Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Vậy vừa rồi nàng đang tâm nói không cần ta nữa thì sao, thật là làm tổn thương trái tim ta mà."-----

Cố Lưu Tích ngủ một giấc này rất say, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau nàng mới mở mắt ra. Bên ngoài có thể thấy chút tia nắng lờ mờ trong tiểu viện độ cuối thu, mềm mại mà tươi sáng.

Nghiêng người nhìn Văn Mặc Huyền còn đang nhắm mắt, Cố Lưu Tích vừa đau lòng vừa yêu thương. Si ngốc ngắm nhìn như thế hồi lâu, nàng mới động đậy thân thể, vén cổ áo tay trái lên. Khăn bông trắng quấn lấy cổ tay gầy. Cố Lưu Tích sờ lên, đôi mắt có chút ướt át.

Nàng đứng lên, cầm quần áo được chuẩn bị sẵn qua bình phong. Sau khi mặc xong, nàng cúi người kéo chăn lại cho Văn Mặc Huyền. Nàng vẫn giữ tư thế cúi người, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của người kia, hơi run run hôn xuống mi tâm của nàng ấy. Một thời gian dài không lên tiếng, cổ họng có chút khô khốc. Giọng nàng hơi khàn, tiếng phát ra còn rung rung: "Mặc Huyền, nàng ngủ đã lâu lắm rồi, sao còn chưa chịu tỉnh dậy?"

Trong hốc mắt trào ra một giọt nước, nàng lại nhanh chóng lau đi rồi tiếp tục nói: "Có phải nàng giận ta rồi không... Ta không có nghe lời, không có chăm sóc tốt cho bản thân... Để nàng ... để nàng chịu đại nạn lần này."

Cánh mũi đau nhức lợi hại, cuống họng nàng nghẹn đắng, miễn cưỡng hít vào một hơi: "Nàng tỉnh lại đi, ta để nàng phạt mà, đừng bỏ mặc ta như thế này. Nàng... Nàng cũng không nghe lời, phạt ta xong, ta... ta cũng nên dạy bảo nàng mới được... Nàng... Nàng xấu quá, tệ quá đi... Tại sao nàng lại hư hỏng như vậy hả?"

Nghĩ đến phỏng đoán của mình, lòng nàng như quặn lại, đau thắt. Che miệng thấp giọng nức nở nghẹn ngào. Ở kiếp trước nàng cũng từng nghe qua huyết tuyến cổ, tuy rằng không hiểu cách giải nó thế nào, nhưng nàng lại nhớ rõ độc y thánh thủ từng ra tay cứu một người trúng cổ độc, cũng hiểu đặc tính của Huyết tuyến cổ. Nhìn thấy vết thương không mấy khác nhau trên cổ tay hai người, công thêm Văn Mặc Huyền đột nhiên phát bệnh nặng, nàng đã mơ hồ đoán được.

Nàng cũng không biết, những ngày qua mình đã sống như thế nào! Văn Mặc Huyền ốm yếu như vậy nhưng lại gắng gượng gánh chịu thay nàng, vừa nghĩ tới thôi thì ngay cả trong giấc ngủ cũng cảm thấy đau đớn.

Ngoài việc liều mạng truyền nội lực cho nàng, lại liều mạng mang nàng đi tìm Tô Nhược Quân, Cố Lưu Tích không thể nghĩ ra được cách nào khác nữa.

Nhìn Văn Mặc Huyền đã gầy hơn cả lúc mới gặp, người Cố Lưu Tích cũng bắt đầu run lên, thậm chí bỗng cảm thấy bản thân như là sát tinh của nàng ấy vậy.

Khi còn bé gặp được nàng, mới qua một năm, cả nhà họ Tô đã bị tàn sát, Văn Mặc Huyền vì nàng, một mình đánh lạc hướng đám người đó để rồi bị Lận Ấn Thiên hại. Vừa may mắn trốn thoát thì lại nhiễm bệnh khó chữa, bị hành hạ những hơn mười năm!

Kiếp trước gặp nàng ấy được vài lần, khi nàng ấy cuối cùng đã thành công tiêu diệt Minh U Giáo, lại bởi vì mình mà bỏ mạng ở Hoành Sơn.

Kiếp này không để ý luân lý cương thường, ái mộ nàng, dụ được nàng cùng mình luyến ái, nhưng chưa được nửa năm, nàng lại vì mình mà đã dạo quỷ môn quan những hai lần. Thậm chí không biết về sau sẽ còn mối họa nào nữa hay không.

