Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Nhưng hơi thở quen thuộc cùng cánh môi mềm mại, cuối cùng cũng làm Cố Lưu Tích an tĩnh xuống đôi chút."-----

Vết máu đỏ thẫm kia, tỏa ra mùi vị tanh nồng, hòa vào trong từng hơi thở của những người ở gần.

Thời gian chầm chậm trôi qua, không có động tĩnh!

Trái tim Văn Mặc Huyền phảng phất như chìm xuống đáy biển rồi, cảm giác bị dìm trong nước đến ngạt thở dày đặc quấn tới, làm cho nàng rốt cuộc không duy trì được biểu hiện bình tĩnh nữa! Nàng tê liệt ngã ngồi trên ghế, trong con ngươi là một mảnh mờ mịt, môi bị cắn đến trắng bệch.

Mặc Ảnh cùng Tử Hi cũng không hiểu trong tình cảnh này, bọn họ nên phản ứng như thế nào. Vốn nên may mắn vì chủ tử không thích hợp, nhưng khi chứng kiến tấm lưng thẳng tắp của nàng bởi vì suy sụp mà khom lại, loại cảm giác này quả thực rất khó chịu. Hơn nữa bọn họ đã ở chung với Cố Lưu Tích một khoảng thời gian, có ấn tượng rất tốt với nàng. Còn đối với Mặc Ảnh mà nói, nếu tại một khắc cuối cùng Cố Lưu Tích không kéo hắn ra, chỉ sợ hắn cũng sẽ bỏ mạng ở bên trong rồi.

Đối với bọn họ mà nói, vô luận là kết cục như thế nào, đều là nỗi đau không thể tả thành lời.

Chẳng qua trong mắt Bạch Chỉ lại lộ ra tia mừng rỡ, một lát sau, ngay tại lúc những người khác đều sắp tuyệt vọng, Cố Lưu Tích bỗng nhiên hơi co giật, làm Văn Mặc Huyền cả kinh đến đứng bật dậy.

"Tiền bối?"

Bạch Chỉ mỉm cười, mà trên khuôn mặt Cố Lưu Tích vốn không có chút biểu cảm, đột nhiên hiện ra vẻ đau khổ, bàn tay trái cũng run rẩy lợi hại.

Văn Mặc Huyền nhìn mà đau lòng không thôi, vội lên tiếng: "Tiền bối, hình như nàng rất đau."

Bạch Chỉ liếc mắt nhìn nàng: "Nàng đau ngươi mới nên vui vẻ đó. Đây là bởi vì sâu độc trong cơ thể nàng ngửi được mùi máu của ngươi, kìm nén không được rồi."

Nàng đưa tay lau vết máu trên cổ tay Cố Lưu Tích, ngửi ngửi, cười nói: "Không ngờ, ngươi trông bệnh tật ôm yếu thế mà thể chất lại khá tốt, nhất là hương vị của máu. Chắc hẳn ngươi sống đến bây giờ, đã ăn không ít kỳ trân linh dược. Đừng nói Huyết tuyến cổ, ngay cả ta ngửi thôi cũng cảm thấy là đồ tốt."

Văn Mặc Huyền chỉ nhìn nàng một cái, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán Cố Lưu Tích, nhỏ giọng nói: "Tiền bối, vậy là ta có thể sao?"

Mặc Ảnh cay đắng thốt: "Chủ... Chủ tử."

Bạch Chỉ nhìn mấy người Văn Mặc Huyền các nàng, chậm rãi nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, có thể cho ngươi Quy tức hoàn, bảo vệ ngươi không toi mạng ngay tức thì. Nhưng cơ thể của ngươi thế nào ngươi nên hiểu rõ. Nếu ngươi ở trạng thái chết giả quá lâu, chỉ sợ cuối cùng giả cũng thành thật. Hơn nữa Quy tức hoàn không giải được Huyết tuyến cổ, ta chỉ có thể cho ngươi sống lâu thêm chút, để tìm được lão gia hỏa Cung Minh kia. Nếu như không tìm thấy lão, hoặc giả lão không giải được, ngươi cuối cùng chỉ có một con đường chết, ngươi hiểu không?"

Văn Mặc Huyền khẽ nói: "Đây đã là kết cục rất tốt đẹp rồi, không phải sao? Ít nhất ta còn có một cơ hội đấu tranh với ông trời."

