Chương 142 - Chương thai liễu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẽ ra Sư Thanh Y bình thường bị trêu đùa Lạc Thần, dựa theo tính tình của nàng cũng sớm nên quen, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ở trước mặt nữ nhân này da mặt mỏng, vừa nghe nàng nói như thế, gương mặt lại đỏ ửng.

Nàng nhớ đến chuyện "một giờ mười sáu phút", liền chống cằm phiền muộn, không nghĩ nói tiếp.

Lạc Thần sớm đã nắm được trọng điểm, chậm rãi tiếp tục nói: "Quần áo thông thường một ngày đổi một bộ. Lúc đầu Tạ Gia Bội say đến hồ đồ, trong quần jean xuất hiện thẻ hội viên "Liễu Sắc", có đến tám chín phần khả năng là có liên quan đến ngày hôm đó. Muốn điều tra manh mối thì tìm được chỗ này chính là mấu chốt."

Sư Thanh Y gật đầu: "Mẹ Tạ nói hôm đó Tạ Gia Bội ra ngoài hát Karaoke, em nghĩ không biết đó có thể là thẻ hội viên của KTV hay không, nhưng em tra xét, cũng không có KTV nào tên là Liễu Sắc."

Nói xong, nàng lại chau mày: "Hơn nữa vừa rồi em đã tìm cơ hội lên mạng tra qua, kết quả xuất hiện điều không có gì liên quan đến thẻ hội viên này, cho dù em thu hẹp phạm vi tìm kiếm, chỉ giới hạn trong nội thành, cũng không điều tra ra đây rốt cục là đâu. Phát hành thẻ hội viên chính là vì kiếm tiền, nhưng về phương diện khác, vì sao lại bí ẩn như vậy?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Thẻ thiết kế đơn giản như vậy, trừ hai chữ Liễu Sắc, không có gì khác, hơn một nữa khả năng đó là nơi tiêu khiển. Chúng ta có thể đi tìm một người, có thể cậu ấy sẽ biết."

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng, bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cười nói: "Em cũng nghĩ như vậy. Loại chuyện phóng túng này, dĩ nhiên phải hỏi cậu ấy."

Qua nữa giờ, Vũ Lâm Hanh còn đang ở hội quán Hồng Tuyến nhận được điện thoại của Sư Thanh Y.

"Sư Sư, đột nhiên gọi điện thoại đến, có chuyện gì sao?" Vũ Lâm Hanh xem qua sẽ thấy nàng rất hăng hái, mà trên thực tế, phần lớn thời gian nàng đều hăng hái: "Tiếp chuyện phải thu phí, giá cả hợp lý, không phân biệt người lớn trẻ nhỏ."

Sư Thanh Y lười cùng nàng tán gẫu, trực tiếp hỏi nàng: "Vũ Lâm Hanh, cậu có biết một chỗ gọi là Liễu Sắc hay không?"

"......." Điện thoại bên kia, bắt đầu quỷ dị trầm mặc.

"Thế nào?" Sư Thanh Y liễm mi.

"Tớ nói, cậu hỏi thăm Liễu Sắc làm gì?"

Sư Thanh Y nói: "Tớ cùng Lạc Thần muốn đến đó."

"Phốc." Bên kia Vũ Lâm Hanh vô cùng mất hình tượng mà phun ra, nghe âm thanh, Sư Thanh Y đoán chắc tám phần là vừa rồi nàng đang uống rượu.

"Vũ Lâm Hanh, cậu có ý gì a?" Sư Thanh Y bị vị tiểu thư này là cho không hiểu ra sao, đồng thời trong lòng mơ hồ có dự cảm bất hảo.

"Không có gì, không có gì." Vũ Lâm Hanh lau rượu dính bên môi, cười híp mắt: "Chỗ đó là một quán bar, tớ đã nghĩ Sư Sư cậu căn bản sẽ không uống rượu, uống một chút liền say, đột nhiên lại muốn đi quán bar chơi, có chút giật mình mà thôi."

