Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Máu tươi nhỏ xuống bên cạnh vết thương, lập tức chậm rãi lan ra, thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, chậm chạp đến khiến lòng người nóng nảy không thôi."-----

Tử Hi và Mặc Ảnh thấy Văn Mặc Huyền như vậy, sốt ruột cực kỳ, vội vàng đi qua đỡ nàng.

Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích trên giường, cả buổi mới tìm được tiếng nói trở về, nàng trầm giọng nói: "Thật sự không có cách nào sao? Không... không thể thế được."

Giọng nàng hơi mơ hồ, trong đó lộ rõ tuyệt vọng cùng đau khổ, làm hai người Tử Hi cũng nhịn không được nữa mà đỏ cả mắt.

Văn Mặc Huyền nhìn Bạch Chỉ lần nữa, bỗng nhiên hai chân khuỵu lại, quỳ sụp xuống. Tử Hi cùng Mặc Ảnh cả kinh biến sắc, cũng sột soạt quỳ xuống theo, gấp giọng hô: "Chủ tử!"

Văn Mặc Huyền làm như không nghe thấy, vẫn quỳ, tấm lưng gầy lại thẳng tắp, lộ ra một vẻ bướng bỉnh cùng vô vọng. Dù cho hôm nay nàng quỳ, vẫn không thể che hết sự ngạo nghễ ẩn trong xương. Nhưng lúc này, nàng đối với người chỉ gặp lần đầu, bỏ xuống kiêu ngạo tự tôn của mình, chỉ vì có thể được thêm một tia hy vọng từ trong miệng nàng.

"Cầu xin tiền bối! Vô luận trả giá lớn bao nhiêu, ta sẽ đều gánh lấy. Chỉ cần có thể cứu nàng, cho dù là tạm thời áp chế sâu độc kia!"

Bạch Chỉ cũng bị màn này làm kinh sợ. Mặc dù nàng không biết Văn Mặc Huyền, nhưng từ biểu hiện cùng phong cách xử sự của Văn Mặc Huyền, nàng cũng hiểu rõ, loại người này thực chất bẩm sinh có ngạo khí, đều là kẻ thà bị gãy chứ không chịu cong. Nàng vậy mà vì một người bạn, quỳ xuống cầu xin mình?

Bạch Chỉ buông mắt, tựa hồ đang suy tư điều gì, rồi lập tức lành lạnh nhìn nàng: "Bất cứ giá nào?"

Trong con ngươi Văn Mặc Huyền hiện ra vầng hào quang, lập tức trầm giọng nói: "Dạ đúng!"

Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng, đưa tay cưỡng ép dùng nội lực đỡ nàng lên: "Đừng quỳ trước ta, thứ nhất ta không chết, thứ hai ta còn chưa có già đâu."

Rồi nàng nhìn qua Cố Lưu Tích, cau mày nói: "Huyết tuyến cổ này, ta cũng không phải chưa từng thử giải, nhưng có rất nhiều người mất mạng ngay tức thì, ta cũng không kịp ra tay. Nhưng mà gia sư đã từng đã cứu một nam tử nhiễm cổ, người nọ cũng là được dùng linh dược, tạm thời bảo mệnh. Cuối cùng hắn vẫn tiếp tục sống được."

Văn Mặc Huyền đè nén kinh hỉ, rung giọng nói: "Vậy... vậy tiền bối có thể?"

Ánh mắt Bạch Chỉ sắc bén mà nhìn Văn Mặc Huyền, lạnh lẽo nói: "Ta không giải được, gia sư cũng không thể giải hết hết. Trên đời này, mặc dù là Cung Minh, cũng không dám nói hắn có thể giải Huyết tuyến cổ."

Văn Mặc Huyền nhíu mày nói: "Nhưng tiền bối nói..."

Bạch Chỉ ngắt lời nàng: "Mỗi một Huyết tuyến cổ tiến vào máu thịt, tất nhiên sẽ lấy đi một cái mạng, ít nhất từ xưa đến nay, chưa bao giờ thay đổi."

Văn Mặc Huyền sững sờ, trầm ngâm một lát sau, nàng chậm rãi mở miệng: "Cho nên, nam tử kia còn sống, nhưng chết lại là người khác."

"Thật ra ngươi khá thông minh, đúng là như thế. Hắn có thể còn sống, bởi vì có người dùng thân dẫn cổ ra, lấy mạng đổi mạng!"

