Chương 116: Thật tĩnh lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9h sáng ở nhà ăn.

Để đi làm, người thức dậy đầu tiên đang ăn sáng, Ngôn Dĩ Tây ăn xong trước tiên liền đi làm. Liễu Y Y ngáp dài ăn cháo, Tiêu Vũ Đồng cũng đang miễn cưỡng ăn: "Ôi, già rồi, tối hôm qua nửa đêm thức dậy, sau đó cũng ngủ không ngon nữa, đau lưng."

Dư Thắng Nam ngồi bên cạnh nàng ngược lại tinh thần sáng láng, gắp cọng rau ngâm: "Ai, Tâm di, rau ngâm này thật sự rất ngon."

Tâm di đưa đến cho nàng một đĩa rau xanh: "Ăn ngon là được rồi, nhưng mà không thể ăn quá nhiều...Con có thể ăn được chút gì đó là tốt rồi."

Nàng nhìn lướt qua Liễu Y Y còn chưa ăn hết nửa chén cháo, "Ăn nhiều một chút, phải đi làm cả ngày a."

Lại liếc nhìn Tiêu Vũ Đồng, "Con a, cũng ăn nhiều một chút."

Mấy người phụ nhân cùng lên tiếng đáp lời.

Nhà ăn có một cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy vườn cỏ phía ngoài, An Chi và Tuấn Tuấn đang đánh cầu lông.

Ánh mặt trời vàng cam bao trùm lên bãi cỏ phía xa xa, bọn họ vừa đánh cầu vừa cười. Tuấn Tuấn thấp hơn An Chi rất nhiều, vốn đánh không lại nàng, từ nhỏ hắn đã thân cận với nàng, vui tươi hớn hở ưỡn bụng nhặt cầu.

Bọn họ sinh khí bừng bừng mà tươi cười, mấy người lớn trong phòng đều bị thu hút mà nhìn qua, nhìn một hồi lâu, đa số ánh mắt đều đặt trên người An Chi.

Trên người nàng là một chiếc áo thun ôm người đơn giản màu vàng và quần short jean, tóc búi cao, eo nhỏ chân dài, đường cong vóc dáng đầy đặn mượt mà, vận động một chút liền từng cái từng cái bật lên.

Khí tức trộn lẫn giữa tươi mới và mềm mại, nụ hoa chớm nở, thập phần hấp dẫn người.

Tiêu Vũ Đồng cảm khái nói: "Ai, tiểu An Chi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, học vấn cũng tốt, nếu như hai đứa con trai của ta không phải quá tệ..."

Liễu Y Y cười hahaha: "Đại tẩu, ý nghĩ này của ngươi không được rồi."

Tiêu Vũ Đồng nói: "Không biết là người như thế nào mới có thể lấy được An Chi của nhà chúng ta đây."

"Không sai, phải làm mọi người trong nhà hài lòng mới được!" Tâm di phụ họa nói.

Sau lưng nhẹ nhàng truyền tới một tiếng ho, không biết Ngôn Hề đã cầm ly cafe đứng đó nhìn bao lâu.

Tâm di lải nhải nàng: "Con lại uống cafe?"

"Chút nữa con sẽ ăn cháo." Ngôn Hề từ tốn nói.

"Ân, như vậy còn tạm được, hai đứa nhỏ kia cũng nên vào uống sữa tươi, ta gọi bọn chúng vào." Tâm di nói xong đứng cách cửa sổ hướng bọn họ vẫy tay.

Tuấn Tuấn lắc đầu, tỏ ý là hắn muốn chơi thêm một lát nữa.

An Chi vừa quay đầu lại liền phát hiện ánh mắt sáng ngời của mọi người đều đang nhìn về phía nàng, ánh mắt của nàng mở rộng ra một chút, sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như chầm chậm bắt đầu hồng lên, những sợi tóc rời rạc sau cổ chưa được búi lên hết, mềm mại như nhung, trong nắng sớm, thanh linh lại đáng yêu.

Dư Thắng Nam mỉm cười, "Ai, thật đáng yêu."

Liễu Y Y hướng nàng nháy nháy mắt: "Hắc hắc hắc, cũng không biết là đỏ mặt với ai nữa."

Ngôn Hề không nói chuyện, để ly cafe xuống mới nói: "Ta đi làm."

