Chương 331: Trần ai lạc (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục diện càng lúc càng loạn, người ở đây giống như bị ném vào nấu trong nồi, một giây cũng không có thời gian suy nghĩ.

Ngoại trừ ứng chiến vì mạng sống, thật ra còn có không ít người bắt đầu chạy trở ra, muốn chạy trốn khỏi trận giết chóc này, kết quả lại bị Quỷ Xa chặn đường ở phía sau bức trở về.

Nếu chạy không được, chỉ có thể bắt đầu giết.

Tiếng súng vang dội, người của Tiêu gia cùng nhà họ Sư, còn có đám mặt quỷ hỗn loạn thành một đoàn. Bên này Sư Dạ Nhiên đã như vậy rồi, nên người của nhà họ Sư nghe theo Sư Thanh Y an bài, nơi nơi là bóng đen hoảng động, thực sự loạn, đội viên được tách ra, đoàn người mặt quỷ vây quanh bọn họ, những người mặt quỷ này mỗi người đều có võ nghệ, tuy rằng không ít bị súng tự động bắn rất nhanh sẽ chết, nhưng cũng không địch nổi đối phương nhiều người. Bọn họ giống như sư đội được huấn luyện tinh nhuệ, hơn nữa tựa như quái vật nào đó, nhưng rồi lại có sự thông minh giảo hoạt độc hữu của con người, hiểu được tùy cơ ứng biến, đáng sợ hơn nữa chính là bọn họ đều am hiểu khinh công, điều này làm cho người đô thị hiện đại ở đây trở tay không kịp.

Bóng người bắt đầu hoảng động, cách xa một chút ai cũng không nhìn thấy, mệnh lệnh hạ xuống, Quỷ Chủ cùng Khương Cừu song song ẩn nấp.

Vô Danh biến mất, Vu Mị cũng không thấy bóng dáng, Tiêu Mộ Bạch chỉ gắt gao che chở Tiêu Dĩ Nhu, dáng vẻ của hắn cũng trở nên vô cùng cổ quái, một khi có người đến gần Tiêu Dĩ Nhu, lập tức sẽ bị giết chết. Đến khi quay lại, cuối cùng Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu cũng không nhìn thấy nữa.

Trường Sinh che chở Duẫn Thanh cùng Tiêu Ngôn, một đường thuận tiện lấy ra cung, một cung kéo rất nhiều trường tiễn, tiễn này đều là cương kiếm, bị bắn trúng chỉ có đường chết.

Nàng cầm năm mũi tên giương trên dây cung, kéo dây, năm mũi tên cùng bắn ra, năm phương hướng khác nhau, trong đó có một phương hướng đồng thời bắn trúng hai người mặt quỷ, vì vậy sáu người mặt quỷ trong nháy mắt bị bắn xuyên người.

Tiêu Ngôn há to miệng, hiển nhiên là đã bị kích động, sau đó một đạo ánh đao chợt hiện sau lưng hắn, phanh một tiếng súng vang, Duẫn Thanh kinh hồn vừa định giết chết kẻ tập kích phía sau.

Miệng Tiêu Ngôn càng há to hơn: "Giáo sư ngươi thế nào cũng biết dùng súng."

Duẫn Thanh ném cho hắn một khẩu súng vừa nhặt được, sắc mặt âm trầm: "Câm miệng! Chạy mau!"

Thiên Thiên được Sư Thanh Y ủy thác, thả y cổ trên người Sư Khinh Hàn để cầm máu, Vũ Lâm Hanh lại phụ trách gắt gao quan sát Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Cẩm Vân hai người , đồng thời còn phải chú ý bốn phương tám hướng đại khai sát giới người mặt quỷ. Từ đầu đến cuối nam nhân mặt quỷ vẫn trầm mặc nhìn đám mặt quỷ kéo đến, cũng lâm vào một loại trạng thái điên cuồng, thân ảnh cùng mặt nạ của hắn dung nhập trong bọn họ, rất nhiều lúc gần như phân không rõ ai là ai, cũng chỉ có lúc hắn nâng kiếm cắt lấy đầu đối phương khiến huyết hoa bắn tung tóe mới có thể nhìn ra vị trí của hắn.

