Chương 164 - Máu của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương cầm màu trắng yên lặng nằm ở nơi đó, được ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, bao phủ lên nó, khiến tầng ánh sáng này cũng trở nên vô cùng cao quý.

Nhưng lại vô cùng tịch mịch.

Mặt đất là tấm thảm mềm mại, bốn người nghiêng thân thể, cẩn thận đi qua cánh cửa khép hờ tiến vào phòng, giày tiếp xúc cùng thảm mềm, không phát ra một âm thanh nào.

Lướt qua chỗ đàn dương cầm, đi đến cánh cửa đang đóng chặt bên trái phòng khách. Sư Thanh Y nhẹ nhàng vặn mở, liếc mắt nhìn bên trong, vẫn ánh đèn vàng nhạt, hơn nữa bày trí giống như phòng sách.

Giá sách gần như che kín cả bức tường nhưng trên đó một quyển sách cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều bản ghi chép bìa đen, phần lớn đều đã cũ, có lẽ đã được viết xong.

Bức tường bên phải phòng sách có một có một cách cửa, trong khe cửa có ánh sáng.

Bất luận là phòng khách, phòng sách, hoặc là căn phòng không đóng cửa kia đều sáng đèn, điểm này khiến Sư Thanh Y vô cùng chú ý.

Dù sao vào giờ này, dựa theo quy luật sinh học vẫn nên tắt đèn ngủ rồi mới phải. Nếu như là phòng làm việc mở đèn cũng có thể hiểu được nhưng cũng không cần mỗi phòng đều bật đèn, ánh đèn khiến người lẻn vào không cách nào ẩn nấp.

Sư Thanh Y cắn môi, ra hiệu mọi người để nàng đi trước, sau đó nàng nhẹ nhàng mở lớn cửa phòng.

Trái tim không thể khống chế dao động, gần như sắp nhảy ra khỏi miệng, loại cảm giác này so với vào phòng ăn trộm còn khẩn trương vạn phần.

Phòng ngủ không người, rất yên tĩnh.

Bên trong đèn giường vẫn mở, ánh sáng mờ nhạt, Sư Thanh Y vô thức ngửi thử, lập tức ngửi thấy nồng đậm mùi máu tanh trong phòng, mùi máu còn rất mới, hình như mới vừa chảy ra không lâu.

Mà ngoại trừ mùi máu, còn có thể ngửi thấy trong phòng tràn ngập một cổ hương khí thanh nhã.

Giống như cánh hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước, điềm đạm mà chua xót đến tận xương tủy.

Bốn người không ai lên tiếng, chỉ có thể thông qua cử chỉ hoặc ánh mắt giao tiếp. Vũ Lâm Hanh đi vào trong, dùng ngón tay chỉ vào một góc trong phòng ngủ.

Vị trí kia, hẳn là phòng tắm.

Một vết máu chói mắt từ cửa phòng tắm kéo dài đến tận giường lớn trong phòng ngủ.

Tấm chăn trắng muốt trên giường nhiễm đầy vết máu, máu bắn tung tóe, hình như là người bị bệnh nặng gì đó vừa nôn ra. Căn cứ vị trí của những vết màu này, nói đúng ra, máu cũng không phải từ phòng tắm kéo dài đến, mà chính là từ trên giường một đường kéo đến phòng tắm.

Chăn đơn hỗn loạn chứng tỏ vừa rồi có người nằm trên giường.

Người này ở trên giường nôn máu, sau đó mới đứng lên đi đến phòng tắm.

Rào rào.

Lúc này, trong phòng tắm vòi hoa sen bắt đầu phun nước, đứng ở phòng ngủ nghe qua chỉ có thể nghe được loáng thoáng vài phần.

Bốn người đều đồng thời đứng bất động.

Vũ Lâm Hanh cậy vào trên tay có súng, ngược lại không hề sợ hãi, dán tường, là người đầu tiên hướng phòng tắm mà đi, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào. Trong tay có súng, mặc kệ đối phương là người tốt hay là người xấu, trước cầm súng khống chế sẽ không xảy ra biến cố gì.