"Ai, không phải con nói muốn ăn cháo sao?" Tâm di không thể ngăn nàng lại, "Đứa nhỏ này..."

Tiêu Vũ Đồng nghi ngờ nói: "Tại sao ta cảm thấy bộ dạng của Tiểu Ngũ có chút ngượng ngùng vậy?"

Liễu Y Y cùng Dư Thắng Nam nhìn nhau cười cười.

"Hai người các ngươi đang cười cái gì, có chuyện gì ta chưa biết sao?"

Ngôn Hề đi đến phòng khách vừa vặn đụng phải Ngôn Dĩ Nam vừa đi trực về, "Tiểu Ngũ đi làm sao, chị dâu của ngươi đâu?"

"Nhà ăn."

Ngôn Dĩ Nam đi lướt qua nàng, "Hôm nay trang điểm không tệ a, cực kỳ xinh đẹp. Có hẹn sao?"

Cơ thể Ngôn Hề hơi dừng lại một chút, cũng không có trả lời, liền đi tới phía trước.

Ngôn Dĩ Nam cũng không nghĩ nhiều, hắn đi tới nhà ăn, cười hì hì nói: "Lão bà! Ta về rồi."

Nhếch môi đi tới trước mặt của nàng, nói với cái bụng của nàng: "Con trai, ba về rồi..."

Hắn vốn muốn sờ lên bụng, Dư Thắng Nam một chưởng ngăn trở động tác của hắn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn.

"Làm, làm sao vậy?" Ngôn Dĩ Nam bị nàng nhìn đến trong lòng run run, không chỉ có Dư Thắng Nam, tất cả nữ nhân trong nhà ăn đều đang trừng mắt nhìn hắn.

"Con gái." Tâm di trầm mặt.

"A, ha ha, không phải con trai con gái đều giống nhau sao?" Ngôn Dĩ Nam lúng túng, "Nam nữ bình đẳng..."

"Không giống nhau!" Tiêu Vũ Đồng nghiêm túc nói.

"Không bình đẳng!" Liễu Y Y lạnh lùng.

Cảm nhận được áp lực cường đại, Ngôn Dĩ Nam nuốt một ngụm nước bọt, không thể không đổi giọng, một lần nữa nói: "Ha ha, con gái, ba về rồi!"

Dư Thắng Nam cười: "Tới đây sờ sờ đi." Những nữ nhân khác cũng đều hài lòng mà nở nụ cười.

Trong lòng Ngôn Dĩ Nam bất đắc dĩ: Mấy người phụ nhân này trông mong bé gái đến phát điên rồi, vạn nhất sinh ra con trai, lại phải mắng hắn một trận, sao mệnh hắn lại khổ như vậy chứ...

Nghe thấy tiếng lái xe bên kia truyền đến, An Chi quay đầu qua nhìn.

Xe của Ngôn Hề lướt qua, người kia đeo kính râm, tựa hồ cũng nhìn thoáng qua hướng của nàng, An Chi nhịn không được đỏ mặt lên, không dám nhìn tới người kia.

Một thoáng ngập ngừng này, xe liền rời đi, An Chi xoay người nhón chân lên nhìn theo, xác định đã thật sự nhìn không thấy nữa mới xoay người lại, không có chú ý tới liền bị Tuấn Tuấn đánh cầu trúng mặt.

"Ai..."

"Ha ha, tỷ tỷ, trúng chiêu rồi."

Ngã tư đường, Ngôn Hề đang đợi đèn xanh đèn đỏ.

Đã thật lâu rồi không có ăn kẹo, hôm nay cũng không biết làm sao, tự nhiên muốn ăn kẹo.

Sau khi An Chi vào Đại học cũng không còn ai bỏ kẹo lên xe của nàng nữa, từ từ, nàng cũng không còn ăn nữa.

Bỗng nhiên, một hộp kẹo xuất hiện ở trước mặt nàng. Gói kín.

Ngôn Hề mở ra, chọn một viên, đặt ở trong miệng. Hương vị bạc hà sữa tươi.

Nàng cong khóe môi cười rộ lên, này là bỏ vào lúc nào đây?

