Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----""Ừm, vậy nàng cho ta vào trong đó ngủ nha?" Giọng nói có chút vui vẻ, cứ như là Cố Lưu Tích thực sự cho nàng đi vào vậy."-----

Lòng Văn Mặc Huyền rất loạn, nàng biết lần này mình đã hơi quá đáng rồi, càng nghĩ càng hoảng hốt. Nàng chưa từng nhìn thấy Cố Lưu Tích như thế, nhất thời tất cả sự thông minh hay thản nhiên gì, đều bốc hơi hết.

Chẳng qua, trước mắt việc quan trọng nhất là... phải thay quần áo cho nàng ấy đã, tay Cố Lưu Tích nắm lấy nàng đã lạnh ngắt rồi.

Vào trong phòng, Văn Mặc Huyền vội phân phó Tử Tô còn đang ngạc nhiên: "Mau tìm bộ đồ sạch sẽ tới, còn nữa, kêu phòng bếp nấu bát canh gừng rồi nhanh nhanh mang tới đây!"

Cố Lưu Tích vẫn không để ý tới nàng, mặt mày lạnh lùng đi vào phòng. Lúc này đã là hạ tuần tháng mười một, thời tiết Tô Châu đang rất lạnh, Cố Lưu Tích cứ để thế đi về, sắc mặt đông lạnh đến tái mét.

Văn Mặc Huyền vừa nóng nảy lại đau lòng, cầm tay Cố Lưu Tích, thấp giọng cầu khẩn: "Tích Nhi, ta sai rồi, là ta không tốt, Nàng mắng ta cũng được, quát ta cũng không sao, đừng giày vò mình nữa. Thay đồ đã nhé?"

Cố Lưu Tích đảo mắt qua vết máu trên ngực nàng, lạnh lùng nói: "Nàng cũng biết khổ sở, nàng cũng biết sốt ruột, nàng cũng biết nói chuyện đường hoàng? Nhưng Văn Mặc Huyền này, nàng lừa ta đi ra ngoài, còn bản thân thì tự đi gặp Tiêu Mộng Cẩm. Lúc để nàng ta đâm kiếm vào ngực mình, nàng có từng nghĩ tới ta không ?! Nàng có từng nghĩ rằng ta sẽ sợ hãi, sẽ khổ sở, sẽ nóng ruột không?!"

Nàng vốn là lạnh lùng chất vấn, nhưng càng nói về sau, giọng càng ngày càng đầy đau xót, còn có chút nghẹn ngào. Cặp mắt nàng cũng đỏ bừng, cộng thêm cả người ướt đẫm lôi thôi, làm Văn Mặc Huyền đau lòng cực kỳ. Trong lòng vừa thấy hối hận vừa thương tiếc, đôi mắt cũng bắt đầu ướt át.

"Tích Nhi, ta xin lỗi, là ta hồ đồ, là ta quá tự mãn. Ta sợ nàng lo lắng, cũng sợ nàng không đồng ý với cách làm của ta, cho nên mới nghĩ đến đuổi khéo nàng đi. Nhưng mà nàng hãy tin ta, ta không phải cố ý muốn tổn thương nàng..."

"Đúng, nàng không cố ý, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng không có cảm thấy làm như vậy là sai! Cho tới bây giờ nàng cũng không có coi ta như một người có thể gánh vác mọi thứ chung với nàng! Nàng khuyên Tiêu Mộng Cẩm chuyện gì cũng hãy để hai người cùng chịu, nhưng với ta, từ trước giờ nàng vẫn không nghĩ rằng ta có thể gánh chịu với nàng!" Cố Lưu Tích càng nói càng kích động, cuối cùng thì khóc lên.

Sắc mặt Văn Mặc Huyền tái nhợt, nàng không có ngờ tới Cố Lưu Tích sẽ nghĩ như vậy, càng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế.

