Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Nàng đau khổ rất nhiều ngày đêm, cuối cùng tại tối nay mới tìm được chút ấm áp trong sinh mệnh, an ổn, không hề sợ hãi."-----

Rất nhanh, cây ngân châm thứ ba bị rút ra. Sắc mặt Văn Mặc Huyền đang trắng bệch đột nhiên sung huyết đỏ bừng, toàn thân đều run lên bần bật, miệng cũng phát ra tiếng rên trầm thấp, và vẫn không ngừng hộc máu.

Tô Nhược Quân lau mồ hôi, đưa tay bắt mạch cho nàng. Mạch đập vốn cực kỳ yếu ớt hiện đang dồn dập mãnh liệt, nhưng cũng rất hỗn loạn. Tô Nhược Quân nhíu mày, nội lực của Văn Mặc Huyền đúng là bá đạo hơn tưởng tượng nhiều. Nội tức hùng hậu của Văn Mặc Huyền tự giúp nàng từ từ chữa trị tâm mạch. Nhưng bốn dòng nội lực ngoại gia lại bắt đầu đấu nhau, khiến Văn Mặc Huyền đau khổ không thôi.

Tô Nhược Quân bất chấp thở dốc, lập tức bắt đầu thi châm, cưỡng chế khai thông những dòng nội lực kia, khiến nó tạm thời bình ổn lại.

Sau đó Tô Nhược Quân lại kinh ngạc phát hiện, những đường vân huyết sắc vốn liều mạng muốn xâm nhập vào tâm mạch của Văn Mặc Huyền bỗng nhiên rút đi rất nhiều, mà Văn Mặc Huyền trông cũng không còn đau đớn như vậy nữa.

Nàng vội thăm dò mạch đập, trong mắt hiện lên kinh hỉ. Huyết tuyến cổ này chẳng những yêu thích hút khí huyết, mà còn có thể khắc chế nội tức hỗn loạn trong cơ thể A Mặc!

Tay của Tô Nhược Quân cũng run lên, nàng thành công rồi ư?

Chỉ cần dùng thêm dương hoa Thất Diệp Lưu Ly, trừ đi hàn độc tích tụ trong cơ thể A Mặc, lại dùng thuốc mà nàng cùng sư phụ nghiên cứu để áp chế Huyết tuyến cổ. Tuy rằng không có biện pháp giải hết Huyết tuyến cổ, nhưng chỉ cần không gặp biến cố gì lớn, trước mắt có lẽ A Mặc sẽ không còn nguy hiểm về tính mạng nữa.

Tô Nhược Quân không nhớ rõ mình đã hạ bao nhiêu châm trên người Văn Mặc Huyền. Thời gian chầm chậm trôi đi, sắc mặt Văn Mặc Huyền từ hồng chuyển thành trắng, vẻ đau đơn dần dần giảm bớt đi. Hơi thở cùng mạch đập tuy rằng vẫn rất yếu, nhưng lại khá ổn định.

Tô Nhược Quân không thể che giấu sự vui mừng, nhưng sau đó nàng lại nhớ tới nam tử ở Lưu gia thôn Việt Châu chỉ sống được một năm kia. Thuốc của nàng và sư phụ điều chế chỉ có thể tạm thời áp chế Huyết tuyến cổ. Có nó, nội tức trong cơ thể A Mặc sẽ không tranh đấu lẫn nhau, tổn hại tính mạng của nàng. Nhưng nếu nó còn sống, tiếp tục mượn thân thể A Mặc sinh trưởng, không ngừng lớn mạnh, sợ là A Mặc sẽ giống như người đó, cuối cùng...

Trong lúc nhất thời, buồn vui lẫn lộn, cộng thêm ngày đêm đi đường, hôm nay lại tựa như hao phí hết tâm lực, cả người Tô Nhược Quân đều mệt mỏi không thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng còn phải lo lắng làm sao sớm giải quyết Huyết tuyến cổ, tránh để kết cục đó diễn ra.