Hắn không dám phá hư mặt nạ của bọn họ, không dám nhìn khuôn mặt bọn họ.

Hai nữ nhân mang mặt nạ một tả một hữu giáp công hướng Thiên Thiên mà đến, mục tiêu của các nàng chính là Thiên Thiên, vô cùng rõ ràng.

Thân hình của các nàng, giống với Thiên Thiên như đúc.

Thiên Thiên thần sắc hoảng sợ, đoạt lấy kiếm giết chết một người trong số đó, cũng không dám nhìn mặt họ, một người còn lại quả thực như điên rồi mà xông đến, Thiên Thiên một kiếm đánh xuống lập tức bổ ra mặt nạ của nữ nhân kia, khuôn mặt của nữ nhân kia cắt ra một vết máu, lộ ra hắc sắc bướu thịt trải rộng, khuôn mặt cùng Thiên Thiên cũng không hề khác nhau.

Cả người Thiên Thiên run rẩy, lại dường như đã sớm gặp qua thành quen, chấm dứt tính mệnh của đối phương.

Sư Thanh Y đoạt được kiếm trong tay kẻ mặt quỷ, tay trái nắm súng, tay phải chấp kiếm, máu tươi nhễ nhại.

Khương Cừu cùng Quỷ Chủ đều nói thắng thua, nàng trước đây không có khái niệm thắng thua, cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến thắng thua, một đường cứ như vậy bị đẩy đi, bị số phận đẩy đi, bị việc bản thân từ nơi nào đến rồi sẽ trôi về đâu cuốn lấy, bị chấp niệm muốn cứu Lạc Thần, muốn cho thân thể Lạc Thần khôi phục đẩy đi, vô luận trốn đến đâu cũng trốn không được, cho dù chết đi cũng không nhắm mắt, cho dù cuối cùng chỉ còn lại một chút giá trị lợi dụng cũng sẽ bị đối phương vắt cạn.

Hai mắt nàng đỏ rực, đã giết đến chết lặng rồi.

Loại chuyện này cũng không dễ dàng, vô luận đối phương là quái vật, hoặc là sản phẩm đáng thương được chế tạo ra, sản phẩm nhân bản.

Đem nhu nhuyễn từ bi trong nội tâm thu lại, thậm chí không tiếc vứt bỏ, đối mặt loại cục diện hỗn sát này phải khiến bản thân máu lạnh, cho đến chết lặng.

Nàng chỉ biết là không phản kháng, người bên cạnh nàng sẽ chết. Cảnh tượng này rất quen thuộc, giống như không lâu trước đây nàng bị đại quân cuộn trào mãnh liệt như sóng triều bao vây tiêu trừ, nhưng bây giờ còn có người cần bảo vệ, lúc trước lại chỉ có nàng lẻ loi một mình, máu tươi cũng là như vậy một đường chảy qua, nhìn thân ảnh trước mắt từng cái ngã xuống, kết thúc dưới bàn tay nhuốm máu của nàng.

Nhiều lúc có một số thứ rồi sẽ thay đổi.

Cũng sẽ không thể quay trở lại được nữa.

Sư Thanh Y một mặt giải quyết một nhóm lại một nhóm người mặt quỷ, một mặt trong đám người hỗn loạn tìm kiếm thân ảnh của Lạc Thần, lại phải đề phòng khả năng tùy thời xuất hiện Quỷ Chủ cùng Khương Cừu. Thực sự quá loạn, mỗi một bước đi đều là sát khí, nàng nguyên bản còn có thể thấy thân ảnh Lạc Thần trong đám người, bộ pháp cổ quái, nhưng rồi đột nhiên đã không thấy tăm hơi, bao phủ trong hôn ám.

Sau khi Lạc Thần biến mất, qua một lúc, dưới nền đất truyền đến âm hưởng dị thường nào đó.

Đầu tiên là một loại động tĩnh nặng nề, từ nơi sâu nhất truyền đến, dần dần, loại động tĩnh này càng lúc càng lớn, Sư Thanh Y nghe ra vị trí của loại động tĩnh này, mở đường máu hướng Vũ Lâm Hanh bọn họ chỉ thị phương hướng: "Phương hướng ba giờ, nhanh lên một chút tách ra! Có cái gì đó muốn đi ra!"

