Chương 325: Phàm nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái rương này rất lớn, chứa một người vẫn còn dư dả.

Trên rương điêu khắc ám văn, trung tâm còn khắc một đồ án Càn Khôn bát quái đồ, mơ hồ mang phong cách đạo gia. Xung quanh lại khắc những đám gì đó hình dạng cổ quái, Sư Thanh Y xem qua văn hiến ghi chép, có một số tương tự hạc, rùa, các loại biến chủng, có một số chính là sơn tinh quỷ quái vô cùng trực quan.

Các loại kim loại như sắt sau khi xuống đấy biển, thời gian dài quá sẽ bị hao mòn, còn những loại khác xem như hóa lý có chút bền chắc tương đối ít bị nước biển ảnh hưởng như gỗ, đồ sứ, sau khi chìm xuống đáy biển cũng sẽ bị hải sinh vật bám vào, thông thường sẽ mang theo một tầng vật chất vôi hoá, sau khi mang lên mặt đất cũng rất khó xử lý, nhưng cái rương này nhìn qua hoàn toàn không sao cả, thậm chí ngay cả hoa văn đều có thể thấy được rõ ràng.

Sư Thanh Y nhìn Ngư Thiển, biết đây là do nàng thường xuyên dốc lòng thanh lý, nàng rất quý trọng nó.

Mà Ngư Thiển ngóng nhìn cái rương kia, trong ánh mắt dấy lên gợn sóng, hồi lầu cũng không dời ánh mắt.

Lạc Thần yên lặng đem móc treo sau rương chế trụ, kéo ra bên ngoài, Sư Thanh Y vừa nhìn thấy cái rương này liền cảm thấy vô cùng nặng, lập tức bơi đến hỗ trợ, Vũ Lâm Hanh cũng đã chuẩn bị vương ta ra giúp.

Lạc Thần nói: "Không cần, lát nữa còn phải cõng, không nặng."

Vũ Lâm Hanh nâng một góc cái rương, suy nghĩ, sắc mặt nhất thời có chút xanh: "... Cái này gọi là không nặng sao, xem ra định nghĩa nặng nên sửa lại rồi."

Lúc này Sư Khinh Hàn ở phía sau cùng Chúc Hòa Bình đồng thời bắt đi di động, Sư Khinh Hàn vô thức lui lại, Chúc Hòa Bình cùng nam nhân nhà họ Sư đã lấy ra vũ khí, bảo vệ Sư Khinh Hàn cùng Chúc Cẩm Vân.

Sư Thanh Y nhận thấy dòng nước dị động, nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ trống đông nghịt những cái bóng.

Dẫn đầu đám kia là một thứ đuôi cá màu hổ phách, diện mục dữ tợn, ngũ quan trên mặt còn có một phần lõm vào trong, giống như bị người hung hăng đánh một quyền trên mặt.

Đội ngũ tiến vào trạng thái phòng thủ.

Nhìn ra đây là thứ đánh lén bọn họ trong bụi gai, trong lòng Sư Thanh Y nói trước đó bị nàng đánh còn chưa đủ, bây giờ còn biết kéo bầy đến bao vây lối ra, nàng nắm dao quân dụng muốn ra ngoài kia, kết quả Ngư Thiển bên cạnh nàng hướng cửa ra hiệu, những thứ kia yên lặng chốc lát, thối lui đến ra bên ngoài.

Sư Thanh Y dừng lại, hồi tưởng đến cảnh tượng trước đó khi thứ kia đến gần nàng, lại đột nhiên rút đi, đã hiểu là cái gì rồi, hỏi Ngư Thiển: "Ngư cô nương, thì ra chúng là người của ngươi sao?"

Ngư Thiển nói: "Phải. Chúng là hải vệ của giao vực, nếu có ngoại nhân xông vào, chúng sẽ giết không tha."

