Chương 144 - Kẻ ẩn trong bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay của Lạc Thần từ phía sau xiết chặt Sư Thanh Y, chặt đến giống như không cách nào nhẫn nại được nữa mà muốn khảm Sư Thanh Y vào thân thể.

Nàng đang run rẩy.

Nhất là cánh môi đang đặt ở cổ Sư Thanh Y, băng lãnh run rẩy kịch liệt.

Sư Thanh Y bị nàng xiết đến phát đau, cảm thấy thắt lưng cũng sắp bị xiết gãy, nhưng lúc này không có tâm trí nào để ý. Mà chỉ khẽ cử động, dự định xoay người xem tình trạng của Lạc Thần, giọng nói cũng vô cùng lo lắng cùng gấp gáp: "Lạc Thần, chị.... chị làm sao vậy?"

"Chờ một chút, đừng cử động." Lạc Thần lập tức thấp giọng ngăn nàng lại: "Cũng đừng xoay người lại."

Giọng nói của Lạc Thần ở phía sau phát ra run rẩy, thấp mà mơ hồ, hoàn toàn là đang hạ thấp tư thái khẩn cầu Sư Thanh Y. Nàng đem khuôn mặt chôn ở trên vai Sư Thanh Y, tóc dài đen nhánh xõa tung, che khuất khuôn mặt, dường như thực sự sợ Sư Thanh Y sẽ quay lại nhìn nàng.

"Được, được." Sư Thanh Y hít sâu một hơi, tận lực để ngữ khí càng ôn nhu càng tốt: "Em không xoay lại."

"Để chị ôm em một lát." Lạc Thần hô hấp hỗn loạn, thì thào: "Thanh Y, để chị ôm em một lát."

"Được." Sư Thanh Y nâng tay phủ lên đôi bàn tay đang ôm chặt thắt lưng nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, trấn an Lạc Thần, ôn nhu nói: "Em đang ở đây, ở bên cạnh chị, muốn ôm bao lâu cũng được."

Lạc Thần rốt cục yên lặng, thân thể dường như mềm đi.

Nàng trước đó vốn dĩ ràng buộc Sư Thanh Y, kéo vào trong góc, hiện tại phía sau các nàng chính là vài cái thùng giấy đặt ở góc tường.

Dừng chốc lát, Lạc Thần khẽ uốn gối, lưng dán vào tường, chậm rãi ngồi xuống, Sư Thanh Y đưa lưng về phía nàng, cũng theo động tác của nàng mà ngồi xuống, hai người cứ như vậy ôm nhau ngồi trong góc tường.

Sư Thanh Y tựa vào lòng Lạc Thần, chân trái của Lạc Thần gấp lên, tầm mắt của Sư Thanh Y chỉ có thể nhìn thấy quần đen ôm lấy chân thon dài của nàng đang run rẩy.

Căn phòng không lớn cũng không nhỏ, bên trong tràn ngập mùi nước tẩy rửa cùng thuốc khử trùng, còn có trùng trùng điệp điệp chăn đơn. Hai người ở vào hoàn cảnh đặc biệt như vậy, tựa sát vào nhau trong góc tường, thoạt nhìn thật sự có chút kỳ quái, nhưng lại có vài phần hòa hợp cùng ấm áp.

Dù sao thì lúc này nàng cũng có thể ôm Thanh Y.

Cho dù đau đớn, nhưng có thể ôm nàng, cũng rất tốt rồi.

Giờ phút này, nữ nhân trong lòng dường như chính là sự an ủi lớn nhất, hương thơm thanh nhã ôn nhu.

Lạc Thần lẳng lặng ôm Sư Thanh Y, môi dán trên da thịt nàng, rồi lại lo lắng, chỉ đành kiềm chế dời môi đi, vòng tay cũng miễn cưỡng nới lỏng rất nhiều, trở nên nhẹ nhàng ôn nhu, để tránh làm đau Sư Thanh Y.

Mười phút trôi qua.

Mọi chuyện rối cục chuyển biến tốt, chí ít Lạc Thần cũng không còn thở dốc như trước đó, cũng không còn run rẩy.

"Vì sao lại chạy đến phòng giặt đồ, trước đó em đã tìm chị rất lâu, điện thoại cũng không ai bắt máy." Sư Thanh Y tận lực khắc chế khát vọng muốn quay đầu lại nhìn Lạc Thần, nhẹ giọng nói. "Rốt cục là chị khó chịu ở đâu?"

