Chương 58: Quyền được nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Gia Nhĩ cùng An Chi kiên trì mỗi ngày sau khi tan học đều ở lại tự học một giờ, hiệu quả là rõ rệt. Khả năng thi cử và khả năng tự học của hai người đều rất mạnh. Thành tích thi tháng thứ hai đã có, hai người một lần nữa trở lại với vị trí thứ hai và thứ ba. Thành tích thi tháng thứ ba, An Chi đứng thứ nhất, Hứa Gia Nhĩ đứng thứ hai. Hai người cũng không dám xem thường, chung quanh đều là cao thủ, hơi buông lỏng một chút sẽ bị kéo xuống ngựa.

Hai người cùng lớp thực nghiệm, chủ nhiệm lớp vẫn là Bàng lão sư, vẫn để cho hai người bọn họ làm lớp trưởng và lớp phó. Mà hai người bọn họ cố gắng như vậy, tất nhiên sẽ kéo theo bầu không khí học tập đi lên, lớp một cao nhất từ giờ học chính thức cho đến buổi tối tự học, vẫn luôn có người ở trong lớp học bài, những lớp thực nghiệm và lớp trọng điểm khác đương nhiên cũng không cam lòng bị rớt lại phía sau, vì vậy những lớp cao nhất đều thể hiện khí thế học tập bừng bừng, tất cả chủ nhiệm lớp nhìn thấy trong lòng đều vui vẻ, nhất là làm cho chủ nhiệm lớp của lớp một Bàng lão sư cảm thấy trên mặt thập phần có ánh hào quang.

Cứ như vậy gió êm sóng lặng trôi qua hơn hai tháng, rốt cuộc cũng có ngày xảy ra chuyện.

Hứa Gia Nhĩ sớm đã trở thành nhân vật phong vân trong trường. Bắt đầu từ cao nhất, bên cạnh nàng chưa từng thiếu nữ sinh, hơn nữa toàn bộ nữ sinh cao trung, thậm chí có nữ lão sư đều rất xem trọng nàng.

Điều này làm cho nam sinh trong Viện khoa học công nghệ rất khó hiểu, có vài người nhịn không được tò mò mà hướng các nữ sinh nghe ngóng. Các nữ sinh nói: Hứa Gia Nhĩ đối với nữ sinh tôn trọng săn sóc hữu lễ, lại còn học tập giỏi. Học tập tốt, vận động tốt, lớn lên vừa cao vừa soái, hầu như không có khuyết điểm. Đã có một nhân vật như vậy, ai còn muốn nói chuyện yêu đương với nam sinh a....

Các nam sinh hiếu kỳ nhận lấy đả kích to lớn.

An Chi cũng cảm nhận được Hứa Gia Nhĩ rất được chào đón. Mỗi ngày khi nghỉ giữa giờ, đều có nữ sinh đưa đồ ăn cho nàng, khoai tây chiên, thạch, kem và các loại thức ăn linh tinh như vậy. Có đôi khi Hứa Gia Nhĩ mỉm cười nhận lấy, đảo mắt liền len lén đưa cho mình, còn có vô số lễ vật và thư tay.

Mỗi lần Hứa Gia Nhĩ đều từ chối, từ chối không được cũng đành phải nhận lấy, chẳng qua là nàng không thu liễm chút nào, thường xuyên treo lên dáng tươi cười đắc chí kiêu ngạo, đối với mỗi một nữ sinh đều tươi cười đáp lại, nhưng mà không có chân chính đáp ứng một người nào cả.

Điều này vô hình trung chọc giận một số người.

Có một lần tan học, các nàng vẫn đang tự học trong lớp. An Chi đang làm bài tập vật lý, vẽ bản đồ phân tích lực. Bỗng nhiên, từ cửa truyền đến một tiếng hét: "Hứa Gia Nhĩ!"

Mọi người trong phòng học đều giật mình, An Chi giương mắt nhìn ra ngưỡng cửa. Không biết là những nam sinh từ lớp nào đi đến, dẫn đầu lả một nam sinh cường tráng đen sẫm, nhìn lướt qua phòng học, trợn mắt nhìn về phía Hứa Gia Nhĩ, khinh thường đánh giá nàng từ trên xuống dưới một chút.

"Ngươi chính là Hứa Gia Nhĩ, tại sao lớn lên lại bất nam bất nữ như vậy?"

An Chi nắm chặt cây bút.

Suy nghĩ của Hứa Gia Nhĩ bị cắt đứt, nghe thấy lời nói không lễ phép này, càng thêm không kiên nhẫn, vừa đứng lên lại nghe thấy một câu: "Xem ra chính là biến thái."

Hứa Gia Nhĩ mặt lạnh quát lên: "Chó điên ở đâu đến, cút ra ngoài!"

"Ta thấy ngươi chính là thứ biến thái, cũng đúng, bộ dạng này của ngươi cũng không có nam sinh nào thích ngươi đúng không?" Nam sinh liếc mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cười nhạo, nam sinh đằng sau cũng giễu cợt.

