Chương 348: Vũ y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm không trở về, trong nhà đương nhiên là tích bụi, nếu thật sự muốn thanh lý cũng không phải chuyện dễ dàng.

May mà Sư Thanh Y trời sinh tính ưa sạch, từ trước đến nay đã thích quét dọn, không dọn thì sẽ khó chịu, cho nên dù là tổng vệ sinh phiền phức như thế nhưng nàng cũng thích thú, xử lý sạch sẽ lưu loát như gió thoảng, đồng thời đem một ít gia cụ thay đổi vị trí, thêm hoa thêm nước, tạo ra một phen cảnh trí mới.

Thân thể Lạc Thần vừa hồi phục, Sư Thanh Y không che phép nàng làm bất cứ việc gì, nhưng đã biết trước nàng cũng không có khả năng ngồi nhìn bất động, vì vậy liền giao cho nàng một ít công việc tương đối nhẹ nhàng, chẳng hạn như tìm kiếm sắp xếp những thứ vụn vặt. Nhận thấy sắp chân chính vào mùa xuân, trong tủ quần áo trước đây đã chứa một phần quần áo mùa xuân cũng phải kiểm kê lại, một lần nữa giặt giũ phơi nắng.

Mãi cho đến buổi chiều, rốt cục quét tước sắp hoàn tất, Sư Thanh Y ở trong phòng trải giường cho Trường Sinh, thay drap giường sạch sẽ. Trường Sinh vừa giúp nàng cầm hai góc drap giường, phối hợp với Sư Thanh Y đem drap giường trãi phẳng, vừa dáng vẻ nhu thuận nở nụ cười, giống như mới vừa được cho kẹo, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn.

"Cười ngốc cái gì?" Sư Thanh Y cũng bị nàng ảnh hưởng, mỉm cười liếc nhìn nàng một cái.

"Ta hài lòng." Trường Sinh cẩn thận nắm drap giường, trải phẳng: "Rốt cục có thể cùng A Lạc, A Cẩn các ngươi ở chung."

"Trước kia mọi người không phải cũng đều là ở cùng một chỗ sao."

Trường Sinh nghiêm túc lắc đầu: "Không giống. Như hiện nay mới giống."

Sư Thanh Y nghe xong lời nói mơ mơ hồ hồ của nàng, ánh mắt buông xuống, hình như có điều suy nghĩ, đôi mắt trong loại suy tư này phá lệ trong trẻo.

Đặt lời này vào ngữ cảnh, nếu như muốn nói là giống, nhất định là có vật tham chiếu.

Vậy là giống như cái gì đây?

Tỷ như nói, giống như thật lâu trước đây.

Sư Thanh Y khom lưng đem gối đầu dọn xong, lại cho thêm một cái gối ôm mềm mại, nhìn Trường Sinh một cái, giống như tùy ý mà nói: "Gian phòng này trước đây Âm Ca đã ở qua, khi đó nàng cũng ở cùng ta và Lạc Thần."

Trường Sinh không nói chuyện nữa.

Sau đó dáng vẻ của nàng giống như trưởng bối, nhàn nhạt trả lời: "Nga."

Sư Thanh Y cố ý quan sát sắc mặt của Trường Sinh, bật cười, giống như an ủi tiểu hài tử trong nhà, thuận lợi xoa đầu nàng: "Hiện tại gian phòng này chính là của ngươi, ngươi muốn dùng như thế nào thì dùng thế đó."

Trường Sinh hơi thấp hơn Sư Thanh Y một chút, nàng nâng đôi mắt đen như ngọc châu nhìn Sư Thanh Y, lúc này mới được một chút ngon ngọt, thoả mãn gật đầu: "Ân."

"Thanh Y." Ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh lãnh của nữ nhân.

Sư Thanh Y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lạc Thần đứng ở cửa, vẻ mặt tựa hồ có chút phức tạp , không khỏi đi đến chỗ nàng: "Làm sao vậy?"

