Chương 347: Hầu hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Thanh Y vẫn như cũ hơi khom lưng, nửa người trên gần như quang lỏa, chút vải vóc không thể che được, chỉ đành dùng hai tay che trước ngực, trong ánh mắt liễm diễm thủy quang, lại có một chút phiêu hốt.

Da thịt trắng nõn vây lấy cốt cách mảnh khảnh, nàng thoạt nhìn quả thật gầy hơn trước đây một ít.

Giống như một chén trà xanh thanh thấu đạm nhạt, mang theo nhàn nhạt vị đắng.

Có một loại tư vị lắng đọng bất đồng.

Lạc Thần nâng tay dừng giữa không trung, dừng lại rồi, trong mắt dường như mang theo thở dài.

Nhìn một hồi lâu, Lạc Thần mới nói: "Ta đã báo trước với ngươi, bây giờ có thể không?"

Sư Thanh Y bị nàng làm như vậy đã sớm nói không ra lời, một lúc sau mới thốt lên mấy chữ: ".......Mời ngươi cứ tự nhiên."

Lạc Thần lại thoạt nhìn nghiêm túc mà gật đầu, từ trên giường cầm lấy áo ngủ Sư Thanh Y đã chuẩn bị sẵn, khoát lên khuỷu tay trái. Nàng cứ như vậy đứng trước mặt Sư Thanh Y, hai người mặt đối mặt dán vào nhau, gần gũi đến ngay cả hương khí trong hô hấp tựa hồ đều có thể cảm thụ được.

Sư Thanh Y nhìn đôi mắt sâu như đêm tối của nàng, ánh mắt di chuyển xuống dưới, dừng trên đôi môi mỏng không có bao nhiêu huyết sắc.

Nơi này nhàn nhạt, đột nhiên muốn cho nàng thêm vài phần hồng nhuận mới tốt.

Ngón tay Lạc Thần chạm được bàn tay còn nắm giữ nội y của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đầu ngón tay của nàng lạnh lẽo, lại giống như mang theo lửa, Lạc Thần nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, đem một góc nội y nàng đang nắm lấy kéo xuống. Nội y cứ như vậy buông lỏng trong tay Sư Thanh Y, trong lòng nàng mê loạn giống như nổi lên sương mù, dưới ảm đạm đại khái cũng không biết bản thân có thể giữ lại chút vải vóc này hay không, nhưng thực tế nàng dường như đã không biết bản thân vẫn nắm lấy rốt cục là cái gì, nàng biết đến chỉ là hiện tại nàng thầm nghĩ nắm bản thân mình.

Lạc Thần kéo nội y của Sư Thanh Y xuống.

Sư Thanh Y bắt lấy cổ tay trái của nàng.

Trong lúc Sư Thanh Y thoáng nâng ánh mắt, bình tĩnh nhìn nàng, đáy mắt có một chút khẩn trương rồi lại mang theo xấu hổ mị hoặc.

"Nắm tay ta làm gì." Giọng nói của Lạc Thần trầm thấp, lướt qua bên tai nàng: "Ta phải cởi áo giúp ngươi như thế nào."

Sư Thanh Y không nói chuyện, nhưng cũng không buông tay.

Tay trái của Lạc Thần bị Sư Thanh Y bắt lấy, trên cánh tay trái vẫn treo áo ngủ của nàng, hàng mi thật dài buông xuống, che đi đôi mắt mông lung. Nàng liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, tay phải rỗi rãnh đem áo ngủ treo trên khuỷu tay trái câu lên, hai người dán gần như vậy, động tác vừa ra vải vóc mềm mại dán trước ngực Sư Thanh Y, da thịt mềm mại, cả hai loại đều trắng mịn, cuối cùng đều nằm dưới ngón tay Lạc Thần.

Sư Thanh Y nhịn không được run rẩy.

"Lạnh?" Lạc Thần cảm giác được nàng run rẩy, đầu ngón tay nhẹ trằn trọc vuốt ve trên da thịt quang lỏa của nàng, dường như hữu ý mà chính kinh nói: "Trái lại không nổi da gà."

Sư Thanh Y bị đầu ngón tay của nàng tiếp xúc, càng thêm run rẩy, cũng không biết là thật sự lạnh hay là bị kích thích.

"Ngươi... Nhanh lên một chút." Sư Thanh Y dựa vào nàng gần hơn nữa, gần như muốn ngồi vào trong lòng nàng: "Nhanh một chút.....thay..."