Sắc mặt Văn Mặc Huyền lúc này đã khôi phục bình tĩnh, nàng khẽ nói: "Đổi như thế nào?"

"Thật ra rất đơn giản, vạn vật sinh linh luôn có thứ yêu thích. Sâu độc, cũng là như thế. Sở dĩ nó đoạt tính mạng người, đơn giản là vì chất dinh dưỡng, để nó gặp phải được chất dinh dưỡng tốt hơn, tự nhiên sẽ bỏ qua máu thịt trước mắt, lựa chọn thứ tốt hơn." Bạch Chỉ lạnh rờn rợn mà nhìn ba người Văn Mặc Huyền, thong thả nói như vậy.

Văn Mặc Huyền mấp máy môi: "Có mạo hiểm gì chăng?"

Bạch Chỉ khẽ cười nói: "Đương nhiên có, người dẫn cổ ra không cần phải nói, chết thê thảm vô cùng. Mà cho dù là chủ kí sinh được dẫn cổ ra, cũng không phải là tuyệt đối an toàn. Lúc dẫn cổ ra, tất nhiên phải diệt trừ thứ thuốc giam cầm cổ độc. Nếu người dẫn cổ ra không đủ mê hoặc, sâu độc không chịu rời khỏi, ngược lại thừa cơ ăn mòn tâm mạch, người nọ, sẽ đau đớn mà chết tại chỗ."

Văn Mặc Huyền trầm mặc không nói, Tử Hi cùng Mặc Ảnh ở bên nghe mà run sợ trong lòng, khẩn trương nhìn nàng.

Một lúc lâu sau, Văn Mặc Huyền ngước mắt nhìn Bạch Chỉ, ấm giọng nói: "Chắc hẳn tiền bối đã học hết chân truyền của lệnh sư. Vậy phương pháp dẫn cổ kia, có lẽ ngài cũng biết chứ."

Bạch Chỉ cười ưu nhã, hơi gật đầu, Văn Mặc Huyền cũng cười đáp lại.

Tử Hi cùng Mặc Ảnh lập tức quỳ xuống, kiên định nói: "Thuộc hạ nguyện giúp Lưu Tích cô nương dẫn cổ!"

Văn Mặc Huyền chỉ nhìn thoáng qua hai người, tránh nhẹ tìm nặng nói: "Có lẽ chuyện dẫn cổ này không phải ai cũng có thể làm?"

"Đúng vậy, cần sớm thích hợp thí nghiệm một phen."

Văn Mặc Huyền ngồi dậy, bái lễ lần nữa: "Phiền phức tiền bối rồi."

"Ngươi nhất định muốn dùng mệnh người khác đi đổi cho nàng?"

Văn Mặc Huyền có chút cay đắt mà nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, trầm trọng gật gật đầu.

"Đã như vậy, nể tình nha đầu này rất giống cố nhân, ta liền nỗ lực thử một lần. Về phần hậu quả, các vị tự chịu trách nhiệm!"

Sau đó Bạch Chỉ trở vào trong nhà mình, bắt đầu chuẩn bị, đợi chút nữa sẽ tìm kiếm chọn người thích hợp.

Bạch Chỉ trở về phòng nhưng lại một mực ngẩn người, miệng trầm thấp nỉ non: "Quá giống, quá giống, là duyên phận, hay là trùng hợp?"

Trong lúc nàng xuất thần, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nàng tùy tiện nói: "Vào đi."

Đưa mắt nhìn qua, lại là Văn Mặc Huyền, nàng miễn cưỡng nhấc mí mắt: "Sao, đã hối hận?"

Văn Mặc Huyền lắc đầu, sau đó nói khẽ: "Vãn bối chỉ là có yêu cầu quá đáng..."

"Đã là yêu cầu quá đáng, vậy còn nói cái gì?"

Văn Mặc Huyền cũng không giận, cười nhạt nói: "Nhưng đối với ta mà nói cũng rất quan trọng, đợi lát nữa, tiền bối không phải muốn tìm người thích hợp dẫn cổ ra sao?"

"Cho nên?"

"Vô luận có thích hợp hay không, ta hy vọng tiền bối đều có thể khiến nó trở thành không thích hợp."

Lông mày Bạch Chỉ nhíu lại, cười khẩy nói: "Đã như vậy, cần gì phải thử!"