Đang lúc suy tư, giọng Xích Nham truyền tới: "Nhược Quân cô nương, thuốc của chủ tử xong rồi."

Tô Nhược Quân ngó qua Văn Mặc Huyền đang nhíu chặt mày, thăm dò mạch rồi đắp chăn cho nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Đưa vào đây đi."

Xích Nham theo tiếng đẩy cửa vào, chứng kiến Văn Mặc Huyền nằm trên giường, nói khẽ: "Nhược Quân cô nương, chủ tử thế nào rồi?"

Tô Nhược Quân có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Cuối cùng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng rồi. Nhưng qua trận dằn vặt này, thân thể của nàng sợ là sẽ suy nhược thêm một thời gian dài. Đưa thuốc cho ta đi. Đúng rồi, đã truyền tin cho Tô Ngạn chưa?"

"Đã thông báo rồi."

Tô Nhược Quân nhẹ gật đầu, do dự một hồi, lại mở miệng nói: "Vẫn không có tin tức của nàng à?"

Xích Nham ngẩn người, sau đó hiểu ra: "Còn chưa có, sau khi Tiêu cô nương rời khỏi Đại Lý liền mất tung tích. Chúng ta cũng tìm kiếm ở vùng lân cận nhưng vẫn không thấy. Có cần báo cho Bạch đường chủ, để Thiên Cơ Đường phái người cẩn thận tra một chút không?"

Đôi mắt Tô Nhược Quân càng thêm tối, tiếp nhận chén thuốc, lắc đầu: "Không cần, mấy ngày nay huynh cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi. Chờ A Mặc tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện cần huynh xử lý."

Xích Nham gật đầu, lui ra ngoài.

Tô Nhược Quân vén màn trướng, nâng Văn Mặc Huyền dậy, cẩn thận đút thuốc cho nàng. Nhìn những đường vân đỏ trên người nàng cuối cùng cũng biến mất, chỉ để lại một đường màu đỏ mờ nhạt, kéo dài từ cổ tay trái tới non nửa tấc, thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Lấy Thất Diệp Lưu Ly ra khỏi hộp, nàng dùng một tấm vải trắng, cẩn thận ngắt đóa hoa xuống, để vào rượu thuốc đã chuẩn bị sẵn. Đóa hoa kia lập tức hòa vào trong rượu, làm màu rượu từ vàng nhạt chuyển thành màu tím. Nàng cẩn thận đút cho Văn Mặc Huyền, Huyết tuyến cổ ẩn trong cơ thể Văn Mặc Huyền đột nhiên mãnh liệt nhúc nhích, rồi lập tức không còn động đậy. Mà luồng khí u ám trên mặt Văn Mặc Huyền cũng biến mất theo.

Nhìn Thất Diệp Lưu Ly chỉ còn lá cây, Tô Nhược Quân thở dài, giúp Văn Mặc Huyền lau khô mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ nói: "Thật không hiểu, hành vi tùy tiện của muội, là may mắn, hay là hạo kiếp của muội nữa."

Bởi vì lần giày vò này, thể cốt Văn Mặc Huyền hầu như hủy hơn phân nửa. Tô Nhược Quân lo lắng kinh mạch của nàng khô cạn đã lâu sẽ không chịu nổi dòng nội lực đột ngột cuồn cuộn tràn ra. Sau khi cân nhắc, Tô Nhược Quân phong bế nội lực của nàng lại, đợi nàng dưỡng tốt thân thể, lại bỏ phong châm sau.

Dặn dò nha hoàn cẩn thận trông coi Văn Mặc Huyền, Tô Nhược Quân lê tấm thân rã rời trở về phòng. Tùy tiện ngã người xuống giường, cơn mỏi mệt của Tô Nhược Quân lan tràn ra, nhưng vẫn nhớ tới người nàng đã tận lực xem nhẹ. Trải qua giày vò, cuối cùng vẫn giữ nguyên áo mà ngủ thật say.

Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Ánh nắng thu mang theo ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy rơi vào bên giường. Nhìn cái chăn trên người, Tô Nhược Quân hơi giật mình, lập tức lắc đầu, rời giường rửa mặt, sau đó vội vội vàng vàng đi đến phòng của Văn Mặc Huyền.

Màn trước đã được vén lên, Tử Hi đang khom người lau tay cho Văn Mặc Huyền, thấy Tô Nhược Quân thì khẽ nói: "Nhược Quân cô nương sáng sớm tốt lành."

"Tử Hi đến rồi à, vậy chắc Mặc Ảnh cũng đến rồi chứ?"

"Dạ, chúng ta không yên lòng, suốt đêm chạy tới."

"Khổ cực rồi." Tô Nhược Quân nói xong, ngồi xuống bên người Văn Mặc Huyền, bắt mạch cho nàng lần nữa.

Tử Hi khẩn trương nói: "Nhược Quân cô nương, sao rồi ạ? Lúc nào thì chủ tử có thể tỉnh lại?"

Sắc mặt Tô Nhược Quân dịu dàng, nét mặt lộ ra sự vui mừng thoải mái hơn nửa tháng rồi mới thấy: "Nàng khỏe rồi. Có điều lần này quá độc hại, sợ là phải lâu lắm mới có thể bình thường trở lại. Cũng không xác định được khi nào thì tỉnh. "

Sau khi nói xong, nàng thu ý mừng, cau mày nói: "Lại nói tới Lưu Tích, lần này e là hành hạ hồi lâu, chắc phải ngủ bù rất lâu đây. Chờ A Mặc tỉnh lại, hẳn là đau lòng chết mất."

Vừa nói xong, Tử Hi kinh hỉ nói: "Nhược Quân cô nương, vừa rồi hình như chủ tử có động đậy!"

Tô Nhược Quân sững sờ, vội vàng lại gần, thấp giọng kêu: "A Mặc, A Mặc, muội đã tỉnh rồi ư?"

Hai người khẩn trương đợi hồi lâu cũng không thấy Văn Mặc Huyền có động tĩnh. Ngay tại lúc hai người có chút thất vọng mà chuẩn bị thối lui, Tô Nhược Quân cảm thấy ống tay áo có gì đó yếu ớt kéo lại. Thì ra là ngón tay của Văn Mặc Huyền nắm lấy tay áo của nàng.

Tô Nhược Quân cực kỳ vui mừng, lại thấy Văn Mặc Huyền mấp máy môi, nàng vội cúi người kề tai tới.

Mí mắt Văn Mặc Huyền hơi hé, lời thốt ra nhỏ xíu như muỗi kêu: "Tich... Tích Nhi, Tích..."

Đôi mắt Tô Nhược Quân hơi đỏ, oán giận nói: "Đã lúc nào rồi, còn gọi Tích Nhi nữa chứ?"

Thấy Văn Mặc Huyền vẫn mơ mơ màng màng mà nhìn mình, nàng vội hạ giọng: "Muội đừng vội, nàng ấy không sao. Có điều một đường bôn ba đưa muội tới đây, ăn không no lại ngủ không đủ, nên còn chưa có tỉnh lại. Chỉ không ngờ là muội tỉnh nhanh như vậy."

Văn Mặc Huyền giống như cực kỳ mệt mỏi, tuy rằng tỉnh, lại không có sức nói chuyện, thậm chí mắt cũng không mở ra được. Tô Nhược Quân nhìn mà đau lòng không thôi.

"Cơ thể muội quá yếu, mệt mỏi cũng đừng gắng gượng. Ngoan ngoãn ngủ đi, nhé?"

Văn Mặc Huyền miễn cưỡng gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục nhìn Tô Nhược Quân.

