Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Từ trên là một nữ tử thân thể gầy yếu, chậm rãi đi xuống."-----

Cố Lưu Tích hôn mê bất tỉnh, Liễu Tử Nhứ gấp đến rơi nước mắt: "Lưu Tích, Lưu Tích, muội đừng làm tỷ sợ, muội tỉnh lại đi."

Mạnh Ly, Nhiễm Thanh Ảnh cùng Quan Trác Sơn cũng vây tới, Nhiễm Thanh Ảnh nhíu mày: "Chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi không phải còn tốt lắm sao?"

Mạnh Ly cẩn thận kiểm tra Cố Lưu Tích, đôi mắt lập tức co lại. Tay hắn hơi run, mò về phía vai phải của Cố Lưu Tích, trên áo chỗ đó, có một lỗ nhỏ.

Hắn run giọng nói: "Sư tỷ, tỷ... Tỷ nhìn thử xem bên phải người Lưu Tích có phải có đường vân màu đỏ hay không."

Nói xong hắn và Quan Trác Sơn liền quay đầu, trầm mặc chờ đợi.

Liễu Tử Nhứ cũng mang vẻ mặt không thể tin được, nàng cẩn thận xốc vạt áo của Cố Lưu Tích lên, trên làn da trắng nõn chỗ xương quai xanh kia, lan tràn đường vân màu đỏ máu làm người khiếp sợ.

Nhiễm Thanh Ảnh cũng nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Nàng... Nàng trúng cổ? Làm sao lại như vậy?"

Liễu Tử Nhứ càng như sụp đổ: "Không, nàng còn khỏe lắm, chỉ là ngất xỉu thôi. Làm sao lại bị trúng cổ, sao có thể như vậy được?!"

Mạnh Ly cắn răng, trong mắt cuối cùng hiện lên một chút hối hận. Hắn không nên, không nên vì báo thù mà kéo nàng và sư tỷ vào.

Lúc này Liễu Tử Nhứ đã khóc không thành tiếng: "Là lỗi của ta, ta không nên tới đây. Nếu không phải do ta, Lưu Tích sẽ không tới đây, Tô Thanh cũng sẽ không tới đây... Bọn họ, bọn họ cũng sẽ không gặp phải những thứ kinh khủng này. Đều do ta không tốt! Tại sao lại là nàng, đây hết thảy nên đều oán ta, tại sao không trút hết lên người ta."

Nhiễm Thanh Ảnh nhìn thế thì nhắm chặt mắt, trong lòng cũng rất chua xót. Nàng đã thấy nhiều trận sinh tử, cũng sẽ không vì một người chết đi mà rung động. Dù cho Lãng Đồ cùng Sử Tiến ra đi, làm cho nàng có chút tiếc hận, thế nhưng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng nghĩ đến người trước mặt đây, có lẽ vĩnh viễn sẽ không mở mắt ra nữa, trong lòng nàng có chút đau nhức.

Mộ Cẩm ở một bên nhìn Cố Lưu Tích hôn mê bất tỉnh, nhỏ giọng nói: "Nàng nhiễm Huyết tuyến cổ, nếu để tùy nàng như thế, sau khi nàng mất, nàng tất sẽ thành cổ nguyên. Chủ tử, chúng ta..."

Hai mắt Liễu Tử Nhứ đỏ thẫm, hung hăng trừng Mộ Cẩm: "Nàng còn sống! Nếu như ngươi dám động đến nàng, ta dù có liều mạng, cũng sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của trùng độc kia!"

Mặt mày Mộ Cẩm trầm xuống, quanh người tràn ra vài tia sát khí. Nhiễm Thanh Ảnh nhíu mày, quay sang nhìn Mộ Cẩm, trong mắt có chút ý cảnh cáo. Mộ Cẩm chợt thấy hụt hẫng, lập tức trầm mặc không nói.

Nhiễm Thanh Ảnh nhìn Cố Lưu Tích, nhỏ giọng nói: "Các ngươi không có phát hiện, bệnh trạng của nàng không giống với những người nhiếm Huyết tuyến cổ kia sao?"

