Chương 159 - Thâm nhập sào huyệt (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân ảnh một nam một nữ biến mất, chỉ còn lại tàn cây khô phía xa, hướng thẳng lên bầu trời xám trắng.

Vũ Lâm Hanh nghe Sư Thanh Y thấp giọng thì thầm, nhịn không được lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Chúc Cẩm Vân, chính là người bạn làm bác sỹ tâm lý cậu thường nói với tớ sao?"

Sư Thanh Y nhíu mày, gật đầu.

Gió đông càng lúc càng lạnh.

Vũ Lâm Hanh vô cùng bất mãn: "Lúc trước cậu luôn nói cái gì tìm cô ta điều trị, giá hữu nghị giảm 5 %, hiện tại cô ta cùng anh cô ta lén lút như vậy, Sư Sư, có phải cậu muốn hãm hại tớ hay không?"

Sư Thanh Y không nói chuyện, vẻ mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.

Lạc Thần ở bên cạnh nhạt nhẽo nói: "Cậu nói người ta lén lút, chúng ta lúc này hình như cũng đang rất lén lút."

Vũ Lâm Hanh bị Lạc Thần chỉnh, liếc mắt nhìn đến một đám người của mình đang nấp sau bụi cây, còn dùng thiết bị để nghe trộm, quả thật so với hai huynh muội Chúc Cẩm Vân lấp ló ở chỗ xa càng tệ hại hơn, nhất thời tiếu đến đỏ mặt.

"Chị họ cậu, cậu có thể chuyên nghiệp một chút, không lên tiếng được không?"

Vũ Lâm Hanh hoàn toàn quên rốt cuộc là ai mở miệng trước, cố ý dùng khẩu hình miệng nói, đồng thời dựng thẳng ngón trỏ, tỏ vẻ "chuyên nghiệp" không lên tiếng.

Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, ánh mắt cực đạm liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, sau đó xoay mặt đi.

Chị họ cậu so với gió đông thổi đến còn lãnh lẹo vô tình hơn a.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không đủ biểu đạt sự oán giận của Vũ tiểu thư lúc này.

Lạc Thần một lần nữa đeo tai nghe vào, không nói một lời.

Sư Thanh Y lại đang ngồi trong đám cỏ, trong lòng suy nghĩ chuyện Chúc Cẩm Vân cùng Chúc Hòa Bình vừa rồi, lại nghĩ đến nữ nhân đáng thương trong mật thất của nhà xác, nhất thời tâm loạn như ma.

Chúc Cẩm Vân có phòng khám của riêng mình, bất quá bởi vì công việc, nên trước đây vẫn thường đến bệnh viện tâm thần, chỉ là từ lần trước nàng vì chuyện của Tào Duệ mà xung đột với thầy của mình, nàng liền rất ít đến.

Hôm nay thế nào lại đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện tâm thần, còn cùng đường ca đến, bộ dạng lén lút, hình như không muốn để người khác phát hiện.

........ Chờ một chút, dường như không chỉ hôm nay.

Sư Thanh Y nâng ánh mắt, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, nhất thời nhớ đến điều gì đó.

Diệp Trăn lúc trước theo dõi Tiêu Dĩ Nhu và điều tra bệnh viện tâm thần từng nhiều lần gửi báo cáo và hình ảnh.

Có một số hình ảnh, Tiêu Dĩ Nhu cùng Chúc Cẩm Vân cùng một chỗ. Thậm chí có một lần chụp được Tiêu Dĩ Nhu ở bãi đỗ xe của bệnh viện, ống kính chính là hướng Tiêu Dĩ Nhu, nhưng ở một chỗ xa lại đồng thời chụp được bóng lưng cao gầy của một nữ nhân mới vừa xuống xe, chính là Chúc Cẩm Vân.

