Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Ngộ An nói về nhà mẹ đẻ, cũng đúng là về nhà mẹ đẻ. Bởi vì không biết sẽ cùng Ngụy Sở Ca cùng nhau tới khi nào, trước đó đã nói Dịch Trữ đi đón Thời Sướng, Thời Ngộ An cũng không có gì cố kỵ, gọi điện thoại cho Thời Tuấn Thần, biết được Thời ba cũng không có ở nhà, ông đã cùng các lão bằng hữu thân mến của ông đi đánh cờ rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, nghênh ngang thuê xe trở về Thời gia.

Thời Tuấn Thần còn không có tan việc, trong nhà liền chỉ có một mình Thời mẹ, Thời mẹ mở cửa nhìn thấy là Thời Ngộ An thật đúng là vừa mừng vừa sợ: "Tiểu An nha, tại sao con trở lại a?" Thời Ngộ An chen vào trong nhà, cười hì hì ôm lấy cánh tay Thời mẹ: "Nhớ mẹ nha, mẹ không muốn gặp con ?" Thời mẹ trợn mắt nhìn cô một cái: "Nói lời ngu ngốc gì đây, mẹ làm sao sẽ không muốn gặp con?"

Thời Ngộ An lôi kéo Thời mẹ đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon: "Thật lâu không có ở nhà, thừa dịp ba không có ở đây, hai mẹ con chúng ta còn có thể thật tốt nói nói một chút." Thời mẹ rót chén nước cho cô, ngồi ở bên người cô đụng cánh tay của cô một cái: "Từ ngày hôm đó, mẹ và anh con cả ngày phiền ba con đây, nếu không ông ấy cũng không về phần cả ngày không dám ở nhà. Lão đầu tử chính là mạnh miệng, con gái của mình, nào có không đau lòng ? Đúng rồi, Dịch tiểu thư không cùng con đến sao?"

"Đi với nàng làm gì." Thời Ngộ An lẩm bẩm một câu, Thời mẹ thở dài nói: "Hai đứa con gái quả thật cũng không dễ dàng, nếu đã quyết định, thì thật tốt ở chung đi." Thời Ngộ An không lên tiếng, nghễnh đầu nhìn đèn treo trên trần nhà, Thời mẹ hoài nghi nhìn cô: "Con sẽ không là gây gổ với Dịch tiểu thư đi?"

Thời Ngộ An có chút không muốn nói về Dịch Nghiêu với Thời mẹ, liền nói sang chuyện khác: "Mẹ, ngài nói, hai người muốn ở chung một chỗ thời gian dài lâu, có phải rất khó hay không đây?" Thời mẹ cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Người trẻ tuổi nha, luôn thích suy nghĩ những thứ này. Tiểu An, ở trong biển người mịt mờ này, hai người có thể gặp gỡ yêu nhau vốn đã không dễ dàng, ở chung một chỗ càng thêm thật là khó a. Nếu gặp được, thì thật tốt quý trọng đi, ba nghìn thế giới phồn hoa như khói, nói không chừng ngày nào đó liền tán xong rồi."

"Mẹ, " Thời Ngộ An nhìn về phía Thời mẹ: "mẹ, những lời hoa mỹ ngổn ngang này mẹ là từ nơi nào xem đến ?" Thời mẹ liếc cô một cái: "Lộn xộn cái gì, mẹ đây là xem được từ trên web, không phải là rất có đạo lý sao?" Thời Ngộ An tùy ý gật đầu một cái, đứng lên: "Mẹ vui vẻ là được rồi , thật lâu không có trở lại, mẹ bận rộn đi, tự con xem một chút là được."

Thời Ngộ An bỏ lại Thời mẹ, trực tiếp vào gian phòng trước đây của mình. Bố cục trong phòng, còn có một chút đồ vật bên trong cũng không thay đổi, cũng còn là bộ dáng ban đầu lúc cô rời đi. Thời Ngộ An đưa tay sờ góc bàn, sạch sẽ không có một chút bụi bậm, vừa nhìn chính là thường xuyên được quét dọn. Ánh mắt có chút không khỏi nóng lên, Thời Ngộ An thở dài, đi tới mép giường bỏ vớ cùng áo khoác, chui vào trong chăn nhắm nghiền hai mắt.