Mạnh Ly dừng một chút, trong mắt hiện sắc vui mừng: "Quả thật là vậy, Tô Thanh trúng Huyết tuyến cổ, sau một lát liền đau khổ chết đi, nhưng Lưu Tích chỉ là hôn mê bất tỉnh, đã qua lâu như vậy, nàng còn sống!"

Liễu Tử Nhứ như bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Vậy có phải Lưu Tích cũng không trúng độc, nàng cũng có sao đúng không?"

Nhiễm Thanh Ảnh nhìn Mộ Cẩm, rồi nói: "Mộ Cẩm, xưa nay ngươi tinh thông những độc vật này, ngươi tới xem cho nàng thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Trong lòng Mộ Cẩm thấy khó chịu, cũng hiểu nhìn thử theo ý của Nhiễm Thanh Ảnh là gì, nhỏ giọng nói: "Dạ."

Nàng cúi người xuống, bắt mạch cho Cố Lưu Tích, một lúc lâu sau, trên mặt hiện vẻ rất kinh ngạc, lại nhìn huyết văn trên người Cố Lưu Tích một chút, cuối cùng cau mày nói: "Thật sự là nàng trúng Huyết tuyến cổ. Chẳng qua..."

"Chẳng qua làm sao?" Nhiễm Thanh Ảnh liền vội vàng hỏi.

"Chẳng qua hình như nàng đã ăn được linh dược gì rồi. Mạch của nàng dù yếu, nhưng vẫn còn đường sống. Sau khi Huyết tuyến cổ đi vào máu thịt, trước tiên sẽ xâm nhập tâm mạch, khiến người bị hại đau đến tử vong, sau đó mới hút khô khí huyết. Nhưng Huyết tuyến cổ này lại bị ngăn bên ngoài tâm mạch của nàng. Những cổ trùng kia cũng chưa kịp vào tim, cho nên nàng còn sống."

Nói xong, Mộ Cẩm dùng vẻ phức tạp mà nhìn Cố Lưu Tích. Huyết tuyến cổ lợi hại như thế, loại thuốc bình thường căn bản không dùng được. Rốt cuộc nàng ta đã dùng thứ thuốc gì, mới có thể ngăn chặn Huyết tuyến cổ chứ.

Trên mặt Liễu Tử Nhứ lần nữa xuất hiện một chút hy vọng, đôi mắt cũng có thần thái hơn, ngay cả Nhiễm Thanh Ảnh cũng có tia vui sướng. Mộ Cẩm thấy bộ dạng của bọn họ như vậy, lập tức lắc đầu, khẽ nói: "Dù vậy, Huyết tuyến cổ này vẫn ở trong cơ thể nàng, tuy có thuốc che chở, nhưng trùng độc xâm nhập tâm mạch, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi."

Lời này của nàng giống như một chậu nước lạnh, trút thẳng lên đầu mấy người ở đó, khiến bọn họ đều chán nản cực kỳ.

Liễu Tử Nhứ nghẹn ngào nói: "Nàng có thể cầm cự mấy ngày?"

Mộ Cẩm cau mày, trầm giọng nói: "Theo động tĩnh của Huyết tuyến cổ, tối đa bảy ngày, thậm chí ngắn hơn."

Liễu Tử Nhứ đứng lên đỡ Cố Lưu Tích, cắn răng nói: "Ta mang nàng đi ra ngoài, tìm người cứu nàng."

Liễu Tử Nhứ biết rõ thuốc này là Tô Thanh cho Cố Lưu Tích, chắc hẳn đó cũng là ý của Văn Mặc Huyền. Nàng đã có thuốc lợi hại như vậy, còn quan tâm Cố Lưu Tích, chỉ cần các nàng đi ra ngoài, Văn Mặc Huyền nhất định sẽ cứu nàng!

Mộ Cẩm cười một tiếng: "Nhưng đương thời, còn không có ai dám nói mình có thể giải được Huyết tuyến cổ, ngay cả độc y thánh thủ Bạch Chỉ khá nổi danh, cũng chưa chắc giải được. Nếu là Dược vương Cung Minh đang mai danh ẩn tích đến ra tay, nói không chừng còn có chút khả năng."

