Chương 122: Các nàng (năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm dài tuyết rơi.

Hai người nhất thời không nói gì, phía ngoài em bé vẫn đang khóc lóc, còn có tiếng trưởng bối ấm áp dỗ dành.

An Chi choàng chăn lên người sau đó tiến về phía Ngôn Hề, đem Ngôn Hề cùng bọc vào trong chăn. Nàng tựa đầu lên bờ vai của Ngôn Hề.

Mùi thơm bên người Ngôn Hề rất dễ chịu, nhàn nhạt. Hít vào nhẹ một hơi. Từ góc độ ánh mắt của nàng nhìn xuống, có thể nhìn thấy cổ áo phập phồng, lộ ra một chút da thịt sáng óng ánh.

Góc độ hướng lên, là động mạch cổ ấm áp có chút nhảy lên của nàng.

Chẳng qua là dựa sát vào nhau không nói lời nào, lại cảm thấy giống như đang cùng nhau dưới một bầu trời đầy sao trong những bộ phim tình yêu.

An Chi lặng lẽ nheo nheo đôi mắt. Tuy rằng các nàng có chút cảm giác áy náy khi bang quang với cảnh ồn ào bên ngoài. Nhưng mà vẫn là rất vui vẻ rất hạnh phúc a.

Bên ngoài tiếng khóc nỉ non của các bảo bảo dần dần yếu đi, nhưng vẫn còn tiếng bước chân, hẳn là Tâm di và Tiêu Vũ Đồng vừa ôm đi vừa dỗ các bảo bảo ngủ.

Chân An Chi di chuyển xuống dưới, đụng phải chân Ngôn Hề, Ngôn Hề nhẹ "ân" một tiếng, vỗ vỗ nàng: "Ta phải đi thôi."

An Chi sững sờ, không cần suy nghĩ mà dùng chân ôm lấy nàng, "Không cần đi...Ngủ cùng ta."

Động tác ngồi dậy của Ngôn Hề bởi vì hành động và lời nói của An Chi mà dừng lại, nàng có chút bất đắc dĩ liếc nhìn An Chi: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"

An Chi hậu tri hậu giác mà cảm thấy lời này có chút ái muội, gương mặt nàng nóng lên, nghênh đón ánh mắt của Ngôn Hề, "Chúng ta, không thể ngủ cùng nhau sao?"

Nhất thời Ngôn Hề thật sự là không biết trả lời như thế nào: "..."

"Ta, chỉ có mười ngày nghỉ, rất nhanh ta sẽ phải trở về Mỹ." Gương mặt An Chi càng đỏ hơn một chút, ánh mắt nhìn Ngôn Hề vừa hồn nhiên lại vừa hấp dẫn.

Lúc trước nàng cũng không biết thì ra ánh mắt của thiếu nữ có loại ma lực này.

Chẳng qua là, Ngôn Hề do dự, chìm vào giấc ngủ trên cùng một giường đã không còn an toàn giống như trước kia, chuyện này đối với với nàng mà nói là một lĩnh vực nàng không biết rõ.

Nàng có một chút chút lo ngại nghi hoặc, lại cảm thấy có từng chút từng chút động tâm.

An Chi nắm lấy ống tay áo của nàng, từ từ kéo nàng nằm xuống giường, thân thể An Chi mềm mại tựa lên thân thể Ngôn Hề, lúm đồng tiền ngượng ngùng từng chút từng chút lõm sâu vào đôi má, đôi môi hồng nho nhỏ hơi hơi mấp máy, dũng cảm mà chạm vào môi Ngôn Hề.

Ngôn Hề nhắm đôi mắt lại, để tùy nàng nghịch ngợm hôn lấy.

Hiếm khi An Chi được một lần nắm quyền chủ động, nàng nhẹ nhàng dùng môi vuốt ve bờ môi của Ngôn Hề, hương vị của Ngôn Hề rất ngọt, rất mềm, đôi môi vốn nàng chỉ có thể tưởng tượng, khi nếm thử lại mềm mềm giống như nụ hoa, tựa hồ có thể hòa tan trên bờ môi của chính mình.

Mà Ngôn Hề khép hàng mi lại, tiếng hít thở rất nhỏ, tựa hồ đang cam chịu, hay là nàng đang do dự chuyện gì đó, trong lòng An Chi có chút cảm giác khác thường, cũng muốn Ngôn Hề lộ ra càng nhiều tâm tình hơn nữa.

Môi An Chi trượt xuống, hôn lên cái cằm sứ trắng của Ngôn Hề, bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.

Đầu lưỡi vươn ra liếm liếm. Lông mi Ngôn Hề run rẩy, mi tâm giật giật. An Chi không ngừng cố gắng, một mực hôn theo đường hàm tinh xảo của nàng, hôn lên vành tai trắng mềm của nàng.