Lạc Thần mang theo Cự Khuyết, ánh mắt băng lãnh nhìn xung quanh phòng ngủ, ánh mắt cuối cùng rơi xuống bàn trang điểm.

Sư Thanh Y nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy trên bàn trang điểm có một bản ghi chép đang mở, nhìn bìa màu đen đúng là cùng loại với những bản ghi chép trong phòng sách.

Bên cạnh bản ghi chép là một cây bút máy màu đen, đặt nằm nghiêng trên trang giấy màu vàng, đè lên vài dòng chữ tinh tế .

Sư Thanh Y trong lòng khẽ động, cũng không theo sau Vũ Lâm Hanh đến gần phòng tắm mà chỉ hướng đến bàn trang điểm, cầm lấy bản ghi chép nhìn thoáng qua.

Mở ra một trang, trên đó viết: "Ngày 24, tháng 12, năm 2012, thời tiết, tuyết rơi."

Đây là quy chuẩn viết nhật ký.

Sư Thanh Y chăm chú nhìn dòng chữ xinh đẹp trên trang giấy, nàng khẽ chau mày.

Rất hiển nhiên, trang nhật ký này có thể chính là ngày hôm nay mới viết ra, nhưng ngày cùng thời tiết rõ ràng là sai.

Hôm nay không phải ngày 24 tháng 12, tuy nói đã là tháng 12 nhưng 24 vẫn còn chưa đến, trang nhật ký này rõ ràng ghi sai ngày.

Hơn nữa thời tiết chỉ lạnh và khô, trời đầy mây, chứ không hề có tuyết.

Sư Thanh Y xem tiếp, thấy vài dòng nội dung nhật ký.

"Lần này lại ngủ thật lâu. Ngủ hơn một ngày, trước đó ghi chép ngày tháng dường như cũng không đúng. Tiêu gia tiểu thư nói đã sắp đến lễ Giáng Sinh, vậy có thể ngày mai chính là Giáng Sinh rồi. Ngày mai là 25, hy vọng tôi có thể tỉnh lại."

Sư Thanh Y nhìn xong nhật ký, trong lòng quả thực ngũ vị tạp trần, chỉ cảm thấy người viết nhật ký này vô cùng đáng thương.

Nơi này không lịch, không có đồng hồ, càng không có điện thoại cùng các phương tiện thông tin.

Bị nhốt dưới tầng ngầm tối tăm âm lãnh, giống như một con chuột nhỏ, ngay cả ngày tháng cũng không biết, chỉ có thể dựa vào nhật ký để ghi lại từng ngày trôi qua.

Đáng tiếc từ cách nói của nàng, nàng sống trong trạng thái không quy luật, sáng tối điên đảo, thời gian hỗn loạn, vì vậy hôm nay nàng đơn giản tự cho là đêm 24 trước Giáng Sinh, thậm chí phán đoán trời có tuyết.

Loại phán đoán này, là muốn cho bản thân thoải mái một chút sao?

Sư Thanh Y lật nhật ký về trước, tùy tiện xem một trang.

"Ngày 12, tháng 11, năm 2012, thời tiết, tốt. Hôm nay bình lặng."

Chữ viết rất đẹp, cảm giác đúng là vô cùng quen thuộc.

Bị giam ở chỗ này, thế nào lại biết thời tiết tốt hay không tốt đây, hết lần này tới lần khác người này lại có thể dùng tâm trạng vui vẻ như vậy mà viết ra.

Sư Thanh Y lại lật về trước, dần dần, ánh mắt căn bản không dám dời, ngón tay tựa hồ cũng bắt đầu run rẩy.

Lạc Thần quay đầu lại nhìn động tác của Sư Thanh Y, nhìn nàng, mi tâm nhíu chặt.

