Chương 94: Ta yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với phần lớn động vật mà nói, bụng đều là nơi rất mềm yếu, nên cũng chính là tử huyệt của chúng.

Cuối cùng Lạc Thần giương Cự Khuyết, đâm thật sâu vào bụng của Lục Ngô.

Không biết là do thân hình Lục Ngô quá lớn da thịt quá dày nên dù Lạc Thần dùng lực đạo lớn như vậy cũng không thể mổ bụng nó ra, mà tuôn ra một dòng máu đỏ mang theo nồng đậm mùi tanh.

Chất lỏng đỏ như chu sa nhuốm một mảng lớn lên áo sơmi trắng của Lạc Thần, áo lập tức bị nhuộm thành một màu đỏ.

Lục Ngô nộ khí không tắt, ngược lại hoàn toàn trở nên điên loạn, rống lên đinh tai nhức óc, móng vuốt sắt nhọn theo tiếng rống mà cào xuống.

Lạc Thần vội vã xoay người né tránh, bàn tay trái thấm đẫm máu tươi, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Đúng Nguyệt Đồng lại lần nữa lao đến, tạm thời thế chỗ Lạc Thần chống đỡ sự tấn công của Lục Ngô.

Lục Ngô bị Nguyệt Đồng va vào lảo đảo lui về phía sau lại càng thêm điên cuồng, con ngươi đỏ tươi trợn to mà cùng Nguyệt Đồng cắn xé, mỗi một lần công kích đều là trí mạng.

Mặt khác nước đen bên này đang tràn ra khắp nơi, Sư Thanh Y cõng Thiên Mạch một bên chạy một bên thở dốc hô: "Vũ Lâm Hanh, Thiên tiểu thư bị bệnh, ngươi đến giúp ta chăm sóc nàng một chút! Hai người còn lại mau đi châm lửa, loại cổ này dễ cháy, mau châm lửa! Nhanh một chút!"

Hiện tại chính là đang chạy đua cùng tử thần, mỗi một giây thời gian đều quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Phong Sanh cùng Tô Diệc tưới cồn xuống mặt đất, dùng bật lửa châm lửa, lập tức ngọn lửa bùng lên như những con hỏa long, dọc theo cồn chảy mà lan tỏa. Cổ trùng trong cái lọ rất dễ cháy, còn nước kia rất có khả năng là dùng nuôi cổ trùng, vì vậy cũng tương tự dầu mỏ rất dễ bắt lửa.

Tầng hai nhất thời lửa cháy tràn lan, cổ tiềm tàng trong nước đen bị đốt cháy phát ra tiếng xèo xèo, nghe đến khiến da đầu tê dại.

Vũ Lâm Hanh nhanh chóng chạy đến, từ trong tay Sư Thanh Y đỡ lấy Thiên Mạch, lớn tiếng nói:" Nàng thế nào biến thành bộ dạng này?"

" Ta không biết!" Sư Thanh Y lo lắng cho Lạc Thần bên kia, tình hình trận chiến giữa Nguyệt Đồng cùng Lục Ngô hiển nhiên ngày càng kịch liệt, nên liền lười nói nhiều, mà chỉ cấp tốc chạy đi.

Ai biết lúc này, Thiên Mạch đang dựa đầu trên vai Vũ Lâm Hanh đột nhiên đưa tay dùng khí lực lớn nắm chặt cổ tay Sư Thanh Y, run run cắn răng nói: "A Nguyễn, nguy hiểm, ngươi....ngươi không nên đi!"ư

Sư Thanh Y cả kinh cuống quít vẫy tay Thiên Mạch ra, dặn dò Vũ Lâm Hanh: "Ngươi chăm sóc cho nàng! Lưu lại Tô Diệc cùng Phong Sanh ở đây xử lý cổ trùng, những người khác tránh xa một chút."

Diệp Trăn bị thương, Trần Húc Đông lại như quả hồng mềm ngay cả đèn cũng cầm không chắc, cũng chỉ có hai thủ hạ của Vũ Lâm Hanh có thể trông cậy.

Dường như cam chịu, Thiên Mạch buông tay ra, thân thể run rẩy.

Vũ Lâm Hanh lo lắng nói: "Các ngươi cẩn thận một chút!"

Sư Thanh Y tránh né ngọn lửa, chạy sang bên kia.

Nàng chạy thẳng đến cạnh cầu thang liền nhìn thấy Nguyệt Đồng lần thứ hai bị Lục Ngô đánh ngã, lần này Nguyệt Đồng bị thương có phần nghiêm trọng, chân trước hiện rõ vết cắn, móng vuốt cào trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Nó muốn đứng lên nhưng lại không còn sức lực.