"Quần áo đã giặt xong rồi?" Lạc Thần tựa vào cửa mà đứng, mặt không biểu tình: "Cũng phơi xong rồi."

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy tư thế dường như báo cáo này của nàng vô cùng khả ái, buồn cười: "Vất vả rồi, hiền huệ như vậy, còn đặc biệt báo cáo với ta."

"Còn có quần áo nào khác cần giặt sao?" Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Hẳn là không có, hôm nay trước hết như vậy đi, quần áo mùa xuân đều giặt sạch, sau này thời tiết tốt lại lần lượt giặt, tạm thời cũng không cần mặc gấp."

Sau đó nàng dừng lại một chút.

Nàng thận trọng phát hiện lúc Lạc Thần nói chuyện vẫn đưa lưng về phía cửa, loại tư thế này dường như đang che giấu gì đó ở phía sau.

Lạc Thần hơi cúi đầu: "Thật sự không có sao?"

"... Đã không có." Sư Thanh Y nhìn biểu tình giữ kín như bưng của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt: "Không, không có gì chứ?"

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, nheo mắt lại, sau đó xoay người đi.

Cũng ngay trong nháy mắt lúc nàng xoat người, Sư Thanh Y tinh mắt thấy rõ phía sau lừng nàng đang giấu cái gì, cho dù Lạc Thần xoay người mềm mại lưu loát, thứ đó lại chói mắt bị Lạc Thần che lấy, nhưng Sư Thanh Y vẫn có thể nhìn rõ ràng.

Dù sao thì Lạc Thần thoạt nhìn cũng là cố ý muốn cho nàng nhìn thấy, một đường đi đến gian phòng của các nàng.

"Trường Sinh ngươi trước tiên ở trong phòng thu dọn, Lạc Thần có việc tìm ta." Sư Thanh Y lập tức căn dặn Trường Sinh, cùng theo sau Lạc Thần, gần như là chạy đến.

Vào phòng, Lạc Thần ngồi ngay ngắn bên mép giường, nhàn nhạt nhìn lướt qua cánh cửa, Sư Thanh Y lập tức lui lại hai bước, đem cửa cẩn thận đóng lại.

Sau đó nàng cũng không đến gần nữa mà chỉ đứng ở cửa, đứng đến thẳng tắp, giống như muốn tùy thời chấp nhận khiển trách của Lạc Thần, bên tai trái lại đỏ bừng.

Lạc Thần lại đứng dậy, bước đến nắm tay nàng, lúc này mới đem nàng dẫn đến bên giường. Sư Thanh Y vẻ mặt kéo căng, ánh mắt trái lại vẫn không rời đống vải bạch sắc mềm mại vừa rồi Lạc Thần đặt ở trên giường, bên giường còn có một đôi giày vân văn bạch sắc được chứa trong hộp chuyền dùng chứa đồ cổ, hiện tại đã được Lạc Thần mở ra.

"Những thứ này cất lâu như vậy, thực sự không cần giặt một lần sao?" Lạc Thần ngồi xuống, đôi mắt sương mù, nhẹ nhàng hỏi nàng.

Nếu như không phải hôm nay lúc Lạc Thần tổng vệ sinh lục tung rồi phân loại giặt giũ, sợ rằng Sư Thanh Y vẫn không ngờ được bộ y phục cổ đại này dĩ nhiên sẽ bị Lạc Thần tìm ra.

Lúc trước Lạc Thần mới đến, trên người không có thứ gì, vì muốn đến hội đấu giá Hoàng Đô đấu giá Cự Khuyết không tiếc bán đi bộ y phục tu cẩm Minh triều. Bộ y phục này giá trị thực sự rất cao, Chân Ứng Viễn thu mua được vô cùng bảo bối, còn kém đặt lên bàn thờ, chỉ còn chờ lần sau bán đấu giá sẽ mang ra treo giá cao. Sư Thanh Y lúc đó biết được Lạc Thần bán bộ y phục của nàng, âm thầm mất không ít tinh lực mới một lần nữa từ trên tay Chân Ứng Viễn mua trở về.

