Chương 219

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí lan tỏa mùi máu tanh, thoáng đậm thoáng nhạt, dai dẳng lên men.

Lạc Thần như trước vùi đầu vào vai Sư Thanh, nhẹ nhàng đè ép nàng.

" Ân.....hawz... Ân....."

Sư Thanh Y nằm trên cự thạch, trong tay xoa nhẹ một bả tóc dài của Lạc Thần, cực kỳ áp lực thở dốc.

Nương theo ánh sáng nhạt có thể nhìn thấy khóe mắt nàng phiếm đỏ, cùng đôi môi tái nhợt vô cùng đối lập.

Ban đầu cả người Lạc Thần đều đang run rẩy, lúc đôi môi nóng bỏng ngậm lấy vết thương trên vai Sư Thanh Y, bị huyết sắc cam tuyền tràn đầy sinh khí này đầu độc, quả thật là nhịn không được nên mút vào.

Cảm giác bị mút vào này khiến Sư Thanh Y cảm thấy rất đau, vì vậy nàng cũng theo Lạc Thần bắt đầu run rẩy, thậm chí còn run rẩy lợi hại hơn.

Cho dù đau đớn như vậy nhưng Sư Thanh Y vẫn cắn răng nhẫn nại, ngón tay quấn quít lấy mái tóc của Lạc Thần, đôi môi run rẩy.

May mà Lạc Thần rất nhanh cảm giác được Sư Thanh Y khó chịu, đôi môi đình trệ, rồi buông lỏng ra, ánh mắt khôi phục trong suốt.

Lạc Thần đột nhiên nâng tay, dùng lực đè lại vết thương trên vai Sư Thanh Y.

" Ngô!" Sư Thanh Y đau đớn ôm chặt lấy Lạc Thần.

"..... Ngoan." Lạc Thần lẩm bẩm nói.

Rất nhanh, máu chảy ra từ vết thương bắt đầu giảm đi, Sư Thanh Y bị dục niệm nóng bỏng cùng đau đớn quấn lấy, ý nghĩ hỗn loạn, trên thực tế cũng không phân rõ biến hóa trong đó.

Vết thương được cầm máu, Lạc Thần cũng đã chuyển từ mút vào sang liếm nhẹ.

Nàng liếm xung quanh vết thương của Sư Thanh Y, cảm giác này mới thực sự khiến xương cốt Sư Thanh Y tê dại, đầu lưỡi của nàng linh xảo mỗi một lần liếm đều giống như thâm nhập cốt tủy, quả thực khiến Sư Thanh Y không cách nào khống chế.

Vốn dĩ Sư Thanh Y cảm thấy vết thương đau đến sắp chết lặng, động tác liếm nhẹ này đột nhiên lại khiến nàng trong loại chết lặng cảm thụ được một loại khoái hoạt kỳ diệu.

Nàng cư nhiên dần dần có phản ứng.

Hơn nữa phản ứng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được gắp chân, thân thể cũng mẫn cảm đến đỉnh điểm, gần như chỉ cần chạm một cái liền bốc cháy.

Điều này làm cho nàng cảm thấy xấu hổ cùng quẩn bách vô cùng, rốt cục nàng không cách nào áp chế chúng, trái lại càng hưởng thụ.

Nàng thậm chí không dám mở mắt.

Sợ vừa mở mắt, liền thấy tình cảnh u ám âm lãnh trước mắt, mộng cảnh tươi đẹp sẽ vỡ nát.

Lạc Thần liếm xung quanh vết thương của nàng xong, trằn trọc xuống phía dưới.

Máu tươi theo da thịt của Sư Thanh Y chảy xuống, từ lâu đã tạo thành hồng ngân trên da thịt tuyết trắng, chảy ra khắp nơi.

Lạc Thần vén áo của Sư Thanh Y lên, vén đến ngực, cởi bỏ khóa sau nội y đồng thời nâng thân thể Sư Thanh Y lên một chút.