Liễu Tử Nhứ lạnh lùng nhìn nàng: "Đa tạ Mộ cô nương nhắc nhở, những thứ khác cũng không phiền cô nương quan tâm."

Nhiễm Thanh Ảnh đứng lên, lạnh giọng nói: "Mộ Cẩm, đừng lắm lời. Chúng ta tổn thất quá nhiều rồi, tranh thủ thời gian tìm kiếm cửa ra, rời khỏi nơi này thôi."

Mạnh Ly đi đến bên người Liễu Tử Nhứ, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, để cho đệ cõng Lưu Tích đi."

Liễu Tử Nhứ đã oán lại càng thêm hận mà nhìn hắn: "Cũng không phiền đến Mạnh công tử đâu. Nàng là sư muội của ta, giao cho người khác, ta lo lắng."

Mạnh Ly định giơ tay ra thì đột nhiên cứng đờ, nhìn Liễu Tử Nhứ bỏ đi mất, trong lòng đắng chát vô cùng, sau đó chán nản dằn xuống. Quan Trác Sơn ở bên nâng khuỷu tay đập đập bờ vai hắn, đè thấp giọng nói: "Mạnh huynh đệ, sư tỷ cậu chẳng qua là đau lòng quá thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Mà việc này ta cũng có sai, là ta làm trái đạo nghĩa, kéo sư tỷ cậu tới đây."

Mạnh Ly lắc đầu: "Là lỗi của ta, đi thôi." Hắn tranh thủ đi theo sau, nhắm mắt theo đuôi mà trông coi hai người Liễu Tử Nhứ.

Thời gian chưa bao giờ vì ai mà dừng lại, đợi đến lúc Văn Mặc Huyền phong trần mệt mỏi đi đến Việt Châu, đã là sáu ngày sau rồi. Nàng đã nửa tháng chưa gặp Cố Lưu Tích, mà người nàng tâm tâm niệm niệm, đã vào trong mộ sinh tử không biết những bảy ngày rồi!

Bên cạnh đó, trên Ấn Sơn Việt Châu là một khung cảnh căng thẳng. Mặc Ảnh cùng Viên An lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt, không hề né tránh.

Nam tử mặc áo bào vân văn tố sắc, thần sắc âm trầm: "Mặc dù không biết các vị là bằng hữu nơi nào, nhưng hy vọng các vị rời khỏi Ấn Sơn, chớ làm chậm trễ chuyện quan trọng của chúng ta."

Mặt mày Mặc Ảnh càng thêm lạnh lẽo: "Các hạ chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người ư? Vài vị bằng hữu thân thiết của tại hạ bị chôn dưới này, không tìm được người, nhất định sẽ không rời khỏi."

Viên An hiển lộ nụ cười: "Chắc hẳn mục đích của các hạ cũng là như thế, thật sự không rõ, vì sao lại muốn bỏ qua sự trợ giúp của chúng ta, một mình hành động. Chẳng lẽ là có hành động gì không thể cho ai khác biết, thế cho nên các vị mới có thể không quan tâm đến sự sống chết của đồng bạn như vậy?!"

Sắc mặt nam tử kia ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Song phương lập tức xông lên, Viên An cùng nam tử giao chiến, thuận tiện dặn dò: "Mặc Ảnh, huynh đứng động thủ, nơi này giao cho ta là được."

Sắc mặt Mặc Ảnh có hơi tái, hiển nhiên là trọng thương chưa lành, khẽ gật đầu, trầm giọng nói với những người cầm cuốc xẻng phía sau: "Không cần để ý tới bọn họ, đào hết lên cho ta, không được phép ngừng!"

Trước đó nhận được bồ câu đưa tin từ Tử Hi, nói là Văn Mặc Huyền đích thân đến Việt Châu, Mặc Ảnh vừa lo lắng, vừa áy náy. Bản thân không bảo vệ Lưu Tích cô nương tốt, còn làm hại chủ tử đường xa mệt nhọc, ưu tư phiền lo. Chuyện duy nhất có thể làm chính là mau chóng đào cái mộ Việt Vương này ra, tìm Lưu Tích cô nương về.