Lúc mua về, thật ra Sư Thanh Y còn chưa xác định quan hệ cùng Lạc Thần, còn đang trong giai đoạn đơn phương thống khổ tương tư.

Nàng cho rằng thứ này đại biểu cho quá khứ của Lạc Thần, cũng xem như một trong những vật kỷ niệm Lạc Thần mang từ cổ đại đến hiện đại, làm sao có thể dễ dàng để rơi vào những cuộc mua bán như vậy.

Vì vậy nàng dùng phương pháp của bản thân đem bộ bạch y này giành trở về.

Chỉ là thứ này quá quý trọng, đến lúc đó còn phải đấu giá Cự Khuyết, vừa y phục vừa kiếm, loại hành vi này rõ ràng là rất không tuân quy tắc. Muốn đưa hậu lễ cũng phải nhìn đối phương có nguyện ý nhận phần tình cảm này không, khi đó nàng cũng không là gì của Lạc Thần, nếu thật sự làm như vậy mới là không thích hợp. Sư Thanh Y lo lắng không yên, lo lắng quá nhiệt tình sẽ hù dọa Lạc Thần, ngược lại sẽ làm Lạc Thần không được tự nhiên, đừng để đến lúc đó Lạc Thần không được tự nhiên liền mượn cớ dọn đi, nàng mất thê tử lại mất y phục, vì vậy chỉ đành đem bộ y phục này cẩn thận cất giấu.

Sau đí nàng tặng kiếm bày tỏ cùng Lạc Thần, không nghĩ tới lại được chấp nhận, dĩ nhiên khiến nàng vừa mừng vừa sợ. Chỉ là nàng cảm thấy đoạn tình cảm này mới vừa khởi bước, nên càng thêm cẩn thận che chở, lúc đó nói ra vẫn còn sớm, liền muốn đem chuyện bản thân mua lại bạch y tạm thời để sau, sau đó cũng có thể cho Lạc Thần một kinh hỉ.

Nhưng thế sự luôn ngoài sở liệu.

Từ một gút mắt được nàng mở ra, liền kéo theo rất nhiều bí mật, trong đó rất nhiều thứ liên quan đến quá khứ của Lạc Thần, sương mù dày đặc, nhìn không thấu, nên bạch y mang theo khí tức trước kia của Lạc Thần dĩ nhiên càng thêm khiến Sư Thanh Y lưu ý, càng lưu ý ngược lại càng không tiện đề cập. Nàng hãm sâu trong vực sâu không đáy, gần như bị gánh nặng ép tới thở không nổi, sau đó lại thêm cùng Lạc Thần các nàng bôn ba ở bên ngoài, vẫn không trở về, nên chuyện này tự nhiên bị nàng gác lại.

Hôm nay mới tính toán chân chính trở về nhà, trải qua nhiều chuyện như vậy, không nghĩ tới chuyện này bị Lạc Thần khơi dậy trước, tâm tư khom lách lúc trước của Sư Thanh Y đương nhiên là lộ rõ trước mặt nữ nhân thông minh thâm trầm này, nhất thời chỉ cảm thấy quẫn bách vạn phần.

Lạc Thần ngồi yên, nâng ánh mắt nhìn Sư Thanh Y đứng thẳng như trúc, đáy mắt mang chút ý cười: "Cất giấu lâu như vậy, muốn không quên cũng khó."

Sư Thanh Y lập tức nói: "Ta vốn là rất sớm đã nghĩ nói cho ngươi biết, khi đó chỉ là...."

"Chỉ là cái gì?" Lạc Thần vẫn rất bình thản.

Sư Thanh Y yên lặng rồi lại yên lặng, đột nhiên nghiêm trang nói: "Ngươi nhất định đã nghe qua cố sự tiên nữ vũ y đi?"

Nàng chậm rãi cúi người, ngồi xổm trước mặt Lạc Thần, Lạc Thần ngồi bên mép giường, cũng hơi thấp đầu nhìn nàng, mái tóc đen nhánh buông xuống trên vai, lại lẳng lặng tản xuống, như mực chảy trên tuyết.