Sư Thanh Y hừ nhẹ một tiếng: "Tớ không thể uống, nhưng không thể đến đó giải trí sao?"

"Có thể, Sư Sư, dĩ nhiên có thể!" Vũ Lâm Hanh lập tức chân chó phụ họa: "Quán bar đó rất hẻo lánh, cho dù tớ nói địa chỉ các cậu cũng không nhất định có thể tìm được. Như vậy đi, hiện tại tớ có việc, chờ ăn xong cơm tối, tớ dẫn hai người đến đó."

"Được, quyết định như vậy đi. Đến lúc đó sẽ gọi lại."

Hai bên cúp máy.

Sư Thanh Y có sở trường thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, nên cũng có thể nhận một chút chuyện, căn cứ phản ứng vừa rồi của Vũ Lâm Hanh để phán đoán, trong lòng nàng đột nhiên có chút bất an.

Lạc Thần như trước thẳng tắp ngồi cạnh, Sư Thanh Y thuật lại những gì Vũ Lâm Hanh đã nói một lần, Lạc Thần đạm nhạt gật đầu, không một biểu hiện dư thừa, nói: "Đã như vậy, chúng ta về nhà trước."

Hai người về nhà, chờ ăn cơm xong, qua hơn nữa giờ, mới nhận được điện thoại của Vũ Lâm Hanh, nàng nói xe của nàng đang đợi ngoài đường lớn.

Xuống lầu lấy xe, cùng Vũ Lâm Hanh hội hợp.

Ở thành thị cuộc sống về đêm luôn rất náo nhiệt, cuồng hoan đến rạng sáng uể oải mới tàn cuộc, Sư Thanh Y nghĩ quán bar này nếu không xa hoa truỵ lạc nằm trên phố xá sầm uất chí ít cũng nên tọa lạc ở một vi trí hoàn kim trên con đường, mới có thể thu hút khách, không ngờ quán bar Liễu Sắc cư nhiên vô thanh vô thức mà ẩn mình trong một góc đặc biệt hẻo lánh âm u.

Âm trầm đơn giản cũng như tấm thẻ hội viên của nó, lẳng lặng ẩn mình trong bóng đêm.

Bảy lần rẽ tám lần quẹo, thảo nào Vũ Lâm Hanh trước đó nói cho dù biết địa chỉ cũng khó lòng tìm được.

Nhưng ngạc nhiên nhất chính là, mặc dù chỗ này hẻo lánh như vậy, nhưng khách ra vào rất đông, Sư Thanh Y các nàng thật vất vả mới đỗ xe được đã chứng minh điều này.

"Quán bar không có bất luận sự quảng cáo nào, cũng không có vị trí tốt, nhưng kinh doanh lại tốt như vậy, lẽ nào là vì rượu ở đây rất nổi tiếng sao?" Sư Thanh Y ôm cánh tay, thoáng nghiêng đầu, ý vị đánh giá ánh đèn lấp lánh ở cửa.

Ánh sáng thanh sắc từ hộp đèn lãnh lẽo trãi xuống như vải lụa mỏng, bên phải là hai chữ "Liễu Sắc", toát ra chất cổ điển thanh nhã.

Không biết vì sao, Vũ Lâm Hanh nhìn chằm chằm thân quần áo thanh lịch của Sư Thanh Y, cười đến bỉ ổi: "Dĩ nhiên là nổi tiếng rồi, khách đến nơi này đều là do những người giàu có giới thiệu, một truyền mười, mười truyền trăm, người hiểu biết sự thú vị nơi này dĩ nhiên sẽ đến. Bạn học Tạ Gia Bội của cậu nhất định cũng là được bạn bè của cô ta dẫn đến. Sư Sư a, trước đây cậu nhất định chưa từng đến loại quán bar này, ở đây chơi rất vui nga, cậu thử rồi sẽ biết."

Sư Thanh Y nhẹ nhàng hừ một tiếng, hoài nghi chau mày.

Đây không phải là thái độ bình thường của Vũ tiểu thư, thực sự là cảm giác càng lúc càng không ổn.