"Có phải chúng nhận biết Thứ Lân của ngươi hay không, trước đó chúng ta quả thật là từng có xung đột, bất quá đối phương giữa chừng liền bơi đi."

Ngư Thiển gật đầu xác nhận: "Thứ Lân của ta chính là lệnh bài xuất nhập giao vực, hải vệ sẽ nhận biết khí tức của nó, có Thứ Lân, chúng sẽ không manh động các ngươi. Nơi này, có một số chỗ căn bản không cách nào vào được, giao vực sẽ tiêu diệt bọn họ."

"Tỷ như nhóm người Quỷ Chủ?"

"Phải!"

Sư Thanh Y suy nghĩ, thử nói: "Nói cách khác giao vực sẽ đối với riêng một ít người sản sinh ảnh hưởng, nếu như đối phương cương quyết xông vào, sẽ bị từ trường bao quanh giao vực ảnh hưởng, do đó dẫn đến thân thể bọn họ bị hủy diệt?"

Ngư Thiển khẽ đảo mắt, có chút nghi hoặc: "Cái gì.... Từ hán? Giao vực chưa từng có cái gì đồ sứ thời Hán, bọn ta không biết may vá, cũng không có từ công?"

Sư Thanh Y: "....."

Chỉ lo truy vấn, thiếu chút nữa quên người cùng Giao Nhân không cùng thời đại, không cách nào bình thường câu thông.

Lạc Thần cõng cái rương, nói: "Kết giới."

Khuôn mặt Sư Thanh Y có chút nóng, nhớ đến trước đây Lạc Thần vừa mới đến bên cạnh nàng, hai người cũng bởi vì những bất đồng giữa hiện đại và cổ đại mà gây ra rất nhiều chuyện xấu hổ, bất tri bất giác cũng đã lâu như vậy rồi, thời gian lặng lẽ trôi đi, Lạc Thần từ lâu dung nhập vào xã hội.

Nàng vội vàng nói: "Ý của ta chính là nói kết giới giao vực, không phải.... Từ hán, một khi đến trong kết giới, có phải Quỷ Chủ bọn họ sẽ bị cực đại ảnh hưởng?"

Ngư Thiển lúc này mới biết: "Có thể nói như vậy. Đúng là vì kết giới cùng hải trận, mấy năm nay bọn họ mới có điều kiêng kỵ."

Lạc Thần ý bảo có thể đi rồi, hải vệ bên ngoài tách ra một lối đi, đội ngũ từ chỗ hổng bơi ra ngoài, Ngư Thiển vừa ở phía trước dẫn đường vừa nói tiếp: "Thật ra nghe mỗ nương trước kia nói qua cố sự, lúc Ngư Uyên chủ chủ thiết lập kết giới cùng hải trận là nhằm vào tất cả Bạch Giao bên ngoài, khi đó chúng thần chinh chiến, Ngư Uyên vực chủ không thích chiến sự, liền ẩn cư Nam Hải, khi đó giao vực không người có thể xâm phạm, nếu không phải tộc loại chúng ta liền tru diệt. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, vực chủ đột nhiên thay đổi mở ra kết giới, cho phép vài tộc đàn tiến vào. Chỉ là đáng tiếc vực chủ từ lâu biến mất, hôm nay hải trận cùng kết giới lực lượng cũng dần dần suy yếu, ảnh hưởng dần dần giảm đi, thêm vào đó có một số ngoại tộc thậm chí rất ít bị kết giới ảnh hưởng, bất quá Quỷ Chủ bọn họ vẫn không thể tiến vào. Các ngươi mang theo thứ lân của ta, liền có khí tức của ta, nên không thuộc phạm vi ảnh hưởng."

Sư Thanh Y nghĩ đến Sư Dạ Nhiên trước đó chuẩn bị đầy đủ, an bài rất nhiều người lặn xuống biển, sắc mặt có chút nặng: "Ít bị kết giới ảnh hưởng, sẽ không phải là....con người đi?"