"Thật lâu trước đây a, có một tiên nữ mỹ lệ hạ phàm, cởi vũ y của nàng xuống tắm trong thiên trì." Giọng nói của Sư Thanh Y cũng quẩn quanh trong căn phòng yên tĩnh: "Có người âm thầm nhìn thấy nàng tắm, đem lòng yêu tiên nữ kia, người kia không hy vọng tiên nữ rời đi, nên đã nghĩ lấy trộm vũ y của tiên nữ, như vậy nàng sẽ không thể trở lại thiên đình rồi, cũng sẽ không không thể gặp lại nàng nữa. Vì vậy người kia đem vũ y âm thầm giấu đi, tiên nữ không có y y, không thể lên bờ, về sau tiên nữ đã gả cho người kia."

Lạc Thần yên tĩnh mà nghe.

Sư Thanh Y nghiêm túc nói: "Ngươi xem người trong cố sự này, chính là xuất phát từ tư tâm, để có được tiên nữ mà âm thầm giấu đi vũ y của nàng, không cho nàng biết, đặc biệt xấu xa."

Lạc Thần lúc này mới nở nụ cười, cười đến có chút sủng nịch, lắc đầu: "Cố sự và chuyện này tính chất không hoàn toàn giống nhau, đừng ở đây nói bậy. Hay là nói ngươi giúp ta mua y phục trở về, rồi lại âm thầm cất giấu y phục, là muốn nói bản thân ngươi đặc biệt xấu xa?"

Sư Thanh Y giảo hoạt cười, rồi ánh mắt lại có chút ảm đạm : "Là không giống nhau, nhưng có thể có một chút tương tự."

"Ta khi đó cũng là xuất phát từ tư tâm." Nàng nói: "Ta cũng không muốn ngươi trở về thiên đình."

Tiếu ý trong đáy mắt của Lạc Thần càng sâu: "Ta không ở thiên đình, không có tư cách đó."

"Nhưng ngươi có quá khứ."

Tiếu ý của Lạc Thần có chút ngưng đọng.

Sư Thanh Y lúc này mới tự giễu mỉm cười, nhìn vào ánh mắt của Lạc Thần: "Ban đầu ta nghĩ sẽ cho ngươi một kinh hỉ, ngươi nhìn thấy hẳn là sẽ vui vẻ. Sau đó ta lại phát hiện ngươi luôn không cách nào thoát khỏi quá khứ, trước đây ta vẫn luôn...vẫn luôn nghĩ ngươi không thể quên được biểu muội của ngươi, dù sao thời gian ngươi mặc bộ bạch y này đều là trải qua cùng biểu muội ngươi. Ngươi vẫn luôn nói ta là biểu muội hiện tại của ngươi, trong suy nghĩ của ngươi khi đó dù sao ta cũng không phải biểu muội trước kia của ngươi a."

Lạc Thần càng cúi thấp đầu, mái tóc dài gần như sắp phủ xuống người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: "Cho nên khi đó, ta sợ ngươi nhìn thấy bộ bạch y này, có thể sẽ càng thêm tưởng niệm thời gian trước, có thể sẽ càng thêm không bỏ xuống được. Giống như người kia không muốn tiên nữ trở lại thiên đình, ta chính là tư tâm như vậy, ta cũng.... Ta cũng không hy vọng ngươi luôn ở trong hồi ức trước đây, không hy vọng ngươi trở lại bên cạnh biểu muội trước kia, hy vọng hy vọng ngươi có...... Ta của hiện tại là đủ rồi."

Một câu cuối cùng, gần như là thấp như muỗi kêu.

Lạc Thần ngây ngẩn hồi lâu, khóe mắt không biết vì sao lại phiếm hồng, nàng vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói ngược lại là có chút nhịn không được mang theo chua xót: "Dấm chua như vậy, ngươi cũng muốn uống một vò, còn uống lâu như vậy."