"Lâm Hanh, lẽ nào cậu thường đến nơi này sao?" Lạc Thần sau khi từ bãi đỗ xe đi ra, vẫn trầm mặc không nói, hiện tại rũ mi , bất ngờ dò xét Vũ Lâm Hanh: "Xe trong bãi đỗ xe đa phần là xe thể thao kiểu nữ, thoạt nhìn cũng biết khách ở đây phần lớn là nữ."

"......"

Vũ Lâm Hanh trước đó nhìn dáng vẻ thuần khiết của Sư Thanh Y, cảm giác bản thân giống như sói già lừa gạt được cừu non, đang lúc trong lòng vui vẻ, kết quả hiện tại liếc mắt nhìn thấy ánh mắt vừa băng lãnh vừa nguy hiểm của Lạc Thần, nhịn không được rùng mình một cái.

Vì vậy nàng liên tục xua tay, đối với Lạc Thần cười đến có chút giả tạo: "Sao có thể a, trước đây tớ  cũng không có hứng thú, tớ  không có khẩu vị này. Nếu không phải Sư Sư hỏi, lại muốn đến điều tra chuyện của Tạ Gia Bội, tớ  còn lười nhấc chân đến."

Lời này trái lại là nói thật.

Nếu như không phải vì chọc ghẹo cừu non, nàng còn lười đến những chỗ như thế này.

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần khóa lấy Vũ Lâm Hanh, cười như không cười từ trong cổ họng nhẹ nhàng bật ra một tiếng hừ nhẹ.

Vũ Lâm Hanh vẫn còn đứng tại chỗ lẩm bẩm, chị họ cậu thế nào lại tinh ý như vậy, chỉ cần nhìn tỉ lệ xe thể thao nữ thì đã có thể nhận ra bản chất của quán bar này rồi sao?

Hay là, chị họ cậu vốn là có khẩu vị này?

Chặc chặc, nhìn biểu tỷ nàng thường ngày giải bộ đứng đắn, khuôn mặt tê liệt, thực sự là người không thể xem tường mạo.

Lạc Thần chăm chú nhìn khuôn mặt Vũ Lâm Hanh, nụ cười càng lạnh lẽo: "Tớ biết cậu đang nghĩ việc xấu xa gì."

Vũ Lâm Hanh vội vã pha trò, thầm nghĩ nàng thay đổi sắc mặt thực sự quá nhanh, giống như trở sách, quỷ dị cực kỳ, điều này trái lại khiến Sư Thanh Y hoàn toàn tỉnh ngộ.

Xem bãi đỗ xe cùng vẻ mặt của Lạc Thần lúc này, vẻ mặt Sư Thanh Y đột nhiên có chút lạnh.

"Đây là loại chỗ gì? Khó trách trước đó cậu dặn dị dặn lại, nói tớ khi ra cửa phải ăn mặc như vậy.... như vậy..... một chút, như vậy cái đầu cậu, tớ nghe lời cậu  mới thấy quỷ a! Cậu nói trước chỗ này là một ngưu lang quán (nơi dành cho các quý bà đến tìm vui ~ hắc hắc) thì sẽ chết sao, cố ý giấu diếm lừa gạt tớ, muốn chờ xem tớ không có chuẩn bị mà bước vào sẽ quẫn bách như thế nào a, xem trò vui rất sảng khoái có đúng không?"

Nói xong, nàng xắn tay áo lên muốn đến bóp chết Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh gắt gao nắm lấy ống quần, vừa nén cười vừa xin tha: "Sư Sư, đừng, đừng như vậy, tớ không dám nữa. Dù sao thì chúng ta cũng đến điều tra, quan tâm nó có phải là ngưu lang quán hay không để làm gì, chúng ta điều tra của chúng ta, cũng không phải muốn Sư Sư cậu ngủ cùng bọn họ, nói hay không nói cũng như nhau cả thôi. Hơn nữa không nói, kỳ thực còn có thể tạo chút ngạc nhiên không phải sao?"