Nét cười dịu dàng thanh nhã lan tỏa trên mặt nàng, dường như tảng đá lớn đè ép lòng nàng mấy ngày nay cuối cùng đã tan biến, cả người một lần nữa khôi phục vẻ thản nhiên xưa nay. Theo ý nàng, chỉ cần xác định Cố Lưu Tích không sao, tất cả vấn đề cùng cực khổ đều ở trong phạm vi nàng có thể chấp nhận.

"Chủ tử, người..."

Văn Mặc Huyền nhìn Mặc Ảnh cùng Tử Hi, ấm giọng nói: "Mặc Ảnh, Tử Hi, đó cũng không phải là tử cục. Ta dẫn cổ ra còn có một đường sống, nếu ta không làm, Tích Nhi thật sự không còn hy vọng nữa. Các ngươi muốn ta trơ mắt bỏ mặc nàng, ta không làm được, cũng không muốn làm. Trước kia ta kêu các ngươi truyền tin cho Nhược Quân, nàng nhận được tất nhiên sẽ gấp rút trở về. Các ngươi nên tin tưởng y thuật của nàng, nàng sẽ cứu ta được."

Mặc Ảnh cùng Tử Hi cúi gằm mặt, lại không nói một lời, bọn họ đang đấu tranh tâm lý. Ở với nhau hơn mười năm, họ làm sao không rõ tính tình của chủ tử.

Văn Mặc Huyền cười cười: "Vậy thì mời tiền bối sắp xếp đi ạ." Sờ lên cái trán vẫn luôn nóng bỏng của Cố Lưu Tích, trong mắt Văn Mặc Huyền tràn đầy thương tiếc.

Liễu Tử Nhứ nhìn Văn Mặc Huyền với ánh mắt phức tạp, do dự nói: "Mặc Huyền, ngươi..."

Văn Mặc Huyền lắc đầu, ngăn lại lời của nàng: "Sư tỷ, tỷ đừng lo lắng, đi ra ngoài trước đi."

"Mặc Ảnh, ta có lời muốn nói với huynh."

Mặc Ảnh nhìn Tử Hi, lập tức khom người đi theo Văn Mặc Huyền qua một bên.

Một lát sau, Văn Mặc Huyền thi lễ với Bạch Chỉ: "Tiền bối bắt đầu đi."

Bạch Chỉ nhìn Cố Lưu Tích trên giường, lại nghiêm túc nói: "Nghĩ kỹ chưa? Một khi bắt đầu, sẽ không còn đường quay về đâu."

"Đã không cần suy nghĩ nữa."

Bạch Chỉ mở hòm thuốc, lấy ra một loạt ngân châm, ngước mắt nhìn Văn Mặc Huyền: "Ngươi chịu vì nàng làm đến mức này, nàng là gì của ngươi?"

Văn Mặc Huyền vẫn bình tĩnh như trước: "Bằng hữu."

Bạch Chỉ cười nhạo một tiếng: "Bằng hữu? Ta sống nhiều năm như vậy, làm sao lại chưa từng thấy bằng hữu như thế?"

Mắt Văn Mặc Huyền chớp lên, lại bất động thanh sắc.

Thấy nàng như vậy, Bạch Chỉ cũng không nhiều lời, nói: "Nâng nàng dậy."

Văn Mặc Huyền quay người ngồi trên giường, để Cố Lưu Tích đối mặt tựa vào ngực mình, mím môi nhìn Bạch Chỉ đem một viên thuốc màu nâu đút cho Cố Lưu Tích.

Bạch Chỉ nhỏ giọng nói: "Trong viên thuốc này có một ít dược liệu đều là thứ Huyết tuyến cổ kỵ, có thể khiến nó sợ hãi trong chốc lát. Lát nữa ta sẽ thi châm, bức Huyết tuyến cổ đi ra chút ít, ngươi cắt cổ tay kề sát vào miệng vết thương của nàng, ta dùng ngân châm cắt đứt đường lui của nó, đồng thời dùng máu của ngươi dụ nó đi ra. Quá trình này sẽ rất đau khổ, có lẽ nàng sẽ tỉnh lại, ngươi chớ để nàng lộn xộn. Nếu để nàng giãy giụa, Huyết tuyến cổ không cách nào dẫn vào trong cơ thể ngươi thì sau này khó mà thực hiện được nữa. Súc sinh đó có thể sẽ không mắc mưu nữa đâu."

Nghe thấy Cố Lưu Tích có lẽ sẽ hồi tỉnh, Văn Mặc Huyền hơi mừng rỡ, lập tức lại nhíu mày: "Nếu vậy nàng sẽ thấy việc chúng ta làm sao?" Nếu Cố Lưu Tích tỉnh, dù cho không biết là dẫn cổ ra, nhưng với sự thông tuệ của nàng, nhất định sẽ phát hiện chuyện bất ổn.