Trông thấy người ấy gần như tan vỡ, Văn Mặc Huyền cũng bất chấp mà ôm nàng vào trong ngực. Cả người Cố Lưu Tích lạnh ngắt, vừa ôm vào Văn Mặc Huyền đã rùng mình một cái, càng làm cho Văn Mặc Huyền đau lòng muốn chết.

Nàng đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Không phải như thế, Tích Nhi, ta... ta chưa từng nghĩ như thế. Nàng không biết, khi ta biết được thân phận của nàng, ta đã mừng cỡ nào đâu. Còn kinh ngạc hơn bởi đứa trẻ nhỏ nhắn yếu ớt năm ấy, chỉ qua có mười năm mà đã lớn đến như vậy rồi. Tuy rằng ở trước mặt ta thì vẫn dễ dàng thẹn thùng như năm xưa, nhưng ở trước mặt người khác lại cực kỳ trưởng thành ổn trọng, luôn có thể làm cho người ta tin phục. Có nàng ở bên, ta cảm thấy rất là yên tâm. Như hai lần gặp nguy hiểm ấy, tuy rằng ta lo cho nàng, nhưng chưa bao giờ thấy sợ cả."

"Nhưng... Nhưng mà, ta vẫn hy vọng nàng có thể vui vẻ hơn, giống như ngày xưa vậy đó, không cần cả ngày cứ nơm nớp lo sợ. Ta sống như thế hơn mười năm, nên ta hiểu được sự khó chịu, gian khổ của nó, muốn tìm nơi để được che chở lại không thể. Mà hôm nay nàng ở bên ta, vốn đã phải gánh vác rất nhiều thứ mà một người yêu bình thường không cần phải chịu rồi. Cho nên ta muốn dùng hết khả năng để cho nàng được thoải mái hơn."

Cố Lưu Tích nghe mà như có từng dòng nước ấm vỗ vào lòng. Muốn nói không cảm động thì chính là gạt người. Sự bảo vệ, che chở ấy đúng là mang lại cho người ta cảm giác ngọt ngào, nhưng một khi nó biến thành đơn phương trả giá, sẽ khiến người ta đau xót không thôi. Dù có là thế nào, không thể cổ vũ kiểu hành vi ấy của Văn Mặc Huyền được! Hết lần này tới lần khác, nàng sợ lắm rồi, không bao giờ muốn có lần sau nữa.

Giọng nàng như khản đi, chứa đầy cô đơn và bất đắc dĩ, cay đắng nói: "Ta hiểu được tâm tư của nàng, nhưng mà Mặc Huyền à, tình cảm không thể chỉ từ một phía. Mong muốn được che chở cho đối phương, càng không thể đến từ một phía mà thôi! Ta cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng hy vọng ta có thể bảo vệ nàng yên ổn, giúp nàng đỡ lo lắng. Nay đến nước này, ta không có cách nào làm được như thế, nên chỉ mong có thể cùng nàng giải quyết mọi khó khăn. Mà nàng, ngay cả nguyện vọng duy nhất của ta, cũng tước đoạt cho được. Nàng có hiểu, cảm giác bất lực, chỉ có thể trơ mắt bị đẩy ra sau ấy, sẽ khiến người ta tuyệt vọng nhường nào không."

Văn Mặc Huyền thấy ánh mắt nàng xám xịt, giọng nói càng toát lên nỗi tuyệt vọng khôn cùng, thì hoàn toàn hoảng hồn.

"Không phải thế mà Tích Nhi, nàng đừng như vậy. Hôm nay ta gạt nàng, cũng không phải cảm thấy nàng không thể gánh vác chung với mình, mà chỉ là cảm thấy chuyện này có hơi... có hơi tùy tiện, cho nên ta mới không dám để nàng biết thôi. Thật sự, ta thích... rất thích những lúc nàng có thể giúp ta xử lý công việc, và cả những lúc nàng che chở ta nữa. Ta thề, ta sẽ thành thật tự kiểm điểm, sau này sẽ không lừa gạt nàng nữa. Nàng đừng như vậy, ta khó chịu lắm."