Toàn bộ Ấn Sơn tụ tập hơn mười người, tiếng đánh nhau liên miên không dứt, cả kinh toàn bộ sinh vật trên Ấn Sơn trốn chạy khắp nơi.

Trên đỉnh Ấn Sơn hỗn loạn vô cùng, ngay tại lúc song phương đấu nhau kịch liệt, trên đường lên Ấn Sơn, bốn người nâng một chiếc ghế mềm, nhẹ nhàng vững vàng đi lên đỉnh núi.

Một lát sau, một tiếng nói thanh nhã nhẹ nhàng vang lên: "Dừng tay."

Âm lượng cũng không lớn, phảng phất nước chảy dưới băng, lộ ra lời uy hiếp khó tả, lướt qua lỗ tai mọi người.

Khung cảnh lập tức ngưng đọng lại, hết thảy mọi người dừng động tác một cách quỷ dị, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy bốn nam tử ăn mặc gọn gàng giống nhau, đặt ghế mềm xuống, khom người đứng ở một bên. Từ trên là một nữ tử thân thể gầy yếu, chậm rãi đi xuống.

Trên người nàng bọc cái áo choàng thêu màu đỏ sậm, bên trong là một áo bào màu xanh nhạt. Bên hông đeo một khối noãn ngọc màu tím, theo động tác của nàng, tử ngọc nhẹ nhàng lắc lư. Trên khuôn mặt như bạch ngọc, đặc biệt tái nhợt, mang theo vẻ ốm yếu rõ ràng, nhưng vẫn không thể che hết sự hào hoa trang nhã bẩm sinh, mỗi hành động đều khiến người ta cảm thấy, chắc nàng sẽ bị gió thổi đi mất. Nhưng cũng chính từ nữ tử gầy yếu này, lại làm Phương Tư Tấn cảm thấy áp lực khó hiểu, so với Giáo chủ chỉ có hơn chứ không kém.

Mặc Ảnh thấy người đang chậm rãi đi tới, trong mắt tràn đầy chua xót, chỉ mới nửa tháng, chủ tử đã tiều tụy rất nhiều.

Hắn đi nhanh mấy bước, nhịn không được liền muốn quỳ xuống, Văn Mặc Huyền lại nhìn hắn, đưa tay ngăn hắn lại.

Thân thể Mặc Ảnh chững lại, vội đứng thẳng người, khẽ gật đầu.

Nàng quay đầu nhìn Phương Tư Tấn cầm đầu một đám thuộc hạ, khẽ nói: "Đây là thế nào?"

Mặc Ảnh vội thấp giọng kể qua ngọn nguồn một lần, mà Tử Hi chạy tới sau lại kêu người ta cầm một cái ghế dựa tới, để Văn Mặc Huyền ngồi xuống.

Văn Mặc Huyền trầm thấp ho khan vài tiếng, nhìn sang đống bùn đất được đào lên phía sau, ánh mắt hơi tối lại, lúc này mới nhìn qua Phương Tư Tấn, chậm rãi nói: "Ngươi mang theo bọn họ, từ Lâm Xuyên ngựa không dừng vó chạy đến là vì cái gì?"

Chỉ một câu, liền khiến Phương Tư Tấn kinh nghi bất định, làm sao nàng lại biết? Hắn đề phòng nhìn Văn Mặc Huyền chằm chằm, thăm dò nói: "Xin thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, không biết các hạ là..."

Văn Mặc Huyền nhàn nhạt cười cười: "Tại hạ chỉ là một nữ tử yếu ớt sống dở chết dở, đường đường nghĩa tử của Hữu sứ Minh U Giáo, chắc cũng không muốn làm quen với ta."

Lúc này Phương Tư Tấn triệt để không chịu nổi, hắn vươn tay, hơn hai mươi người phía sau hắn toàn bộ đều căng thẳng đề phòng.