Bạch Chỉ liếc nàng một cái: "Yên tâm, với bộ dạng này của nàng, tỉnh lại cũng sẽ rất hồ đồ, sẽ không hiểu được. Sau đó, hơn phân nửa cũng sẽ không nhớ được."

Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng thở ra, nắm tay Cố Lưu Tích, phát hiện toàn thân nàng đều đổ mồ hôi ướt đẫm, nhịn không được mà áp lên cái trán nóng hổi của nàng.

Bạch Chỉ cũng không để ý tới động tác của nàng, bắt đầu hạ châm cho Cố Lưu Tích. Chẳng qua không thể so với châm cứu bình thường, thanh ngân châm gần hai tấc găm nhập vào huyệt đạo của Cố Lưu Tích, làm Văn Mặc Huyền thấy mà lòng rợn lên.

Bạch Chỉ hạ châm rất chậm, Văn Mặc Huyền nhìn ra, mỗi một châm của nàng đều rót lực, ngân châm xâm nhập, đồng thời nội lực cũng xuyên vào kinh mạch. Không bao lâu trên mặt Bạch Chỉ liền lấm tấm mồ hôi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Văn Mặc Huyền cũng phát hiện Cố Lưu Tích dần nhăn mày lại. Theo Bạch Chỉ hạ châm lần nữa, thân thể của nàng nhẹ giật giật, trong miệng cũng phát tiếng rên đau khẽ.

Văn Mặc Huyền chịu không nổi mà ôm chặt lấy eo nàng, đôi mắt tuôn đầy đau lòng.

Bạch Chỉ cũng nhíu chặt mày, xắn tay áo bên trái của Cố Lưu Tích lên, ở trên vết thương mới ngừng máu vạch lại một đường, Cố Lưu Tích co rúm lại một chút, cũng khiến Văn Mặc Huyền cắn cắn môi theo.

Bạch Chỉ cong khóe môi: "Mới nhiêu đó đã đau lòng, đợi tí nữa sợ là càng không chịu nổi. Đưa tay lại đây."

Văn Mặc Huyền nghe vậy vươn tay, lộ ra cổ tay trắng nõn. Bạch Chỉ cũng rạch một đường sâu trên cổ tay nàng, ngẩng đầu thấy mặt nàng không đổi sắc, lắc đầu. Sau đó, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng đổ thuốc bột lên cổ tay Văn Mặc Huyền. Thuốc kia có thể làm máu trong chén sôi trào, rơi xuống vết thương của Văn Mặc Huyền, cảm giác đó không nói cũng biết.

Dù là người ẩn nhẫn như nàng, cũng nhịn không được mà rên lên, lập tức, trên trán liền đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Chỉ âm thầm thán phục, sức chịu đựng này cũng là hiếm thấy, hy vọng chốc lát nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Khi cổ tay Văn Mặc Huyền kề tới, Cố Lưu Tích mãnh liệt run lên, tiếng kêu rên vốn khẽ trầm, nhanh chóng biến thành tiếng hét đau đớn.

Bạch Chỉ lập tức giật vải trắng quấn chặt lấy cổ tay hai người, trầm giọng nói: "Ta muốn tiếp tục thi châm, ngươi tận lực giữ chặt nàng!"

Đôi mắt Văn Mặc Huyền đỏ lên, tay phải ôm Cố Lưu Tích thật chặt.

Mà Cố Lưu Tích giãy giụa một lát, hàng mày xoắn chặt, chợt mở mắt ra.

Nhìn thấy đôi mắt nàng xưa nay thanh tịnh đen bóng giờ lại bịt kín một tầng mê ly, giờ phút này đang mơ hồ mà nhìn mình chằm chằm, tâm Văn Mặc Huyền nhất thời run lên.

Cố Lưu Tích hôn mê sắp được tám ngày, còn sốt cao liên tục, đầu óc trống rỗng vô thức. Nhưng khi nàng mở mắt ra nhìn thấy mặt Văn Mặc Huyền, lại lập tức nhận ra nàng là ai.

Không biết là nhờ Bạch Chỉ tạm thời áp chế cơn đau, hay là Cố Lưu Tích đem tất cả tâm tình, thả hết ở trên người con gái trước mắt, người mà cho đến trước khi hôn mê, nàng vẫn luôn nhớ thương, nàng bỗng yên tĩnh trở lại.

Nhưng Văn Mặc Huyền vẫn có thể nhìn ra, giờ phút này nàng còn có chút hồ đồ.