"Cậu còn đùa giỡn!" Sư Thanh Y nổi giận.

Đang nói, dưới ngọn đèn ngoài cửa, đột nhiên có một nam nhân cao gầy trẻ tuổi chạy ra, đại khái hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn phủ ánh đèn, chạy đến chỗ Vũ Lâm Hanh bên này.

Sư Thanh Y lập tức ngừng tay, Vũ Lâm Hanh đứng thẳng, tiếu ý trên mặt trước đó biến mất, thay vào đó là một cổ vũ mị uy nghiêm.

"Tiểu thư." Nam nhân tóc vàng rất tuấn tú, mặc áo sơmi trắng bó sát người, cravat đen, quần đen, khúm núm trước mặt Vũ Lâm Hanh: "Cậu ....... Cậu thế nào đột nhiên lại đến đây?"

Vũ Lâm Hanh nâng, giúp nam nhân tóc vàng chỉnh lại cravat: "A Khản, từ sau khi rời khỏi tôi, thoạt nhìn đạo mạo không ít, nhưng vẫn rất giống một con chó."

Nam nhân tóc vàng được Vũ Lâm Hanh chỉnh cravat, chân tay run rẩy cùng mềm nhũn, sâu gáy đổ đầy mồ hôi, thấp giọng nói: "Lúc trước cũng nhờ tiểu thư đại nhân đại lượng, không tính toán việc làm của tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng. Kỳ thực sau khi tôi rời đi, vẫn rất..... Luyến tiếc các anh em, muốn trở lại nhưng sợ tiểu thư mất hứng. Tiểu thư lần này đột nhiên đến đây tìm tôi có chuyện gì không?"

Hắn nói xong, nhìn Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh.

Hai nữ nhân này đều ăn mặc thanh lịch, tóc dài thẳng tắp đen nhánh, thanh nhã lại mỹ lệ, hơn nữa mỗi người đều là vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy yên lặng nhìn hắn.

Hắn là ngưu lang trong quán bar này, mà đến Liễu Sắc phần lớn đều là khách nữ thích nam sắc, đặc biệt là những vị phụ nữ trong giới thượng lưu, thậm chí rất nhiều người đang có chồng, thuần túy chịu không nổi cô đơn nên đến tìm kích thích, nói trắng ra là lén dùng tiền bao tiểu bạch kiểm. Đối với các nàng mà nói, Liễu Sắc vẻ ngoài âm trầm hẻo lánh, bên trong kỳ hoa nam tử chính là phù hợp yêu cầu của các nàng, dĩ nhiên cũng trở thành nơi để các nàng mua vui.

A khản đã từng gặp rất nhiều loại nữ nhân khác nhau, nhưng là lần đầu tiên mới thấy hai nữ nhân khí chất thanh nhã như Lạc Thần cùng Sư Thanh Y.

Nhất là Lạc Thần, dáng vẻ thực sự giống như cấm dục.

Nam nhân tóc vàng suy nghĩ chốc lát, lúc này mới cân nhắc nói với Vũ Lâm Hanh: "Tiểu thư, lần này cô chẳng lẽ là đến để.... để giới thiệu cho hai vị tiểu thư này quán của bọn tôi.... nga..."

Vũ Lâm Hanh cố ý cười không đáp, mi tâm Sư Thanh Y lạnh lùng nhíu lại, lấy ra tấm ảnh đưa đến trước mặt nam nhân tóc vàng: "Bọn tôi đến hỏi chút việc. Từng gặp nữ nhân này không, bốn ngày trước có phải cô ta đã đến đây hay không?"

Nam nhân tóc vàng vừa nhìn qua, chỉ nghĩ nữ nhân trong ảnh không phải là nữ sinh bị giết trong tin tức nói sao, nhất thời bị dọa đến nhảy dựng, khuôn mặt cũng trắng bệch.

Vũ Lâm Hanh lúc này mới nháy mắt: "Bọn tôi chính là đến vì việc này, cậu ấy hỏi cậu cái gì, cậu trả lời cái đó, thành thật một chút."

