Chương 119 - Nghỉ ngơi tịnh dưỡng (Quyển 3: Sư Trạch Mị Ảnh [Thượng])

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như chị nói với em là phải?"

Sư Dạ Nhiên vén vài sợi tóc xõa bên tai lên, nhìn vào mắt Sư Thanh Y nói.

Ánh mắt của nàng chân thật như vậy, ngữ khí vĩnh viễn nghiêm túc cùng lãnh đạm như vậy. Trong công việc, nữ nhân này nói ra mỗi một chữ đều không đủ thừa, mỗi một câu nói nhân viên của nàng cũng sẽ dùng đó làm chuẩn mực, đóc lòng làm theo.

Hơn nữa nàng mỗi đường nét trên khuôn mặt nàng đều có thể nói là thành thục tinh xảo, nên đối với câu nói kia vừa rồi tựa hồ muốn không tin cũng rất khó.

Ngón tay trái của Sư Thanh Y xiết chặt vào nhau, lựa chọn trầm mặc.

"Cho dù chị nói chị là đến giúp em, em cũng sẽ không tin." Thần sắc Sư Dạ Nhiên không hề phập phồng, nói: "Em không tin chị đã từ rất lâu rồi."

Em không tin chị, đã từ rất lâu rồi.

Sư Thanh Y giật mình.

Đúng vậy, từ lúc Sư Khinh Hàn gặp chuyện không may nàng đã không còn tin tưởng người chị gái này nữa. Rõ ràng nhiều năm trước đây nàng rất tôn kính Sư Dạ Nhiên, tín nhiệm Sư Dạ Nhiên, cho dù nữ nhân này ngay cả cười cũng rất ít cười với nàng, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng Sư Dạ Nhiên.

Kể từ năm năm trước, nàng chưa một lần quay về nhà thăm Sư Dạ Nhiên.

Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y ngước mắt, nói sang chuyện khác, nàng nhàn nhạt nói: "Chị thế nào biết ở đây chính là lối ra? Vì sao ở chỗ này đào hầm mà không đi vào hang động dưới kia, lẽ nào hang động đó có thứ gì khó đối phó hơn chỗ này sao?"

"Bên kia quá nguy hiểm." Sư Dạ Nhiên bình tĩnh trả lời: "Tầng năm bị song diện hầu ngăn chặn, số lượng rất nhiều, đã có người chết nên Chúc Hòa Bình bọn họ không dám tiếp tục lên trên, cũng chỉ còn cách đi ra ngoài."

Sư Thanh Y quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy nam nhân vây thành một vòng ngồi ở bên kia, một thân trang phục dã ngoại thám hiểm, vẻ mặt mỗi người đều là bình tĩnh. Trong đó có một nam nhân cao to, ước chừng hơn ba mươi tuổi, thật lâu trước đây Sư Thanh Y từng gặp qua hắn vài lần, nên biết hắn chính là Chúc Hòa Bình, cũng là đường ca của Chúc Cẩm Vân.

"Chị để vẫn luôn cho bọn họ theo dõi tôi?" Sư Thanh Y nhíu mày.

Thì ra lần này bám theo ngoại trừ bọn người Trữ Ngưng còn có nhóm người Chúc Hòa Bình của Sư Dạ Nhiên. Chẳng qua là Chúc Hòa Bình rõ ràng cẩn thận hơn, hơn nữa mục đích dường như cũng rất đơn giản chính là phụ trách theo dõi Sư Thanh Y.

Để không bị phát hiện, Chúc Hòa Bình vẫn luôn cố gắn duy trì khoảng cách với nhóm người Sư Thanh Y, cũng vì như vậy nên thời gian sai biệt khá nhiều, dẫn đến nhóm người Chúc Hòa Bình đến sau cùng.

"Theo dõi? Em hiểu như vậy, cũng có thể." Sư Dạ Nhiên thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nâng tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.

Mặt nàng phủ một lớp trang điểm rất tinh tế, khóe mắt có chút vết nứt, xem ra là lớp trang điểm ngày hôm qua vẫn chưa tẩy xuống, hơn nữa trên người còn đang mặt tây trang, cùng cảnh vật chung quanh rất bất đồng.

Thói quen sinh hoạt của Sư Dạ Nhiên từ trước đến nay vô cùng khuôn mẫu, Sư Thanh Y đối với việc nàng ban đêm không tẩy trang trước khi ngủ có chút lưu ý, nhẹ giọng nói: "Có phải chị vừa đến đây không lâu?"