Cố Lưu Tích sững sờ nhìn gương mặt thanh khiết đẹp đẽ nhưng lại hết sức tái nhợt trước mắt, run rẩy đưa tay phải ra, xoa mặt Văn Mặc Huyền, cuống họng nghèn nghẹn run run gọi: "Mặc Huyền."

Văn Mặc Huyền đưa tay cầm chặt tay của nàng, nghiêng người che Bạch Chỉ lại, trên gương mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười dịu dàng đến mức tận cùng. Tiếng nói của nàng cũng thấp nhẹ hết mức, đáp lại một tiếng: "Ừ."

Cố Lưu Tích có chút mê hoặc, cũng hơi khẩn trương: "Nàng... Sao nàng lại tới đây, không phải nàng nên ở nhà sao?"

Sau đó, con ngươi của nàng nổi lên một vòng sương mù: "Nàng làm sao vậy, sắc mặt nàng thật là tệ." Lập tức muốn đưa tay sờ Văn Mặc Huyền, lại phát hiện bàn tay trái không thể động đậy, nàng muốn nghiêng đầu nhìn, lại bị Văn Mặc Huyền cản: "Làm sao vậy?"

Cố Lưu Tích bất chấp suy nghĩ, đành dùng tay phải sờ soạng nàng, nghẹn ngào nói: "Nàng gầy thật nhiều... Nàng ... Nàng không có ngoan ngoãn ăn cơm đúng không? Rõ ràng đã dặn nàng rồi, phải ăn cơm thật ngon. Nàng không nghe lời."

Trong giọng của nàng có đau lòng, còn có chút oán trách, Văn Mặc Huyền nghe xong, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt mang một chút trách cứ, cọ cọ trán của nàng, nhỏ giọng nói: "Còn nói ta không nghe lời. Là ai đã đảm bảo với ta, sẽ không mạo hiểm, sẽ không để cho mình bị thương? Là nàng không nghe lời trước, vì sao ta phải ngoan ngoãn đây, hửm?"

Cố Lưu Tích có chút bối rối, nhỏ nhẹ nói: "Ta không phải cố ý, ta... A..., ta... Mà sức khỏe nàng không tốt, không thể không nghe lời. A..., Tô Thanh... Tô Thanh chết rồi, ta... ta không tốt, Mặc Huyền... Mặc Huyền."

Đôi mắt nàng ngày càng mờ mịt, lời nói cũng có chút hỗn loạn, Văn Mặc Huyền vội nhỏ giọng dỗ: "Ngoan, không trách nàng, không trách nàng. Đừng nghĩ nữa, ta ở đây, ta ở đây."

Cố Lưu Tích khe khẽ nức nở, nước mắt không ngừng chảy xuống, càng run rẩy lợi hại hơn. Nàng miễn cưỡng mở mắt, vô tri vô thức mà nhìn Văn Mặc Huyền, trong mắt bao hàm một mảnh mờ mịt, lẩm bẩm: "Mặc Huyền, ta đau. A...... Đau quá, a!"

Văn Mặc Huyền chứng kiến Bạch Chỉ đâm mấy châm xuống, dưới làn da trên cánh tay trái Cố Lưu Tích, có vật thể đang vặn vẹo. Cố Lưu Tích chịu không nổi khàn giọng rên lên, gân xanh dưới da cộm lên, thỉnh thoảng đau khổ nỉ non tên Văn Mặc Huyền.

Đôi mắt Văn Mặc Huyền đỏ bừng, ngực đau đến muốn nổ tung. Nàng hận không thể khảm Cố Lưu Tích vào trong thân thể mình, ở bên tai nàng thấp giọng dỗ dành: "Tích Nhi nghe lời, nhịn một chút, gắng nhịn một chút. Chút xíu nữa thôi là khỏe rồi, chút xíu nữa sẽ hết đau, nàng đừng sợ. Ta ở nơi này, ta sẽ ở bên nàng."

Cố Lưu Tích đau đến không chịu nổi, tiềm thức nói cho nàng biết, người trước mắt đang không ngừng nói chuyện bên tai nàng, tựa như bến cảng che chở nàng quãng thời gian đầy sóng gió. Nàng như là người chết đuối bắt được cọng rơm rạ, cố gắng kề sát nàng ấy.

Nhưng Huyết tuyến cổ kia không ngừng chạy trong cơ thể nàng, vặn vẹo tứ tung. Nỗi đau khổ như bị đày dưới địa ngục khiến nàng càng thêm hỗn loạn. Cuối cùng nàng đúng là nghẹn ngào khóc lên, trong miệng mơ hồ không rõ mà hô hào vài từ ngắt quãng. Cơ thể nàng cũng bắt đầu co giật kịch liệt.