Cố Lưu Tích thấy mặt nàng tái nhợt, trong con ngươi tràn đầy bối rối và luống cuống, lòng dạ đã sớm mềm nhũn. Nhưng rồi lại nghĩ, lần này phải cứng rắn làm cho tới cùng, để nàng ấy ghi nhớ thật lâu.

Cảm giác lạnh lẽo ập tới, chợt nhớ ra Văn Mặc Huyền còn đang ôm cái người ướt nhẹp là mình đây, nàng vội vàng đẩy Văn Mặc Huyền ra. Chẳng qua lúc này rơi vào trong mắt Văn Mặc Huyền, như là một hành động chứng tỏ mình không muốn nói chuyện với nàng nữa, sắc mặt lập tức càng phát thêm khó coi.

Rút cuộc là không nỡ, nên mặt mày Cố Lưu Tích hơi dịu đi, nhưng giọng nói vẫn còn lạnh nhạt: "Thay quần áo đi."

Văn Mặc Huyền nhớ tới chuyện này, vội gật đầu: "Được, nàng đi thay quần áo đi. Người nàng ướt hết rồi, phải tranh thủ tắm nước nóng..."

Cố Lưu Tích không có phản ứng, mà trực tiếp cởi đai lưng của Văn Mặc Huyền luôn, làm nàng ấy cả kinh đến sững sờ, lỗ tai cũng đỏ lên.

"Quần áo nàng cũng bị ta làm ướt, cởi ra trước đã, còn có vết thương trên ngực nữa."

Văn Mặc Huyền thấy nàng lo lắng cho mình, cảm thấy an tâm một chút, nhỏ giọng nói: "Chỉ ướt chút xíu thôi, nhưng mà nàng đó, phải mau chóng thay đồ, cẩn thận nhiễm phong hàn. Vết thương này chỉ là rách một đường nhỏ thôi, ta tự xử lý được."

Cố Lưu Tích cũng không nói chuyện mà chỉ ngẩng đầu, trầm mặc nhìn nàng. Bây giờ Văn Mặc Huyền tuyệt đối không dám cãi lời Cố Lưu Tích, lại sợ cứ dây dưa thì càng trễ nãi hơn, đành phải thả tay ra.

Từ khi vào đông, trong phòng của Văn Mặc Huyền đã lắp Địa Long (*), nên cũng không có lạnh như ở bên ngoài. Cởi đai lưng của nàng xong, Cố Lưu Tích cởi áo khoác ngoài ra, thấy áo mỏng bên trong không có ướt, cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ có điều khi nhìn thấy vết máu lớn trên áo, trong lòng nàng lại buồn bực chịu không được.

(*) '地龙': Một phương thức sưởi ấm thời cổ đại, bằng cách đào sẵn địa đạo bên dưới lòng đất, đến mùa đông thì đốt lửa ngoài miệng hang của địa đạo, dần luồng khí nóng vào dưới nền đất, giúp căn phòng ấm hơn.

(Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E5%9C%B0%E9%BE%99/15945151)

Đi tới kệ lấy bình kim sang dược tới, lật áo của nàng lên, để lộ ra miệng vết thương. Chẳng qua, vết thương hiển lộ, kèm theo đó cũng là một mảnh da thịt tuyết trắng óng ánh.

Sức khỏe Văn Mặc Huyền không tốt, làn da tái hơn người bình thường. Nhưng da thịt mềm mịn tinh tế, giống như mỹ ngọc tốt nhất, ôn nhuận hoàn mỹ. Cơ thể nàng khá gầy, xương quai xanh lộ rõ, tinh xảo lại xinh đẹp.

Ánh mắt dời xuống dưới, chỗ kia nửa che nửa lộ dưới lớp áo, vô cùng hấp dẫn, làm Cố Lưu Tích hơi ngây người, nhớ tới phải nhanh chóng kiểm tra vết thương cho nàng, tâm tình mới miễn cưỡng ổn định lại.

Cố Lưu Tích nhìn kỹ một chút, vết thương đúng là không sâu, dài cỡ một tấc, lúc này đã ngưng chảy máu rồi.