Ánh ban mai vàng óng như mật ong tràn vào trong xe, Ngôn Hề bỏ hộp kẹo xuống, hình ảnh buổi tối hôm qua hiển hiện trong đầu——

An Chi bị hành động của bản thân làm cho giật mình, lui về phía sau một bước, gương mặt lập tức đỏ lên.

Ngôn Hề mở to mắt nhìn, đang muốn nói gì đó.

Nàng tựa như bé thỏ con đang chịu kinh hãi, lỗ tai đều đỏ lên, cũng không nói được một lời, xoay người đông đông đông bỏ chạy mất, nếu như có cái đuôi, cái đuôi có thể cũng dựng lên rồi.

Ngôn Hề đứng tại chỗ, nửa giật mình nửa rung động, cũng ngơ ngác, ngón tay được nàng hôn qua nóng rang như lửa, cả đêm trằn trọc cũng không có ngủ ngon.

Lúc này Ngôn Hề duỗi ngón tay ra, ngón tay của nàng thon dài, màu da trắng nõn, dưới ánh mặt trời tỏa sáng nhàn nhạt. Nàng dùng tay kia vuốt ve, không có cảm giác gì khác thường, nhưng mà được An Chi chạm vào một cái, lại cảm thấy như lửa cháy.

Còn có chút ngượng ngùng ẩn sâu, giữa nữ nhân, ý nghĩa của ngón tay là như thế nào...

Khuôn mặt Ngôn Hề bỗng nhiên cũng nóng lên, nàng lấy tay che mặt lại.

An Chi còn nhỏ, có thể nàng chẳng qua là làm theo bản năng mà thân cận, biểu đạt sự yêu thích của mình, hẳn là không có ý tứ khác.

Vậy tại sao nàng lại xấu hổ như vậy ...

Ngôn Hề cảm thấy tâm tư của mình quá đáng khinh, lắc đầu.

An Chi vốn là dễ xấu hổ.

Các nàng bây giờ cực kỳ mập mờ, là tiến thêm một bước hay là lui lại một bước, Ngôn Hề sợ hãi lại chờ mong, khát vọng lại do dự.

Trước đó lần đầu tiên có loại cảm giác này là khi vẫn còn học Đại học, nhưng mà thời gian đã trôi qua rất lâu, lúc ấy nàng còn trẻ, là độ tuổi đối với tình cảm có nhiều lưu luyến mong đợi nhất, cho nên là có thể lý giải. Mà nàng bây giờ, vốn hẳn là nên bình tĩnh hơn chững chạc hơn, nhưng lại càng thêm vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao.

Vô pháp khắc chế động tâm cùng rung động.

Đằng sau tiếng kèn vang lên động trời, một nam tử lớn tiếng nói: "Phía trước! Ngươi ngủ chết rồi sao? Đừng cản đường!"

Ngôn Hề mãnh liệt bừng tỉnh, vội vàng lái xe đi.

Nàng áo não vỗ vỗ đầu, thật là...

Ở đài bận rộn trong chốc lát, buổi chiều hiếm khi rãnh rỗi, nàng lập tức lái xe trở về lão trạch.

Về đến nơi đã gần hai giờ chiều, là thời gian ngủ trưa.

Trong nhà rất yên tĩnh, trong phòng mát mẻ, Tâm di ở trong phòng bếp nấu canh đậu xanh.

Ngôn Hề đau lòng An Chi, tối hôm qua nàng sẽ không ngủ được, theo giờ Boston, bây giờ hẳn là buổi tối.

Nàng nhẹ chân nhẹ tay lên lầu ba, phòng của An Chi không có đóng, người kia không có ở bên trong.

Bước chân Ngôn Hề dừng lại một chút, đẩy cửa phòng của mình ra, cũng không có.

Gò má nàng hơi nóng lên, tâm tình trầm xuống suy nghĩ một chút, lại đi xuống lầu hai. Đi tới phòng của Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi.

"Ông nội, bà nội."

Từ bên trong Ngôn gia gia lên tiếng, Ngôn Hề đẩy cửa đi vào.

Ngôn gia gia ngồi ở trên ghế sofa đọc sách, trên một ghế sofa khác, An Chi gối lên chân Ngôn nãi nãi ngủ rồi.

Ngôn Hề nhìn nàng, đi tới.

Ngôn gia gia cười ha hả nói: "Cùng bà nội của con nói chuyện, lấy ảnh chụp cho bà nội con xem, nói nói liền ngủ mất rồi."