Bởi vì Chúc Cẩm Vân cùng huynh muội Tiêu gia quan hệ tương đối tốt, thường có lui tới, khi đó Sư Thanh Y thấy Tiêu Dĩ Nhu cùng Chúc Cẩm Vân một chỗ, thỉnh thoảng uống trà nói chuyện phiếm, cũng không chú ý lắm, cho rằng đó chỉ là Tiêu Dĩ Nhu gặp mặt bạn bè bình thường, hiện tại Sư Thanh Y nghĩ lại, tựa hồ cảm thấy cũng không phải đơn giản như vậy.

Nhất là tấm ảnh ở bãi đỗ xe, lúc đầu Sư Thanh Y vô thức nghĩ rằng Tiêu Dĩ Nhu cùng Chúc Cẩm Vân cùng nhau đến, Chúc Cẩm Vân chỉ là đem xe của nàng đỗ xa một chút mà thôi. Hiện tại suy nghĩ lại, Sư Thanh Y cảm thấy lúc đó Tiêu Dĩ Nhu có lẽ cũng không biết Chúc Cẩm Vân đang ở gần nàng, lúc Chúc Cẩm Vân xuống xe, xoay lưng sang hướng bên này, cảm giác giống như đang tận lực lãng tránh Tiêu Dĩ Nhu.

Nếu như vậy, trên thực tế Cẩm Vân đang lợi dụng thân phận bạn bè để tiếp cận Tiêu Dĩ Nhu, thậm chí theo dõi điều tra Tiêu Dĩ Nhu sao ?

Đường ca của Cẩm Vân vẫn luôn làm việc cho nhà họ Sư, Chúc Hòa Bình nam nhân này giống như đầu gỗ, không nói nhiều, dáng dấp cao lớn, uy nghiêm đến đáng sợ, nhưng thật sự rất trung thành.

Cẩm Vân cũng là người của Sư Dạ Nhiên, rất lâu trước đây, nàng có thể tự do ra vào nhà họ Sư, phải biết rằng, đây không phải loại đãi ngộ mà người bình thường có thể nhận được.

Sư Dạ Nhiên rất tin tưởng hai huynh muội bọn họ.

Cho nên.....

Chính là Sư Dạ Nhiên, là nàng đang điều tra sao? Thảo nào trước đây nàng dường như hiểu rất rõ những chuyện liên quan đến bệnh viện tâm thần.

Suy nghĩ đến đây, Sư Thanh Y nắm chặt cánh tay Lạc Thần, kéo nàng lại gần, Lạc Thần tháo tai nghe xuống, thân thể thoáng nghiêng lại gần Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y dán bên tai Lạc Thần, đem những suy đoán vừa rồi nói một lần cho nàng nghe.

Vẻ mặt Lạc Thần vẫn bình thường không có gì biến hóa, mà chỉ khẽ gật đầu.

Nghe trộm vẫn chưa gián đoạn, nhóm người vẫn tiếp tục theo dõi.

Tiêu Dĩ Nhu sớm đã rời khỏi căn phòng thân bí kia, cho nên tin tức của người bị giam trong phòng nửa điểm cũng không nghe được, chỉ có thể nghe thấy động tính lúc Tiêu Dĩ Nhu đợi ở bên ngoài.

Trong lúc chờ đợi, Tiêu Dĩ Nhu phần lớn thời gian đều rất yên lặng, nên không nghe được thông tin gì có giá trị.

"Nhị tiểu thư, cà phê đây." Một nam nhân lên tiếng.

"Để đó đi." Tiêu Dĩ Nhu nói.

Âm thanh tách cà phê được đặt xuống, mơ mơ hồ hồ.

Vũ Lâm Hanh khẽ tắc lưỡi: "Đừng nói là đàn đương cầm, cư nhiên còn có thể nhàn hạ thoải mái mà uống cà phê, Sư Sư, cậu xác định đây là nhà xác mà không phải là quán cà phê âm nhạc sao? Tớ thật sự có chút hiếu kỳ, muốn vào xem bên trong rốt cục là cảnh trí gì a."

Sư Thanh Y vừa nghe, vừa miễn cưỡng thấp giọng đáp: "Chờ khuông vân tay đúc xong thì cậu có thể đi vào xem rồi, đến lúc đó tớ sẽ đặc biệt ở bên trong pha cà phê cho cậu. Uống cà phê cùng thi thể, tiểu thư nói xem, có thể uống mấy tách?"

