Chương 173 - Chấp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có gì." Lạc Thần lưu loát đóng cửa sổ lại, nàng nhìn Sư Thanh Y mỉm cười: "Nhìn tuyết một chút mà thôi."

Sư Thanh Y gật đầu, Lạc Thần ngồi trở lại, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm.

Nói được một lúc Lạc Thần đột nhiên nói: "Bên phía Dịch Bắc như thế nào rồi?"

Dịch Bắc là Sư Thanh Y nhờ Diệp Trăn tìm về, trước đó Vũ Lâm Hanh đối với hắn tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp cùng cải tạo, chỉ chờ thời cơ sẽ để hắn vào Liễu Sắc làm nội gián.

Lạc Thần lúc này nhắc tới Dịch Bắc, dĩ nhiên khiến Sư Thanh Y nghĩ đến quán bar Liễu Sắc, theo đó lại không tránh khỏi nhớ đến nam nhân tên Chương Thai Liễu.

Chương lão bản, quả thật là người rất đáng lưu ý.

Vũ Lâm Hanh nói: "Tiểu tử kia được tuyển vào Liễu Sắc đã hơn hơn một tháng rồi, lúc mới vào không quen biết ai, tớ an bài hắn ở đó trước tiên chỉ cần quan sát, làm quen người cùng việc. Nhiệm vụ điều tra tạm thời không phân phó cho hắn, để tránh đả thảo kinh xà. Cậu thế nào đột nhiên nhớ đến hắn?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tớ chỉ nghĩ hắn vào Liễu Sắc cũng được một thời gian rồi, có thể bắt đầu chậm rãi cung cấp một ít đầu mối, nên mới hỏi đến thôi."

"Em cũng cảm thấy như vậy." Sư Thanh Y khiến, có chút lưu ý, nói: "Gần hai tháng làm quen cũng đủ rồi. Vũ Lâm Hanh, cậu để Dịch Bắc gần đây chú ý xem có thấy một nữ nhân áo sơmi đen trước đó đã đâm tớ bị thương hay không, trước đây tớ ở tầng năm Liễu Sắc từng gặp qua cô ta."

"Cô gặp qua?" Vũ Lâm Hanh kinh ngạc.

Sư Thanh Y nhíu mày, gật đầu. Thoạt nhìn có chút không quá thoải mái, Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt càng thâm thúy, nàng không hề mở miệng cũng không biết cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Vũ Lâm Hanh hỏi: "Cô ta lúc đó cũng mặt nạ mang sao?"

"Tớ cũng không thấy quá rõ ràng." Sư Thanh Y nhớ lại tình cảnh lúc đó: "Cô ta đi phía trước tớ khá xa, tớ chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô ta mà thôi."

Vũ Lâm Hanh cái này càng cảm thấy không thể tin được: "Chờ một chút, Sư Sư, cậu nói là lúc đó cậu ngay cả khuôn mặt của cô ta cũng không nhìn thấy, mà chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô ta? Lúc gặp cô ta ở bệnh viện tâm thần cô ta còn mang mặt nạ, cậu  làm thế nào nhận ra đó là cô ta chứ?"

"Nhất định là cô ta." Sư Thanh Y nói như đinh đóng cột, nghiêm túc nói: "Cô ta rất đặc biệt, tớ tuyệt đối sẽ không nhận sai."

Rất đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ nào?

Sư Thanh Y len lén liếc mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần tựa hồ không cảm giác được ánh mắt của nàng, trong mắt chỉ là một mảnh âm trầm vắng lặng, nàng ngồi ngay ngắn bất động.

Trong đầu đột nhiên xẹt qua bóng lưng cao gầy lãnh tĩnh tương tự của nữ nhân kia, Sư Thanh Y rùng mình một cái, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng liền vội vàng thu ánh mắt lại.

Chờ lúc nàng thu hồi ánh mắt, ánh mắt trầm tĩnh của Lạc Thần lại lẳng lặng liếc nhìn về phía nàng, trìu mến, rồi lại mang theo chút u buồn cùng bất đắc dĩ.