"Đúng vậy." Ngư Thiển không chút nào do dự mà thừa nhận: "Người."

"Quỷ Chủ trước đây lần lượt phái một số người, ý đồ tiến nhập hải thành, đúng không?" Giọng nói của Sư Thanh Y trầm thấp.

Quỷ Chủ không thể vào giao vực.

..... Quỷ Chủ không phải người.

Rốt cuộc là thứ gì?

Khương Cừu là một con quái vật, nhất định cũng không thể thuộc vào phạm trù con người.

Còn bản thân nàng?

.... Bản thân xem như là quái vật, hay là người?

Đáy mắt Sư Thanh Y hỗn tạp vài phần lo lắng, nàng mím môi, giúp đỡ Lạc Thần nâng cái rương nặng trịch, Lạc Thần liếc nhìn nàng, nàng cũng không đón nhận ánh mắt Lạc Thần.

Ngư Thiển nói: "Đúng vậy, nhưng bọn họ đều đã chết. Hải trận cùng hải vệ sẽ xử lý sạch sẽ, con người sao, luôn là yếu ớt nhất."

Lúc nàng nói câu này, thoạt nhìn bình tĩnh mang theo một tia lãnh khốc, rồi lại dường như ôn nhu thương hại.

Sư Thanh Y trong lòng nhảy động một chút, bất quá dọc đường cũng không nhìn thấy vết tích của Sư Dạ Nhiên bọn họ, hay là bọn họ đã may mắn tránh được, việc này lại không tiện nói ở trước mặt Ngư Thiển, nàng chỉ đành trầm mặc không lên tiếng.

Vũ Lâm Hanh không phục: "Giao Nhân tiểu thư, nhưng ta vẫn muốn làm người, ta nói cho ngươi biết, trừ Giao Nhân ngươi cùng Ai Nha, bọn ta tất cả đều là người."

Ngư Thiển khẽ cười, nàng nhìn Lạc Thần, lại áy náy nói với Vũ Lâm Hanh: "Thật không phải, vị cô nương này, ta còn chưa nói xong. Con người, yếu ớt nhất, cũng cường đại nhất. Thượng thiên thực tế chưa từng ban tặng bao nhiêu, nhưng lại tự thân nỗ lực có được các loại năng lực phi phàm, các ngươi nói nhân định thắng thiên, đại khái chính là như vậy."

Vũ Lâm Hanh vô cùng hưởng thụ, lúc này mới thoả mãn.

Ngư Thiển ở trong nước tiếu ý càng phát ra nhu hòa: "Ta rất thích, ta cũng muốn làm người."

Tiêu Ngôn xen mồm nói: "Làm người đầu tiên ngươi phải có hai chân nha. Mỹ nhân ngư tiểu thư, ngươi nghe qua đồng thoại nàng tiên cá sao, ta nghĩ ngươi nhất định chưa từng nghe qua, ta sẽ đơn giản kể cho ngươi nghe đi, nàng tiên cá khả ái yêu một hoàng tử, nàng vì muốn được làm con người để được ở bên cạnh hoàng tử, phải đến chỗ phù thủy xin ma dược, biến đuôi cá thành đôi chân, nhưng rất đáng tiếc a....."

"Sư huynh." Sư Thanh Y nhíu mày.

Tiêu Ngôn nhìn sắc mặt Sư Thanh Y, hắc hắc cười gượng một tiếng, không dám nói gì nữa.

Ngư Thiển dĩ nhiên không biết câu chuyện này, biểu tình hoang mang, bất quá nàng trái lại câu ra một nụ cười giảo hoạt: "Chân?"

Kẻ đuôi cá hổ phách bơi đến, Ngư Thiển thấp giọng nói gì đó cùng nó, đối phương cũng dùng khẩu hình cổ quái tương tự đáp lại, toàn bộ quá trình chỉ thấy đôi môi của bọn họ cử động, lại không ai có thể nghe bọn họ đang trao đổi cái gì, nhìn khẩu hình nhất định cũng không phải tiếng người.

