Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Ta không muốn quản các người quyết định làm gì, nhưng mà đả thương nàng, ta nhất định sẽ đòi lại hết."-----

Trong Tô phủ có một sân nhỏ, xây cái hành lang uốn lượn quanh co, phía dưới là một hồ nước. Trên hồ có cái đình bát giác rất tinh xảo nằm sát mặt nước.

Nhà giàu có ở Tô Châu phần lớn đều thích xây đình đài trên mặt nước trong phủ nhà mình. Bởi vì nước ở Thái Hồ rất tốt, hầu như đều tự dẫn nước ở Thái Hồ, xây dựng một cái hồ nhỏ làm của riêng.

Bố cảnh trong Tô phủ rất phong phú, lại bởi vì Văn Mặc Huyền ưa thích cảnh vật yên tĩnh tao nhã, nên Tô Ngạn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư ở đấy.

Bài trí tinh tế, lầu các trang nhã mà không xa hoa. Ở trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, còn trồng sen xung quanh đình nhỏ.

Hôm nay đã tới ngày đông giá rét, hoa sen đều đã héo rũ, chỉ có mấy lá sen tàn trôi nổi trong nước.

Văn Mặc Huyền đi dọc theo hành lang, chậm rãi hướng đến đình nghỉ mát nọ. Trong đình có đặt một cái bàn, bên trên để sẵn nước trà bánh ngọt, trên sàn cũng có hai cái bồ đoàn.

Đình nhỏ cách hậu viện Tô phủ không xa, còn nằm ở giữa hồ, bốn phía nước gợn sóng lắc lư, vả lại trong đình không có một bóng người, quả thực rất yên tĩnh.

Văn Mặc Huyền thản nhiên bước vào trong đình, sau đó nhẹ nhàng vén vạt áo ngồi xuống.

Ngó thấy nước trà đã được chuẩn bị tốt, nàng lấy hai cái tách, từ từ rót trà. Tiếng nói không nhanh không chậm cất lên: "Có lẽ Tiêu cô nương đã tới từ sớm rồi, như thế nào, không uống tách trà chứ?"

Nàng vừa nói xong, từ không trung cuốn tới tiếng gió, một cái bóng tao nhã từ xa xa trên hành lang lướt tới, chạm nhẹ trên mặt hồ, rơi vào bên cạnh Văn Mặc Huyền.

Lập tức "keng" một tiếng vang nhỏ, mũi kiếm mỏng như cánh ve lướt qua không khí, mang theo luồng khí lạnh lẽo, thẳng tắp hướng ngực Văn Mặc Huyền đâm tới.

Văn Mặc Huyền ngồi trên bồ đoàn, không hề động đậy. Tay phải nàng vẫn vững vàng bưng tách trà bằng bạch ngọc, bàn tay trái ra đưa lên ra hiệu. Một cái bóng đen bên ngoài hành lang đã lui trở về.

Kiếm thế thẳng tiến không lùi, Văn Mặc Huyền rõ ràng cảm giác được kiếm khí xông tới ngực, đâm rách vạt áo trước ngực rồi bỗng lập tức dừng lại.

Chỗ da trên ngực nhói lên như bị kim đâm, sau đó vết máu nhàn nhạt lan ra trên vạt áo màu xanh. trên mặt Văn Mặc Huyền thậm chí còn hiện nét cười, yên tĩnh nhìn nữ tử mang sắc mặt nghiêm trọng lạnh lùng nọ.

Tiêu Mộng Cẩm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ta đến không phải để uống trà, là tới lấy mạng ngươi đó!"

Văn Mặc Huyền cười cười: "Ừ, đã thấy, ra tay rất chuẩn."

Tiêu Mộng Cẩm có chút ảo não, lời của người này sao mà châm chọc đến thế!

Nàng lạnh lùng nói tiếp: "Ngươi chỉ là một nữ tử ốm yếu, cứ thế mà giết ngươi cũng chẳng vẻ vang gì, kêu đám thủ hạ của ngươi đi ra!"