"Phương công tử không cần kinh hoảng, ta không có ý đồ gì với các ngươi cả, ngươi cũng không cần phòng bị chúng ta. Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tới đây, vì cái gì?" Giọng nói của nàng vẫn vững vàng như trước, lại lộ ra sự không kiên nhẫn.

Phương Tư Tấn cắn răng, trầm giọng nói: "Cứu người."

"Đã là cứu người, vì sao Phương công tử còn hao phí tinh lực nhằm vào chúng ta. Nàng... Các nàng ở dưới mặt đất, đã chín ngày rồi! Phương công tử nghĩ, các nàng còn có thể kiên trì bao lâu. Những chuyện các ngươi băn khoăn, lúc này có ý nghĩa sao?"

Đôi mắt nàng trong suốt nhưng cực lạnh lùng, nhìn thẳng vào Phương Tư Tấn, khiến mặt hắn lập tức cắt không còn giọt máu.

Ánh mắt như vậy, dường như đã nhìn thấu hết tất cả tâm tư của hắn luôn rồi. Ánh mắt hắn càng thêm tối, nhỏ giọng nói: "Là Phương mỗ ngu độn, tại hạ đã hiểu rồi."

Văn Mặc Huyền đứng dậy, đi đến hố sâu phía sau, sau đó trầm giọng nói: "Ta không có hứng thú với thứ gì đó trong mộ, ta chỉ muốn có một người mà thôi. Phương công tử thoải mái đi, buông lỏng tinh thần, ngẫm lại nên hợp tác với chúng ta như thế nào để mau chóng đào thông mộ đạo này đi."

Phương Tư Tấn ôm quyền đáp ứng, nhìn nữ tử bỗng nhiên xuất hiện kia thêm một cái, trên lưng đúng là đổ đầy mồ hôi lạnh. Nữ nhân này, thật sự là khiến người sợ hãi.

Mà Viên An cùng người của Tâm Tích Các xung quanh, cũng là ngẩn ngơ mà nhìn qua Văn Mặc Huyền đang lẳng lặng đứng bên cửa động kia, trong lòng là một mảnh gió giục mây vần. Khi nãy nàng vừa xuất hiện, Viên An nhìn thấy tận mắt thần sắc trong mắt Mặc Ảnh. Còn có khi đó rõ ràng Mặc Ảnh muốn quỳ xuống trước nàng. Phải biết Mặc Ảnh là thống lĩnh Ảnh Vệ chữ Thiên, tuy rằng rất ít khi tự mình dẫn đầu Ảnh Vệ, nhưng địa vị không kém mấy vị Đường chủ kia bao nhiêu. Ngay cả hắn cũng phải quỳ xuống, vậy... thân phận vị kia, hầu như không cần nói cũng biết.

Viên An không biết nên hình dung tâm tình của hắn như thế nào, Tâm Tích Các thành lập gần mười năm, trừ bốn vị Đường chủ, dường như không ai biết được chủ tử của bọn họ rốt cuộc là ai, thậm chí là nam hay là nữ, là già hay trẻ cũng không biết!

Hắn không ngờ, hắn vậy mà có thể nhìn thấy được vị ấy. Chẳng qua là nhìn dáng vẻ nàng, cũng cỡ mười tám, còn mang bộ dạng mắc bệnh lâu năm. Hắn thật sự không thể tin được, một người như thế, có thể một tay lập nên Tâm Tích Các! Nhưng phong tư thái độ của nàng vừa rồi, đã khiến người ta hoàn toàn thuyết phục. Ngay cả bọn Mặc Ảnh cũng phải tất cung tất kính, chủ tử này chỉ sợ cũng thâm tàng bất lộ.

Những người liên can, tâm tư khác nhau, tuy nhiên cũng yên tĩnh nhìn ngườiphía dưới, ra sức đào đất, huyên náo rồi lại yên tĩnh.

-------

Editor có lời muốn nói: Quả không hổ danh Các chủ đại nhân~~ Khí thế quá bức người~

Ps: nhớ chuẩn bị khăn giấy nha các bạn~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net