Một lát sau, Ngư Thiển bắt chuyện Ai Nha, cũng cùng nó nói vài câu, Ai Nha ở trong nước cuộn tròn mấy vòng, cúi đầu nhìn về phía Sư Thanh Y: "Ai Nha."

Nhìn tình hình này, Sư Thanh Y đại khái cũng đoán được, mặc dù có một chút không muốn, nhưng vẫn mỉm cười hướng nó phất tay cáo biệt.

Ai Nha học theo, cũng cùng nàng phất tay, dây dưa chốc lát, ánh mắt Ai Nha nóng rực nhìn Lạc Thần: "Meo."

Lạc Thần cõng cái rương, mặt băng bó: "....."

Ai Nha lẻn đến trước mặt Lạc Thần, thân thể Lạc Thần vô thức lui lại né tránh, dòng nước lay động, Ai Nha vương bàn tay nhỏ bé bám trên mặt nạ bảo hộ trong suốt của nàng, cúi đầu học theo Ngư Thiển hôn Lạc Thần.

Thân thể Lạc Thần rõ ràng cứng nhắc, bởi vì nàng lui về phía sau, Ai Nha gần như lao vào khoảng không, trong cái chớp mắt Lạc Thần dừng lại, sau đó lại bất động thanh sắc tiến về trước một chút, Ai Nha lúc này mới có thể thành công bám lấy nàng.

Bẹp một ngụm hôn lên mặt nạ bảo hộ của Lạc Thần, Lạc Thần trước sau vẫn mặt không biểu tình.

Hôn xong, Ai Nha được hải vệ kia cẩn thận bảo vệ mang đi, đông nghịt một đám hải vệ biến mất trong phế tích.

Sư Thanh Y vừa nhìn qua Lạc Thần bên kia, phát hiện nàng khẽ mím môi, hai má trắng nõn nhiễm chút hồng sắc, bởi vì Sư Thanh Y hiểu rất rõ nàng, nên lập tức nhìn ra loại vi diệu biến hóa người khác không thể phát hiện ra, không khỏi muốn cười.

Ngư Thiển nói: "Ai Nha vừa mới sinh ra, sơ lân cùng Thứ Lân chưa thành hình, chỉ có thể ở lại trong giao vực, không thể rời hải thành quá xa, bằng không sẽ nguy đến tính mạng, ta đã bảo hải vệ mang nó về, cảm ơn các ngươi chiếu cố nó."

Sư Thanh Y cười: "Cũng không nói cái gì chiếu cố, trái lại nó giúp chúng ta không ít chuyện. Được rồi, Ngư cô nương, ta phát hiện các ngươi cũng không phải thể sử dụng ngôn ngữ của bọn ta để trao đổi, lúc ngươi nói chuyện với bọn ta rất lưu loát, là bởi vì đã từng ở bên cạnh người hiện đại hoặc các loại tương tự một thời gian tương đối lâu dài nên học được sao? Trước đó ta gặp phải một con Hắc Giao,nó cũng có thể sử dụng ngôn ngữ của bọn ta, hẳn là học với người của Quỷ Chủ bên kia đi."

Ngư Thiển nói: "Giao tộc bọn ta, vốn dĩ không biết tiếng người. Từng có người dạy ta, nên học được."

Nhóm người dưới sự dẫn dắt của Ngư Thiển, bơi đến giữa đường, Sư Thanh Y âm thầm ghi vài chứ trên bảng ghi chú, nàng đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ dùng chữ phồn thể, Ngư Thiển tiếp nhận, nâng ánh mắt nhìn nàng, tiếu ý sâu kín,

Sau đó Ngư Thiển gật đầu.

Sư Thanh Y có được xác nhận của nàng, khóe môi cũng nổi lên một tia rung động khó phát hiện, lặng yên đem chữ viết xóa đi.