Tử Hi không rõ làm sao, Tô Nhược Quân lại thở dài một tiếng: "Rồi, ta cho muội cùng thê tử của muội nằm cùng một chỗ, để muội tỉnh lại thì có thể thấy nàng liền, được chưa?"

Thấy người nọ đã ngoan ngoãn nhắm mắt, Tô Nhược Quân cảm thấy hơi khó chịu. Nay nàng toàn gặp chuyện không vừa ý, cái cặp này liều mạng giày vò nàng, cả bọn đều thành bộ đức hạnh như thế rồi mà còn ở trước mặt nàng dính nhau nữa chứ.

Căn dặn Tử Hi cõng Cố Lưu Tích tới, để cặp uyên ương số khổ này được nằm sát nhau mà ngủ.

Cẩn thận bắt mạch, xác định hai người cũng không sao, Tô Nhược Quân cùng Tử Hi đi ra chuẩn bị đồ ăn cho hai người, còn có thuốc cần dùng, sau đó thì đóng cửa ra ngoài.

Mà Văn Mặc Huyền vốn đang yên tĩnh nằm trên giường, lại cố sức mở mắt ra, si ngốc mà nhìn Cố Lưu Tích bên cạnh. Một lát sau đưa tay ôm lấy ngón út của nàng ấy, rồi một lần nữa chìm vào mê man.

Những người ở đây hầu như đều hiểu quan hệ của hai người, cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, chỉ là cảm thán sự quyến luyến ỷ lại giữa hai người mà thôi.

Văn Mặc Huyền thì khỏi phải nói, tuy nàng đã tỉnh lại, nhưng mấy ngày sau đó, căn bản là ngủ nhiều tỉnh ít, tỉnh lại thì cũng không cầm cự được bao lâu. Ngẫu nhiên mấy lần Tô Nhược Quân bắt gặp nàng tỉnh, cũng đều là yên lặng ngắm nhìn Cố Lưu Tích, giữa đôi mày phủ đầy vẻ ốm yếu bệnh tật, lại không thể che hết quyến luyến nhu tình trong đôi mắt ấy.

Còn Cố Lưu Tích sau khi lâm vào hôn mê thì một mực gặp ác mộng, nhưng từ lúc nằm cùng Văn Mặc Huyền lại bình yên đến lạ thường.

Bên này mọi người lo lắng, luôn để tim vào trong bụng (*), mà trong Tâm Tích Các, nhóm Tô Vọng cùng Nguyệt Khanh lại bận đến sứt đầu mẻ trán.

(*) '将心放到了肚子里' – để khuyên người nào đó an tâm, để làm cho ai đó cảm thấy thoải mái, bình tĩnh. (Lược dịch từ zhidao.baidu.com - thật sự mình cũng không hiểu câu này lắm, cầu giúp đỡ~~)

Trong khoảng thời gian này, bọn họ luôn dồn toàn lực bao vây Lạc Hà Lâu. Đã có bản vẽ của Tô Nhược Quân, cuối cùng bọn họ cũng đột phá được ba tầng phòng vệ, tiến vào Lạc Hà Lâu.

Lạc Hà Lâu trải qua trường kỳ vây khốn, hơn nữa toàn quân ở cứ điểm này hầu như bị diệt, không được bên ngoài tiếp viện, nhân tâm sớm đã tan rã. Mà ảnh vệ chữ Thiên của Ám Ảnh Đường được sư phụ đầu tiên của Văn Mặc Huyền - người được giang hồ xứng Sát thần Vệ Tuyệt tự mình huấn luyện. Họ đều là những người đứng đầu các bảng xếp hạng sát thủ hiện nay, đều bản lĩnh, gan dạ và sáng suốt.

Không có Truy Hồn Bát Tiễn cùng Thiên Võng, người trong Lạc Hà Lâu hầu như không còn đường phản kháng, tử thương rất nhiều. Mặc dù công phu của lâu chủ Lạc Hà Lâu không tầm thường, nhưng cũng bị nhóm Tô Vọng liên hợp làm cho trọng thương.