"Ban đêm nhận được điện thoại của Chúc Hòa Bình, nghe hắn nói xảy ra vấn đề, nên chỉ dẫn người đến." Sư Dạ Nhiên đạm nhạt nói: "Khoảng sáu giờ sáng thì đến trên núi."

Hiện tại kim đồng hồ đã sắp chỉ hướng chín giờ.

Sư Thanh Y hiểu được, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.

Từ thành phố chạy đến Phượng Hoàng huyện, lại từ Phượng Hoàng huyện chạy đến Quý Thọ Thôn, đường xá xa xôi, đường núi gồ ghề lại khó đi, nếu như lái xe buổi tối thì không đủ ánh sáng, trừ phi Sư Dạ Nhiên dùng đến trực thăng cá nhân của nàng.

Chỉ là bay ban đêm nguy hiểm hơn so với ban ngày rất nhiều, huống hồ còn phải hạ cánh trên núi, lại càng nguy hiểm, nếu sơ ý một chút thì rất có khả năng phát sinh bất trắc.

Sư Thanh Y không dám nghĩ tiếp.

"Bên kia bị chặn, cho nên chỉ có thể tìm một lối vào khác." Sư Dạ Nhiên xem thấu tâm tư của Sư Thanh Y, nhưng không biểu thị gì, mà chỉ nói tiếp: "Chúc Hòa Bình căn cứ vị trí của thông đạo cùng cổ lâu, tiến hành thăm dò vị trí. Không lâu sau đó thì phát hiện một vị trí, thực vật ở nơi đó so với xung quanh thấp bé vô cùng. Chị đoán phía dưới có lẽ là rỗng, tầng đất mỏng nên mới dẫn đến bộ rễ không thể cắm sâu, do đó thiếu dinh dưỡng không phát triển được, chị thử cho bọ họ đào lên, phát hiện quả nhiên có thông đạo, lúc vừa đào xong trùng hợp có người ở bên dưới hô lên."

Nói đến đây, vẻ mặt Sư Dạ Nhiên có phần thoải mái cùng thả lỏng.

Sư Thanh Y lại khe khẽ thở dài.

"Chúng tôi gắp song diện hầu vào ban đêm, lúc đó khoảng mười giờ, Chúc Hòa Bình nhất định còn ở rất xa phía sau. Sau khi nhóm người của hắn rời khỏi đây, có thể bắt được tín hiệu để gọi điện thoại cho chị nhất định là mười hai giờ đêm." Sư Thanh Y tỉ mĩ phân tích một lần, nhìn Sư Dạ Nhiên, mềm mại nói: "Chị hơn mười hai giờ đêm mà vẫn chưa tẩy trang, lẽ nào khuya như vậy vẫn còn ở công ty làm việc sao? Chị gặp phải chuyện phiền phức sao?"

"A Thanh, em cũng sẽ quan tâm chị sao?" Sư Dạ Nhiên bên môi mơ hồ có tiếu ý: "Em cũng sẽ lo lắng chị nửa đêm chạy đến đây có thể gặp nguy hiểm, cũng sẽ lo lắng chị gặp phiền phức sao?"

"Tôi chỉ hỏi như vậy thôi." Sư Thanh Y mím môi, đứng lên, đi qua chỗ Lạc Thần: "Chị không nên suy nghĩ quá nhiều."

Ánh mắt của Sư Dạ Nhiên theo Sư Thanh Y mà dịch chuyển, nói: "Nàng bị thương rất nặng, cần lập tức phẩu thuật."

Sư Thanh Y dừng bước: "Tôi biết. Trực thăng hạ cánh ở nơi nào?"

"Bãi đất trống bên kia núi."

Sư Thanh Y không nói, tiếp tục đi đến chỗ Lạc Thần, sau đó ngồi xổm xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lạc Thần. Sườn mặt nàng dính một vài sợ tóc bị mồ hôi thấm ướt, Sư Thanh Y vươn ngón tay, ôn nhu gạt những sợi tóc kia ra.

Lông mi Lạc Thần run rẩy, nàng vẫn còn ý thức, đưa tay nắm lấy tay trái của Sư Thanh Y, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy.

Sư Thanh Y thấy thế, vội vã cúi đầu, dán lỗ tai đến gần để nghe xem nàng đang nói gì.

Giọng nói của Lạc Thần vô cùng nhẹ, nàng nỉ non nói: "Vật Trữ Ngưng moi ra, em... em đừng để lại bên cạnh, cũng đừng để rơi vào tay chị em.... Tạm thời để cho Lâm Hanh... giữ nó... nó... rất quan trọng."