"Có, cô ta có đến. Lúc đó tôi ở đây, ngày đó cô ta còn dẫn theo mấy người bạn đến." Nam nhân tóc vàng liên tục gật đầu: "Hai vị tiểu thư, các người là cảnh sát sao, trước đó có cảnh sát đến điều tra, bất quá đã bị lão bản của bọn tôi đuổi đi."

Sư Thanh Y không đáp, mà chỉ lấy ra một tấm ảnh khác: "Trong số những người bạn của cô ta, có cô gái này hay không?"

Người trong tấm ảnh là Tạ Gia Bội.

"Đúng vậy, có cô ta trong đó." Nam nhân tóc vàng tựa hồ nhớ đến chuyện gì thú vị, hắc hắc cười nói: "Vị tiểu thư này lúc mới đến đặc biệt câu nệ, vừa nhìn chắc là vẫn còn rất ngây thơ, tựa hồ cô ta còn hơi mất hứng."

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nhau, mỗi người đều hiểu rõ.

Nghe xong nam nhân tóc vàng nói, Sư Thanh Y cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao lúc Tạ Gia Bội bị phóng viên truy hỏi lại nóng nảy như vậy, cũng không muốn nói mọi chuyện với ai. Mà cảnh sát đã điều tra đến Liễu Sắc, rõ ràng Tạ Gia Bội lúc trong cục cảnh sát đã nói ra chân tướng, nhưng sau đó cảnh sát lại không công bố, khả năng duy nhất chính là Tạ Gia Bội yêu cầu cảnh sát không được tiết lộ ra ngoài, giữ lại mặt mũi cho nàng.

Làm nhân chứng, có quyền yêu cầu cảnh sát trong tình huống cho phép bảo mật chuyện cá nhân.

Dù sao chuyện này đối với Tạ Gia Bội mà nói, hoàn toàn giống như mạng sống của nàng, cho nên chỉ có thể khổ sở che giấu. Tạ Gia Bội là còn nhà thư hương thế gia, tạm thời không bàn đến cha nàng là giáo sư nổi tiếng trong trường đại học, chỉ nói đến chú bác của nàng cũng đều là người có uy tín trong lĩnh vực văn hóa chính trị. Cha của Tạ Gia Bội lại là người chính trực quy cũ, tự xưng thanh cao, nếu như biết con gái mình cư nhiên ra vào ngưu lang quán, đả kích lớn này, nhất định không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, thể diện của một vị giáo sư đương nhiên cũng sẽ mất hết.

Hơn nữa xem biểu hiện buổi sáng hôm đó của Tạ Gia Bội, nàng hẳn là đã cùng người khác phát sinh quan hệ.

Nếu như Tạ Gia Bội sợ chuyện mình đi ngưu lang quán bị người nhà biết được, mà lựa chọn giấu diếm, vậy trước đó Tạ Gia Bội thích Tiêu Ngôn, gần như đến mức không phải hắn thì không lấy, hiện tại lại chạy đến ngưu lang quán dùng tiền bao nam nhân, nên giải thích thế nào?

Tạ Gia Bội hôm đó biểu hiện rất ngây ngô, rất câu nệ.... lại tựa hồ mất hứng.....

Theo sự Sư Thanh Y biết về tính cách của Tạ Gia Bội, ngưng thần suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy bản thân đã nghĩ thông chuyện gì đó.

Trả thù Tiêu Ngôn sao?

"Nói đến nữ nhân này, rất thú vị a, lúc đầu tựa hồ không vui, ai ngờ sau đó uống đến cao hứng liền hùng hổ mắn một nam nhân. Nói cái gì anh thích trêu ghẹo nữ nhân như vậy, thì tôi đây cũng có thể chơi đùa với nam nhân, tôi mới không cần anh, không có anh, còn có rất nhiều nam nhân xếp hàng chờ tôi."