Sư Thanh Y thấy cả người lạnh lẽo, cuối cùng sâu sắc nhận thức được đối thủ lần này là hung bạo đáng sợ đến mức nào.

Dưới bụng Lục Ngô máu vẫn tuôn xối xả, điên cuồng tấn công, thân thể hướng đến chỗ Lạc Thần, nâng chân lên muốn giẫm chết nàng.

Tay trái của Lạc Thần dây cương xiết đến gần như phế bỏ, một mình đối mặt con quái vật lớn này hoàn toàn vô lực chống đỡ, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay phải nắm lấy chuôi Cự Khuyết dùng hết nội lực chống đỡ móng vuốt sắc nhọn của Lục Ngô.

Móng vuốt vô cùng cứng chắc, chân nó phần lớn lại được bao bọc bởi giáp trụ, lưỡi kiếm chém về phía trước, mạnh mẽ chém ra một vết kiếm thật sâu, Lạc Thần cũng bị chấn động phải lui lại phía sau vài bước.

Mặc cho nữ nhân này trước kia cường đại đến mức nào, hiện trên người nhiều chỗ bị thương, hơn nữa lại bị tấn công kịch liệt, dù có mọc cánh cũng chạy không thoát, bước chân vừa vô lực trụ vững lại thì Lục Ngô lại đánh tới.

Va chạm này khiến Lạc Thần va vào tường, tay trái của nàng nắm chặt Cự Khuyết, cổ họng tràn ra vị ngọt, dựa vào tường phun ra một ngụm máu tươi.

Sư Thanh Y nhìn thấy phẫn nộ đến tim phôi đều muốn vỡ nát, giương súng bắt vào mặt Lục Ngô, đạn không ngừng bắn ra, một nửa khuôn mặt của Lục Ngô gần như bị nàng bắn nát, máu thịt mơ hồ.

Cho dù là như vậy thì Lục Ngô vẫn không chết, vun móng vuốt cào về phía Sư Thanh Y.

Trước đó Sư Thanh Y trong cơn thịnh nộ bắn rất nhanh nên đạn cũng đã hết, thấy súng lục đã trở nên vê dụng, Sư Thanh Y tức giận chỉ đành chữa ngựa sống thành ngựa chết mà ném súng lục vào mặt Lục Ngô.

Súng lục vừa nện lên mặt Lục Ngô, Sư Thanh Y lập tức rút đao quân dụng ra, Sư Thanh Y cũng không biết bản thân đột nhiên lấy đau ra nhiều sức lực như vậy, vung đao cuồng bạo đâm thẳng vào mắt Lục Ngô, lưỡi đao cấm vào thật sâu chỉ lộ ra một phần chuôi đao.

Dựa theo độ sâu này, Sư Thanh Y đoán rằng đao này hẳn là đã tổn thương đến bộ não của nó, nhưng ai ngờ quái thú này lại mạnh đến nghịch lẽ thường, lực tấn công một chút cũng không giảm, cũng không quan tâm đến vết thương trên bụng cùng mắt mà cuồng dã lao đến chỗ Lạc Thần.

Nó dường như muốn cùng nhau chết chung, nên dùng tốc độ nhanh đến kinh người mà chạy, mặt đất từng đợt rung động, đánh thẳng vào tâm trí.

Sư Thanh Y vô cùng kinh hãi, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện mà chạy đến chỗ Lạc Thần.

Lạc Thần nhìn thấy Lục Ngô lao đến, thân thể lại tạm thời không có sức lực, nên chỉ có thể cương nghị mà giương Cự Khuyết lên.

Đáng tiếc ngực nàng trước đó bị va đập mạnh dẫn đến đau đớn, Cự Khuyết được nâng lên cuối cùng lại hạ xuống.

Tất cả phát sinh quá nhanh, nhanh đến cảm giác chỉ như một cây kim từ không trung rơi xuống mặt đất.

Sư Thanh Y chưa bao giờ biết bản thân lại có thể chạy nhanh như vậy, chân bước theo một bộ pháp kỳ quái, thân ảnh thoáng cái liền lao đến.

Nếu như dùng loại tốc độ này để so sánh, mặc dù là người khinh công tuyệt đỉnh như Lạc Thần cũng không hơn nàng.

Giống như tuyển thủ bóng chày đang thi đấu, Sư Thanh Y dùng hết tốc độ mà chạy.