"Dạ dày có hơi đau." Lạc Thần dán bên tai nàng, thấp giọng trả lời.

"Đau dạ dày?" Sư Thanh Y sửng sốt, lo lắng nên muốn quay đầu lại nhưng lại nhớ đến lời hứa với Lạc Thần, vội vã nói: "Bây giờ em có thể nhìn chị không?"

Yên lặng một lát, Lạc Thần nói: "Có thể."

Đang lúc nói chuyện, nàng đưa tay xoay vai Sư Thanh Y lại, đôi mắt đen kịt sâu thẳng mơ hồ mang theo sương mù nhìn yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Trên trán nàng đều là mồ hôi, vài sợi tóc dán trên khuôn mặt vốn thanh lệ hiện tại đã trắng như tuyết, không có chút huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt.

Sư Thanh Y đã gặp qua người bị bệnh đau dạ dày, lúc phát bệnh có thể đau đến tận xương tủy, quả thật khuôn mặt sẽ không chút huyết sắc. Vô cùng đau đớn, cũng chỉ có thể cuộn người lại, ngay cả đứng cũng đứng không nổi, dáng vẻ suy yếu này thoạt nhìn cùng Lạc Thần lúc này thực sự rất giống nhau.

Nhưng, Lạc Thần lúc nào lại có bệnh đau dạ dày?

"Thế nào đột nhiên lại bị đau dạ dày?" Sư Thanh Y xoay người lại, ngồi xổm dưới đất, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên bụng trái của Lạc Thần: "Trước đây chị không bị đau dạ dày."

"Loại bệnh này trước đây tiềm ẩn không phát ra, hôm nay đột nhiên lại đau, mới biết được." Lạc Thần nâng tay, vuốt ve gương mặt Sư Thanh Y, miễn cưỡng cười: "Nhất định là do em nấu ăn quá ngon, chị ăn uống không hạn chế, ăn nhiều một chút, lâu ngày mới ảnh hưởng đến dạ dày. Đều tại chị."

"Đều lúc nào rồi mà chị còn có tâm trạng nói đùa." Sư Thanh Y oán trách liếc mắt nhìn nàng: "Thật ra cũng không nhất định là đau dạ dày, có thể là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, nên mới đột nhiên đau như vậy."

Ánh mắt nàng buông xuống, chăm chú suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Hôm nay cũng không ăn cái gì đặc biệt, chẳng lẽ là buổi trưa em xử lý tôm không sạch sao? Cũng không phải, em đặc biệt mua tôm tươi, lại dùng gừng và rượu ngâm qua, sẽ không hại đến dạ dày mới phải. Nga.... có thể là dạ dày của chị không thích ứng với tôm, lần sau em sẽ chú ý, không làm món này nữa. Đến đây, bây giờ có thể đứng lên được không, em dẫn chị đến bác sỹ lấy chút thuốc uống."

"Chờ thêm một chút." Lạc Thần thấy Sư Thanh Y có chút nôn nóng, thậm chí liên tục cằn nhằn, không khỏi cười nói: "Ôm thêm một chút."

Người bị đau dạ dày đúng là cần một đoạn thời gian rất dài để cơn đau dịu xuống, chỉ cần dịu xuống thì sẽ ổn. Lúc đau dữ dội, bệnh nhân thường đứng dậy ôm lấy bụng, nếu có thể thậm chí sẽ dùng gối mềm ép chặt vào bụng, Lạc Thần hiện tại không có gối mềm, ôm thân thể mềm mại của Sư Thanh Y thay thế là tốt nhất.

Sư Thanh Y nghĩ vậy, trong lòng đau xót, rồi khuôn mặt lại nóng lên: "Ở đây còn đang mở cửa, qua lâu như vậy, nhân viên phòng giặt ủi rất có thể sẽ quay lại."

Lạc Thần đứng đắn gật đầu: "Ân, vậy về nhà sẽ ôm."

Sư Thanh Y: "........"

Lạc Thần vuốt tóc trước trán, kéo chân lên, cả người cuộn ở trong góc, thoạt nhìn dường như vô cùng mệt mỏi.

"Em giúp chị xoa bụng?" Sư Thanh Y ôn nhu nói.

Lạc Thần dò xét liếc mắt nhìn nàng, cười gật đầu.

Sư Thanh Y duy trì tư thế ngồi xổm, một mặt thay Lạc Thần xoa chỗ đau, một mặt nhẹ giọng hỏi: "Vì sao chị lại lên tầng năm, còn trốn trong phòng giặt ủi này? Điện thoại di động cũng đặt chế độ yên lặng, hại em lo lắng."

Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, trả lời: "Chị cảm thấy Liễu Sắc này kỳ lạ, vốn dự định thăm dò xung quanh, để quen thuộc hoàn cảnh sau này hành sự. Cứ như vậy đi lên từng tầng một, lên đến tầng năm, ai ngờ đột nhiên lại đau dạ dày. Chị vốn định tạm nghỉ ở hành lang chờ hết đau nhưng hành lang dù sao cũng có người qua lại, chị không muốn bị người khác nhìn thấy, đúng lúc phát hiện cửa phòng này đang mở, nên liền vào đây chờ cơn đau đi qua rồi sẽ trở ra."

Tất cả cùng tình huống của Lạc Thần quả thật rất phù hợp.

Sư Thanh Y đối với Lạc Thần cho đến bây giờ chưa từng nghi ngờ, hơn nữa lời nói của Lạc Thần vô cùng ăn khớp, nàng cũng không nghĩ nhiều về chuyện này mà chỉ vừa buồn bực vừa buồn cười nói một câu: "Chị không muốn bị người khác nhìn thấy, cũng không muốn bị em nhìn thấy sao? Vừa rồi chị từ phía sau ôm em, em cũng sắp bị chị hù chết, muốn nhìn chị một chút, kết quả chị còn không cho em quay đầu lại."

Lạc Thần nghiêm chỉnh lắc đầu: "Chị đau dạ dày, sắc mặt vô cùng khó coi, nhất định là trắng xanh đáng sợ, không muốn bị em nhìn thấy."

"Chết còn trọng sĩ diện." Bàn tay đang xoa bụng Lạc Thần của Sư Thanh Y thoáng gia tăng lực đạo, oán trách nói.

"Chị bây giờ có phải vẫn rất khó coi?" Lạc Thần đột nhiên ngước mắt nhìn Sư Thanh Y, đôi môi tái nhợt như giấy mỏng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn như vậy, trong lòng đột nhiên có chút run rẩy, nhưng vẻ mặt vẫn ôn nhu, cười nói: "Nói bậy. Chị xinh đẹp như vậy dĩ nhiên lúc nào cũng đẹp, sao phải ẩn nấp tránh mặt. Chị nói, chị đây có phải là chết còn trọng sĩ diện không?"

"Chị cũng chỉ ở trước mặt em trọng sĩ diện một chút." Lạc Thần thẳng thắn.

Quang ảnh trong mắt nàng nhẹ nhàng lay động, ánh mắt này lại giống như đang nói đến một tầng ý nghĩa khác.

Sư Thanh Y thu tay, nói: "Hiện tại cảm thấy tốt hơn chút nào không? Chúng ta không thể ở đây lâu, phải đến gặp bác sỹ."

"Ân. Tốt hơn nhiều rồi, đi thôi."

Lạc Thần chống thân thể, dán góc tường run rẩy đứng lên, Sư Thanh Y vội vã đưa tay đỡ lấy nàng, tay phải ôm lấy thắt lưng của nàng, đỡ nàng từ phòng giặt ủi ra ngoài hành lang.

Trên hành lang vẫn như trước, thoang thoảng mùi máu tanh.

Sư Thanh Y trong lòng hỗn loạn, khẽ ngửi, đỡ lấy Lạc Thần đi phía trước, đi chốc lát, nàng thấp giọng nói: "Vừa rồi chị ở tầng năm, có ngửi thấy mùi gì đặc biệt không?"

"Mùi máu." Lạc Thần nói.

Ánh mắt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần giao nhau: "Chị cũng ngửi thấy được."

Lạc Thần khẽ hất cằm, hướng cửa phòng cách đó không xa ra hiệu: "8532″

Phòng số 8532, dãy số may mắn dùng số tám làm đầu. Sư Thanh Y chăm chú nhìn cánh cửa màu đỏ đến âm lãnh kia, thấp giọng nỉ non: "Mùi máu tanh này là từ phòng 8532 truyền ra?"

"Phải." Tôi vốn định đến trước cửa phòng 8532 thám thính một phen, nhưng lại đột nhiên phát bệnh, nên đành phải thôi, giọng nói Lạc Thần trầm tĩnh, ép đến rất thấp, khiến Sư Thanh Y không muốn nán lại nữa mà chỉ muốn nhanh chóng đỡ nàng xuống lầu.