"Ngày 27, tháng 10, năm 2012, thời tiết, tốt. Không hiểu sao càng lúc càng sợ tối. Trước kia thời gian nghỉ ngơi vừa đến sẽ tắt đèn đi ngủ, thức dậy lại mở đèn, có ánh đèn còn có thể cho tôi cảm thấy bản thân là một người bình thường , đã từng có cuộc sống ngày đêm bình thường. Hiện tại thế nào cũng làm không được."

"28 tháng 10 năm 2012, thời tiết, tốt. Sau này hay là tất cả đèn đều mở lên. Tuy rằng rất chói mắt, bất quá xem nó như ngày dài đăng đẳng mặt trời không lặn cũng tốt."

"Ngày 12 tháng 10 năm 2012, thời tiết, tốt. Tôi biết cô sẽ lật xem nhật ký của tôi, nhưng cô yên tâm, cái cô muốn trong nhật ký không có. Khiến cho cô thất vọng rồi. Mặc khác nếu cô xem qua, tôi ở chỗ này sống rất khá, chí ít so với chỗ trước đây khá hơn, còn có đàn dương cầm tôi thích để giải buồn, vậy có phải tôi nên cảm kích chút lòng thương hại của cô đối với tôi không?"

Tâm tình của Sư Thanh Y hoàn toàn bị nhật ký này tác động.

Người viết nhật ký rõ ràng biết có người sẽ xem nhật ký của nàng, người đọc là người của Tiêu gia sao?

Nhìn miêu tả, nhật ký này tựa hồ cũng không phải nói đến Tiêu Dĩ Nhu, bởi vì lúc viết nhật ký này, người đó xưng hô Tiêu Dĩ Nhu là Tiêu gia tiểu thư, mà ở chỗ này lại đặc biệt sử dụng ngữ khí rất phức tạp.

Đạm nhiên, không đáng để tâm, cuối cùng còn có sự châm chọc.

Người xem nhật ký sẽ là ai?

Người kia lúc xem nhật ký này trên mặt lại sẽ là biểu tình gì đây?

Biểu tình của Sư Thanh Y biến hóa, Lạc Thần vẫn đứng bất động, Vũ Lâm Hanh đang ở sát cửa phòng tắm bên kia đợi hồi lâu, liên tiếp ra hiệu nhưng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cũng không nhìn nàng.

Chỉ có mình Thiên Thiên đi đến chỗ Vũ Lâm Hanh.

Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh trừng hai nữ nhân đang đứng cạnh bàn trang điểm trừng đến sắp tàn, sau đó nàng không có biện pháp khác, đơn giản mặc kệ Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, hướng Thiên Thiên nháy mắt, để Thiên Thiên hỗ trợ cho nàng, còn bản thân đi tiên phong, chuẩn bị xong vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng không lớn, ở giữa là tấm chắn thủy tinh, nước từ vòi sang tràn ra khắp nơi, hoàn toàn che khuất bóng người phía sau tấm kính.

Rào rào.

Vòi hoa sen như trước vẫn đang xả nước.

Sư Thanh Y vẫn như trước ở bên ngoài phòng ngủ lật xem nhật ký, giống như đã nhập ma.

Lạc Thần đứng bất động nhìn Sư Thanh Y, giống như tượng băng.

Tất cả, dường như đột nhiên trở nên đình trệ cùng ngưng trọng.

"Ngày 16 tháng 8 năm 2012, thời tiết, tốt. Tôi cảm thấy bản thân đã thật lâu không nói chuyện, tựa hồ đã quên mất ngôn ngữ rốt cục cụ thể là như thế nào. Vì vậy hôm nay giống như một kẻ đần độn, tôi tự nói chuyện với bản thân suốt một ngày. A Thanh trước đây từng nói qua, nàng rất thích nghe giọng nói của tôi, tôi rất lo lắng, nếu như một ngày nào đó gặp lại nàng, tôi sẽ quên mất cách mở miệng nói chuyện cùng nào thế nào."

