Chương 9: Cô cô của người ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôn Hề giống như tất cả những người trẻ tuổi mới bước ra xã hội, đối với công tác có ước mơ sáng lạn cùng bốc đồng vô tận. Sau khi chủ đề truyền hình được xác nhận, chỉ có một tuần để quay hình, thời gian cấp bách lượng công việc lại lớn, những người mới như các nàng mỗi ngày từ sáng đến tối, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Nhiều khi, sau khi quay hình cả một ngày, rạng sáng còn có thể họp chia sẻ kinh nghiệm, tổng kết kinh nghiệm cùng thiếu sót của mình. Ngôn Hề làm việc cùng mọi người cũng không tệ. Sau những đêm tăng ca, ở trong quán cafe đêm khuya, trong tiệm KFC kinh doanh 24 giờ, ở quầy đồ nướng ven đường.

Bội thành lúc rạng sáng, ngọn đèn mờ ảo, dân cư đông đúc, người trẻ tuổi chuyện trò vui vẻ, nâng cốc nâng chén, tràn đầy kỳ vọng đối với tương lai.

Mà vào lúc này Ngôn Hề mới có thể thoáng thả lỏng một chút, trong lúc lơ đãng nhớ đến An Chi.

Cô bé kia, tuổi còn nhỏ đã mất đi người thân yêu, cho rằng sẽ cùng sống với mẹ của mình, lại bị mẹ giao cho ba, nhận được đối đãi lạnh lùng, được chính mình mang về nhà.

Nàng vẫn luôn chưa được sắp xếp ổn thỏa, giống một trái bóng da, bị bên này giao cho bên kia, quanh đi quẩn lại, được chính mình mang về nhà, mà chính mình cũng không thể dừng lại ở bên cạnh nàng, lại giống như càng làm cho nàng đặt mình vào một hoàn cảnh xa lạ.

Trong lòng người còn nhỏ tuổi như nàng, có thể hiểu cái gì gọi là công việc hay không, hay cũng xem Ngôn Hề như "Người không muốn nàng".

Ngôn Hề nghĩ, nếu như mình là nàng, đại khái cũng sẽ cho rằng như vậy.

Không, nàng không có biện pháp đứng ở lập trường của cô bé. Tuy rằng lúc năm tuổi nàng cũng mất đi song thân cùng một ca ca, nhưng mà khi đó nàng không có quá hiểu chuyện, rất nhiều ký ức đã theo thời gian trôi qua từ từ mơ hồ, hơn nữa nàng cơ hồ là lớn lên dưới sự che chở của ông nội bà nội cùng các ca ca.

Sao có thể giống nhau đây?

Trong điện thoại Tâm di trấn an nàng: "An Chi rất biết điều, tự mình tắm rửa, ăn cơm, còn dám một mình đi ngủ, cũng sống chung với ông nội bà nội rất tốt."

"Đại tẩu của ngươi, Đại Bàn cùng Tiểu Bàn trở về rồi...Trong nhà lại náo nhiệt lên rồi..."

"Thật không có cùng nhau chơi đùa...An Chi quá điềm đạm nho nhã, có chút sợ người lạ..."

Nhưng mà cho dù nàng nói như vậy, Ngôn Hề cũng không thể yên tâm.

Liên tục làm thêm vài ngày nữa, chiều chủ nhật đến tối thứ hai, có thể nghỉ ngơi một ngày. Nữ sinh vào đài củng đợt mời nàng đi dạo phố, sau khi Ngôn Hề nhã nhặn từ chối, lập tức lái xe trở về vùng ngoại thành.

Trước cửa lão trạch Ngôn gia có hoa viên rất lớn, Ngôn gia gia thích trồng hoa. Lúc Ngôn Hề về đến là buổi chiều, ánh sáng cuối cùng vẫn chưa có tắt, hơn nửa sân là thiên hình vạn trạng hoa cúc, trắng như tuyết, màu vàng như vàng, thẫm đỏ như mực, mỹ lệ đến cực điểm.