(1 tấc hay 1 thốn = 3,33cm)

Nhưng nó nằm giữa vùng da trắng như tuyết, quả thực rất chói mắt, làm chút tâm tư nóng bỏng của Cố Lưu Tích biến mất vô ảnh, thay vào đó là cảm xúc sợ hãi cùng tức giận. Bôi thuốc cho nàng xong, Cố Lưu Tích lùi ra xa, lại phát hiện Văn Mặc Huyền ngồi ở bên giường, ánh mắt hơi lơ đãng, trên mặt cũng hiện một màu hồng nhạt. Nàng vội xoay người tìm bộ đồ sạch sẽ để ở một bên, khẽ nói: "Ta đi tắm đây, tự nàng mặc quần áo đi."

Người nào đó cố gắng bình tĩnh bước đi, nhưng sau khi qua khỏi cánh cửa thì mặt mày lập tức đỏ bừng. Cảnh tượng vừa rồi, xúc cảm mềm mịn mát lạnh dưới đầu ngón tay làm cho nhịp đập của trái tim nàng bỗng nhiên rối loạn, thiếu chút nữa là nhịn không nổi rồi.

Văn Mặc Huyền thấy nàng đi thay quần áo rồi, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại mình chỉ mặc một cái áo mỏng, vạt áo còn mở rộng như này, trong lòng có chút thẹn thùng, nhưng nhiều hơn đó là mất mác. Đều đã như vậy rồi, Tích Nhi cũng không thèm đỏ mắt hay là thở gấp nữa, chắc giận đến hỏng rồi.

Ý thức được còn chưa có dỗ dành tức phụ ổn thỏa, Văn đại các chủ có chút lo lắng.

Mặc quần áo tử tế xong, thấy Tử Tô còn chưa đem canh gừng tới, Văn Mặc Huyền suy nghĩ chốc lát, chuẩn bị ngồi dậy đến phòng bếp xem thử.

Vừa ra thì gặp được Tô Ngạn đang đỡ Tô Nhược Quân đi tới.

Văn Mặc Huyền nhíu mày: "Nhược Quân, vết thương của tỷ còn chưa ổn, đứng dậy làm gì."

Sắc mặt Tô Nhược Quân tái nhợt, còn lạnh như đông đá, trực tiếp nắm tay của nàng, bắt mạch cho nàng, sau đó mới tức giận nói: "Vì sao ta đứng dậy, muội còn không hiểu? Muội nói muội sẽ giải quyết, đây là cách muội giải quyết đó ư?!"

Văn Mặc Huyền thở dài: "Nếu không phải đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, sao ta có thể làm vậy được? Phương pháp kia tuy có chút ngu xuẩn, nhưng cũng là cách trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất đó. Có thể làm nàng yên tâm, cũng có thể che dấu tai mắt, bên kia sẽ không sinh nghi."

"Còn Lưu Tích thì sao?"

Văn Mặc Huyền sững lại, không nói gì.

Tô Nhược Quân nở nụ cười, tâm tình bỗng vui vẻ lên nhiều: "A Mặc, muội làm rất tốt, ngay cả Lưu Tích cũng gạt được. Tức phụ của muội ấy, nhìn thì dịu dàng, nhưng bên trong lại rất cứng cỏi đấy. Nghe nói nàng đã quát muội, còn không cho muội sắc mặt tốt đẹp nữa mà. Muội không có đi dỗ nàng? Hay là người ta đã đuổi muội ra ngoài luôn rồi?"

Văn Mặc Huyền buồn buồn không nói lời nào, sau đó chậm rãi nói: "Ta đi nhìn xem canh gừng đã có chưa." Nói xong nàng đi vài bước, rồi dừng lại bổ sung: "Đúng rồi, quên nói, ngay lúc đó Tích Nhi đúng là đã quát ta. Nhưng mà, đối với vị kia nhà tỷ, nàng lại trực tiếp rút kiếm chém luôn ấy. Còn tình huống thật như thế nào, tỷ có thể hỏi A Ngạn thêm."