Hai gối khụy xuống mặt đất, nàng vươn tay ôm lấy Lạc Thần, đem Lạc Thần ôm vào lòng ngã lăn trên mặt đất, toàn bộ thân thể nằm trên người nàng.

Sư Thanh Y cao gầy mà thon thả, rõ ràng là thân thể trời sinh thon gầy, lúc này lại giống như đại đương mà bao bọc lấy Lạc Thần.

Trong lúc hoảng loạn, nàng nghe thấy tiếng tim đập vô hạn phóng đại của bản thân, cũng nghe thấy được âm thanh xé gió lúc Lục Ngô vươn móng vuốt cào xuống.

Ánh lửa ở xa xa lay động.

Thật lâu trước đây, trong quá trình Chúc Cẩm Vân giúp Sư Thanh Y trị liệu, đã từng ám chỉ với nàng, muốn nàng học cách yêu thương người khác, không nên quá mức lãnh đạm trên phương diện tình cảm.

Vì vậy nàng cũng từng ngẫu nhiên suy nghĩ qua, nếu như nàng có một người yêu, nàng nên cùng chung sống và đối đãi như thế nào.

Nàng hẳn là sẽ đối với người đó ôn nhu quan tâm chăm sóc, lúc nhàn hạ làm vài món ăn ngon cho người đó, có thể là hai người hẹn nhau xem một bộ phim lãng mạn nào đó, cũng có thể cùng nhau đi tản bộ dưới hoàng hôn, hoặc nhân dịp nghỉ lễ cùng người đó đi du lịch.

Nếu như quan hệ có thể tiến thêm một bước, hai người cũng có thể ngồi ở sô pha cùng xem TV, uống sữa lên mạng, buổi tối ôm nhau ngủ cùng một chỗ.

Suy nghĩ rất đơn giản, một cuộc sống rất đơn giản.

Rất phù hợp tính cách của nàng.

Cho đến hôm này nàng thực sự có người yêu.

Nàng yêu Lạc Thần yêu đến phát điên.

Nàng mới phát hiện, những suy nghĩ này quá mức đơn giản.

Đồng thời, cũng không còn quan trọng nữa.

Sư Thanh Y từ từ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đón nhận móng vuốt của Lục Ngô cào đến, nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh.

Ầm ầm một tiếng như núi đỗ, Lục Ngô đột ngột dừng lại ngã lăn trên mặt đất.

Dưới thân tuôn ra một vũng máu lớn, chất lỏng đỏ tươi không ngừng từ trong thân thể to lớn cuồn cuộn chảy ra, giống như mở cửa một đập nước lớn.

Trước đó Lạc Thần rạch một đường dưới bụng Lục Ngô, bởi vì da thịt qua dày nên không lập tức vỡ ra, nhưng vừa rồi do điên cuồng công kích, nên miệng vết thương mới mở rộng, cuối cùng bụng vỡ ra, co giật vài cái liền nằm bất động trên mặt đất.

Sư Thanh Y ôm chặt Lạc Thần, thân thể phát ra run rẩy.

Nàng ôm chặt như vậy, cảm giác giống như bản thân đã chết.

Đã chết nhưng vẫn muốn quấn lấy nữ nhân này.

Lạc Thần ở phía dưới thở hổn hển, nâng tay ôm lấy lưng Sư Thanh Y, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về, run giọng mà nỉ non: "Ngoan, không có việc gì nữa, không có việc gì nữa, không có việc gì..."

Trong miệng nàng tràn ngập mùi máu tươi, đôi môi đỏ mộng câu một nụ cười xinh đẹp, không ngừng dán bên tai Sư Thanh Y nỉ non vài lần "không có việc gì nữa", Sư Thanh Y lúc này mới ngẩn ngơ hồi tỉnh, nhưng vai vẫn khẽ run.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Sư Thanh Y hơi nâng người lên, khuỷu tay chống trên mặt đất nhìn nữ nhân dưới thân, nhìn hồi lâu, đột nhiên trầm thấp "xì" một tiếng bật cười.

Cùng lúc đó, nước mắt cũng trào ra, từng giọt dưới ánh lửa lấp lánh như saphia mà rơi lên mặt Lạc Thần.

Nước mắt của nàng nóng rát, vừa khóc vừa cười, thoạt nhìn giống như một kẻ ngốc xinh đẹp.

Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng.

"Ta..... Ta vừa rồi rất sợ." Sư Thanh Y cười trong nước mắt mà nói:"Ta sợ ta sẽ chết, nếu như ta chết rồi, sau đó ngươi sẽ thuộc về người khác. Nhưng.....nhưng ta lại càng sợ ngươi chết đi."