"Được." Lạc Thần mềm nhẹ trả lời nàng.

Rồi lại đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, đem nàng ôm lên, Sư Thanh Y bất ngờ không kịp phòng bị, vô thức nâng tay ôm lấy cổ Lạc Thần, Lạc Thần cúi đầu, gương mặt càng dán gần nàng, sau đó ôm lấy nàng đặt lên trên giường.

Vừa tiếp xúc với chăn mềm trên giường, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy bản thân nằm lên đám mây, gần như mềm mại hơn cả chăn bông, chỉ còn kém xem Lạc Thần như tấm chăn mà quấn lấy. Lạc Thần cởi bỏ nội y của nàng, một tay đỡ lấy tấm lưng đơn bạc của nàng, tay kia bắt đầu cởi quần của nàng.

Cảm thấy động tác của Lạc Thần bên hông mình, Sư Thanh Y nhịn không được khẽ cong chân, nàng vừa cử động như vậy, gần như biến bản thân thành một nụ hoa, hận không thể đem cành lá bốn phía đều khóa lại trên người nàng, nhưng rồi lại mâu thuẫn mà hy vọng người bên cạnh có thể lần nữa tách ra những cành lá này, lột mở cánh hoa, tinh tế thưởng thức nàng.

Rõ ràng cũng không làm gì đặc biệt, nhưng Sư Thanh Y bời vì cách nghĩ của bản thân cảm thấy xấu hổ, bên tai trướng đến đỏ bừng, Lạc Thần đại khái cảm thấy quần này quả thật nhất thời sẽ có một chút khó có thể cởi ra, nghiêm nghị hỏi nàng: "Lẽ nào lúc ngươi đi ngủ chỉ cởi áo, không cởi quần?"

"Không, vừa rồi chân ta chỉ là bị rút gân." Sư Thanh Y cố chống mà phản bác: "Ngươi tiếp tục."

"Thì ra là như vậy." Lạc Thần gật đầu: "Cẩn thận một chút, rút gân đến tận thắt lưng thì không tốt."

Sư Thanh Y: "....."

Sư Thanh Y chỉ đành miễn cưỡng thả lỏng một ít, Lạc Thần thuận thế đem quần của nàng cởi ra, thân thể nửa nâng nửa kề mà đè nặng nàng, bắt đầu thay áo ngủ cho nàng.

Áo ngủ dán người, đầu ngón tay cũng theo động tác mặc áo và chuyển động, Sư Thanh Y chỉ đành phối hợp với động tác của Lạc Thần , hoặc nâng tay, hoặc ngẩng đầu, cuối cùng tay của Lạc Thần nâng thắt lưng của nàng lên, khuôn mặt Sư Thanh Y càng lúc càng nóng, dựa theo sự ám chỉ thông qua lực đạo của Lạc Thần, thắt lưng của nàng trong tay Lạc Thần nâng lên càng lúc càng cao.

Áo ngủ thành công mặc vào.

Lạc Thần rút tay ra, nghiêng người nằm bên cạnh Sư Thanh Y, ngón tay câu lấy một góc áo ngủ chậm rãi trượt vào, đáy mắt một tia ánh sáng bắt đầu khởi động: "Ta nghĩ thân thể ta hôm nay cũng đã dần dần hồi phục, không bằng chúng ta -"

Sư Thanh Y nghe xong mặt đỏ tai hồng, thời điểm mấu chốt cũng thanh tỉnh vô cùng, dường như trên đầu bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nói: "Không thể, hiện tại không thể! Tuyệt đối không thể!"

Nàng thừa nhận nàng muốn Lạc Thần muốn đến sắp điên rồi, nhưng Lạc Thần quả thật là thân thể mới khỏi, còn phải nghỉ ngơi nhiều, tựa như hiện tại nàng muốn Lạc Thần, dán nàng cọ một hồi, ôm một cái, vuốt ve hoặc hôn nàng vài cái cũng không sau cả, nhưng nếu tiến thêm một bước dây dưa triền miên, đó là trăm triệu không thể được, nàng rất sợ thân thể Lạc Thần bị lăn qua lăn lại sẽ ăn không tiêu.

Sư Thanh Y vẻ mặt nghiêm túc, quả đoán từ chối Lạc Thần, Lạc Thần ở một bên đỡ cằm, cũng không nói, đôi mắt đen ý vị thâm trường nhìn nàng.

Yên lặng hồi lâu.

Sư Thanh Y không chịu nổi ánh mắt chuyên chú của nàng, nâng cánh tay rụt người lại: "Ngươi làm gì?"