Tô Nhược Quân biến sắc, nhưng sau đó liền yên tâm. Văn Mặc Huyền đã nói như vậy, thì có nghĩa là Tiêu Mộng Cẩm không có sao cả. Trái tim được trở lại lồng ngực, Tô Nhược Quân cắn răng: "Tiểu hỗn đản này, thật sự là không có chút lương tâm nào cả! Bị tức phụ quản chặt như thế là đáng đời!"

Bên này, Văn Mặc Huyền bưng canh gừng đã nấu xong đi tới Mặc Viên, vừa đi vừa suy nghĩ xem phải dỗ dành người yêu như thế nào. Đợi nàng trở về phòng, lại không thấy bóng người đâu, cẩn thận nghe ngóng, cũng không có tiếng nước. Sắc mặt nàng khẽ đổi, đi ra cửa phòng thì bắt gặp được Tử Tô, nàng vội vàng hỏi: "Tử Tô, có thấy Tích Nhi không?"

Tử Tô ngập ngừng một chút rồi mới đáp: "Chủ tử, Lưu Tích cô nương vừa rồi trở về phòng khách, nói là có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."

"Hơi mệt? Có phải là khó chịu không, chẳng lẽ đã nhiễm phong hàn? Không đúng, vì sao nàng tới phòng khách? Ta đi nhìn xem!"

Tử Tô sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Lưu Tích cô nương nói, nàng muốn ở một mình chốc lát, kêu chủ tử chớ đi quấy rầy nàng."

Văn Mặc Huyền nghẹn họng, há to miệng, không biết nên nói gì.

"Muội đem canh gừng đưa cho nàng đi, nói với nàng, muốn ta không đi quấy rầy nàng thì ngoan ngoãn uống hết." Nói rồi, nàng trầm mặc bước về phòng.

Giữa trưa, đến lúc dùng bữa, Cố Lưu Tích vẫn không có ra ngoài. Văn Mặc Huyền một mình ngồi trong Mặc Viên, nhìn đồ ăn trên bàn, lập tức cảm thấy tẻ nhạt đơn điệu. Lòng nhớ mong Cố Lưu Tích, mặt mày trông ảm đạm hẳn đi.

Đợi hồi lâu, rút cuộc nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Văn Mặc Huyền đang mừng thì phát hiện người đến lại là Tô Nhược Quân.

Nàng chán nản càm ràm: "Không phải kêu tỷ nghỉ ngơi thật tốt rồi ư, tại sao lại đến đây nữa."

"Chậc chậc, giọng điệu này, mùi ai oán nồng nặc. Không ngờ A Mặc của chúng ta cũng có ngày trở thành oán phụ khuê phòng đó." Cười xong thì ngồi xuống chỗ đối diện, Tô Nhược Quân cũng không trêu nàng nữa, chân thành nói: "Lần này thật sự muội đã hơi quá đáng rồi. Lưu Tích tính tình như vậy là tốt lắm rồi đó. Nếu là ta, thì phải châm cho cả trăm mũi, để muội ghi lòng tạc dạ luôn."

"Ta..."

"Ừm... đây là bánh Hải Đường của Trương Ký phố Tây, có muốn ăn một miếng không."

Văn Mặc Huyền nhìn bánh Hải Đường, có hơi sững sờ. Sau đó trong con ngươi toát ra tràn đầy cảm động, cắn một miếng, rồi chua xót nói: "Nàng... Nàng còn nhớ."

Tô Nhược Quân thở dài: "A Mặc, muội muốn che chở nàng, điều này không có sai. Nhưng đôi khi bảo vệ quá mức, ngược lại sẽ thành một loại tổn thương. Hơn nữa, so với bên ngoài tác động đến, ngược lại là muội tổn thương nàng càng sâu hơn đấy. Muội ngoan ngoãn ăn cơm đi, bằng không để nàng biết được, sẽ giận muội hơn, còn có thể tự trách mình nữa đấy."