Ngôn Hề mới từ gara đi tới, một khúc thịt mũm mĩm từ trong nhà chạy ra, môi hồng răng trắng, hô to gọi nhỏ mà chạy nhanh đến: "Cô cô! Tiểu cô cô về rồi!"

Giống như hát bè, một khúc thịt mũm mĩm khác lại chạy đến, trong miệng cũng hô lên: "Cô cô, tiểu cô cô!"

Ngôn Hề đối với loại hình thức hoan nghênh này vô cùng quen thuộc, nàng hơi cong chân xuống, duỗi hai tay ra, học khẩu âm của Tôn đại thánh trong Tây Du kí, "Các con, lão Ngôn ta trở về rồi!..."

Hai khúc thịt mũm mĩm gào la mà nhào tới, một người nhắm vào một cánh tay của Ngôn Hề, giống như hóa thành con khỉ mà treo lên, cười ha ha, một cái nói: "Cô cô, là lão Tôn! Là Tề Thiên đại thánh!"

Một cái khác phản bác: "Nhà chúng ta lại không họ Tôn, cô cô là lão Ngôn, chúng ta là tiểu Ngôn..."

"Nhưng cô cô gọi chúng ta là Đại Bàn, cùng Tiểu Bàn..."

"Các ngươi còn không phải là Đại Bàn cùng Tiểu Bàn sao! Hai cái bé heo! Nặng chết người rồi..."

Ngôn Hề đung đưa hai người bọn họ, vài ngày không gặp, cảm giác nặng lên mấy cân.

"Cô cô! Ta là Ngôn Kỳ! Đệ đệ là Ngôn Ký!"

"Đúng! Thái gia gia nói tên của chúng ta!...Có nghĩa là tuấn mã! Không phải heo!"

"Được rồi, vậy chính là Ngôn Đại Mã, cùng Ngôn Tiểu Mã..." Miệng lưỡi Ngôn Hề không quan tâm mà đả kích bọn họ, ánh mắt lại dừng ở phía trước.

An Chi vốn đi theo đằng sau bọn họ chạy nhanh ra, tuy rằng nàng lớn hơn một tuổi so với cặp song sinh của Ngôn gia, thân thể lại ít nhất là nhỏ hơn bọn họ một vòng. Động tác cũng không nhanh như bọn họ, nàng chạy nhanh vài bước, nhìn thấy mỗi tay Ngôn Hề ôm bọn họ, nàng sửng sốt một chút, nhút nhát đứng lại. Thấy Ngôn Hề đang nhìn nàng, nàng mới từ từ lộ ra mỉm cười.

Trái tim Ngôn Hề bỗng nhiên như bị cái gì đâm một chút. Nàng muốn gọi cô bé, nhưng mà đôi song sinh dính lấy nàng không buông, líu ríu: "Tiểu cô cô, đồ chơi của chúng ta đâu? Người máy, người máy?!"

"Tiểu cô cô, đồ gỗ xếp hình của ta đâu..."

"Ở sau cốp xe, đợi chút nữa lấy cho các ngươi chơi...Trước đi xuống đi..."

Cặp song sinh hoan hô một tiếng nhảy xuống, Ngôn Hề thở ra một hơi, hai cánh tay thoát khỏi níu kéo của bọn họ, dắt đi vào trong, Ngôn Hề chỉ kịp liếc nhìn phía sau một cái.

Thân ảnh nho nhỏ kia của An Chi chậm rãi theo sát ở phía sau.

"An Chi..."

Trong phòng khách, cặp song sinh Ngôn gia hưng trí bừng bừng mà đi lấy đồ chơi, khoa tay múa chân.

Mẹ của bọn họ – Tiêu Vũ Đồng, nói với cặp song sinh: "Chỉ quan tâm đồ chơi, cám ơn cô cô chưa!"

Cặp song sinh trăm miệng một lời: "Cám ơn tiểu cô cô!"

"Lần sau lại mua."

"Lần sau lại mua cho chúng ta!"

...