Sau đó, Sư Thanh Y phát hiện Ngư Thiển nguyện ý cùng nàng nói rất nhiều chuyện, giải thích rất nhiều chuyện, cũng không biết có phải do tính cách Ngư Thiển hay là vì nàng có quen biết cùng Lạc Thần.

Nếu như đổi làm nàng, phòng bị chi tâm dần dần tăng nặng, tuyệt đối sẽ không cùng với một người mới quen biết không bao lâu nói nhiều như vậy, cho dù muốn nói cũng sẽ duy trì hữu lễ làm tiền đề cùng đối phương đánh thái cực.

Nàng hiện tại từ chỗ Ngư Thiển cảm giác được một sự tín nhiệm quá mức nào đó, ngược lại khiến nàng mê muội.

Ngư Thiển đối với giao vực gần như là nắm trong tay, dưới sự hướng dẫn của nàng, đội ngũ cuối cùng ở phụ cận một mảnh đá san hô dừng lại, điều chỉnh sức nổi, cả nhóm cùng bơi lên trên.

Sư Thanh Y từ mặt nước ngoi lên, chỉ thấy phía trước một mảnh loạn thạch, về phía trước loạn thạch một chút chính là thủy đạo, hai bên vách núi kéo dài, quanh co uốn khúc, xem ra là đến một chỗ khác trong sơn thể.

Nhóm người lên bờ, dưới đáy biển nghẹn lâu như vậy, cả người bị áp suất nước ép đến khó chịu, mọi người điều chỉnh, cởi trang bị lặn, trở lại quần áo nhẹ nhàng bên trong.

"Cuối cùng cũng lên bờ." Vũ Lâm Hanh vừa nhìn đồng hồ vừa tính toán thời gian, mí mắt có chút nặng: "Nhìn xem, ở dưới biển rất lâu, cũng hơn mấy chục phút rồi. Tối qua chúng ta từ Hỗ Chủ Thôn bị Tang Thi truy đuổi, hiện tại là năm giờ ba mươi sáng, sáu bảy tiếng đồng hồ, trời ạ, ta cảm giác giống như đã qua nửa năm."

Sau khi tiến đến đây thời gian áp lực cao độ, quả thật là một phút trôi qua giống như một ngày, hơn nữa mỗi giờ, thậm chí mỗ một giây, đều có thể có người chết đi.

Có người sống vài thập niên mới xong cả đời, có người lại trong giây phút vượt qua ranh giới của sinh tử.

Sư Thanh Y nhắc nhở: "Chúng ta đã không còn bao nhiêu trang bị nữa, mỗi người cũng chỉ còn một bộ quần áo khô cuối cùng, sau đó mọi người đều cần phải càng thêm chú ý."

Rất gần rồi.

Nàng còn nghe thấy được mùi tanh hôi trong không khí, hỗn tạp cùng mùi vị của máu tươi, cùng hơi nước bên này xen lẫn, dính dính khiến kẻ khác buồn nôn.

Lạc Thần cởi đồ lặn ra, kiểm tra cái rương, trong rương chứa đầy nước, Ngư Thiển cuộn đuôi ở bên trong, ngân phát tản đầy rương.

"Biết đường đi tiếp sau không?" Giọng nói của Lạc Thần ép tới rất thấp.

"Thật lâu trước đây đã đi qua."

Lạc Thần không nói, Sư Thanh Y đi đến, thấy cái rương mới từ dưới biển mang lên, bên trong không rỉ nước nhưng bên ngoài vẫn còn một mảnh ẩm ướt.

Bên ngoài càng ngày càng lạnh, nếu như Lạc Thần cõng cái rương ướt đẫm, quần áo tất nhiên sẽ bị thấm ướt, Lạc Thần quần áo lại đơn bạc nhất, quần áo ướt rồi sẽ trực tiếp dán lên da thịt, loại tư vị giữa mùa đông này thật là muốn lấy mạng người.