Trên hàng mi của Lạc Thần tràn ra nhu hòa: "Ta còn chưa nói hết, vì sao nói không thể. Ta là nói thân thể của ta đã dần hồi phục, cũng không thể lâu dài ở lại chỗ này, còn có việc quan trọng hơn cần xử lý, không phải ngươi nói muốn về nhà họ Sư thăm dò sao, không bằng chúng ta sớm làm dự định, sớm trở về, để tránh chậm trễ."

Ánh mắt của nàng dừng trên mặt Sư Thanh Y: "Ta không biết kế hoạch này có gì không thích hợp, đây cũng là việc ngươi đã từng đề cập với ta, tại sao không thể?"

Sư Thanh Y: "......"

Nàng hiện tại thầm nghĩ tìm một cái gối vùi đầu vào trong đó.

"Cho nên mới vừa rồi ngươi rốt cục đang suy nghĩ cái gì?" Lạc Thần cười như không cười nói: "Rốt cuộc cái gì không thể."

Sư Thanh Y: "......"

"Ta dĩ nhiên hiểu...ý của ngươi." Sư Thanh Y chột dạ, yên lặng bò đến đầu giường, xốc chăn lên nằm vào trong, bày ra vẻ mặt thương lượng đại sự: "Quả thật là phải trở về. Vũ Lâm Hanh cũng nói người theo dõi bên kia đã truyền đến tin tức nói người của nhà họ Sư đã trở về, chỉ là ta cảm thấy tình huống của ngươi hiện nay cũng không phải rất ổn định, không thể trở về sớm như vậy, nếu không thì nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian ngắn đi."

"Vậy thì không cần, ta hiểu rõ thân thể của mình nhất." Lạc Thần từ trên giường ngồi dậy, đứng bên giường, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Ngón tay thon dài cởi ra từng cúc áo, chậm rãi, tóc dài đen nhánh tản trên vai, cảm giác cấm dục vốn dĩ quấn rất chặt chẽ tựa hồ theo động tác cởi áo từng chút bị thay bằng tư vị kiều diễm phong nguyệt.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy một mạt tư vị giống như ăn mòn xương cốt, nàng nhìn vài lần, lại dời ánh mắt, nói: "Ngươi là thực sự chuẩn bị trở về nhanh như vậy sao? Ta vẫn lo lắng."

Sau đó lại đem ánh mắt nhẹ nhàng dời trở lại.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Không ngại."

Sư Thanh Y dáng vẻ nhu thuận cân nhắc một phen, không nói nữa, xem ra là đã có dự định.

"Đưa áo ngủ cho ta." Giọng nói của Lạc Thần vang lên.

Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, rướng người lấy áo ngủ trên giường đưa cho nàng.

Lạc Thần đã cởi hết ràng buộc trên người, nội y cũng đã cởi, đứng đưa lưng về phía Sư Thanh Y, thắt lưng giống như có thể chứa nước, hai chân thon dài thẳng tắp. Sư Thanh Y sợ bị nàng câu hồn, xấu hổ quẫn bách lại dời đường nhìn, cứ như vậy lúc nhìn lúc không nhìn, Lạc Thần trái lại hồn nhiên bất giác, tiện tay đem áo ngủ mặc vào, cũng xốc chăn lên ngồi bên cạnh Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đem chăn kéo lên, cầm lấy một gối đầu ôm vào trong ngực, mái tóc buông xuống bên tai, thoạt nhìn có chút áp lực như có như không.

Trong ngực nàng tâm tình nóng bức, trải qua hòa hoãn trong thời gian ngắn vừa rồi, không khí lãnh bạc đã dần dần làm lạnh da thịt của nàng.

Bên ngoài lạnh lẻo, bên trong nóng bức, thần tiên cũng sẽ bị dồn nén.

Lạc Thần yên tĩnh quan sát nàng hồi lâu, Sư Thanh Y ôm gối đầu, đem khuôn mặt tựa trên gối, đè ép giọng nói phiền muộn nói: "Ta nói với ngươi một việc, sau này trước khi ngủ ngươi đừng nên thay áo ngủ giúp ta nữa, tự ta có thể thay được."

"Ngươi không thích ta hầu hạ ngươi sao?" Lạc Thần hỏi đến vô tội.

"Cái gì hầu hạ?" Sắc mặt Sư Thanh Y có chút không được tự nhiên: "Ta có tay có chân, vì sao cần ngươi hầu hạ ta mặc quần áo."