Nam nhân tóc vàng bắt đầu huyên thuyên, cũng không còn sợ hãi như trước đó, hắn nói tiếp: "Những chuyện này bọn tôi cũng đã thấy nhiều rồi, có một số khách cãi nhau với bạn trai, nên đơn giản là đến đây chơi bời để trả thù, say khướt chơi hết một đêm sáng hôm sau tỉnh dậy lại hối hận đến phát khóc. Tôi có vài người bạn, đã từng bị loại khách này buổi sáng đạp xuống giường."

Sư Thanh Y giơ ngón tay ra hiệu, ý bảo nam nhân tóc vàng đừng nói nữa, chuyển sang cầm ảnh của nạn nhân, hỏi: "Cô gái này thì sao? Anh biết gì về cô ta không?"

"Cô ta?" Nam nhân tóc vàng cười đến mờ ám: "Cô ta có thể xem là khách quen của bọn tôi. Cô ta sau khi đến Liễu Sắc, ai cũng không chọn đã trực tiếp muốn lão bản của bọn tôi, rốt cuộc vẫn là một nữ sinh ngây thơ, nói là muốn theo đuổi lão bản của bọn tôi, cùng hắn nói chuyện yêu đương, nhưng điều này sao có thể. Bất quá cũng phải nói lại, cô ta cũng rất kiên định, theo đuổi lão bản tròn nữa năm. Đáng tiếc cô ta lại chết như vậy, dáng vẻ cũng rất được, thật sự có chút đáng tiếc."

"Lão bản?" Lạc Thần trầm ngâm.

"Ân, lão bản của bọn tôi." Nam nhân tóc vàng gật đầu, hình như rất tự hào.

"Hôm nay hắn có ở đây không?" Lạc Thần nói.

"Có."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Vậy phiền anh dẫn bọn tôi vào gặp lão bản của anh một chút."

Nam nhân tóc vàng còn đang do dự, Vũ Lâm Hanh trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức làm đông tác xin mời, liên tục nói: "Xin mời theo tôi."

Liễu Sắc có diện tích rất lớn, bài trí cơ bản giống với các quán bar bình thường, bất quá vật trang trí đều mang phong cách cổ điển thanh nhã, còn có một số phong linh, đinh đinh đang đang, lay động lòng người. Dọc theo đường đi, trong không khí tràn ngập mùi huân hương, hòa lẫn mùi hương của nữ nhân và cả hương của nước hoa Cologne, cùng với tiếng nhạc du dương khiến bước vào nơi này cảm giác giống như bước vào mộng cảnh, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Quầy bar có vài nam nhân tuấn tú đang pha chế rượu, trước bàn có vài nữ nhân, hình như đang nói chuyện phiếm, xa hơn một chút là sàn nhảy, không hề thiếu nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ.

Nam nhân ở đây đều cao to tuấn tú, dù sao cũng là ăn chén cơm này, trang phục cũng rất chăm chút, thậm chí một số còn trang điểm. Không ít nam nhân thấy nam nhân tóc vàng dẫn theo Sư Thanh Y ba nữ nhân các nàng tiến đến, ngây ngẩn một chút, sau đó cười đến có vài phần cổ quái.

"Tiểu thư, các người trước hết ngồi ở đây, tôi đi lấy chút rượu cho các người, các người muốn uống loại nào?" Nam nhân tóc vàng trước đây là thủ hạ của Vũ Lâm Hanh, nên rất phục tùng nàng.

"Không phải nói dẫn bọn tôi đi gặp lão bản của anh sao?" Sư Thanh Y chống cằm, hỏi.

"Lão bản đang ở bên kia, hắn đang cùng khách uống rượu,chính là vị mặc âu phục kia, cho nên xin hãy chờ một lát."

Sư Thanh Y nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa dưới ánh đèn mờ nhạt, một gã nam nhân cao gầy, vai lưng rộng hẹp vừa phải, nhìn từ bóng lưng cũng đủ để nhận thấy tư thái ưu nhã của hắn.

Hơn nữa, hiếm thấy chính là hắn có mái tóc dài.