"Ngươi..." Hứa Gia Nhĩ cắn chặt răng đang muốn phát tác, An Chi vội vàng đứng lên ngăn nàng lại.

Nàng nhíu mày nhìn nhìn mấy người nam sinh: "Bạn học, nếu như không có chuyện gì mời các ngươi đi ra ngoài, chúng ta muốn học bài."

Nam sinh nhìn chằm chằm vào An Chi, không có ý tốt mà cười: "Ta biết ngươi, các ngươi cả ngày cùng một chỗ, ngươi là bạn gái của nàng sao? Làm sao vậy, xem ngươi lớn lên cũng không tệ a, sao lại biến thái giống như nàng vậy chứ?"

"Bệnh tâm thần!" Hứa Gia Nhĩ nhịn không được, đưa tay đẩy hắn một cái: "Cút ra ngoài!"

Nam sinh lui về sau, đụng phải cái bàn. Hắn căm tức vung quyền liền đánh tới, "Biến thái chết tiệt..."

Lớp một cũng có mấy người nam sinh ở đó, nhìn thấy người trong lớp mình bị đánh cũng tiến lên ngăn cản, đám bạn với nam sinh đánh người kia cũng lao vào hỗ trợ, kết quả toàn bộ đánh nhau.

Trong phòng học hỗn loạn ầm ĩ, các nữ sinh hét rầm lên.

Mười phút sau, Bàng lão sư vội vã chạy tới.

20 phút sau, những người khác bị phê bình một chút, được cho về nhà, giữa lại Hứa Gia Nhĩ còn có nam sinh kia. An Chi ở bên ngoài văn phòng, do dự một chút, không có rời đi.

Ba mươi phút sau, gia trưởng của nam sinh đi đến, là một người phụ nữ hấp tấp nóng tính, cả căn phòng làm việc của giáo viên đều có thể nghe được thanh âm của nàng: "Đáng thương a, con trai của ta bị đánh thành như vậy, nói xin lỗi! Nhất định phải nói xin lỗi! Bồi thường tiền thuốc men, phí tổn thương tâm lý, gia trưởng của ngươi đâu! Lão sư ngươi cũng không thể bất công, gọi gia trưởng của học trò tới đây, chủ nhiệm lớp của đứa nhỏ nhà chúng ta cũng ở nơi đây, các ngươi làm chứng, các ngươi tới xem xem..."

An Chi từ cửa sổ nhìn vào, người gia trưởng kia chỉ lên mặt con trai của nàng, hô to gọi nhỏ. Từ góc nhìn của An Chi, chỉ có thể nhìn thấy một ít bầm tím mà thôi, nam sinh kia là học sinh thể dục năng khiếu, bởi vì theo đuổi một nữ sinh của lớp trọng điểm, đúng lúc nhìn thấy nữ sinh kia đi tìm Hứa Gia Nhĩ tán gẫu mấy lần, còn từ chối hắn, đây hoàn toàn là giận chó đánh mèo rồi.

Mà Hứa Gia Nhĩ, An Chi nhìn sang, nàng cầm túi chườm nước đá che khuất một bên mặt, lạnh lùng nói: "Cha mẹ của ta đi công việc rồi, không cần gọi bọn họ đến, ta sẽ không nói xin lỗi, con trai của ngươi chính là một con chó điên."

Hai chủ nhiệm lớp đang đứng một bên tận tình khuyên giải, chỉ là người gia trưởng kia không chịu thỏa hiệp chút nào, thậm chí còn mắng ầm lên.

An Chi nhìn nhìn Hứa Gia Nhĩ, thần sắc của nàng lạnh lùng nghiêm túc, không còn chút vui vẻ cởi mở như trước, một tay che mặt, lưng lại thẳng tắp, thân ảnh cô độc mà quật cường.

Trái tim An Chi thoáng chốc co rút lai, không biết có thể làm gì, biết rõ đi vào cũng sẽ không làm được gì.

Lúc này Ngôn Hề gọi điện đến, An Chi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nghe máy: "Di di, ngươi mau tới đây..."

Ngôn Hề rất nhanh chạy tới, ở trong điện thoại nàng nghe được vài câu nhưng chưa kịp nghe hết toàn bộ, đầu tiên là xem xét An Chi, thấy cô bé không có việc gì mới yên tâm lắng nghe toàn bộ chân tướng sự việc.

"Di di, ngươi giúp nàng a." An Chi giật nhẹ ống tay áo của nàng.

Ngôn Hề trầm tư, ngữ khí ôn hòa nói: "Được rồi, đừng lo lắng." Nàng gõ cửa phòng làm việc, sau đó đi vào.

An Chi nhìn theo bóng lưng của nàng, trái tim lập tức an ổn.

Nàng nghe thấy thanh âm lãnh tĩnh thanh thúy không nhanh không chậm của Ngôn Hề nói vài câu, tiếp theo thấy Hứa Gia Nhĩ cùng nam sinh kia đi ra ngoài, cửa phòng làm việc đóng lại.