Sư Thanh Y lật lật ba lô lặn của nàng, tìm ra khăn mặt lữ hành dự phòng, cẩn thận đem ngoại vi cái rương lau một lần, miễn cưỡng đem nước lau khô.

Lạc Thần ánh mắt mềm nhẹ rơi xuống người nàng, cánh tay Ngư Thiển chống bên mép rương, cũng không chuyển mắt nhìn nàng bận rộn.

Sư Thanh Y bị Ngư Thiển nhìn có chút sợ hãi, lấy ra Thứ Lân trả lại cho nàng: "Được rồi, thứ này hữu dụng đúng không, ta sẽ không cầm, cảm ơn ngươi."

Phiến vảy phát ra ánh sáng mờ ảo, Ngư Thiển đem nó thu hồi, cùng bạch lân trên người nàng hòa hợp nhất thể.

Lạc Thần khom người, đem cái rương cõng, vác ở trên lưng, đi hai bước.

Bộ pháp của nàng ổn định, mềm mại như đạp tuyết, tuyệt không giống như đang cõng vật nặng, Sư Thanh Y đặc biệt quan sát thế nước trong rương, nước dĩ nhiên cũng không có bao nhiêu hoảng động.

"Thế nào, chóng mặt sao?" Lạc Thần nói.

"Không." Ngư Thiển nói: "Làm phiền ngươi rồi."

Lạc Thần cõng Ngư Thiển đi ở phía trước, do Ngư Thiển dẫn đường, Vũ Lâm Hanh nhìn Lạc Thần cõng một cái rương lớn rất không tương xứng với dáng người thon gầy của nàng, cười đến không dừng được, : "Người cõng cái rương ở phía trước, chân ta cũng rất mỏi, lúc nào thì đến cõng ta?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Vậy ngươi nhảy vào đi."

"Trong đó đều là nước."

"Vậy ngươi biến thành cá, sau đó nhảy vào. Nguyệt Đồng thích ăn cá."

Vũ Lâm Hanh hổn hển: "Ta mặc kệ, tổn thương tâm linh yếu đuối của ta, trở lại ngươi cõng ta xem như bồi thường!"

Trong lòng Sư Thanh Y nói : nghĩ thật hay, vỗ tay, ý bảo đội ngũ nhanh đuổi theo, lại nói với Lạc Thần: "Có phải đặc biệt nặng hay không? Ngươi cõng một lát, sau đó đến lượt ta đi."

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: "Không ngại. Ngươi theo sát ta, chú ý bốn phía."

Ngư Thiển nói: "Ta cũng không nặng. Bất quá nếu như so với cá trong chợ, tất nhiên là nặng hơn."

Nữ nhân thể trọng cùng tuổi tác đều thuộc về phạm trù mẫn cảm, Sư Thanh Y lập tức giải thích: "Ngư cô nương ngươi hiểu lầm rồi, ta là nói cái rương này ngươi đặc biệt nặng."

.... Ngươi quả thật cũng khó ứng phó hơn so với cá trong chợ.

Dần dần, trên mặt nước cạn không biết từ đâu chảy đến máu loãng, phiếm ra một cổ đạm hồng sắc.

Mọi người biến sắc.

Trong không khí Sư Thanh Y ngửi thấy mùi máu tươi càng ngày càng đậm, đó quả thực là một loại mùi của thi thể chất đống, rẽ qua một con đường chật hẹp, kết quả thực sự thấy được một đống người chết.

Hơn mười cổ thi thể nằm cùng nhau, máu tanh hôi từ đống thi thể chảy ra, những thi thể này đứt đoạn mức độ bất đồng, có một số ruột gan bị moi ra, nội tạng chảy thành đống.

Sư Thanh Y lập tức ra hiệu yên lặng.

Nàng phát giác trong đống thi thể có cái gì đang động.