Rất dài, giống như Lạc Thần, thẳng tắp đen nhánh đổ xuống, trơn bóng như tơ lụa, phủ xuống âu phục trong ánh đèn mờ nhạt.

Nam nhân để tóc dài là phong tục thời cổ đại, đến hiện tại thì đã không còn, tuy rằng hiện tại cũng có một số nam nhân cố ý để tóc dài nhưng chung quy cũng rất kỳ quái, phong cách này trái lại có vẻ không được tự nhiên. Mà nam nhân này nhìn từ phía sau, cảm thấy khí chất cùng mái tóc dài lại vô cùng hòa hợp, dường như trời sinh hắn nên là tóc dài như vậy, một phân một tấc đều phải đúng như vậy.

"Lão bản của anh tên là gì?" Sư Thanh Y nhìn chốc lát, đột nhiên hỏi.

"Lão bản họ Chương, tên Thai Liễu."

"Chương Thai Liễu, Chương Thai Liễu. Hôm qua xanh hôm nay lại không? Cho dù cành dài rũ xuống như trước kia, cũng lại bị người khác dùng tay bẻ gãy."

Thế nào lại có một cái tên hiếm thấy như vậy.

Trước tiên chọn rượu, nam nhân tóc vàng đi lấy, Sư Thanh Y khẽ xoay người, tìm một một góc độ thích hợp để quan sát động tĩnh của Chương Thai Liễu.

Ngón tay thon dài của nam nhân cầm lấy ly rượu đỏ, tuy rằng không nghe thấy hắn nói những gì nhưng đại khái cũng có thể đoán ra, hình như hắn đang nói chuyện cùng nữ nhân đối diện vô cùng cao hứng. Sau một lúc lâu, nam nhân thoáng nghiêng người, lộ ra dáng vẻ mỉm cười của nữ nhân đối diện hắn .

"Tiêu Dĩ Nhu?" Vũ Lâm Hanh nâng cằm, nhìn về phía Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, nhẹ giọng cười nói: "Rất thú vị."

Không biết có phải ba người các nàng quá chói mắt hay không, nên Tiêu Dĩ Nhu cũng đã nhìn thấy, nâng tầm mắt nhìn qua bên này. Nàng liếc mắt nhìn đến Lạc Thần, vẻ mặt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hữu lễ mà hướng Lạc Thần mỉm cười, xem như chào hỏi.

Lạc Thần sớm đã lạnh nhạt xoay mặt đi.

Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên vẫy tay, gọi một nhân viên phục vụ đến, thấp giọng phân phó một câu, rất nhanh nhân viên phục vụ gật đầu xoay người rời đi.

Chương Thai Liễu cũng thoáng nghiêng người nhìn sang chỗ của Sư Thanh Y các nàng.

Ở khoảng cách này nhìn thấy cũng không rõ, bất quá chỉ có thể nhận ra đường nét vô cùng tinh xảo của nam nhân kia, tóc dài đổ xuống, quần áo hắc sắc thanh nhã, vô cùng tuấn mỹ, dùng mỹ để hình dung nam nhân này tuyệt không quá lời.

"Bị nhìn thấy rồi." Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói.

"Không có gì." Không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân kia trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác khác thường, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: "Dù sao thì cũng là muốn tìm hắn, như vậy cũng tốt."

Nam nhân tóc vàng mang rượu đến, lại qua một lúc nữa, nhân viên phục vụ trước đó được Tiêu Dĩ Nhu phân phó bưng khay đến, trên đó là một chai rượu đỏ lâu năm, ngoài ra còn có một lý rượu cốc-tai màu xanh.

"Đây là vị tiểu thư bên kia, ba vị xin mời dùng." Nhân viên phục vụ khéo léo mỉm cười, khom lưng đặt rượu cùng ly xuống bàn.

Ba người đều không nói chuyện, Vũ Lâm Hanh cười hừ nhẹ một tiếng.

Nhân viên phục rượu bày rượu xong, đem ly rượu cốc-tai đặt xuống trước mặt Lạc Thần, nói: "Tiểu thư, đây là ly của cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net