"Bọn ta ở cổ đại, đó là một loại hầu hạ, sinh hoạt thường ngày cũng vậy, ngươi dĩ nhiên hiểu được." Lạc Thần vẻ mặt tĩnh nhiên, chỉ là nói: "Ngươi không thích ta hầu hạ ngươi mặc quần áo, thích ta hầu hạ ngươi việc khác ?"

Sư Thanh Y: "....."

"Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi." Sư Thanh Y buông gối đầu, kê lại ngay ngắn, kéo căng thân thể nằm xuống.

Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm mà ngủ đến nghiêm túc chính kinh, Lạc Thần lại dán đến gần, nằm bên cạnh nàng, nâng má quan sát nàng.

Sư Thanh Y phát hiện nàng ấm áp hô hấp, xoay đầu.

Đầu ngón tay Lạc Thần từng chút di chuyển trên môi nàng, giống như điểm như điểm nhẹ một cái, nói: "Đáng yêu."

Sư Thanh Y nhìn nàng khóe mắt mang theo thanh vũ tiếu ý, mặt băng bó, bên tai từng chút đỏ bừng, cuối cùng gần như muốn bùng nổ,

"Sau này xem ta hầu hạ ngươi thế nào." Sư Thanh Y chỉ đành ngâm nhẹ, ở trong chăn ôm lấy nàng.

Hơi thở của Lạc Thần lan tỏa bên tai nàng: "Ngươi cứ tự nhiên."

Gian phòng tắt đèn, đêm tối hàn tịch, hai người ôm nhau mà ngủ.

Sư Thanh Y nhắm mắt nằm đó, trong đầu ý nghĩ tán loạn, một lúc là nhà họ Sư, một lúc là đám người Thần Chi Hải, còn có Chương Thai Liễu, Âm Ca và những người có liên can, thậm chí ngay cả Duẫn Thanh đều thoảng qua trong đầu nàng, còn có Trữ Ngưng hôm nay xảy ra chuyện, ngự giả nấp ở phía sau...

Mặc kệ những người này rắc rối phức tạp thế nào, luôn luôn có thể có một giao điểm để xâu thành một chuỗi. Mấy ngày nay nàng đang suy nghĩ đang suy nghĩ những chuyện này, gần như đem điểm đáng ngờ trên người mỗi người xâu chuỗi một lần, hận không thể rút gân rút cốt mà phân tích rõ ràng.

Nếu như việc này có thể giải quyết, Lạc Thần, còn có Thiên Thiên các nàng, cũng sẽ không cần chịu khổ nữa.

Cũng may Lạc Thần đang nằm bên cạnh nàng, cuối cùng cũng khiến Sư Thanh Y an lòng, cuối cùng nàng ở trong loại cảm giác yên ổn lại bất an mà ngủ thiếp đi.

Ở nhà Chu Du tiếp tục tịnh dưỡng vài ngày, nhìn thấy Lạc Thần quả thật càng lúc càng có tinh thần, gần như khôi phục như lúc ban đầu, Sư Thanh Y một bên cảm thán lực chữa trị của hồn đọa, một bên càng đối với năng lực chữa trị này cảm thấy mao cốt tủng nhiên. Việc rất nhanh phục hồi như cũ nhìn tựa hồ rất tốt, nhưng thực tế cũng chỉ có trải qua chuyện như nàng cùng Lạc Thần mới hiểu được đáng sợ trong đó.

Hôm nay đã là ngày trở về, nhóm người đi đến sân bay, Chu Du cùng Diệp Nhân Tâm đến tiễn.

Chu Du tuy rằng đã sớm biết dự định của Lạc Thần, nhưng hiện tại ly biệt vẫn khóc đến đôi mắt đỏ bừng, Lạc Thần lôi kéo nàng ở một bên ngồi xuống, khai đạo nàng hồi lâu, nàng vẫn như cũ không ngừng khổ sở.

Lạc Thần khẽ cười nói: "Sau này cũng không phải sẽ không gặp lại, khóc đến giống như hí tử, còn thể thống gì."

Chu Du nghẹn ngào một lúc, nâng tay xoa mặt nói: "Ta không khóc, để cung chủ ngươi chế giễu nữa."

Lạc Thần nhẹ nhàng lắc đầu.

Sư Thanh Y đi đến, thoáng khom lưng nhìn ghế của Chu Du: "Chờ sau này giải quyết xong một số việc rồi, ta nhất định dẫn Lạc Thần trở về thăm ngươi, đừng khổ sở nữa, sau này còn có thể gặp lại, ngươi cũng có thể gọi điện thoại cho Lạc Thần, đều rất thuận tiện."