Văn Mặc Huyền hơi há miệng, như rất là kinh ngạc: "Chuyện này cũng kỳ quá. Mặc Huyền còn chưa có thấy ai đi giết người mà lại đưa ra loại yêu cầu đấy đâu. Nếu như cô đã chuẩn bị giết ta rồi, không nên mừng vì ta chỉ là một nữ tử ốm yếu sao?"

Tiêu Mộng Cẩm nghẹn đến mặt đỏ bừng, cảm thấy oán hận cực kỳ. Chẳng lẽ người này còn mong chết cho nhanh ư!

Quả nhiên là y hệt người kia, mồm miệng lanh lợi lắm, đầu óc sâu xa, còn rất biết giả vờ!

Thấy Văn Mặc Huyền đang đùa mình, sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm càng rét lạnh, kiếm trong tay đâm về phía trước thêm vài phần, vết máu kia lập tức lan rộng hơn rất nhiều. Giọng nói nàng đầy nguy hiểm, âm trầm vang lên: "Ngươi chớ cho rằng hết thảy đều ở trong sự khống chế của ngươi. Nếu như ta lựa chọn rời khỏi, chính là đã quyết định lấy tính mạng của ngươi rồi!"

Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Ta không phải muốn khống chế cô, ta chỉ là muốn giúp cô, chính xác hơn là, vì Nhược Quân. Ta đương nhiên hiểu được, cô có thể giết ta, phục mệnh với kẻ mà cô chưa từng xem là chủ tử. Nhưng cô thật sự cam tâm sao? Giết ta rất dễ dàng, nhưng mà, một kiếm này đi qua, không thể nghi ngờ sẽ chặt đứt tất cả khả năng giữa cô và Nhược Quân! Thậm chí, nàng sẽ hận cô, cũng sẽ hận bản thân mình!"

Ánh mắt Văn Mặc Huyền trầm lắng nhìn nàng, trong giọng nói lộ ra sự bi ai, nói xong câu sau cùng, sự lạnh lùng của Tiêu Mộng Cẩm dường như vỡ tan, kiếm trong tay cũng run lên.

Văn Mặc Huyền thấy thế, lại nói tiếp: "Ta quen biết nàng hơn mười năm rồi, cũng hiểu được tính tình của nàng. Nếu như cô động tâm với nàng, có lẽ cũng hiểu rõ cách làm người của nàng. Nàng xưa nay dễ mềm lòng, đối với người trong tim mình càng là moi hết ruột gan. Lần đó nàng thay ta ngăn cản một kiếm, ngoài việc sợ ta chết, càng là sợ ta chết ở dưới tay của cô. Co nên nàng tình nguyện tự mình chịu lấy."

Trong mắt Tiêu Mộng Cẩm đầy đau khổ, thu kiếm, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta không có cách nào..."

Văn Mặc Huyền đẩy tách trà tới trước mặt nàng, khẽ nói: "Bởi vì mẹ cô?"

Tiêu Mộng Cẩm hơi sững sờ: "Ngươi... Ngươi làm sao biết được?"

"Ừm, chuyện này là do Nhược Quân nói, có thể khiến cô quan tâm đắn đo, cũng chỉ có việc ấy."

Tiêu Mộng Cẩm chán nản ngồi xuống: "Hắn phái người đem vòng tay của mẹ ta cho ta, nói với ta rằng, mẹ ta còn sống. Sau khi ta phản bội chạy trốn, hắn phái người đi tìm thi thể bà ấy, lại phát hiện may mắn giữ được mạng, chẳng qua là bị bệnh. Ta vốn không tin, cuối cùng hắn cho ta từ xa nhìn tới, bà ấy... bà ấy thật sự còn sống. Cho nên ta nhận nhiệm vụ này."

Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Trăm thiện hiếu đứng đầu, cô không có làm sai. Chẳng qua cô có từng nghĩ, dù cô lấy mạng của ta rồi, hắn sẽ thật sự buông tha mẹ con các cô chứ. Lúc trước hắn nghĩ được chuyện bắt mẹ cô bức hiếp cô, đương nhiên là nhìn trúng năng lực của cô. Hôm nay khi Lạc Hà Lâu gặp nguy cơ tứ phía, các cô vĩnh viễn cũng không thoát được."

Sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm hơi tái đi, mím môi nói: "Ta hiểu chứ, nhưng ta vẫn phải bảo vệ bà ấy. Dù chỉ có thể tồn tại một cách bất đắc dĩ đầy đau khổ như vậy, cũng tốt hơn cả đời này rốt cuộc không còn hy vọng nữa."

"Vậy Nhược Quân thì sao? Cô thật sự đành lòng quyết tâm, từ nay về sau coi nàng như người xa lạ, thậm chí oán hận cả đời ư?"

Thấy nàng tuy rằng bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong đã sớm rối loạn, Văn Mặc Huyền cũng không quanh co lòng vòng nữa: "Cô không nghĩ tới chuyện nói cho nàng biết, để nàng cùng cô giải quyết sao?"

"Ta... Nàng, nàng chỉ là một đại phu, còn không biết võ nữa... Ta không mong muốn nàng dính vào..."

"Nàng chỉ là một đại phu, cũng không nghĩa là nàng không thể giúp cô. Chưa nói tới việc, ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Chỉ tính những người nàng đã cứu những năm qua, cũng không thiếu kỳ nhân dị sĩ."

"Ngươi... Lần kia ta thiếu chút nữa đã giết ngươi."

"Ừ, vừa rồi cũng thế." Văn Mặc Huyền không mặn không nhạt nói, đưa tay ôm ngực. Vết kiếm vừa rồi chỉ rách nhỏ, chẳng qua nàng vẫn hơi lo lắng, muốn nhanh về thay quần áo.

Tiêu Mộng Cẩm cứng đờ, bị nghẹn đến nói không ra lời.

Văn Mặc Huyền trầm giọng nói: "Hôm nay cô tới, bọn họ có biết chăng?"

"Biết."

"Vậy sau khi cô trở về, vẫn như thường ngày là được, việc này cô có thể tiếp tục. Hôm nay không còn nhiều thời gian, ta không thể cùng cô trò chuyện lâu được, ngày sau tìm một cơ hội ta lại nói cho cô, làm sao để giải quyết chuyện của mẹ cô. Cô nương đừng sốt ruột, cô còn có ích với bọn họ, thì mẹ cô tạm thời sẽ không có việc gì."

Tuy nói người ngồi đối diện trông có vẻ gầy yếu, nhưng Tiêu Mộng Cẩm cũng hiểu, người có phong thái cỡ này tuyệt không hề vô hại như thế. Hơn nữa, nàng ta có thể khiến người ta tin phục một cách lạ kỳ.

Tuy nói chưa hiểu rõ mọi việc, nhưng nàng thật sự luyến tiếc Tô Nhược Quân. Nếu như có thể liều một phen, nàng đương nhiên sẽ không từ bỏ.

Văn Mặc Huyền đứng dậy, nhìn Tiêu Mộng Cẩm mang khí chất lạnh lùng trước mắt, chân thành nói: "Nếu như cô có ý với Nhược Quân, ngày sau gặp chuyện chớ một mình gánh lấy, nhìn như vì tốt cho nàng, nhưng cuối cùng lại hành hạ cả hai bên thôi."

Tiêu Mộng Cẩm đang muốn mở miệng, lại đột nhiên ngước mắt nhìn qua sau lưng Văn Mặc Huyền, sau đó thì nhàn nhạt nở nụ cười: "Lời này của Văn cô nương, tại hạ ghi nhận. Nhưng mà ta còn cảm thấy, lời này cũng có thể tặng cho cô."

Văn Mặc Huyền sững sờ, từ sau người truyền đến tiếng gọi chứa đầy sự lo lắng. Ngay sau đó một bóng dáng màu lam xinh đẹp lướt tới như một cơn gió, trực tiếp ôm lấy Văn Mặc Huyền vào trong ngực.

Văn Mặc Huyền hơi kinh ngạc, muốn đưa tay che vết máu trên ngực, nhưng đã trễ mất rồi.

