Phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----"Tích Nhi, ngươi có bằng lòng làm con dâu nuôi từ bé của ta không?"-----

"Tiểu Thương Nhi muốn Tích Nhi làm con dâu nuôi từ bé của con á?" Văn Băng Thu nhìn dáng vẻ đáng yêu của con gái, thật sự nhịn không được mà trêu chọc nàng.

Tô Lưu Thương nghiêm túc gật đầu: "Dạ."

Người phụ nữ kia kinh ngạc xong, cười một tiếng: "Quả thật là đồng ngôn vô kỵ, nha đầu kia làm con dâu nuôi từ bé cho ngài, không phải quá hoang đường sao?"

Tô Lưu Thương tự nhiên nghe ra sự châm chọc trong lời nói của nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn thành một nắm, tức giận nói: "Bà bán con gái của mình cho một kẻ ngốc làm con dâu nuôi từ bé mới là hoang đường đó." Nói xong cô bé kéo ống tay áo của Văn Băng Thu, nói: "Mẫu thân, mẹ đưa Tích Nhi về đi, đừng cho kẻ ác độc này bán nàng, có được không ạ?"

Văn Băng Thu thương nữ nhi thương đến trong xương rồi, lúc này thấy con bé níu tay mà nhìn mình, còn nhỏ giọng cầu xin mình, sao có thể không đồng ý được. Hơn nữa nàng cũng không nhìn được hạng cha mẹ như thế giày xéo con cái. Vì vậy, nàng nhìn sang người kia, trầm giọng nói: "Nếu như ngươi không thương tiếc con mình, có ý định bán nàng rồi, thì cũng đừng ở đây nói gì nhớ nhung. Ta và con bé thật ra cũng có duyên, nên ta lại hỏi ngươi, ngươi bán con được bao nhiêu bạc?"

Người đàn bà kia vốn chỉ để mắt tới bạc mà thôi, nên mới mạo hiểm thương lượng với Tô gia. Hôm nay thấy Tô gia muốn mua nha đầu này thì đương nhiên hài lòng. Hơn nữa Tô phủ tài đại khí thô, cũng không keo kiệt gì, bán còn hời hơn so với Lưu gia. Về phần Lưu phu nhân, nếu nói Tô gia đoạt con đi, nàng ta cũng không dám nhiều lời. Vì vậy nàng ta vội vàng thu mình lại, chần chờ một chút, duỗi tay ra hiệu: "Nha đầu nhà ta lanh lợi, rất được Lưu gia yêu thích, ra... ra bốn lượng bạc!"

Người đàn ông còn lại thì mấp máy môi, nhưng bị bà kia bấm một cái, sau đó giữ im lặng.

Tô Diệp thấy rõ ràng, càng xem thường cặp vợ chồng đó hơn, khẽ nói: "Ta cho ngươi bốn mươi lượng, từ nay về sau ngươi và đứa nhỏ này không có nửa phần liên quan. Sau này nếu còn dây dưa không rõ, chớ trách ta không nói tình cảm."

Bà kia nghe xong trợn trắng mắt, người đàn ông nọ cũng không cầm long được mà chà xát tay. Chẳng qua bà kia bắt đầu thấy hối tiếc không có nói nhiều hơn chút, nhưng đến cùng vẫn là sợ Tô gia, nên lập tức cười gật đầu đáp ứng.

Văn Băng Thu căn dặn Tô Yến: "Đi phòng thu chi lấy bốn mười lượng bạc, lại viết một tờ khế ước mang đến đây."

Tô Lưu Thương ở một bên bổ sung: "Ghĩ rõ bà ta bán Tích Nhi cho ta làm con dâu nuôi từ bé rồi, về sau không có liên quan gì tới bọn họ hết, cũng không quyền bán Tích Nhi cho người khác nữa."

Tô Yến nghe xong nén cười, xong rồi nhìn vợ chồng Văn Băng Thu, không biết làm thế nào để quyết định.

Thấy mặt mũi con gái tràn đầy nghiêm túc, Tô Diệp cùng Văn Băng Thu bị chọc rất buồn cười. Hai người họ xưa nay vẫn luôn tùy ý, hơn nữa khế ước này chỉ là vì chặt đứt ý nghĩ của đôi nam nữ kia, cũng không có ý thật sự đoạt đứa trẻ, liền nhẹ gật đầu, coi như dỗ dành cô con gái nhỏ vui vẻ.

Tô Yến cũng hiểu được ý tứ của chủ tử và phu nhân, thật lòng trở về soạn kỹ nội dung phần khế ước, rồi để đôi nam nữ còn đang kinh ngạc kia ấn dấu tay lên.

Mặc dù cảm thấy hoang đường, nhưng thấy một túi bạc nặng trĩu, người phụ nữ mừng đến mặt mày hớn hở, quên hết mọi thứ, kéo theo người đàn ông cẩn thận đi về nhà.