"Em đã biết." Sư Thanh Y ôn nhu trấn an nàng: "Chị trước tiên hãy ngủ một giấc, không cần bận tâm nhiều. Rất nhanh chúng ta sẽ có thể về nhà."

"Ân, về nhà." Lạc Thần nhắm mắt lại, khóe môi kéo ra một tia cười cực đạm, dường như còn có thỏa mãn.

Nàng quá mệt mỏi rồi, da thịt thậm chí thiếu huyết sắc mà trở nên tái nhợt trong suốt. Sau khi ngắn gọn nói vài câu, nàng tựa hồ thật sự thiếp đi, Sư Thanh Y đau xót nàng, cũng không dám rời khỏi bên cạnh nàng nửa bước, vì vậy cứ thế nắm lấy tay nàng, hướng Vũ Lâm Hanh ở bên kia hô: "Vũ Lâm Hanh."

Vũ Lâm Hanh nghe thấy, dừng cuộc nói chuyện cùng bọn người Tô Diệc, bước nhanh đến, Sư Thanh Y hạ giọng đem lời nói vừa rồi của Lạc Thần thuật lại một lần với Vũ Lâm Hanh.

Trong lòng Vũ Lâm Hanh tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, đè nặng giọng, nói: "Yên tâm. Ba lô đó đã ở trong tay tớ, tớ sẽ cất giữ cẩn thận, ngoại trừ vật đầy máu Trữ Ngưng nhét vào, còn có thuốc giải cổ của Tào Duệ cũng đang ở bên trong."

Nàng dừng một chút, vẻ mặt phức tạp nói: "Thật không ngờ cậu là người nhà họ Sư. Khó trách lúc đầu tớ điều tra bối cảnh của cậu chỉ có thể tra được trường học cùng một số thông tin cá nhân sợ lược, đều tra cặn kẽ căn bản không tra được gì, lúc đó tớ rất buồn bực, cư nhiên còn có người tớ đều tra không ra, hiện tại cuối cùng tớ cũng đã hiểu rõ. Sư Sư, Sư Dạ Nhiên là gì của cậu? Theo tuổi tác thì phải là chị gái?"

Sư Thanh Y trầm mặc, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu.

"Phải là phải, không phải là không phải, chị gái mà cậu cũng nhận miễn cưỡng như vậy?" Vũ Lâm Hanh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới cười nói: "Trước đây tớ cho rằng nhà họ Sư chỉ có một vị đương gia tiểu thư Sư Dạ Nhiên, lại không hề nghĩ đến còn có một mỹ nhân được giấu trong khuê phòng, chậc chậc, cất giấu quá kỹ đi, nhà họ Sư đây là muốn làm gì a?"

"Tiểu thư, cậu muốn đổi nghề làm phóng viên giải trí sao? Bộ dạng giống hệt như đội chó săn." Sư Thanh Y nói, tay trái lấy ra một chuỗi chìa khóa, bất động thanh sắc mà nhét vào tay Vũ Lâm Hanh: "Đây là Thạch Lan trước khi chết giao cho tớ nói cái gì "long ngọc", nàng nhất định có vật gì đó muốn giao cho chúng ta. Lạc Thần cần được phẩu thuật, chờ lúc bọn tớ theo Sư Dạ Nhiên trở về, cậu để Tô Diệc cùng Phong Sanh ở lại đây, bảo bọn họ đi lấy vật đó."

Vũ Lâm Hanh đem chuỗi chìa khóa cất đi, ân một tiếng.

Sư Thanh Y nói thêm: "Nhớ kỹ, phải đi lúc nữa đêm. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong thôn hiện tại nhất định rất hỗn loạn, lúc hai người bọn họ hành động ngàn vạn lần không nên kinh động đến những người trong nhà sàn. Vật đó hẳn là đang ở trong phòng của Thạch Lan, trong số chìa khóa có một cái hình dạng đặc biệt, là đặc trưng của cổ khóa (chìa khóa cổ xưa), bảo bọn họ chú ý tìm ổ khóa tương ứng với loại chìa này. Có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho tớ."

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy vẻ mặt Sư Thanh Y nghiêm túc, mọi chi tiết đều tỉ mỉ căn dặn nàng, nên vẻ mặt cũng không khỏi ngưng trọng theo: "Yên tâm đi, giao cho tớ, mọi việc đều sẽ xử lý thích thỏa đáng. Cậu và chị họ cậu đều bị thương, nên tịnh dưỡng thật tốt mới được."