"Đặc biệt sao?" Vũ Lâm Hanh bị sự nghiêm túc của Sư Thanh Y hù dọa, nói: "Được, tớ sẽ căn dặn tiểu tử Dịch Bắc bắt đầu điều tra. Liễu Sắc bên kia nhất định điều tra rõ ràng. Hai người các cậu vẫn là chú ý thân thể của mình là tốt rồi, cố gắn tịnh dưỡng, xuất viện về nhà lại tiếp tục nghỉ ngơi, về phần những chuyện loạn thất bát tao này cứ giao cho tớ là được rồi, tớ sẽ xử lý."

Dừng một chút, Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, nghe ra giống như rất chén ghét, nhưng thật ra lại có vài phần thở dài: "Thật phiền phức, nhưng phiền phức cũng phải quản, nếu như đổi thành người khác, tớ sẽ quản hắn chết sống sao, Sư Sư, chuyện của nhà họ Sư nếu không phải vì hai người các cậu tớ còn lười nhúng tay vào."

Khóe miệng Sư Thanh Y lúc này mới tự dẫn ra một nụ cười tận đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Bạn tốt, cảm ơn cậu."

Lạc Thần cũng nhìn về phía Vũ Lâm Hanh.

"Được rồi, chua tê cả răng." Vũ Lâm Hanh xua tay.

Mắt thấy Sư Thanh Y bình dịch chậm rãi nhỏ xuống, y tá lại đến thay bình mới, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên tiếp tục ở lại phòng bệnh nửa giờ mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Thiên Thiên." Sư Thanh Y gọi Thiên Thiên lại: "Nguyệt Đồng ăn rất nhiều, lại thích quậy phá, hai ngày này đã làm phiền cô.."

"Không có gì." Thiên Thiên cười cười, đứng thẳng thân thể nhìn Sư Thanh Y trên giường, nhìn xong nàng mới nhẹ giọng nói: "Chú ý thân thể."

Vũ Lâm Hanh cầm túi xách đi ra cửa, còn Thiên Thiên thu dọn cơm canh xong mới theo sau Vũ Lâm Hanh, đi được nữa chừng Vũ Lâm Hanh đột nhiên quay đầu lại nghiêm nghị nói với Lạc Thần: "Chị họ cậu, buổi chiều nhớ phải đến thay thuốc."

Lạc Thần gật đầu.

"Nhưng nhớ kỹ, đừng ở chỗ này lề mề, đến giờ phải thay ngay." Vũ Lâm Hanh lặp lại.

"Được." Lạc Thần trầm giọng trả lời nàng.

Vũ Lâm Hanh lúc này mới cùng Thiên Thiên yên tâm rời đi, dọc theo hành lang đi được vài phút, Thiên Thiên đột nhiên dừng bước trước một căn phòng, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

"Nuôi rắn, làm sao vậy?" Vũ Lâm Hanh cũng nhìn về phía cánh cửa kia.

Thiên Thiên không nói chuyện, rất nhanh cánh cửa được mở ra, hai bác sĩ bước nhanh ra ngoài, thoạt nhìn sắc mặt phi thường xấu, trên trán đều là mồ hôi, nơm nớp lo sợ mà đóng cửa phòng, nhìn tình hình có lẽ đã bị khiển trách gì đó.

Hai gã bác sĩ nhìn cũng không nhìn Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên, nhanh chóng rời đi, hai người tựa hồ đều là bác sĩ đức cao vọng trọng, trong đó có một người Vũ Lâm Hanh đã gặp qua, chính là phó viện trưởng của bệnh viện này.

"Chúng ta đi thôi."

Thiên Thiên hướng thang máy đi đến, Vũ Lâm Hanh không thời gian rỗi quan tâm chuyện linh tinh, liền trực tiếp đi đến thang máy.

Bên trong phòng bệnh, Sư Dạ Nhiên gắt gao nhìn chiếc khăn tay đầy máu, vẻ mặt u ám đáng sợ.