Mọi người trong phòng đều nở nụ cười.

Ngôn Hề nhìn nhìn An Chi bên cạnh, thấy nàng quy củ mà ngồi đó, bàn tay nhỏ bé chồng lên trên đầu gối.

Nàng quá sơ ý rồi, quà cho Đại Bàn Tiểu Bàn là mua trước một tháng để ở trong cốp xe, mà vừa rồi nàng vội vã trở về, quên mua thứ gì cho An Chi rồi, bây giờ hai tay trống trơn, không có cái gì cho cô bé, không biết trong lòng An Chi sẽ nghĩ như thế nào.

Ngôn Hề xin lỗi sờ sờ mái tóc mềm nhỏ của cô bé, cô bé đột nhiên có cảm giác mà ngẩng đầu lên, cười một cái với nàng, trong ánh mắt thanh tịnh đen nhánh có nhẹ nhẹ vui vẻ. Ngôn Hề phát hiện, cô bé hình như đặc biệt thích được sờ đầu, biểu hiện không phải quá rõ ràng, chẳng qua là mỗi lần như vậy má lúm đồng tiền đều sẽ đặc biệt ngọt ngào mà cười.

Ngôn Hề không khỏi sờ sờ đầu cùng bên tai của nàng thêm vài cái, cảm giác được cô bé nhẹ nhàng mà cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng một chút, giống bé thỏ con đang cẩn thận từng li từng tí mà muốn làm nũng.

Ngôn Hề cảm thấy mềm lòng lại mơ hồ đau lòng.

Bên kia Ngôn Đại Bàn thấy mẹ giúp Ngôn Tiểu Bàn bày đồ xếp hình gỗ, gọi tiểu cô cô cũng không để ý tới hắn, không cam lòng, lẻn đến trước mặt An Chi, cầm lấy đồ chơi. Chỉa súng về phía nàng: "Phanh phanh ..."

An Chi bị sợ đến thét lên, trốn ra sau lưng Ngôn Hề một chút. Ngôn Hề ôm nàng, mặt trầm xuống: "Ngôn Kỳ!"

Ngôn Đại Bàn ngẩn ngơ, cô cô của hắn chỉ luôn cười gọi hắn "Ngôn Đại Bàn" "Ngôn Đại Mã" các loại, chưa bao giờ nghiêm túc mà quát lớn hắn như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của hắn lệch ra nghiêng một cái, một cỗ ấm ức xông lên đầu, bật cuống họng liền oa oa khóc lớn!

Tiêu Vũ Đồng nghe tiếng nhìn qua, nàng thoáng lúng túng nhìn thoáng qua Ngôn Hề, vội vàng dỗ dành Ngôn Đại Bàn: "Được rồi được rồi, xem con hù đến tỷ tỷ rồi..."

Ngôn Đại Bàn khóc đến càng thêm hăng say: "Nàng không phải là tỷ tỷ của ta...Tiểu cô cô..."

Ngôn Tiểu Bàn thấy huynh đệ cặp song sinh của hắn khóc đến náo nhiệt, cũng oa oa khóc lên, trong lúc nhất thời trong phòng khách giống phát nổ.

Một tay Ngôn Hề ôm lấy An Chi, "Ta đã nói súng đồ chơi không thể chỉa vào người khác ngươi không nhớ sao? Lúc trước ngươi đã hứa với ta, ta mới mua cho ngươi! Ngươi còn như vậy, về sau ta sẽ không mua nữa."

Ngôn Đại Bàn làm sao còn nhớ hắn đã từng hứa như vậy, chỉ nghe được câu "Về sau sẽ không mua nữa" liền giả khóc đã biến thành thật khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ rừng rực. Ngôn Tiểu Bàn tâm linh tương thông cùng hắn"Hát bè" khóc lên.