Thời mẹ đẩy cửa ra, cười nói thầm: "Đứa nhỏ này, còn nói muốn nói chuyện với mẹ, trở lại liền ngủ nha." Thời Ngộ An lật người: "Con buồn ngủ nha, lát nữa mẹ nhớ gọi con dậy." Thời mẹ đi tới dịch dịch góc chăn cho cô, nhỏ giọng hỏi : "Tiểu An, có phải là con với Dịch tiểu thư có mâu thuẫn gì không ?"

"Ai nha sao, mẹ đừng có suy nghĩ nhiều, con với A Nghiêu rất tốt ." Thời Ngộ An đưa tay từ trong chăn ra phất phất: "Gần trưa rồi, ba với anh hai cũng sắp trở lại, mẹ đi làm cơm nhanh lên đi, để cho con ngủ một hồi rồi con về." "Con không ở lại dùng cơm sao?" Thời mẹ hỏi, Thời Ngộ An lại khoát khoát tay: "Con sợ ba lại đánh con."

Thời mẹ liếc mắt, Thời Ngộ An đưa chân từ trong chăn ra: "Mẹ, khí trời nóng, mẹ cũng nên đổi cho con cái chăn mỏng chút a." Thời mẹ đưa tay đi nhéo lỗ tai của cô: "Xú nha đầu này, đừng tưởng rằng thật vất vả con mới trở lại một lần thì mẹ cũng không dám trị con. Con lại không có quay về đây ở, còn trông nom chăn mỏng chăn dầy."

Thời Ngộ An che lỗ tai, bay qua thân nhìn chằm chằm Thời mẹ: "Mẹ thật đúng là động thủ nha!" Thời mẹ hừ một tiếng: "Mẹ còn không biết con sao, nếu không có chuyện gì, lúc này con sẽ không trở lại đây. Con không muốn nói mẹ cũng không ép con, nhưng mà con nhớ kỹ cho mẹ, con đã là người trưởng thành, làm cái gì đều phải tự mình đảm đương, không thể vô trách nhiệm một ngày một ngày trôi qua ."

"Con biết." Thời Ngộ An nằm trên gối hai mắt trợn to: "Mẹ cũng nói con là người trưởng thành, con biết giải quyết chuyện của mình như thế nào. Mẹ mau đi ra đi, đừng có cằn nhằn con nữa." Thời mẹ thấy Thời Ngộ An như vậy, cũng lười để ý cô, trực tiếp ra khỏi gian phòng.

Đi tới phòng khách, Thời mẹ chợt nghe tiếng reo vang, theo thanh âm tìm được điện thoại di động của Thời Ngộ An nằm trên ghế sa lon, bà tiện tay nhận điện thoại."Dịch Hiên nói em la hét về nhà mẹ đẻ, lại nháo không được tự nhiên cái gì nha?" Đối phương rõ ràng không biết người tiếp nghe không phải là chủ nhân điện thoại, trực tiếp khai môn kiến sơn, Thời mẹ nghe sửng sốt.

"Tại sao không nói chuyện?" Dịch Nghiêu nhíu mày một chút, đang chuẩn bị mở ra hình thức dỗ dành trẻ nhỏ, Thời mẹ chậm rãi nói một câu: "Là Dịch tiểu thư đi? Tiểu An đang ngủ, tôi là mẹ của nàng." Dịch Nghiêu trầm mặc một hồi, âm điệu trở nên có chút quái dị: "A... Bác gái nha, Ngộ An nàng... Thật về nhà?"

Thời mẹ ha hả hai tiếng: "Đúng nha, hai đứa gây gổ ?" Dịch Nghiêu vội vàng phủ nhận: "Không có, nàng liền nháo làm nũng một chút.... Như vậy a bác gái, bây giờ con đến đón nàng được không?" Thời mẹ ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh treo trên tường, cười híp mắt đáp ứng: "Được a, cô tới đi, vừa đúng có thể cùng nhau ăn cơm trưa."

Vì vậy Thời Ngộ An vừa cảm giác ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, Thời mẹ căn bản không có gọi cô dậy. Nhu nhu con mắt, hồi tưởng lại bản thân đang ở phương nào, phản ứng đầu tiên chính là muốn kêu mẹ, kết quả ngồi dậy thấy Dịch Nghiêu, muốn nói cái gì cũng đều bị ngăn ở cổ họng. Dịch Nghiêu ngồi ở trước bàn đọc sách, trong tay là một cuốn sổ có bìa màu sắc rực rỡ, đang xem thật cẩn thận.

