Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Nếu... không tỉnh, ta... sẽ bị nước... nhấn chìm mất..."-----

Lúc ra ngoài, Cố Lưu Tích luôn đi chậm nửa bước, canh ở bên cạnh Văn Mặc Huyền, đợi đến lúc đi xa mới tỏ ra buồn bực mà véo nhẹ nàng một cái.

Văn Mặc Huyền khẽ hít vào một tiếng, buông mi, có chút ấm ức nhìn qua Cố Lưu Tích.

Cố Lưu Tích quay đầu lại, nhưng vẫn xoa xoa cho nàng, cơ mà sắc mặt thì chưa có dịu lại.

Vui vẻ tràn đầy trong mắt Văn Mặc Huyền: "Tích Nhi giận à?"

Thấy Cố Lưu Tích không để ý tới mình, nàng lại nhỏ giọng nói: "Là ta không đúng, thật ra, giọng của Tích Nhi dễ nghe hơn nàng ta nhìu."

Cố Lưu Tích dừng bước, bực bội lên tiếng: "Nàng lại còn nói chuyện này, mắc cười ghê, ta làm gì mà phải tức giận vì chuyện đó chứ! Nàng đã nhìn ra mà còn trêu chọc người ta. Nàng đã quên hôm qua nàng ta thiếu chút nữa giết... nàng rồi hả."

Cố Lưu Tích tức giận đến phát run. Lúc ấy Văn Mặc Huyền ra hiệu, nàng phát hiện người nọ có khả năng là Tiêu Mộng Cẩm, thiếu chút nữa thì không nhịn được rồi. Mà lại sợ đánh rắn động cỏ, để nàng ta ra tay với Mặc Huyền, nên nàng mới im lặng mà mang Văn Mặc Huyền đi ra ngoài.

Nhưng Mặc Huyền lại cứ cố tình mở miệng đi công kích người ta. Ở trong khoảng cách kia, không gian nhỏ tí xíu ấy, nếu Tiêu Mộng Cẩm thực sự ra tay thì nàng cũng không dám chắc có thể bảo vệ nàng ấy được hay không nữa!

Tuy rằng cuối cùng không có việc gì, nhưng đã không biết sai thì thôi, lại còn tới trêu chọc người ta.

Văn Mặc Huyền thấy Lưu Tích thật sự nổi giận rồi, vội dẹp vẻ trêu đùa trên mặt, đưa tay cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Tích Nhi, ta sai rồi, nàng đừng giận mà. Không phải ta không coi trọng lời nói của nàng, chỉ là ta có thể cảm giác được, Tiêu Mộng Cẩm luôn đặt sự chú ý trên người Nhược Quân. Đừng nói động sát ý với ta, sợ là trong mắt nàng ta cũng không nhìn thấy ta nữa. Cho nên mới lãnh đạm như vậy. Hơn nữa, trong phòng cũng không phải chỉ có mấy người chúng ta mà."

Vốn dĩ Cố Lưu Tích cũng không có ý trách cứ nàng, thấy dáng vẻ thành khẩn của nàng rồi, trong lòng cũng không còn giận hờn gì nữa. Sau đó nghe được Văn Mặc Huyền nói thì có chút kinh ngạc: "Nàng phái người canh giữ ở bên trong?"

"Bằng không thì làm sao? Dù cho ta có tin tưởng phán đoán của mình cỡ nào, cũng không dám lấy mạng của Nhược Quân ra cá cược, cho nên sớm đã có sắp xếp. Có điều là chưa kịp nói với nàng để nàng lo lắng, là ta không tốt."

Cố Lưu Tích lắc đầu, có hơi xấu hổ: "Là do ta không có phát hiện, còn nổi giận với nàng... Xin lỗi nha."

Văn Mặc Huyền bật cười, lắc đầu: "Được rồi, về cơ bản, sai ở chỗ ta, cũng đừng cãi nữa." Nói rồi nàng quay đầu nhìn nhìn căn phòng của Tô Nhược Quân, nhỏ giọng nói: "Chỉ hy vọng Tiêu Mộng Cẩm là lương nhân của Nhược Quân, có thể cùng tỷ ấy chèo chống qua cửa ải khó khăn lần này."

"Ừm. Chỉ sợ lý do Tiêu Mộng Cẩm trở về Lạc Hà Lâu, còn có ân oán của Lạc Hà Lâu và chúng ta, sẽ trở thành cách trở lớn nhất giữa các nàng." Cố Lưu Tích cũng hy vọng hai người được tốt đẹp, nhưng nghĩ đến lần ám sát này, lập tức có chút sầu lo.

Đôi mắt đen láy của Văn Mặc Huyền hơi trầm xuống, không có nói tiếp. Nhưng từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng đã có quyết định rồi.

