, cô nói xem?"

Nhiễm Thanh Ảnh cười đến thanh thúy: "Quả thật không tệ, cách nghĩ của Văn cô nương thật là đặc biệt."

Cố Lưu Tích thấy ánh mắt Văn Mặc Huyền lướt qua, biết được nàng đang trấn an mình, trong mắt ê ẩm, nhưng lại khẽ cười cười.

Nhiễm Thanh Ảnh tất nhiên phát hiện được tương tác của hai người, lòng khẽ động, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

Lâm Việt ở một bên nhìn ba cô nương nói chuyện, cũng không có ý muốn chen vào, chỉ ngơ ngác nhìn Cố Lưu Tích.

Nhiễm Thanh Ảnh thấy hắn như thế, chuyển hướng câu chuyện: "Lâm công tử là người Tô Châu, không rõ có biết được vì sao suối này gọi là 'Hương Thủy' không. Đến giờ ta vẫn luôn tò mò đó."

Lâm Việt vội vàng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn hơi lúng túng. Hắn chỉ biết cảnh sắc ở suối Hương Thủy hợp lòng người, làm gì có chuyện truy tìm nguồn gốc của cái tên. Vì thế xấu hỏi đáp: "Chuyện này... Ta chưa từng để ý tới, cũng không biết."

Cố Lưu Tích nghe hai người nói chuyện, trong lòng dường như bị người ta nhéo một cái, tim đập loạn nhịp mà nhìn Văn Mặc Huyền. Mới trước đây, khi nàng hỏi qua vấn đề này, câu trả lời của người kia, đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lúc nàng vẫn còn chìm trong khung cảnh khi đó, tiếng nói quen thuộc nọ chậm rãi vang lên bên tai: "Năm đó Ngô vương cho trồng cây Hương ở Hương Sơn, để mỹ nhân chèo thuyền du ngoạn ở suối sẵn tiện hái Hương, nghe nói mùi hương vào nước, nên gọi là suối Hương Thủy(*). Thơ cổ viết rằng: "An tựa Hương Thủy tuyền, rửa bụi trần trên lang y". Tên 'Hương Thủy' cũng được lưu truyền từ đó."

(*) Tên suối bắt nguồn từ《 Ngô quận chí · Cổ tích nhất 》của Phạm Thành Đại. "Suối Hương Thủy, ở trong cố cung nhà Ngô. Tục truyền là chỗ tắm của Tây Thi, người ta gọi là hồ Chi Phấn, Cung nhân của Ngô vương rửa son phấn bên bờ suối này, thượng nguồn đến nay vẫn còn hương thơm." (Nguồn: tạm dịch từ Baike)

Cố Lưu Tích chợt cảm thấy bản thân hình như quay trở lại kiếp trước. Lần đó nàng thay Nhiễm Thanh Ảnh đến Tô Châu làm việc, vì không xem xét kỹ nên nhất thời thất thủ. Lúc ấy trốn đến suối Hương Thủy, trùng hợp gặp Văn Mặc Huyền cũng đang bị thương. Lúc bấy giờ, nàng ấy vẫn đeo mặt nạ, và nàng cũng không nhận ra nàng ấy, thế nhưng lạ kỳ là hai người có thể bình yên ở cạnh nhau cả một đêm.

Khi đó, nàng cũng vô tình hỏi nàng ấy về suối Hương Thủy, người nọ lúc đó cũng đã trả lời như vậy, sau đó còn đọc thêm một bài thơ. Lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy người này sinh ra là người trong giang hồ, nhưng cũng mang lại cảm giác của văn nhân nhã sĩ. Hồi tưởng đến đây, miệng cũng nhỏ giọng đọc theo.

"Hương kính tiểu thuyền thông, lăng ca nhiễu cố cung. Ngư trầm thu thủy tĩnh, điểu túc mộ sơn không. Hà diệp kiều biên(*)..."

Đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra mình lỡ miệng, Cố Lưu Tích vội vàng im lặng, có chút quẫn bách khi thấy mấy người xung đều đang nhìn mình chằm chằm. Nhất là sự mừng rỡ trong đôi mắt của Văn Mặc Huyền làm cho mặt nàng cũng nóng lên theo.

(*) Là những câu thơ trong bài《Ức Trường Châu '忆长洲'》của Hứa Hồn (thời Đường)

Nguyên văn:

Hương kính tiểu thuyền thông,

Lăng ca nhiễu cố cung.

Ngư trầm thu thủy tĩnh,

Điểu túc mộ sơn không.

Hà diệp kiều biên vũ,

Lô hoa hải thượng phong.

Quy tâm vô xử thác,

Cao chẩm họa bình trung. (Nguồn: Baike)

"Không ngờ Cố cô nương cũng là thâm tàng bất lộ. Bài thơ này cực kỳ hợp cảnh, vì sao không đọc hết?"