"Uy!" Thời Ngộ An xuống giường, vội vội vàng vàng nhào qua, một thanh đoạt lấy cuốn sổ, thở phì phò nhìn Dịch Nghiêu: "Tại sao chị sẽ ở nơi này! Còn nhìn lén nhật ký của em." Dịch Nghiêu cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô một chút rồi đá dép đang đặt một bên đến chân cô: "Mang dép vào hãy nói." Thời Ngộ An bất đắc dĩ mang dép vào, nhét bản nhật ký vào phía dưới gối đầu.

Dịch Nghiêu cười cười, đưa tay đẩy mắt kiếng, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Có cái gì tốt khẩn trương, nhật ký của học sinh tiểu học, bên trong đều là chút nhàm chán gì đó." "Vậy chị cũng không có thể xâm phạm tư ẩn của em!" Thời Ngộ An nhào tới trên người nàng, hai tay long ở cổ của nàng: "Tại sao chị sẽ ở nhà của em?"

Dịch Nghiêu lấy tay Thời Ngộ An xuống, điều chỉnh lại tư thế của cô, để cho cô ngồi trên bắp đùi của mình: "Tôi đương nhiên là tới tìm em nha. Tới, nói một chút tại sao muốn về nhà mẹ đẻ?" Thời Ngộ An vén lại tóc rối, ánh mắt nhìn Dịch Nghiêu: "Em còn muốn hỏi chị, tại sao ở nơi nào cũng có thể chiêu hoa đào nha?"

Dịch Nghiêu không hiểu, nhướng mi nhìn cô, Thời Ngộ An hừ một tiếng, ngạo kiều hất càm lên: "Cái vị Trần tiểu thư gì đó, rất là rất xứng với chị nga." Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút: "Trần Thanh Kỳ?" Thời Ngộ An không lên tiếng, chỉ nặng nề hừ một tiếng, Dịch Nghiêu đơn giản muốn cười ra tiếng: "Em nghe ai nói nàng là lạn hoa đào của tôi đây?"

"Sở Ca nói, nàng đối với chị rất ân cần ." Thời Ngộ An bĩu môi, chính là nhận định Dịch Nghiêu cùng với Trần tiểu thư đó như thế nào như thế nào. Dịch Nghiêu thở dài, xoay mặt Thời Ngộ An nhìn thẳng bản thân: "Em hãy nghe cho kỹ, nàng quả thật đối với tôi không tệ... Ôi chao, đừng lộn xộn hãy nghe tôi nói hết đã. Nàng rất tốt với tôi là có nguyên nhân, bởi vì nàng bây giờ đang lui tới với Dịch Thuấn, sau này nói không chừng sẽ gả vào Dịch gia, kêu tôi một tiếng cô cô. Hiểu được ?"

Thời Ngộ An có chút hồ đồ, trát trát nhãn tình hỏi Dịch Nghiêu: "Dịch Thuấn lúc nào thì nói yêu thương ?" Dịch Nghiêu trợn mắt: "Em không cảm thấy, Dịch Thuấn rất ít xuất hiện ở nhà sao?" Thời Ngộ An như có chuyện lạ gật đầu một cái, nhéo càm tự hỏi: "Là đã lâu không gặp, em vẫn cho là bởi vì công việc quá bận rộn, lần trước chị nói muốn giao công ty cho A Thuấn không phải sao?"

"Tôi cũng bề bộn nhiều việc nha, cũng không phải là ngày ngày về nhà?" Dịch Nghiêu không nhịn được cười nhạo: "Tiểu tử kia là điển hình của thấy sắc vong nghĩa, không thanh không vang ở bên ngoài mua phòng ốc, tôi còn tưởng rằng hắn cả ngày làm thêm giờ đây. Nói yêu thương liền nói yêu thương, còn ẩn dấu tốt như vậy, nếu như không phải là lần này chúng ta cùng Huệ Dương có hợp tác, Dịch Thuấn muốn để cho ta mấy phần lợi, chỉ sợ tôi còn không biết chuyện này đây."