Sau khi Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân dần dần biến mất, Đào Hồng mới chậm rãi thẳng lưng. Nàng ngăn Liễu Lục đang định tiến lên, nhỏ giọng nói: "A Lục, tỷ chịu trách nhiệm nấu thuốc nên chắc sẽ vất vả rất nhiều, nơi này giao cho ta, tỷ đi nghỉ ngơi đi."

Liễu Lục có chút kinh ngạc, nhưng thấy sự kiên trì trong mắt nàng, cuối cùng gật gật đầu, đi ra ngoài luôn.

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại mình và Tô Nhược Quân, cặp mắt trông dịu dàng ngoan ngoãn nọ, lập tức khôi phục nét trong trẻo lạnh lùng, tản ra ánh sáng như vầng trăng mờ ảo trên cao. Mà khi nhìn đến Tô Nhược Quân yên tĩnh nằm ở trên giường, nó lại lập tức phủ đầy cay đăng, còn có chút vui vẻ xen lẫn bên trong.

Nàng vội vàng đi mấy bước, hai chân dường như đột nhiên mất đi sức lực, nặng nề quỳ trên mặt đất, vươn hai tay run rẩy, muốn chạm vào khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt kia, nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay kìm nén lại.

Vết thương trên tay trái còn đau đớn râm ran, nhìn thấy máu lại chầm chậm chảy ra, Đào Hồng, cũng chính là Tiêu Mộng Cẩm, cuối cùng cũng tỉnh lại sau nỗi hối hận sâu sắc.

Nhớ tới quần áo Tô Nhược Quân vẫn còn ẩm ướt, nàng có chút bối rối mà đứng dậy. Nàng đưa tay muốn giúp Tô Nhược Quân cởi quần áo, lại phát hiện tay trái bị bẩn nên xé chiếc áo trong ra lau vết máu, sau đó tùy tiện băng bó vết thương xong mới vội vàng thay quần áo cho Tô Nhược Quân.

Lật chiếc chăn gấm lên, nhìn thấy hết dáng người yểu điệu bị che dấu bên dưới, áo mỏng màu trắng quả thật đã ướt đẫm, thậm chí những đường cong lung linh tinh tế còn đập thẳng vào mắt Tiêu Mộng Cẩm, khiến nàng như muốn ngừng thở trong chớp mắt.

Nhưng sau đó, khuôn mặt vốn đang nóng bừng lại tái mét, đôi mắt cay xè đến nhức nhối, và tấm lưng thẳng tắp cũng bởi vì cơn đau đớn trong lồng ngực không thể kiểm soát ở ngực mà oằn xuống.

Bởi vì được đút thuốc khi nãy, vạt áo của Tô Nhược Quân có hơi xốc xếch, mơ hồ lộ ra một mảnh vải bông thô ráp. Cách một tầng áo lót mỏng, lớp vải dày cộm bên dưới hiện ra rõ ràng. Mà khiến Tiêu Mộng Cẩm đau đớn nhất, là vệt máu lan ra trên ngực trái kia, cho dù quấn khăn dày như vậy, vết thuơng ấy vẫn tuôn trào máu ướt sũng , nhuộm đỏ cả lớp áo tuyết trắng.

Nàng có thể đoán được, lúc đó nàng ấy đã chảy nhiều máu cỡ nào, vết thương này sâu đến cỡ nào.

Đôi mắt nàng đỏ bừng, cố nén đau đớn trong lòng, ngón tay khẽ run cởi áo của Tô Nhược Quân, thân thể bên trong hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Mộng Cẩm. Cơ thể đẹp đẽ ấy bị quấn băng hơn phân nửa, mà da thịt phần lộ ra bên ngoài vẫn đẹp đến mức khiến lòng người rung động. Nhưng nay ngoài đau lòng, ngoài hối hận, Tiêu Mộng Cẩm không có chút ảo tưởng nào khác.

Tuy rằng trong phòng có đốt than, nhưng vẫn hơi lạnh. Tiêu Mộng Cẩm sợ nàng nhiễm lạnh, vội vàng cẩn thận nâng nàng dậy, rồi sợ đụng phải vết thương của nàng, cẩn thẩn mặc áo cho nàng.

Tô Nhược Quân mềm nhũn tựa ở trong ngực Tiêu Mộng Cẩm, tóc dài tán loạn rũ xuống, lộ ra gò má tái nhợt. Nàng giơ tay lên, xoa xoa đôi má lành lạnh ấy, khắc họa theo từng đường nét một, thẳng đến khi chạm đến cánh môi không còn màu sắc vốn có kia, nàng mới dừng lại.

Suy nghĩ bay xa, cảnh quá khứ không ngừng hiển hiện.