"Phi!" Vũ Lâm Hanh phỉ nhổ nàng.

Sóng điện sàn sạt trong tai nghe, qua một lúc, Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên yếu ớt nói một câu: "Uy, cậu cảm thấy tôi là một nữ nhân rất xấu xa sao? Có phải rất xấu hay không?"

Sư Thanh Y nhớ đến cảnh tượng ở bãi đỗ xa nhà hàng, sắc mặt ngưng trọng.

Lạc Thần như trước mặt không chút thay đổi.

"Cái gì?" Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, vô cùng đột ngột khiến nam nhân sửng sốt: "Nhị tiểu thư, cô......"

Tiêu Dĩ Nhu hừ lạnh một tiếng, tâm tình lại thay đổi, trước đó vẫn nhẹ nhàng ôn nhu, hiện tại liền trở mặt quả thật so với trở sách còn nhanh hơn.

Nàng lạnh nhạt nói: "Cậu và tôi cùng trên một con thuyền, tôi sao lại đi hỏi cậu. Bỏ đi, đừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, phiền chết đi được, đến giờ tôi sẽ gọi cậu."

"Vâng, nhị tiểu thư." Nam nhân khúm núm vâng lời, sau đó không nghe thấy giọng nói của hắn nữa, xem ra đã nghe lời Tiêu Dĩ Nhu đi xa một chút.

Đến khoảng bốn mươi phút sau, Tiêu Dĩ Nhu hai nam nhân đi theo lần nữa trở vào phòng, bên trong không còn bất cứ âm thanh gì.

Âm thanh thống khổ đâm vào lòng người trước đó đều không có, yên lặng như đêm tối, cái gì cũng không nghe, cũng không nhìn thấy.

Nhưng lại đâm sâu vào trong lòng Sư Thanh Y.

Mặc dù Sư Thanh Y hiện tại cái gì cũng không nghe được, lại hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình trạng thống khổ của nữ nhân lúc này, nhất định nàng đã đau đớn đến hôn mê.

Tiêu Dĩ Nhu ra lệnh: "Lấy Camera, sau đó chép ra CD đưa cho tôi. Cậu, qua đó, mang nàng vào phòng ngủ đi, chờ hết dược lực nàng tự nhiên sẽ tỉnh."

"Vâng." Tiêu Dĩ Nhu bổ sung: "Cơm chiều hôm nay mang cho nàng trễ một chút. Nàng không tỉnh sớm như vậy đâu."

Tiếng xích sắt ma sát vang lên, có lẽ là nam nhân kia đang tháo dây xích trên người nữ nhân xuống, trong tai nghe sau đó là một đoạn dài yên tĩnh.

"Hà tất cố chấp như vậy." Tiêu Dĩ Nhu thấp giọng lẩm bẩm: "Càng cố chấp càng thống khổ, hà tất như vậy."

Nhận thấy việc trong nhà xác đã sắp đi đến hồi kết, nhóm người Sư Thanh Y cũng không miễn cưỡng tiếp tục nghe lén để tránh lộ sơ hở, bị người phát hiện, vì vậy lập tức dừng nghe lén, Phong Sanh cùng Tô Diệc thu dọn thiết bị xong, nhóm người liền chuẩn bị rời khỏi.

Lúc đứng dậy, Thiên Thiên tựa hồ run rẩy lảo đảo một chút, Lạc Thần thuận thế ở bên cạnh đỡ nàng, ánh mắt sâu thẳm dò xét nàng.

Thiên Thiên sắc mặt tái nhợt, nhìn Lạc Thần: "Cảm ơn."

Vũ Lâm Hanh thuận miệng nói: "Nuôi rắn, cô thực sự bị bệnh? Dường như hôm nay cô không khỏe lắm."

Thiên Thiên cười nói: "Có thể là gió lớn nên bị cảm thôi."