Cảm giác nội y đều bị nới lỏng, trước ngực Sư Thanh Y đột nhiên không còn gì che chắn, lạnh lẽo, nhưng trái tim trong lồng ngực lại tương phản, dường như sắp nóng đến tan chảy.

Lạc Thần cũng không làm gì khác, mà chỉ liếm vết máu tản ra trên da thịt, tinh tế liếm sạch những vết máu này, luyến tiếc bỏ sót.

Sư Thanh Y ảm đạm ôm lấy cổ Lạc Thần, giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không muốn quản, nếu như có thể, thực sự chỉ cần hiện tại cùng nàng khoái hoạt là đủ rồi.

Cho dù bị nữ nhân này nhu nát, ăn vào trong bụng nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Môi Lạc Thần cuối cùng rơi xuống gần rốn của Sư Thanh Y, bụng dưới của Sư Thanh Y bởi vì khó nhịn cùng nóng rực mà co rút lại, ngón tay Lạc Thần vuốt ve trấn an nàng.

Đem giọt máu cuối cùng nhẹ nhàng lau đi, chuyển sang ôm lấy thắt lưng mềm mại của Sư Thanh Y, trở mình đặt nàng trên người mình, đôi mắt đen kịt sâu thẳm chớp cũng không chớp mà nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y thanh tỉnh, ôm lấy cổ Lạc Thần, quần áo cũng không sửa sang mà nhìn nàng.

Đôi môi Lạc Thần căng đầy hồng nhuận, vết máu đỏ sẫm nơi khóe môi, cùng với dấu chu sa giữa mi tâm của nàng, quyến rũ không tả nổi.

Sư Thanh Y lúc này mới nhớ đến gì đó, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện vết thương của bản thân sớm đã ngừng chảy máu, Lạc Thần bất quá chỉ liếm vết máu trước đó đã chảy ra mà thôi.

Mặc dù là máu còn sót lại nhưng rốt cuộc vẫn mang theo nhiệt độ của nàng, còn rất tươi.

"...... Ngươi."

Sư Thanh Y vừa nghĩ đến bản thân ngay cả nội y đều bị cởi, kết quả Lạc Thần kỳ thực đã sớm cầm máu cho nàng, vừa xấu hổ vừa quẫn bách không nói nên lời.

" Ta chỉ là cảm thấy lãng phí." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Của ngươi, ta một chút cũng không bỏ sót."

Sư Thanh Y: "..........."

Lạc Thần trả lời so với trước đó có tinh thần hơn một chút, chí ít cố tình nói đùa, tay ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y lực đạo rõ ràng rất ổn định, đôi mắt cũng khôi phục màu đen. Sư Thanh Y nghĩ vậy trong lòng căng thẳng cũng buông lỏng một chút.

Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, tâm tình của nàng có thể nói thay đổi rất nhanh, cũng xấp xỉ với người bệnh tâm thần rồi.

Lạc Thần cầm theo chai nước, dùng khăn tay thấm ướt, lau mồ hôi trên mặt mình rồi lại đem Sư Thanh Y thanh lý sạch sẽ.

Sư Thanh Y mím môi, tùy ý động tác của nàng.

" Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi lấy vài thứ, rất nhanh sẽ trở lại." Thanh lý xong, giúp Sư Thanh Y mặc quần áo, Lạc Thần căn dặn nàng.

Sư Thanh Y biết nàng phải đi lấy thứ gì liền gật đầu, Lạc Thần đi một lúc lại trở về, mang theo thuốc sát trùng cùng băng vải.

Thay Sư Thanh Y băng bó xong, lại tự mình xử lý vết thương một chút, cuối cùng Lạc Thần giúp Sư Thanh Y mặc tây trang, che lại vết thương trên vai trái của nàng.

Bốn phía vẫn như cũ rất an tĩnh, trong đại điện ngoại trừ người gác đêm, tất cả đều đã ngủ, những người canh gác cũng không tuần tra, nên nơi này tạm thời không có ai đến quấy rầy.

Hai người sóng vai ngồi trên cự thạch, nhìn thạch lâm quang ảnh lay động trước mặt.