Nhớ lại ngày đó ở trên Thương Sơn, nàng ấy đã nói: "Mộng Cẩm, hình như ta đã thích cô rồi."

Nhớ sau khi được cứu về, Tô Nhược Quân sốt li bì, trong lúc mơ mơ màng màng đã thổ lộ hết tình cảm với nàng. Giọng nói khàn khàn dịu dàng, trong con ngươi mơ hồ vẫn hiện vẻ lưu luyến, thiếu chút nữa đã dìm chết nàng.

Sự dịu dàng ấy, không giống với mẫu thân, ngoài việc có thể làm nàng an tâm, còn có thể khiến nàng nóng cả người, từ tâm đến thân, toàn bộ đều trầm luân.

Nàng sống hơn hai mươi năm, ngoài mẫu thân, chưa từng có ai dịu dàng với nàng như thế, cũng chưa từng có ai có thể dễ dàng làm nhiễu loạn lòng của nàng như thế.

Từ khi nàng gia nhập Lạc Hà Lâu ngày đó, nam nhân kia đã nói với nàng, sát thủ không cần tình cảm, cũng không nên vọng tưởng có thể có được tình cảm. Nhưng buồn cười là, hắn lại dùng tình cảm duy nhất của nàng đi trói buộc nàng.

Nhưng hắn cũng đã thành công rồi. Nàng nghe lệnh hắn, sống vài chục năm kiếp làm sát thủ, khiến nàng trở nên ngày càng lãnh khốc, ngày càng vô tình.

Lần đầu giết người nàng còn lén khóc mấy ngày, gặp ác mộng hơn một tháng. Càng về sau, nàng lại có thể tàn sát một nhà hơn mười mạng người không nương tay chút nào.

Nàng vẫn cảm thấy, người như nàng, nhất định sẽ xuống Địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Cho nên, nàng chưa từng nghĩ đến mình sẽ động tình, càng không nói đến đối phương còn là một nữ nhân đầu óc toàn ý xấu.

Nhưng suốt chặng đường đi theo Tô Nhược Quân, cảm nhận được sự dịu dàng nhìn như vô ý mà thấu tâm can của nàng, cuối cùng, lại từng bước đánh mất trái tim mình.

Khoảnh khắc nhận được thư Lạc Hà Lâu cố ý đưa cho mình, phản ứng đầu tiên của nàng là khiếp sợ, sau đó lại là vui sướng, nhưng nhìn thấy người nọ đang hôn mê, cũng dần cảm thấy đau lòng.

Khi đó, nàng đã biết, nàng không buông bỏ người này được rồi. Dù chỉ gần nhau mới mấy tháng, nhưng vị trí của Nhược Quân trong lòng nàng, đã có thể sánh cùng mẫu thân rồi. Nhưng mà nàng không thể không rời khỏi, bởi vì đó là trách nhiệm của nàng, cũng là chấp niệm của nàng.

Nàng lặng lẽ ra đi, cũng không để lại câu nào, thậm chí tận lực xóa đi dấu vết của mình. Bởi vì nàng biết được, đã trở về, liền vĩnh viễn không còn ngày thoát thân, vậy thì không cần để nàng còn dính líu gì nữa.

Thât ra thì cũng không đúng, nàng cũng không phải là đi lặng lẽ không dấu vết, nàng... lúc gần đi nàng đã hôn môi của nàng ấy rồi. Mềm mềm ướt át, còn kèm theo hương vị ngọt ngào đặc hữu của nàng ấy nữa.

Tiêu Mộng Cẩm nhìn đôi môi không còn hồng nhuận phơn phớt kia, suy nghĩ xuất thần. Một tháng này, nàng nhớ Nhược Quân đến sắp điên rồi. Mỗi lần ở Lạc Hà Lâu, khi chịu đựng không nổi, nàng sẽ càng nhớ nàng ấy hơn.

Nàng đã từng nghĩ tới chuyện chạy trốn khỏi Lạc Hà Lâu lần nữa, sau đó đi tìm nàng ấy, không cầu được ở bên nàng, chỉ cầu có thể đi cùng nàng cả đời là đủ. Mà cuối cùng vẫn là không có khả năng.

Nhưng nàng không ngờ rằng, gặp mặt một lần nữa, bản thân đúng là thiếu chút nữa tự tay đưa nàng ấy lên tử lộ.

Người trong lòng, mặt tái nhợt, hơi thở yếu đến không thể nghe thấy, ngực còn lan ra vết máu, không có lúc nào không nhắc nhở nàng, đây là chính nàng tạo nghiệt.

Cặp mắt đau nhức, càng ngày càng nóng, dòng chất lỏng lạ lẫm từ đó rơi xuống. Từng giọt, lóng lánh trong suốt, rơi vào trên mặt Tô Nhược Quân, rơi vào trên vạt áo của nàng.