Nhìn cái chỗ yếu mệnh kia lan tràn vết máu đỏ tươi, Cố Lưu Tích phát run cả người, đôi mắt lập tức đỏ bừng lên.

Văn Mặc Huyền có chút hoảng hồn hiếm thấy, vội mở miệng nói: "Tích Nhi, nàng... Này, ta không sao... Chỉ là rách da chút xíu thôi, nàng đừng vội."

"Nàng câm miệng!" Gân xanh trên trán Cố Lưu Tích nổi lên, nghiến răng nghiến lợi quát. Trong nháy mắt vừa rồi, nỗi sợ hãi và bối rối làm cho đầu óc nàng trống rỗng. Mà tới khi thấy được mọi chuyện trước mắt, nàng cũng đã hiểu rõ sự tình rồi. Nhưng cơn tức trong lòng vẫn chưa thể dập tắt được.

Nàng ôm Văn Mặc Huyền qua ngồi ở một bên, quay đầu lại, cũng không nói lời nào mà rút ra nhuyễn kiếm bên hông, tấn công thẳng đến chỗ Tiêu Mộng Cẩm.

Tiêu Mộng Cẩm sớm liền phát hiện được sự tức giận của Cố Lưu Tích, ngay lúc nàng xuất kiếm cũng lập tức tách ra.

Nàng tự biết đuối lý, có chút ý nhượng bộ, nhưng lúc này Cố Lưu Tích hầu như không còn lý trí, chiêu thức càng ngày càng lợi hại. Làm Tiêu Mộng Cẩm cũng xốc lại mười vạn phần tinh thần. Hai người lướt tới trên mặt hồ, đánh đến bừng bừng khí thế.

Cố Lưu Tích đã luyện đến tầng thứ ba của Lạc Già thập cửu bí quyết, nội công tu vi so với kiếp trước dĩ nhiên chỉ có hơn chứ không kém. Kiếm pháp Tiêu Viễn Sơn truyền thụ cho mặc dù nhìn như tự nhiên, nhưng từng chiêu từng thức lại không hề hoa mỹ dây dưa. Cố Lưu Tích rất có thiên phú, bản thân lại có thể linh hoạt ứng biến, nên công phu ngày càng khiến người ta kinh diễm.

Tiêu Mộng Cẩm là sát thủ, mỗi một chiêu đều vô cùng trực tiếp, dùng tốc độ nhanh nhất, sử dụng sát chiêu chí mạng đơn giản nhất, nhìn qua đặc biệt sắc bén ác liệt.

Nếu lúc nãy nàng còn có ý nhường nhịn, mà về sau cảm giác gặp được đối thủ, đúng là càng đánh càng thoải mái, dùng toàn lực ứng phó.

Mặt nước xung quanh bị kiếm khí của hai người quấy đến long trời lở đất, duy chỉ có Văn Mặc Huyền ở trong đình là bình yên vô sự.

Văn Mặc Huyền xem mà lo lắng trong lòng, công phu của Cố Lưu Tích cũng không thua kém Tiêu Mộng Cẩm, nhưng so về chiêu thức thì lại không bằng một Tiêu Mộng Cẩm thân kinh bách chiến. Nàng nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Ảnh Tử, ngăn các nàng lại!"

Cố Lưu Tích nghe thấy, cất giọng lạnh lùng nói: "Nàng dám để hắn nhúng tay, về sau đừng hòng ta để ý nàng nữa."

Từ khi gặp nhau đến nay, ở trước mặt Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích luôn săn sóc dịu dàng, nói chuyện cũng chưa từng lớn tiếng. Hôm nay đã gào thét, lại còn nhăn mặt, thật sự làm Văn Mặc Huyền sững sờ. Trong lòng vừa thấp thỏm không yên, lại lo lắng hơn nhiều.