Cố Lưu Tích ngắm nhìn dáng người gầy yếu kia, trong đầu suy nghĩ miên man, còn đẩy mình vào ngõ cụt, càng nghĩ càng tuyệt vọng, càng nghĩ càng hận bản thân. Thậm chí Cố Lưu Tích cảm thấy sau khi sống lại, mình căn bản không nên tới gần Văn Mặc Huyền, không nên nảy sinh tâm tư ấy với nàng, thậm chí năm đó không nên gặp tiểu Tô Lưu Thương!

Sắc mặt nàng đột nhiên chuyển màu xám tro, tia linh động sáng suốt trong con ngươi hoàn toàn lụi tàn, để lại nét bi thương cùng tự trách nặng nề, hoang vắng đến tĩnh mịch.

Nàng nhìn Văn Mặc Huyền, rồi lại như thả hồn đi nơi nao, thì thào nói: "Sai rồi, ta lại sai rồi, ta không nên..." Giọng nói vốn trống rỗng lạnh nhạt, nhưng khi nói đến từ "Không nên", nàng như bị người khoét mất tim, khóe miệng đắng ngắt, đau buồn đến mức tận cùng: "Ta không nên... gặp nàng... Không nên... Không nên... Yêu nàng!"

Nói xong, Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy lòng đau như muốn nát tan, bởi vì hai đời tươi đẹp của nàng, đều là do Văn Mặc Huyền mang lại, nếu như phủ định sự gặp gỡ của hai người, thì như phá hủy nhân sinh của nàng luôn vậy.

Đang lúc nàng tan nát cõi lòng, Văn Mặc Huyền trên giường lại đột ngột ho khan, bất chấp nỗi đau trong tim, nàng cuống quít vuốt lưng thông khí cho nàng ấy, tay lại bị Văn Mặc Huyền nắm chặt lấy. Trên mặt vẫn còn vẻ yếu ớt, nhưng nàng ấy vẫn mở to mắt, nhìn thẳng vào Cố Lưu Tích, ho khan không ngừng, lại không chịu dời mắt. Sắc mặt nàng sung huyết đỏ bừng, hốc mắt cũng ươn ướt.

Khó có thể che giấu vẻ yếu ớt trên mặt, nhưng nàng ấy vẫn mở to mắt, nhìn thẳng vào Cố Lục Hi, ho khan không ngừng, nhưng không chịu dời mắt đi, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt.

Cố Lưu Tích thấy nàng ho thành như vậy, làm gì còn bận tâm đến sự khó chịu của mình, gấp đến độ mắt cũng đỏ lên, vội vàng ôm lấy Văn Mặc Huyền, không ngừng vỗ lưng nàng: "Làm sao vậy, khó chịu ở đâu? Sao lại ho dữ dội thế này?"

Văn Mặc Huyền cố nén cơn ho, trở tay nắm lại tay nàng, trầm thấp nói: "Cái gì... Cái gì gọi là... Không nên gặp ta, không... không nên yêu mến ta?"

Đôi mắt Cố Lưu Tích tối sầm lại, cúi thấp đầu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, lắc đầu nói: "Ta... Ta đã cho rằng ta có thể ở bên nàng, bảo vệ nàng, che chở nàng,... Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng luôn là nàng vì ta mà... Vì ta mà mạo hiểm, không chú ý đến an nguy của mình. Đây không phải là điều ta muốn, không phải, ta sợ... Văn Mặc Huyền, nàng không biết, nàng không biết đâu... Ta sợ, ta sợ lắm!"

Nàng ôm Văn Mặc Huyền khóc, kiềm nén bi thương, làm Văn Mặc Huyền run lên, cặp mắt hơi mờ sương, môi nàng khẽ run: "Nàng cũng... Khụ.. khụ.. "

Cố Lưu Tích vội ngẩng đầu nhìn nàng, thấy Văn Mặc Huyền sau khi ho khan vài tiếng, lại phun ra ngụm máu lớn, lập tức sợ đến hồn phi phách tán, ngồi bật dậy muốn lao ra tìm Tô Nhược Quân. Nhưng chưa kịp đi thì Văn Mặc Huyền không biết lấy đâu ra sức lực mà túm chặt nàng lại.

Cố Lưu Tích nóng ruột không chịu được, mà lại sợ làm nàng bị thương, lập tức bức ra rồi khóc nức nở, bất chấp hình tượng, gân cổ hướng ra ngoài thét: "Nhược Quân cô nương, Nhược Quân cô nương!"

Tô Nhược Quân vốn đang cùng Tử Hi chuẩn bị sang đây thăm hai người, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng thét kèm tiếng khóc la kinh hoàng của Cố Lưu Tích, lập tức bị dọa đến biến sắc, ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng vọt vào.