Cẩn thận đặt Tô Nhược Quân nằm xuống, thay nàng đắp kín chăn, Tiêu Mộng Cẩm có chút giật mình mà nhìn nước mắt của mình. Thì ra, mình còn có thể khóc ư?

Nàng cười đến thê lương. Nàng thế mà có thể khóc, trong trạng thái còn tỉnh táo?

Ngày đó cho dù biết được tin mẫu thân đã mất, nàng cũng chưa từng khóc, hôm nay lại vì Tô Nhược Quân mà rơi nước mắt.

Vùi mặt bên trong cần cổ Tô Nhược Quân, ngửi lấy hương vị thảo dược quen thuộc ấy, lần đầu tiên trong lúc còn có ý thức, Tiêu Mộng Cẩm khóc lên mà không kiêng nể gì cả. Không tiếng động, không run rẩy, yên tĩnh như đang ẩn nhẫn kiềm nén áp lực.

Tiêu Mộng Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng khó chịu, cảm xúc bị đè nén hồi lâu dường như đã tìm được chỗ bung xõa, hóa thành nước mắt mà tuôn trào hết ra. Ngay khi nàng im lặng khóc nức nở, người đang yên tĩnh dưới thân chợt run lên một cái!

Hơi thở của Tiêu Mộng Cẩm dường như ngừng lại, cả người căng cứng, ngay cả nước mắt cũng dừng lại theo, vẫn không nhúc nhích mà duy trì tư thế lúc này.

Một lát sau, bên tai vang lên một tiếng hừ nhẹ trầm thấp, hơi yếu phảng phất giống như nghe nhầm, mà Tiêu Mộng Cẩm lại nghe được rõ ràng.

Cặp mắt nàng bỗng tỏa sáng, nàng nắm chặt tay phải của Nhược Quân, cố gắng vững giọng nói: "Ngươi... Ngươi... tỉnh, tỉnh rồi?" Mà hiển nhiên, nàng không khống chế nổi, nên tiếng nói vừa run rẩy, vừa hoảng loạn lại lộ ra mừng rỡ như điên.

Tô Nhược Quân không có mở mắt, chỉ là khẽ nhúc nhích ngón tay một cách yếu ớt, để xác nhận với Tiêu Mộng Cẩm, nàng tỉnh!

Một cái xác nhận này, lại khiến Tiêu Mộng Cẩm khóc thành tiếng rồi. Đôi mắt đong đầy nước, lại không thể che hết vui vẻ, vừa khóc vừa cười, như một kẻ điên xinh đẹp: "Ngươi... tỉnh rồi."

Tô Nhược Quân suy yếu vô cùng, ý thức cũng không rõ lắm, bờ môi hơi hé mở, bật giọng yếu ớt như muỗi kêu: "Nếu... không tỉnh, ta... sẽ bị nước... nhấn chìm mất..."

Quả nhiên vẫn là giọng điệu quen thuộc ấy, giờ khắc này Tiêu Mộng Cẩm cảm thấy giọng nói của Tô Nhược Quân chưa từng êm tai như thế!

"Ngươi... Ngươi cảm thấy thế nào, Nhược Quân?"

"Đừng... khóc, đừng..."

Tiêu Mộng Cẩm vận nội lực lên mới nghe rõ nàng nói gì. Nhưng nghe được một chút đã lâm vào tĩnh lặng lần nữa, làm trái tim Tiêu Mộng Cẩm lần nữa rơi xuống vực sâu.

"Tô Nhược Quân! Nhược Quân... Nhược Quân, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi lại đáp ta một tiếng đi... Ngươi... Ngươi đừng ngủ mà!"

Trong tiểu viện phía tây, sắc mặt Văn Mặc Huyền có chút khó coi, mà Mặc Ảnh thì cúi thấp đầu không nói một lời.

Một lúc lâu sau, Văn Mặc Huyền mới trầm giọng nói: "Mặc Ảnh, thông báo Nguyệt Khanh, tìm cho ra Tô Triệu. Nhưng mà, nhớ rõ ổn định Tô Vọng, đừng để hắn làm càn. Sau khi bắt được người, để ta tự mình xử lý."

"Dạ, chủ tử!"

"Còn nữa, thông báo thống lĩnh các nơi, ẩn nấp hành tung, lấy bất biến ứng vạn biến!"

Mặc Ảnh nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Tử Hi vội vàng chạy đến.

"Chủ tử!"

Văn Mặc Huyền thấy nàng sắc mặt khác thường, lập tức thất thanh nói: "Có phải là Nhược Quân đã xảy ra chuyện không?!"

-------

Editor có lời muốn nói: tuần này chỉ có 1 chương~~ tuy-bu-xia~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net