Chẳng qua ngay thời khắc sống còn, Minh U Giáo dạo gần đây luôn không có động tĩnh gì không ngờ lại đột nhiên xuất hiện. Mà năm người trong Truy Hồn Bát Tiễn, cùng Thiên Võng vốn đang bị ngăn cản bên ngoài, cũng lặng yên biến mất không một tiếng động, còn kịp thời về tới Lạc Hà Lâu.

Cuối cùng lâu chủ Lạc Hà Lâu Hạ Tông, mang theo sáu người còn sót lại trong Truy Hồn Bát Tiễn, năm người trong Thiên Võng, dưới sự hiệp trợ Minh U Giáo chạy trốn mất.

Đám Tô Vọng lòng như lửa đốt, đây chẳng khác nào thả hổ về núi!

Mà liên tiếp mấy lần viết thư cho Văn Mặc Huyền, mong nàng tìm kiếm biện pháp giải quyết, mỗi lần đều là Tô Ngạn hồi âm, làm đám Tô Vọng nhất thời cảm thấy bất ổn.

Nguyệt Khanh càng đứng ngồi không yên hơn. Chuyện của Lạc Hà Lâu từ trước đến nay đều là chủ tử tự thân động tay, lần này xảy ra sơ suất lớn như vậy, nàng không có khả năng mặc kệ không hỏi. Điều duy nhất có thể nghĩ đến, chính là nàng căn bản không thể hỏi đến. Nghĩ đến sức khỏe của nàng, mọi người đều hoảng thần.

Kế tiếp đệ tử các nơi được âm thầm huy động để hộ tống một người, càng làm trái tim mọi người như treo cao lơ lửng.

Tô Ngạn bởi vì được Văn Mặc Huyền dặn dò, luôn không dám nói cho mọi người. Hôm nay tình thế cấp bách, cuối cùng đành phải kể, Cố Lưu Tích trúng cổ, Văn Mặc Huyền nóng vội cùng nàng đi tìm Tô Nhược Quân rồi, lúc này mới khiến mọi người thoáng an tâm.

Mà trong Tâm Tích Các, Nguyệt Khanh cầm thư Tô Ngạn gửi, trong lòng có chút phức tạp: "Với sức khỏe của chủ tử, vốn không được bôn ba, cũng không biết hiện tại thế nào rồi. Hôm nay Minh U Giáo xem như triệt để tóm Lạc Hà Lâu bỏ vào túi rồi. Lần này chúng ta lại tính sai. Mấy ngày nay Thiên Cơ Đường tìm được tin tức, rất nhiều đệ tử Minh U Giáo tiến vào Trung Nguyên, có lẽ đang chuẩn bị cho một động thái lớn. Hơn nữa Tâm Tích Các là chướng ngại lớn nhất cản trở bọn chúng tiến vào Trung Nguyên, chắc hẳn sẽ sớm hoàn toàn đối đầu với chúng ta. Nước cờ kia của chủ tử, còn thiếu một người quan trọng, chúng ta phải nhanh lên, miễn cho nàng lại hao tổn tinh thần."

Bạch Lăng gật đầu: "Ta đã cẩn thận tra xét, nay Kiếm Thánh đã mai danh ẩn tích hơn bốn mươi năm, rất khó để điều tra. Thiên Cơ Đường cần thêm thời gian."

"Cần phải nhanh hơn. Có lẽ Danh Kiếm Sơn Trang vẫn mơ ước Lạc Già thập cửu bí quyết, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua chút manh mối nào đâu. Bọn họ rõ ràng chuyện năm đó nhất, cho nên cũng có thể ra tay từ chỗ đó."

Bạch Lăng hơi cau mày, cười nhạo nói: "Lão gia hỏa kia, mấy năm nay lui khỏi chức trang chủ, thoạt nhìn có vẻ an phận không ít, giả bộ nhân nghĩa vô song, thấy mà buồn nôn. Sinh ra đứa con trai quả thực y hệt lão, khó trách ông trời không vừa mắt, khiến hắn nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh được một nữ nhi ngốc nghếch, điêu ngoa bốc đồng."