"Ta chính là muốn uống." Sư Thanh Y cong mắt cười.

Lạc Thần cười yếu ớt nhìn nàng, nhéo nhéo gương mặt của nàng: "Được, ngươi nói cái gì thì là cái đó."

Sư Thanh Y nâng tay chạm vào hàng mi của Lạc Thần, trầm thấp nói: "Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, ta khi đó nghĩ như vậy cũng thật khờ."

Nàng bổ sung: "Sau này dấm chua như vậy, cho dù ngươi đưa cho ta uống, ta cũng không uống. Uống không ngon."

Ngón tay Lạc Thần xoa má nàng, cũng theo đó mà dừng lại.

Sư Thanh Y dùng cằm nhẹ nhàng tựa lên đầu gối Lạc Thần, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Thần: "Khi đó là khi đó, hiện tại là hiện tại, hiện tại ta tuyệt không lo lắng ngươi không thể quên được quá khứ, không thể quên được biểu muội ngươi, ngươi lấy bộ bạch y này ra, thật ra ta rất hài lòng."

Giọng nói của nàng là khúc ca ôn nhu nhất trên đời này: "Ta đã không phải kẻ ôm cách nghĩ ngốc nghếch lúc trước nữa. Ta không còn là ta lúc giấu bạch y nữa, ta là ta của hiện tại, đang nổ lực làm ta của lúc trước."

Lạc Thần tĩnh tọa, cũng yên lặng chăm chú nhìn Sư Thanh Y, trên mặt cũng không có gợn sóng. Cho dù vừa rồi Sư Thanh Y đã vì nàng lau hàng mi một lần, nhưng tựa hồ vẫn không cách nào lau đi ửng hồng nơi khóe mắt.

Sư Thanh Y không tiếp tục nói nữa, cúi đầu hôn lưng bàn tay của nàng, lúc này mới đứng lên mềm nhẹ mỉm cười, chỉ vào bạch y nói: "Cái này ta mang đi giặt, phải hảo hảo giặt tay."

Lạc Thần gật đầu, nhoẻn miệng cười: "Được."

Nàng cơ trí như vậy, thế nào lại thực sự không hiểu đây.

Nhưng là có chút việc tạm thời không nên hiểu quá rõ, nàng có thể "Thực sự" không biết.

Sư Thanh Y mất khí lực rất lớn mới giặt sạch bộ bạch y của Lạc Thần, mang phơi nắng. Lụa mỏng phi dương, nàng kéo tay áo vừa phơi nắng vừa nói: "Nếu như Dương thúc biết ta dám làm thế này với cổ vật, còn dám để cổ vật hạ thuỷ, hắn nhất định là sợ đến phát bệnh tim."

Loại thời gian này dương quang vẫn còn ấm lạnh, thông thấu mà chiếu vào sân thượng, Lạc Thần đứng dưới ánh dương quang, vẻ mặt có chút lười biếng mà nhìn nàng: "Những việc ngươi làm với "cổ vật", còn ít sao?"

Sư Thanh Y: "....."

"..... Ta muốn đi lau đèn." Sư Thanh Y vỗ vỗ tay, nhìn vào phòng khách: "Trường Sinh, ta nói với ngươi mang một cây thang đến, ngươi đã làm chưa.?"

"Chuẩn bị xong rồi." Trường Sinh ở bên kia thông minh lên tiếng trả lời.

Sư Thanh Y lập tức đi qua, Lạc Thần không nhanh không chậm theo sát phía sau nàng.

Thang gia dụng dựng xong, Trường Sinh xách một thùng nước, đem vải bố đưa cho nàng, Sư Thanh Y đang muốn lên thang, Lạc Thần đã đi đến kéo kéo nàng, Sư Thanh Y thuận thế cúi đầu, Lạc Thần đội một cái mũ chống bụi cho nàng: "Trên đền có bụi."

Sư Thanh Y mỉm cười với nàng, liền leo lên.