Tô Lưu Thương kêu Tô Yến cất kỹ chứng từ, vui vẻ không thôi, lại lôi kéo đứa bé kia vào lại phủ.

Tô Diệp cười nói vui vẻ mà kéo Văn Băng Thu đi theo sau hai đứa nhóc kia. Đông Tuyết đã dọn đồ ăn với cháo xong. Tô Lưu Thương rất là chịu khó mà lại cạnh bàn, gắp rau cho cô bé. Tô Diệp nhịn không được lại muốn trêu chọc nàng.

Tô Diệp nghiêm trang nói: "Thương Nhi, con nói muốn Tích Nhi làm con dâu nuôi từ bé của con, sợ là không được."

Văn Băng Thu lườm hắn một cái, nhưng vẫn tùy hắn, nhìn phản ứng của con gái.

Tô Lưu Thương nghe vậy thì ngừng đũa, đưa vẻ mặt nghi ngờ nhìn phụ thân nhà mình, cô bé kia cũng ngừng húp cháo, có chút thấp thỏm không yên mà nhìn bọn họ.

"Vì sao không được ạ?"

Thấy hàng lông mày nhỏ nhắn của con gái cau lại, Tô Diệp chân thành nói: "Bởi vì Thương Nhi không phải là bé trai đó. Bé gái thì không thể có con dâu nuôi từ bé?"

Tô Lưu Thương ngẩn người: "Chỉ có con trai mới có thể sao ạ?"

Văn Băng Thu lại liếc Tô Diệp một lần, nói tiếp: "Đúng vậy."

Ai ngờ Tô Lưu Thương trừng lớn mắt, mắt cũng lập tức đỏ ửng, mím miệng nói: "Con hiểu rồi, mọi người trọng nam khinh nữ, ngay cả con dâu nuôi từ bé cũng chỉ cho con trai. Con trai của Lưu Thận Đức ngốc như vậy, cũng xấu xí nữa, tại sao hắn còn có thể có con dâu nuôi từ bé, mà con lại không thể có?"

Văn Băng Thu nghe thấy con nói mà như nức nở sắp khóc, sắc mặt cũng thay đổi, sợ nàng thật muốn khóc, lập tức nóng ruột: "Nào có, mẹ làm sao lại trọng nam khinh nữ chứ. Cha và mẹ rất thương con, ai nói với con như thế hả."

Tô Lưu Thương hít hít mũi: "Trước kia Triệu chưởng quỹ, còn có Trần bá bá hay đến tìm phụ thân, nói nếu hai người sinh con trai thì tốt rồi."

Sắc mặt Tô Diệp trầm xuống, vội ngồi xổm ôm lấy Tô Lưu Thương: "Bọn họ nói bừa đó. Bọn họ đúng là có con trai, nhưng có đứa nào thông minh xinh đẹp như Thương Nhi đâu. Bọn họ đố kỵ với phụ thân đó. Cha và mẫu thân con không muốn ai hết, chỉ cần Thương Nhi. Ngoan, đừng khóc."

Văn Băng Thu đau lòng không chịu được, vừa oán trách Tô Diệp, vừa dỗ dành con gái.

Tô Lưu Thương thấy cô bé một mực trầm mặc nhìn bọn họ, xoa xoa mắt: "Vậy có thể để Tích Nhi làm con dâu nuôi từ bé của con không?"

Tô Diệp có chút khó đỡ: "Điều này cũng phải hỏi xem Tích Nhi người ta có chịu hay không chứ. Bằng không thì không phải con cũng giống như Lưu gia kia, bức bách Tích Nhi sao?"

Tô Lưu Thương suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu. Tô Diệp đang nhẹ nhàng thở ra, lại không ngờ Tô Lưu Thương đi qua, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hỏi cô bé: "Tích Nhi, ngươi có bằng lòng làm con dâu nuôi từ bé của ta không?"

Văn Băng Thu cùng Tô Diệp nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Khuôn mặt cô bé sung huyết đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó không dám lên tiếng nữa.

Tô Diệp vội nói: "Con xem, Tích Nhi cũng không chịu mà, con..."

Cô bé thấy hắn nói như vậy, lại nhìn Tô Lưu Thương ỉu xìu, bất chấp thẹn thùng, trả lời bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Bằng lòng."

Thấy mọi người cũng không lên tiếng, nó lại liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm Tô Lưu Thương, sợ cô bé ấy sẽ không vui.

Tô Lưu Thương nghe mà tươi cười rạng rỡ, quay qua nhìn cha mẹ mình: "Tích Nhi đã đáp ứng rồi, vậy nàng là con dâu nuôi từ bé của con rồi."