Tử Hi thấy Văn Mặc Huyền hộc máu càng khẩn trương hơn, thấy Tô Nhược Quân đi bắt mạch rồi mới dằn xuống cơn khủng hoảng.

Cố Lưu Tích hối hận không thôi, ôm Văn Mặc Huyền nhất thời nói không ra lời, nước mắt chảy ròng.

Tô Nhược Quân lấy ngân châm châm cứu cho Văn Mặc Huyền, sắc mặt Văn Mặc Huyền lập tức hòa dịu không ít. Nàng thấp giọng an ủi Cố Lưu Tích: "Ta không sao, vừa rồi ngực khó chịu quá, giờ đã tốt hơn nhiều rồi."

Tô Nhược Quân nhìn mặt mày hai người đều không ổn, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ lên tiếng làm yên lòng cả hai: "Đừng nóng vội, A Mặc không sao. Chỉ là nội lực trong cơ thể vẫn rất hỗn loạn, máu huyết tích tụ, vừa rồi nhất thời bị hỏa khí công tâm nên mới hộc máu. Giờ đã đỡ hơn nhiều rồi."

Cố Lưu Tích hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn hối hận không thôi, chỉ biết ở bên cẩn thận lau vết máu bên môi cho Văn Mặc Huyền, rồi giúp nàng đắp kín chăn lại.

Tô Nhược Quân cùng Tử Hi thấy bầu không khí giữa họ bất thường, Văn Mặc Huyền lại chớp mắt ra hiệu với nàng, vì vậy nói: "Mấy ngày nay hai đứa đều nằm mê man, cũng không có ăn gì đàng hoàng. Ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn rồi. Có lẽ đã lâu hai đứa không có trò chuyện, vậy chúng ta đi xuống trước, đợi tí nữa sẽ đem đồ ăn lên."

Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu, thẳng đến khi hai người đóng cửa rời khỏi, nàng mới chống người dậy, chăm chú nhìn Cố Lưu Tích. Người trước mặt mang cặp mắt sưng đỏ, sắc mặt tiều tụy vô cùng, vóc người vốn chỉ hơi mảnh khảnh, giờ lại gầy đến có thể so với chính mình, thì lập tức đau lòng không thôi. Nàng thấy Cố Lưu Tích trầm mặc không nói, ánh mắt dịu dàng như đầm nước trong vắt, đưa tay nâng má Cố Lưu Tích lên, dùng dôi mắt dịu dàng xen lẫn yêu thương ấy, nhìn thẳng vào trong mắt của Cố Lưu Tích: "Tích Nhi."

Nàng mới gọi một câu, đôi mắt xinh đẹp của người nọ lại tràn ra nước mắt. Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Xin lỗi mà, ta hiểu là ta đã khiến nàng khổ sở, là ta không tốt. Nhưng mà... Nhưng mà không còn cách nào... Ta không thể trơ mắt nhìn nàng có gì bất trắc. Nàng không nỡ để ta gặp nguy, thì ta nào cam lòng lại một lần nữa lạc mất nàng chứ. Nàng không hiểu đâu, ta sợ nàng giống... giống cha mẹ... rời khỏi ta cỡ nào. Bản thân chỉ là nỏ mạnh hết đà, có thể đổi nàng một đời bình an... Ta làm sao có thể từ bỏ chứ."

Cố Lưu Tích nghe mà khó chịu, cũng không ngờ nàng cuối cùng vẫn cố chấp như thế, lập tức cười khổ, nói: "Được... Nhưng ta, ta cũng sợ mà, Văn Mặc Huyền, nàng có hiểu hay không, ta... ta..."

Văn Mặc Huyền thấy nàng bi thương vội ngăn lại lời của nàng: "Ta hiểu! Ta hiểu mà. Cho nên ta đâu có nỡ chết đi! Dù lúc ấy ta thật sự có chút chịu không nổi, ta vẫn không nỡ mà chết đi. Ta muốn nàng sống, nhưng càng muốn nàng vui vẻ hạnh phúc hơn."