Lạc Thần ánh mắt sắc bén, yên lặng nhìn bộ pháp của nàng.

Người bình thường leo thang đều sẽ vô thức sợ ngã xuống, cho nên tất nhiên cẩn thận vịn thang, nhưng Sư Thanh Y hiện tại bước chân mềm mại, tựa như mưa rơi, hơn nữa bước chân chưa từng chân chính đặt lên bậc thang. Nàng ở phía trên chà lau bóng đèn, thoạt nhìn cũng không có nửa điểm lo lắng.

Lòng tin của nàng đối với bản thân tựa hồ lại tăng thêm một bật, giống như từng ngày từng ngày buộc bản thân nỗ lực tự khai quật tiềm năng của mình, đồng thời yên lặng đem những tiềm năng này thi triển ra, bộc lộ nhưng cũng sẽ không bị người nhìn ra.

Chỉ là Sư Thanh Y đối với Lạc Thần chưa từng có bất luận cố kỵ gì, cũng chưa bao giờ ở trước mặt Lạc Thần tận lực che lấp cái gì, ánh mắt của Lạc Thần lại nhạy bén, biến hóa như vậy dĩ nhiên sẽ tinh tường rơi vào đáy mắt Lạc Thần.

"Cẩn thận một chút." Yên lặng chốc lát, Lạc Thần lên tiếng.

"Không có việc gì." Sư Thanh Y từ trên cây thang nhìn xuống: "Ta hôm nay đã điện thoại cho giáo sư, nàng đã quay về trường học, ngày mai ta đến trường, ngươi cũng đi cùng ta đi."

Lạc Thần biết nàng đã có sắp xếp, gật đầu.

Đến ngày thứ hai, lưu lại Trường Sinh giữ nhà Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi đến trường đại học.

Đến cửa phòng làm việc của Duẫn Thanh, Sư Thanh Y gõ cửa, gõ một lúc cũng không cũng không có người đến mở cửa.

Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, trấn định lấy dụng cụ mở khóa, bắt đầu âm thầm mở cửa.

"Lúc trước ngươi gửi tin nhắn hỏi ý, vốn đã biết nàng hiện nay đi lên lớp." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đã làm đầu trộm đuôi cướp, cần gì phải gõ cửa."

Bên tai Sư Thanh Y có chút đỏ ửng, trên mặt trái lại chính kinh nói: "Ta đây là cẩn thận, cũng là lễ phép. Thật sự lễ phép, giả lễ phép, rốt cuộc cũng là lễ phép, dù sao nàng cũng là giáo sư của ta."

Lạc Thần cười khẽ: "Ngươi gõ cửa một cái là lễ phép, liền không phải kẻ trộm nữa?"

Sư Thanh Y đi theo Duẫn Thanh học tập cũng có vài năm, lần này động đến trên đầu Duẫn Thanh, trong lòng nàng quả thật là có chút thấp thỏm cùng cảm thấy thẹn. Chỉ là hiện nay tình thế đặc biệt, thời kỳ đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt, muốn cho Duẫn Thanh ngay mặt nói ra chút gì đó, có lẽ là không quá thuận tiện, trái lại dễ đả thảo kinh xà, nên chỉ còn cách này.

Hành lang này Sư Thanh Y đã tới vô số lần, rất quen thuộc, thiết bị giám sát cũng bị nàng động tay động chân, cửa mở, nàng cùng Lạc Thần một trước một sau chui vào.

Vào phòng, trong lòng Sư Thanh Y còn có một chút thình thịch, nàng một bên nhìn quét qua phòng làm việc của Duẫn Thanh, một bên vui đùa nói: "Nếu như ta không từ gian phòng này lấy đi vật gì, thì không coi là kẻ trộm."

"Chỉ còn chờ xem giáo sư nàng có cho ta cơ hội làm kẻ trộm hay không thôi." Nàng nói, ánh mắt dừng lại ở trên bàn công tác của Duẫn Thanh, lành lạnh.

Lạc Thần đồng thời nhìn sang.

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net