Sư Thanh Y tâm tình phức tạp, cổ nhiệt lưu trên người vẫn chưa rút đi, len lén liếc mắt nhìn sắc mặt Lạc Thần, rồi lại quay đầu tiếp nhìn thạch lâm.

Một lát sau, Lạc Thần đột nhiên nói: "Ta đã từng bị giam cầm."

Sư Thanh Y kinh ngạc.

Nàng kiên nhẫn, không nói gì mà chỉ yên lặng nghe Lạc Thần nói tiếp.

Các nàng tựa hồ rất ít có những lúc như thế này, Lạc Thần hoàn toàn mở rộng cửa lòng, cùng Sư Thanh Y nói một số chuyện trước kia nàng căn bản không thể nào tưởng tượng ra được, cũng không dám suy nghĩ xa xôi.

" Chứng bệnh kỳ quái này chính là khi đó mắc phải." Lạc Thần ngước mắt lên, giọng nói trầm tĩnh.

" Là chuyện xảy ra vào trận đại tuyết mùa đông năm đó, lúc ở mộ thất ngươi vẫn chưa nói xong?"

" Không phải. Mùa đông năm đó quả thật đã xảy ra rất nhiều việc, sau đó lại qua một thời gian, đến mùa hè năm sau, lại quen biết một số người. Mà tất cả, cũng đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất."

" Ngươi đã từng nói qua, trí nhớ của ngươi gián đoạn sau giờ ngọ một ngày mùa hè năm Hồng Vũ thứ bảy, chính là khi đó?" Sư Thanh Y cân nhắc chốc lát, chuyển sang nhẹ giọng nói: "Nhưng ngươi.....cường đại như vậy, thế nào sẽ bị kẻ xấu bắt được, rồi giam giữ?"

Lạc Thần quay đầu, đôi mắt đen kịt yên lặng quan sát Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bị ánh mắt này của nàng nhìn thẳng, cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.

" Bởi vì." Lạc Thần thoải mái nhẹ nhàng cười: "Ta chỉ là một phàm nhân mà thôi."

Sư Thanh Y sợ run.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thần, Sư Thanh Y luôn cảm thấy nàng cường đại không gì sánh được, mỹ lệ, toàn thân đều tràn ngập lực hấp dẫn vô hạn.

Nữ nhân này ở trong lòng nàng gần như hoàn mỹ, quả thực không gì làm không được, mặc kệ gặp trắc trở gì, chỉ cần nữ nhân này ở bên cạnh nàng, nàng liền cảm thấy yên tâm cùng tin cậy.

Nàng tín nhiệm Lạc Thần, không chỉ vì phần tình cảm quyến luyến khắc cốt ghi tâm nàng dành cho Lạc Thần, mà còn vì năng lực của Lạc Thần đủ cho nàng ỷ lại.

Ngoại trừ Sư Thanh Y, còn có những người bên cạnh, kỳ thực đều có cảm thụ như vậy.

Hiện tại, Lạc Thần nói nàng bất quá chỉ là một phàm nhân mà thôi, không biết thế nào, Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy trong lòng chua xót.

" Ta chỉ là một phàm nhân, một phàm nhân nghịch lại thiên đạo. Bị người đâm thương cũng sẽ chết, bị người hạ kịch độc cũng sẽ trúng độc thân vong, đối phương dùng tâm kế cùng thủ đoạn, ta cũng bất lực."

" Là Vu Mị?" Sư Thanh Y nghiến răng.

" Cũng không phải chỉ có mình nàng." Lạc Thần nói: "Đối phương là một thế lực khổng lồ, dùng Thanh Đầu Quỷ làm đồ đằng. Kỳ thực đến nay ta vẫn không hiểu rõ nội tình, ta chỉ đoán được thế lực đó hẳn là phân chia thành vài nhóm nhỏ, chúng lợi dụng lẫn nhau, khắc chế lẫn nhau, trong đó ngoại trừ Vu Mị, còn có triều đình Đại Minh, còn những thành phần khác ta cũng không rõ."