Thời Ngộ An tựa hồ đã hiểu, từ từ gật đầu một cái: "Cho nên, chị với Trần tiểu thư đó thật không có cái gì?"

Dịch Nghiêu nheo mắt lại: "Em muốn tôi với nàng có cái gì?" Thời Ngộ An vội vàng khoát tay: "Không có! Không có gì cả mới phải! Em nói Sở Ca nàng thế nào luôn là khuỷu tay quải ra bên ngoài, thì ra là đào cái hố cho em nhảy đâu." Dịch Nghiêu cũng lười so đo với cô, dời đi đề tài: "Giang Trừng đã bắt đầu chuẩn bị, quyết định tháng bảy này kết hôn với Ngụy Sở Ca."

"Nhanh như vậy!" Thời Ngộ An có chút kinh ngạc, Dịch Nghiêu gật đầu một cái, thấp mắt nhìn cô: "Nói, em có nghĩ tới việc gả cho tôi hay không ?" Thời Ngộ An nghiêng đầu, tựa vào trên bả vai nàng, ngoài dự liệu của Dịch Nghiêu, gật đầu một cái: "Có a, thật ra thì... Nhưng là em cảm thấy cuộc sống như thế này cũng tốt vô cùng, hơn nữa em sợ cuối cùng chị lại hối hận nha."

Dịch Nghiêu đưa tay vuốt tóc Thời Ngộ An, có chút mạn bất kinh tâm nói: "Là em sợ bản thân hối hận đi?" Thời Ngộ An lắc đầu, tâm tình có chút tịch mịch: "Có một số việc cả đời hối hận một lần là đủ rồi, em hối hận đã cùng một chỗ với Khang Diệu, sẽ không hối hận khi ở cùng chị. A Nghiêu, nói thật, em rất... tự ti . Chúng ta bây giờ tạm được nha, nhưng là chị biết đó, cái thế giới này rộng lớn như vậy, chị còn có thể gặp phải rất nhiều người, vạn nhất có một ngày, chị gặp được một người tốt hơn so với em, hoặc là người không có tốt như em nhưng chị lại thích hơn , nên làm cái gì bây giờ?"

Dịch Nghiêu không lên tiếng, Thời Ngộ An vươn ngón tay đâm đâm bụng của nàng: "Nếu như thật có ngày đó, em cũng sẽ không trách chị." Dịch Nghiêu nghiêng đầu hôn cái trán của cô, thấp giọng hỏi: "Em cũng sẽ không quay đầu lại đi mất đúng không?" Thời Ngộ An biển mếu máo chấp nhận, Dịch Nghiêu cười khẽ lên tiếng: "vậy tôi sẽ dùng cả đời chứng minh, cái vạn nhất này sẽ không xuất hiện."

Thời Ngộ An ngẩng đầu nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu giống như rất dễ dàng nhún vai một cái: "Nghĩ đến việc em đã từng gả cho người khác, tôi thật là muốn có một tràng hôn lễ với em. Vậy, em nói cho tôi biết, em cần bao lâu mới có thể tin tưởng tôi sẽ không thay lòng đổi dạ ?" Thời Ngộ An thật nghiêm túc suy tư, từ từ lắc lắc nắm tay ở trước mắt Dịch Nghiêu: "Mười năm."

Người ta nói ba năm chi đau bảy năm chi dương, mười năm mới được chánh quả, mặc dù đến lúc đó tình yêu có thể đã thăng hoa, không chỉ ... mà còn là tinh khiết tình yêu. Nhưng Thời Ngộ An là rất nghiêm túc, muốn cùng Dịch Nghiêu qua cả đời, vô luận có phải là lấy tình yêu vì tiền đề hay không. Dịch Nghiêu đối với thời gian mà Thời Ngộ An vừa nói không có bất kỳ dị nghị gì, đưa tay nắm tay cô: "tốt, liền mười năm."

Dịch Nghiêu ở tình huống cái gì cũng không có nắm chắc cũng có thể chờ mười năm, huống chi bây giờ Thời Ngộ An đang ở bên người nàng, cùng nàng yêu nhau . Bất quá mười năm mà thôi, một cái mười năm trôi qua, còn có rất nhiều cái mười năm nữa, chỉ cần có em ở đây bên người, cả đời cứ như vậy trôi qua, liền rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net