Thần sắc Hứa Gia Nhĩ có chút ngây ngốc, nam sinh kia liếc nhìn nàng một cái, xoay người tìm chỗ ngồi xuống.

An Chi tiến đến nói, "Ngươi làm sao rồi?"

Hứa Gia Nhĩ đi tới, gỡ túi chườm nước đá xuống, khóe miệng nàng bị vỡ, ngay cả nửa gương mặt cũng sưng lên. "Đó là ai vậy? Ngươi..." Hai người bọn họ tựa lên tay vịn hành lang.

"Di di của ta. Ngươi còn đau không?"

"Cái gì của ngươi? A di? Đây cách gọi của nơi nào vậy, buồn nôn chết mất..." Hứa Gia Nhĩ vừa định cười, "ha" một tiếng kêu đau.

"Không phải a di...Ngươi đau thì không cần nói nhiều."

"Hừ." Nam sinh ở bên kia cười lạnh.

"Hừ." Hứa Gia Nhĩ vung quyền về phía hắn.

"Ai...Ngươi yên tĩnh một chút a." An Chi kéo nàng một chút.

Hứa Gia Nhĩ thu ánh mắt lại, cầm túi chườm nước đá áp lên mặt, "Ngươi không cần giúp ta như vậy, ta không tin ta không xin lỗi thì bọn họ có thể làm gì ta!"

An Chi nghe ra sự bất ngờ của nàng, yên tĩnh trong chốc lát, mới nói: "Ngươi đừng cậy mạnh."

Hứa Gia Nhĩ cắn môi một chút, không nói tiếng nào.

Trong lòng An Chi thở dài một hơi, thật sự là tai bay vạ gió. Tại sao lại xảy ra loại chuyện này? Chuyện giận chó đánh mèo này, tại sao một người lại bị trỉ trích vì đã thích một ai đó chứ? Hứa Gia Nhĩ không có phạm pháp, cũng không có làm tổn thương đến những người khác, lại phải chịu quở trách và chửi mắng.

Thích người cùng giới là biến thái sao? Thế giới này là nhìn nhận bọn họ như vậy sao?

An Chi cảm thấy dường như hai chữ kia cũng đang mắng vào người nàng, đồng cảm như có gai cắm vào tim.

Hai người nhất thời chìm vào trầm mặc. Thời gian đã hơn bảy giờ, đèn huỳnh quang trên hành lang phát sáng, thu hút những con muỗi ngày hè.

Một nửa gương mặt của Hứa Gia Nhĩ bị bao phủ trong bóng tối, phác thảo ra các đường nét thâm sâu của nàng. Nàng thấp giọng mở miệng nói: "Từ rất nhỏ ta đã biết ta thích nữ sinh, khi đó cha mẹ của ta cũng cần một thời gian rất lâu để chấp nhận, bọn họ không phải không thể chấp nhận tính hướng của ta, mà là không thể chấp nhận chuyện nữ nhi của bọn họ có thể sẽ phải chịu đựng sự chỉ trích và phê bình của người ngoài. Giống như những chuyện xảy ra hôm nay vậy..."

An Chi lẳng lặng lắng nghe.

"Từ nhỏ ta đã không dám không ưu tú, ta tham gia các lớp học luyện thi, các lớp học năng khiếu, bởi vì là một đứa trẻ, chỉ có đạt thành tích ưu tú, người có năng khiếu mới có thể có chút quyền được nói chuyện."

"Mới có thể nhận được sự tôn trọng vốn có."

"Vậy tại sao trước mặt mọi người ngươi lại nói..." An Chi hỏi.

Hứa Gia Nhĩ nhếch khóe miệng muốn cười, "Bởi vì ta muốn nắm giữ quyền phát ngôn của ta, ta muốn đứng ở một vị trí đủ để làm người khác chú ý đến, muốn nói đủ lớn tiếng, như vậy mọi người mới có thể nghe thấy."

"Ta chính là thích nhìn thấy biểu tình của những người nhìn ta không vừa mắt nhưng cũng không thể làm gì được ta."

Ý cười trên khóe miệng nàng càng lúc càng lan ra, nhưng mà thật sự có đau một chút, nàng lại "A" một tiếng mà ôm lấy đôi má.

Người này thật sự quá tùy hứng quá cá tính, tuy rằng nửa bên mặt sưng lên, nhưng mà ánh hào quang vẫn chói mắt như trước.

Hứa Gia Nhĩ che mặt, nhìn thấy biểu tình thưởng thức trên gương mặt An Chi, nàng lại đắc ý, "Ta soái sao?"

An Chi: "..."

Đối mặt với khuôn mặt này, bây giờ nhìn ngươi có chút buồn cười mới đúng a...

-----

Vì có bạn hỏi về quà tết Tây,  vậy nên thêm 3 chương nữa mừng tết Tây cùng các bạn nhé...

Sắp tới chắc cũng không còn dịp gì đặc biệt ha, mỗi lần đều có quà thế này chắc edit tắc thở quá...

Chúc các bạn năm mới vui vẻ bình an...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net