"Đây là địa bàn của người khác, chúng ta lại không có thẻ phòng, nếu như thực sự muốn thám thính sẽ gây ra phiền phức." Sư Thanh Y cẩn thận suy xét, lúc này giải quyết chuyện đau dạ dày của Lạc Thần vẫn là quan trọng nhất, vì vậy nàng nhanh chóng đỡ Lạc Thần vào thang máy.

Vào thang máy, Sư Thanh Y ấn nút xuống tầng trệt, nhưng lại nhớ đến gì đó, tùy ý hỏi một câu: "Vừa rồi chị ở tầng năm, có nhìn thấy một nữ nhân mặc áo sơmi đen không?"

Lạc Thần tựa lưng vào thang máy, nhắm mắt lắc đầu: "Chưa từng thấy. Thế nào?"

"Không có gì." Sư Thanh Y nói.

Lúc này thang máy đã đến tầng bốn, cửa mở, có vài người bước vào, Sư Thanh Y vội vã chắn trước mặt Lạc Thần, hai tay che chắn cho nàng, để nàng tựa lên vai mình, tránh cho những người khác chen lấn nàng.

Cùng lúc đó, hành lang tầng năm, cửa phòng 8532 chậm rãi hé ra.

Bàn tay xinh đẹp của nữ nhân đẩy cửa bước vào, áo sơmi uất thiếp vây lấy cổ tay tái nhợt của nàng.

Cửa phòng tắm ở sâu bên trong vốn đóng chặt, lúc này đột nhiên mở ra, là bị một cánh tay bê bết máu mở ra.

Cửa mở ra, mang theo một cổ mùi tanh huyết nhục nồng đậm.

"Vào đây." Giọng nói của nữ nhân từ trong phòng tắm lãnh liệt mang theo vài phần yêu mị: "Đứng ở đó nhìn cái gì."

Nữ nhân áo sơmi đen không nói chuyện, tóc dài đen nhánh buông xuống, bóng lưng cao gầy, lạnh lẽo như một khối băng, bất quá nghe nữ nhân trong phòng tắm nói, liền đóng cửa phòng 8532 lại.

Nữ nhân trong phòng tắm liếc mắt nhìn máu thịt mơ hồ trong bồn tắm, lười biếng lau đi vết máu bên tay, tiếp tục căn dặn: "Gọi người bên dưới lên đây, xử lý sạch sẽ nơi này."

Nữ nhân áo sơmi đen vẫn yên lặng, giống như một kẻ câm, đi đến đầu giường, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại.

Sau khi ra khỏi thang máy, Sư Thanh Y đỡ Lạc Thần đang vô cùng suy yếu đến chỗ Vũ Lâm Hanh đang đợi, sau đó nhanh chóng rời khỏi Liễu Sắc, lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Lúc khám bệnh, bác sĩ hỏi tình trạng cụ thể của Lạc Thần, Lạc Thần nói mình đau dạ dày, cuối cùng bác sĩ cho một ít thuốc đau Dạ dày bình thường, Sư Thanh Y đi thanh toán rồi lấy thuốc, sau đó mới cùng Vũ Lâm Hanh nói lời từ biệt, ai về nhà nấy.

Về đến nhà đã là mười giờ tối, Sư Thanh Y để Lạc Thần đi tắm trước, sau khi tắm xong bảo nàng nằm nghỉ trên giường, thay nàng đắp chăn.

Sau đó lại đi rót một ly nước nóng, đặt nước vào thuốc ở đầu giường, xong mọi việc Sư Thanh Y mới ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, nói: "Chờ nước nguội bớt rồi hãy uống thuốc."

Lạc Thần tựa vào đầu giường, mái tóc dài lười biếng xõa trên vai, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, chung quy đã tốt hơn rất nhiều: "Ân, em đi tắm đi."

Sư Thanh Y dịu dàng mỉm cười, hôn lên khuôn mặt nàng, đứng dậy lấy quần áo đến phòng tắm.

Chờ tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Lạc Thần xốc chăn lên, đi đến toilet bên ngoài phòng ngủ, đem thuốc đau dạ dày bỏ vào bồn cầu, xả nước, sau đó lảo đảo đi trở lại giường.

Nàng nằm xuống, ánh mắt liếc nhìn ly nước nóng trên đầu giường, thuận tay cầm lấy, từng ngụm từng ngụm, chậm rãi uống vào.

Uống hơn một nữa, nàng lại chau mày, đem ly nước đặt xuống, nâng tay ngực.