Vũ Lâm Hanh kéo Lạc Thần, căn dặn: "Tớ phải cùng A Sanh, Tô Diệc trở về xử lý đoạn ghi âm này, còn phải đi xem phía đúc vân tay thế nào, chị họ cậu cùng Sư Sư hiện tại không có việc gì bận, tiện đường đưa Nuôi rắn đến bệnh viện kiểm tra đi, sau đó hãy đưa cô ta về."

Lạc Thần không lên tiếng.

"Này, chị họ cậu." Vũ Lâm Hanh rất bất mãn, đẩy nàng: "Cậu nghe thấy tớ nói không."

Lạc Thần, Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên các nàng nấp sau bụi cây, Vũ Lâm Hanh tiến lên phía trước, ra vẻ kéo Lạc Thần lại, hạ giọng nói: "Cậu chết mặt tê liệt này, xấu xa, cư nhiên không để ý đến tớ."

Lạc Thần chuẩn xác tránh né nàng.

Lúc này mới quay đầu lại, đạm nhạt nói: "Cậu mới vừa rồi không phải muốn tớ chuyên nghiệp một chút sao?"

Vũ Lâm Hanh: "......"

Ngoại trừ lãnh khốc vô tình, biểu tỷ nàng... Thật đúng là lòng dạ hẹp hòi a.

Một nghìn bình luận tiêu cực.

Sư Thanh Y dở khóc dở cười lắc đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa nhà cũ, lúc này mới an tâm cùng những người khác rời khỏi bệnh viên, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ sẽ tính toán tiếp.

Vũ Lâm Hanh cùng hai nam nhân thuộc hạ của nàng đi trước, Sư Thanh Y lái xe đưa Thiên Thiên đến bệnh viện, nhân lúc Thiên Thiên vào phòng khám bệnh, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi đến một góc yên tĩnh.

Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Chúc Cẩm Vân, Chúc Cẩm Vân rất nhanh bắt máy, nghe giọng nói rất cao hứng: "Sư Sư, thế nào đột nhiên lại rảnh rỗi tìm chị? Có chuyện gì sao?"

Sư Thanh Y do dự: "Cũng không có gì, chính là muốn gọi cho chị."

Chúc Cẩm Vân cười nói: "Khó có được."

Lạc Thần yên lặng tựa vào bệ cửa sổ bệnh viện, Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân nói chuyện một lúc, cuối cùng giống như vô ý hỏi một câu: "Cẩm Vân, chị bây giờ đang ở đâu?"

"Chị đang ở chỗ chị Nhiên." Chúc Cẩm Vân trả lời vô cùng thẳng thắn, không chút do dự: "Buổi tối cùng chị Nhiên ăn cơm."

Quả nhiên.

Ánh mắt Sư Thanh Y lay động, trong lòng tìm được đáp án, ngoài miệng vẫn nói: "Chị ấy đang ở bên cạnh chị sao?"

"Đang." Dừng lại một đoạn thời gian, Chúc Cẩm Vân lúc này mới nhẹ giọng nói: "Sư Sư, em đến không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, có được hay không?"

"Không, không được. Buổi tối tôi có hẹn... hay là để hôm khác đi."

Chúc Cẩm Vân là một người ôn tồn tinh tế, nghe Sư Thanh Y nói như vậy, dĩ nhiên sẽ không dây dưa, cùng Sư Thanh Y nói chuyện thêm chốc lát liền kết thúc.

Sư Thanh Y thu hồi điện thoại di động, cũng tựa vào cửa sổ, nhớ đến những chuyện hôm nay đã trãi qua, không khỏi nhíu mày.

Lạc Thần khoát lấy vai nàng, thấp giọng nói: "Mệt mỏi, liền về nhà nghỉ ngơi. Công việc giải quyết hậu quả chị sẽ xử lý tốt."

"Không được." Sư Thanh Y nghiêng đầu, nhìn Lạc Thần không chuyển mắt: "Chị có hẹn cùng người đẹp, em thế nào có thể về nghỉ ngơi."

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, khóe miệng thoáng cong lên, không bày tỏ thái độ gì.