Sư Thanh Y miễn cưỡng cười nói: "May mà có cậu."

"Nói chuyện này để làm gì?" Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh nhu hòa nói: "Chúng ta là bạn bè tốt, không phải sao."

Sau khi nghe được có tiếng bước chân đến gần, cả hai lập tức ngầm hiểu mà cùng im lặng.

"A Thanh, chúng ta phải chuẩn bị rời đi." Sư Dạ Nhiên đi đến, giọng nói vẫn tràn ngập cảm giác lạnh nhạt, đôi mắt đen kịt liếc nhìn Vũ Lâm Hanh, nói: "Vũ tiểu thư. Đã lâu không gặp."

"Quả thật là đã lâu không gặp." Vũ Lâm Hanh thay đổi thành dáng vẻ chính chắn nghiêm túc, thản nhiên cười nói: "Thật không nghĩ tới lại gặp chị ở chỗ này, Sư tổng. Lại càng không nghĩ chị còn có một em gái tốt như vậy."

Sư Dạ Nhiên chỉ từng có qua lại làm ăn với Vũ Lâm Hanh, cũng không tính là có giao tình gì, nên sau đơn giản nói vài câu, Sư Dạ Nhiên bắt đầu sắp xếp, chuẩn bị quay về, Sư Thanh Y vẫn bên cạnh trông nom Lạc Thần, còn Vũ Lâm Hanh thì bí mật giao nhiệm vụ cho Phong Sanh cùng Tô Diệc.

Trực thăng sức chứa có hạn, vì vậy chỉ có người bệnh được chuyển đến trong cabin, còn nhóm người Chúc Hòa Bình thì lái xe trở về sau. Phong Sanh cùng Tô Diệc bởi vì Vũ Lâm Hanh đã đặc biệt giao phó nên cần chìa khóa tạm thời ẩn núp ngoài thôn.

Trên đường trở về, Diệp Trăn bị gãy chân vừa bước trực thăng đầu óc đã bắt đầu mơ hồ. Lạc Thần cùng Thiên Thiên vốn đã rơi vào trạng thái hôn mê, Âm Ca tinh thần cũng có vẻ vô cùng uể oải, Vũ Lâm Hanh không thể làm gì khác hơn là ôm nàng, ở bên cạnh chăm sóc, thỉnh thoảng vui đùa nói mấy câu, trêu trọc nha đầu ngốc Âm Ca.

Sau vài giờ nhóm người về đến thành phố.

Sư Dạ Nhiên đã sớm gọi điện thoại về sắp xếp mọi việc, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y được sắp xếp vào một bệnh viện tư nhân, mỗi người tách ra điều trị riêng biệt.

Sư Thanh Y chủ yếu là tay phải bị gãy, cùng bị thương trên da thịt, nên việc xử lý cũng không phức tạp. Bác sĩ phụ trách phẩu thuật là do Sư Dạ Nhiên an bài, trước đây cũng đã từng làm bác sĩ riêng cho Sư Thanh Y, vì vậy đối với thể chất đặc biệt của Sư Thanh Y đã sớm hiểu rõ, đồng thời bởi vì sự căn dặn của Sư Dạ Nhiên, các bác sĩ khác cũng đều sẽ giữ mồm giữ miệng, thứ không nên nói thì một chữ cũng không nói.

Hơn bốn giờ chiều, Sư Thanh Y cũng đã ra khỏi phòng phẩu thuật, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, vì yêu cầu của Sư Thanh Y nên phòng bệnh của Lạc Thần được sắp xếp là phòng ở ngay bên cạnh.

Cánh tay phải của Sư Thanh Y tuy rằng bị cố định, không cách nào tự do hoạt động, nhưng trạng thái tinh thần của nàng lại vô cùng tốt. Từ lúc ra khỏi phòng phẩu thuật, nàng vẫn luôn đợi Lạc Thần ra, kết quả là đợi đến hơn 6h30 chiều vẫn không ai đến thông báo gì với nàng.

Sáu giờ ba mươi, đã là giờ cơm chiều, nếu như là bệnh viện bình thường lúc này ngoài hành lang nhất định có người đến đưa cơm, thân nhân thăm viếng cũng phải đông như nước chảy. Nhưng đây là khu chăm sóc đặc biệt, bệnh nhân phi thường ít, nên hành lang ngoại trừ thỉnh thoảng có vài bác sĩ cùng hộ lý đi qua thì gần như không có bóng người.