Đang bối rối, kiếm trong tay Cố Lưu Tích đột nhiên run lên, xuất ra một chiêu một kiếm hóa ba, nội lực kích động đến thân kiếm cũng rung lên, hiển nhiên là dùng hết toàn lực. Làm Văn Mặc Huyền cả kinh, nóng nảy nói: "Tích Nhi, nàng đừng làm càn... Ta sai rồi, ta sai rồi... Nàng dừng lại! Ảnh Tử!"

Tiêu Mộng Cẩm hơi giật mình, cũng lập tức nghiêm túc hơn, vận nội lực quanh thân, chạy ra nghênh đón. Ảnh Tử thấy Văn Mặc Huyền nóng vội, cũng lập tức lướt đi ra. Sức lực của ba người va chạm, nước trong hồ tung lên, ba người cũng bị nội kình bắn ra.

Văn Mặc Huyền căng thẳng trong lòng, muốn nhìn thấy rõ ràng, cũng là bị nước vấy tung lên che hết.

Đang lúc hoảng hồn, lại bị một người đột ngột ôm vào trong ngực. Cảm giác mềm mại ấm áp ấy quen thuộc dị thường, là Cố Lưu Tích.

Bọt nước tứ tung đều được Cố Lưu Tích cản hết. Cả người nàng ướt đẫm, nước hồ lạnh như băng lăn dài trên mái tóc nàng, trên mặt cũng đọng nước.

Lòng Văn Mặc Huyền cứng lại, đang muốn mở miệng, Cố Lưu Tích lại nhanh chóng đẩy người ra. Nàng quay đầu lại, rất là thản nhiên nhìn về phía Tiêu Mộng Cẩm cũng đang ướt đẫm, giọng nói nhàn nhạt, dường như sự nóng nảy tức giận lúc trước đều là ảo giác.

"Ta không muốn quản các người quyết định làm gì, nhưng mà đả thương nàng, ta nhất định sẽ đòi lại hết."

Tiêu Mộng Cẩm cũng không tức giận, ánh mắt lại thể hiện sự thưởng thức, nhìn nhìn vết máu trên ngực mình, chắp tay nói: "Là tại hạ thiếu, nên hoàn trả mà." Nói rồi, nàng như cười như không nhìn qua vẻ mặt thấp thỏm không yên của Văn Mặc Huyền, phi thân đi mất.

Văn Mặc Huyền cũng bất chấp muốn nói cái gì, lúc này trời đông giá rét, cả người ướt nhẹp như thế, khẳng định lạnh không chịu nổi.

Nàng vội cởi áo ngoài của mình muốn khoác lên cho Cố Lưu Tích. Mà Cố Lưu Tích lại tránh đi, mặt mày bình tĩnh mặc vào cho nàng, lau sạch sẽ tay, dắt nàng đi về Mặc Viên.

Nhận được tin tức, mấy người Tô Ngạn cũng kinh hồn bạt vía mà chạy tới. Chứng kiến Cố Lưu Tích toàn thân ướt đẫm không nói tiếng nào mà lôi kéo chủ tử nhà mình, còn chủ tử nhà mình vốn luôn bình tĩnh thong dong, nay trong mắt lại tràn đầy lo lắng, một câu cũng không dám nhiều lời, lập tức cảm thấy có chút buồn cười.

Tô Ngạn lắc đầu, kinh ngạc nói: "Cố cô nương luôn luôn dịu dàng hiểu lễ, tính tình tốt không tưởng nổi. Không ngờ một khi nổi giận cũng dọa người như vậy. Chủ tử thật sự là quá bản lĩnh."

Tim Tử Hi còn đang đập dồn dập chưa yên: "Không trách Cố cô nương nổi giận được, lần này chủ tử quả thực làm càn rồi. Cũng may mà có người có thể quản nàng."

Hai người ngẫm lại dáng vẻ Cố Lưu Tích rút kiếm chém người, đều lắc đầu.Lần này chủ tử phải cố mà dỗ dành rồi.

-------

Tác giả có lời muốn nói: tức phụ nổi bão, Các chủ choáng váng...

-------

Editor có lời muốn nói: dạo này không biết mình bị gì, cảm thấy rất chán, edit một chương mấy ngàn chữ mà 2-3 ngày mới xong~~~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net