Sư Thanh Y nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cũng sắp đến giờ rồi, chị đi trước, em đưa Thiên Thiên về nhà, sau đó đón Âm Ca, đến lúc đó gặp lại."

"Ân." Lạc Thần nhìn nàng, xoa nhẹ tóc dài của nàng, xoay người đi hướng thang máy.

Mời lại Tiêu Dĩ Nhu bữa cơm này, thật ra khoảng sáu giờ thì đã ăn xong rồi. Mùa đông trời luôn tối rất sớm, màn trời nặng nề, chỉ mới năm giờ mà đèn đường đã sáng rực, quang ảnh lay động ấm áp trong màn sương, tựa như ảo mộng.

Đi dưới hàng cây cao bên đường, Tiêu Dĩ Nhu hai tay cầm túi xách ở phía trước, cười nói: "Thật không nghĩ đến, sau khi ăn còn có thể cùng cô cùng cô tản bộ."

Ánh đèn chiếu xuống, nên có thể nhìn thấy rõ ràng sự ve vẻ tự đáy lòng trong mắt Tiêu Dĩ Nhu, cùng nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt nàng trước đây không giống nhau.

Lạc Thần vừa đi, vừa đạm mạc nhìn về phía hàng cây trùng điệp bên phải: "Tiêu tiểu thư hôm nay gặp phải chuyện gì sao. Trước đó lúc dùng cơm tôi cảm thấy cô không được vui."

"Người sống, luôn phải làm rất nhiều việc, không ngừng không nghỉ, làm sao có thể lúc nào cũng đều hài lòng. Giờ khắc này hài lòng là tốt rồi."

Bước chân Tiêu Dĩ Nhu bỗng nhiên dừng lại, chăm chú nhìn đôi mắt Lạc Thần: "Tôi mỗi lần nhìn thấy Lạc tiểu thư, đều rất vui vẻ, như vậy cũng rất tốt rồi."

Đôi mắt Lạc Thần tĩnh lặng như đầm nước, nàng cũng không tránh đi ánh mắt của Tiêu Dĩ Nhu.

Chẳng những không tránh đi, mà ngược lại còn nhìn thẳng, Tiêu Dĩ Nhu lại dường như không cách nào từ trong đôi mắt sâu như mặc ngọc của nàng nhìn thấy bòng dáng của mình.

Ngay cả một chút bóng dáng nhỏ bé như hạt bụi cũng không thấy.

Ánh mắt kia từ đầu chí cuối điều trầm tĩnh như vậy, ánh đèn rơi vào trong đó, dường như chỉ càng làm tăng thêm vẻ lãnh đạm.

Tiêu Dĩ Nhu cảm thấy trong lòng đột nhiên rối rắm, yên lặng chốc lát, nói: "Lạc tiểu thư, có người yêu rồi sao?"

Lạc Thần không nói chuyện.

Đúng lúc này, một thân ảnh từ phía sau hai người bước nhanh đến, nhanh như một chú chim én.

Hơn nữa người đó đi đến quá mức đột ngột, gần như trực tiếp lỗ mãng chen ngang, khiến cho Tiêu Dĩ Nhu căn bản không tránh kịp.

Tiêu Dĩ Nhu vô thức lui sang một bên, nhưng do mang giày cao khiến động tác không thể linh hoạt như thường ngày, một tay Lạc Thần vươn tay đỡ lấy nàng, một tay chế trụ thắt lưng nàng, thừa cơ trượt qua, không một viết tích mà lướt qua khăn choàng cổ của nàng, kéo nàng tránh sang một bên.

Lạc Thần ôm Tiêu Dĩ Nhu, tay phải từ khăn quàng cổ trượt xuống, một động tác vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên.

"Không sao chứ?" Lạc Thần giọng nói trầm thấp.

Tiêu Dĩ Nhu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn kém chút bị người khác va phải, trong lòng vốn là vô cùng thất vọng nhưng nhìn tình cảnh này, nàng cũng không còn thất vọng nữa, chỉ là nhìn Lạc Thần nói: "..... Cảm ơn."