Phi thường yên tĩnh, yên tĩnh đến làm cho người ta đứng ngồi không yên.

Những cơn gió cuối hạ đầu thu lướt qua hành lang, mềm nhẹ thong thả, mang theo sự mát mẻ.

Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy khó chịu, Sư Dạ Nhiên mang đến sách cho nàng đọc giải buồn, nhưng nàng một chữ cũng chưa nhìn đến, mở TV lại cảm thấy ồn ào, vì vậy Sư Thanh Y liền yêu cầu hộ lý tắt đi.

Lạc Thần chỉ có vết thương gần ngực là nghiêm trọng nhất, chỉ dù là làm phẩu thuật khâu lại cũng không cần mất nhiều thời gian như vậy, lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì đó?

Sư Thanh Y càng nghĩ càng khẩn trương, xốc tấm chăn lên, ngồi dậy.

Hộ lý mang cơm đến, đang ở một bên rót canh cho nàng, thấy Sư Thanh Y muốn xuống giường đi ra ngoài, vội vã đến ngăn cản nói: "Tiểu thư, không nên đi lại lung tung, nên ăn cơm chiều rồi."

Sư Thanh Y nhìn hộ lý Sư Dạ Nhiên đưa đến, hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt phúc hậu. Sư Thanh Y đối với nàng mơ hồ có chút ấn tượng, nữ nhân này hình như là người làm việc trong nhà họ Sư.

"Cô có phải... họ Lý?" Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Chị Lý, đúng không?"

Nữ nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Tiểu thư trí nhớ thật tốt, lâu như vậy rồi mà cô vẫn còn nhớ tôi."

Nàng đặt chén canh trong tay xuống, lại nói: "Sư tổng hiện tại bề bộn công việc, nàng nói có lẽ khoảng chín giờ tối sẽ đến. Cô trước tiên hãy uống canh, rồi ăn cơm, bảy giờ rưỡi sẽ có người đến giúp cô truyền dịch, lúc Sư tổng đến có lẽ cũng đã truyền xong."

"Của tôi...." Sư Thanh Y dừng một chút, nói: "Bạn của tôi, Lạc Thần, nàng được đưa vào phòng phẩu thuật đã lâu, vì sao đến giờ còn chưa ra? Cô có thể giúp tôi đi hỏi thăm một chút không?"

"Lạc tiểu thư sao?" Lý tỷ nói: "Lạc tiểu thư đã sớm ra khỏi phòng phẩu thuật, đang ở phòng bên truyền dịch.

"Đã ra rồi?" Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ: "Vì sao không ai nói cho tôi biết, rõ ràng tôi đã nói qua, nếu như nàng đi ra, phải nói lại cho tôi một tiếng."

Chị Lý áy náy nói: "Là Sư tổng căn dặn như vậy. Nàng muốn tôi nói trễ một chút."

Ánh mắt Sư Thanh Y sáng rực, không tiếp tục nói nữa mà chỉ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tay trái cầm thìa, từng ngụm từng ngụm uống hết chén canh.

"Tiểu thư, tay cô bất tiện, để tôi đút cho cô." Chị Lý hòa nhã nói.

"Không sao cả, tôi có thể." Sư Thanh Y hướng nàng cười cười: "Cô đi nghỉ ngơi đi, có thể xem TV, hoặc là xuống hoa viên tản bộ đều được."

Chị Lý hết lần này đến lần khác yêu cầu để nàng giúp đỡ nhưng thấy không lay chuyển được Sư Thanh Y, cuối cùng chỉ đành một mình ở bên cạnh dọn dẹp. Sư Thanh Y uống canh xong, cơm gần như chưa động đến, dặn dò chị Lý vài câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Nàng đi đến phòng bên, cửa  phòng đóng chặt, Sư Thanh Y gõ cửa, hộ lý bên trong đi ra mở cửa, đó mà một nữ nhân trung niên nàng cũng không biết mặt, chỉ biết đó là người do Sư Dạ Nhiên cử đến mà thôi.

Nữ nhân này đối với Sư Thanh Y rất cung kính, cúi đầu nói: "Tiểu thư, xin chào."

"Xin chào." Sư Thanh Y thăm dò ánh mắt nàng, sau đó nhìn thấy nữ nhân trên giường bệnh tóc dài tán loạn, tim đột ngột đập nhanh, nhưng vẫn bất động thanh sắc lỗ độ nói: "Tôi muốn cùng bạn tôi ở riêng một lát, cô có thể tạm thời rời khỏi hay không?"