" Ngươi nói bị thế lực đó giam cầm, như vậy trong lúc bị giam ngươi có.... Ta là nói ngươi có thu được dù chỉ một chút tin tức nào hay không?"

Lạc Thần yên lặng lắc đầu.

"Nơi đó vô cùng tối, không phân biệt được ngày đêm. Ta không biết thời gian, cũng không biết rốt cục trôi qua bao nhiêu ngày, ta nỗ lực duy trì thanh tỉnh nhưng căn bản làm không được. Quá tối, ta không nhìn thấy, chỉ có thể nhớ được rất nhiều lúc có thể cảm giác tựa như có rất nhiều rất nhiều sợi tơ —"

Lạc Thần đột nhiên che ngực, hai vai bắt đầu run rẩy :" Tựa như rất nhiều sợi tơ, xuyên qua tâm can, không ngừng xiết chặt, giống như kim đâm vào tim ta."

Sư Thanh Y cuống quít ôm lấy nàng.

Lạc Thần còn đang cưỡng chế bản thân nhớ lại cơn ác mộng kia, mỗi một câu mỗi một chữ của nàng thực sự giống như đang rạch mở miệng vết thương, chậm rãi kéo rách, từng giọt máu chảy ra, cuối cùng tuôn thành dòng.

Mà giọng nói của nàng vẫn luôn thanh lãnh như vậy, ngoại trừ nhẹ cùng run rẩy, còn có một mực nỗ lực duy trì bình tĩnh.

Nàng kỳ thực đang tận lực đơn giản hoá, sửa chữa nội dung, mục đích cũng chỉ là để Sư Thanh Y có thể rõ ràng chân tướng đồng thời sẽ không khiến nàng sợ hãi đối với những gì bản thân từng trải qua.

" Ta không phân được ngày đêm, chỉ biết mỗi ngày trong bóng tối đều là ác mộng. Mơ thấy thứ gì đó lột da ta, rút.....xương ta, hút lấy máu thịt, ta cũng không thể cử động. Đến lúc thanh tỉnh một chút, ta cho rằng bản thân ngay cả thi thể sợ rằng đều bị gặm mất, nhưng tỉnh lại phát hiện bản thân vẫn còn tri giác, còn đang sống trên nhân thế. Ngày qua ngày, cứ như vậy tuần hoàn lặp lại."

Sư Thanh Y ôm Lạc Thần, đôi mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi.

.....Lũ súc sinh.

" Mỗi ngày tỉnh lại, trong thời khắc ta phát hiện bản thân còn sống, mặc dù thống khổ nhưng cũng rất vui mừng. Khi đó ta cùng biểu muội....tách ra, ta không biết nàng bị mang đi nơi nào, nhưng chỉ cần có thể sống trên đời một khắc, ta liền có một khắc hy vọng được nhìn thấy nàng. Ta muốn nhìn thấy nàng."

Sư Thanh Y từng nhiều lần nghe Lạc Thần nhắc đến biểu muội nàng, dĩ nhiên biết vị biểu muội kia có vị trí quan trọng trong lòng Lạc Thần, nên lập tức trầm mặc.

" Ngày đêm không phân biệt được, hỗn độn, ta không biết qua bao lâu, hay là chỉ hơn mười ngày, hoặc là mấy tháng, chỉ sợ là một năm cũng có thể. Chỉ biết có một ngày ta ảm đạm nghe thấy nữ nhân kia nói với ta "nàng đã chết"."

Nói đến đây, Lạc Thần rõ ràng lại run rẩy hơn một chút.

Nàng vẫn cố sức nhẫn nại, nhưng lúc hồi tưởng lại thời điểm này, nàng thoạt nhìn gần như sắp sụp đổ.

Sư Thanh Y thực sự không cách nào tưởng tượng được sự thống khổ lúc đó của nàng, chỉ biết là loại đau khổ này, nhất định không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

"...... Là Vu Mị nói sao?" Sư Thanh Y ôm Lạc Thần, thấp giọng nói.

" Không phải. Là một người nữ nhân khác."

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net