Lâm Việt cũng rất phấn khích nói: "Đúng đó, phía sau là gì?"

Mà Chu Cẩm Tú lại xem thường rồi cười một tiếng. Thuyền vừa mới cập bờ, Cố Lưu Tích vội vàng nói: "Ta chỉ nghe người ta đọc qua, đoạn sau không nhớ được. Thuyền đã cập bờ, chúng ta cáo từ trước."

Nói xong, Tử Hi cùng Mặc Ảnh nhảy xuống thuyền trước, Cố Lưu Tích đỡ Văn Mặc Huyền đi theo lên bờ.

Nhiễm Thanh Ảnh lại nói: "Hôm nay dù chỉ tán gẫu với hai vị mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại cảm thấy vô cùng hợp ý. Không biết nhà hai vị ở đâu, ngày sau có thể tụ họp nữa không?"

"Nhiễm cô nương khách khí rồi. Ta cũng không phải là nhân sĩ Tô Châu, sức khỏe của bằng hữu của ta không tốt, sau này sợ là sẽ không gặp lại. Bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần nhớ mong quá nhiều. Cáo từ."

Cố Lưu Tích cũng không muốn khách sáo với nàng ta, dù sao nếu Văn Mặc Huyền gợi cho nàng ta sự hứng thú thật, thì không phải là chuyện tốt.

Nhiễm Thanh Ảnh cũng không để ý sự lạnh nhạt của Cố Lưu Tích, nhìn bóng lưng các nàng từ từ đi mất, khóe miệng nhếch lên. Quay đầu hỏi Lâm Việt: "Lâm công tử có quen biết hai người họ?"

Ánh mắt Lâm Việt còn chưa thu về, chán nản lắc đầu: "Là lần đầu gặp Văn cô nương, về phần Lưu Tích, quen biết đã được nửa tháng."

Nhiễm Thanh Ảnh gật gật đầu, cảm thấy thú vị mà nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi rời đi, thấp giọng cười nói: "Cố Lưu Tích? Thật là thú vị."

Cố Lưu Tích cùng Văn Mặc Huyền ngồi trong xe ngựa, Tử Hi cùng Mặc Ảnh cưỡi ngựa đi ở phía trước. Nhớ lại những chuyện xảy ra, Cố Lưu Tích vẫn còn khá ảo não, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, vốn là dẫn ngươi ra ngoài hít thở không khí trong lành, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy."

Văn Mặc Huyền nghe nàng nói xong, lúc này mới lên tiếng: "Ngươi cứ luôn nghĩ nhiều. Ta có nói ta không vui sao?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì hết, ta vẫn cảm thấy rất tốt. Lời ta nói khi nãy là thật đó, như vậy cũng rất tốt rồi. Ngược lại là ngươi, hôm nay sợ là không vui rồi."

Cố Lưu Tích có chút thấp đầu: "Ta vẫn ổn, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta đây cũng sẽ vui vẻ theo."

Văn Mặc Huyền giật mình, không biết nên nói gì tiếp, ánh mắt nhìn Cố Lưu Tích có chút phức tạp.

Cố Lưu Tích thấy mình lại nói lung tung, khẩn trương muốn mở miệng giải thích, xe ngựa bỗng dừng lại. Xa phu Hàn bá đột ngột mềm nhũn ngã xuống. Sau đó nàng ngửi thấy được một hương thơm nhàn nhạt quanh chóp mũi, lập tức biến sắc, đưa tay che miệng và mũi Văn Mặc Huyền.

Văn Mặc Huyền cũng nhận ra đã xảy ra chuyện, ngừng thở, ra dấu với Cố Lưu Tích tỏ ý mình không sao.

Cố Lưu Tích căng thẳng trong lòng, mùi thơm này rất quen thuộc, là Thiên diện hồ ly! Lập tức thầm hận bản thân chủ quan, liên lụy đến Văn Mặc Huyền. Chỉ hy vọng hắn sẽ không dẫn tới nhiều trợ thủ, bằng không thì sợ là không bảo vệ nàng ấy được.

Mắt thấy sắc mặt Văn Mặc Huyền càng ngày càng kém, biết rõ nàng không nín thở được nhiều, mới phóng đĩa điểm tâm ra ngoài, đẩy trần xe ngựa ra, ôm Văn Mặc Huyền nhanh chóng lướt ra ngoài. Ngay sau đó, mấy mũi tên dài găm thẳng vào xe ngựa.

Cố Lưu Tích để Văn Mặc Huyền dựa vào thân cây, chăm chú bảo vệ trước người của nàng. Cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó là một mũi tên bay thẳng lên bầu trời. Cố Lưu Tích biết hai người Mặc Ảnh đã bị chặn.