Sư Khinh Hàn nghiêng đầu nằm trên giường bệnh, yên lặng nhìn ngọn đèn tái nhợt trong phòng bệnh, tấm chăn trắng như tuyết, cùng với khuôn mặt hoàn toàn không có huyết sắc, rõ ràng lúc nàng đến thăm Sư Thanh Y vẫn có vài phần khí sắc, hiện tại lại suy yếu nhợt nhạt như tờ giấy trắng.

"Bọn họ đều là những bác sỹ nổi tiếng giàu kinh nghiệm, cũng đã lớn tuổi, sao con lại làm khó bọn họ." Sư Khinh Hàn khóe miệng mơ hồ nhiễm một tia máu, thở dài nói.

"Con dùng tiền mời về một đám phế vật." Sư Dạ Nhiên phun ra từng chữ, giọng nói băng lãnh.

"Dạ Nhiên, đừng như vậy." Sư Khinh Hàn nhẹ giọng nói: "Con đừng như vậy."

Sư Dạ Nhiên tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống, lấy khăn tay sạch thấm ướt cúi người thay Sư Khinh Hàn cẩn thận lau đi vết máu trên khóe miệng.

"Không nên cố chống đỡ đến thăm A Thanh nữa, đừng đi nữa, dì sẽ trông chừng nàng. Con cũng biết, nàng thể chất đặc biệt, qua hai ngày có thể bình phục." Sư Dạ Nhiên nhìn đôi mắt ôn nhu của Sư Khinh Hàn, lẩm bẩm nói: "Dì đừng đi thăm em ấy."

Sư Khinh Hàn cười rộ lên, đáp ứng nàng: "Tốt lắm. Hai ngày này dì sẽ không đi, nếu như A Thanh hỏi, con cứ nói dì mệt mỏi đã ngủ rồi."

Nàng dường như rất thích cười, đối nhân xử thế đều mang dáng vẻ tươi cười như vậy, thân thiết ôn hòa, đây có lẽ là tính cách trời sinh, cũng có một phần nguyên nhân là do lễ tiết. Dù sao dùng dáng vẻ tươi cười cùng lễ tiết đối dãi người ngoài, người khác cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Sư Dạ Nhiên biết rõ điểm ấy, khóe mắt mơ hồ đỏ lên.

Sư Khinh Hàn nói: "Con đừng để bác sĩ cho dì dùng thuốc an thần và thuốc giảm đau nữa dì sợ.... dì sẽ bị lệ thuộc."

Sư Dạ Nhiên nhíu mày: "Bọn họ trước đó nói đã cân nhắc liều lượng, không sao cả."

"Cơ thể của dì đã không giống như trước đây nữa, không thể so với thể chất của người bình thường." Quang ảnh trong mắt Sư Khinh Hàn hoảng động, bất đắc dĩ nói: "Dì cảm thấy dì sẽ bị lệ thuộc, không nên cho dì dùng, dì sẽ không dừng lại được."

Yên lặng chốc lát, Sư Dạ Nhiên nghiêm nghị nói: "Được, dì nói không cần, chúng ta sẽ không dùng. Bọn họ chỉ sợ đến lúc người phát tác sẽ đau đến không chịu nổi."

Sư Khinh Hàn nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ rộng mở, tóc dài buông xuống trên vai, thoải mái cười: "Ngay cả trước kia cũng chịu được, nay cũng chỉ còn lại chút thời gian, không sao cả."

Sư Dạ Nhiên mím môi không nói.

Sư Khinh Hàn chăm chú nhìn một mảnh ánh sáng bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Tuyết rơi rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ cói tuyết lớn, thật tốt."

Sư Dạ Nhiên nghiêng người thay kéo chăn lên để tránh nàng cảm lạnh, Sư Khinh Hàn đột nhiên nói: "Dì rất muốn quay về Sư trạch, thăm mẹ dì. Cảm giác như đã rất nhiều năm dì không về thăm bà ấy."