Tô Vọng bật cười: "Miệng của cô vẫn cứ độc như vậy, chỉ có ở trước mặt chủ tử mới thu lại chút ít."

Bạch Lăng lườm hắn một cái, sau đó khẽ cười cười: "Ở trước mặt chủ tử, tự động phải ôn nhu một chút."

Tô Vọng cùng Nguyệt Khanh cũng cười ha hả. Dáng vẻ kia của chủ tử, người dù có ác liệt cỡ nào, trước mặt nàng bất giác phải thu liễm bớt, sợ rằng sẽ quấy rầy nàng.

Lúc này tại Du Châu, trong một tiểu viện, Cố Lưu Tích ngủ trọn vẹn bốn ngày, cuối cùng đến buổi tối ngày thứ bốn thì mở mắt ra.

Trong phòng đốt hai ngọn đèn lưu ly, ánh sáng dịu dàng tỏa khắp phòng, xuyên qua màn mỏng, chiếu vào đôi ngươi có hơi chút thất thần của Cố Lưu Tích.

Một lát sau kia, đôi mắt trong trẻo ấy hiện lên một chút hoảng hốt, ngay khi đang định ngồi bật dậy, tay lại sờ đến làn da mịn màng lành lạnh. Nàng vội vàng quay đầu thì thấy bên cạnh là một người đang yên tĩnh nằm đó.

Nàng nằm ngay ngắn, mắt nhắm, sóng mũi cao thẳng, bên dưới là đôi môi mỏng hồng nhạt. Mái tóc đen dài như thác nước xõa trên gối, cả người đắm trong ánh sáng đèn le lói, nhìn qua yên tĩnh và xinh đẹp đến cực điểm.

Tay hơi run run xoa mặt của nàng, cẩn thận từng li từng tí, trong con ngươi là một màn hơi nước dày đặc, sau đó đông thành từng giọt rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng sáp tới, khẽ gối đầu lên ngực Văn Mặc Huyền, nghe tiếng tim đập vững vàng bên trong, bắt đầu nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

Một lúc lâu sau, nàng bình tĩnh nhìn Văn Mặc Huyền, trong mắt tràn đầy quyến luyến, thấp giọng cười, nói: "Mặc Huyền, ta lại mơ tới nàng rồi đó."

Sau đó mắt nàng chớp chớp: "Ừm, ta mơ tới nàng, chỉ có một chút xíu như vầy." Nói rồi đưa tay ra dấu dưới eo.

"Trong mơ, nàng mang ta về nhà." Nàng nghẹn ngào một chút, sau đó chậm rãi nói: "Mặc Huyền, từ ngày gặp được nàng, ta cảm thấy, toàn bộ cuộc sống của ta đều sáng bừng lên. Dù đã xa cách nàng nhiều năm, tình cảm ấy chưa từng phai nhạt. Nàng đã vì ta mà dâng lên một đời, cho nên ta xin nàng, lần này hãy để cho ta trả lại nàng một đời, được không. Đừng vì ta mà làm tổn thương mình, được không. Ta sợ, ta thật sự rất sợ."

Văn Mặc Huyền vẫn bình yên mà ngủ, chỉ là lông mày ngẫu nhiên hơi động đậy, như đang nằm mơ. Cố Lưu Tích đưa tay kéo nàng qua, trầm thấp nỉ non bên tai nàng, cho đến khi, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Nàng đau khổ rất nhiều ngày đêm, cuối cùng tại tối nay mới tìm được chút ấm áp trong sinh mệnh, an ổn, không hề sợ hãi.

-------

Editor có lời muốn nói: T.T xúc động quá~ Thương hai bạn trẻ, sắp ngọt rồi~

Ps: Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net