Dùng lực mạnh như vậy che ngực, thật giống như hận không thể nắm chặt trái tim đang đập trong lòng ngực, mỗi một nhịp đập tựa hồ phóng đại vang ở bên tai, giống như đang quỷ mị gào rít.

Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, liếc mắt nhìn hướng phòng tắm, môi dưới cắn đến tái nhợt.

Chờ lúc Sư Thanh Y từ phòng tắm đi ra, phát hiện Lạc Thần đã ngủ.

Tư thế cuộn người, thoạt nhìn hình như rất khó chịu, tóc dài xõa tung trên gối mềm, đen trắng rõ ràng.

Sư Thanh Y nhìn thấy thuốc dạ dày đã được uống xong, còn có nữa ly nước chưa uống hết, thở dài một tiếng, muốn giúp Lạc Thần điều chỉnh tư thế ngủ để nàng dễ chịu một chút. Nhưng cả trong lúc ngủ Lạc Thần cũng cuộn người rất chặt, Sư Thanh Y rất sợ sẽ đánh thức nàng, chỉ đành giúp nàng kéo chăn lên, ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến phòng sách.

Trong phòng sách, Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Diệp Trăn.

Bên kia Diệp Trăn bắt máy rất nhanh: "Ai nha, Sư Sư tiểu thư, tôi không nhìn lầm chứ, cư nhiên là số điện thoại của cô a?"

"Anh nói cái gì?" Sư Thanh Y đạm nhạt nói.

Diệp Trăn nghe như đang nhai kẹo cao su, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Sư tiểu thư, cô có chuyện gì cần tôi làm sao?"

"Diệp tiên sinh, tôi tìm anh giờ này, không phiền anh chơi mặt chược chứ?"

Trong điện thoại tiếng nam nhân nói chuyện cùng tiếng mặt chược ầm ĩ cuối cùng giảm đi, Diệp Trăn đã tạm thời rời xa bàn mạt chược, ở bên ngoài cười hì hì tiếp điện thoại: "Không phiền, không phiền, điều này có thể gọi là phiền đây?"

"Anh thiếu tiền sao?" Sư Thanh Y nói.

Diệp Trăn cười rộ lên: "Đừng nói cái gì thiếu tiền không thiếu tiền, trên đời này cũng không ai ghét bỏ bản thân có nhiều tiền a."

"Vậy là tốt rồi." Sư Thanh Y tựa lưng vào chế ghế lớn trong phòng sách: "Có tiền cho anh kiếm, có kiếm không?"

Diệp Trăn là một người một người thông minh, nghe giọng nói của hắn rõ ràng rất hưng phấn: "Sư tiểu thư, cô nói đi, là việc gì? Cứ nói với tôi."

"Có hai việc." Sư Thanh Y không nhanh không chậm nó: "Việc thứ nhất, anh giúp tôi tìm một nam nhân đáng tin cậy, mặt mũi phải khôi ngô tú, vóc dáng cũng phải tốt, đầu óc còn phải nhanh nhẹn..."

Sư Thanh Y còn chưa nói xong, Diệp Trăn đã bị kích động mà chuẩn bị nói mặt mũi tuấn tú, vóc dáng tốt , đầu óc nhanh nhẹn, đó không phải đang nói hắn sao, thì Sư Thanh Y lập tức bổ sung: "Trong số bạn bè của anh tìm một người, trừ anh ra, có được hay không?"

Diệp Trăn hừ một tiếng, tốt xấu cũng nuốt xuống, nói: "Có, tôi có một người bạn thân phù hợp với yêu cầu của Sư tiểu thư cô, Sư tiểu thư, cô đây là muốn làm gì?"

"Tôi có một công việc nhiều tiền muốn hắn đi làm, anh giúp tôi hỏi hắn, xem hắn có bằng lòng hay không."

"Công việc nhiều tiền còn ai không muốn làm đây, Sư tiểu thư, cô nói đi, hắn hiện tại cũng không một xu dính túi, còn đang lo không có việc gì làm, chỉ còn kém làm tiểu bạch kiểm cho quý bà bao nuôi."

Sư Thanh Y khóe môi khẽ cong, cười rộ lên: "Thật không? Chính là làm ngưu lang?"

Diệp Trăn: "......"

Sư Thanh Y nói: "Anh hỏi hắn, có đồng ý đến quán bar làm ngưu lang không, chỉ cần hắn đồng ý, việc này xem như thành giao. Về phần anh, tôi muốn anh giúp tôi theo dõi một người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net