Khóe mắt Sư Dạ Nhiên càng đỏ hơn, nói: "Chờ thân thể dì tốt hơn, chúng ta sẽ trở về."

"Con mỗi năm đều đúng hạn giúp dì tế bái bà ấy sao?"

"Con mỗi năm đều nhớ kỹ."

"Vậy là tốt rồi." Sư Khinh Hàn nói.

Nói xong, đôi mắt nàng chậm rãi khép lại, Sư Dạ Nhiên thoạt nhìn dường như có chút hoảng loạn, đưa tay sờ lên cổ nàng, cảm giác nơi đó ấm áp, nhịp đập mặc dù suy yếu nhưng vẫn còn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Buổi trưa Lạc Thần cùng Sư Thanh Y ở trong phòng bệnh ăn trưa, chờ Sư Thanh Y ngủ trưa đến một giờ ba mươi, Lạc Thần thay Sư Thanh Y nàng kéo chăn, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi, đến bệnh viện của Vũ Lâm Hanh.

Tới gần chiều tối, Lạc Thần gọi điện thoại đến nói không thể kịp trở lại ăn cơm chiều, căn dặn Sư Thanh Y ăn trước, người chăm sóc chuẩn bị cơm cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là ăn một mình.

Ăn đến một nửa, Sư Dạ Nhiên lại vào phòng, Sư Thanh Y ngẩng đầu hai chị em cứ như vậy nhìn nhau.

"Chị đã ăn chưa?" Sư Thanh Y có chút mất tự nhiên nói.

"Đã ăn." Sư Dạ Nhiên đối diện Sư Thanh Y: "Cơm canh không hợp khẩu vị?"

Sư Thanh Y tay phải cầm muỗng: "Rất tốt."

Sư Dạ Nhiên lại trầm mặc, tính cách của nàng tương đối lãnh đạm, lại vô cùng bận rộn nên lời nói cũng mang tác phong làm việc, dẫn đến Sư Thanh Y cùng nàng rất ít thời gian nói chuyện với nhau, hiện tại hiểu lầm đã hóa giải cũng không tránh khỏi ngượng ngùng cũng xa cách.

"Tình trạng của tiểu di thế nào?" Sư Thanh Y tận lực thả lỏng nói: "Hôm nay em đến thăm nàng, trạng thái dường như tốt hơn hôm qua một chút."

"Nàng vẫn khỏe, không có vấn đề gì lớn. Chủ yếu là bị giam cầm quá lâu, thân thể suy yếu, điều dưỡng là tốt rồi, bốn ngày nữa có thể xuất viện, chị sẽ dẫn nàng quay về Sư trạch, chuyên môn bác sĩ chuyên môn ở đó chăm sóc nàng."

"Bốn ngày sau có thể xuất viện?" Sư Thanh Y trong mừng rỡ mang theo vài phần kinh ngạc.

"Phải." Sư Dạ Nhiên nói: "A Thanh, nếu như em không thích bệnh viện, có muốn cùng về Sư trạch không? Nơi đó có bác sĩ cũng thiết bị, các phương diện đều rất thuận tiện."

Sư Thanh Y ánh mắt buông xuống, nói: "Không được, em về nhà ở là tốt rồi. Em qua vài ngày nữa có lẽ cũng sẽ được xuất viện rồi, ở chỗ này vẫn cảm thấy có chút ngột ngạc, tiểu di xuất viện em cũng sẽ đưa nàng về, sau đó lại về nhà mình."

"Sư trạch không phải nhà của em sao?"

"Phải. Nhưng em còn có một ngôi nhà khác, em ở bên ngoài quen rồi, như bây giờ cũng rất tốt. Em từ lâu đã là người trưởng thành, ở bên ngoài độc lập, cũng là chuyện bình thường thôi."

Dừng một chút, Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn Sư Dạ Nhiên, nhẹ giọng nói: "Em sẽ thường trở về thăm các người."

Sư Dạ Nhiên vẻ mặt cổ quái, giọng nói không phập phồng: "Em nói lời này, thật giống như đã gả ra ngoài vậy."