Mặt đất bắt đầu chấn động bất định.

Theo một tiếng ầm, mặt đất nứt ra, giống như hải dương cuồng phong gào thét, đất đá vỡ vụn dưới cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.

Nhà họ Sư, Tiêu gia, quân đoàn mặt quỷ, ở đây vô số thân ảnh bị quái vật lớn từ dưới mặt đấy đẩy ngã, nơi đều là tro bụi, lỗ tai ù ù rung động, nương theo đó là một tiếng gầm rú xé trời, từ dưới nền đất bay lên trời một trường ảnh thật lớn ẩn hiện trong trong bóng tối vô tận, vô số người bị kinh sợ đến chân mềm nhũn.

Chương Thai Liễu thình lình đứng trên trường ảnh kia, tóc dài vũ động, lệ chí yêu dã nơi khóe mắt, trong tay tế đao, oánh bạch như tuyết.

Trường ảnh phi lên không, lập tức từ trên đánh lên quái vật lớn này va chạm nhất thời đất rung núi lở, núi này dĩ nhiên bị đụng vỡ ra một lỗ hổng thật lớn, vô số cự thạch nện xuống, bên kia Quỷ Xa đều bị đè chết, cũng may đoàn người đều ở bên này, cơ bản tránh được, không trung bụi mù cuồn cuộn, nơi nơi đều là bụi, ngay cả đèn pin cũng không chiếu xuyên được.

Đỉnh đầu lộ ra bầu trời, chiếu vào mảnh hỗn độn phía dưới, rốt cục lại thấy ánh mặt trời.

Hoa tuyết theo đất đá rơi xuống, thế giới bên ngoài đang có tuyết rơi.

Quá nhiều biến cố, Vũ Lâm Hanh cảm giác trái tim đã sắp ngừng đập. Nàng muốn thử nhìn rõ dáng vẻ của trường ảnh kia, nhưng căn bản thấy không rõ.

Thẳng đến một đạo trường tiên hướng nàng quất đến.

Mà Sư Thanh Y dưới đá rơi cát chảy nhìn lại, nàng tận lực khiến đôi mắt mình có thể nhìn được rõ ràng trong sương bụi, quanh mình tất cả phai màu, nàng rốt cục tại quang ảnh lay động bắt được một đạo thân ảnh bạch sắc.

Lạc Thần đang đơn độc hướng hàng rào thạch nhũ bên kia mà đi.

Sư Thanh Y hiểu được, dường như phát rồ mà nhìn Lạc Thần bên kia.

Không biết lúc nào, Quỷ Chủ dĩ nhiên đã phiêu hốt đến phía sau lưng nàng, nàng vội vã chạy về phía Lạc Thần, nhất thời không quan tâm gì nữa, điện quang thạch hỏa, đột nhiên một thân ảnh lập tức lao vào Sư Thanh Y, người đó dán tại phía sau Sư Thanh Y, gắt gao ôm lấy nàng.

Ba đạo thân ảnh tạo thành đường thẳng.

Sư Thanh Y lập tức kéo lấy người phía sau dược thân muốn tách ra, vừa nhìn, là Chúc Cẩm Vân.

Trên tay Chúc Cẩm Vân cũng không có vũ khí, trên mặt cũng không biểu tình, Sư Thanh Y lòng còn sợ hãi, không dám đến gần nàng, chỉ không xa không gần cùng nàng duy trì khoảng cách, đón nhận bước công kích tiếp theo của Quỷ Chủ.

Âm Ca không biết lúc nào cũng đã đến, thêm vào trong đó.

Đây là lần đầu tiên Sư Thanh Y nhìn thấy oán hận rõ ràng trên mặt Âm Ca như vậy, nhất thời biết Âm Ca vẫn ở đây chăm chú nhìn động tác của Quỷ Chủ, thân ảnh của Quỷ Chủ mờ ảo đến khiến Sư Thanh Y gần như không nhìn chuẩn xác phương vị của nàng, bên kia Lạc Thần đã đi xa, Sư Thanh Y luống cuống, đôi mắt huyết hồng, vươn tay vào hư không, bắt được cánh tay Quỷ Chủ.