Lạc Thần buông Tiêu Dĩ Nhu ra, liếc mắt nhìn người vừa chạy đến.

Là một nữ sinh, vóc dáng không cao, đứng dưới ánh đèn dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

Hơn nữa trong tay nàng còn đang cầm một túi giấy, trên giấy in mấy chữ rất đơn giản, là một túi hạt dẻ.

"Âm Ca, em chạy nhanh như vậy làm gì? Em nhìn xem, đụng phải a di * rồi, còn không qua đó nhận lỗi!" Giọng nói của nữ nhân từ phía sau vang lên, ba phần mềm mại, ba phần oán trách, bốn phần......._ẩn dấu vui vẻ.

(A di : bà cô, thím, dì)

Lạc Thần bất động thanh sắc mà cong khóe mắt.

Âm Ca lập tức đứng thẳng, chạy đến trước mặt Tiêu Dĩ Nhu, cúi thấp người, giọng nói vô cùng đáng thương: "Xin lỗi! A di! Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi.... tôi vội vàng ăn hạt dẻ, không...... không nhìn đường."

Khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu lúc xanh lúc trắng.

Sau đó cao gầy nữ nhân đi đến, nâng tay xoa đầu Âm Ca, chờ nàng nhìn cẩn thận lúc này mới kinh ngạc nói: "Chờ một chút, ai nha, đây không phải Tiêu tiểu thư sao?"

Lạc Thần mỉm cười không nói, mà chỉ trầm thấp gọi một tiếng: "Thanh Y."

Sư Thanh Y chớp mắt, lười biếng đáp: "Ân."

Tiêu Dĩ Nhu cứng nhắc nói: "Sư tiểu thư, cô cũng đến tản bộ sao?"

"Đúng vậy, thực trùng hợp. Âm Ca nhà tôi đột nhiên nói muốn ăn  hạt dẻ, tôi nhớ trên con đường này có một cửa hàng bán hạt dẻ, nên dẫn em ấy đến mua, không ngờ em ấy lại đi không nhìn đường, đụng phải Tiêu tiểu thư."

Vừa nói, Sư Thanh Y vừa giả vờ xoa nhẹ đầu Âm Ca, trách cứ: "Thế nào có thể gọi a di đây? Không lễ phép, mau gọi chị Tiêu đi."

Âm Ca nga một tiếng, ôm túi hạt dẻ trong lòng, đôi mắt rũ xuống, cúi đầu nói: "Xin lỗi, chị Tiêu."

Tiêu Dĩ Nhu như trước cứng nhắc gật đầu.

Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ánh sáng rực rỡ, cười híp mắt nói: "Tiêu tiểu thư, cô cũng biết Âm Ca là trường hợp cá biệt, nghìn vạn lần không nên để trong lòng."

"Dĩ nhiên sẽ không." Tiêu Dĩ Nhu ngượng ngùng nói.

Sư Thanh Y cúi người, ôn nhu nói với Âm Ca: "Mời chị Tiêu ăn hạt dẻ đi, cô ta sẽ không giận em."

Âm Ca nghe thấy lập tức nâng túi hạt dẻ lên: "Nga, chị Tiêu ăn không? Rất ngon."

Tiêu Dĩ Nhu: "....."

Tiêu gia tiểu thư, từ trước đến nay không ăn loại thức ăn này.

Trái lại Lạc Thần đưa tay lấy một hạt dẻ từ trong túi.

Đôi mắt Âm Ca trong suốt nhìn Lạc Thần, nở nụ cười.

Sư Thanh Y dò xét Lạc Thần, đạm nhạt nói: "Không phải trước đó nhắn tin nói cùng Tiêu tiểu thư ăn cơm sao, ăn no rồi mà chị vẫn có thể nuốt trôi hạt dẻ sao?"

Ánh mắt Lạc Thần bình đạm, thản nhiên nói: "Chị gần đây khẩu vị rất tốt. Ăn của em một cái hạt dẻ, em tiếc sao?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net