Một lát sau, từ trong đống thi thể chợt vươn ra một bàn tay đẫm máu, hai cổ thi thể ở trên cùng được đẩy ra, một cổ "thi thể" bị đè ép chậm rãi từ bên trong đứng thẳng lưng.

Nàng tóc dài xoăn nhẹ, hiện tại cũng bị máu loãng bết dính cùng nhau, lưng khom xuống, trong đống người chết khẽ động, tư thế vô cùng cứng nhắc cổ quái, như vậy lung lay lắc lắc khoảng chừng hai, người này rốt cục đứng lên.

Lạc Thần nhìn người này, nhãn thần trầm nặng xuống.

Sắc mặt Sư Thanh Y cũng thay đổi.

Người đó đờ đẫn quay sang, giống như một người chết mới vừa hồi sinh, đầu tiên là nhẹ nhàng thở dốc, bộ ngực chậm rãi phập phồng, sau đó thở dốc dần dần trở nên kịch liệt, ngực phập phồng cũng càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng kịch liệt ho khan.

..... Là Tiêu Dĩ Nhu.

Sư Thanh Y lại quét mắt nhìn một chút thi thể bên cạnh nàng, mặc hắc y khố cùng giày đen giống như nàng, cảm giác phong cách trang phục là không sai biệt lắm, hoa văn phía trên giống nhau như đúc, hẳn là người của Tiêu gia.

Tiêu Dĩ Nhu ở tại chỗ thở hổn hển hồi lâu, biểu tình bắt đầu hoang mang, sau đó lại đổi thành kinh sợ, nàng từ đống thi thể lấy ra hai khẩu súng cùng một con dao găm, kéo lê thân thể nặng nề đi về phía trước.

Lạc Thần nhìn bóng lưng của nàng, hướng phía sau ra hiệu.

Đội ngũ bắt đầu duy trì khoảng cách với Tiêu Dĩ Nhu, với điều kiện là không bị phát hiện, tiếp tục theo sau nàng.

Tiêu Dĩ Nhu có lẽ là vừa mới từ quỷ môn quan bò ra, cả người đều hư thoát, giống như một hoạt tử nhân, rẽ qua khắp ngõ ngách, Sư Thanh Y có thể tinh tường nghe được bên kia có thứ gì đó hướng phía Tiêu Dĩ Nhu đi đến, Lạc Thần tiến lên, trong góc khuất đột nhiên tuôn ra một đoàn huyết hoa.

Sau đó Tiêu Dĩ Nhu thấp hô một tiếng, máu lần thứ hai vẩy ra bên ngoài.

Đội ngũ bên này dán tường đứng, cũng không thể quá mức đến gần, Sư Thanh Y bằng vào tự thân nhanh nhẹn linh xảo, đi đến góc tường, cẩn thận liếc mắt nhìn qua bên kia.

Trên mặt đất nằm một cổ thi thể không biết là loại gì, chính là vừa rồi bị giết chết, Tiêu Dĩ Nhu đứng phía trước thi thể cách đó không xa, được một gã nam nhân cao to ôm lấy, theo sau là một tiểu đội nam nhân mang vũ trang hạng nặng.

"..... Ca." Tiêu Dĩ Nhu cả người run rẩy.

Tiêu Mộ Bạch gắt gao ôm nàng, giọng nói cũng phát ra run rẩy, ôn nhu nói: "Ca Ca ở đây, ca ca ở đây. Là ta đến chậm, khiến ngươi chịu khổ rồi."

Tiêu Dĩ Nhu nghẹn ngào: "Ta... Ta vừa rồi nghĩ mình đã chết."

Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát, phát hiện thân thể Tiêu Mộ Bạch có một chút cứng nhắc, sau đó hắn ôm Tiêu Dĩ Nhu càng chặt hơn, thậm chí mang theo một chút nức nở: "Dĩ Nhu đừng sợ, đều qua rồi. Có ca ca ở đây, cho dù ta chết, cũng sẽ bảo vệ ngươi."

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net