Âm Ca đồng thời tiến lên, cũng xoắn lấy Quỷ Chủ, song đồng quỷ dị phiếm quang.

Hai người liên hợp, mang theo lãnh áp.

Quỷ Chủ lại nở nụ cười.

Vừa tiếp xúc Quỷ Chủ, Sư Thanh Y nhất thời cảm giác trên người bản thân có cái gì bị Quỷ Chủ hút đi, nhìn biểu tình của Âm Ca, phỏng chừng cũng là như vậy.

Giống như.... Nàng đang hấp thu hai người bọn họ.

Đúng lúc này Cửu Vĩ từ phía trên nhảy xuống, nó thân ảnh linh hoạt, móng vuốt cào một đường trên đầu Quỷ Chủ.

Quỷ Chủ tách ra, nhất thời dừng lại thừa dịp này Sư Thanh Y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nắm lấy Âm Ca kéo nàng lui lại, một tay đẩy Âm Ca ra xa: "Đừng đến gần nàng!"

Nổ ầm ầm, cự ảnh trên không trung xuất hiện bên cạnh các nàng, Quỷ Chủ cũng lần thứ hai biến mất.

Không ai thấy rõ cái bóng kia là cái gì, quá lớn, quả thực so với xà cốt ở đầm nước bên ngoài còn muốn lớn hơn, chỉ có thể nhìn thấy phiến vảy như cái gương trên thân nó.

Chương Thai Liễu vung nhuyễn tiên (roi mềm), quấn lấy thắt lưng Âm Ca, kéo nàng lên trường ảnh.

Sư Thanh Y đâu có thời gian quan tâm những chuyện này, nàng như phát điên chạy sang hàng rào thạch nhũ bên kia.

Nơi này còn có tàn trận.

Lạc Thần nhanh như tật phong, đã đến khu vực vôi tan bên kia, trước đó Ngư Thiển chính là từ nơi này mang ra thi thể của đạo trưởng cùng Giao Nhân, lúc này trên mặt đất một mảnh xám trắng nhầy dính.

Không nửa điểm do dự, Lạc Thần giương Cự Khuyết cắm xuống.

Xa xa âm hưởng bén nhọn một trận tiếp một trận, mặt đất đã mở ra rất nhiều khe nứt, rất nhiều khe đương nhiên là do lúc trường ảnh đi ra lưu lại, còn có không ít là do Lạc Thần trước đó giẫm lên, không biết Lạc Thần rốt cục làm cái gì, trong khe nứt tỏa ra tia sáng, khu vực chỗ của Lạc Thần càng quang mang đại thịnh, sáng như ban ngày, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ sơn thể phát sinh nổ vang thậm chí so với trước đó còn đáng sợ hơn, bóng đen trong sương mù dày đặc ở nơi được xưng là thần phúc ầm ầm một tiếng, tứ phân ngũ liệt.

"Đừng!" Sư Thanh Y tê tâm liệt phế gầm lên.

Giọng nói của nàng bị vây trong âm thanh bén nhọn, dường như hoàn toàn chôn vùi trong tiếng nổ.

Theo một tiếng tê rống của nàng, thắt lưng của nàng cũng bị nhuyễn tiên kéo lấy, sau đó đã bị một cổ lực đạo quỷ dị cuốn lấy, ném đến trên lưng trường ảnh.

Chương Thai Liễu thân cao đứng đó, phía sau là Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, Thiên Thiên, Ngư Thiển, Duẫn Thanh cũng đứng thành một nhóm, Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn, Chúc Cẩm Vân hôn mê, người của nhà họ Sư có thể đến cũng đều có mặt, Tiêu Ngôn cũng bò lên trên, còn có Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ, Nguyệt Đồng, tất cả đều nhìn nàng.

Sư Thanh Y gắt gao quan sát, bụi cùng đá vụn đổ xuống, góc độ này xem qua, tia sáng tuôn ra từ khe nứt trên mặt đất tổ hợp thành một đồ án thật lớn đặc biệt quỷ dị, toàn bộ khu vực đều bị đồ án bao trùm, thần phúc cũng đã sụp xuống.

Lạc Thần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phía nàng, tại đây khắp bầu trời mưa đá, sắc mặt vẫn như cũ tựa hàn băng không có bao nhiêu biến hóa, bên môi lại loáng thoáng ẩn dấu một mạt cười yếu ớt.