Văn Mặc Huyền cười cười: "Đương nhiên cần thiết, bằng không thì làm sao biết ta có thích hợp hay không?"

Bạch Chỉ càng là kinh ngạc không hiểu: "Ngươi muốn dẫn cổ?!"

Văn Mặc Huyền lại thản nhiên vô cùng: "Có gì không thể, lúc trước tiền bối cũng nói, ta sớm nên chết rồi mà? Hơn nữa đoán chừng còn là một kẻ đoản mệnh. Đã như vậy, để ta làm, chẳng phải là cân bằng lời lãi, buôn bán không lỗ?"

"Mà ngươi còn có thể kéo dài hơi tàn một hai năm, tục ngữ nói, sâu kiến còn sống tạm bợ, ngươi lại không muốn sống? Hơn nữa nhìn sơ qua, đám thuộc hạ kia của ngươi có vẻ rất sẵn lòng vì ngươi dâng mạng của mình ra. Làm chủ tử ngươi cần gì tranh với người ta."

Ánh mắt Văn Mặc Huyền hơi ảm đạm, tự giễu cười nói: "Sâu kiến còn sống tạm bợ? Đúng vậy, ta cũng thường hay nghĩ vậy. Nhưng chỉ có ta không muốn nàng chết, cái giá này phải để ta gánh, nếu bọn họ đi, thì nàng... Nếu ngày sau nàng biết được, chắc chắn sẽ áy náy tự trách cả đời."

Bạch Chỉ có chút động tâm, lập tức hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Nếu như ngươi vì nàng mà chết, nàng sẽ không tự trách, cũng sẽ không áy náy ư?"

Văn Mặc Huyền có chút hoảng hốt, trầm thấp lẩm bẩm: "Cho nên, nàng chỉ được thiếu ta, chỉ nợ mình ta là được."

Sau đó nàng lại nở nụ cười: "Hơn nữa ta mà chết rồi, không phải rất bình thường sao?"

Bạch Chỉ ngẩn người: "Nhưng nếu như ngươi không có cách thay nàng dẫn cổ ra thì sao?"

Văn Mặc Huyền mấp máy môi, trong mắt đầy thê lương, cánh môi mỏng có chút run rẩy, khổ sở nói: "Nếu như thế, vãn bối và nàng cũng đành thuận theo ý trời. Mà chỉ cần có thể cứu, vãn bối sống chết không sợ." Nàng thản nhiên nói, mà chỉ có chính nàng hiểu được, giả thiết này còn khó chịu hơn cỡ nào.

Bạch Chỉ yên lặng nhìn nàng, lập tức nở nụ cười: "Những năm gần đây, người tìm ta cứu mạng cũng không ít, mà ta thì lại là lần đầu tiên gặp được người thú vị như ngươi đấy, thật là tùy ý đối với sống chết của mình như vậy luôn. Có điều, rất hợp khẩu vị của ta! Vốn người Cung lão đầu kia đã cứu, ta sẽ chẳng muốn đi cứu, nhưng mà với ngươi, có lẽ ta có thể phá lệ một lần."

Nàng dừng một chút, lại nói: "Dẫn cổ ra cũng không nhất định sẽ chết."

Văn Mặc Huyền vội ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc.

"Xem ra ngươi cũng không phải là không quan tâm sinh tử à nha. Vậy vì sao còn đồng ý thay nàng dẫn cổ?"

Văn Mặc Huyền cười khẽ: "Trong lòng mỗi người luôn có một vài đối tượng như vậy, là người có thể khiến ngươi bất chấp sống chết để chở che."

Bạch Chỉ nghe nàng nói xong, thần sắc khẽ loạn, trong mắt lại hiện lên cảm xúc đau khổ dồn nén, trầm thấp nói: "Đúng vậy, mà cuối cùng ngươi vẫn không bảo vệ được, sẽ thế nào đây?"

Văn Mặc Huyền nhìn nàng như thế, có chút hiểu rõ, tiền bối này chỉ sợ cũng là người có nỗi niềm riêng.