Hai đứa nhỏ vốn Tiêu Vũ Đồng dỗ dành không xuể, nàng "Ai" mà một tiếng, oán trách mà nhìn Ngôn Hề cùng An Chi, "Cô cô nói đùa thôi...Được rồi, đừng khóc...Con không thể chỉa súng vào tỷ tỷ, đúng hay không..." Ngôn Đại Bàn khóc đến hụt hơi, Tiêu Vũ Đồng bất đắc dĩ quay đầu nói với Ngôn Hề: "Tiểu Ngũ, ngươi nói một tiếng đi..."

Ngôn Hề thở dài, "Được rồi, đừng khóc...Cô cô sẽ lại mua cho ngươi ..."

Lúc này Tâm di kịp thời bước đến, "Được rồi được rồi, đừng khóc. Uống sữa, đến, cho các ngươi uống loại sữa thích nhất."

Lúc này Ngôn Đại Bàn cùng Ngôn Tiểu Bàn mới thút tha thút thít mà ngậm ống hút hút vào, Tâm di đưa một bình qua cho An Chi, An Chi nhận lấy.

Trẻ em thường uống sữa tươi nguyên chất. Đại Bàn cùng Tiểu Bàn thích uống sữa có nhãn hiệu.

An Chi cầm trong tay vài giây, kỳ thật nàng cũng không thích uống sữa tươi nguyên chất. Ở dưới quê, các nàng không uống sữa tươi, ông ngoại có khi sẽ mua sữa vừa được vắt xong còn tươi, nấu lên, cho nàng thêm chút đường. Ngọt ngào, thơm thơm, hâm nóng, nàng thích uống loại đó.

Nàng cầm sữa tươi đưa cho Ngôn Hề, Ngôn Hề chớp chớp mắt, hỏi nàng: "Làm sao vậy?" Sau đó thuận tay mở ống hút ra, cắm ống hút vào, sau đó lại đưa trả cho nàng.

An Chi nhận lấy, chậm rãi hút một ngụm.

Kỳ thật vẫn có thể uống.

Lúc ăn tối, cặp song sinh lại ồn ào lên. Cơm chiều ở Ngôn gia, bởi vì Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi lớn tuổi, thường ăn ở lầu hai, cũng là sợ bọn tiểu bối quá ồn ào làm ảnh hưởng đến bọn họ.

Trên bàn ăn Ngôn gia, trước mặt mỗi người có một cái đĩa nhỏ, người lớn tự mình gắp thức ăn, trẻ em được người lớn gắp thức ăn bỏ vào cái đĩa nhỏ đó, thực tế cặp song sinh đang học cầm đũa, lại càng không thể tự mình gắp thức ăn. Cho nên khi có bọn họ ở bàn cơm, lúc ăn cơm nhất định là ầm ầm lên.

Lúc thì muốn mẹ đút, lúc lại muốn cô cô đút.

"Không ăn khổ qua! Không ăn khổ qua!"

"Không thích ăn nấm! Không thích ăn nấm!"

Tiêu Vũ Đồng nổi giận: "Nhất định phải ăn rau, con xem tỷ tỷ nghe lời chưa...Cũng không có kén ăn!"

"Nàng cũng không phải là tỷ tỷ của tụi con..."

"Không phải..."

Ngôn Hề nhíu mày, lẽ nào mỗi ngày ở trên bàn cơm cũng phải trình diễn một màn này sao? Mà so sánh ra, An Chi chỉ im lặng, cầm lấy đôi đũa của trẻ con, từng miếng từng miếng mà ăn cơm.

Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái đĩa trước mặt nàng, khổ qua cũng không có được động vào.

Tâm trí nàng chuyển động: Có thể nào nàng cũng không thích ăn khổ qua hay không?

Còn có bình sữa tươi vừa rồi nữa, hình như cũng không có uống hết.

Mới nghĩ tới đây, liền thấy An Chi bỗng nhiên đưa đũa đến chỗ khổ qua đó, gắp một miếng rất nhỏ, dừng lại mấy giây, mới chậm rãi bỏ vào trong miệng.

Cái mũi thanh tú khẽ nhíu lại, cúi đầu đút một miếng cơm vào miệng.

Ngôn Hề đã hiểu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net