Sau đó bị nuốt chửng.

Đây là hình ảnh cuối cùng nàng lưu lại.

Sư Thanh Y bắt lấy nhuyễn tiên, nhưng nhuyễn tiên càng kéo ngược lại càng chặt, nàng hướng Chương Thai Liễu quát: "Nàng làm cái gì, ngươi lại làm cái gì, ngươi mang nàng đến a, mang nàng đến a!!"

Chương Thai Liễu ôm Âm Ca hôn mê, lắc đầu: "Đây là lựa chọn của nàng."

Trường ảnh đã bắt đầu phi lên lổ hổng, mang theo vô số đá vụn, người đứng trên trường ảnh đều né tránh, phía dưới đất rung núi lở, rất nhiều chỗ đều sụp xuống biến thành phế tích, Lạc Thần đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa, Sư Thanh Y giãy dụa muốn nhảy xuống, vài người đè nàng lại, đều bị nàng đẩy ra, Trường Sinh chuẩn bị đánh ngất nàng, lực đạo nhắm chuẩn nhưng rồi lại không nỡ hạ thủ, hơn nữa Sư Thanh Y cũng không phải người bình thường, lần này cũng không có hiệu quả, chỉ đành gắt gao ôm lấy nàng, nước mắt không kìm lại được.

Vũ Lâm Hanh quát: "Ngươi thanh tỉnh một chút! Nàng hiện tại không có khả năng theo chúng ta cùng đi!"

Sư Thanh Y đã chết lặng, muốn xuống phía dưới, Vũ Lâm Hanh gắt gao nắm lấy vai của nàng: "Nàng có chuyện nói với ngươi! Nàng có chuyện nói với ngươi!"

Động tác của Sư Thanh Y có chút yếu đi, đầu đau muốn nứt ra.

"Nàng muốn ngươi tin tưởng nàng." Vũ Lâm Hanh khóc: "Nàng muốn ngươi nhất định phải tin tưởng nàng."

Sư Thanh Y ngơ ngác.

"Nàng nói nàng không muốn ngươi thương tâm, cho nên sẽ hảo hảo mà sống." Vũ Lâm Hanh đã nói không ra lời nữa.

Chương Thai Liễu từ phía sau chế trụ Sư Thanh Y, Sư Thanh Y bất ngờ không kịp phòng bị, lại bị nhiều người áp chế, cảm giác sau đầu có cái gì lanh lảnh đánh vào.

Lực đạo này khiến nàng không thể nào chống cự, ý thức của nàng bắt đầu tán loạn.

"Sư tiểu thư, đắc tội." Chương Thai Liễu nói.

Sư Thanh Y ngã vào trên phiến vảy, trên phiến vảy đều là máu cùng bùn, máu là từ trong khe vảy tuôn ra, phiến vảy cùng thịt có chút tách rời, như là đã hư thối qua một đoạn năm tháng đặc biệt đáng kể, tản mát ra trận trận tanh tưởi huân người.

Trường ảnh đã bay khỏi phiến sơn thể sụp đổ, tiến nhập thế giới bên ngoài.

Sắc trời trong xanh, khắp bầu trời đều là tuyết.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, hoa tuyết rơi xuống yên lặng lại ôn nhu, toàn bộ thế giới trống rỗng, Sư Thanh Y không cảm nhận được bất luận âm thanh gì, mí mắt cũng trầm trọng mà khép lại.

Nàng cứ như vậy gần như ngây dại mà nhìn phế tích phía dưới.

Cổ họng nghẹn ngào không phát ra âm thanh, thậm chí muốn khóc cũng khóc không được, mất đi nước mắt, mất đi tất cả nàng từng có.

– Ta tin ngươi.

– Ngươi nói mỗi một câu, ta đều sẽ tin.

– Trên đời này, ta chỉ tin ngươi.

Bụi bậm nhỏ vụn cùng tuyết trắng rơi xuống, rơi xuống một mảnh cự thạch nhiễm trong phế tích.

Như bướm trắng, lẳng lặng đậu lại nơi đó.

Gió đến.

Đem chúng thổi tan.

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net