Bạch Chỉ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: "Mấy năm nay ta hao phí rất nhiều tâm sức, tìm được một phương thuốc cổ truyền, vất vả chế ra một viên Quy tức hoàn. Sau khi dùng nó, có thể khiến hô hấp nhịp tim tất cả đều biến mất, như người chết. Sau khi ăn giải dược liền có thể sống lại, cho nên cũng có thể tạm thời khống chế sâu độc, lại tìm kiếm phương pháp cứu chữa. Ta từng nghĩ tới cho nha đầu kia dùng, chẳng qua là sâu độc cách tâm mạch của nàng quá gần, thuốc kia đối với Huyết tuyến cổ có vài phần ức chế, ta không dám xác định, cho nên mạo hiểm rất lớn. Bởi vì ta với nàng có duyên, mà ngươi lại trùng hợp không đáng ghét, cho nên, ta có thể cho ngươi viên thuốc này. Còn quyết định của ngươi?"

Trong mắt Văn Mặc Huyền lướt qua tia sáng, lập tức trầm giọng nói: "Ta muốn nàng không gặp tý bất trắc nào, đa tạ tiền bối tác thành!"

Bạch Chỉ nhìn nàng rời đi, ánh mắt đều là đăm chiêu, sau đó nàng thở dài: "Hy vọng thuốc của ta không có uổng phí."

Văn Mặc Huyền trở lại phòng, Tử Hi cùng Mặc Ảnh cũng từ bên ngoài chạy trở về, sau lưng còn có đám người Viên An đi theo.

Nàng trừng mắt: "Đây là làm gì?"

Tử Hi cẩn thận nhìn nàng một cái: "Chủ tử, cả đám chúng ta vốn đã sớm chết rồi, dù cho lúc trước còn có thể sống sót, chỉ sợ cũng phải trải qua quãng thời gian không khác gì súc vật.. Bởi vì người, chúng ta mới có cơ hội được như ngày hôm nay. Lúc trước quyết định đi theo người, mạng của chúng ta liền thuộc về người. Hôm nay chủ tử có cần, thuộc hạ muôn lần chết không chối từ, khẩn cầu Các chủ cho phép chúng ta đều đi thử một lần. Nhiều người, Lưu Tích cô nương liền có thêm một cơ hội sống!"

Văn Mặc Huyền nhìn xuống mấy người họ, khẽ nói: "Các ngươi không sợ sao?"

"Trăm lần chết không hối hận!" Mọi người trăm miệng một lời, khom người ôm quyền, trầm giọng hô.

Thế hệ đệ tử đầu tiên của Tâm Tích Các, ai cũng đều được Tâm Tích Các cứu rỗi trong lúc tuyệt vọng nhất. Qua nhiều năm, thuở nhỏ bọn họ đã được dạy rằng, sinh mệnh của bọn họ là của chính họ, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích trong Các, bọn họ có thể lựa chọn cuộc đời của mình. Tuy rằng còn có rất nhiều người trong bọn họ chưa bao giờ gặp được người đã cho bọn họ hy vọng kia, nhưng mà sự cảm kích cùng tôn kính cũng đã được khắc đến tận xương tủy.

Bọn họ cũng giống như những thích khách sát thủ ngoài kia, cũng sẽ nhận được rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng trong Các cũng không bắt buộc, thậm chí chỉ cần đủ khả năng, cho dù bọn họ thất bại, cũng sẽ có người ra tay cứu giúp, mà không phải là bỏ mặc. Phong cách hành sự như vậy, trong võ lâm rất là hi hữu, trả giá đại giới cũng không nhỏ, mà kết quả sau cùng, lại làm Tâm Tích Các thu nạp được rất nhiều nhân tâm.

Cho nên thống lĩnh, Đường chủ của Tâm Tích Các, chỉ cần xác nhận thân phận, có thể trực tiếp điều động đội ngũ ở địa phương tại bất kỳ nơi nào, cho dù bọn họ trước giờ chưa từng qua lại! Bởi vậy, lại càng không cần phải nói, vị Các chủ ở trong lòng mọi người, chính là một loại tồn tại như tín ngưỡng!

Nếu không phải tạm thời không thích hợp bại lộ thân phận của Văn Mặc Huyền, giờ phút này, tuyệt không chỉ chừng này người đến.

Văn Mặc Huyền khẽ cười: "Cảm ơn!"

Ngoài nhà vọng lại tiếng bước chân, là Bạch Chỉ ôm hộp thuốc đi tới.

Nàng liếc mắt nhìn đám người trong nhà, tùy ý nói: "Có thể bắt đầu chưa?"

Văn Mặc Huyền gật đầu: "Làm phiền tiền bối."