Ngôn nãi nãi sờ sờ nàng: "Chỉ có một mình An Chi kiên nhẫn nói chuyện với ta, để nàng ngủ ở đây đi."

Trái tim Ngôn Hề ấm áo như mềm nhũn ra, nhìn nhìn vẻ mặt lúc ngủ của nàng: "Bây giờ là giấc ngủ buổi tối của nàng, phải ngủ lâu một chút."

"Con ôm nàng về phòng ngủ một giấc."

Ngôn Hề cúi người xuống, đưa tay qua ôm nàng lên. Tóc của An Chi còn có chút thấm ướt, hẳn là vừa tắm rửa xong mới đến tìm ông nội bà nội nói chuyện.

Sợi tóc hơi lạnh của nàng lướt nhẹ lên cánh tay Ngôn Hề, Ngôn Hề để cho đầu của nàng tựa lên bờ vai mình, ánh mắt dịu dàng mà bản thân không cảm thấy được, động tác cẩn thận là người bên cạnh có thể nhìn ra.

Nàng ôm lấy người kia, cứ như vậy đi ra ngoài.

Ngôn gia gia vừa đẩy đẩy mắt kính lão, trầm tư "Ân" một tiếng, cùng Ngôn nãi nãi liếc mắt nhìn nhau.

Một giấc ngủ này không biết tỉnh dậy lúc nào, An Chi mở mắt ra, lại nheo lại trong chốc lát, đã không còn buồn ngủ, chẳng qua là muốn nhắm mắt lại.

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, tiếp theo có người đi đến, bên giường lún xuống. Nhịp tim An Chi đánh thình thịch, lọn tóc rơi trên gò má nàng được vuốt lên, An Chi lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngôn Hề.

"Dậy ăn chút gì đi."

Bàn tay Ngôn Hề cũng không có lấy ra, nàng cười: "Còn chưa muốn dậy sao, sắp mười giờ rồi, Tuấn Tuấn cũng đi ngủ trước rồi."

An Chi nhíu cái mũi lại: "Bây giờ mới là thời gian buổi sáng của ta."

Vừa tỉnh ngủ, thân thể lười nhác thoải mái, thanh âm của nàng cũng mềm mại giống như ngậm nước.

Ánh mắt Ngôn Hề càng thêm dịu dàng, "Mau đứng lên."

Từ trong ánh mắt của người kia An Chi cảm nhận được yêu thương, nàng chớp mắt mấy cái, mở tay vươn về phía người kia.

Quả nhiên, Ngôn Hề cúi người xuống ôm nàng ngồi dậy, An Chi nhân cơ hội tiến sát lại nằm úp trên bờ vai của người kia, nắm chặt lấy áo sau lưng người kia, nhắm mắt nghe khí tức của người kia.

Lúc An Chi ngủ trong phòng không có bật đèn, vừa rồi khi Ngôn Hề đi vào, không đóng cửa, có chút ánh sáng xuyên thấu vào trong.

Dưới ánh sáng trong phòng như vậy, sự mập mờ một khi đã sinh ra sẽ lập tức nồng đậm lên men.

An Chi dựa vào nàng, tim đập rất nhanh, có lẽ là nhịp tim của bản thân, có lẽ là nhịp tim của Ngôn Hề. Nàng có thể cảm nhận được phần mềm mại trước ngực của nàng, ấm áp, phập phồng, giống như bé thỏ con đang chờ đợi được vuốt ve.

Ánh mắt Ngôn Hề trở nên tĩnh mịch, tóc mềm của nàng cọ lấy người kia, giống như một giây tiếp theo liền sẽ hôn xuống.

Ngôn Hề hít vào một hơi thật sâu, vỗ vỗ bờ vai An Chi, "Đứng lên." Sau đó buông nàng ra.

An Chi chu chu môi, lùi lùi ra phía ngoài giường, bỗng nhiên nàng nghi hoặc nói: "Ta tự mình đi lên đây sao? Ta nhớ là..."

"Ta ôm ngươi lên đây." Ngôn Hề quay đầu lại nở nụ cười, nói tiếp: "Ngươi biến nặng."

Dáng tươi cười của An Chi vừa tràn ra liền cứng ngắt.

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net