Văn Băng Thu thấy hai người đều khờ khạo ngây ngô, lại đặc biệt hợp ý thân thiết, huống chi còn đồng ngôn vô kỵ của mấy đứa trẻ, cũng không hề bối rối nữa, cười nói: "Ừ, là con dâu nuôi từ bé của con. Nhưng mà vì sao Tiểu Thương nhi muốn Tích Nhi làm ngươi con dâu nuôi từ bé?"

"Con thích nàng ạ. Không phải mẹ đã nói con dâu nuôi từ bé là phải ở bên người kia sao? Sau này cùng nhau sinh hoạt, chính là người một nhà. Cha mẹ Tích Nhi không tốt, nàng làm con dâu nuôi từ bé của con, vậy cũng có thể nhận hai người là cha mẹ rồi. Con cũng có thể đối tốt với nàng, như cha đối đãi với mẫu thân vậy."

Mặc dù tâm tính vẫn còn non nớt, không thể thật sự hiểu được như thế nào là con dâu nuôi từ bé, nhưng cô bé nói ra lý do này khá nghiêm túc, làm Tô Diệp cùng Văn Băng Thu có chút rung động, trong lòng vui mừng nói không nên lời.

Văn Băng Thu xoa mặt con gái yêu, lại xoa mặt đứa bé đang ngây ngô nhìn con gái mình, ôn nhu nói: "Con ngoan, vậy sau này các con phải cố gắng ở chung với nhau vui vẻ, giống như tỷ muội nhé."

Cô bé đỏ mắt, nhẹ gật đầu.

Sau đó Tô Lưu Thương kéo người qua, để nàng tiếp tục ăn cơm, lại trầm thấp thì thầm một tiếng: "Không phải muội muội, là con dâu nuôi từ bé."

Làm cô bé đang húp một ngụm cháo thiếu chút nữa bị sặc, Tô Diệp cùng Văn Băng Thu và mấy nha hoàn xung quanh đều bật cười ha ha.

Sau khi ăn xong, Văn Băng Thu để nha hoàn tìm tạm cho cô bé y phục của Tô Lưu Thương, cho nàng tắm gội, lại đo đạc để may đồ mới.

Cô bé vẫn còn hơi sợ người lạ, nhưng thấy Tô Diệp cùng Văn Băng Thu ôn hòa như thế, lại rất dễ chịu, liền thấy thân cận hơn. Nó dù tuổi nhỏ, nhưng cũng hiểu ơn nghĩa, thế nào nó quỳ xuống dập đầu với hai người Tô Văn, nhỏ giọng nói: "Đa tạ phu nhân, thúc thúc chứa chấp con."

Văn Băng Thu thấy cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy gầy nhưng lại vô cùng đáng thương, vội dịu dàng nói: "Vừa rồi Tiểu Thương Nhi đã nói, nếu con bằng lòng, sau này có thể giống như Tiểu Thương Nhi, xem chúng ta là cha mẹ, có chịu không?"

Tô Diệp cũng gật đầu, ấm áp mà nhìn nàng.

Đôi mắt cô bé long lanh nước, dưới sự đốc thúc của Tô Lưu Thương, có chút run rẩy mà gọi: "Cha, mẹ."

Văn Băng Thu không kìm được vui mừng, vội ôm lấy cô bé hôn một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng, càng thêm yêu thích đứa bé này, sau đó, dặn dò nhũ mẫu mang nàng đi tắm.

Cô bé tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong thì mặc quần áo của Tô Lưu Thương, cả người tuy hơi gầy, nhưng lại đặc biệt có linh khí. Trừ khuôn mặt nhỏ hơi vàng vọt ra thì ngũ quan khá xinh xắn, làm cho người ta nhìn rất thích.

Bởi vì trong phủ có thêm một người, Tô Diệp thương lượng với Văn Băng Thu cho cô bé vào hộ tịch, đi phủ nha báo cáo. Đoán chừng cặp vợ chồng kia cũng không quản những chuyện này, nếu không làm sớm, sợ là rơi sẽ vào diện không hộ khẩu.

Mà lúc này, hai nhóc con tụ họp cùng một chỗ lại đặc biệt thoải mái.

Tô Lưu Thương lôi kéo cô bé đi dạo quanh nhà mình, vừa đi vừa kể cho nàng bố trí bên trong, dáng vẻ kia hệt như bà cụ non. Mấy người Đông Tuyết đi theo hầu cũng che miệng cười khẽ, thực sự không quấy rầy hai đứa trẻ.

Chẳng qua cô bé vừa bị ăn đòn một trận, đi lâu liền mệt mỏi hết sức. Tô Lưu Thương thấy nàng rã rời, cũng biết nàng vừa mới bị thương, vội lôi kéo nàng trở về phòng của mình, căn dặn Đông Tuyết cầm một ít thuốc tan máu bầm trong phủ tới bôi cho nàng.