Trong lòng nàng khẩn trương không thôi, phát hiện lúc này Văn Mặc Huyền ngồi tựa dưới gốc cây, thân thể không hề động đậy. Có lẽ lúc bay ra, nàng ấy không nhịn thở được nữa, nên đã hít phải một ít mê hương. Trong lòng nàng vừa giận vừa hối hận, lạnh lùng nhìn nam tử áo đen che mặt đối diện: "Các hạ thật là hảo thủ đoạn, chỉ đối phó với một nữ tử, còn dùng mê hương."

Người nọ chỉ hờ hững nhìn nàng: "Được người ủy thác, phải dốc sức thực hiện. Cô nương sau này nên nhớ, đừng đắc tội với ai. Kiếp sau nên đầu thai cẩn thận."

Cố Lưu Tích khẽ cười một tiếng: "Phải là ta khuyên các hạ, nhận ủy thác của người ta, điều kiện tiên quyết là người đó phải xứng làm người! Hơn nữa sao các hạ biết ta sẽ thua!" Vừa dứt lời, hai người đồng thời xông lên.

Cố Lưu Tích vòng tay qua hông, một luồng sáng trắng lóe lên, là một thanh nhuyễn kiếm quấn quanh eo!

Văn Mặc Huyền gắng gượng chống đỡ thân thể, nhìn hai người đánh nhau quyết liệt chết sống. Những chiêu thức kia nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, rơi vào mắt nàng lại rất rõ ràng.

Một tay kiếm pháp của Cố Lưu Tích vô cùng cao minh. Kiếm pháp không câu nệ ở chiêu thức, tốc độ nhanh, chiêu thức linh hoạt, hơn nữa lúc xuất chiêu cũng không hấp tấp như những kiếm khách trẻ tuổi. Từng chiêu từng thức bình tĩnh không loạn, dù thanh đao của đối phương múa may thế nào cũng bình ổn mạnh mẽ, không nóng không vội.

Trong mắt Văn Mặc Huyền tràn đầy tán thưởng, lại xen lẫn vẻ u buồn ngưng trọng.

Công phu của Cố Lưu Tích đặt giữa những người trẻ tuổi trong võ lâm có thể nói là nhân tài kiệt xuất. Nhưng dù chiêu thức tinh diệu, nội lực lại có hơi kém đối phương. Hơn nữa đao pháp của đối phương sắc bén ác liệt, chiêu thức quỷ quyệt hiếm thấy, có thể nói cũng là cao thủ, đánh càng lâu thì càng nguy hiểm.

Cố Lưu Tích cũng biết công phu của mình không bằng người ta, nhưng vẫn bình tĩnh. Vô luận như thế nào, chỉ cần ngăn chặn đối phương, không để hắn làm Văn Mặc Huyền bị thương là đủ rồi.

Hắc y nhân cũng có chút khó tin, biết là không thể trì hoãn, ra tay càng thêm tàn nhẫn. Đao trong tay vung mạnh bức lui Cố Lưu Tích, dùng sức bổ xuống. Cố Lưu Tích giơ kiếm lên ngăn lại, dựa thế cản bớt lực đao bổ xuống. Thanh đao kia đột nhiên quét ngang, dọc theo kiếm của nàng, hướng thẳng cổ nàng mà quét qua. Cố Lưu Tích ngửa người huơ kiếm, từ bên dưới né khỏi đao của hắn. Tức thì đã có mấy sợi tóc bị cắt mất, trên cổ còn hơi lành lạnh.

Văn Mặc Huyền gắt gao dõi theo nàng, ôm ngực, trong mắt hiện vẻ khẩn trương. Nhìn thấy hai người Mặc Ảnh bên kia còn chưa chạy tới, nàng nheo mắt, cố giữ vững tinh thần, tập trung tư tưởng, suy xét của chiêu thức hắc y nhân.

Sắc mặt Cố Lưu Tích cũng không thay đổi, chân đạp chín bước trượt qua, nhuyễn kiếm run lên chém về phía cánh tay hắn. Người nọ giơ đao xoắn qua, bàn tay trái biến chưởng thành trảo (mấy ngón tay co lại như móng vuốt), ác liệt đánh tới, thật là muốn bẻ rớt cánh tay nàng mà!

Nàng thả nội lực nơi bàn tay, rũ bỏ khống chế, nhuyễn kiếm bỗng đàn hồi, chém xuống bàn tay hắn. Ngay lúc hắn rụt tay về, lại đánh lên đao của hắn. Nhuyễn kiếm uyển chuyển như linh xà cuốn thẳng cổ họng hắn!

Người nọ tránh đi, đao trong tay càng bá đạo hơn, ỷ vào nội lực, muốn bức lui Cố Lưu Tích! Trong lúc nhất thời, đao ảnh vờn quanh bên cạnh Cố Lưu Tích, hiểm lại càng thêm hiểm!