Sư Thanh Y: "........"

"Được rồi, em đã quyết định như vậy, chị sẽ tôn trọng, không ép buộc em làm gì."

Sư Dạ Nhiên nói xong, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y ăn cơm, lại thay Sư Thanh Y thu dọn những thứ có thể thu dọn, sau đó mới rời đi.

Chờ Lạc Thần trở về đã hơn tám giờ tối, Sư Thanh Y dựa vào tình trạng lành lại của vết thương nói với Lạc Thần nàng muốn xuất viện, Lạc Thần nhíu mày, cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn đồng ý.

Bốn ngày sau, không khí vẫn ẩm ướt băng lãnh, sau khi thủ tục làm xong, Sư Thanh Y Sư Thanh Y, cùng Sư Khinh Hàn đồng thời xuất viện.

Sư Thanh Y thể chất đặc biệt, khôi phục rất nhanh, Sư Khinh Hàn khí sắc thoạt nhìn cũng không tệ, thần thái sáng láng, điều này khiến Sư Thanh Y vốn còn có chút lo lắng rốt cục yên tâm.

Lạc Thần về nhà trước, Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn trở về Sư trạch, sau đó Sư Khinh Hàn, Sư Dạ Nhiên dùng cơm đến khoảng bốn giờ Sư Dạ Nhiên mới tự mình lái xe đưa Sư Thanh Y về, khi đến nơi ở lâu cũng không lên lầu, chỉ ở trên xe căn dặn vài câu rồi đi, Sư Thanh Y biết tính cách của nàng nên cũng không giữ nàng.

Thang máy vừa mở cửa, một đoàn cuồn cuộn trắng muốt hướng chân Sư Thanh Y lao đến, móng vuốt ôm chặt, bám lấy không tha.

"Nhĩ hảo phiền." Sư Thanh Y chăm chú nhìn Nguyệt Đồng, buồn cười, còn chưa cúi đầu ôm nó, thân thể tròn vo của Nguyệt Đồng đã bị Lạc Thần ôm lên đặt sang một bên.

Sư Thanh Y mới, cũng không thể cùng nó đùa giỡn.

Lạc Thần cầm lấy túi xách của Sư Thanh Y, cúi đầu yên lặng tháo khăn choàng cổ cùng găng tay cho nàng, phòng khách rất ấm áp, Sư Thanh Y cởi áo khoác, Lạc Thần cầm áo khoác của nàng vắt lên cánh tay, sau đó cùng khăn quàng cổ đều treo lên giá quần áo.

Chờ Lạc Thần trở ra, Sư Thanh Y ôm lấy thắt lưng của nàng, híp mắt cười: "Chị nói nó thế nào lại béo hơn rồi."

"Nhất định là do Thiên tiểu thư chuẩn bị thịt còn ngon hơn cả em." Lạc Thần chăm chú nhìn nàng.

"Thực sao? Em làm không ngon?" Sư Thanh Y nghiêng đầu, tái nhợt yếu hơn trước rất nhiều nhưng nàng lúc này lại có một loại tư thái xinh đẹp rất khác, nhãn thần trong trẻo, đúng là đặc biệt câu người.

Trong mắt Lạc Thần có chút kinh ngạc, một lúc mới nói: "Chị nghĩ đêm nay em sẽ ở lại Sư trạch."

"Em nói hôm nay em trở về, thì nhất định sẽ về." Sư Thanh Y cười nói: "Chờ thân thể tiểu di hoàn toàn hồi phục, em sẽ về đó ở một đêm, cùng nàng nói chuyện."

"Được rồi, sắp đến giờ tan học, hôm nay em phải đến đón Âm Ca." Sư Thanh Y vừa nói, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ.