Tô Diệp cùng Văn Băng Thu cực kỳ thương yêu Tô Lưu Thương, trang bị địa long ở phòng của con gái, lửa cháy hừng hực, trong phòng không hề thấy lạnh.

Đông Tuyết cởi quần áo cho cô bé để thoa thuốc. Cơ thể cô bé vốn hơi đầy đặn, sau khi được cởi bỏ từng lớp áo thì lại hiển lộ ra vóc dàng nhỏ gầy như mèo con.

Mặc dù Tích Nhi không được nuôi đàng hoàng, nhưng da thịt trắng nõn. Chẳng qua trên đó lại đầy vết bầm xanh xanh tím tím, còn có một vài vết thương cũ để lại sẹo. Chúng trải rộng trên cơ thể nho nhỏ kia, trên làn da trắng nõn ấy, càng làm người ta chú ý hơn.

Ngay cả Đông Tuyết thấy mà cũng muốn chửi thầm, trong mắt toàn là không đành lòng. Cẩn thận lấy thuốc, cẩn thận xoa cho cô bé. Nhưng đây là thuốc phải xoa mạnh mới tan máu bầm, Đông Tuyết đành dùng sức nhiều hơn, làm đau đến nỗi cô bé run cả người.

Tô Lưu Thương thấy mà cũng tái mặt theo, vội ghé vào bên người cô bé, liên tục nói: "Đông Tuyết tỷ tỷ nhẹ một chút đi, nàng đau."

Đông Tuyết trấn an nói: "Tiểu chủ tử, phải xoa bóp nhiều mới có khả năng khỏi hẳn. Giờ chỉ có thể nhịn thôi."

Tô Lưu Thương thấy mặt cô bé trắng bệch, đau đến toát mồ hôi thì cũng rất khẩn trương. Sau đó nàng cũng bắt chước, nằm trên giường, nghiêng đầu, ngang nhiên xông qua, cất giọng trẻ con: "Ngươi nhịn một chút nha, chờ xoa bóp xong rồi ngươi sẽ không đau nữa. Sau này sẽ không có ai dám đánh ngươi nữa đâu."

Cô bé mặc dù rất đau nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, không khóc, cũng không giãy giụa, chỉ là nhìn Tô Lưu Thương, sau đó nhếch miệng, lộ ra hàm răng bị sún một cái răng.

Tô Lưu Thương nắm ống tay áo, săn sóc lau mồ hôi cho nàng, sau đó ngồi dậy thổi thổi những chỗ mà Đông Tuyết xoa thuốc. Còn ra vẻ già dặn mà dỗ dành cô bé: "Ta thổi cho ngươi, chốc lát liền hết đau à."

Cô bé vẫn còn nhếch miệng cười, lại không nói lời nào.

Cảnh tượng này, nhũ mẫu đứng một bên nhìn mà lòng mềm nhũn, cũng đi qua, kể vài câu chuyện xoa dịu các nàng.

Sau đó, hai người mặc áo mỏng, cùng nhau đọc quyển sách Tô Lưu Thương mà vừa mới bắt đầu học.

Tô Lưu Thương làm dáng như tiên sinh, khập khiễng mà dạy cô bé đọc chữ, người hầu trong nhà xem mà cũng vui vẻ lây, châm trà cho các nàng xong liền đi ra gian ngoài trông coi.

Đến buổi trưa, Văn Băng Thu sang đây thăm hai người, đi vào thì thấy hai nhóc con đều ngủ rồi, cuốn sách vỡ lòng kia vẫn còn lật trên giường. Hai đứa nhóc tựa đầu vào nhau, Tô Lưu Thương đặt cánh tay trên bụng Tích Nhi, bốn bàn chân nhỏ của hai đứa đều quắt quéo lộ ở bên ngoài.

Nhũ mẫu hô nhỏ một tiếng: "Mới đó mà ngủ rồi, coi chừng bị lạnh."

Văn Băng Thu cười cười, đưa tay xoa xoa mấy bàn chân nhỏ lạnh buốt, rồi kéo chăn cẩn thận đắp cho hai đứa, nhỏ giọng nói: "Đừng quấy nhiều chúng nó. Căn dặn phòng bếp hâm nóng nhũ thiện và cháo tổ yến, để hai nhóc con tỉnh lại thì dùng. Còn có thuốc của Tích Nhi, nhớ rõ sắc cho con bé uống."

Nhũ mẫu, nha hoàn đều thưa dạ, đôi mắt Văn Băng Thu dịu dàng như nước, cúi đầu nhìn hai đứa bé ngủ mà vẫn đáng yêu kia, khẽ cười, nhẹ nhàng rời khỏi.

-------

Editor có lời muốn nói: 2 người hồi nhỏ dễ thương quá đi mất~~ Xong phiên ngoại rồi, trở lại chính văn để ăn đường nha các bạn~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net