Bạch Chỉ chậm rãi đi tới, cởi áo ngoài của Cố Lưu Tích ra, phong châm trên mấy chỗ huyệt vị của nàng. Nàng mở hộp thuốc, lấy ra một con dao sắc bén, cắt một đường trên cổ tay trái của Cố Lưu Tích.

Tim Văn Mặc Huyền run lên, nhìn máu đỏ tươi từ miệng vết thương tuôn ra, mím chặt môi.

Bạch Chỉ điểm huyệt của Cố Lưu Tích tạm thời cầm máu, lấy ra mấy cái chén sứ nhỏ, nói với mấy người đang mang vẻ vặt nghiêm tục kia: "Đều tới đây, nhỏ ít máu vào."

Mọi người lần lượt làm theo, Bạch Chỉ lấy một ít bột phấn hòa vào những chén máu kia, một lát sau chúng chợt sôi trào, mùi máu tươi vốn nhàn nhạt bỗng nồng đậm hẳn lên.

Mấy người Tử Hi hai mặt nhìn nhau, lại thấy Bạch Chỉ không đổi sắc mặt dùng một tấm vải tơ lụa chấm vào chén máu thứ nhất, nhẹ nhàng bôi lên gần miệng vết thương của Cố Lưu Tích, sau đó lắc đầu.

Mọi người cũng đoán được đây là ý không thể làm người dẫn cổ ra, lập tức có chút khẩn trương, theo thời gian trôi qua, một loạt tám người, đều là như thế.

Trong lòng Văn Mặc Huyền không nói nổi là cảm xúc gì, giống như may mắn lại như khủng hoảng, dù cho nàng không muốn bọn họ làm người dẫn cổ, nhưng khi tất cả đều không thích hợp, nàng lại đặc biệt sợ hãi. Nếu như mình cũng không được, chẳng lẽ thật sự phải cam chịu số phận ư!

Trong phòng, cả đám người đều trầm mặc mà nhìn kết cục như vậy, trên mặt đều là bất đắc dĩ. Sắc mặt Tử Hi cùng Mặc Ảnh trắng bệch, thấp thỏm không yên mà nhìn Văn Mặc Huyền phảng phất như một pho tượng đá ngồi ở kia.

Mà lúc này ngoài cửa truyền đến một ít tiếng huyên náo, là hai người một trước một sau vào trong phòng.

"Chúng ta tới thử xem."

Văn Mặc Huyền nhíu nhíu mày: "Sư tỷ, tỷ..."

"Lần này Lưu Tích biến thành như vậy, đều bởi vì ta. Ta thân là sư tỷ, phải bảo vệ nàng, lại hại nàng... Vô luận như thế nào, chỉ cần có thể cứu nàng, cho dù là chết, ta cũng sẽ không hối tiếc." Thần sắc Liễu Tử Nhứ mỏi mệt mà đau khổ, có lẽ mấy ngày này trôi qua cực kỳ gian nan.

Văn Mặc Huyền nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lại từ từ tiến lên, lấy máu của hai người. Đã là đồng môn, công phu chắc hẳn cũng đồng nguyên, Huyết tuyến cổ này lại thích hấp thu nội lực khí huyết, bọn họ có lẽ sẽ được.

Bạch Chỉ nhìn khuôn mặt của Cố Lưu Tích càng nhìn càng giống người kia, trong lòng cũng càng thêm kiên định cứu nàng. Chỉ khi nàng còn sống, mình mới có cơ hội biết rõ ràng chân tướng. Nếu lỡ Văn Mặc Huyền cũng không được, ít nhiều nàng cũng có lựa chọn.

Lúc thoa máu Mạnh Ly lên, Văn Mặc Huyền nhìn thấy tận mắt, bàn tay trái Cố Lưu Tích run lên một cái!

Mạnh Ly trầm giọng nói: "Ta có thể ư?"

Bạch Chỉ cau mày nhìn một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Mạnh hơn bọn họ, những cũng không đủ dẫn súc sinh kia đi ra."

"Vậy tiền bối thử xem của ta đi!" Liễu Tử Nhứ vội vàng nói.

Bạch Chỉ hừ một tiếng: "Hôm nay cũng thật kỳ quặc, nhiều người tranh nhau đi chết mới ghê chứ."

Như lúc trước, Cố Lưu Tích vẫn yên tĩnh bất động, Liễu Tử Nhứ hoàn toàn sụp đổ, Mạnh Ly đỡ lấy nàng, miễn cưỡng nói: "Ta thật sự không được sao?"