"Ngày 18 tháng 8 năm 2012 thời tiết, mưa. Vì sao phải quan tâm đến một chuyện không bao giờ xảy ra, tôi thật ngốc."

"Ngày 19, tháng 8 năm 2012, thời tiết, mưa. Kẻ ngu ngốc."

Ngón tay Sư Thanh Y xiết chặt, gắt gao nắm lấy trang giấy mỏng manh, tựa hồ bắt đầu nổ lên gân xanh.

Đầu nàng cúi xuống rất thấp, ngay cả thân ảnh đơn bạc cũng tản ra khí tức thất vọng đau khổ thấu xương khiến người kinh hãi.

Thoạt nhìn, giống như ma quỷ.

Lạc Thần vội vã bước nhanh đến, cầm lấy quyển nhật ký trong tay Sư Thanh Y, đặt lại trên bàn trang điểm.

Sư Thanh Y đứng tại chỗ, rốt cục ngẩng đầu lên mắt cũng không chớp mà nhìn Lạc Thần, cả người nàng như tấm bia đá lâu năm, đứng sững không cử động.

Nhãn thần lơ đãng rời rạc, bên trong tất cả đều vỡ vụn, một hỗn độn.

Lúc này đây, ai cũng không lên tiếng, Lạc Thần từ lâu nhận thấy Sư Thanh Y không thích hợp, nâng tay vuốt ve gương mặt nàng, đôi môi mấp máy dùng khẩu ngữ nói vài chữ.

Vẻ mặt của nàng ôn nhu như vậy, nhưng ánh mắt lại u buồn cùng chua xót.

Khóe mắt Sư Thanh Y phiếm hồng, kinh ngạc nhìn nàng, muốn nỗ lực đọc hiểu khẩu hình của nàng nhưng trong đầu lại ong ong, hỗn loạn.

Thật giống như đầu óc cũng bị nhu nát, rất thống khổ.

Lúc này trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói gián đoạn của Phong Sanh: "Lạc tiểu thư....nhanh.... Sàn sạt.... Răng rắc...."

Tín hiệu trở nên rất kém, trên cơ bản nghe không rõ ràng lắm Phong Sanh đang nói cái gì, nhưng cũng có thể phán đoán ra ngữ khí của Phong Sanh vô cùng khiếp sợ.

"Sàn sạt...tít...." Sau đó trong tai nghe hoàn toàn rơi vào trạng thái mất tín hiệu.

Sắc mặt Lạc Thần trong nháy mắt trầm xuống.

Trước đó lúc đi vào mật đạo nàng đã từng căn dặn Phong Sanh một việc.

Hiện tại xem ra, mặc dù nghe không rõ ràng lắm Phong Sanh muốn nói gì nhưng cũng có thể đoán được chuyện nàng rất không muốn đã thực sự xảy ra.

Tất cả hỗn tạp cùng một chỗ, chồng chất như bánh răng.

Bên kia Vũ Lâm Hanh đứng ngoài phòng tắm hơi cúi đầu, đang chuẩn bị nghiêng người đi vào, khiến người bên trong không kịp trở tay, nào ngờ lúc nàng dự định xông vào, thì phía sau cổ có một cánh tay ướt đẫm của nữ nhân vươn đến, gắn gao chế trụ trên gáy nàng.

Cánh tay này trắng nõn xinh đẹp, thoạt nhìn tựa như từ ngọc khắc ra, tinh xảo mà lại hàm chứa lực đạo kinh người, trong nháy mắt đã đem Vũ Lâm Hanh kéo vào trong.

Bên trong nhất thời phát ra âm thanh va đụng bang bang, hình như là Vũ Lâm Hanh cùng người ở bên trong đang giằng co.

Chỉ nghe Vũ Lâm Hanh tức giận mắng: "Mấy người các cậu đều chết hết rồi sao, không thấy nàng đánh lén tớ a! Mau đến đây giúp tớ!"