Văn Mặc Huyền gật đầu, bưng bát đũa lên, từ từ ăn.

Đến buổi tối, Cố Lưu Tích cũng không có đi ra. Nhưng nàng cũng không có dễ chịu gì.

Từ sáng, sau khi bỏ đi thì nàng vẫn chưa bước ra khỏi cửa căn phòng này. Nhớ đến dáng vẻ luống cuống của Văn Mặc Huyền, trong lòng cũng đau không chịu được. Lại nghĩ tới, nếu mình không gặp, nàng ấy sẽ không ăn ngon miệng, còn có hôm nay nàng ôm mình cũng bị ướt lây, không biết có sinh bệnh hay chăng.

Lúc này có lẽ nàng ấy đã ngủ rồi. Bên trong phòng của Văn Mặc Huyền tuy có đốt Địa Long, nhưng xưa nay thân thể nàng dễ bị lạnh, không có mình ôm ấp, sợ là cả đêm tay chân đều lạnh buốt mất thôi.

Bực bội mà trở mình, trong lòng bắt đầu hối hận.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng gõ cửa. Kế đó, giọng nói thanh nhã dịu dàng của Văn Mặc Huyền cũng vang lên.

"Tích Nhi, nàng ngủ rồi à?"

Cố Lưu Tích không có mở miệng, nhưng lại trở mình ngồi dậy.

Giọng điệu của Văn Mặc Huyền có chút đáng thương: "Tích Nhi, ta... ngủ không được."

Cố Lưu Tích vẫn lạnh nhạt nói: "Đứng ở bên ngoài, nàng có thể ngủ được sao?"

"Ừm, vậy nàng cho ta vào trong đó ngủ nha?" Giọng nói có chút vui vẻ, cứ như là Cố Lưu Tích thực sự cho nàng đi vào vậy.

"Ta không có nói như vậy. Nàng về phòng ngủ đi, bên ngoài không lạnh sao."

"Lạnh, nhưng có trở về ta vẫn thấy lạnh. Không có nàng ở bên, ta làm sao cũng không thấy ấm áp được."

"Ta bảo... Tử Tô chuẩn bị bình nước nóng cho nàng rồi, còn ấm hơn ta đấy. Ta mệt lắm, nàng đi đi."

Sợ nàng ở bên ngoài lâu sẽ bị lạnh, lại sợ mình sẽ mềm lòng mở cửa, nên Cố Lưu Tích nhanh chóng đuổi người.

Cố Lưu Tích nói xong, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại, điều này làm cho nàng không khỏi thấp thỏm bất an. Cẩn thận nghe ngóng, ngoài cửa vẫn còn tiếng hít thở nhẹ nhàng, vẫn chưa đi.

Sau đó người ở ngoài lại nhảy mũi mấy cái nhỏ xíu, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, ngẫu nhiên pha lẫn vài tiếng ho khan, làm trái tim Cố Lưu Tích thắt lại. Áo ngoài cũng chưa mặc mà nàng đã mở tung cửa, cuốn lấy bóng lưng cô đơn kia, nhanh chóng lướt về trên giường, đóng ầm cửa lại.

Cởi áo lông đã lạnh ngắt trên người nàng xuống, đảo mắt đã lột nàng chỉ còn cái áo lót rồi bọc nàng trong chăn, nhanh chóng ôm vào trong ngực ủ ấm.

Nhìn thấy đôi mắt Văn Mặc Huyền trong bóng đêm lấp lánh đầy ý cười, Cố Lưu Tích có chút phiền muộn, cúi đầu cắn xuống cần cổ trắng mịn lành lạnh của nàng.

Chẳng qua là khi cắn thật rồi, lại không nỡ dùng sức, chỉ đành nhẹ nhàng nhăm nhăm thôi.

Có điều, hành vi thẹn quá hoá giận ấy, lại làm cho Văn Mặc Huyền xém dừngthở, ý cười trong mắt cũng biến đổi đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net