Nàng nói hàm hồ mà nói tiếp:"Ta thật ngốc, tình cảnh như vừa rồi kỳ thực hai chúng ta đều sẽ chết, ta.....ta thật ngốc."

"Phải, nữ nhân ngốc." Lông mi của Lạc Thần run rẩy, phía trên phủ một tầng hơi nước, run rẩy đưa tay phải lên thay Sư Thanh Y lau nước mắt.

Liếc mắt nhìn lại phát hiện trên tay đều là máu, liền miễn cưỡng dùng lưng bàn tay xem như sạch sẽ cọ lên khuôn mặt da thịt mềm nhẵn .

Sau khi lau xong, nàng lại bắt đầu kịch liệt ho khan.

Sư Thanh Y vội vã rời khỏi người Lạc Thần, đỡ nàng dậy, sau đó để nàng dựa vào vách tường ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lại từ trong ba lô lấy ra khăn tay và nước khoáng, Sư Thanh Y khẩn trương thấm ướt khăn, sau đó dùng khăn lau sạch vết máu bên môi cùng vết thương trên người Lạc Thần, một mặt lau một mặt nhẹ giọng oán trách nói:"Ngươi sau này còn cùng ta nói chia tay nữa hay không? Ta biết Lục Ngô rất đáng sợ, nhưng ngươi không cần uy hiếp ta như vậy."

"Ta.....lúc nào nói qua." Lạc Thần miễn cưỡng trả lời nàng, trong mắt mang theo ý cười.

Sư Thanh Y: "....."

Lạc Thần nói: "Ngươi đã ghi âm lại sao? Có bằng chứng không?"

Sư Thanh Y giúp Lạc Thần lau sạch khuôn mặt, thấy áo sơmi trên người nàng thấm máu, nhíu mày nói: "Ngươi....ngươi nói dối cũng không cần kịch bản? Vừa rồi bị va vào đâu rồi, là xương sườn sao, ta sờ đến đâu, nếu ngươi thấy đau thì lập tức nói cho ta biết, phải dán thuốc cao."

Lạc Thần mệt mỏi nói: "Ta không mang kịch bản bên người. Ta vừa rồi bị ngươi ép đến bụng phát đau."

"Đúng rồi." Sư Thanh Y vừa thương tiếc lại vừa tức giận:"Trong bụng ngươi đều là mực, dĩ nhiên là đen đến đau bụng. Nói dối không cần kịch bản, nhúng chút mực nước là có thể viết ra lời thoại."

Nàng vừa nói vừa cởi áo sơmi của Lạc Thần ra, ngón tay cũng nhẹ nhàng sờ soạng.

Chờ lúc sờ đến chỗ xương sườn, Lạc Thần quả nhiên yên lặng nhíu mày, khẽ cắn lấy môi.

Sư Thanh Y mượn ánh lửa quan sát, nhìn thấy mảnh da thịt trắng nõn bên hông xuất hiện vết bầm.

Phần lớn máu trên áo đều là của Lục Ngô, Lạc Thần chủ yếu là bị nội thương, nhưng loại nội thương này so với ngoại thương khó xử lý hơn rất nhiều, không thể dùng băng gạt băng lại, chỉ có thể dùng thời gian dài để điều dưỡng, tiếc là trong hoàn cảnh hiện tại căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.

Sư Thanh Y cẩn thận Lạc Thần dán thuốc cao, thấy tay trái của Lạc Thần nắm lại, lúc mở ra mới phát hiện bao tay hoàn toàn rách hết, tràn đầy vết máu.

Càng đau lòng hơn nữa chính là lòng bàn tay bị dây cương cắt ra một vết thương vừa dài vừa sâu, thậm chí có thể nhìn thấy xương, nhưng Lạc Thần ngay cả một tiếng cũng không rên.

Đôi mắt Sư Thanh Y lần nữa nhòe đi, run giọng nói: "Loại vết thương này phải khâu lại, ta....ta không mang kim khâu."

"Không cần khâu lại." Lạc Thần khẽ cười nói: "Ngươi giúp ta dùng cồn sát trùng là được rồi, đừng lo lắng, tự nó sẽ rất nhanh liền lại."

Sư Thanh Y ngước mắt, kinh ngạc nhìn nàng.

"Là thật, ta không phải nói đùa." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Thật lâu thật lâu trước đây, có người từng tặng ta một món trân bảo. Vật này hòa vào cơ thể ta, giúp vết thương có thể khép lại rất nhanh."

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net