"Vâng." Nữ nhân đi ra ngoài, lúc ra đến cửa vẫn không quên nói thêm một câu: "Lạc tiểu thư còn đang truyền dịch, truyền xong cần khoảng nữa giờ."

"Tôi đã biết, khi nào truyền xong tôi sẽ nhấn chuông." Sư Thanh Y thấp giọng nói xong, sau đó đóng cửa lại.

Phòng bệnh một mảnh vắng vẻ.

Trước đó phòng bệnh của Sư Thanh Y cũng là yên tĩnh, loại yên tĩnh trong lúc chờ đợi nhưng rồi lại một lần rồi một lần nhận lấy thất vọng khiến nàng bất an khó chịu, nhưng sự yên tĩnh hiện tại lại rất thõa đáng, mềm nhẹ mà thư thả, tâm tình của Sư Thanh Y cũng theo đó mà trở nên bình thản.

Ngày đã trôi qua hơn một nữa, rèm cửa sổ phòng bệnh được vén lên, ánh chiều tà chiếu lên bệ cửa sổ, trãi ra một lớp kim phấn.

Sư Thanh Y dời ghế đến, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Nhiệt độ máy điều hòa đã được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, không nóng không lạnh. Gối đầu, gra trãi giường, chăn điều là một màu trắng, lưng bàn tay nữ nhân đặt trên giường lại càng nhẵn nhụi trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được tinh tế huyết quản thanh sắc, trên lưng bàn tay còn đang cắm kim truyền dịch, quấn băng dán màu trắng.

Đôi mắt Lạc Thần nhắm nghiền, tóc dài đanh nhánh tản ra trên chiếc gối trắng tuyết, vết chu sa giữa mi tâm đỏ tươi như máu, rạng rỡ câu người.

Sư Thanh Y cứ ngồi như vậy, một chữ cũng không nói, dường như chỉ cần yên lặng nhìn nàng cũng đủ thỏa mãn rồi.

Tay trái vuốt ve tóc dài của nữ nhân, nhẹ nhàng cuốn lấy. Những sợi tóc kia cũng giống như tâm tư không cánh nào khống chế , càng cuống lại, nó càng không chịu uống cong.

Từ mười mấy giờ sinh tử kinh hoàng trong quỷ lâu đến giờ phút yên tĩnh này đây, tất cả dường như chỉ là một hồi cổ mộng. Trong giấc mộng này, các nàng cùng nhau cận kề ranh giới sinh tử, hiện tại tỉnh mộng, Sư Thanh Y nhìn nữ nhân đang ngủ say, chỉ cảm thấy đối với quyến luyến cùng thương tiếc càng ngày càng sâu sắc, dung nhập vào xương tủy, không cách nào tách ra.

Ngay cả tử thần một lần rồi lại một lần tìm đến cũng không thể chia cắt các nàng, thậm chí thời gian lưu chuyển cùng biến hóa cũng không cánh nào cuốn cuốn trôi phần tình cảm này, trên đời này còn có thứ gì gắn kết cùng ràng buộc chặt chẽ hơn các nàng.

"Chị không phải muốn cùng em về nhà sao?" Sư Thanh Y nghiêng người về trước, hơi thở ôn mềm phả lên khuôn mặt Lạc Thần: "Chị phải nhanh chóng khỏe lại, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian phải trãi qua."

Môi Lạc Thần khẽ mấp máy, tuy rằng không có huyết sắc nhưng vẫn như trước quyến rũ mê người.

Sư Thanh Y ngửi thấy hương thơm trên người nàng, cúi đầu ôm nàng, hôn lên cánh môi nàng.

Chỉ là lướt nhẹ một cái, Sư Thanh Y khẽ ngậm lấy cánh môi Lạc Thần rồi muốn lui ra, nhưng phần gáy bất ngờ bị người nào đó ôn nhu kéo lại.

Sư Thanh Y: "! ! !."

Lạc Thần chế trụ phần gáy của Sư Thanh Y, đôi mắt vẫn nhắm, lông mi nhẹ nhàng rung động, khóe mắt như có như không ánh lên tiếu ý.

Phần gáy của Sư Thanh Y bị bàn tay kia khéo léo chế trụ, đầu nàng gần như không cách nào nhúc nhích, nên chỉ có thể cúi thấp, tiếp tục duy trì tư thế môi dán môi cùng Lạc Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net