Nàng mỉm cười nói tiếp: "Dĩ nhiên, trừ phi ngươi không chào đón hồ ly tinh, ta đây sẽ không đến, bất quá ta không đến, Lạc Thần nhất định cũng không đến."

Chu Du: "....."

Chu Du hướng Sư Thanh Y bĩu môi, nói với Lạc Thần: "Thời gian cũng sắp đến rồi, cung chủ ngươi chuẩn bị đi đi, nhất định phải cùng ta duy trì liên hệ a."

"Được." Lạc Thần xoa đầu nàng: " Nghe lời Nhân Tâm."

Diệp Nhân Tâm ở bên cạnh ôn nhu mỉm cười.

Thông báo nhắc nhở đăng ký vang lên, nhóm người rời khỏi, Chu Du cùng Diệp Nhân Tâm đứng ở phía sau nhìn theo các nàng rời khỏi, nhìn bóng lưng của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y bên cạnh nhau, càng lúc càng xa, Chu Du nhất thời lại có một chút muốn khóc.

Diệp Nhân Tâm một thân không bi thương, không phẫn nộ, không chân chính vui vẻ, là thật chính quên lãng tư vị của nhân sinh. Nàng đứng đó, trên mặt vẫn như cũ là tiếu ý khéo léo, nhìn dòng người không ngừng di chuyển ở phía trước, thấp giọng nói: "Ta đã trình đơn xin từ chức rồi."

Chu Du quay đầu nhìn nàng.

"Yên tâm, ta cũng giúp ngươi trình lên rồi." Diệp Nhân Tâm ôn hòa nói: "Cũng nên kết thúc rồi. Ngươi muốn làm việc gì thì làm việc đó, ta sao cũng được."

Chu Du sửng sốt, sau đó giống như buông xuống, cũng nở nụ cười: "Cảm ơn Tâm tỷ."

Hai người không nói gì nữa, Chu Du quay đầu lại nhìn nữa phương hướng Lạc Thần rời đi, dường như đã hạ quyết tâm, cắn cắn môi, xoay người rời khỏi sân bay.

Xuống máy bay, Vũ Lâm Hanh đi tập hợp cùng Vũ gia bên kia, Thiên Thiên cũng quay về chỗ của nàng, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần dẫn Trường Sinh trở về nhà.

"Thì ra đây là nơi ở của A Cẩn?" Trường Sinh vào tiểu khu, nhìn trái nhìn phải.

Nàng mới lạ ngược lại không phải cách cục bài trí của tiểu khu này, ra khỏi Hắc Trúc Câu cũng có một đoạn thời gian rồi, rất nhiều nàng tuy rằng không phải đặc biệt quen thuộc, nhưng rốt cuộc cũng đã gặp qua, không có gì lạ lẫm, chân chính khiến nàng lưu ý chính là nơi này là nơi ở trước đây của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, bởi vì là của hai người các nàng nên nàng dĩ nhiên phá lệ để bụng.

"Phải." Sư Thanh Y kéo hành lý ôn nhu cười nói: "Sau này nơi này cũng là nhà của Trường Sinh, ngươi ở cùng bọn ta , tùy ý một chút, bọn ta thu dọn phòng cho ngươi."

Trường Sinh vẻ mặt thỏa mãn mà gật đầu.

Lên lầu, ra khỏi thang máy Sư Thanh Y đi mở cửa, Lạc Thần kéo hành lý yên lặng đứng bên cạnh nàng.

Cửa nhẹ nhàng mở ra.

Rời khỏi thực sự lâu lắm, nhất là đã trải qua nhiều khúc chiết đau khổ như vậy, loại xa cách này tựa hồ trở nên xa xôi. Không gian phía sau cánh cửa tựa như bụi thời gian nhẹ rơi xuống, rèm cửa sổ phòng khách khép lại, bên trong một mảnh hôn ám, ba người đi vào, không khí mang theo tịch liêu do một đoạn thời gian không có người ở.

Sư Thanh Y đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.

Hàn lãnh rút đi, ngày xuân sắp đến, Lạc Thần buông hành lý, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, vầng sáng nhiễm trên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng.

"Hoan nghênh về nhà." Sư Thanh Y cười nói: "Chuẩn bị tổng vệ sinh."

Đây là khởi đầu mới của các nàng.

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net