Bạch Chỉ lắc đầu: "Chỉ bằng ngươi, máu trong tim của nàng tuyệt đối có sức hấp dẫn hơn ngươi."

Liễu Tử Nhứ cũng không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc lên: "Thật sự không có biện pháp sao? Ta... Ta đáng chết, ta không nên đi theo, ta không nên đi theo mà! Lưu Tích, sư tỷ có lỗi với ngươi! Sư tỷ sai rồi!"

Văn Mặc Huyền nắm thật chặt nắm đấm, chậm rãi đi tới bên cạnh Liễu Tử Nhứ, nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, tỷ đừng như vậy, nàng sẽ không nỡ nhìn tỷ như vậy đâu. Hơn nữa, không phải còn có ta sao?"

"Chủ tử!"

"Chủ tử !"

Cuối cùng nghe thấy lời nói đáng sợ nhất từ Văn Mặc Huyền, Mặc Ảnh cùng Tử Hi ầm ầm quỳ xuống.

Mặc Ảnh đỏ ngầu hai mắt: "Chủ tử, ngài không thể như vậy! Ta hiểu Lưu Tích cô nương rất quan trọng với ngài, nhưng chẳng lẽ chủ tử muốn để tất cả tâm huyết xưa nay đổ sông đổ biển sao?! Nhược Quân cô nương vẫn còn ở Đại Lý tìm thuốc cho ngài, nếu nàng trở về mà ngài lại... Nàng sẽ như thế nào! Chủ tử, ta cầu ngài! Ta... Ta lại đi tìm người, ta sẽ tiếp tục tìm người, nhất định có người có thể cứu Lưu Tích cô nương mà!"

Tử Hi cũng là đỏ mắt đau khổ cầu xin Văn Mặc Huyền, khiến sắc mặt nàng càng thêm trầm trọng.

"Đứng lên!"

Bọn Mặc Ảnh cùng Tử Hi vẫn quỳ không động, khí tức trên người Văn Mặc Huyền đột nhiên sắc bén ác liệt, trầm giọng quát: "Đứng lên!"

Mặc Ảnh cùng Tử Hi thấy sắc mặt nàng bắt đầu tái xanh, ai oán gọi: "Chủ tử!"

Văn Mặc Huyền thở dài: "Còn chưa chắc là có thể thành, ta chỉ thử một chút, các ngươi rõ ràng biết nàng quan trọng với ta cỡ nào, chẳng lẽ ngay cả như vậy cũng muốn ngăn cản sao?"

Mặc Ảnh cùng Tử Hi cảm thấy bất an, mà thật sự không có cách nào phản bác, chỉ biết một lòng thấp thỏm, nhìn Bạch Chỉ chằm chằm.

Liễu Tử Nhứ vốn đang bị lời của Văn Mặc Huyền làm kinh sợ, càng không rõ cái gì gọi là rất quan trọng với nàng. Văn Mặc Huyền không phải bằng hữu của Lưu Tích sao? Nhưng là một người bạn, ai lại có thể làm đến mức này! Loại chuyện này, sợ là rất nhiều phu thê, huynh đệ cũng không nhất định có thể làm được a!

Nhưng trong tư tâm nàng vẫn mong đợi một tia hy vọng. Lập tức, tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Văn Mặc Huyền đều khẩn trương đến ngạt thở.

Nhẹ nhàng cắt lòng bàn tay, máu tươi từng chút nhiễu vào trong chén. Tiếng động tích táp kia như được phóng to vô hạn, vang lên bên tai Văn Mặc Huyền.

Nàng gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Bạch Chỉ, khi máu kia rơi xuống cổ tay Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền nhịn không được mà ôm chặt ngực, dường như chỉ có như vậy mới có thể kiềm chế quả tim đang muốn nhảy ra ngoài của mình.

Máu tươi nhỏ xuống bên cạnh vết thương, lập tức chậm rãi lan ra, thờigian dường như bị kéo dài vô hạn, chậm chạp đến khiến lòng người nóng nảy khôngthôi.

-------

Editor có lời muốn nói: Thời gian qua mình hơi bận nên không đăng chương thường xuyên được, mong các bạn thông cảm~ Nay thì mình rảnh lại rồi, sẽ gắng đăng thường xuyên nhất có thể~ Xin hứa xin hứa xin hứa~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net