Âm Ca còn không biết chuyện của Sư Thanh Y, vốn dĩ nàng ở cùng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, sau khi phát sinh chuyện ở bệnh viện tâm thần, nàng đã được Vũ Lâm Hanh dùng lý do Sư Thanh Y cùng Lạc Thần có công việc phải đi xa nhà đón đi, đồng thời Vũ Lâm Hanh lại nói với nàng không nên gọi điện thoại, kết quả ngược lại buổi tối nào nàng cũng giống như cái đuôi nhỏ bám lấy Vũ Lâm Hanh hỏi này hỏi kia, Vũ Lâm Hanh quả thực đầu lớn như cái đấu (đau đầu), vì vậy hôm nay Sư Thanh Y quyết định đón nàng về."

Lạc Thần nói: "Em nghỉ ngơi đi, chị đi đón em ấy là được rồi."

Sư Thanh Y vội vàng nói: "Hiện tại là giờ cao điểm, hay là em lấy xe, chúng ta cùng đi."

"Thanh Y."

"A?"

Lạc Thần buồn bực nói: "Hoài nghi kỹ thuật lái xe của chị sao."

".... Không có." Sư Thanh Y ngoài miệng như bôi mật: "Em là sợ chị quá mệt mỏi, mấy ngày nay chị cũng không ngủ ngon giấc. Em đau lòng chị thôi."

Lạc Thần cong môi cười, ngón tay đặt trên môi Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vuốt ve, hình như thực sự muốn lau mật ngọt trên môi nàng.

Năm giờ chiều, Âm Ca đứng trước cửa trường tiểu học, dòng học sinh tràn ra, những học sinh này đều là trường hợp các biệt, có một số được xe của trường đón đi, còn lại là xe nhà đến đón, nói chung, trên cơ bản sẽ không để học sinh về một mình.

Âm Ca mặc áo lông dày màu trắng, khăn quàng cổ che nữa khuôn mặt, che tai cũng màu trắng, mặc kín kín thực thực thoạt nhìn giống như một chú cừu nhỏ, một đường đi trong dòng người, đao ba lô bước nhanh ra cổng trường.

Mặc dù trí lực của nàng có vấn đề nhưng rất nghe lời, mỗi một lần đều đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, cứ như vậy chờ Vũ Lâm Hanh hoặc Sư Thanh Y các nàng đến đón.

Bầu trời mưa tuyết rơi nhẹ, nàng đứng ngơ ngác một lúc, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó liền rời khỏi vị trí đứng đợi.

"Xin chào nha." Nàng rốt cục lách đến sau một bồn hoa, đem khăn quàng cổ kéo xuống một chút, ngọt ngào cười với nam nhân ngồi nơi đó.

Nam nhân mặc áo khoác đen, bên trong áo sơmi trắng thắt caravat, tóc dài đen nhánh buông xuống vai, ôn nhã tinh tế, vài hạt tuyết rơi trên tóc hắn, dường như tăng thêm vài phần cảm giác ôn nhu.

Nam nhân tóc dài vô cùng hiếm thấy, khí chất của hắn, cùng tóc dài vô cùng hòa hợp, rất thanh nhã.

"Xin chào." Nam nhân mỉm cười, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi câu hồn nhiếp phách.

"Cuối cùng em đã tìm thấy anh." Âm Ca nghiêm túc nói: "Lần nào anh cũng đều ngồi ở đây."

"Thật không?" Giọng nói của nam nhân cũng ôn nhu như người của hắn.

"Anh đến đây đón ai?" Khí trời rất lạnh, Âm Ca liên tục giậm chân.

Nam nhân trìu mến chăm chú nhìn nàng vì lạnh mà giẫm chân, cười nói: "Em gái tôi."

"Lần nào anh cũng ngồi ở chỗ này, rất khó để người khác nhìn thấy, muội muội anh nếu như tìm không được anh vậy phải làm sao bây giờ?"

"Sao có thể." Tuyết rơi trên mái tóc dài cùng hàng mi của nam nhân, hắc bạch phân minh: "Em gái tôi, nàng rất thông minh. Nàng nhất định sẽ tìm được tôi."

Trên mặt Âm Ca lộ ra một tia sắc mặt: "Em gái anh rất thông minh, như vậy thật tốt. Em........ em lại rất ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net