Giữa lúc nàng đang cố hết sức, bên tai lại truyền đến giọng nói có chút miễn cưỡng của Văn Mặc Huyền: "Kế tiếp hắn muốn tấn công huyệt Hoàn Khiêu bên eo phải của ngươi."

Cố Lưu Tích khẽ giật mình, thân thể lại phản ứng rất nhanh, giơ kiếm lên đâm nghiêng, cuốn lấy thân đao, nhanh nhóng đẩy ra. Đao của hắn quả nhiên là chuẩn bị chém vào Hoàn Khiêu!

Chỉ qua hơn mười chiêu, Văn Mặc Huyền đã có thể nhìn ra chiêu thức của người nọ rồi. Cố Lưu Tích kinh hỉ, kẻ kia thì lại vô cùng kinh nghi. Hắn liên tục vung tay, xuất chiêu càng lúc càng nhanh.

Văn Mặc Huyền cố gắng giữ tinh thần, lời nói cũng nhanh hơn: "Huyệt Đàn Trung, tránh huyệt Phục Thố, huyệt Khúc Trì bên trái ..."

Người nọ càng đánh càng kinh hãi. Hắn không thể nào ngờ, nữ tử thoạt nhìn ốm yếu bệnh tật kia lại có thể đoán ra chiêu thức của hắn, hơn nữa hắn đã tận lực che giấu, hư thật lẫn lộn, nàng vẫn không hề đoán sai!

Cô nương trước mắt lá gan cũng lớn, rõ ràng hoàn toàn tin tưởng nàng kia, ra tay không hề do dự. Hai người phối hợp lại, lập tức san bằng thế thất thủ.

Cố Lưu Tích vừa mừng rỡ, lại sợ người nọ chó cùng rứt giậu, ra tay đả thương nàng, gấp giọng nói: "Ngươi đừng nói nữa, ta có thể ứng phó!"

Nhưng Văn Mặc Huyền vẫn tiếp tục mở miệng, trầm giọng nói: "Tấn công hạ bàn (bộ phận dưới mông, sau đùi), quét chân sang ngang luôn, móc chân trái về phía thận, đâm từ trước tới, giữa bụng..."

Hắc y nhân nghe Văn Mặc Huyền nhanh chóng tiếp tục chỉ điểm Cố Lưu Tích phản công mình, nhất thời sự chú ý của hắn cũng tập trung vào lời nói của nàng. Hắn thân kinh bách chiến, phản ứng cũng không hề chậm, mấy lần trước Cố Lưu Tích tấn công nhược điểm của hắn, cũng đều bị hắn lần lượt ngăn lại. Nhưng không ngờ lúc nói đến giữa bụng, Cố Lưu Tích đột ngột thay đổi chiêu thức, mũi kiếm mãnh liệt tập kích chính diện, rồi chém tới tận thắt lưng. Hắn nhất thời không chuẩn bị kịp, eo trái bị kéo một vết rách dài, máu tươi lập tức trào ra.

Cố Lưu Tích tấn công liên tục, Văn Mặc Huyền cũng không ngừng chỉ điểm chiêu thức, nhưng có lúc Cố Lưu Tích làm theo, có lúc lại đột ngột biến chiêu. Hắn không thể nào đoán được, những lời kia đâu là thực, đâu là giả!

Mà Cố Lưu Tích thật giống như đã thông đồng với nàng kia từ trước, luôn có thể ra tay chuẩn xác, khiến hắn luống cuống tay chân! Hắn biết, có nhiều chỗ Văn Mặc Huyền sẽ cố ý nói thừa một chữ, hoặc ngữ điệu khác thường, mà Cố Lưu Tích vẫn nghe được rõ ràng!

Ánh mắt hắn phát lạnh, không thèm để ý lời của Văn Mặc Huyền nữa. Đột nhiên tấn công nhanh lẹ, bức Cố Lưu Tích ra chỗ khác, đạp lên đám lá thông, dồn nội lực đánh về phía Văn Mặc Huyền!

Cố Lưu Tích lập tức nín thở, tròng đen co rút!

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Biết các ngươi một mực chờ Các chủ đại nhân thi triển thân thủ, nhưng sức khỏe Các chủ không cho phép, ta đành miêu tả theo một hướng khác. Kỳ thực Các chủ rất lợi hại, nhưng thân thể không tốt nên sắp gặp họa rồi, đáng thương. Ta lại là kẻ độc thân, nên quyết định ngược ngược ngược ! Diễn ân ái là không đúng !

-------

Editor có lời muốn nói: phần thơ và chiêu thức võ công, mình đã gắng hết sức~~ Mong các bạn thông cảm~ OTL T^T 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net