Bạch Chỉ khẩn trương nói: "Nàng cựa quậy quá, ngươi giữ chặt nàng!"

Văn Mặc Huyền thấy nàng như vậy, nước mắt cuối cùng không cầm được, tiếng nói cũng run run nghẹn ngào: "Tích Nhi, ta xin nàng, nàng gắng chống đỡ chốc nữa thôi. Là ta không tốt, là ta không có suy nghĩ chu toàn. Ta biết nàng đau, nàng gắng nhịn thêm xíu nữa đi, chịu đựng thêm một xíu nữa thôi."

Nhưng Cố Lưu Tích vẫn kêu khóc lung tung, khẽ hô những từ ngữ rời rạc, mà cuối cùng Văn Mặc Huyền cũng miễn cưỡng nghe rõ những lời kia.

"Mặc Huyền... Không, đừng, đừng bỏ ta lại... Ngươi đừng chết, ta xin ngươi! Thanh Ảnh, đừng giết nàng, đừng mà... Đừng chết, hu..."

Đến cuối cùng, tất cả đều là sự cầu xin đầy bi thương, trong tiếng kêu lộ ra nồng đậm đau đớn cùng bi ai, khiến Văn Mặc Huyền khổ sở vô cùng. Cho dù nàng không rõ vì sao Cố Lưu Tích nói như vậy, nàng vẫn cố nén đau khổ, khàn giọng dỗ nàng: "Được, ta không chết, ta nghe nàng, nhất định sẽ sống cùng nàng, ta sẽ không chết. Nàng đừng sợ, lần này cũng vậy mà! Ta sẽ cứu nàng, ta cũng sẽ không chết, nhất định sẽ không chết."

Cố Lưu Tích cắn chặt môi, vẫn thấp giọng nức nở nghẹn ngào. Mắt thấy khóe miệng nàng tràn ra tia máu, Văn Mặc Huyền không nhịn được nữa, cũng bất chấp Bạch Chỉ ở bên, cúi đầu hôn xuống Cố Lưu Tích đang giãy dụa.

Trong miệng có mùi máu tươi trộn lẫn với nước mắt, đắng chát vô cùng, nhưng hơi thở quen thuộc cùng cánh môi mềm mại, cuối cùng cũng làm Cố Lưu Tích an tĩnh xuống đôi chút.

Môi Văn Mặc Huyền run lên, cuối cùng đẩy hàm răng đang cắn chặt của Cố Lưu Tích ra, tìm vật mềm mại bên trong, hết sức dịu dàng quấn lấy. Giờ phút này mà thân mật thật khiến người ta không biết làm sao, nhưng nỗi nhớ nhung vô tận cùng niềm thương tiếc vô bờ đều trút ra hết ở nụ hôn này. Nước mắt nơi khóe mắt hòa lẫn vào nhau, trong lúc răng môi va chạm, hơi thở của cả hai quyện vào nhau, từng chút làm cho người ta mê say.

Mà Cố Lưu Tích đã sắp bị hành hạ đến tan vỡ, lại phảng phất như người đang chết đuối tìm được không khí, liều mạng hấp thu một chút ngọt ngào ít ỏi trong luồng cay đắng vô tận, chìm đắm thật sâu trong đó.

Bạch Chỉ đứng một bên ngẩn ngơ nhìn hai nàng dây dưa không coi ai ra gì, một lát sau mới cúi đầu, nhìn một cây kim bạc cuối cùng trong tay, thở dài, nặng nề hạ xuống.

Tuyến cổ vặn vẹo bên trong như là tìm được đường ra, dọc theo cánh tay Cố Lưu Tích, một đường nhanh chóng chạy đi, lại một đường ngọ nguậy, làm cho người ta không rét mà run! Sau đó Văn Mặc Huyền đang ôm Cố Lưu Tích đột nhiên run lên một cái, lập tức đẩy Cố Lưu Tích ra, tay phải hung hăng túm lấy áo choàng dưới thân, từng tiếng rên đau nhức không thể áp chế trong cổ họng, từng tiếng truyền ra ngoài.

Bên ngoài, Mặc Ảnh cùng Tử Hi nghe thấy động tĩnh mà mắt đỏ bừng, chán nảnquỳ gối trước cửa, gục đầu, cả người phát run.

-------

Editor có lời muốn nói: thương Tích nhi với Các chủ quá~ TT^TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net