An Chi mở to mắt nhìn, nghĩ tới điều gì đó, thoáng cái liền ngậm lấy vành tai Ngôn Hề.

Nàng có thể cảm thấy Ngôn Hề mãnh liệt run rẩy, giống như bị một dòng điện giật, người kia mở mắt, ánh mắt có chút mê mang, nhưng lại tràn ngập hơi nước, người kia mang theo nghi hoặc nói: "Đào Đào..."

An Chi tiếp tục liếm liếm vành tai của nàng, xuống khóe môi, liếm hướng về phía cổ nàng.

Một tiếng thở dốc nhỏ từ trong miệng Ngôn Hề trốn thoát ra, nàng hổn hển thở gấp, đôi má mềm non của An Chi áp sát vào cần cổ của nàng, đầu lưỡi nhỏ mà linh hoạt của người kia kề sát da thịt nàng, liếm liếm lấy.

Bình thường những động tác như vậy được coi như màn dạo đầu, nhưng mà Ngôn Hề không xác định là An Chi có hiểu hay không, nhưng mà động tác của An Chi rất nhiệt tình lại mang theo ngây ngốc như vậy.

Động tác càng là vô tâm làm theo bản năng lại càng có thể câu dẫn người.

Càng đừng nói tới người kia cúi đầu nỉ non ở bên tai nàng: "Di di..."

Ngay tại bên tai của nàng, nóng hổi như lửa.

Chẳng qua là trong nháy mắt Ngôn Hề khựng lại, sau đó nàng mãnh liệt ngâm khẽ ra một tiếng, lại một tiếng, nàng cắn đôi môi của mình, bởi vì trong lúc hỗn loạn nàng lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang trước mặt, là thanh âm Tiêu Vũ Đồng vừa đi vừa dỗ đứa bé.

Ngôn Hề cố hết sức duy trì lãnh tĩnh, nhưng mà thiếu nữ đang nằm trên người nàng đã dọc theo cần cổ của nàng mà hôn về một hướng khác, khoang miệng ẩm ướt mềm mại của người kia ngậm lấy vành tai nàng, liếm láp, lần nữa than nhẹ nói: "Di di..."

Trên người nàng bị kích thích đến từng đợt run sợ, ánh mắt có chút mông lung, cố gắng kháng nghị nói: "Đào Đào...Không thể lại gọi ta là di...A......"

Bờ môi thơm mát hơi ẩm ướt của thiếu nữ tìm tới ngăn chặn lên đôi môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt, thoáng cái liền trượt vào, quấn lấy đầu lưỡi của nàng.

Ngôn Hề một lần hai lượt đánh mất tiên cơ, trong đầu hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể bị động để mặc cho nàng hôn lấy.

Thiếu nữ đã hoàn toàn nắm bắt được những gì nàng đã dạy lúc trước, lại mút lại hút, tay chân Ngôn Hề như nhũn ra, hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh, trầm luân vào đó.

May mắn là lượng hô hấp của An Chi không đủ, một lát sau nàng liền buông Ngôn Hề ra, nho nhỏ người đem gương mặt vùi vào cần cổ của người kia, dồn dập mà thở dốc, Ngôn Hề cũng gần như là hổn hển thở dốc, thân thể nàng run rẩy, giọng nói vốn thanh linh cũng lây dính một tầng khàn khàn.

Từ nụ hôn lần đầu tiên, các nàng bị nụ hôn mềm mại triền miên của đối phương quyến rõ, mà mỗi một nụ hôn sau này, một lần so với một lần càng thêm kinh hỉ.

Qua rất lâu, Ngôn Hề mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt chăm chú và gương mặt cũng ửng hồng lên của An Chi, nàng đoán chừng gương mặt của mình cũng là như vậy.

Ngôn Hề chậm rãi, chuyển ánh mắt đi, qua một hai giây quay về: "Ngươi từ đâu học được?"

An Chi mở to mắt nhìn, má lúm đồng tiền giật giật, đôi mắt cong lên ngượng ngùng.

Ngôn Hề mím môi, cảm thấy nhiệt độ trên má gia tăng, "Ai nói ngươi hôn....Chỗ đó? Từ đâu học được..."

An Chi vô thức cắn môi, thẳng thắn nói: "Youtube..."

Ngôn Hề: "..."

An Chi kéo kéo góc áo Ngôn Hề: "Ta cũng tròn 21 tuổi rồi, ở Mỹ cũng có thể mua rượu uống rồi."

Ngôn Hề rõ ràng cảm thấy không thể phản bác được.

Vừa rồi vô pháp khống chế làm cho nàng có chút xấu hổ, qua mấy giây nàng lần nữa lên tiếng: "Ta thật sự là phải đi rồi."