"Ta trằn trọc trên giường bệnh, hơn mười năm sống những tháng ngày người không ra người quỷ không ra quỷ, từ lâu đã xem sinh tử như mây trôi nước chảy rồi. Dù cho không chống đỡ được, với ta mà nói cũng là giải thoát. Nhưng nàng lại đến, để cho ta cảm thấy ngoài báo thù và ốm đau, thì nhân sinh còn có một loại vui vẻ không cách nào nói rõ. Ta bắt đầu mong đợi Nhược Quân có thể tìm được phương thuốc để ta có thể ở bên nàng đến cuối đời. Lúc Huyết tuyến cổ kia muốn mạng của ta, ta lại bắt đầu sợ. Sợ rằng nếu ta thật sự chết đi, nàng sẽ sụp đổ mất... Càng sợ... càng sợ ta sẽ không còn cơ hội, không còn tư cách bảo vệ nàng nữa... Dù sao chết rồi, cái gì cũng không làm được. Nàng trúng cổ, sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, ta thừa nhận là ta nhu nhược, ta ích kỷ, ta không chịu nổi... Cho nên dù lấy mạng đổi mạng, ta cũng muốn cứu nàng. Nhưng... Nhưng Tích Nhi à, đó không có nghĩa là ta không hiểu nàng... Không có nghĩa là ta không muốn ở bên nàng... Nàng, có hiểu không?"

Cố Lưu Tích nghe nàng nói, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả. Quả tim lúc trước phảng phất như đã đóng băng chết lặng, giờ đây lại được nàng sưởi ấm từng chút một, sưởi đến nóng hổi, đến nóng rát, làm cho nàng ngoài việc khóc thì không biết phải ứng đối như thế nào nữa, giọng rung rung thốt: "Ta hiểu rồi, xin lỗi, ta..."

Văn Mặc Huyền thay nàng lau nước mắt, hôn lên cặp mắt sưng đỏ của nàng, ôn nhu nói: "Tích Nhi, nàng phải hiểu rằng, niềm vui duy nhất của ta trên đời này là nàng. Không chỉ có nàng quyến luyến ta, mà ta cũng lưu luyến nàng."

Cố Lưu Tích dù sao cũng là người sống hai đời, lời nói của Văn Mặc Huyền đã đánh tan sương mù dày đặc trong lòng, lập tức thoát khỏi ngõ cụt. Sau đó thì nàng lại có chút hối hận, hai người yêu nhau, một khi đã quyết định hy sinh vì nhau thì sẽ không bao giờ so đo ít nhiều. Đổi lại lúc đó, ai cũng sẽ đưa quyết định như nhau thôi.

Lẽ ra nàng nên hiểu cho Văn Mặc Huyền, cũng không nên để nàng ấy buồn, còn lo lắng đến như vậy. Có đau đớn cỡ nào cũng nên để một mình nàng chịu mà thôi. Những khổ đau mà Văn Mặc Huyền phải gánh chịu ở kiếp trước lẫn kiếp này đều quá đủ rồi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng nhu hòa rất nhiều, giống như đã được trấn an hoàn toàn, khẽ cười nói: "Không ngờ nàng ngủ lâu như vậy, công phu dỗ dành người ta lại lợi hại hơn rất nhiều."

Văn Mặc Huyền thấy nàng như thế, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khôi phục dáng vẻ ôn nhuận thanh nhã ngày xưa, lại nửa thật nửa giả nói: "Vậy vừa rồi nàng đang tâm nói không cần ta nữa thì sao, thật là làm tổn thương trái tim ta mà."

Cố Lưu Tích hơi nóng nảy: "Ta nào có không cần nàng chứ, dù ta có nhẫn tâm cỡ nào, cũng không nỡ bỏ nàng mà. Vừa rồi là ta hồ đồ!"

Lại thấy Văn Mặc Huyền vui vẻ dịu dàng mà nhìn mình chằm chằm, tia sáng trong đôi mắt ấy như có thể châm lửa đốt người, lập tức đỏ mặt, lườm nàng một cái.

Văn Mặc Huyền dựa vào gối mềm, như không hề bị ánh nhìn kia uy hiếp, vẫn còn tập trung cẩn thận nhìn nàng. Ánh mắt chăm chú nghiêm túc như thế, làm mặt Cố Lưu Tích ngày càng đỏ bừng.

Nhưng đã liếc thấy ánh mắt đó, nàng cũng không nỡ dời mắt, chỉ đỏ mặt ngơngác nhìn nàng, mãi đến khi Tô Nhược Quân gõ cửa, hai người mới ngừng lại tìnhcảnh chạm mắt giày vò đó.

-------

Editor có lời muốn nói: hai bạn trẻ sến súa sau một hồi ngược tâm người đọc thì sẽ tiếp tục hành trình bán đường~

Ps: Tới đây mình xin chào tạm biệt mọi người, mình về quê ăn tết đây, chừng 1 tháng mình sẽ quay lại~ ^^

Chúc mọi người, và gia đình, ăn tết vui vẻ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net