Thiên Thiên đứng trước cửa phòng tắm, nhìn cảnh tượng quấn đấu bên trong, vẫn không nhúc nhích.

Sư Thanh Y cả người run lên, đột nhiên quay đầu bước nhanh, hướng phòng tắm xông vào.

Trong nháy mắt, Lạc Thần nhìn bóng lưng của Sư Thanh Y, chợt ngẩn ra.

Bất quá giây tiếp theo, nàng cũng không đuổi theo, mà chỉ quả đoán nắm chặt Cự Khuyết, cước bộ nhẹ nhàng nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu chạy ra phía ngoài.

Sư Thanh Y chạy vào phòng tắm, cách tấm kính chắn, bên trong một mảnh sương trắng, bên ngoài cũng là hơi nước lượn lờ.

Phòng tắm người nọ tóc dài đen nhánh, sớm đã ướt đẫm, trên người mặc áo tắm bạch sắc cũng thấm ướt, trên cơ bản giống như không có mặc, đường cong thân thể câu hồn như ẩn như hiện.

Nữ nhân kia từ phía sau xiết chặt Vũ Lâm Hanh, đầu cúi thấp đặt trên vai Vũ Lâm Hanh, cả người không ngừng run rẩy. Thân thể đang áp chế Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn suy nhược, giống như một cành hoa bách hợp yếu ớt, mưa to một chút cũng sẽ rơi rụng, nhưng thực tế lại toát ra khí tức cường liệt dẻo dai.

Vũ Lâm Hanh bình thường tuy rằng không thể hiện ra nhưng cũng là người mười phần cường liệt, vừa rồi nàng bị đánh lén mới bị áp chế, hiện tại trong lúc bị người kia xiết chặt trong lòng nàng liền giữ chặt cổ tay người đó, thân thể linh hoạt như chim yến, trở mình một cái liền dễ dàng áp chế lại nữ nhân kia.

Chỉ là lúc phản chế, bản tay của Vũ Lâm Hanh nắm đến thắt lưng nữ nhân kia, áo tắm của nữ nhân bị kéo xuống , vì vậy tay Vũ Lâm Hanh trực tiếp chạm vào da thịt quang lỏa nóng rực của nữ nhân kia.

Vòng eo mềm mại như nước, bàn tay Vũ Lâm Hanh hoảng hốt run lên.

Không có biện pháp, nàng chỉ đành đè nặng nữ nhân kia, sau đó lung tung mà kéo áo tắm trên người nàng lên.

Vũ Lâm Hanh một bên kéo áo tắm của nữ nhân kia, thay nàng mặc lại, một bên xấu hổ buồn bực nói: "Tôi nói, cô có dám mặc quần áo vào rồi mới đánh tiếp cùng bản tiểu thư không!"

Nữ nhân kia cúi đầu, khuôn mặt bị mái tóc rối bời ướt sũng che lấp, ẩn nhẫn nói: "Các người..... Là ai?"

Giọng nói rất thấp, rất nhu hòa, thật sự khiến người kinh diễm, mặc dù chỉ là một câu chất vấn, cũng ôn nhu đến nghe không ra cái gì ngữ điện sắc bén.

"Buông nàng ra." Sư Thanh Y sẳng giọng quát lên.

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc: "Sư Sư?"

Đang lúc nói chuyện, chờ nàng nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y, máu cả người tựa hồ đều phải kết băng.

Nghe giọng nói kia, nữ nhân bị Vũ Lâm Hanh áp chế cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nàng nhìn hướng Sư Thanh Y, vừa nhìn đến đôi mắt liền nổi lên sương mù, không biết là do bị hơi nước trong phòng tắm huân hay là nguyên nhân nào khác.

"Tớ nói cậu buông nàng ra!" Đôi mắt nàng đỏ bừng, giọng nói phát ra run rẩy, cũng làm cho người nghe run rẩy: "Lẽ nào không nghe thấy?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net