An Chi chu miệng, vẫn kéo lấy ống tay áo của nàng.

Ngôn Hề: "Ngoan."

An Chi liền nhìn nàng không nói lời nào, dùng ánh mắt khẩn cầu nàng.

Ngôn Hề: "..."

An Chi thay động tác lôi kéo thành động tác nắm chặt lấy, "Ta muốn cùng với ngươi."

Ngôn Hề mềm lòng mà sờ sờ đầu của nàng: "Ta biết."

"Chúng ta có thề về nhà bên kia ở vài ngày được không, chỉ có hai người chúng ta?" Có lẽ là sau khi hôn Ngôn Hề, lá gan của nàng biến lớn rồi, mà An Chi cũng ý thức được là Ngôn Hề vô pháp chống cự khi nàng làm nũng, nàng thắp sáng đôi mắt đen nhánh long lanh của mình, tận lực làm cho mình càng đáng yêu một chút.

Ngôn Hề nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Cũng không phải là không thể được..."

"Thật sao?" Ánh mắt An Chi sáng long lanh, má lúm đồng tiền lún vào thật sâu, vừa nhìn thấy liền làm cho lòng người vui vẻ.

Ngôn Hề nhéo nhéo gương mặt của nàng, đầu ngón tay xoa xoa má lúm đồng tiền của nàng, "Thật."

An Chi vui sướng mà đứng lên, hướng đến đôi má của Ngôn Hề hôn lên một cái, cánh tay ôm lấy cổ của nàng.

Ngôn Hề nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau một chút.

An Chi không vui mà bĩu môi.

Lúc này Ngôn Hề thật sự quyết tâm đứng lên, "Ta đi thôi." Nàng chỉnh lại vài sợi tóc mất trật tự, xoay người.

"Di di." Ở sau lưng An Chi mềm giọng mà gọi nàng.

Ngôn Hề quay đầu nhỏ giọng nói: "Đã nói không thể gọi ta là di di rồi."

An Chi nhìn nàng cười: "Nhưng mà ta thích gọi ngươi như vậy, ngươi không vui sao?"

"..." Kỳ thật cũng không phải.

"Vậy...Tiểu Ngũ?"

"..." Đương nhiên có thể gọi như vậy, nhưng mà nếu như xưng hô như vậy trước mặt người trong nhà, khó tránh khỏi có cảm giác kỳ quái, đến lúc đó lại phải giải thích một phen, nhưng mà giải thích thế nào đây?

Ngôn Hề thở dài, "Quên đi, tùy ngươi vậy, gọi thế nào cũng được."

An Chi hướng nàng nâng lên nụ cười ngọt ngào.

Ngôn Hề hết cách với nàng rồi, đi tới cửa, lúc bàn tay vừa cầm tay nắm cửa, lại dừng lại.

Bởi vì Tâm di và Tiêu Vũ Đồng vẫn còn đang đi tới đi lui ở hành lang lầu ba.

Hai bảo bảo kia có phải là ác ma hay không a, dỗ dành cả buổi rồi cũng chưa chịu ngủ.

An Chi đi xuống, đi đến bên cạnh nàng nói: "Ngươi ngủ ở chỗ của ta đi." Khí tức của An Chi mềm hương, phun đến bên tai nàng nóng hổi, nhắc tới nơi này của nàng đã được An Chi hôn qua dày đặc. Ngôn Hề cảm thấy cả vành tai của nàng đều trở nên tê rần.

Nàng đang do dự, An Chi đã trấn an nàng nói: "Ta đi ra ngoài xem một cái, đại mợ các nàng hẳn là đều mệt mỏi rồi, ta còn đang chênh lệch múi giờ, ngươi ở đây ngủ đi."

Nàng dắt Ngôn Hề trở về giường của nàng, Ngôn Hề thân bất do kỷ từ từ bước thong thả đến bên giường, An Chi cúi người xuống, hôn nàng một cái, "Nhanh ngủ đi, ngủ ngon."

Trong nháy mắt nàng đã không còn bộ dáng tiểu làm nũng như vừa rồi, mà là rất chu đáo quan tâm, Ngôn Hề cũng có chút kinh ngạc.

Sau đó nàng đi ra ngoài. Qua một hai giây liền nghe thấy nàng nói với Tiêu Vũ Đồng: "Đại mợ, để ta ôm cho, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

"Suỵt suỵt..."

"Không sao, để ta..."

Tiếp theo thanh âm phía ngoài nhỏ xuống.

Hẳn là An Chi sợ làm ồn đến nàng, ôm bảo bảo đi sang bên kia rồi.

Ngôn Hề nằm ngủ trong chiếc chăn có khí tức của nàng, hít thở thâm thâm thiển thiển, cảm thấy thể xác và tinh thần đều chìm vào trong đám mây bồng bềnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net